Chương : 35
Sau khi ăn xong bữa tối, thời gian cũng đã đến chín giờ, nhưng Tần Vị cũng không về nhà luôn, mà là rẽ vào siêu thị.
Quý Ngôn hồ nghi nhìn Tần Vị mua rau mua thịt, tuy thoạt nhìn giống như đang lựa chọn, nhưng Quý Ngôn biết người này chắc chắn không biết chọn thế nào, có khi chỉ đơn giản là đang so giá, sau đó cho rằng đắt hơn thì chắc sẽ ngon hơn.
Chẳng lẽ là vừa rồi Tần Vị ăn không no nên chuẩn bị mua thức ăn về tự nấu?
Sau khi về đến nhà, Tần Vị mang hai túi nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sau đó đi làm việc.
Mãi đến hai rưỡi sáng, Tần Vị mới dừng lại. Nhìn Quý Ngôn đang lặng yên ngồi bên cạnh xem mình làm việc, hắn nở nụ cười.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.” Tần Vị vẫy tay, sau đó dắt bàn tay lạnh lẽo của Quý Ngôn đi vào phòng bếp.
“Cậu nấu?” Quý Ngôn nhíu mày nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, hồ nghi hỏi Tần Vị.
“Đương nhiên là cậu nấu cho tôi ăn.” Tần Vị mặt dày nói, nhìn Quý Ngôn với ánh mắt đương nhiên.
“Sao cậu biết là tôi biết nấu ăn?” Quý Ngôn trừng mắt nhìn Tần Vị, chẳng lẽ trên mặt anh có dán nhãn người đàn ông bếp núc à?
“Bởi vì tôi đâu có biết.” Tần Vị nói một cách đương nhiên. Trong gia đình nên có một người có thể vào bếp, mà Tần Vị lại không biết nấu ăn, thế nên hiển nhiên nhiệm vụ gian khổ này cũng chỉ có thể rơi vào tay Quý Ngôn.
“…” Quý Ngôn tức thì sửng sốt, tức giận đá Tần Vị một cái. Logic gì thế?
Thực ra ngay từ đầu Quý Ngôn cũng không biết nấu ăn, bởi vì tay nghề của mẹ anh tốt vô cùng, thế nên Quý Ngôn đương nhiên không để ý đến chuyện này. Nhưng từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Quý Ngôn và Tần Vị đến với nhau, anh lại phải chú ý đến chuyện này.
Sau vài lần được chứng kiến khả năng phá bếp của Tần Vị, Quý Ngôn đành phải bắt đầu từ từ học làm bếp. Tuy rằng mới đầu đồ ăn làm ra ăn hơi quái, nhưng Tần Vị vẫn có thể bình tĩnh ăn hết sạch, Quý Ngôn cũng kiên trì học tiếp.
Mặc dù đến nay Quý Ngôn bắt đầu nghi ngờ phải chăng mình đã quá chiều Tần Vị rồi hay không, nhưng anh vẫn bất đắc dĩ mà đi giúp Tần Vị làm bữa khuya. Thực ra trước đây Tần Vị không có thói quen ăn khuya, bình thường Tần Vị đều sẽ ăn hết tất cả đồ ăn mà Quý Ngôn làm trong bữa cơm hàng ngày, buổi tối hiển nhiên là no căng, sau đó vịn cớ ăn quá no mà bắt Quý Ngôn lên giường làm vận động để tiêu hoá.
Nghĩ đến đây, Quý Ngôn bất giác bật cười, sau đó quay đầu nhìn Tần Vị. Mà Tần Vị thì đứng ngay sau lưng anh, đang nhìn anh với ánh mắt mong đợi, thời gian tựa như quay trở lại bảy năm trước vậy.
“Cậu mua nhiều quá, thế này nào phải ăn khuya.” Quý Ngôn bất đắc dĩ nhìn hai túi đồ ăn to đùng, nếu nấu hết chắc cũng thành một bữa tiệc luôn: “Nấu một bát mì đi vậy, cho thêm mấy món khác vào trong đó cho cậu.”
“Được được, dù sao tôi đều sẽ ăn hết.” Tần Vị cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn chỉ là muốn ăn đồ ăn do chính tay Quý Ngôn nấu.
Tần Vị đứng sau lưng Quý Ngôn, lẳng lặng ngắm nhìn Quý Ngôn bận rộn nấu mì trong bếp.
Trong đầu dường như dần dần hiện lên một hình ảnh mơ hồ, nhìn từ phía sau, có thể trông thấy vóc dáng cao gầy, cần cổ thon dài trắng nõn và mái tóc đen hơi xoăn của người nọ. Tay người nọ rất đẹp, là bàn tay vẽ tranh. Nhưng đôi tay đó lại vì hắn mà luyện tập nấu ăn, để ngày ngày có thể cùng ngồi xuống bàn ăn với hắn, cùng ăn bữa cơm mà anh nấu.
Tần Vị ôm lấy Quý Ngôn từ sau lưng, thân hình Quý Ngôn cứng lại, đôi đũa trong tay rơi vào trong nồi. Tần Vị chậm rãi đưa tay vuốt ve bàn tay phải của Quý Ngôn, từng khớp xương rạch ròi trên tay anh, ngón tay thon dài trắng nõn của anh. Tay Tần Vị cứ thế đan vào năm ngón tay Quý Ngôn, siết chặt tay Quý Ngôn.
“Cậu làm gì thế?” Quý Ngôn bối rối muốn rút tay ra, nhưng Tần Vị lại càng nắm chặt hơn.
“Nhẫn đâu?” Tần Vị kéo tay Quý Ngôn đến gần bên môi, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út, hỏi Quý Ngôn: “Chẳng phải cậu nói cậu đã mua một đôi nhẫn định tặng tôi hay sao?”
“Vứt rồi.” Quý Ngôn hơi khựng lại, sau đó mới nhớ ra mình từng nhắc đến chuyện mua nhẫn với Tần Vị.
“Thật à?” Tần Vị đương nhiên không tin. Hắn cười khẽ, ghé sát vào mặt Quý Ngôn, cắn vành tai Quý Ngôn một cái không nhẹ không nặng: “Vậy nói cho tôi biết, cậu vứt đi đâu rồi? Tôi đi tìm lại.”
Thân hình Quý Ngôn run rẩy, rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không biết làm sao với hành động này của Tần Vị. Quý Ngôn hơi cúi đầu, không dám nhìn mặt Tần Vị. Mà chẳng phải Tần Vị đã mất trí nhớ rồi hay sao, sao vẫn nhớ cái thói quen thích cắn anh này? Nếu như không phải anh chỉ là hồn ma, chắc hẳn cả mặt lẫn tai anh đều đã đỏ bừng.
“Tôi đã bảo vứt rồi cơ mà, làm sao nhớ được là vứt đi đâu.” Quý Ngôn hất tay ra, cố gắng đẩy Tần Vị ra sau, hùng hùng hổ hổ nói: “Để yên cho tôi nấu mì, đừng làm phiền tôi.”
“Cậu đã từng nấu mì cho Quý Trạch ăn bao giờ chưa?” Tần Vị đứng sau lưng đột nhiên hỏi một câu hoàn toàn không liên quan.
“Đương nhiên là rồi.” Quý Ngôn thuận miệng đáp, anh sống cùng Quý Trạch, đương nhiên là cũng vào bếp nấu ăn cho Quý Trạch. Mặc dù ban đầu luôn là Quý Trạch chăm sóc anh, nhưng hai năm sau đó Quý Ngôn cũng cố gắng muốn làm một người anh trai tốt.
Đột nhiên sau lưng im ắng hẳn, không nghe thấy Tần Vị đáp lời. Quý Ngôn hơi khó hiểu mà quay đầu lại nhìn, đã thấy Tần Vị cau mày, nhìn mình với vẻ mặt sầu não rối rắm. Quý Ngôn buồn cười: “Nó là em trai tôi, cậu ghen cái gì?”
“…” Tần Vị liếc một cái, sau đó xoay người đi về phía bàn ăn, không đáp lời nào.
Lúc quay lưng về phía Quý Ngôn, vẻ mặt Tần Vị trở nên ảm đạm, bi ai khép mắt lại.
Quý Ngôn có thể nói, dựa vào đâu anh chỉ được nấu cơm cho một mình Tần Vị.
Quý Ngôn có thể nói, chính Tần Vị đã bỏ mặc anh suốt bảy năm, chính Tần Vị không cần ăn đồ ăn anh nấu.
Quý Ngôn có thể nói, Tần Vị đã quên hết tất cả, có tư cách gì trách móc Quý Ngôn…
Nhưng Quý Ngôn chỉ thản nhiên bảo Tần Vị không nên ghen, tựa như trong tiềm thức đã nhận định đồ ăn mà anh nấu vốn chỉ dành riêng cho một mình Tần Vị mà thôi.
Nấu xong xuôi, Quý Ngôn đặt bát mì lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện Tần Vị, nhìn Tần Vị gắp từng đũa lên ăn.
Có đôi khi, ký ức và thời gian rất dễ lẫn lộn, luôn khiến Quý Ngôn có ảo giác như trở về quá khứ.
Nhưng có một số thứ, đã mất chính là đã mất, cho dù tìm lại tất cả những mảnh vỡ trong trí nhớ, dù cho tìm thấy cả những chi tiết nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng không thể chắp vá lại thành dáng vẻ ban đầu.
Quý Ngôn cảm thấy mình sai rồi.
Buông thả chính mình làm điều sai lầm trong thời gian sai lầm, nhưng đáng buồn thay, cho dù như vậy, Quý Ngôn vẫn đắm sâu vào trong đó.
Nhưng Quý Ngôn đã mệt lắm rồi, không muốn nghĩ thêm bất kỳ chuyện gì nữa.
Ngoài song cửa màn đêm tĩnh lặng; trong căn phòng, Tần Vị đang ngồi ngay trước mặt mình.
Trùng hợp là vậy…
“Tần Vị, tôi đã nghe cậu hỏi Quý Trạch rồi.” Thấy Tần Vị giải quyết xong tô mì, Quý Ngôn rốt cuộc thở dài, nhìn Tần Vị với ánh mắt phức tạp: “Để tôi nói cho cậu biết đi vậy.”
Có thể năm năm trước, Quý Ngôn thực sự đã làm rất nhiều việc ngốc, có lẽ trong lòng còn cảm thấy nếu mình chết thật thì tốt biết bao. Nhưng cho dù thế nào, từ sau khi Quý Trạch xuất hiện, Quý Ngôn vẫn luôn được Quý Trạch kéo dần ra khỏi vực sâu, đưa lên quỹ đạo chính xác. Năm năm trôi qua, lý do tự sát của Quý Ngôn đã không còn giống năm năm trước đó.
“Tôi bị bệnh, là ung thư.” Quý Ngôn không dám nhìn Tần Vị, chỉ cúi đầu nhìn mặt bàn: “Chẩn đoán trong đầu xuất hiện u ác tính, hơn nữa bác sĩ nói tế bào ung thư đã bắt đầu khuếch tán, tôi cũng không ôm hy vọng gì.”
“… Chỉ vì vậy?” Hô hấp của Tần Vị như nghẹn lại, đôi mắt trợn tròn, không thể tin mà nhìn Quý Ngôn. Hắn đứng bật dậy, chiếc ghế hắn đang ngồi tức thì ma sát với sàn nhà, phát ra âm thanh vô cùng chói tai. Tần Vị đi đến bên cạnh Quý Ngôn, siết chặt lấy tay trái Quý Ngôn, quát mắng: “Quý Ngôn, chỉ vì vậy thôi mà cậu muốn đi tự tử?”
“Tần Vị, cậu đã quên, mẹ tôi chết như thế nào.” Quý Ngôn cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng, đôi tay hơi run rẩy: “Mẹ tôi bị nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, chết trong bệnh viện giữa mùa đông giá rét.”
Từ sau khi mẹ Quý Ngôn ra đi, Quý Ngôn không bao giờ dám đến bệnh viện nữa. Nơi đó chỉ để lại cho Quý Ngôn đau khổ và tuyệt vọng, chỉ có Tần Vị lúc đó mới biết cái chết của mẹ Quý Ngôn để lại cho Quý Ngôn bóng ma tâm lý lớn đến mức nào.
“Lúc đó, cậu bảo với tôi bệnh viện nhất định có thể chữa khỏi cho mẹ tôi, mẹ cũng nói với tôi mẹ còn rất trẻ, nhất định sẽ khoẻ lại. Tôi đã tin, lời nói của hai người, tôi đều tin.” Quý Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn lại trống rỗng và tuyệt vọng: “Lần lọc thận nào mẹ tôi cũng nói với tôi là không sao, dù đau đến rớt nước mắt vẫn cười nhìn tôi, bảo tôi đừng khóc.”
“Đến tận khi mẹ tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật, cậu và mẹ đều nói với tôi rằng nhất định không có chuyện gì.” Quý Ngôn nở một nụ cười sầu thảm: “Sau đó thì sao? Phẫu thuật thất bại. Rõ ràng hai người đều bảo sẽ ổn, nhưng cuộc phẫu thuật lại thất bại.”
Khi đó, Quý Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật chuyển từ màu đỏ sang xanh lá cây.
Sau đó bác sĩ nói phẫu thuật thất bại, cả thế giới của Quý Ngôn đều sụp đổ.
Phẫu thuật thất bại, nhưng mẹ Quý Ngôn vẫn chưa chết, chỉ là thường nghe thấy nhiều từ ngữ chuyên môn phức tạp hơn từ miệng bác sĩ. Điều này chỉ chứng minh sức khoẻ của mẹ Quý Ngôn đã hoàn toàn hao mòn trong cuộc phẫu thuật lần này mà thôi.
Tần Vị nói với anh, còn sống là tốt rồi, Quý Ngôn cũng luôn tự an ủi mình như vậy.
Khoảng thời gian đó, anh chưa bao giờ sợ thức dậy đến thế…
Cảm giác sợ hãi ấy điên cuồng lan tràn trong lòng như cỏ dại, cuối cùng tựa như rơi vào thế giới không còn không khí, cảm xúc vừa áp lực vừa khổ sở này đã buộc Quý Ngôn luôn trông giữ bên cạnh mẹ anh, nhìn bà bước dần về phía tử vong.
“Vì tôi, mẹ tôi mới cố gắng sống sót như vậy.” Nước mắt Quý Ngôn tràn ra.
Đúng là mẹ Quý Ngôn còn sống, nhưng sống không bằng chết. Sau khi phẫu thuật thất bại, sức khoẻ bà hoàn toàn suy kiệt, ngày ngày mê man trong phòng chăm sóc đặc biệt, sống khổ sống sở giữa một đống máy móc chữa bệnh lạnh như băng.
Một tuần sau đó, mẹ Quý Ngôn mới được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ý thức lúc tỉnh lúc mê, ánh mắt nhìn về phía Quý Ngôn luôn trống rỗng và tuyệt vọng. Bà đã đau đến nỗi không phát ra nổi một âm thanh yếu ớt.
Mỗi ngày ở lại trong bệnh viện đều như một cuộc hành hình, người thân duy nhất trong đời Quý Ngôn đang đau đớn dằn vặt, mà Quý Ngôn lại không làm gì được.
Bác sĩ nói ý chí sống của mẹ Quý Ngôn rất mạnh mẽ, Quý Ngôn biết, bà như vậy là vì mình. Một người phụ nữ yếu đuối như mẹ Quý Ngôn có thể chống đỡ đến hiện tại, hoàn toàn là dựa vào ý chí. Bởi nếu bà chết, trên đời này sẽ thực sự chỉ còn lại Quý Ngôn.
Dù cho sống không bằng chết, mẹ Quý Ngôn vẫn cố sống đến hơi thở cuối cùng.
Những ngày cuối, mẹ Quý Ngôn chỉ lẳng lặng nằm trên giường bệnh nhìn Quý Ngôn, tuyệt vọng mà rơi nước mắt.
Bà biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Dẫu có đau khổ, không cam lòng, tuyệt vọng đến thế nào đi chăng nữa, bà vẫn phải bỏ lại con trai mình lẻ loi trên cõi đời này.
Tâm trạng ấy là như thế nào?
Rõ ràng mẹ vẫn nằm ngay trên giường, vậy mà lại cảm thấy mẹ cách mình quá xa.
Cảm giác bất lực trào lên từ đáy lòng, khiến cả linh hồn đều cảm thấy uể oải hoảng loạn, anh không làm được gì cả.
Anh chỉ có thể ngồi bên cạnh mẹ, nhìn bà… bước gần đến cái chết.
Cuối cùng mẹ Quý Ngôn vẫn ra đi, sau khi phải chịu đủ những đau đớn và dằn vặt. Nếu như không phải ngay từ đầu Quý Ngôn vẫn luôn cầu xin mẹ mình nhất định phải sống tiếp, có lẽ mẹ anh sẽ ra đi thanh thản hơn rất nhiều, không phải chịu đựng nhiều khổ sở như vậy.
Thực ra lần cuối cùng mẹ Quý Ngôn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi không thể đi ra được nữa, trong lòng Quý Ngôn đã không còn gợn sóng, mẹ anh rốt cuộc cũng được giải thoát, ít nhất chết đi cũng tốt hơn phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
“Tôi không muốn chết như mẹ tôi, cũng không muốn Quý Trạch nhìn tôi chết dần chết mòn như tôi đã từng nhìn mẹ tôi.” Quý Ngôn mệt mỏi lắc đầu, không ai hiểu cảm giác đau khổ khi phải nhìn người thân tiến dần từng bước trên con đường đi đến cái chết hơn anh. Nếu anh đã nhất định phải chết, việc gì phải liên luỵ đến Quý Trạch, việc gì phải để Quý Trạch đau khổ cùng anh.
Anh đã từng bất lực nhìn mẹ mình đau đớn, chỉ có thể mặc cho mình dần dần rữa nát trong yên lặng, bị buộc làm nhân chứng tử vong mà không thể trốn chạy, cứ thế nhìn người thân yêu nhất của mình đau khổ giãy giụa trước mặt mình, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay.
Cái chết của mẹ Quý Ngôn, mãi mãi là nỗi đau sâu đậm nhất trong lòng Quý Ngôn.
“Tôi không dám nói cho Quý Trạch, tôi không dám nói cho ai cả.”
Tần Vị nhìn Quý Ngôn khóc run cả người, cẩn thận dang tay ôm Quý Ngôn vào lòng, trong con ngươi tràn đầy đau đớn.
“Tần Vị, lúc trong bệnh viện, cậu đã nói với tôi, mẹ tôi đi rồi, cậu sẽ ở bên tôi, cậu đã nói, sau này cậu sẽ luôn ở bên tôi.” Quý Ngôn siết chặt áo Tần Vị, vành mắt đỏ bừng, run giọng nói với Tần Vị: “Nhưng cậu không, Tần Vị, cậu lại không ở bên cạnh tôi.”
Khi Quý Ngôn một mình cầm sổ khám bệnh bước ra khỏi bệnh viện, anh chỉ cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Sinh mệnh anh bi ai như một trò cười.
Quý Ngôn cứ thế vô thức đi đến hồ nước trong đại học, ngồi trên băng ghế anh và Tần Vị đã từng ngồi.
Thế giới của anh quá mức tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Máu trong buồng tim dần dần chảy về tâm thất, cứ thế tuần hoàn, mà bên trong đã rữa nát từ lâu. Trong đầu anh tái hiện đi tái hiện lại hình ảnh cái chết của mẹ mình, mỗi lần nhớ lại là một lần khổ sở, bất lực. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận ấy cứ thế giày xéo linh hồn anh.
Anh không thể la to, không có nơi để về, âm thanh của anh cũng không thể truyền đến bất cứ đâu, chỉ có thể đi mãi trong bóng đêm, mà người đã từng nắm chặt tay anh, dắt anh ra khỏi đau khổ cũng đã buông tay từ lâu, mặc cho anh một mình vỡ vụn ở nơi tận cùng thế giới.
Từ sáng đến tối, anh liên tục gọi đi gọi lại vào số điện thoại trước kia của Tần Vị cho đến khi điện thoại sập nguồn, nhưng lần nào cũng chỉ có giọng nói lạnh như băng nói với mình rằng số điện thoại mình gọi không tồn tại.
Anh sắp chết, nhưng Tần Vị lại không ở đây.
Một mình anh co người lại trên ghế, khóc không thành tiếng.
Không có một Tần Vị đến bảo anh, phải tiếp tục kiên trì.
Quý Ngôn hồ nghi nhìn Tần Vị mua rau mua thịt, tuy thoạt nhìn giống như đang lựa chọn, nhưng Quý Ngôn biết người này chắc chắn không biết chọn thế nào, có khi chỉ đơn giản là đang so giá, sau đó cho rằng đắt hơn thì chắc sẽ ngon hơn.
Chẳng lẽ là vừa rồi Tần Vị ăn không no nên chuẩn bị mua thức ăn về tự nấu?
Sau khi về đến nhà, Tần Vị mang hai túi nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sau đó đi làm việc.
Mãi đến hai rưỡi sáng, Tần Vị mới dừng lại. Nhìn Quý Ngôn đang lặng yên ngồi bên cạnh xem mình làm việc, hắn nở nụ cười.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.” Tần Vị vẫy tay, sau đó dắt bàn tay lạnh lẽo của Quý Ngôn đi vào phòng bếp.
“Cậu nấu?” Quý Ngôn nhíu mày nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, hồ nghi hỏi Tần Vị.
“Đương nhiên là cậu nấu cho tôi ăn.” Tần Vị mặt dày nói, nhìn Quý Ngôn với ánh mắt đương nhiên.
“Sao cậu biết là tôi biết nấu ăn?” Quý Ngôn trừng mắt nhìn Tần Vị, chẳng lẽ trên mặt anh có dán nhãn người đàn ông bếp núc à?
“Bởi vì tôi đâu có biết.” Tần Vị nói một cách đương nhiên. Trong gia đình nên có một người có thể vào bếp, mà Tần Vị lại không biết nấu ăn, thế nên hiển nhiên nhiệm vụ gian khổ này cũng chỉ có thể rơi vào tay Quý Ngôn.
“…” Quý Ngôn tức thì sửng sốt, tức giận đá Tần Vị một cái. Logic gì thế?
Thực ra ngay từ đầu Quý Ngôn cũng không biết nấu ăn, bởi vì tay nghề của mẹ anh tốt vô cùng, thế nên Quý Ngôn đương nhiên không để ý đến chuyện này. Nhưng từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Quý Ngôn và Tần Vị đến với nhau, anh lại phải chú ý đến chuyện này.
Sau vài lần được chứng kiến khả năng phá bếp của Tần Vị, Quý Ngôn đành phải bắt đầu từ từ học làm bếp. Tuy rằng mới đầu đồ ăn làm ra ăn hơi quái, nhưng Tần Vị vẫn có thể bình tĩnh ăn hết sạch, Quý Ngôn cũng kiên trì học tiếp.
Mặc dù đến nay Quý Ngôn bắt đầu nghi ngờ phải chăng mình đã quá chiều Tần Vị rồi hay không, nhưng anh vẫn bất đắc dĩ mà đi giúp Tần Vị làm bữa khuya. Thực ra trước đây Tần Vị không có thói quen ăn khuya, bình thường Tần Vị đều sẽ ăn hết tất cả đồ ăn mà Quý Ngôn làm trong bữa cơm hàng ngày, buổi tối hiển nhiên là no căng, sau đó vịn cớ ăn quá no mà bắt Quý Ngôn lên giường làm vận động để tiêu hoá.
Nghĩ đến đây, Quý Ngôn bất giác bật cười, sau đó quay đầu nhìn Tần Vị. Mà Tần Vị thì đứng ngay sau lưng anh, đang nhìn anh với ánh mắt mong đợi, thời gian tựa như quay trở lại bảy năm trước vậy.
“Cậu mua nhiều quá, thế này nào phải ăn khuya.” Quý Ngôn bất đắc dĩ nhìn hai túi đồ ăn to đùng, nếu nấu hết chắc cũng thành một bữa tiệc luôn: “Nấu một bát mì đi vậy, cho thêm mấy món khác vào trong đó cho cậu.”
“Được được, dù sao tôi đều sẽ ăn hết.” Tần Vị cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn chỉ là muốn ăn đồ ăn do chính tay Quý Ngôn nấu.
Tần Vị đứng sau lưng Quý Ngôn, lẳng lặng ngắm nhìn Quý Ngôn bận rộn nấu mì trong bếp.
Trong đầu dường như dần dần hiện lên một hình ảnh mơ hồ, nhìn từ phía sau, có thể trông thấy vóc dáng cao gầy, cần cổ thon dài trắng nõn và mái tóc đen hơi xoăn của người nọ. Tay người nọ rất đẹp, là bàn tay vẽ tranh. Nhưng đôi tay đó lại vì hắn mà luyện tập nấu ăn, để ngày ngày có thể cùng ngồi xuống bàn ăn với hắn, cùng ăn bữa cơm mà anh nấu.
Tần Vị ôm lấy Quý Ngôn từ sau lưng, thân hình Quý Ngôn cứng lại, đôi đũa trong tay rơi vào trong nồi. Tần Vị chậm rãi đưa tay vuốt ve bàn tay phải của Quý Ngôn, từng khớp xương rạch ròi trên tay anh, ngón tay thon dài trắng nõn của anh. Tay Tần Vị cứ thế đan vào năm ngón tay Quý Ngôn, siết chặt tay Quý Ngôn.
“Cậu làm gì thế?” Quý Ngôn bối rối muốn rút tay ra, nhưng Tần Vị lại càng nắm chặt hơn.
“Nhẫn đâu?” Tần Vị kéo tay Quý Ngôn đến gần bên môi, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út, hỏi Quý Ngôn: “Chẳng phải cậu nói cậu đã mua một đôi nhẫn định tặng tôi hay sao?”
“Vứt rồi.” Quý Ngôn hơi khựng lại, sau đó mới nhớ ra mình từng nhắc đến chuyện mua nhẫn với Tần Vị.
“Thật à?” Tần Vị đương nhiên không tin. Hắn cười khẽ, ghé sát vào mặt Quý Ngôn, cắn vành tai Quý Ngôn một cái không nhẹ không nặng: “Vậy nói cho tôi biết, cậu vứt đi đâu rồi? Tôi đi tìm lại.”
Thân hình Quý Ngôn run rẩy, rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không biết làm sao với hành động này của Tần Vị. Quý Ngôn hơi cúi đầu, không dám nhìn mặt Tần Vị. Mà chẳng phải Tần Vị đã mất trí nhớ rồi hay sao, sao vẫn nhớ cái thói quen thích cắn anh này? Nếu như không phải anh chỉ là hồn ma, chắc hẳn cả mặt lẫn tai anh đều đã đỏ bừng.
“Tôi đã bảo vứt rồi cơ mà, làm sao nhớ được là vứt đi đâu.” Quý Ngôn hất tay ra, cố gắng đẩy Tần Vị ra sau, hùng hùng hổ hổ nói: “Để yên cho tôi nấu mì, đừng làm phiền tôi.”
“Cậu đã từng nấu mì cho Quý Trạch ăn bao giờ chưa?” Tần Vị đứng sau lưng đột nhiên hỏi một câu hoàn toàn không liên quan.
“Đương nhiên là rồi.” Quý Ngôn thuận miệng đáp, anh sống cùng Quý Trạch, đương nhiên là cũng vào bếp nấu ăn cho Quý Trạch. Mặc dù ban đầu luôn là Quý Trạch chăm sóc anh, nhưng hai năm sau đó Quý Ngôn cũng cố gắng muốn làm một người anh trai tốt.
Đột nhiên sau lưng im ắng hẳn, không nghe thấy Tần Vị đáp lời. Quý Ngôn hơi khó hiểu mà quay đầu lại nhìn, đã thấy Tần Vị cau mày, nhìn mình với vẻ mặt sầu não rối rắm. Quý Ngôn buồn cười: “Nó là em trai tôi, cậu ghen cái gì?”
“…” Tần Vị liếc một cái, sau đó xoay người đi về phía bàn ăn, không đáp lời nào.
Lúc quay lưng về phía Quý Ngôn, vẻ mặt Tần Vị trở nên ảm đạm, bi ai khép mắt lại.
Quý Ngôn có thể nói, dựa vào đâu anh chỉ được nấu cơm cho một mình Tần Vị.
Quý Ngôn có thể nói, chính Tần Vị đã bỏ mặc anh suốt bảy năm, chính Tần Vị không cần ăn đồ ăn anh nấu.
Quý Ngôn có thể nói, Tần Vị đã quên hết tất cả, có tư cách gì trách móc Quý Ngôn…
Nhưng Quý Ngôn chỉ thản nhiên bảo Tần Vị không nên ghen, tựa như trong tiềm thức đã nhận định đồ ăn mà anh nấu vốn chỉ dành riêng cho một mình Tần Vị mà thôi.
Nấu xong xuôi, Quý Ngôn đặt bát mì lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện Tần Vị, nhìn Tần Vị gắp từng đũa lên ăn.
Có đôi khi, ký ức và thời gian rất dễ lẫn lộn, luôn khiến Quý Ngôn có ảo giác như trở về quá khứ.
Nhưng có một số thứ, đã mất chính là đã mất, cho dù tìm lại tất cả những mảnh vỡ trong trí nhớ, dù cho tìm thấy cả những chi tiết nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng không thể chắp vá lại thành dáng vẻ ban đầu.
Quý Ngôn cảm thấy mình sai rồi.
Buông thả chính mình làm điều sai lầm trong thời gian sai lầm, nhưng đáng buồn thay, cho dù như vậy, Quý Ngôn vẫn đắm sâu vào trong đó.
Nhưng Quý Ngôn đã mệt lắm rồi, không muốn nghĩ thêm bất kỳ chuyện gì nữa.
Ngoài song cửa màn đêm tĩnh lặng; trong căn phòng, Tần Vị đang ngồi ngay trước mặt mình.
Trùng hợp là vậy…
“Tần Vị, tôi đã nghe cậu hỏi Quý Trạch rồi.” Thấy Tần Vị giải quyết xong tô mì, Quý Ngôn rốt cuộc thở dài, nhìn Tần Vị với ánh mắt phức tạp: “Để tôi nói cho cậu biết đi vậy.”
Có thể năm năm trước, Quý Ngôn thực sự đã làm rất nhiều việc ngốc, có lẽ trong lòng còn cảm thấy nếu mình chết thật thì tốt biết bao. Nhưng cho dù thế nào, từ sau khi Quý Trạch xuất hiện, Quý Ngôn vẫn luôn được Quý Trạch kéo dần ra khỏi vực sâu, đưa lên quỹ đạo chính xác. Năm năm trôi qua, lý do tự sát của Quý Ngôn đã không còn giống năm năm trước đó.
“Tôi bị bệnh, là ung thư.” Quý Ngôn không dám nhìn Tần Vị, chỉ cúi đầu nhìn mặt bàn: “Chẩn đoán trong đầu xuất hiện u ác tính, hơn nữa bác sĩ nói tế bào ung thư đã bắt đầu khuếch tán, tôi cũng không ôm hy vọng gì.”
“… Chỉ vì vậy?” Hô hấp của Tần Vị như nghẹn lại, đôi mắt trợn tròn, không thể tin mà nhìn Quý Ngôn. Hắn đứng bật dậy, chiếc ghế hắn đang ngồi tức thì ma sát với sàn nhà, phát ra âm thanh vô cùng chói tai. Tần Vị đi đến bên cạnh Quý Ngôn, siết chặt lấy tay trái Quý Ngôn, quát mắng: “Quý Ngôn, chỉ vì vậy thôi mà cậu muốn đi tự tử?”
“Tần Vị, cậu đã quên, mẹ tôi chết như thế nào.” Quý Ngôn cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng, đôi tay hơi run rẩy: “Mẹ tôi bị nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, chết trong bệnh viện giữa mùa đông giá rét.”
Từ sau khi mẹ Quý Ngôn ra đi, Quý Ngôn không bao giờ dám đến bệnh viện nữa. Nơi đó chỉ để lại cho Quý Ngôn đau khổ và tuyệt vọng, chỉ có Tần Vị lúc đó mới biết cái chết của mẹ Quý Ngôn để lại cho Quý Ngôn bóng ma tâm lý lớn đến mức nào.
“Lúc đó, cậu bảo với tôi bệnh viện nhất định có thể chữa khỏi cho mẹ tôi, mẹ cũng nói với tôi mẹ còn rất trẻ, nhất định sẽ khoẻ lại. Tôi đã tin, lời nói của hai người, tôi đều tin.” Quý Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn lại trống rỗng và tuyệt vọng: “Lần lọc thận nào mẹ tôi cũng nói với tôi là không sao, dù đau đến rớt nước mắt vẫn cười nhìn tôi, bảo tôi đừng khóc.”
“Đến tận khi mẹ tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật, cậu và mẹ đều nói với tôi rằng nhất định không có chuyện gì.” Quý Ngôn nở một nụ cười sầu thảm: “Sau đó thì sao? Phẫu thuật thất bại. Rõ ràng hai người đều bảo sẽ ổn, nhưng cuộc phẫu thuật lại thất bại.”
Khi đó, Quý Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật chuyển từ màu đỏ sang xanh lá cây.
Sau đó bác sĩ nói phẫu thuật thất bại, cả thế giới của Quý Ngôn đều sụp đổ.
Phẫu thuật thất bại, nhưng mẹ Quý Ngôn vẫn chưa chết, chỉ là thường nghe thấy nhiều từ ngữ chuyên môn phức tạp hơn từ miệng bác sĩ. Điều này chỉ chứng minh sức khoẻ của mẹ Quý Ngôn đã hoàn toàn hao mòn trong cuộc phẫu thuật lần này mà thôi.
Tần Vị nói với anh, còn sống là tốt rồi, Quý Ngôn cũng luôn tự an ủi mình như vậy.
Khoảng thời gian đó, anh chưa bao giờ sợ thức dậy đến thế…
Cảm giác sợ hãi ấy điên cuồng lan tràn trong lòng như cỏ dại, cuối cùng tựa như rơi vào thế giới không còn không khí, cảm xúc vừa áp lực vừa khổ sở này đã buộc Quý Ngôn luôn trông giữ bên cạnh mẹ anh, nhìn bà bước dần về phía tử vong.
“Vì tôi, mẹ tôi mới cố gắng sống sót như vậy.” Nước mắt Quý Ngôn tràn ra.
Đúng là mẹ Quý Ngôn còn sống, nhưng sống không bằng chết. Sau khi phẫu thuật thất bại, sức khoẻ bà hoàn toàn suy kiệt, ngày ngày mê man trong phòng chăm sóc đặc biệt, sống khổ sống sở giữa một đống máy móc chữa bệnh lạnh như băng.
Một tuần sau đó, mẹ Quý Ngôn mới được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ý thức lúc tỉnh lúc mê, ánh mắt nhìn về phía Quý Ngôn luôn trống rỗng và tuyệt vọng. Bà đã đau đến nỗi không phát ra nổi một âm thanh yếu ớt.
Mỗi ngày ở lại trong bệnh viện đều như một cuộc hành hình, người thân duy nhất trong đời Quý Ngôn đang đau đớn dằn vặt, mà Quý Ngôn lại không làm gì được.
Bác sĩ nói ý chí sống của mẹ Quý Ngôn rất mạnh mẽ, Quý Ngôn biết, bà như vậy là vì mình. Một người phụ nữ yếu đuối như mẹ Quý Ngôn có thể chống đỡ đến hiện tại, hoàn toàn là dựa vào ý chí. Bởi nếu bà chết, trên đời này sẽ thực sự chỉ còn lại Quý Ngôn.
Dù cho sống không bằng chết, mẹ Quý Ngôn vẫn cố sống đến hơi thở cuối cùng.
Những ngày cuối, mẹ Quý Ngôn chỉ lẳng lặng nằm trên giường bệnh nhìn Quý Ngôn, tuyệt vọng mà rơi nước mắt.
Bà biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Dẫu có đau khổ, không cam lòng, tuyệt vọng đến thế nào đi chăng nữa, bà vẫn phải bỏ lại con trai mình lẻ loi trên cõi đời này.
Tâm trạng ấy là như thế nào?
Rõ ràng mẹ vẫn nằm ngay trên giường, vậy mà lại cảm thấy mẹ cách mình quá xa.
Cảm giác bất lực trào lên từ đáy lòng, khiến cả linh hồn đều cảm thấy uể oải hoảng loạn, anh không làm được gì cả.
Anh chỉ có thể ngồi bên cạnh mẹ, nhìn bà… bước gần đến cái chết.
Cuối cùng mẹ Quý Ngôn vẫn ra đi, sau khi phải chịu đủ những đau đớn và dằn vặt. Nếu như không phải ngay từ đầu Quý Ngôn vẫn luôn cầu xin mẹ mình nhất định phải sống tiếp, có lẽ mẹ anh sẽ ra đi thanh thản hơn rất nhiều, không phải chịu đựng nhiều khổ sở như vậy.
Thực ra lần cuối cùng mẹ Quý Ngôn được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi không thể đi ra được nữa, trong lòng Quý Ngôn đã không còn gợn sóng, mẹ anh rốt cuộc cũng được giải thoát, ít nhất chết đi cũng tốt hơn phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
“Tôi không muốn chết như mẹ tôi, cũng không muốn Quý Trạch nhìn tôi chết dần chết mòn như tôi đã từng nhìn mẹ tôi.” Quý Ngôn mệt mỏi lắc đầu, không ai hiểu cảm giác đau khổ khi phải nhìn người thân tiến dần từng bước trên con đường đi đến cái chết hơn anh. Nếu anh đã nhất định phải chết, việc gì phải liên luỵ đến Quý Trạch, việc gì phải để Quý Trạch đau khổ cùng anh.
Anh đã từng bất lực nhìn mẹ mình đau đớn, chỉ có thể mặc cho mình dần dần rữa nát trong yên lặng, bị buộc làm nhân chứng tử vong mà không thể trốn chạy, cứ thế nhìn người thân yêu nhất của mình đau khổ giãy giụa trước mặt mình, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay.
Cái chết của mẹ Quý Ngôn, mãi mãi là nỗi đau sâu đậm nhất trong lòng Quý Ngôn.
“Tôi không dám nói cho Quý Trạch, tôi không dám nói cho ai cả.”
Tần Vị nhìn Quý Ngôn khóc run cả người, cẩn thận dang tay ôm Quý Ngôn vào lòng, trong con ngươi tràn đầy đau đớn.
“Tần Vị, lúc trong bệnh viện, cậu đã nói với tôi, mẹ tôi đi rồi, cậu sẽ ở bên tôi, cậu đã nói, sau này cậu sẽ luôn ở bên tôi.” Quý Ngôn siết chặt áo Tần Vị, vành mắt đỏ bừng, run giọng nói với Tần Vị: “Nhưng cậu không, Tần Vị, cậu lại không ở bên cạnh tôi.”
Khi Quý Ngôn một mình cầm sổ khám bệnh bước ra khỏi bệnh viện, anh chỉ cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Sinh mệnh anh bi ai như một trò cười.
Quý Ngôn cứ thế vô thức đi đến hồ nước trong đại học, ngồi trên băng ghế anh và Tần Vị đã từng ngồi.
Thế giới của anh quá mức tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Máu trong buồng tim dần dần chảy về tâm thất, cứ thế tuần hoàn, mà bên trong đã rữa nát từ lâu. Trong đầu anh tái hiện đi tái hiện lại hình ảnh cái chết của mẹ mình, mỗi lần nhớ lại là một lần khổ sở, bất lực. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận ấy cứ thế giày xéo linh hồn anh.
Anh không thể la to, không có nơi để về, âm thanh của anh cũng không thể truyền đến bất cứ đâu, chỉ có thể đi mãi trong bóng đêm, mà người đã từng nắm chặt tay anh, dắt anh ra khỏi đau khổ cũng đã buông tay từ lâu, mặc cho anh một mình vỡ vụn ở nơi tận cùng thế giới.
Từ sáng đến tối, anh liên tục gọi đi gọi lại vào số điện thoại trước kia của Tần Vị cho đến khi điện thoại sập nguồn, nhưng lần nào cũng chỉ có giọng nói lạnh như băng nói với mình rằng số điện thoại mình gọi không tồn tại.
Anh sắp chết, nhưng Tần Vị lại không ở đây.
Một mình anh co người lại trên ghế, khóc không thành tiếng.
Không có một Tần Vị đến bảo anh, phải tiếp tục kiên trì.