Chương 17
"Lộc cộc lộc cộc.."
Hai ngày một đêm, ý thức của Hàn Mục Vi vẫn còn dừng lại ở cảm giác huyền diệu khó giải thích này, nhưng là cái bụng đã bẹp xuống chính là đang phản đối, tượng đất nhỏ vẫn luôn tĩnh tọa rốt cuộc có một chút phản ứng.
Đôi ông mi dính đầy bụi đất hơi hơi run rẩy, tượng đất nhỏ ngồi không được liền tê liệt ngã chổng vó xuống đệm hương bồ, nàng vô lực mà nói: "Ách.. đói.. quá" - Hàn Mục Vi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên nàng cảm thấy chính là tứ chi vô lực, trong bụng trống rỗng, càng mấu chốt chính là tay chân nàng giống như bị cố định lại, không nghe sai sử: "Nước.."
Cũng may Tiểu Thiên Bồ vẫn là thực đáng tin cậy, vừa thấy nàng tỉnh lại, nó liền lập tức lấy ra Hồng Anh Quả từ túi Càn Khôn của nàng: "Mau ăn, ngươi nhập định lần này chính là hai ngày một đêm, khẳng định là đói lả" - Rốt cuộc nàng vừa mới tu luyện, còn không có tích cốc, nghĩ đến việc này nó lại nhịn không được mà nói: "Lúc trước bảo ngươi ăn Tích Cốc Đan, ngươi nói ngươi còn cần bồi dưỡng thân thể, hiện tại thì tốt rồi, thiếu chút nữa trở thành tu sĩ đầu tiên trong lúc tu luyện bị đói chết".
Được Tiểu Thiên Bồ đút bốn trái Hồng Anh Quả, Hàn Mục Vi mới cảm giác chính mình lại sống, tay chân cũng có một chút khí lực: "Ta dẫn khí nhập thể thành công rồi" - Kiếp trước nàng là chuyên viên giao dịch chứng khoán thiên tài, từ đó suy ra chỉ số thông minh cũng không rớt mất, vậy nàng cũng an tâm rồi, phải biết rằng trong truyện gốc Hàn Mục Vi chính là một đứa ngốc.
"Ngươi.." – Sau khi Hàn Mục Vi dẫn khí nhập thể thành công, Tiểu Thiên Bồ cũng tiếp thu một ít thần hồn ký ức của nàng, do dự mãi nó vẫn là hỏi: "Ngươi có phải tiếp xúc qua Tam Sinh Thạch hoặc là hồi tưởng kính mấy cái linh tinh đồ vật này đúng hay không?"
"..."
- Hàn Mục Vi đối với việc chính mình trở thành một cái tượng đất nhỏ một chút cũng không giật mình, kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá, nàng cũng minh bạch đại khái chuyện này là như thế nào: "Tam Sinh Thạch, hồi tưởng kính là cái gì?" - Mới vừa hỏi xong, nàng nguyên bản muốn xoay người thì động tác dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiên Bồ đã biến ảo thành nhân, miệng mới mở ra lại lập tức nhắm lại, sửa dụng tâm thần: "Ngươi đọc ký ức của ta có phải hay không?"
"Ta không phải cố ý" - Tiểu Thiên Bồ vội vàng giải thích: "Đây là tác dụng của Cộng Sinh Khế Ước, trước kia bởi vì ngươi còn không có dẫn khí nhập thể, khế ước tuy tồn tại nhưng vẫn không có thể vận chuyển. Hôm qua sau khi ngươi dẫn khí nhập thể thành công, Cộng Sinh Khế Ước hoàn chỉnh nên ta mới có một ít thần hồn ký ức của ngươi, bất quá ngươi cũng sẽ có một ít truyền thừa ký ức của ta, ngươi có thể thử ngẫm lại".
Hàn Mục Vi nghe vậy thật đúng là thử thử, đây là tình huống như thế nào, vì cái gì nàng nhìn chằm chằm vào thạch ốc của nàng, trong đầu sẽ tự động bày biện ra rất hiều hình ảnh, thời gian hình thành khoảng mười vạn năm, xuất phát từ Vô Phong Nhai của Thiên Diễn Tông: "Này.." - Nhìn nhìn chỗ khác đều có thể thấy được đồ vật khác, chỗ nào cũng đều giống nhau, làm sao bây giờ, nàng hiện tại cảm giác chính mình chính là một cái máy dò xét: "Đây là thiên phú thần thông của tộc các ngươi, còn chỉ là bởi vì ta có truyền thừa ký ức của ngươi?" - Nàng rốt cuộc ký hợp đồng với cái vật nhỏ gì đây?
"Không phải là thiên phú thần thông" - Tiểu Thiên Bồ chịu đựng mà không cho Hàn Mục Vi một cái xem thường: "Thiên phú thần thông nào dễ dàng như vậy mà có được? Ngươi hiện tại trở nên bác học như vậy mới thuần túy là bởi vì có truyền thừa ký ức của ta" - Thiên phú thần thông, nghĩ đến nhưng thật ra rất tốt, phải biết rằng rất nhiều chủng tộc đều không có thiên phú thần thông, chỉ có một ít huyết mạch hi hữu tôn quý mới có một, hai dạng thiên phú thần thông như vậy, hơn nữa có được thần thông phần lớn đều là vương của tộc đàn hoặc là người có huyết mạch thuần tịnh.
"Ta hiểu rồi" – Mấy cái khác Hàn Mục Vi cũng không vội mà hỏi, nhu cầu cấp bách hiện tại của nàng là phải cho chính mình tắm rửa một cái, bằng không bùn đất rắn chắc dính trên người thật sự có ngại đối với tính linh hoạt mập mạp của nàng: "Ta muốn đi tới đối diện của Vô Phong Nhai tắm rửa một cái, ngươi lấy hai cái dây đằng ra tới làm thành cái kiệu đi".
"Được" - Việc này đối Tiểu Thiên Bồ tới nói chính là một bữa ăn sáng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nó làm như vậy: "Trên núi đối diện có mấy cây linh quả cấp thấp, chúng ta đi gái một ít linh quả trở về đi, Hồng Anh Quả trong túi Càn Khôn của ngươi chỉ còn có hai viên".
"Được rồi" - Cả người bọc một tầng bùn, Hàn Mục Vi ngồi ở trên đằng chi, thế nhưng nàng không cảm thấy lạnh: "Hôm nay gió cũng thật ôn nhu, thổi đến tóc của ta cũng chưa bay".
"Nhìn xem mấy cái lá cây trên đằng chi của ta đi, liền biết gió không ôn nhu một chút nào" - Nàng cũng quá hồn nhiên đi, Tiểu Thiên Bồ có chút không muốn đả kích nàng, bất quá nó là cây thần thực rất thành thật: "Mà là lớp bùn trên người của ngươi quá dày, chờ một lát tẩy sạch, ngươi đại khái là có thể cảm nhận được gió ở đây cùng chữ 'ôn nhu' nó không liên quan tới nhau".
"Bồ Bồ ngươi không có một chút gì gọi là thú vị, dù cho là sinh hoạt thì cũng phải cần giải trí" - Hàn Mục Vi sao có thể không rõ ràng gió trên ngọn núi này có bao nhiêu khủng bố, nàng đều tự mình thưởng thức qua bảy, tám lần rồi: "Hiện tại ta có chút lo lắng" - Nàng đi đến Vô Phong Nhai cũng có mấy lần, bất quá đều chỉ là ở giữa sườn núi lắc lư mà thôi, trên đỉnh núi thì một lần cũng chưa có thể đi đến.
"Lo lắng cái gì?"
Hàn Mục Vi cũng không biết xấu hổ mà nói: "Lo lắng sau khi ta đem tầng bùn trên người rửa sạch sẽ, thân mình sẽ trở nên nhẹ nhàng, lúc trở về chỉ sợ gió ở đây thổi đi, vậy thì khác gì câu 'thân nhẹ như yến' đâu" - Nàng thích cái từ thân nhẹ như yến này.
"Không có việc đó đâu" - Tiểu Thiên Bồ một chút không hiểu tâm tình cùng kì vọng của Hàn Mục Vi: "Theo ta quan sát thì tầng bùn trên người này của ngươi, tám phần là bụi đất ở bên ngoài bị hút lại, hai phần còn lại là do tẩy tủy mà có" - Dựa theo tính cách nàng sẽ không bao giờ bạc đãi cái bụng của chính mình, nó tin tưởng phần trọng lượng bị tẩy rớt kia sẽ mau chóng trở về.
"Ngươi có thể khéo đưa đẩy một chút không?" - Hàn Mục Vi đã không nghĩ lại cùng Tiểu Thiên Bồ giao lưu, những lời ngon ngọt nó sẽ không bao giờ nói, mà chỉ nói những lời chọc vào tim của người ta. Bất quá nghĩ đến những tin tức nàng có được từ《Thuần Nguyên Quyết》vừa mới ở trong đầu hiện lên, trong lòng nàng nhưng thật ra vui vẻ một chút. 《Thuần Nguyên Quyết》 chỉ có thể hoàn chỉnh khi thành công dẫn khí nhập thể, này thì tốt rồi, bằng không nếu là mỗi lần tu luyện lại dính một tầng bùn, nàng thật là muốn suy xét có nên đổi bổn công pháp hay không?
Tới Vô Phong Nhai, Hàn Mục Vi liền quen cửa quen nẻo mà chạy tới sơn động lúc trước nàng hay tắm rửa, sơn động này vẫn là do Tiểu Thiên Bồ nói cho nàng, bên trong có một hồ suối nước nóng, dùng để phao tắm quả thực chính là hưởng thụ: "A.. quá thoải mái" - Cảm thán xong nàng liền dùng tâm thần hỏi lại việc lúc trước: "Ngươi vừa mới nói cái gì Tam Sinh Thạch, ta nghe không hiểu gì hết?"
Tiểu Thiên Bồ lúc này đã hóa thân thành tiểu nữ đồng chà lưng, Thiên Bồ lúc chưa bị khế ước trước vốn là vô tính, nhưng sau khi ký kết khế ước thì giới tính của nó biến đổi theo giới tính của cộng sinh chủ nhân: "Chính là mấy cái sự việc linh tinh xuất hiện trong đầu ngươi, đó chắc là do Tam Sinh Thạch chiếu rọi vào ngươi. Ta thăm dò qua rồi, thần hồn của ngươi tuy rằng cường một chút, nhưng lại ở trong phạm vi hợp lý, hơn nữa cùng thân thể này hoàn toàn phù hợp" - Từ lúc tiếp thu một ít thần hồn ký ức của Hàn Mục Vi, giao lưu phương thức của Tiểu Thiên Bồ cũng trở nên phù hợp với tính cách của Hàn Mục Vi.
"Ý của ngươi là mấy sự việc trông đầu của ta đều là giả?" - Hàn Mục Vi có chút hiểu, nhưng càng cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Ta đây.. ta.." - Nàng không biết nên nói như thế nào.
"Ngươi vẫn chính là ngươi mà" - Tiểu Thiên Bồ cũng không có hoàn toàn phủ nhận Hàn Mục Vi: "Bất quá mấy thứ kia cũng có khả năng sẽ phát sinh ở tương lai, cũng không nhất định là giả. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi chính là Hàn Mục Vi, không tồn tại cái gì mà đoạt xá hoặc là cô hồn dã quỷ nhặt cái tiện nghi, vừa vặn gặp được một bộ thể xác không có linh hồn này kia, mấy cái đó đều là không có khả năng".
Hàn Mục Vi cảm thấy nàng hiện tại cần lẳng lặng: "Ngươi chắc không?" – Vậy hai mươi tám năm của kiếp trước của nàng rốt cuộc có tồn tại hay không?
"Chắc, hiện tại ngươi hẳn là biết Thiên Bồ ngoại trừ là cộng sinh thần thực, chúng ta vẫn là vật để bổ dưỡng thần hồn, cho nên về việc thần hồn của ngươi có thuộc về ngoại lai hay không, cái này ta sẽ không tính sai đâu" - Thiên phú thần thông của Thiên Bồ nhất tộc chúng nó chính là câu hồn đoạt phách, tuy rằng không dựa vào những cái hồn phách đó để tu luyện, nhưng đây đằng của nó lại có thể trực tiếp quất vào thần hồn: "Huống hồ nếu thần hồn của ngươi có vấn đề, lúc trước khi mà ký kết Cộng Sinh Khế Ước khẳng định sẽ bị thượng thần khế ước cấp mạt sát".
"Ta đã biết" - Hàn Mục Vi nhắm mắt lại một đầu chui vào trong nước, giống như con cá mè hoa mà ở trong nước bơi qua bơi lại, nàng là Hàn Mục Vi, từ đầu tới đuôi đều là Hàn Mục Vi, vậy mấy chuyện ở kiếp trước ở trong đầu nàng là chuyện như thế nào? Tiểu Thiên Bồ nói thì nàng cũng phi thường tin tưởng, rốt cuộc chuyện thần hồn của Thiên Nhất lão tổ bị thương nó cũng rất rõ ràng: "Sẽ không cho ta hai chén cẩu huyết đi?" - Nàng thực xác định nàng là Tiểu Thập Tam của Hàn gia, khẳng định không có xuất thân kinh thiên động địa khó lường gì hết.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao nghĩ cũng nghĩ không ra cái gì, vậy tại sao phải tự tìm phiền não cho mình? Đến nỗi chuyện sau này, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền đi. Bất quá có một vài thứ nàng vẫn rất rõ ràng, đó là cần thiết phải nỗ lực tu luyện, chỉ có thực lực để nghiền áp mọi người tuyệt đối thì mới có thể giữ được chính mình toàn thân mà lui, tiến tới bảo vệ người mà nàng để ý.
Tắm rửa sạch sẽ, Hàn Mục Vi đối với một hồ nước đục cũng không có một tia áy náy, nàng chỉ cảm thán: "Suối nước nóng này vẫn là quá nhỏ" - Nàng có bao lớn đâu, có thể tích tụ bao nhiêu bùn đất, tại sao nước có thể đổi màu như vậy? Hại nàng còn cần Tiểu Thiên Bồ lại lấy thêm chút nước sạch để rửa thêm một lần nữa, lúc này nàng mới yên tâm mà mặc quần áo, thoải mái dễ chịu mà đi ra sơn động. Tuy rằng bởi vì thân mình nhẹ, đi được một chân cao, một chân thấp, bất quá nàng thực thích loại cảm giác khinh phiêu phiêu này.
Không thể không nói sau khi dẫn khí nhập thể, biến hóa vẫn là rất lớn, trên người không có nhiều phụ trọng, Hàn Mục Vi lần này thế nhưng chỉ phí một chút công phu liền bò tới đỉnh núi của Vô Phong Nhai, bất quá nàng cũng chỉ dám ghé vào trên vách núi đá chứ không dám ngoi đầu, chỉ vì nàng vừa mới gật đầu nhẹ một cái, tóc mái đã bị một cái lá trúc thổi tới làm rơi mất vài sợi tóc, thiếu chút nữa là bị hủy dung rồi: "Hô, ai sơn đặt tên cho núi này vậy.." – Còn gọi là Vô Phong Nhai nữa chứ, chỉ gió ở trên đỉnh núi này thôi cũng có thể đem nàng – một đứa bé nặng bốn mươi cân bay đi, còn có những cái lá trúc, lá thông cũng thỉnh thoảng bay qua tới bay lui: "Này.. đỉnh núi này thích hợp.. làm.. làm pháp trường" - Thiên đao vạn quả, vỡ nát đều không cần người làm.
Tiểu Thiên Bồ vòng ở người nàng có điểm hận sắt không thành thép: "Ngươi biết nơi này trước kia là ai dùng không?"
"Ai?" - Ai mà không muốn sống như vậy?
"Mộc Nghiêu" – Ngữ khí của Tiểu Thiên Bồ mang chút tiếc hận mà nói: "Kiếm tu Mộc Nghiêu, năm hắn năm tuổi bị Thiên Nhất ném tới Vô Phong Nhai, toàn thân trên dưới cũng chỉ mang theo một phen cây kiếm nhỏ; bảy tuổi đứng ở đỉnh của Vô Phong Nhai, chỉ là còn không có đứng vững thì đã bị quăng xuống dưới, nhưng ít nhất hắn có dũng khí, những ngày sau tuy rằng một lần lại một lần mà té rớt xuống, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ qua việc trèo lại lên đỉnh núi; mười sáu tuổi hắn có thể ở Vô Phong Nhai cầm kiếm đón gió trong sáu canh giờ, mà mấy cái lá thông, lá trúc sắt bén như lưỡi dao này cũng không thể tới gần người hắn nửa thước, hoặc là làm hắn bị thương mảy may; lúc lên Trúc Cơ hắn chỉ cần ở tông môn thì vẫn luôn ở trên đỉnh của Vô Phong Nhai, năm hai mươi sáu tuổi hắn liền ngộ ra kiếm ý" - Đúng thật là một thiên tài kiếm tu, chỉ tiếc thiên đố anh tài.
"Mộc Nghiêu" - Hàn Mục Vi biết hắn: "Hắn hiểu lý lẽ không?"
"Rất hiểu lý lẽ" – Nhưng mà có chút quỷ quái.
Vậy thì tốt rồi, nàng thích nhất những người hiểu lý lẽ, nàng hít hít cái mũi bị đông lạnh ra cả nước: "Vậy.. ngươi biết chỗ nào có Linh Tiên Tham không?"
Hai ngày một đêm, ý thức của Hàn Mục Vi vẫn còn dừng lại ở cảm giác huyền diệu khó giải thích này, nhưng là cái bụng đã bẹp xuống chính là đang phản đối, tượng đất nhỏ vẫn luôn tĩnh tọa rốt cuộc có một chút phản ứng.
Đôi ông mi dính đầy bụi đất hơi hơi run rẩy, tượng đất nhỏ ngồi không được liền tê liệt ngã chổng vó xuống đệm hương bồ, nàng vô lực mà nói: "Ách.. đói.. quá" - Hàn Mục Vi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên nàng cảm thấy chính là tứ chi vô lực, trong bụng trống rỗng, càng mấu chốt chính là tay chân nàng giống như bị cố định lại, không nghe sai sử: "Nước.."
Cũng may Tiểu Thiên Bồ vẫn là thực đáng tin cậy, vừa thấy nàng tỉnh lại, nó liền lập tức lấy ra Hồng Anh Quả từ túi Càn Khôn của nàng: "Mau ăn, ngươi nhập định lần này chính là hai ngày một đêm, khẳng định là đói lả" - Rốt cuộc nàng vừa mới tu luyện, còn không có tích cốc, nghĩ đến việc này nó lại nhịn không được mà nói: "Lúc trước bảo ngươi ăn Tích Cốc Đan, ngươi nói ngươi còn cần bồi dưỡng thân thể, hiện tại thì tốt rồi, thiếu chút nữa trở thành tu sĩ đầu tiên trong lúc tu luyện bị đói chết".
Được Tiểu Thiên Bồ đút bốn trái Hồng Anh Quả, Hàn Mục Vi mới cảm giác chính mình lại sống, tay chân cũng có một chút khí lực: "Ta dẫn khí nhập thể thành công rồi" - Kiếp trước nàng là chuyên viên giao dịch chứng khoán thiên tài, từ đó suy ra chỉ số thông minh cũng không rớt mất, vậy nàng cũng an tâm rồi, phải biết rằng trong truyện gốc Hàn Mục Vi chính là một đứa ngốc.
"Ngươi.." – Sau khi Hàn Mục Vi dẫn khí nhập thể thành công, Tiểu Thiên Bồ cũng tiếp thu một ít thần hồn ký ức của nàng, do dự mãi nó vẫn là hỏi: "Ngươi có phải tiếp xúc qua Tam Sinh Thạch hoặc là hồi tưởng kính mấy cái linh tinh đồ vật này đúng hay không?"
"..."
- Hàn Mục Vi đối với việc chính mình trở thành một cái tượng đất nhỏ một chút cũng không giật mình, kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá, nàng cũng minh bạch đại khái chuyện này là như thế nào: "Tam Sinh Thạch, hồi tưởng kính là cái gì?" - Mới vừa hỏi xong, nàng nguyên bản muốn xoay người thì động tác dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiên Bồ đã biến ảo thành nhân, miệng mới mở ra lại lập tức nhắm lại, sửa dụng tâm thần: "Ngươi đọc ký ức của ta có phải hay không?"
"Ta không phải cố ý" - Tiểu Thiên Bồ vội vàng giải thích: "Đây là tác dụng của Cộng Sinh Khế Ước, trước kia bởi vì ngươi còn không có dẫn khí nhập thể, khế ước tuy tồn tại nhưng vẫn không có thể vận chuyển. Hôm qua sau khi ngươi dẫn khí nhập thể thành công, Cộng Sinh Khế Ước hoàn chỉnh nên ta mới có một ít thần hồn ký ức của ngươi, bất quá ngươi cũng sẽ có một ít truyền thừa ký ức của ta, ngươi có thể thử ngẫm lại".
Hàn Mục Vi nghe vậy thật đúng là thử thử, đây là tình huống như thế nào, vì cái gì nàng nhìn chằm chằm vào thạch ốc của nàng, trong đầu sẽ tự động bày biện ra rất hiều hình ảnh, thời gian hình thành khoảng mười vạn năm, xuất phát từ Vô Phong Nhai của Thiên Diễn Tông: "Này.." - Nhìn nhìn chỗ khác đều có thể thấy được đồ vật khác, chỗ nào cũng đều giống nhau, làm sao bây giờ, nàng hiện tại cảm giác chính mình chính là một cái máy dò xét: "Đây là thiên phú thần thông của tộc các ngươi, còn chỉ là bởi vì ta có truyền thừa ký ức của ngươi?" - Nàng rốt cuộc ký hợp đồng với cái vật nhỏ gì đây?
"Không phải là thiên phú thần thông" - Tiểu Thiên Bồ chịu đựng mà không cho Hàn Mục Vi một cái xem thường: "Thiên phú thần thông nào dễ dàng như vậy mà có được? Ngươi hiện tại trở nên bác học như vậy mới thuần túy là bởi vì có truyền thừa ký ức của ta" - Thiên phú thần thông, nghĩ đến nhưng thật ra rất tốt, phải biết rằng rất nhiều chủng tộc đều không có thiên phú thần thông, chỉ có một ít huyết mạch hi hữu tôn quý mới có một, hai dạng thiên phú thần thông như vậy, hơn nữa có được thần thông phần lớn đều là vương của tộc đàn hoặc là người có huyết mạch thuần tịnh.
"Ta hiểu rồi" – Mấy cái khác Hàn Mục Vi cũng không vội mà hỏi, nhu cầu cấp bách hiện tại của nàng là phải cho chính mình tắm rửa một cái, bằng không bùn đất rắn chắc dính trên người thật sự có ngại đối với tính linh hoạt mập mạp của nàng: "Ta muốn đi tới đối diện của Vô Phong Nhai tắm rửa một cái, ngươi lấy hai cái dây đằng ra tới làm thành cái kiệu đi".
"Được" - Việc này đối Tiểu Thiên Bồ tới nói chính là một bữa ăn sáng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nó làm như vậy: "Trên núi đối diện có mấy cây linh quả cấp thấp, chúng ta đi gái một ít linh quả trở về đi, Hồng Anh Quả trong túi Càn Khôn của ngươi chỉ còn có hai viên".
"Được rồi" - Cả người bọc một tầng bùn, Hàn Mục Vi ngồi ở trên đằng chi, thế nhưng nàng không cảm thấy lạnh: "Hôm nay gió cũng thật ôn nhu, thổi đến tóc của ta cũng chưa bay".
"Nhìn xem mấy cái lá cây trên đằng chi của ta đi, liền biết gió không ôn nhu một chút nào" - Nàng cũng quá hồn nhiên đi, Tiểu Thiên Bồ có chút không muốn đả kích nàng, bất quá nó là cây thần thực rất thành thật: "Mà là lớp bùn trên người của ngươi quá dày, chờ một lát tẩy sạch, ngươi đại khái là có thể cảm nhận được gió ở đây cùng chữ 'ôn nhu' nó không liên quan tới nhau".
"Bồ Bồ ngươi không có một chút gì gọi là thú vị, dù cho là sinh hoạt thì cũng phải cần giải trí" - Hàn Mục Vi sao có thể không rõ ràng gió trên ngọn núi này có bao nhiêu khủng bố, nàng đều tự mình thưởng thức qua bảy, tám lần rồi: "Hiện tại ta có chút lo lắng" - Nàng đi đến Vô Phong Nhai cũng có mấy lần, bất quá đều chỉ là ở giữa sườn núi lắc lư mà thôi, trên đỉnh núi thì một lần cũng chưa có thể đi đến.
"Lo lắng cái gì?"
Hàn Mục Vi cũng không biết xấu hổ mà nói: "Lo lắng sau khi ta đem tầng bùn trên người rửa sạch sẽ, thân mình sẽ trở nên nhẹ nhàng, lúc trở về chỉ sợ gió ở đây thổi đi, vậy thì khác gì câu 'thân nhẹ như yến' đâu" - Nàng thích cái từ thân nhẹ như yến này.
"Không có việc đó đâu" - Tiểu Thiên Bồ một chút không hiểu tâm tình cùng kì vọng của Hàn Mục Vi: "Theo ta quan sát thì tầng bùn trên người này của ngươi, tám phần là bụi đất ở bên ngoài bị hút lại, hai phần còn lại là do tẩy tủy mà có" - Dựa theo tính cách nàng sẽ không bao giờ bạc đãi cái bụng của chính mình, nó tin tưởng phần trọng lượng bị tẩy rớt kia sẽ mau chóng trở về.
"Ngươi có thể khéo đưa đẩy một chút không?" - Hàn Mục Vi đã không nghĩ lại cùng Tiểu Thiên Bồ giao lưu, những lời ngon ngọt nó sẽ không bao giờ nói, mà chỉ nói những lời chọc vào tim của người ta. Bất quá nghĩ đến những tin tức nàng có được từ《Thuần Nguyên Quyết》vừa mới ở trong đầu hiện lên, trong lòng nàng nhưng thật ra vui vẻ một chút. 《Thuần Nguyên Quyết》 chỉ có thể hoàn chỉnh khi thành công dẫn khí nhập thể, này thì tốt rồi, bằng không nếu là mỗi lần tu luyện lại dính một tầng bùn, nàng thật là muốn suy xét có nên đổi bổn công pháp hay không?
Tới Vô Phong Nhai, Hàn Mục Vi liền quen cửa quen nẻo mà chạy tới sơn động lúc trước nàng hay tắm rửa, sơn động này vẫn là do Tiểu Thiên Bồ nói cho nàng, bên trong có một hồ suối nước nóng, dùng để phao tắm quả thực chính là hưởng thụ: "A.. quá thoải mái" - Cảm thán xong nàng liền dùng tâm thần hỏi lại việc lúc trước: "Ngươi vừa mới nói cái gì Tam Sinh Thạch, ta nghe không hiểu gì hết?"
Tiểu Thiên Bồ lúc này đã hóa thân thành tiểu nữ đồng chà lưng, Thiên Bồ lúc chưa bị khế ước trước vốn là vô tính, nhưng sau khi ký kết khế ước thì giới tính của nó biến đổi theo giới tính của cộng sinh chủ nhân: "Chính là mấy cái sự việc linh tinh xuất hiện trong đầu ngươi, đó chắc là do Tam Sinh Thạch chiếu rọi vào ngươi. Ta thăm dò qua rồi, thần hồn của ngươi tuy rằng cường một chút, nhưng lại ở trong phạm vi hợp lý, hơn nữa cùng thân thể này hoàn toàn phù hợp" - Từ lúc tiếp thu một ít thần hồn ký ức của Hàn Mục Vi, giao lưu phương thức của Tiểu Thiên Bồ cũng trở nên phù hợp với tính cách của Hàn Mục Vi.
"Ý của ngươi là mấy sự việc trông đầu của ta đều là giả?" - Hàn Mục Vi có chút hiểu, nhưng càng cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Ta đây.. ta.." - Nàng không biết nên nói như thế nào.
"Ngươi vẫn chính là ngươi mà" - Tiểu Thiên Bồ cũng không có hoàn toàn phủ nhận Hàn Mục Vi: "Bất quá mấy thứ kia cũng có khả năng sẽ phát sinh ở tương lai, cũng không nhất định là giả. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi chính là Hàn Mục Vi, không tồn tại cái gì mà đoạt xá hoặc là cô hồn dã quỷ nhặt cái tiện nghi, vừa vặn gặp được một bộ thể xác không có linh hồn này kia, mấy cái đó đều là không có khả năng".
Hàn Mục Vi cảm thấy nàng hiện tại cần lẳng lặng: "Ngươi chắc không?" – Vậy hai mươi tám năm của kiếp trước của nàng rốt cuộc có tồn tại hay không?
"Chắc, hiện tại ngươi hẳn là biết Thiên Bồ ngoại trừ là cộng sinh thần thực, chúng ta vẫn là vật để bổ dưỡng thần hồn, cho nên về việc thần hồn của ngươi có thuộc về ngoại lai hay không, cái này ta sẽ không tính sai đâu" - Thiên phú thần thông của Thiên Bồ nhất tộc chúng nó chính là câu hồn đoạt phách, tuy rằng không dựa vào những cái hồn phách đó để tu luyện, nhưng đây đằng của nó lại có thể trực tiếp quất vào thần hồn: "Huống hồ nếu thần hồn của ngươi có vấn đề, lúc trước khi mà ký kết Cộng Sinh Khế Ước khẳng định sẽ bị thượng thần khế ước cấp mạt sát".
"Ta đã biết" - Hàn Mục Vi nhắm mắt lại một đầu chui vào trong nước, giống như con cá mè hoa mà ở trong nước bơi qua bơi lại, nàng là Hàn Mục Vi, từ đầu tới đuôi đều là Hàn Mục Vi, vậy mấy chuyện ở kiếp trước ở trong đầu nàng là chuyện như thế nào? Tiểu Thiên Bồ nói thì nàng cũng phi thường tin tưởng, rốt cuộc chuyện thần hồn của Thiên Nhất lão tổ bị thương nó cũng rất rõ ràng: "Sẽ không cho ta hai chén cẩu huyết đi?" - Nàng thực xác định nàng là Tiểu Thập Tam của Hàn gia, khẳng định không có xuất thân kinh thiên động địa khó lường gì hết.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao nghĩ cũng nghĩ không ra cái gì, vậy tại sao phải tự tìm phiền não cho mình? Đến nỗi chuyện sau này, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền đi. Bất quá có một vài thứ nàng vẫn rất rõ ràng, đó là cần thiết phải nỗ lực tu luyện, chỉ có thực lực để nghiền áp mọi người tuyệt đối thì mới có thể giữ được chính mình toàn thân mà lui, tiến tới bảo vệ người mà nàng để ý.
Tắm rửa sạch sẽ, Hàn Mục Vi đối với một hồ nước đục cũng không có một tia áy náy, nàng chỉ cảm thán: "Suối nước nóng này vẫn là quá nhỏ" - Nàng có bao lớn đâu, có thể tích tụ bao nhiêu bùn đất, tại sao nước có thể đổi màu như vậy? Hại nàng còn cần Tiểu Thiên Bồ lại lấy thêm chút nước sạch để rửa thêm một lần nữa, lúc này nàng mới yên tâm mà mặc quần áo, thoải mái dễ chịu mà đi ra sơn động. Tuy rằng bởi vì thân mình nhẹ, đi được một chân cao, một chân thấp, bất quá nàng thực thích loại cảm giác khinh phiêu phiêu này.
Không thể không nói sau khi dẫn khí nhập thể, biến hóa vẫn là rất lớn, trên người không có nhiều phụ trọng, Hàn Mục Vi lần này thế nhưng chỉ phí một chút công phu liền bò tới đỉnh núi của Vô Phong Nhai, bất quá nàng cũng chỉ dám ghé vào trên vách núi đá chứ không dám ngoi đầu, chỉ vì nàng vừa mới gật đầu nhẹ một cái, tóc mái đã bị một cái lá trúc thổi tới làm rơi mất vài sợi tóc, thiếu chút nữa là bị hủy dung rồi: "Hô, ai sơn đặt tên cho núi này vậy.." – Còn gọi là Vô Phong Nhai nữa chứ, chỉ gió ở trên đỉnh núi này thôi cũng có thể đem nàng – một đứa bé nặng bốn mươi cân bay đi, còn có những cái lá trúc, lá thông cũng thỉnh thoảng bay qua tới bay lui: "Này.. đỉnh núi này thích hợp.. làm.. làm pháp trường" - Thiên đao vạn quả, vỡ nát đều không cần người làm.
Tiểu Thiên Bồ vòng ở người nàng có điểm hận sắt không thành thép: "Ngươi biết nơi này trước kia là ai dùng không?"
"Ai?" - Ai mà không muốn sống như vậy?
"Mộc Nghiêu" – Ngữ khí của Tiểu Thiên Bồ mang chút tiếc hận mà nói: "Kiếm tu Mộc Nghiêu, năm hắn năm tuổi bị Thiên Nhất ném tới Vô Phong Nhai, toàn thân trên dưới cũng chỉ mang theo một phen cây kiếm nhỏ; bảy tuổi đứng ở đỉnh của Vô Phong Nhai, chỉ là còn không có đứng vững thì đã bị quăng xuống dưới, nhưng ít nhất hắn có dũng khí, những ngày sau tuy rằng một lần lại một lần mà té rớt xuống, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ qua việc trèo lại lên đỉnh núi; mười sáu tuổi hắn có thể ở Vô Phong Nhai cầm kiếm đón gió trong sáu canh giờ, mà mấy cái lá thông, lá trúc sắt bén như lưỡi dao này cũng không thể tới gần người hắn nửa thước, hoặc là làm hắn bị thương mảy may; lúc lên Trúc Cơ hắn chỉ cần ở tông môn thì vẫn luôn ở trên đỉnh của Vô Phong Nhai, năm hai mươi sáu tuổi hắn liền ngộ ra kiếm ý" - Đúng thật là một thiên tài kiếm tu, chỉ tiếc thiên đố anh tài.
"Mộc Nghiêu" - Hàn Mục Vi biết hắn: "Hắn hiểu lý lẽ không?"
"Rất hiểu lý lẽ" – Nhưng mà có chút quỷ quái.
Vậy thì tốt rồi, nàng thích nhất những người hiểu lý lẽ, nàng hít hít cái mũi bị đông lạnh ra cả nước: "Vậy.. ngươi biết chỗ nào có Linh Tiên Tham không?"