Chương 18
"Linh Tiên Tham?" – Nghe Hàn Mục Vi nhắc tới, Tiểu Thiên Bồ liền biết nàng ở đánh cái chủ ý gì: "Ngươi vẫn là đừng nghĩ, đồ vật đó có mọc ra chân, nơi nào có linh khí thì chạy lại đó, càng mấu chốt là Thương Uyên Giới chỉ là tiểu thiên thế giới, mật độ linh khí không đủ nên căn bản không có khả năng mà có đồ vật đó tồn tại" - Liền tính là Linh giới, Linh Tiên Tham cũng là cực kỳ thưa thớt, muốn bắt giữ đến càng khó càng thêm khó.
"Có chân, nó là vật sống sao?" - Hàn Mục Vi có chút ngạc nhiên, bất quá sau khi kiến thức qua Tiểu Thiên Bồ, nàng lại không cảm thấy có cái gì đại kinh tiểu quái, nơi này dù sao cũng là Tu Tiên giới, chuyện ly kỳ quái lạ thì nơi nơi đều có: "Không đúng không đúng, nó vốn dĩ chính là sống, ý ta là nó giống ngươi đều là có thể thoát ly bản thể biến ảo thành người không?"
"Không phải" - Lại tham nữa, vừa nói cái này, Tiểu Thiên Bồ liền nhớ tới lúc trước nàng kêu nó là tiểu nhân sâm chuyện này, việc này đối với nó là một việc không thể qua được, đến nỗi cảm xúc nó có hơi chút kích động, không cấm cường điệu nói: "Ta là thần thực.. thần thực.. thần thực" - Thấy Hàn Mục Vi co đầu rụt cổ mà nhấp miệng cạn lời, nó mới bình phục lại nỗi lòng, mang nàng trở về sườn núi: "Linh Tiên Tham tuy tên nó có chữ tiên, nhưng nó cũng chỉ là linh thực, trừ phi hóa hình, bằng không thì không có khả năng biến ảo thành người, huống hồ liền tính là nó hóa hình thì cũng không thể giống ta có thể thoát ly bản thể. Ta sở dĩ nói nó mọc ra chân là bởi vì bản thể nó có thể chạy, đó là trời sinh".
"Ta hiểu rồi" - Hàn Mục Vi cảm thấy tính tình của Tiểu Thiên Bồ càng ngày càng kém, quả nhiên là tới tay thì có đủ tự tin, ngẫm lại phía trước lúc chưa khế ước, nó đối với nàng nén giận như vậy, ép dạ cầu toàn, không cấm cảm thán: "Ai, ta quá thiện lương mà" - Chờ bình yên tới giữa sườn núi, nàng vỗ vỗ dây đằng còn vòng ở bên hông mình: "Bồ Bồ đại nhân, ngươi buông tiểu nhân ra trước, tiểu nhân muốn quay mặt vào tường suy nghĩ một hồi, vừa lúc nơi này có có sẵn vách núi".
Tiểu Thiên Bồ thật là phục nàng, người này sao có thể trẻ con như vậy, bất quá nghĩ đến nàng vốn dĩ chính là trẻ con, nó cũng thỏa mãn nàng: "Vậy ngươi đi đi, vừa lúc lại suy xét con đường ngày sau nên đi như thế nào, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu cầu người không bằng dựa mình, không cần luôn là nghĩ đến những lối tắt không thực tế".
"Biết" - Hàn Mục Vi thật đúng là ngồi xổm bên vách núi kia, một đôi cánh tay nhỏ bé chống đầu gối nâng lên quai hàm trắng nõn, gần nhất đã xảy ra rất nhiều việc, nàng cũng chưa kịp nghĩ kỹ, đầu tiên là nhận sư, tiếp theo là lớn mật ngốc nghếch mà khế ước cây thần thực, sau lại là học dẫn khí nhập thể, cảm giác dường như hết thảy đều tới thực tự nhiên, chính là con đường trước mạt nàng lại càng ngày càng mê mang: "Một chân nhập môn này, đó là trở thành người trong này, hô.."
Sau khi dẫn khí nhập thể, Hàn Mục Vi cũng không vội vã làm việc khác, mà là nghe theo kiến nghị của Tiểu Thiên Bồ, chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tu luyện thêm đến Luyện Khí một tầng. Bởi vì tới Luyện Khí một tầng rồi liền có thần thức, tu sĩ liền có thể dùng thần thức để cảm giác tình huống quanh thân, xem người xem vật cũng liền không đơn giản là chỉ dựa vào một đôi mắt.
Lúc này đây, kinh mạch nàng chen đầy đóm sáng nhỏ mờ nhạt, mà ở bên ngoài thì những điểm sáng nhỏ vẫn không ngừng mà hướng vào trong kinh mạch, theo sau đó là điểm sáng màu vàng càng ngày càng nhiều, chúng nó bắt đầu không ngừng lẫn nhau đè ép, kinh mạch cũng bị căng đến càng ngày càng to. Mà khi những đóm sáng màu vàng ùa vào trong cơ thể Hàn Mục Vi thì những đóm sáng màu xanh lục lại tiến thẳng đến đan điền, tiến vào dây đằng màu xanh biếc đang quấn quanh thổ linh căn. Dây đằng cũng vẫn luôn phóng thích một loại năng lượng màu xanh biếc ra bên ngoài, năng lượng màu xanh này theo linh khí vận hành mà không ngừng tẩm bổ kinh mạch.
Hàn Mục Vi rất đau, cảm giác chính mình tựa như bị vài chiếc máy kéo nghiền qua, nàng biết đây là muốn đột phá, chính là khi nào mới có thể đến đỉnh điểm đây, nàng đều mau chịu đựng không nổi rồi, liên tục vận hành công pháp, mồ hôi ở trên mặt chảy qua bùn đất vẫn không ngừng chảy xuống.
"Răng rắc" một tiếng, cả người giống như bị xé ra, tầng che ở Luyện Khí một tầng rốt cuộc bị tễ phá, linh khí bốn phía điên cuồng mà dũng mãnh tiến vào thân thể Hàn Mục Vi, nhập vào kinh mạch. Nàng chờ giờ khắc này đã chờ đến sắp xong đời, cũng may làm nàng tồn tại để chờ tới, vận khởi công pháp Luyện Khí một tầng, bắt đầu dẫn đường linh khí theo kinh mạch vận hành một cái tuần hoàn, sau đó vận vào đan điền. Nguyên bản đau đến mặt nhỏ có chút vặn vẹo dần dần khôi phục bình tĩnh, Hàn Mục Vi thu công, muốn mở to mắt, lại như thế nào cũng không mở ra được, miệng cũng vậy: "Ô ô.. Ô ô ô ô..".
Một dây đằng trực tiếp cuốn lấy tượng đất nhỏ, trong nháy mắt liền đem nàng ném vào suối nước nóng của Vô Phong Nhai, sau đó Thiên Bồ biến ảo thành tiểu nữ đồng cũng nhảy theo vào, trong tay cầm một mảnh lá xanh chuẩn bị kỳ cọ cho tượng đất: "Tẩy rửa mau lên, chờ ngươi tiến vào Luyện Khí trung kỳ nhất định phải học được thuật thanh khiết" – Đám bùn đất này trộn với mồ hôi tạo thành khối, nhìn từng khối từng khối này đi: "Phải ngâm mới được, không thì khó tẩy lắm" - Những việc này Thiện Đức chân quân đều công đạo với nó rằng là không cần can thiệp quá nhiều, phải để nàng tự mình trải qua, nó cũng đồng ý, rốt cuộc này đều có trợ giúp tâm cảnh của nàng trưởng thành, không trải qua thì sao có thể ngộ được?
Hàn Mục Vi mới rửa mặt sạch sẽ xong, liền chờ không kịp mà thử dùng thần thức trong truyền thuyết bắt đầu xem xét ngũ tạng lục phủ của mình, nàng không nhịn được cả kinh kêu lên: "A a, ta thấy được ta thấy được rồi" - Tuy rằng hình ảnh có chút nóng hầm hập, nhưng thật sự rất thần kỳ: "Đan điền, ta muốn xem đan điền" - Dưới rốn ba tấc là nơi có cái không gian giả thuyết to bằng nắm tay của nàng, bên trong không gian có một cây cột bị dây đằng bao bọc lấy: "Bồ Bồ, đó là ngươi sao?"
"Đúng vậy"
"Tại sao lại biến thành dây đằng rồi?" - Hàn Mục Vi nhớ rằng lúc chưa khế ước thì bản thể của Tiểu Thiên Bồ là cây.
"Thiên Bồ vốn chính là thần thực cộng sinh, lúc chưa khế ước chúng ta chỉ có thể lấy hình thái là thụ để tồn tại và tu luyện, sau khi khế ước thì sẽ biến trở về chân chính bộ dáng của Thiên Bồ" - Nói đến này Tiểu Thiên Bồ không khỏi bắt đầu khoe khoang: "Xem đi xem đi, màu xanh của Thiên Bồ chúng ta chính là thuần túy nhất mỹ lệ nhất".
"À" - Đối với màu xanh, Hàn Mục Vi tỏ vẻ thực vô cảm: "Đi Thần phủ xem một chút".
Lại lần nữa trở về động phủ, Hàn Mục Vi trở thành một cái đứa bé béo thanh thanh sảng sảng, sạch sẽ: "Bồ Bồ, ngươi giúp ta đem quần áo bị ướt đi phơi đi" – Bản thân nàng lại ngồi xếp bằng ở trên giường đá, lấy ra túi trữ vật của tông môn phát cùng sư phụ cho cái nhẫn trữ vật kia bày ở trước mặt, đôi tay chà xát, liền từ túi Càn Khôn lấy ra một cây ngân châm, tâm tình tương đương kích động: "Từ hôm nay trở đi hãy kêu ta là Hàn đạo hữu" - Tốt xấu nàng cũng là cái tiểu tu sĩ Luyện Khí một tầng, một tháng này cũng coi như không công vất vả. Nguyên bản sau khi có thể dẫn khí nhập thể, nàng liền có thể dùng túi trữ vật cùng nhẫn trữ vật, chính là vì có động lực tu luyện, nàng vẫn là nhẫn đến bây giờ.
"Hàn đạo hữu" - Tiểu Thiên Bồ sau khi phơi xong quần áo thì đi vào: "Ngươi hiện tại có cảm giác cả người nhẹ nhàng hay không?" – Tuy tiến vào Luyện Khí kỳ còn không tính là chính thức nhập đạo, nhưng khẳng định so với phàm nhân thì mạnh hơn nhiều.
"Ân ân" – Tay phải Hàn Mục Vi cầm châm chọc ở ngón tay bên tay trái một chút: "Ta còn cảm giác thân nhẹ như yến, bước đi như bay" – Sau khi lấy máu nhận chủ túi trữ vật cùng nhẫn trữ vật, Hàn Mục Vi liền dựa theo phương pháp mà Tiểu Thiên Bồ chỉ nàng cho chúng nó đánh lên ấn ký của thần thức: "Như vậy là dùng được rồi đúng không?"
"Đúng vậy"
Đầu tiên nàng dùng thần thức xem xét túi trữ vật mà tông môn phát, bên trong to không sai biệt lắm cỡ nửa gian nhà ở, đồ vật bên trong cũng là mấy thứ kia, Hàn Mục Vi đem chúng nó toàn bộ đổ ra tới: "Hai mươi khối hạ phẩm linh thạch vô thuộc tính, một pháp khí hạ phẩm, một lọ ngưng khí đan, một lọ Tích Cốc Đan, hai khối ngọc giản, còn có hai phục sức của đệ tử đích truyền của tông môn" - Nên có thì cũng đều có.
Tiếp theo xem nhẫn trữ vật mà sư phụ cho, thật lòng mà nói thì nàng đối với cái nhẫn trữ vật này cũng không ôm hy vọng gì, sư phụ nàng hay hố lắm! Quả nhiên bên trong một khối linh thạch đều không có, trừ bỏ mấy thứ đồ vật quen mắt, sư phụ nàng giống như cái gì cũng chưa cho thêm: "Ui, không đúng, có hai khối ngọc giản nữa" - Hàn Mục Vi lấy ra một khối ngọc giản dán ở trên trán, dựa vào tu vi trước mắt của nàng thì chỉ có thể như vậy, dùng thần thức quét đi vào liền thấy hàng đầu thình lình có khắc 《Sách Khải Huyền tu tiên của Chu Thiện Đức》: "Chu.. Thiện Đức?"
"Tên tục của Thiện Đức chân quân là Chu Mãn Kim" - Tiểu Thiên Bồ ngồi ở trên đầu gối của Hàn Mục Vi, đang cầm một viên mạn quả mọng ăn: "Đây chính là tâm đắc tu tiên của hắn, bất quá cho ngươi cũng là đương nhiên, ngươi có thể nhìn xem, sẽ có.."
"Đã có hướng dẫn" - Nàng mới nhìn hai câu đầu, liền hiểu ước nguyện ban đầu được sư phụ nàng yêu thích: "'Ta không vào địa ngục thì ai vào'" - Thấy Tiểu Thiên Bồ vẻ mặt ngạc nhiên mà xem nàng, nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không cần nhìn ta, đây là sư phụ ta nói" - Lý do đúng là cũng đủ đường hoàng, dụ dỗ người có bụng dạ khó lường đánh cướp hắn, lúc đó hắn lại phản đánh cướp, quả nhiên không hỗ là sư phụ nàng, mạch não luôn kỳ lạ như thế.
Nhìn đến một khối khác, càng xem mặt Hàn Mục Vi càng đen, cho đến khi xem xong, nàng mới sắc mặt trầm trọng mà nói với Tiểu Thiên Bồ: "Ngày sau nếu chúng ta ra cửa, nhất định phải điệu thấp lại điệu thấp, liền tính là tới rồi sống chết phải báo gia môn, cũng không cần báo đạo hào của sư phụ ta" - Nàng đem khối ngọc giản trong tay kia đưa cho Tiểu Thiên Bồ: "Kẻ thù của hắn quá nhiều" - Tràn đầy một khối ngọc giản, cuối cùng còn công đạo một câu "trước mắt chỉ nhớ rõ có nhiêu đây, ngày sau nhớ tới lại bổ sung sau". Hắn thật sự có thể vĩnh viễn đều không cần lại nhớ thêm, nàng hiện tại liền cảm thấy trên cổ lạnh lạnh.
Tiểu Thiên Bồ nhìn qua ngọc giản, cười, còn cười đến thực hăng hái: "Thiện Đức chân quân làm sư phụ cũng thật chu đáo, kể cả kẻ thù đều nói cho ngươi".
"Đúng rồi, còn công đạo ta nếu có cơ hội thì có thể tiêu diệt một cái là bớt một cái" -Hàn Mục Vi đối với việc này khịt mũi coi thường, chính hắn như vậy sao lại không đi diệt đi: "Nói đến diệt" – Tay nàng thu đồ vật liền tạm dừng xuống: "Ta hình như đã quên một việc rất quan trọng".
"Ngươi muốn nói.." - Tiểu Thiên Bồ dùng tay làm động tác cắt cổ: "Giết người?"
"Đúng vậy" - Nàng không dám giết người, vậy phải làm sao bây giờ: "Ngươi biết ta.. ký ức trong đầu ta, cái kia đối với ta có ảnh hưởng rất lớn".
"Ta hiểu" - Chuyện này thật đúng là có chút khó khăn, Tiểu Thiên Bồ nhăn đôi lông mày lại nhìn Hàn Mục Vi: "Xã hội một khi giết người thì phải chịu khiển trách, nhưng Tu Tiên giới lại là nơi nơi đều có thể thấy máu" - Rốt cuộc là ai làm nàng có đoạn ký ức kia đây, đây rõ ràng là ảnh hưởng đạo tâm của nàng.
Hàn Mục Vi liếm liếm đôi môi, nắm chặt nắm tay nhỏ: "Ngày mai, ta đi Sự Vụ Xử hỏi một chút thiện đường cần ai giết gà vịt hay không, ta.. ta đi làm" – việc này cần đến tuần tự mà làm, hiện tại để nàng giết người, nàng khẳng định sẽ bị dọa vỡ gan, nói không chừng còn sẽ sinh ra tâm ma. Nhưng một khi gặp loại hoàn cảnh không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, nàng còn còn có lựa chọn sao?
"Tốt, ta bồi ngươi" - Tiểu Thiên Bồ cảm thấy biện pháp này khá đáng tin cậy, chờ nhìn quen máu, chắc nàng cũng sẽ chết lặng, không sợ hãi như vậy: "Chờ ngươi quen rồi, chúng ta liền đi sau núi của Thiên Diễn Tông để rèn luyện, nơi đó có yêu thú, linh thực không ít".
"Được" - Hàn Mục Vi nặng nề mà gật đầu nhỏ: "Cảm ơn Bồ Bồ" - Có nó thật tốt!
"Có chân, nó là vật sống sao?" - Hàn Mục Vi có chút ngạc nhiên, bất quá sau khi kiến thức qua Tiểu Thiên Bồ, nàng lại không cảm thấy có cái gì đại kinh tiểu quái, nơi này dù sao cũng là Tu Tiên giới, chuyện ly kỳ quái lạ thì nơi nơi đều có: "Không đúng không đúng, nó vốn dĩ chính là sống, ý ta là nó giống ngươi đều là có thể thoát ly bản thể biến ảo thành người không?"
"Không phải" - Lại tham nữa, vừa nói cái này, Tiểu Thiên Bồ liền nhớ tới lúc trước nàng kêu nó là tiểu nhân sâm chuyện này, việc này đối với nó là một việc không thể qua được, đến nỗi cảm xúc nó có hơi chút kích động, không cấm cường điệu nói: "Ta là thần thực.. thần thực.. thần thực" - Thấy Hàn Mục Vi co đầu rụt cổ mà nhấp miệng cạn lời, nó mới bình phục lại nỗi lòng, mang nàng trở về sườn núi: "Linh Tiên Tham tuy tên nó có chữ tiên, nhưng nó cũng chỉ là linh thực, trừ phi hóa hình, bằng không thì không có khả năng biến ảo thành người, huống hồ liền tính là nó hóa hình thì cũng không thể giống ta có thể thoát ly bản thể. Ta sở dĩ nói nó mọc ra chân là bởi vì bản thể nó có thể chạy, đó là trời sinh".
"Ta hiểu rồi" - Hàn Mục Vi cảm thấy tính tình của Tiểu Thiên Bồ càng ngày càng kém, quả nhiên là tới tay thì có đủ tự tin, ngẫm lại phía trước lúc chưa khế ước, nó đối với nàng nén giận như vậy, ép dạ cầu toàn, không cấm cảm thán: "Ai, ta quá thiện lương mà" - Chờ bình yên tới giữa sườn núi, nàng vỗ vỗ dây đằng còn vòng ở bên hông mình: "Bồ Bồ đại nhân, ngươi buông tiểu nhân ra trước, tiểu nhân muốn quay mặt vào tường suy nghĩ một hồi, vừa lúc nơi này có có sẵn vách núi".
Tiểu Thiên Bồ thật là phục nàng, người này sao có thể trẻ con như vậy, bất quá nghĩ đến nàng vốn dĩ chính là trẻ con, nó cũng thỏa mãn nàng: "Vậy ngươi đi đi, vừa lúc lại suy xét con đường ngày sau nên đi như thế nào, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu cầu người không bằng dựa mình, không cần luôn là nghĩ đến những lối tắt không thực tế".
"Biết" - Hàn Mục Vi thật đúng là ngồi xổm bên vách núi kia, một đôi cánh tay nhỏ bé chống đầu gối nâng lên quai hàm trắng nõn, gần nhất đã xảy ra rất nhiều việc, nàng cũng chưa kịp nghĩ kỹ, đầu tiên là nhận sư, tiếp theo là lớn mật ngốc nghếch mà khế ước cây thần thực, sau lại là học dẫn khí nhập thể, cảm giác dường như hết thảy đều tới thực tự nhiên, chính là con đường trước mạt nàng lại càng ngày càng mê mang: "Một chân nhập môn này, đó là trở thành người trong này, hô.."
Sau khi dẫn khí nhập thể, Hàn Mục Vi cũng không vội vã làm việc khác, mà là nghe theo kiến nghị của Tiểu Thiên Bồ, chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tu luyện thêm đến Luyện Khí một tầng. Bởi vì tới Luyện Khí một tầng rồi liền có thần thức, tu sĩ liền có thể dùng thần thức để cảm giác tình huống quanh thân, xem người xem vật cũng liền không đơn giản là chỉ dựa vào một đôi mắt.
Lúc này đây, kinh mạch nàng chen đầy đóm sáng nhỏ mờ nhạt, mà ở bên ngoài thì những điểm sáng nhỏ vẫn không ngừng mà hướng vào trong kinh mạch, theo sau đó là điểm sáng màu vàng càng ngày càng nhiều, chúng nó bắt đầu không ngừng lẫn nhau đè ép, kinh mạch cũng bị căng đến càng ngày càng to. Mà khi những đóm sáng màu vàng ùa vào trong cơ thể Hàn Mục Vi thì những đóm sáng màu xanh lục lại tiến thẳng đến đan điền, tiến vào dây đằng màu xanh biếc đang quấn quanh thổ linh căn. Dây đằng cũng vẫn luôn phóng thích một loại năng lượng màu xanh biếc ra bên ngoài, năng lượng màu xanh này theo linh khí vận hành mà không ngừng tẩm bổ kinh mạch.
Hàn Mục Vi rất đau, cảm giác chính mình tựa như bị vài chiếc máy kéo nghiền qua, nàng biết đây là muốn đột phá, chính là khi nào mới có thể đến đỉnh điểm đây, nàng đều mau chịu đựng không nổi rồi, liên tục vận hành công pháp, mồ hôi ở trên mặt chảy qua bùn đất vẫn không ngừng chảy xuống.
"Răng rắc" một tiếng, cả người giống như bị xé ra, tầng che ở Luyện Khí một tầng rốt cuộc bị tễ phá, linh khí bốn phía điên cuồng mà dũng mãnh tiến vào thân thể Hàn Mục Vi, nhập vào kinh mạch. Nàng chờ giờ khắc này đã chờ đến sắp xong đời, cũng may làm nàng tồn tại để chờ tới, vận khởi công pháp Luyện Khí một tầng, bắt đầu dẫn đường linh khí theo kinh mạch vận hành một cái tuần hoàn, sau đó vận vào đan điền. Nguyên bản đau đến mặt nhỏ có chút vặn vẹo dần dần khôi phục bình tĩnh, Hàn Mục Vi thu công, muốn mở to mắt, lại như thế nào cũng không mở ra được, miệng cũng vậy: "Ô ô.. Ô ô ô ô..".
Một dây đằng trực tiếp cuốn lấy tượng đất nhỏ, trong nháy mắt liền đem nàng ném vào suối nước nóng của Vô Phong Nhai, sau đó Thiên Bồ biến ảo thành tiểu nữ đồng cũng nhảy theo vào, trong tay cầm một mảnh lá xanh chuẩn bị kỳ cọ cho tượng đất: "Tẩy rửa mau lên, chờ ngươi tiến vào Luyện Khí trung kỳ nhất định phải học được thuật thanh khiết" – Đám bùn đất này trộn với mồ hôi tạo thành khối, nhìn từng khối từng khối này đi: "Phải ngâm mới được, không thì khó tẩy lắm" - Những việc này Thiện Đức chân quân đều công đạo với nó rằng là không cần can thiệp quá nhiều, phải để nàng tự mình trải qua, nó cũng đồng ý, rốt cuộc này đều có trợ giúp tâm cảnh của nàng trưởng thành, không trải qua thì sao có thể ngộ được?
Hàn Mục Vi mới rửa mặt sạch sẽ xong, liền chờ không kịp mà thử dùng thần thức trong truyền thuyết bắt đầu xem xét ngũ tạng lục phủ của mình, nàng không nhịn được cả kinh kêu lên: "A a, ta thấy được ta thấy được rồi" - Tuy rằng hình ảnh có chút nóng hầm hập, nhưng thật sự rất thần kỳ: "Đan điền, ta muốn xem đan điền" - Dưới rốn ba tấc là nơi có cái không gian giả thuyết to bằng nắm tay của nàng, bên trong không gian có một cây cột bị dây đằng bao bọc lấy: "Bồ Bồ, đó là ngươi sao?"
"Đúng vậy"
"Tại sao lại biến thành dây đằng rồi?" - Hàn Mục Vi nhớ rằng lúc chưa khế ước thì bản thể của Tiểu Thiên Bồ là cây.
"Thiên Bồ vốn chính là thần thực cộng sinh, lúc chưa khế ước chúng ta chỉ có thể lấy hình thái là thụ để tồn tại và tu luyện, sau khi khế ước thì sẽ biến trở về chân chính bộ dáng của Thiên Bồ" - Nói đến này Tiểu Thiên Bồ không khỏi bắt đầu khoe khoang: "Xem đi xem đi, màu xanh của Thiên Bồ chúng ta chính là thuần túy nhất mỹ lệ nhất".
"À" - Đối với màu xanh, Hàn Mục Vi tỏ vẻ thực vô cảm: "Đi Thần phủ xem một chút".
Lại lần nữa trở về động phủ, Hàn Mục Vi trở thành một cái đứa bé béo thanh thanh sảng sảng, sạch sẽ: "Bồ Bồ, ngươi giúp ta đem quần áo bị ướt đi phơi đi" – Bản thân nàng lại ngồi xếp bằng ở trên giường đá, lấy ra túi trữ vật của tông môn phát cùng sư phụ cho cái nhẫn trữ vật kia bày ở trước mặt, đôi tay chà xát, liền từ túi Càn Khôn lấy ra một cây ngân châm, tâm tình tương đương kích động: "Từ hôm nay trở đi hãy kêu ta là Hàn đạo hữu" - Tốt xấu nàng cũng là cái tiểu tu sĩ Luyện Khí một tầng, một tháng này cũng coi như không công vất vả. Nguyên bản sau khi có thể dẫn khí nhập thể, nàng liền có thể dùng túi trữ vật cùng nhẫn trữ vật, chính là vì có động lực tu luyện, nàng vẫn là nhẫn đến bây giờ.
"Hàn đạo hữu" - Tiểu Thiên Bồ sau khi phơi xong quần áo thì đi vào: "Ngươi hiện tại có cảm giác cả người nhẹ nhàng hay không?" – Tuy tiến vào Luyện Khí kỳ còn không tính là chính thức nhập đạo, nhưng khẳng định so với phàm nhân thì mạnh hơn nhiều.
"Ân ân" – Tay phải Hàn Mục Vi cầm châm chọc ở ngón tay bên tay trái một chút: "Ta còn cảm giác thân nhẹ như yến, bước đi như bay" – Sau khi lấy máu nhận chủ túi trữ vật cùng nhẫn trữ vật, Hàn Mục Vi liền dựa theo phương pháp mà Tiểu Thiên Bồ chỉ nàng cho chúng nó đánh lên ấn ký của thần thức: "Như vậy là dùng được rồi đúng không?"
"Đúng vậy"
Đầu tiên nàng dùng thần thức xem xét túi trữ vật mà tông môn phát, bên trong to không sai biệt lắm cỡ nửa gian nhà ở, đồ vật bên trong cũng là mấy thứ kia, Hàn Mục Vi đem chúng nó toàn bộ đổ ra tới: "Hai mươi khối hạ phẩm linh thạch vô thuộc tính, một pháp khí hạ phẩm, một lọ ngưng khí đan, một lọ Tích Cốc Đan, hai khối ngọc giản, còn có hai phục sức của đệ tử đích truyền của tông môn" - Nên có thì cũng đều có.
Tiếp theo xem nhẫn trữ vật mà sư phụ cho, thật lòng mà nói thì nàng đối với cái nhẫn trữ vật này cũng không ôm hy vọng gì, sư phụ nàng hay hố lắm! Quả nhiên bên trong một khối linh thạch đều không có, trừ bỏ mấy thứ đồ vật quen mắt, sư phụ nàng giống như cái gì cũng chưa cho thêm: "Ui, không đúng, có hai khối ngọc giản nữa" - Hàn Mục Vi lấy ra một khối ngọc giản dán ở trên trán, dựa vào tu vi trước mắt của nàng thì chỉ có thể như vậy, dùng thần thức quét đi vào liền thấy hàng đầu thình lình có khắc 《Sách Khải Huyền tu tiên của Chu Thiện Đức》: "Chu.. Thiện Đức?"
"Tên tục của Thiện Đức chân quân là Chu Mãn Kim" - Tiểu Thiên Bồ ngồi ở trên đầu gối của Hàn Mục Vi, đang cầm một viên mạn quả mọng ăn: "Đây chính là tâm đắc tu tiên của hắn, bất quá cho ngươi cũng là đương nhiên, ngươi có thể nhìn xem, sẽ có.."
"Đã có hướng dẫn" - Nàng mới nhìn hai câu đầu, liền hiểu ước nguyện ban đầu được sư phụ nàng yêu thích: "'Ta không vào địa ngục thì ai vào'" - Thấy Tiểu Thiên Bồ vẻ mặt ngạc nhiên mà xem nàng, nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không cần nhìn ta, đây là sư phụ ta nói" - Lý do đúng là cũng đủ đường hoàng, dụ dỗ người có bụng dạ khó lường đánh cướp hắn, lúc đó hắn lại phản đánh cướp, quả nhiên không hỗ là sư phụ nàng, mạch não luôn kỳ lạ như thế.
Nhìn đến một khối khác, càng xem mặt Hàn Mục Vi càng đen, cho đến khi xem xong, nàng mới sắc mặt trầm trọng mà nói với Tiểu Thiên Bồ: "Ngày sau nếu chúng ta ra cửa, nhất định phải điệu thấp lại điệu thấp, liền tính là tới rồi sống chết phải báo gia môn, cũng không cần báo đạo hào của sư phụ ta" - Nàng đem khối ngọc giản trong tay kia đưa cho Tiểu Thiên Bồ: "Kẻ thù của hắn quá nhiều" - Tràn đầy một khối ngọc giản, cuối cùng còn công đạo một câu "trước mắt chỉ nhớ rõ có nhiêu đây, ngày sau nhớ tới lại bổ sung sau". Hắn thật sự có thể vĩnh viễn đều không cần lại nhớ thêm, nàng hiện tại liền cảm thấy trên cổ lạnh lạnh.
Tiểu Thiên Bồ nhìn qua ngọc giản, cười, còn cười đến thực hăng hái: "Thiện Đức chân quân làm sư phụ cũng thật chu đáo, kể cả kẻ thù đều nói cho ngươi".
"Đúng rồi, còn công đạo ta nếu có cơ hội thì có thể tiêu diệt một cái là bớt một cái" -Hàn Mục Vi đối với việc này khịt mũi coi thường, chính hắn như vậy sao lại không đi diệt đi: "Nói đến diệt" – Tay nàng thu đồ vật liền tạm dừng xuống: "Ta hình như đã quên một việc rất quan trọng".
"Ngươi muốn nói.." - Tiểu Thiên Bồ dùng tay làm động tác cắt cổ: "Giết người?"
"Đúng vậy" - Nàng không dám giết người, vậy phải làm sao bây giờ: "Ngươi biết ta.. ký ức trong đầu ta, cái kia đối với ta có ảnh hưởng rất lớn".
"Ta hiểu" - Chuyện này thật đúng là có chút khó khăn, Tiểu Thiên Bồ nhăn đôi lông mày lại nhìn Hàn Mục Vi: "Xã hội một khi giết người thì phải chịu khiển trách, nhưng Tu Tiên giới lại là nơi nơi đều có thể thấy máu" - Rốt cuộc là ai làm nàng có đoạn ký ức kia đây, đây rõ ràng là ảnh hưởng đạo tâm của nàng.
Hàn Mục Vi liếm liếm đôi môi, nắm chặt nắm tay nhỏ: "Ngày mai, ta đi Sự Vụ Xử hỏi một chút thiện đường cần ai giết gà vịt hay không, ta.. ta đi làm" – việc này cần đến tuần tự mà làm, hiện tại để nàng giết người, nàng khẳng định sẽ bị dọa vỡ gan, nói không chừng còn sẽ sinh ra tâm ma. Nhưng một khi gặp loại hoàn cảnh không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, nàng còn còn có lựa chọn sao?
"Tốt, ta bồi ngươi" - Tiểu Thiên Bồ cảm thấy biện pháp này khá đáng tin cậy, chờ nhìn quen máu, chắc nàng cũng sẽ chết lặng, không sợ hãi như vậy: "Chờ ngươi quen rồi, chúng ta liền đi sau núi của Thiên Diễn Tông để rèn luyện, nơi đó có yêu thú, linh thực không ít".
"Được" - Hàn Mục Vi nặng nề mà gật đầu nhỏ: "Cảm ơn Bồ Bồ" - Có nó thật tốt!