Chương 3: Gặp lại
Để quản lý đối phó đám người kia, phó quản lý khu Đoan cùng một binh sĩ đưa tù nhân mới đến "phòng giam". Bác sĩ của trại cũng đi theo để kiểm tra sức khỏe ban đầu.
Trừ chính chủ không nhìn thấy, ba người còn lại đều không nói nên lời khi cửa phòng mở ra.
Đây là trại giam hay khu nghỉ dưỡng vậy?
Tủ gỗ xoan đào, chiếu trúc đen thì cũng thôi đi, một bình hoa cẩm chướng nữa là sao? Để cho ai ngắm?
Phó quản lý khu Đoan hắng giọng, tránh nặng tìm nhẹ nói:
"Bên trên dặn dò cẩn thận chiếu cố."
Binh sĩ tỏ vẻ hiểu rõ, gật gật đầu, để cho dẫn đường ngồi xuống ghế dựa bên bàn.
Cả đường đi, đừng nói đến vấp, bước chân vị này ngập ngừng một lần cũng không có. Phó quản lý khu Đoan không nhịn được mà nghiên cứu mắt hắn hồi lâu.
Đôi tròng màu hổ phách trong suốt ẩn dưới hàng mi nâu nhạt vô cùng hút hồn, con ngươi đen không có tiêu cự nhưng vẫn khiến người ta đắm chìm.
Như một bể mật ngọt ngào, quyến rũ ong bướm đến tìm chết.
Trong lý lịch, ba năm trước Khoái Triệt được phong hàm thiếu tướng, khi đó hắn còn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, là dẫn đường cấp tướng trẻ nhất trong lịch sử nhân loại. Tiếng tăm vang dội, công danh sáng lạn, tiền đồ rực rỡ. Ai ngờ chỉ một thời gian ngắn ngủi đã sa cơ.
Phó quản lý khu Đoan cảm khái một hơi, dời tầm nhìn sang lồng chế phách. Ba mươi tám tinh thần thể ong khoái đang ngủ bên trong. Số lượng không nhiều, không rõ năng lực đến mức nào mà dẫn đường này có thể đạt cấp tướng khi còn trẻ như vậy.
Đáng tiếc bây giờ cái gì cũng không còn. Bị quăng đến nơi này tạm giam chẳng khác nào án chung thân. Trại "dưỡng lão" Ty Đoan chưa từng có phạm nhân ra tù, càng chưa từng có ai vượt ngục thành công.
"Các chỉ số đều rất ổn, nếu không có vấn đề gì, cách một tuần tôi sẽ đến kiểm tra một lần." Bác sĩ vừa nói vừa thu gom dụng cụ cho vào túi chuyên dụng.
Binh sĩ mở tệp hồ sơ lấy ra một biên bản, cả ba người cùng ký tên.
"Việc bàn giao đã hoàn thành, tôi xin phép trở lại để báo cáo."
Cậu ta giơ tay chào xong lập tức xoay người rời đi, phó quản lý khu Đoan và bác sĩ nhìn nhau. Cái bộ dạng chỉ muốn chạy trối chết kia là sao vậy?
Bác sĩ hơi nhúng vai, ra hiệu tạm biệt với phó quản lý khu Đoan rồi cũng rời khỏi phòng.
"Có thể chỉ nhà vệ sinh giúp tôi không?" Khoái Triệt lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm, bình thản như thể không nhớ bản thân đang là một tù nhân.
Phó quản lý khu Đoan còn chưa quyết định dùng lời hay trực tiếp đi đến, chó vện đã khều nhẹ chân dẫn đường, chủ động dụi đầu vào tay hắn ta.
Tinh thần thể cũng giống động vật bình thường, có năng lực hành động độc lập, tương tác thân mật như thế biểu hiện chúng thích đối phương.
Phó quản lý khu Đoan im lặng quan sát Khoái Triệt sờ đầu chó vện rồi đi cùng nó vào nhà vệ sinh ở góc phòng. Anh hoài nghi kẻ này không phải bị mù, mà chỉ là thị lực kém. Hắn ta không hề dùng tay để xác định vật thể hoặc chướng ngại như người khiếm thị bình thường.
***
Khi Tống Diên Phong đến, Khoái Triệt đang ngồi bên cửa sổ, trầm tư "nhìn" nhánh tràm đầy hoa rũ xuống mái hiên.
Nắng xuyên qua tán lá nhuộm mái tóc nâu của hắn thành màu vàng đồng, từng sợi óng ánh mềm mại hơi cong phủ quanh gáy, tôn lên làn da trắng như sứ.
Tống Diên Phong thoáng ngây người. Lúc ở bến tàu bị đám lính gác hộ tống che khuất nên cậu không nhìn rõ. Không chỉ ngoại hình mà khí chất của Khoái Triệt đều thay đổi.
Đã năm năm không gặp, ký ức và hiện tại có sự khác biệt cũng là bình thường. Hắn cao hơn, đường nét gương mặt góc cạnh hơn, vì vậy nên trông gầy đi nhiều. Thần thái giảm một phần sáng lạn nhưng khí chất lại tăng một phần trầm tĩnh. Nếu nói trước kia Khoái Triệt như dòng thác đầy khí thế xông về phía trước, thì bây giờ lại như dòng chảy dưới biển sâu, chầm chậm mà khó lường, không rõ thực lực.
Vừa gặp đã tùy tiện đánh giá, lại còn có cảm nhận kì dị như thế, dù biết đối phương không nhìn thấy, Tống Diên Phong cũng tự đen mặt với suy nghĩ của bản thân.
Bỏ qua phần chào hỏi, cậu gõ lên cánh cửa hai cái, hắng giọng trực tiếp nói:
"Dinh dưỡng tổng hợp vị mật ong mà anh đăng ký chỗ chúng tôi không có, nhưng có mật ong rừng nguyên chất anh muốn không? Với lại thực đơn hôm nay đều là ếch, được chứ?"
Hồ sơ ghi Khoái Triệt dị ứng tôm. Thế nhưng cậu biết cả cua và sò biển đều khiến hắn phát ban, mà cua và hến nước ngọt thì không thành vấn đề. Ếch đương nhiên hắn ta đã từng ăn qua, chỉ không biết hiện tại như thế nào.
Cấp trên đã dặn dò chăm sóc, xét về công hay về tư, Tống Diên Phong vẫn nên tự mình đến xem, nhưng bỗng nhiên cậu không quá muốn nói rõ thân phận với hắn ta.
Khoái Triệt không trả lời. Đôi mắt màu hổ phách hướng về phía cậu.
Vẫn mê hoặc như thế.
Viền ngoài con ngươi tỏa sáng dưới ánh mặt trời, như muốn lặng lẽ xuyên qua vạn vật chạm đến tận cùng tâm khảm, nơi cất giữ những kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc quý báu của cậu.
Ai bảo thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ?
Tống Diên Phong nhận ra ký ức của mình về người này dường như chẳng hề phai nhạt một chi tiết nào. Từ ấu thơ đến niên thiếu, mười hai năm, ngắn không ngắn, dài không dài. Đáng tiếc, tất cả đều không có ý nghĩa gì, vì đối phương sau khi trở về với nhung lụa, vàng son, đã sớm quên chuỗi ngày cơ cực ấy.
Ngay lúc cậu cho mình một phút để ủy mị, thiếu tướng sa cơ kia lại hỏi một câu, giọng điệu tùy tiện nhưng nội dung thật khiến người ta nghĩ ngợi.
"Vì sao cậu ra hoa muộn nữa rồi?"
Trừ chính chủ không nhìn thấy, ba người còn lại đều không nói nên lời khi cửa phòng mở ra.
Đây là trại giam hay khu nghỉ dưỡng vậy?
Tủ gỗ xoan đào, chiếu trúc đen thì cũng thôi đi, một bình hoa cẩm chướng nữa là sao? Để cho ai ngắm?
Phó quản lý khu Đoan hắng giọng, tránh nặng tìm nhẹ nói:
"Bên trên dặn dò cẩn thận chiếu cố."
Binh sĩ tỏ vẻ hiểu rõ, gật gật đầu, để cho dẫn đường ngồi xuống ghế dựa bên bàn.
Cả đường đi, đừng nói đến vấp, bước chân vị này ngập ngừng một lần cũng không có. Phó quản lý khu Đoan không nhịn được mà nghiên cứu mắt hắn hồi lâu.
Đôi tròng màu hổ phách trong suốt ẩn dưới hàng mi nâu nhạt vô cùng hút hồn, con ngươi đen không có tiêu cự nhưng vẫn khiến người ta đắm chìm.
Như một bể mật ngọt ngào, quyến rũ ong bướm đến tìm chết.
Trong lý lịch, ba năm trước Khoái Triệt được phong hàm thiếu tướng, khi đó hắn còn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, là dẫn đường cấp tướng trẻ nhất trong lịch sử nhân loại. Tiếng tăm vang dội, công danh sáng lạn, tiền đồ rực rỡ. Ai ngờ chỉ một thời gian ngắn ngủi đã sa cơ.
Phó quản lý khu Đoan cảm khái một hơi, dời tầm nhìn sang lồng chế phách. Ba mươi tám tinh thần thể ong khoái đang ngủ bên trong. Số lượng không nhiều, không rõ năng lực đến mức nào mà dẫn đường này có thể đạt cấp tướng khi còn trẻ như vậy.
Đáng tiếc bây giờ cái gì cũng không còn. Bị quăng đến nơi này tạm giam chẳng khác nào án chung thân. Trại "dưỡng lão" Ty Đoan chưa từng có phạm nhân ra tù, càng chưa từng có ai vượt ngục thành công.
"Các chỉ số đều rất ổn, nếu không có vấn đề gì, cách một tuần tôi sẽ đến kiểm tra một lần." Bác sĩ vừa nói vừa thu gom dụng cụ cho vào túi chuyên dụng.
Binh sĩ mở tệp hồ sơ lấy ra một biên bản, cả ba người cùng ký tên.
"Việc bàn giao đã hoàn thành, tôi xin phép trở lại để báo cáo."
Cậu ta giơ tay chào xong lập tức xoay người rời đi, phó quản lý khu Đoan và bác sĩ nhìn nhau. Cái bộ dạng chỉ muốn chạy trối chết kia là sao vậy?
Bác sĩ hơi nhúng vai, ra hiệu tạm biệt với phó quản lý khu Đoan rồi cũng rời khỏi phòng.
"Có thể chỉ nhà vệ sinh giúp tôi không?" Khoái Triệt lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm, bình thản như thể không nhớ bản thân đang là một tù nhân.
Phó quản lý khu Đoan còn chưa quyết định dùng lời hay trực tiếp đi đến, chó vện đã khều nhẹ chân dẫn đường, chủ động dụi đầu vào tay hắn ta.
Tinh thần thể cũng giống động vật bình thường, có năng lực hành động độc lập, tương tác thân mật như thế biểu hiện chúng thích đối phương.
Phó quản lý khu Đoan im lặng quan sát Khoái Triệt sờ đầu chó vện rồi đi cùng nó vào nhà vệ sinh ở góc phòng. Anh hoài nghi kẻ này không phải bị mù, mà chỉ là thị lực kém. Hắn ta không hề dùng tay để xác định vật thể hoặc chướng ngại như người khiếm thị bình thường.
***
Khi Tống Diên Phong đến, Khoái Triệt đang ngồi bên cửa sổ, trầm tư "nhìn" nhánh tràm đầy hoa rũ xuống mái hiên.
Nắng xuyên qua tán lá nhuộm mái tóc nâu của hắn thành màu vàng đồng, từng sợi óng ánh mềm mại hơi cong phủ quanh gáy, tôn lên làn da trắng như sứ.
Tống Diên Phong thoáng ngây người. Lúc ở bến tàu bị đám lính gác hộ tống che khuất nên cậu không nhìn rõ. Không chỉ ngoại hình mà khí chất của Khoái Triệt đều thay đổi.
Đã năm năm không gặp, ký ức và hiện tại có sự khác biệt cũng là bình thường. Hắn cao hơn, đường nét gương mặt góc cạnh hơn, vì vậy nên trông gầy đi nhiều. Thần thái giảm một phần sáng lạn nhưng khí chất lại tăng một phần trầm tĩnh. Nếu nói trước kia Khoái Triệt như dòng thác đầy khí thế xông về phía trước, thì bây giờ lại như dòng chảy dưới biển sâu, chầm chậm mà khó lường, không rõ thực lực.
Vừa gặp đã tùy tiện đánh giá, lại còn có cảm nhận kì dị như thế, dù biết đối phương không nhìn thấy, Tống Diên Phong cũng tự đen mặt với suy nghĩ của bản thân.
Bỏ qua phần chào hỏi, cậu gõ lên cánh cửa hai cái, hắng giọng trực tiếp nói:
"Dinh dưỡng tổng hợp vị mật ong mà anh đăng ký chỗ chúng tôi không có, nhưng có mật ong rừng nguyên chất anh muốn không? Với lại thực đơn hôm nay đều là ếch, được chứ?"
Hồ sơ ghi Khoái Triệt dị ứng tôm. Thế nhưng cậu biết cả cua và sò biển đều khiến hắn phát ban, mà cua và hến nước ngọt thì không thành vấn đề. Ếch đương nhiên hắn ta đã từng ăn qua, chỉ không biết hiện tại như thế nào.
Cấp trên đã dặn dò chăm sóc, xét về công hay về tư, Tống Diên Phong vẫn nên tự mình đến xem, nhưng bỗng nhiên cậu không quá muốn nói rõ thân phận với hắn ta.
Khoái Triệt không trả lời. Đôi mắt màu hổ phách hướng về phía cậu.
Vẫn mê hoặc như thế.
Viền ngoài con ngươi tỏa sáng dưới ánh mặt trời, như muốn lặng lẽ xuyên qua vạn vật chạm đến tận cùng tâm khảm, nơi cất giữ những kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc quý báu của cậu.
Ai bảo thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ?
Tống Diên Phong nhận ra ký ức của mình về người này dường như chẳng hề phai nhạt một chi tiết nào. Từ ấu thơ đến niên thiếu, mười hai năm, ngắn không ngắn, dài không dài. Đáng tiếc, tất cả đều không có ý nghĩa gì, vì đối phương sau khi trở về với nhung lụa, vàng son, đã sớm quên chuỗi ngày cơ cực ấy.
Ngay lúc cậu cho mình một phút để ủy mị, thiếu tướng sa cơ kia lại hỏi một câu, giọng điệu tùy tiện nhưng nội dung thật khiến người ta nghĩ ngợi.
"Vì sao cậu ra hoa muộn nữa rồi?"