Chương 4: Không thể khai thông
Sau một giây sửng sốt, Tống Diên Phong nhíu mày nhìn Khoái Triệt chằm chằm, muốn từ trên mặt hắn tìm thêm chút thông tin.
"Làm thế nào anh biết?" Cậu hỏi.
Rất nhiều người nghe nói tinh thần thể của cậu là tràm bông trắng, nhưng ngoại trừ vị ở "sân sau" kia, không ai biết chúng cũng trổ hoa theo mùa chứ đừng nói đến chuyện nở muộn.
Có lẽ vì giọng cậu không mấy thân thiện, nét mặt Khoái Triệt cũng sa sầm. Hắn chầm chậm đứng lên. Bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình khiến vóc dáng cao gầy càng thêm ốm yếu.
Tống Diên Phong hơi phân tâm, trong đầu cân nhắc việc tăng thêm khẩu phần bữa trưa cho tù nhân mới, lại nghe đối phương buồn bực trả lời.
"Đặng Sĩ Khiêm gửi báo cáo."
Cậu nhướng mày. Không ngoài dự đoán, nhưng cứ thấy có gì đó sai sai.
Vị kia không ở "sân sau" lo cho cái nghiên cứu mãi dậm chân tại chỗ của mình, còn muốn quản cả tinh thần thể của người khác?
"Hắn đề nghị cử một dẫn đường cấp cao đến cho cậu." Khoái Triệt vừa nói vừa đến gần.
"Hả?" Tống Diên Phong tròn mắt.
Cậu không biết nên ngạc nhiên vì chuyện nào trước.
Đặng Sĩ Khiêm cũng là dẫn đường, học vị tiến sĩ, chịu trách nhiệm chính ở phòng thí nghiệm trung tâm Ty Đoan. Mấy năm qua hai bên xem như có giao tình nhưng khu vực đó thuộc về bí mật quốc gia, cả Tống Diên Phong cũng không có quyền tự ý xâm nhập. Vậy mà Khoái Triệt thậm chí còn được xem báo cáo?
Cứ cho là xem được đi, rồi sao lại liên quan đến cậu. Tiến sĩ Khiêm từ khi nào tốt bụng như vậy? Muốn khai thông cho cậu, cậu từ chối, liền giúp cậu tìm người khác?
Rốt cuộc anh ta là chuyên gia nghiên cứu hay chuyên gia mai mối?
Mà cậu có tài cán gì để dẫn đường người ta vượt đường xá xa xôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Tỉ lệ mười lính gác chỉ có một dẫn đường thật sự quá thấp, quân đội luôn không đủ người.
Thông thường những tổ dẫn đường làm nhiệm vụ xong sẽ rút đi để hỗ trợ nơi khác, căn bản là cung không kịp cầu. Ngoại trừ người trước mặt, năng lực một mình cân cả đại đội, nhưng đã bị tống giam. Nếu dẫn đường cao cấp được cử đến là hắn thì cách thức cũng quá kỳ quái. Huống chi tiêm thuốc ức chế rồi chẳng khác nào người thường. Cậu thật không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến hắn đẩy bản thân rơi vào tình thế này.
Hiện tại hắn còn dư thừa sức lực chất vấn cậu:
"Vì sao bị thương mà không báo lên? Vì sao cần hỗ trợ mà không đề xuất? Vì sao..."
Nắm tay hắn siết chặt, bộ dạng kìm nén vô cùng... uất ức.
Tống Diên Phong bối rối.
Người này uất ức cái gì? Chính hắn cũng đang có thương tích trên người đó thôi.
Cậu phát hiện bản thân theo không kịp suy nghĩ của mấy dẫn đường, thấy hắn ngưng lại thì máy móc tiếp lời.
"Vì sao gì nữa?"
Khoái Triệt hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.
"Không có gì. Cậu... để tôi khai thông cho cậu được không?"
Đến nữa?
Gần đây dẫn đường bị thất nghiệp hàng loạt sao?
Tống Diên Phong theo bản năng muốn cự tuyệt.
"Khoan đã..." Cậu kịp thời phản ứng lại. "Quả nhiên là anh..."
Mắt Khoái Triệt bẩm sinh đã không nhìn được, nhưng sau khi thức tỉnh hắn thoát khỏi trạng thái mù lòa vì có thể sử dụng tinh thần lực cảm ứng hoặc dùng "mắt" của tinh thần thể nhìn thay.
Vốn dĩ thuốc ức chế sẽ khiến dẫn đường không thể sử dụng tinh thần lực. Khi Đoàn Trác Việt báo cáo quá trình đưa người về phòng cậu đã bán tín bán nghi. Nguyên nhân chỉ có thể là năng lực dẫn đường của hắn khôi phục.
Khoái Triệt bình tĩnh thừa nhận.
"Tôi cũng không nghĩ thuốc mất tác dụng nhanh vậy. Cho tôi khai thông giúp cậu, sau đó hãy tiêm thuốc lại, được không?"
Giọng điệu mềm mỏng thương lượng, thái độ có phần hèn mọn, làm người ta thấy không quen.
"Thật sự không cần. Có thuốc xoa dịu là được rồi." Cậu nghiêm túc từ chối.
Không hiểu vì sao, thâm tâm cậu rất e ngại chuyện này. Rõ ràng lúc còn ở học viện trung ương, vào tiết thực hành cậu cũng đã thuận lợi trải qua quá trình khai thông. Nhưng bây giờ vừa nghe đến cậu liền muốn né tránh.
Khoái Triệt chưa bỏ cuộc, hắn đưa tay phải về phía Tống Diên Phong. Trong lòng bàn tay, một chú ong to bằng ngón tay út, béo múp míp đang rung rung đôi cánh mỏng trong suốt. Hai mắt kép linh động nghiêng nghiêng phản chiếu hình bóng cậu, phần ngực phủ đầy lông tơ vàng nhạt. Ba đôi chân đen bóng chống đỡ sáu đốt bụng phân chia rõ ràng từng khoang đen, vàng sẫm.
Tống Diên Phong dễ dàng nhận ra Apis, tinh thần thể ong chúa của Khoái Triệt.
Ba mươi tám họ hàng nhà chúng ở trong lồng chế phách quả nhiên là chỉ để làm cảnh. Giữa muôn vàn âm thanh vo ve ngoài kia, không biết đang có bao nhiêu con ong của hắn.
Ngắm bé ong chúa nhịp nhịp mấy cái chân di chuyển trong bàn tay về phía mình, cậu nhịn không được hỏi:
"Này... có phải là nó không bay nổi không?"
"..."
Khoái Triệt túm lấy cánh ong, ghét bỏ đặt nó vào tay cậu.
"Ở ngoài kia suốt từ sáng đến giờ, ăn đến mức thành heo luôn."
Tống Diên Phong nhịn cười. Khác với ong chúa bình thường phải phụ thuộc vào ong thợ, chỉ ăn sữa ong chúa do ong thợ tiết ra, Apis rất thích bay lượn quanh các khóm hoa, về phần hút bao nhiêu mật thì chỉ có mình nó biết.
Nhìn kích thước của bé ong, cụ thể là bề ngang, phải gấp đôi so với lần cuối cùng họ gặp nhau, cậu ấn nhẹ lên đầu nó.
"Mày cần giảm béo đi, nếu không bọn chúng sẽ tìm ong chúa khác mất."
Apis chẳng hề quan tâm chuyện ngoại hình, hài lòng dùng chân trước ôm ngón tay cậu cọ cọ. Bé ong cũng nhớ cậu.
Hương mật ngọt ngào thoang thoảng vây quanh, Tống Diên Phong cảm giác được một sợi tinh thần lực nhẹ nhàng vuốt qua gáy, bồi hồi dạo quanh bên ngoài mây ý thức, nhưng cuối cùng cũng không xâm nhập.
***
Khoái Triệt im lặng rút xúc tu tư duy về. Hiện tại hắn rất có xúc động muốn ôm đầu. Cuối cùng hắn đã được trải nghiệm cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Trạng thái tinh thần của Tống Diên Phong khá ổn, mây ý thức lại vô cùng bài xích tinh thần lực của dẫn đường. Ngọn nguồn của phản ứng này là do một lần thôi miên phong ấn vào năm năm trước, chính hắn ra tay. Tuy rằng thực hiện thành công, nhưng sâu trong tiềm thức lính gác không muốn cho dẫn đường đến gần nữa.
Lúc Đặng Sĩ Khiêm thông báo tình hình hắn còn không tin, ôm ảo tưởng có thể dựa vào chênh lệch cấp bậc mà ép buộc cậu. Không ngờ qua thời gian sự kháng cự ấy chẳng những không giảm mà còn có xu hướng tăng. Cậu cũng thăng lên cấp S rồi, không thể tùy tiện xuống tay nữa.
Bây giờ hối hận cũng chẳng làm được gì. Khoái Triệt đau đầu nghĩ đến hậu quả gỡ bỏ phong ấn.
Hai người im lặng nghe cường độ âm thanh vo ve bên ngoài đã giảm. Những đàn ong sắp kết thúc công việc buổi sáng, chuẩn bị mang số phấn hoa thu được quay về tổ. Đám tinh thần thể của hắn cũng trinh sát xong toàn bộ rừng tràm.
Lúc này một sinh vật trông như chiếc máy bay giấy xông vào phòng, lượn hai vòng rồi thân thiết đậu xuống vai Tống Diên Phong. Đôi cánh trắng kem xòe rộng, lông tơ mịn cùng màu bao phủ toàn thân, hai chiếc râu đen cong cong như chiếc lược nhỏ.
Khoái Triệt không vui hỏi:
"Tinh thần thể bướm tằm của Đặng Sĩ Khiêm? Hắn vừa quay lại đã đi tìm cậu?"
"Làm thế nào anh biết?" Cậu hỏi.
Rất nhiều người nghe nói tinh thần thể của cậu là tràm bông trắng, nhưng ngoại trừ vị ở "sân sau" kia, không ai biết chúng cũng trổ hoa theo mùa chứ đừng nói đến chuyện nở muộn.
Có lẽ vì giọng cậu không mấy thân thiện, nét mặt Khoái Triệt cũng sa sầm. Hắn chầm chậm đứng lên. Bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình khiến vóc dáng cao gầy càng thêm ốm yếu.
Tống Diên Phong hơi phân tâm, trong đầu cân nhắc việc tăng thêm khẩu phần bữa trưa cho tù nhân mới, lại nghe đối phương buồn bực trả lời.
"Đặng Sĩ Khiêm gửi báo cáo."
Cậu nhướng mày. Không ngoài dự đoán, nhưng cứ thấy có gì đó sai sai.
Vị kia không ở "sân sau" lo cho cái nghiên cứu mãi dậm chân tại chỗ của mình, còn muốn quản cả tinh thần thể của người khác?
"Hắn đề nghị cử một dẫn đường cấp cao đến cho cậu." Khoái Triệt vừa nói vừa đến gần.
"Hả?" Tống Diên Phong tròn mắt.
Cậu không biết nên ngạc nhiên vì chuyện nào trước.
Đặng Sĩ Khiêm cũng là dẫn đường, học vị tiến sĩ, chịu trách nhiệm chính ở phòng thí nghiệm trung tâm Ty Đoan. Mấy năm qua hai bên xem như có giao tình nhưng khu vực đó thuộc về bí mật quốc gia, cả Tống Diên Phong cũng không có quyền tự ý xâm nhập. Vậy mà Khoái Triệt thậm chí còn được xem báo cáo?
Cứ cho là xem được đi, rồi sao lại liên quan đến cậu. Tiến sĩ Khiêm từ khi nào tốt bụng như vậy? Muốn khai thông cho cậu, cậu từ chối, liền giúp cậu tìm người khác?
Rốt cuộc anh ta là chuyên gia nghiên cứu hay chuyên gia mai mối?
Mà cậu có tài cán gì để dẫn đường người ta vượt đường xá xa xôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Tỉ lệ mười lính gác chỉ có một dẫn đường thật sự quá thấp, quân đội luôn không đủ người.
Thông thường những tổ dẫn đường làm nhiệm vụ xong sẽ rút đi để hỗ trợ nơi khác, căn bản là cung không kịp cầu. Ngoại trừ người trước mặt, năng lực một mình cân cả đại đội, nhưng đã bị tống giam. Nếu dẫn đường cao cấp được cử đến là hắn thì cách thức cũng quá kỳ quái. Huống chi tiêm thuốc ức chế rồi chẳng khác nào người thường. Cậu thật không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến hắn đẩy bản thân rơi vào tình thế này.
Hiện tại hắn còn dư thừa sức lực chất vấn cậu:
"Vì sao bị thương mà không báo lên? Vì sao cần hỗ trợ mà không đề xuất? Vì sao..."
Nắm tay hắn siết chặt, bộ dạng kìm nén vô cùng... uất ức.
Tống Diên Phong bối rối.
Người này uất ức cái gì? Chính hắn cũng đang có thương tích trên người đó thôi.
Cậu phát hiện bản thân theo không kịp suy nghĩ của mấy dẫn đường, thấy hắn ngưng lại thì máy móc tiếp lời.
"Vì sao gì nữa?"
Khoái Triệt hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.
"Không có gì. Cậu... để tôi khai thông cho cậu được không?"
Đến nữa?
Gần đây dẫn đường bị thất nghiệp hàng loạt sao?
Tống Diên Phong theo bản năng muốn cự tuyệt.
"Khoan đã..." Cậu kịp thời phản ứng lại. "Quả nhiên là anh..."
Mắt Khoái Triệt bẩm sinh đã không nhìn được, nhưng sau khi thức tỉnh hắn thoát khỏi trạng thái mù lòa vì có thể sử dụng tinh thần lực cảm ứng hoặc dùng "mắt" của tinh thần thể nhìn thay.
Vốn dĩ thuốc ức chế sẽ khiến dẫn đường không thể sử dụng tinh thần lực. Khi Đoàn Trác Việt báo cáo quá trình đưa người về phòng cậu đã bán tín bán nghi. Nguyên nhân chỉ có thể là năng lực dẫn đường của hắn khôi phục.
Khoái Triệt bình tĩnh thừa nhận.
"Tôi cũng không nghĩ thuốc mất tác dụng nhanh vậy. Cho tôi khai thông giúp cậu, sau đó hãy tiêm thuốc lại, được không?"
Giọng điệu mềm mỏng thương lượng, thái độ có phần hèn mọn, làm người ta thấy không quen.
"Thật sự không cần. Có thuốc xoa dịu là được rồi." Cậu nghiêm túc từ chối.
Không hiểu vì sao, thâm tâm cậu rất e ngại chuyện này. Rõ ràng lúc còn ở học viện trung ương, vào tiết thực hành cậu cũng đã thuận lợi trải qua quá trình khai thông. Nhưng bây giờ vừa nghe đến cậu liền muốn né tránh.
Khoái Triệt chưa bỏ cuộc, hắn đưa tay phải về phía Tống Diên Phong. Trong lòng bàn tay, một chú ong to bằng ngón tay út, béo múp míp đang rung rung đôi cánh mỏng trong suốt. Hai mắt kép linh động nghiêng nghiêng phản chiếu hình bóng cậu, phần ngực phủ đầy lông tơ vàng nhạt. Ba đôi chân đen bóng chống đỡ sáu đốt bụng phân chia rõ ràng từng khoang đen, vàng sẫm.
Tống Diên Phong dễ dàng nhận ra Apis, tinh thần thể ong chúa của Khoái Triệt.
Ba mươi tám họ hàng nhà chúng ở trong lồng chế phách quả nhiên là chỉ để làm cảnh. Giữa muôn vàn âm thanh vo ve ngoài kia, không biết đang có bao nhiêu con ong của hắn.
Ngắm bé ong chúa nhịp nhịp mấy cái chân di chuyển trong bàn tay về phía mình, cậu nhịn không được hỏi:
"Này... có phải là nó không bay nổi không?"
"..."
Khoái Triệt túm lấy cánh ong, ghét bỏ đặt nó vào tay cậu.
"Ở ngoài kia suốt từ sáng đến giờ, ăn đến mức thành heo luôn."
Tống Diên Phong nhịn cười. Khác với ong chúa bình thường phải phụ thuộc vào ong thợ, chỉ ăn sữa ong chúa do ong thợ tiết ra, Apis rất thích bay lượn quanh các khóm hoa, về phần hút bao nhiêu mật thì chỉ có mình nó biết.
Nhìn kích thước của bé ong, cụ thể là bề ngang, phải gấp đôi so với lần cuối cùng họ gặp nhau, cậu ấn nhẹ lên đầu nó.
"Mày cần giảm béo đi, nếu không bọn chúng sẽ tìm ong chúa khác mất."
Apis chẳng hề quan tâm chuyện ngoại hình, hài lòng dùng chân trước ôm ngón tay cậu cọ cọ. Bé ong cũng nhớ cậu.
Hương mật ngọt ngào thoang thoảng vây quanh, Tống Diên Phong cảm giác được một sợi tinh thần lực nhẹ nhàng vuốt qua gáy, bồi hồi dạo quanh bên ngoài mây ý thức, nhưng cuối cùng cũng không xâm nhập.
***
Khoái Triệt im lặng rút xúc tu tư duy về. Hiện tại hắn rất có xúc động muốn ôm đầu. Cuối cùng hắn đã được trải nghiệm cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Trạng thái tinh thần của Tống Diên Phong khá ổn, mây ý thức lại vô cùng bài xích tinh thần lực của dẫn đường. Ngọn nguồn của phản ứng này là do một lần thôi miên phong ấn vào năm năm trước, chính hắn ra tay. Tuy rằng thực hiện thành công, nhưng sâu trong tiềm thức lính gác không muốn cho dẫn đường đến gần nữa.
Lúc Đặng Sĩ Khiêm thông báo tình hình hắn còn không tin, ôm ảo tưởng có thể dựa vào chênh lệch cấp bậc mà ép buộc cậu. Không ngờ qua thời gian sự kháng cự ấy chẳng những không giảm mà còn có xu hướng tăng. Cậu cũng thăng lên cấp S rồi, không thể tùy tiện xuống tay nữa.
Bây giờ hối hận cũng chẳng làm được gì. Khoái Triệt đau đầu nghĩ đến hậu quả gỡ bỏ phong ấn.
Hai người im lặng nghe cường độ âm thanh vo ve bên ngoài đã giảm. Những đàn ong sắp kết thúc công việc buổi sáng, chuẩn bị mang số phấn hoa thu được quay về tổ. Đám tinh thần thể của hắn cũng trinh sát xong toàn bộ rừng tràm.
Lúc này một sinh vật trông như chiếc máy bay giấy xông vào phòng, lượn hai vòng rồi thân thiết đậu xuống vai Tống Diên Phong. Đôi cánh trắng kem xòe rộng, lông tơ mịn cùng màu bao phủ toàn thân, hai chiếc râu đen cong cong như chiếc lược nhỏ.
Khoái Triệt không vui hỏi:
"Tinh thần thể bướm tằm của Đặng Sĩ Khiêm? Hắn vừa quay lại đã đi tìm cậu?"