Chương 10: (?)
Bạn bè của Mạn Thảo đều biết, Mạn Thảo đặc biệt yêu thích tiểu muội.
Chỉ cần đối phương là tiểu muội, sự bao dung của Mạn Thảo đối cô ấy độ chịu đựng có thể thấp đến dưới nền đất, nếu là tiểu muội lại ra tay với Mạn Thảo, Mạn Thảo khẳng định đầy miệng đều nói hảo hảo hảo.
Cho nên bạn bè Mạn Thảo cùng Mạn Thảo đã biết nhau lâu rồi, một bên so với một bên thích làm nũng, muốn Mạn Thảo ôm một cái, muốn Mạn Thảo xoa xoa, trọng điểm là Mạn Thảo đều là chịu đựng kể cả mưa gió sương, mỗi một cái đều thực ái, có đôi khi Lâm Nguyệt xem Mạn Thảo, tổng cảm thấy chính mình đang xem hôn quân, ngồi ở hậu cung là Mạn Thảo thảo mộc không sai.
Điều mà không thể cứu đó chính là, Lâm Nguyệt cũng là trong đó một cái phi tử, cô ấy m*** cũng ở đó tranh sủng.
Nghĩ đến đó, lại tức giận a
Đến một kiểu như ngự tỷ kia, Mạn Thảo xác thật cũng có một ít bạn bè như vậy, nhưng chính là, ân, bạn bè bình thường.
Mạn Thảo đối ngự tỷ sẽ thưởng thức, sẽ khích lệ, sẽ tiếp xúc, nhưng sẽ không có cảm giác.
Cho nên một đoạn này Sầm Tử Căng cùng Mạn Thảo, mang Lâm Nguyệt cảm giác đủ vui, chờ cô cười xong từ sofa bò dậy, hỏi Mạn Thảo: "Sầm Tử Căng cô ấy là vì cái gì a?"
Mạn Thảo nói một câu: "Tớ nào biết, tình yêu của kẻ lừa đảo."
Không đầu không đuôi, Lâm Nguyệt lại cười nghiêng ngã, thậm chí có hát về "Ái Tình Phiến Tử Ngã Vấn Nhĩ*"
*tôi hỏi bạn kẻ nói dối trong tình yêu
Cười trong một chút, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi dậy: "Tớ nhớ rõ cậu lúc trước cho chúng tớ nhìn hai người chụp ảnh chung, còn giữ sao?"
Lâm Nguyệt vừa nói như vậy, Mạn Thảo cũng nghĩ tới.
"Có giữ, tớ tìm xem."
Mạn Thảo mở xem di động, lướt đến năm tháng ấy, thực mau liền tìm thấy.
Lâm Nguyệt nghiêng qua nhìn xem một cái, sau đó.
"Thiên a," Lâm Nguyệt kinh ngạc: "Đây là tớ ngày hôm qua đã nhìn thấy cái tỷ tỷ đó sao?"
Mạn Thảo bất đắc dĩ: "Đúng."
"Hoàn toàn không giống a," Lâm Nguyệt cười nói: "Bất quá cái này trang điểm cũng thực thích hợp với cô ấy a, thoạt nhìn rất nhỏ bé."
Mạn Thảo cười bất đắc dĩ: "Đúng."
Lâm Nguyệt cười rộ lên: "Chẳng trách a, bất quá hai người là như thế nào bắt đầu?"
Mạn Thảo nói: "Thời điểm nghe ca hát nhìn thấy cô ấy một mình ngồi đó, liền đi qua nói chuyện vài câu," Mạn Thảo buông tay: "Kỳ thật không nhớ quá rõ, dù sao liền như vậy."
Lâm Nguyệt nga một tiếng, lại hỏi: "Hai người có làm cái gì không?"
Mạn Thảo liếm liếm răng hàm sau đó nói: "Đã hôn."
Lâm Nguyệt cả người đều nhảy dựng lên: "Cái gì?! Đã hôn?"
" n," Mạn Thảo chính mình đều cười: "Thực nực cười, nụ hôn đầu tiên của tớ."
Lâm Nguyệt kinh ngạc đến nói không ra lời, cô nhìn nhìn, nhớ tới ngày hôm qua nghe được những lời đồn đãi đó về Sầm Tử Căng.
Cô ấy rất biết cách.
Lâm Nguyệt nuốt một chút nước miếng, hỏi Mạn Thảo: "Cô ấy có phải hay không trêu chọc cậu."
Mạn Thảo thực nỗ lực mà nghĩ, nỗ lực nhớ lại ký ức của mình.
"Trêu chọc lẫn nhau." Mạn Thảo nói lại cười một chút, nhớ tới khi đó xác thật là, không biết vì cái gì, bị mê hoặc, bị cuốn hút.
Cô ngẩng đầu nhìn xem Lâm Nguyệt: "Có phải hay không có một chút đồ vật?"
Lâm Nguyệt ôm lấy đầu: "Trời a, một sự việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, tớ vì cái gì hôm nay mới được biết?"
Mạn Thảo nhún vai.
Lúc trước khi Hứa dung cùng Tiểu Tinh trêu chọc cô, trong nhóm người thật sự là quá nhiều, hơn nữa cũng mới trở về mấy ngày, Mạn Thảo cảm thấy chính mình thực không thích hợp với tiến độ như vậy, cô thật sự không nghĩ nhiều, cho nên đem ảnh chụp cho mọi người nhìn một cái, liền hai ba câu đem việc này cho qua đi.
Hiện tại nghĩ đến, buổi sáng Sầm Tử Căng nhìn cô ánh mắt có chút kì quái.
Lại nghĩ đến, ngày hôm qua ở hành lang khi gặp được Sầm Tử Căng cùng Tinh Tinh, Sầm Tử Căng đột nhiên dừng bước chân lại, cũng rất kỳ quái.
Sầm Tử Căng hẳn là nhận ra được cô.
Mạn Thảo lắc đầu, thả một quả nho khô vào miệng.
Bên người Lâm Nguyệt cũng kích động xong ngồi xuống, cô hỏi Mạn Thảo: "Vậy cậu chán ghét cô ấy sao?"
Mạn Thảo lắc đầu: "Không đến mức đó, đây có gì để chán ghét a, hơn nữa tiểu dì cô ấy cùng mẹ tớ quan hệ rất tốt, về sau những lần tiếp xúc." Mạn Thảo nghĩ nghĩ, tặc lưỡi: "Bất quá là cô ấy thật sự đẹp, ngay lúc đó thiếu nữ trang phục cũng đã đủ đẹp, như thế nào ngự tỷ cũng có thể ngự đến đẹp như vậy?"
Lâm Nguyệt a một tiếng: "Là cậu Mạn Thảo, không sai."
Nói đến đây, di động Mạn Thảo sáng lên, hai người đồng thời quay đầu nhìn xem.
"Tinh Tinh lại đến rồi?" Lâm Nguyệt nói.
Mạn Thảo lại ăn một trái nho: " n."
Lúc này đối mặt Tinh Tinh, cùng buổi sáng lại là tầm tình không giống nhau.
Trong lòng đối Sầm Tử Căng ấn tượng lại thay đổi, là một Sầm Tử Căng hoàn toàn mới.
Chờ Mạn Thảo mở ra WeChat, Lâm Nguyệt quay lại, hỏi: "Nói như thế nào?"
Mạn Thảo cúi đầu trả lời, một bên nói: "Cô ấy nói không hy vọng, Sầm Tử Căng căn bản sẽ không quay lại với cô ấy."
Lâm Nguyệt ai một tiếng: "Cùng muội muội nói, thôi bỏ đi."
"Đã nói rồi, không nghe," Mạn Thảo mang lời an ủi gửi qua: "Chỉ có thể là chính bản thân cô ấy tự tìm lối đi ra."
Lâm Nguyệt cười một chút, đột nhiên được bên cạnh Mạn Thảo,ai một tiếng vỗ vỗ một chút vai Mạn Thảo, cười hỏi: "Hai người thật sự có duyên, có thể hay không tái hợp nhân duyên a?"
Mạn Thảo hỏi: "Tớ với ai?"
Lâm Nguyệt: "Cậu cùng Sầm Tử Căng a."
Mạn Thảo vẻ mặt cự tuyệt: "Không đâu."
Lâm Nguyệt: "Vì cái gì? Bởi vì cô ấy không phải tiểu muội muội sao"
Mạn Thảo gật đầu: "Không có nhân duyên, tái cái gì mà tái a, hơn nữa tớ không thích cô ấy như vậy."
Lâm Nguyệt nghi hoặc: "Vì cái gì?"
Mạn Thảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi nói ra: "Đoán không ra, có lẽ không thể khống chế đi, không biết, dù sao không cảm giác, tớ không yêu đương, không tự do," Cô nói xong quay đầu đối Lâm Nguyệt cười cười: "Bất quá cậu có thể thử xem, cậu không phải thích mẫu người như cô ấy sao."
Lâm Nguyệt sờ sờ cằm: "Tớ đúng là thích mẫu người như cô ấy, nhưng là cô ấy đối với mối quan hệ cùng mỗi người đều không dài, cậu không nghĩ xem là vì cái gì sao?"
Mạn Thảo trong tâm đặt câu hỏi: "Xin hỏi Lâm tiểu thư, cậu có mối quan hệ nào hơn ba tháng sao?"
Lâm tiểu thư nói: "Không có."
Mạn Thảo: "Cậu nói xem, hai người xứng hay không xứng?"
Lâm Nguyệt thử suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không được không được, không thể khống chế ha ha ha," Cô nói xong lại phát ra nghi hoặc: "Nhưng là tớ nghe nói cô ấy cùng mỗi một mối quan hệ cảm tình đều khá tốt, vì cái gì cuối cùng đều sẽ chia tay a?"
Mạn Thảo cười rộ lên: "Cậu thay thế một chút, nguyên nhân mà cô ấy chia tay có lẽ chính là nguyên nhân mà cậu chia tay."
Lâm Nguyệt a một tiếng tiếng thật dài, đột nhiên giúp Sầm Tử Căng nói chuyện: "Kỳ thật chia tay loại sự tình này, có đôi khi là thật sự không có biện pháp."
Mạn Thảo cười một cái.
"Bất quá a, nghe nói vị tỷ tỷ này nhân phẩm cũng không tệ, chính là có điểm tuyệt tình." Lâm Nguyệt kề sát Mạn Thảo nói.
Mạn Thảo: "Nói như thế nào?"
Lâm Nguyệt: "Dù sao mỗi một mối quan hệ đều đối với cô ấy ấn tượng đều không tồi, không phải rất nhiều cặp tình nhân sau chia tay đều sẽ nháo đến thật sự khó coi sao, cô ấy sẽ không giống như vậy, cũng không nói cái gì sự tình không tốt ra ngoài, cũng không bát quái cái gì, cậu nhìn xem, rõ ràng như vậy nhiều bổ nhiệm," Lâm Nguyệt tặc lưỡi một cái: "Chẳng trách vẫn có nhiều người như vậy muốn yêu thích cô ấy."
Mạn Thảo nghĩ nghĩ, xác thật Tinh Tinh vẫn nên luôn suy ngẫm về chính mình, nói chính mình thực không hiểu chuyện, thường xuyên quấy rầy Sầm Tử Căng, vân vân.
Mạn Thảo hỏi: "Tâm động a~?"
Lâm Nguyệt: "Không ~ có ~"
Mạn Thảo ở chỗ Lâm Nguyệt cả buổi trưa, lại cùng Lâm Nguyệt một lần nữa ăn cơm chiều, liền cùng Lâm Nguyệt nói buổi tối có việc, phải rời khỏi.
Lâm Nguyệt biết được Mạn Thảo buổi tối sự là sẽ cùng một tiểu muội muội khác đi dạo phố, mọi người đều là không tốt.
"Tớ có thể đi cùng không? Tớ một người ở nhà rất nhàm chán a." Lâm Nguyệt không thể giữ lại, lùi một bước hỏi.
Mạn Thảo đổi giày từ chối: "Hai người không quen biết."
Lâm Nguyệt mím môi: "Được thôi." chờ Mạn Thảo đổi xong giày, Lâm Nguyệt làm ra cách cuối cùng giữ lại: "Tớ hôm nay lại thất tình a tỷ tỷ."
Mạn Thảo cười xoa xoa Lâm Nguyệt cằm: "Cô ấy ngày mai làm lễ tốt nghiệp, đến mua đồ vật tặng cô ấy."
Lâm Nguyệt cắn răng: "Tỷ thật là chu đáo."
Sau đó cô lại hỏi: "Như vậy tiểu muội muội, cậu lại chỗ nào nhận thức được?"
Mạn Thảo: "Cô ấy là người mẫu, tớ cùng cô ấy làm việc với nhau được vài ngày."
Lâm Nguyệt giọng điệu kì quái nói: "Là người mẫu a, khẳng định rất xinh đẹp."
Mạn Thảo quả nhiên cười gật đầu: "Siêu ngọt ngào."
Lâm Nguyệt đột nhiên chua chát: "Đối với cô ấy tốt như vậy, cậu không sợ cô ấy sẽ thích cậu sao."
Mạn Thảo đối Lâm Nguyệt chớp mắt: "Không cho cô ấy thích."
Lâm Nguyệt bị Mạn Thảo chọc cười, khi Mạn Thảo ra trước cửa, cuối cùng nói một câu: "Mạn Thảo cậu không có trái tim."
Chờ Mạn Thảo đi rồi, Lâm Nguyệt đóng cửa lại, nhớ lại một chút Mạn Thảo vừa rồi dăm ba câu nói cô ấy cùng Sầm Tử Căng sự.
Thật là, thập phần không thể tưởng tượng.
Từ miệng Mạn Thảo biết được tiểu muội muội chuẩn bị tốt nghiệp tên họi Tử Du, cô ấy buổi tối hẹn Mạn thảo là muốn Mạn Thảo giúp cô ấy chọn một bộ quần áo tham gia phỏng vấn vào cuối tuần này.
Mạn Thảo người này rất chu đáo, cô liền lái xe đến trường để đón Tử Du.
Sau đó, đến trung tâm thương mại, đến lúc Tử Du lựa chọn được bộ quần áo ưng ý, cô liền đến quầy để thanh toán tiền trước.
Sau đó lại nói, là món quà ngày lễ tốt nghiệp.
Tử Du đương nhiên thấy vui vẻ, làm nũng hưng phấn kéo tay Mạn Thảo nói cảm ơn tỷ tỷ.
Mạn Thảo bị tiểu muội Tử Du ngọt ngào đến đầu váng mắt hoa, tươi cười như hoa.
Nhưng thật là trùng hợp, một màn này cư nhiên làm Sầm Tử Căng bắt gặp.
Sầm Tử Căng buổi tối cũng cùng Bạch Uyển đến trung tâm thương mại mua sắm, khi lướt qua vừa lúc thấy Mạn Thảo ôm eo tiểu muội muội, hướng phía sau cô ấy vung tiền thanh toán.
Lại đi vài bước, liền nhìn đến tiểu muội muội dính vào Mạn Thảo nói cảm ơn.
"Người đẹp của tớ vang lên rồi," Bạch Uyển đại khái cũng thấy được, tới gần Sầm Tử Căng nói như vậy một câu: "Hai người này tuyệt đối là trong giới."
Sầm Tử Căng nhàn nhạt dời tầm mắt, bình tĩnh nói: "Cậu không phải muốn biết Mạn Thảo là ai sao? Chính là người mặt áo trắng kia."
Bạch Uyển dừng lại ba giây.
Sau đó: "Gì? Cái gì? Ai? Ai? Mạn Thảo?"
Bạch Uyển lại nhìn mắt: "Cô ấy có bạn gái?"
Sầm Tử Căng cong cong môi nói: "Hẳn là không có."
Có bạn gái làm sao có thể hôm nay một người, ngày mai một người.
Bạch Uyển nga một thanh, gật đầu: "Xác thật không rất giống là tình nhân, có điểm khác biệt."
Sầm Tử Căng cũng quay đầu lại xem một cái, lúc này hai người họ đã từ trong tiệm ra tới, nói nói cười cười.
Sầm Tử Căng: "Uh."
Hai người đã mua xong đồ vật, cũng đã nói chuyện xong, quay đầu liền xuống thang máy đi bên ngoài trung tâm thương mại.
Hai người có hai chiếc xe, cho nên sau khi ra ngoài liền tách ra, Sầm Tử Căng lên xe, di động đột nhiên vang lên một tiếng, cô cúi đầu xem, là tiểu a di phát tới tin nhắn âm thanh.
"Tử Căng a, ngày mai a di cùng Mỹ Dung a di có việc đi ra ngoài chơi, con hẹn Tiểu Thảo muội muội một chút, gọi con bé đến nhà con ăn cơm đi, đừng để con bé đặt cơm hộp, chúng ta buổi chiều liền sẽ trở về."
Sầm Tử Căng nghiêng đầu một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên vừa rồi cái kia tiểu muội muội ở bên cạnh Mạn Thảo vui vẻ cười đùa.
Cô khởi động xe, nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời tin nhắn cho tiểu a di một cái: " Được"
Tiếp theo cô ở WeChat danh sách bạn bè tìm được Mạn Thảo bụi bặm, click mở hộp trò chuyện.
Thay đổi di động, phía trên trống trơn cái gì đều không có, Sầm Tử Căng click mở biên tập khung, suy nghĩ trong chốc lát, trước phát cái biểu tình qua đi.
Sầm Tử Căng không nghĩ tới, giây tiếp theo màn hình liền biến hóa.
?
Biểu tình bên cạnh phi thường rõ ràng màu đỏ dấu chấm than, Sầm Tử Căng lông mày tức khắc liền nhíu lại.
Cái gì?
Chỉ cần đối phương là tiểu muội, sự bao dung của Mạn Thảo đối cô ấy độ chịu đựng có thể thấp đến dưới nền đất, nếu là tiểu muội lại ra tay với Mạn Thảo, Mạn Thảo khẳng định đầy miệng đều nói hảo hảo hảo.
Cho nên bạn bè Mạn Thảo cùng Mạn Thảo đã biết nhau lâu rồi, một bên so với một bên thích làm nũng, muốn Mạn Thảo ôm một cái, muốn Mạn Thảo xoa xoa, trọng điểm là Mạn Thảo đều là chịu đựng kể cả mưa gió sương, mỗi một cái đều thực ái, có đôi khi Lâm Nguyệt xem Mạn Thảo, tổng cảm thấy chính mình đang xem hôn quân, ngồi ở hậu cung là Mạn Thảo thảo mộc không sai.
Điều mà không thể cứu đó chính là, Lâm Nguyệt cũng là trong đó một cái phi tử, cô ấy m*** cũng ở đó tranh sủng.
Nghĩ đến đó, lại tức giận a
Đến một kiểu như ngự tỷ kia, Mạn Thảo xác thật cũng có một ít bạn bè như vậy, nhưng chính là, ân, bạn bè bình thường.
Mạn Thảo đối ngự tỷ sẽ thưởng thức, sẽ khích lệ, sẽ tiếp xúc, nhưng sẽ không có cảm giác.
Cho nên một đoạn này Sầm Tử Căng cùng Mạn Thảo, mang Lâm Nguyệt cảm giác đủ vui, chờ cô cười xong từ sofa bò dậy, hỏi Mạn Thảo: "Sầm Tử Căng cô ấy là vì cái gì a?"
Mạn Thảo nói một câu: "Tớ nào biết, tình yêu của kẻ lừa đảo."
Không đầu không đuôi, Lâm Nguyệt lại cười nghiêng ngã, thậm chí có hát về "Ái Tình Phiến Tử Ngã Vấn Nhĩ*"
*tôi hỏi bạn kẻ nói dối trong tình yêu
Cười trong một chút, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi dậy: "Tớ nhớ rõ cậu lúc trước cho chúng tớ nhìn hai người chụp ảnh chung, còn giữ sao?"
Lâm Nguyệt vừa nói như vậy, Mạn Thảo cũng nghĩ tới.
"Có giữ, tớ tìm xem."
Mạn Thảo mở xem di động, lướt đến năm tháng ấy, thực mau liền tìm thấy.
Lâm Nguyệt nghiêng qua nhìn xem một cái, sau đó.
"Thiên a," Lâm Nguyệt kinh ngạc: "Đây là tớ ngày hôm qua đã nhìn thấy cái tỷ tỷ đó sao?"
Mạn Thảo bất đắc dĩ: "Đúng."
"Hoàn toàn không giống a," Lâm Nguyệt cười nói: "Bất quá cái này trang điểm cũng thực thích hợp với cô ấy a, thoạt nhìn rất nhỏ bé."
Mạn Thảo cười bất đắc dĩ: "Đúng."
Lâm Nguyệt cười rộ lên: "Chẳng trách a, bất quá hai người là như thế nào bắt đầu?"
Mạn Thảo nói: "Thời điểm nghe ca hát nhìn thấy cô ấy một mình ngồi đó, liền đi qua nói chuyện vài câu," Mạn Thảo buông tay: "Kỳ thật không nhớ quá rõ, dù sao liền như vậy."
Lâm Nguyệt nga một tiếng, lại hỏi: "Hai người có làm cái gì không?"
Mạn Thảo liếm liếm răng hàm sau đó nói: "Đã hôn."
Lâm Nguyệt cả người đều nhảy dựng lên: "Cái gì?! Đã hôn?"
" n," Mạn Thảo chính mình đều cười: "Thực nực cười, nụ hôn đầu tiên của tớ."
Lâm Nguyệt kinh ngạc đến nói không ra lời, cô nhìn nhìn, nhớ tới ngày hôm qua nghe được những lời đồn đãi đó về Sầm Tử Căng.
Cô ấy rất biết cách.
Lâm Nguyệt nuốt một chút nước miếng, hỏi Mạn Thảo: "Cô ấy có phải hay không trêu chọc cậu."
Mạn Thảo thực nỗ lực mà nghĩ, nỗ lực nhớ lại ký ức của mình.
"Trêu chọc lẫn nhau." Mạn Thảo nói lại cười một chút, nhớ tới khi đó xác thật là, không biết vì cái gì, bị mê hoặc, bị cuốn hút.
Cô ngẩng đầu nhìn xem Lâm Nguyệt: "Có phải hay không có một chút đồ vật?"
Lâm Nguyệt ôm lấy đầu: "Trời a, một sự việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, tớ vì cái gì hôm nay mới được biết?"
Mạn Thảo nhún vai.
Lúc trước khi Hứa dung cùng Tiểu Tinh trêu chọc cô, trong nhóm người thật sự là quá nhiều, hơn nữa cũng mới trở về mấy ngày, Mạn Thảo cảm thấy chính mình thực không thích hợp với tiến độ như vậy, cô thật sự không nghĩ nhiều, cho nên đem ảnh chụp cho mọi người nhìn một cái, liền hai ba câu đem việc này cho qua đi.
Hiện tại nghĩ đến, buổi sáng Sầm Tử Căng nhìn cô ánh mắt có chút kì quái.
Lại nghĩ đến, ngày hôm qua ở hành lang khi gặp được Sầm Tử Căng cùng Tinh Tinh, Sầm Tử Căng đột nhiên dừng bước chân lại, cũng rất kỳ quái.
Sầm Tử Căng hẳn là nhận ra được cô.
Mạn Thảo lắc đầu, thả một quả nho khô vào miệng.
Bên người Lâm Nguyệt cũng kích động xong ngồi xuống, cô hỏi Mạn Thảo: "Vậy cậu chán ghét cô ấy sao?"
Mạn Thảo lắc đầu: "Không đến mức đó, đây có gì để chán ghét a, hơn nữa tiểu dì cô ấy cùng mẹ tớ quan hệ rất tốt, về sau những lần tiếp xúc." Mạn Thảo nghĩ nghĩ, tặc lưỡi: "Bất quá là cô ấy thật sự đẹp, ngay lúc đó thiếu nữ trang phục cũng đã đủ đẹp, như thế nào ngự tỷ cũng có thể ngự đến đẹp như vậy?"
Lâm Nguyệt a một tiếng: "Là cậu Mạn Thảo, không sai."
Nói đến đây, di động Mạn Thảo sáng lên, hai người đồng thời quay đầu nhìn xem.
"Tinh Tinh lại đến rồi?" Lâm Nguyệt nói.
Mạn Thảo lại ăn một trái nho: " n."
Lúc này đối mặt Tinh Tinh, cùng buổi sáng lại là tầm tình không giống nhau.
Trong lòng đối Sầm Tử Căng ấn tượng lại thay đổi, là một Sầm Tử Căng hoàn toàn mới.
Chờ Mạn Thảo mở ra WeChat, Lâm Nguyệt quay lại, hỏi: "Nói như thế nào?"
Mạn Thảo cúi đầu trả lời, một bên nói: "Cô ấy nói không hy vọng, Sầm Tử Căng căn bản sẽ không quay lại với cô ấy."
Lâm Nguyệt ai một tiếng: "Cùng muội muội nói, thôi bỏ đi."
"Đã nói rồi, không nghe," Mạn Thảo mang lời an ủi gửi qua: "Chỉ có thể là chính bản thân cô ấy tự tìm lối đi ra."
Lâm Nguyệt cười một chút, đột nhiên được bên cạnh Mạn Thảo,ai một tiếng vỗ vỗ một chút vai Mạn Thảo, cười hỏi: "Hai người thật sự có duyên, có thể hay không tái hợp nhân duyên a?"
Mạn Thảo hỏi: "Tớ với ai?"
Lâm Nguyệt: "Cậu cùng Sầm Tử Căng a."
Mạn Thảo vẻ mặt cự tuyệt: "Không đâu."
Lâm Nguyệt: "Vì cái gì? Bởi vì cô ấy không phải tiểu muội muội sao"
Mạn Thảo gật đầu: "Không có nhân duyên, tái cái gì mà tái a, hơn nữa tớ không thích cô ấy như vậy."
Lâm Nguyệt nghi hoặc: "Vì cái gì?"
Mạn Thảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi nói ra: "Đoán không ra, có lẽ không thể khống chế đi, không biết, dù sao không cảm giác, tớ không yêu đương, không tự do," Cô nói xong quay đầu đối Lâm Nguyệt cười cười: "Bất quá cậu có thể thử xem, cậu không phải thích mẫu người như cô ấy sao."
Lâm Nguyệt sờ sờ cằm: "Tớ đúng là thích mẫu người như cô ấy, nhưng là cô ấy đối với mối quan hệ cùng mỗi người đều không dài, cậu không nghĩ xem là vì cái gì sao?"
Mạn Thảo trong tâm đặt câu hỏi: "Xin hỏi Lâm tiểu thư, cậu có mối quan hệ nào hơn ba tháng sao?"
Lâm tiểu thư nói: "Không có."
Mạn Thảo: "Cậu nói xem, hai người xứng hay không xứng?"
Lâm Nguyệt thử suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không được không được, không thể khống chế ha ha ha," Cô nói xong lại phát ra nghi hoặc: "Nhưng là tớ nghe nói cô ấy cùng mỗi một mối quan hệ cảm tình đều khá tốt, vì cái gì cuối cùng đều sẽ chia tay a?"
Mạn Thảo cười rộ lên: "Cậu thay thế một chút, nguyên nhân mà cô ấy chia tay có lẽ chính là nguyên nhân mà cậu chia tay."
Lâm Nguyệt a một tiếng tiếng thật dài, đột nhiên giúp Sầm Tử Căng nói chuyện: "Kỳ thật chia tay loại sự tình này, có đôi khi là thật sự không có biện pháp."
Mạn Thảo cười một cái.
"Bất quá a, nghe nói vị tỷ tỷ này nhân phẩm cũng không tệ, chính là có điểm tuyệt tình." Lâm Nguyệt kề sát Mạn Thảo nói.
Mạn Thảo: "Nói như thế nào?"
Lâm Nguyệt: "Dù sao mỗi một mối quan hệ đều đối với cô ấy ấn tượng đều không tồi, không phải rất nhiều cặp tình nhân sau chia tay đều sẽ nháo đến thật sự khó coi sao, cô ấy sẽ không giống như vậy, cũng không nói cái gì sự tình không tốt ra ngoài, cũng không bát quái cái gì, cậu nhìn xem, rõ ràng như vậy nhiều bổ nhiệm," Lâm Nguyệt tặc lưỡi một cái: "Chẳng trách vẫn có nhiều người như vậy muốn yêu thích cô ấy."
Mạn Thảo nghĩ nghĩ, xác thật Tinh Tinh vẫn nên luôn suy ngẫm về chính mình, nói chính mình thực không hiểu chuyện, thường xuyên quấy rầy Sầm Tử Căng, vân vân.
Mạn Thảo hỏi: "Tâm động a~?"
Lâm Nguyệt: "Không ~ có ~"
Mạn Thảo ở chỗ Lâm Nguyệt cả buổi trưa, lại cùng Lâm Nguyệt một lần nữa ăn cơm chiều, liền cùng Lâm Nguyệt nói buổi tối có việc, phải rời khỏi.
Lâm Nguyệt biết được Mạn Thảo buổi tối sự là sẽ cùng một tiểu muội muội khác đi dạo phố, mọi người đều là không tốt.
"Tớ có thể đi cùng không? Tớ một người ở nhà rất nhàm chán a." Lâm Nguyệt không thể giữ lại, lùi một bước hỏi.
Mạn Thảo đổi giày từ chối: "Hai người không quen biết."
Lâm Nguyệt mím môi: "Được thôi." chờ Mạn Thảo đổi xong giày, Lâm Nguyệt làm ra cách cuối cùng giữ lại: "Tớ hôm nay lại thất tình a tỷ tỷ."
Mạn Thảo cười xoa xoa Lâm Nguyệt cằm: "Cô ấy ngày mai làm lễ tốt nghiệp, đến mua đồ vật tặng cô ấy."
Lâm Nguyệt cắn răng: "Tỷ thật là chu đáo."
Sau đó cô lại hỏi: "Như vậy tiểu muội muội, cậu lại chỗ nào nhận thức được?"
Mạn Thảo: "Cô ấy là người mẫu, tớ cùng cô ấy làm việc với nhau được vài ngày."
Lâm Nguyệt giọng điệu kì quái nói: "Là người mẫu a, khẳng định rất xinh đẹp."
Mạn Thảo quả nhiên cười gật đầu: "Siêu ngọt ngào."
Lâm Nguyệt đột nhiên chua chát: "Đối với cô ấy tốt như vậy, cậu không sợ cô ấy sẽ thích cậu sao."
Mạn Thảo đối Lâm Nguyệt chớp mắt: "Không cho cô ấy thích."
Lâm Nguyệt bị Mạn Thảo chọc cười, khi Mạn Thảo ra trước cửa, cuối cùng nói một câu: "Mạn Thảo cậu không có trái tim."
Chờ Mạn Thảo đi rồi, Lâm Nguyệt đóng cửa lại, nhớ lại một chút Mạn Thảo vừa rồi dăm ba câu nói cô ấy cùng Sầm Tử Căng sự.
Thật là, thập phần không thể tưởng tượng.
Từ miệng Mạn Thảo biết được tiểu muội muội chuẩn bị tốt nghiệp tên họi Tử Du, cô ấy buổi tối hẹn Mạn thảo là muốn Mạn Thảo giúp cô ấy chọn một bộ quần áo tham gia phỏng vấn vào cuối tuần này.
Mạn Thảo người này rất chu đáo, cô liền lái xe đến trường để đón Tử Du.
Sau đó, đến trung tâm thương mại, đến lúc Tử Du lựa chọn được bộ quần áo ưng ý, cô liền đến quầy để thanh toán tiền trước.
Sau đó lại nói, là món quà ngày lễ tốt nghiệp.
Tử Du đương nhiên thấy vui vẻ, làm nũng hưng phấn kéo tay Mạn Thảo nói cảm ơn tỷ tỷ.
Mạn Thảo bị tiểu muội Tử Du ngọt ngào đến đầu váng mắt hoa, tươi cười như hoa.
Nhưng thật là trùng hợp, một màn này cư nhiên làm Sầm Tử Căng bắt gặp.
Sầm Tử Căng buổi tối cũng cùng Bạch Uyển đến trung tâm thương mại mua sắm, khi lướt qua vừa lúc thấy Mạn Thảo ôm eo tiểu muội muội, hướng phía sau cô ấy vung tiền thanh toán.
Lại đi vài bước, liền nhìn đến tiểu muội muội dính vào Mạn Thảo nói cảm ơn.
"Người đẹp của tớ vang lên rồi," Bạch Uyển đại khái cũng thấy được, tới gần Sầm Tử Căng nói như vậy một câu: "Hai người này tuyệt đối là trong giới."
Sầm Tử Căng nhàn nhạt dời tầm mắt, bình tĩnh nói: "Cậu không phải muốn biết Mạn Thảo là ai sao? Chính là người mặt áo trắng kia."
Bạch Uyển dừng lại ba giây.
Sau đó: "Gì? Cái gì? Ai? Ai? Mạn Thảo?"
Bạch Uyển lại nhìn mắt: "Cô ấy có bạn gái?"
Sầm Tử Căng cong cong môi nói: "Hẳn là không có."
Có bạn gái làm sao có thể hôm nay một người, ngày mai một người.
Bạch Uyển nga một thanh, gật đầu: "Xác thật không rất giống là tình nhân, có điểm khác biệt."
Sầm Tử Căng cũng quay đầu lại xem một cái, lúc này hai người họ đã từ trong tiệm ra tới, nói nói cười cười.
Sầm Tử Căng: "Uh."
Hai người đã mua xong đồ vật, cũng đã nói chuyện xong, quay đầu liền xuống thang máy đi bên ngoài trung tâm thương mại.
Hai người có hai chiếc xe, cho nên sau khi ra ngoài liền tách ra, Sầm Tử Căng lên xe, di động đột nhiên vang lên một tiếng, cô cúi đầu xem, là tiểu a di phát tới tin nhắn âm thanh.
"Tử Căng a, ngày mai a di cùng Mỹ Dung a di có việc đi ra ngoài chơi, con hẹn Tiểu Thảo muội muội một chút, gọi con bé đến nhà con ăn cơm đi, đừng để con bé đặt cơm hộp, chúng ta buổi chiều liền sẽ trở về."
Sầm Tử Căng nghiêng đầu một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên vừa rồi cái kia tiểu muội muội ở bên cạnh Mạn Thảo vui vẻ cười đùa.
Cô khởi động xe, nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời tin nhắn cho tiểu a di một cái: " Được"
Tiếp theo cô ở WeChat danh sách bạn bè tìm được Mạn Thảo bụi bặm, click mở hộp trò chuyện.
Thay đổi di động, phía trên trống trơn cái gì đều không có, Sầm Tử Căng click mở biên tập khung, suy nghĩ trong chốc lát, trước phát cái biểu tình qua đi.
Sầm Tử Căng không nghĩ tới, giây tiếp theo màn hình liền biến hóa.
?
Biểu tình bên cạnh phi thường rõ ràng màu đỏ dấu chấm than, Sầm Tử Căng lông mày tức khắc liền nhíu lại.
Cái gì?