Chương 9: (Tất nhiên là muốn cô ấy chủ động)
Sầm Tử Căng không nói gì thêm về chuyện xảy ra sau nụ hôn đó
Cô lấy cớ Bạch Uyển đưa rượu uống không ngon, lại lấy cớ chính mình buồn ngủ, sau đó quay người lấy chăn đắp lên nằm trên sofa.
Bạch Uyển không khỏi kinh ngạc khi Sầm Tử Căng có thể hôn môi một cô gái chỉ mới gặp nhau được một ngày, bản thân Sầm Tử Căng cũng rất kinh ngạc, cô sau lại cũng hồi tưởng chuyện này, nghĩ đến là vì cái gì?
Thực không thể hiểu được, nhưng lại hồi tưởng, giống như nên phát triển theo hướng như vậy.
Sầm Tử Căng rất ít mất khống chế, đó là lần duy nhất, cho nên mới làm cô ấn tượng khắc sâu như vậy.
Hôn xong, cô đã quên chính mình là một thiếu nữ chói gà không chặt, tình ý đến mãnh liệt cô xoay người liền đem Mạn Thảo đè ở trên cửa, sau đó từ cổ Mạn Thảo hôn thẳng xuống.
Cô còn hỏi Mạn Thảo: "Muốn nhìn đánh dấu của tôi không?"
Mạn Thảo cũng mất đi lý trí, thanh âm trở nên ách: "Muốn."
Sầm Tử Căng cúi đầu cắn cô ấy một cái, tiếp theo ngẩng đầu đối Mạn Thảo cười.
Mạn Thảo cúi đầu nhìn không thấy, Sầm Tử Căng lại nói: "Tôi lại cắn một cái nữa."
Mạn Thảo không chịu nhượng bộ, cô chế trụ Sầm Tử Căng eo, trái lại cũng đem Sầm Tử Căng đè ở trên cửa, cắn một cái vào địa phương đó để trả thù.
Loại qua lại này kỳ thật phi thường nguy hiểm, phàm là ai ngờ lại tiến thêm một bước, Mạn Thảo đêm nay đều đi không được, nhưng điều thú vị là, dường như cả hai người đều không có ý định này.
Sầm Tử Căng buông Mạn Thảo ra trước, Mạn Thảo không có lại đuổi theo, hai người thoáng sửa sang lại một chút quần áo, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn nhau cười.
Mạn Thảo chạm vào mũ Sầm Tử Căng, đem Sầm Tử Căng kéo lại, ôm lấy.
"Tỷ tỷ." Sầm Tử Căng gọi Mạn Thảo.
Mạn Thảo trả lời: " n."
Sầm Tử Căng nói: "Tạm biệt."
Mạn Thảo: "Tạm biệt."
Nói xong lời tạm biệt, Mạn Thảo xoay người mở ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Ngày hôm sau, khi Sầm Tử Căng lên xe, tựa hồ nhìn đến ven đường có một dáng người rất giống Mạn Thảo, bất quá cô không có đi xác nhận, không quan trọng nữa rồi.
Cửa xe đóng lại, lần này tình một ngày đã hoàn toàn kết thúc, cô không có lại liên hệ Mạn Thảo, Mạn Thảo cũng không có lại liên hệ cô, hai người nói chuyện phiếm ngừng ở sáng sớm hôm qua.
Chỉ là Sầm Tử Căng không nghĩ tới, Mạn Thảo cũng là thành phố A, vẫn là tiểu nữ nhi của bạn a di cô.
"Ai." Bạch Uyển ngồi trên thảm, dựa vào sô pha, hô một tiếng: "Sầm Tử Căng."
Sầm Tử Căng nhắm mắt lại, lười nhác trả lời cô ấy: " n."
Phòng khách rèm cửa đã bị kéo lên, loại này bầu không khí rất thích hợp để trò chuyện, Bạch Uyển còn không muốn Sầm Tử Căng sớm như vậy ngủ, cô cười cười, hỏi: "Vậy hiện tại thế nào? Hai người không phải lại gặp lại sao? Hiện tại tình huống như thế nào?"
Sầm Tử Căng đem đôi mắt mở, một lát, lại nhắm lại.
"Ngày hôm qua Tinh Tinh tới công ty tớ ở dưới lầu tìm tớ, bị cô ấy gặp phải."
Bạch Uyển siêu lớn tiếng: "Cái gì!"
Sầm Tử Căng bổ sung: "Sau đó tớ đi tới nật khắc thời thượng*, lại gặp được cô ấy."
*công ty fashion nike
Bạch Uyển: "Hai người không phải chỉ trùng hợp kinh thi mà thật đúng là có duyên.”
Sầm Tử Căng: "Khả năng là khi có người ngoài, cô ấy đều làm bộ dáng không quen biết tớ."
Bạch Uyển cười: "Sau đó thì sao? Có tương tác không?"
Sầm Tử Căng: "Không có tương tác cái gì, tương tác đều vào buổi sáng hôm nay."
Bạch Uyển đến gần thêm một chút: "Như thế nào? Cô ấy đối với cậu còn có ý tứ sao?"
Sầm Tử Căng chậm rãi mở to mắt, nghĩ đến đoạn mua dâu kia, lại nghĩ đến đoạn ở phòng bếp hỏi cô có hay không khả năng sẽ hòa hợp với Tinh Tinh, nhẹ nhàng cười: "Chắc là có."
Bạch Uyển oa nga một tiếng, nằm sấp xem Sầm Tử Căng: "Nói như thế nào? Chủ động sao?"
Sầm Tử Căng quay đầu xem Bạch Uyển: "Ai chủ động?"
Bạch Uyển: "Cậu a."
"Vì cái gì là tớ chủ động," Sầm Tử Căng khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên muốn cô ấy chủ động."
Bạch Uyển hỏi: "Cô ấy không chủ động làm sao bây giờ?"
Sầm Tử Căng thực tự tin: "Cô ấy sẽ."
Bạch Uyển sách một tiếng: "Cậu cư nhiên quay đầu ăn cỏ."
Sầm Tử Căng nhắm mắt lại: "Tớ nhưng lại không phải là người không quay đầu ăn cỏ, đều là do các ngươi nói thôi."
"Thiên a," Bạch Uyển xoa mặt: "Mạn Thảo rốt cuộc nhân vật nào? Khi nào sẽ mang người đến để gặp mặt, tớ quá tò mò về cô ấy rồi."
Sầm Tử Căng nhắm mắt lại: "Hẳn là sẽ sớm thôi."
Sầm Tử Căng là thật sự mệt nhọc, hôm nay vừa lúc là sinh nhật của tiểu di, đêm qua suốt đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc, không ngủ được mấy tiếng, cho nên bên này vừa nói chuyện xong, cô quay đầu liền ngủ.
Trước khi ngủ, cô một cái cuối cùng ấn tượng trong đầu, là Mạn Thảo.
Mà cái người này chợt loé lên từ trong tâm trí cô, giờ phút này cũng vừa lúc nghĩ đến cô ấy.
Cách đó vài kilomet ngoại phòng khách trên sofa.
"Lâm Nguyệt," Mạn Thảo ở nhà Lâm Nguyệt nhìn TV, đột nhiên ngồi thẳng: "Tớ nhớ ra rồi."
Lâm Nguyệt ăn lát khoai tây, quay đầu hỏi: "Nhớ tới cái gì?"
Mạn Thảo liền cảm thấy buổi sáng câu nói kia "Đều là từ kinh thi" đặc biệt quen thuộc, vì cái gì đặc biệt quen thuộc.
"Chết tiệt," Mạn Thảo nghĩ về điều đó tự quay lại cười bản thân mình: "Tớ nhận thức Sầm Tử Căng."
"Hã?" Lâm Nguyệt không nghe được mình bạch: "Có ý tứ gì?"
Mạn Thảo nghiên cằm một chút: "Hai năm trước, ta cùng Hứa Dung Tiểu Tinh cùng đi chơi, gặp được một muội muội."
Lâm Nguyệt a một tiếng, ấn tượng rất sâu: "Là khi hai cô ấy trở về nói cậu trọng sắc khinh bạn, là lần đó có sắc liền từ bỏ bạn bè sao?"
Mạn Thảo gật đầu: " n."
Cô ấn ấn giữa mày, bởi vì không nghĩ nói chuyện này, cho nên thực mau liền đem nó quên đi, mấy năm nay trừ bỏ Hứa Dung Tiểu Tinh trở về nói qua chuyện này, cô liền không có lại hồi tưởng quá.
Lâm Nguyệt đại khái là nhìn xem minh bạch biểu tình Mạn Thảo, đột nhiên kinh ngạc: "Không phải chứ, người mà cậu gặp được là Sầm Tử Căng?"
Mạn Thảo gật đầu: "Là cô ấy."
Lâm Nguyệt nghi hoặc: "Không đúng a, Sầm Tử Căng không phải ngự tỷ sao? Hai người kia lần đó nói cậu gặp được một tiểu muội muội."
Mạn Thảo mím môi, nhắm hai mắt lại: "Đúng vậy."
Sầm Tử Căng buổi tối ngày hôm trước nói không cần đưa tiễn, Mạn Thảo xác thực không đi, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi, lại nhiều một chút mùi vị liền không đúng rồi, hơn nữa cô cảm thấy khi ở bên cạnh Sầm Tử Căng, lời nói, cách làm sự việc điều không sao nói rõ được, căn bản không thể nắm bắt được, cũng không khống chế được chính mình.
Nhưng chẳng may chính là, Sầm Tử Căng gọi tới xe liền ngừng ở dân túc cử sau của Mạn Thảo
Cô trùng hợp dậy sớm.
Này không, liền nhìn thấy rồi.
"Tớ bị cô ấy lừa." Mạn Thảo ngữ khí thập phần bất đắc dĩ.
Ngày đó buổi sáng Mạn Thảo thế lại nhìn thấy ngự tỷ đeo kính râm, mang giày cao gót.
Người cô ngốc ra.
Tiểu muội tốt đâu a?
Thậm chí cho rằng chính mình nhận sai, ghé sát vào trên cửa sổ nhìn nhiều lần.
"Chẳng trách," Mạn Thảo khẽ hừ một tiếng: "Hai ngày này nhìn đến cô ấy, tổng cảm thấy ở nơi nào gặp qua."
Chết tiệt, còn thật sự là nhiệt tình cùng cô hôn thật lâu.
Lâm Nguyệt cười đến ngã xuống sofa, cô hỏi Mạn Thảo: "Thêm bạn bè WeChat sao? Cho tớ xem vòng trạng thái bạn bè."
Mạn Thảo nghe xong cầm lấy di động bên người, sau đó nhớ tới cái gì, lại đem điện thoại buông xuống.
Lâm Nguyệt hỏi: "Làm sao vậy?"
Mạn Thảo nói: "Xóa rồi."
Buổi sáng ngày hôm đó xe Sầm Tử Căng vừa đi, nàng liền phẫn nộ xoá đi bạn bè.
Biến đi cái tình yêu một ngày chết tiệt này.
Cô lấy cớ Bạch Uyển đưa rượu uống không ngon, lại lấy cớ chính mình buồn ngủ, sau đó quay người lấy chăn đắp lên nằm trên sofa.
Bạch Uyển không khỏi kinh ngạc khi Sầm Tử Căng có thể hôn môi một cô gái chỉ mới gặp nhau được một ngày, bản thân Sầm Tử Căng cũng rất kinh ngạc, cô sau lại cũng hồi tưởng chuyện này, nghĩ đến là vì cái gì?
Thực không thể hiểu được, nhưng lại hồi tưởng, giống như nên phát triển theo hướng như vậy.
Sầm Tử Căng rất ít mất khống chế, đó là lần duy nhất, cho nên mới làm cô ấn tượng khắc sâu như vậy.
Hôn xong, cô đã quên chính mình là một thiếu nữ chói gà không chặt, tình ý đến mãnh liệt cô xoay người liền đem Mạn Thảo đè ở trên cửa, sau đó từ cổ Mạn Thảo hôn thẳng xuống.
Cô còn hỏi Mạn Thảo: "Muốn nhìn đánh dấu của tôi không?"
Mạn Thảo cũng mất đi lý trí, thanh âm trở nên ách: "Muốn."
Sầm Tử Căng cúi đầu cắn cô ấy một cái, tiếp theo ngẩng đầu đối Mạn Thảo cười.
Mạn Thảo cúi đầu nhìn không thấy, Sầm Tử Căng lại nói: "Tôi lại cắn một cái nữa."
Mạn Thảo không chịu nhượng bộ, cô chế trụ Sầm Tử Căng eo, trái lại cũng đem Sầm Tử Căng đè ở trên cửa, cắn một cái vào địa phương đó để trả thù.
Loại qua lại này kỳ thật phi thường nguy hiểm, phàm là ai ngờ lại tiến thêm một bước, Mạn Thảo đêm nay đều đi không được, nhưng điều thú vị là, dường như cả hai người đều không có ý định này.
Sầm Tử Căng buông Mạn Thảo ra trước, Mạn Thảo không có lại đuổi theo, hai người thoáng sửa sang lại một chút quần áo, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn nhau cười.
Mạn Thảo chạm vào mũ Sầm Tử Căng, đem Sầm Tử Căng kéo lại, ôm lấy.
"Tỷ tỷ." Sầm Tử Căng gọi Mạn Thảo.
Mạn Thảo trả lời: " n."
Sầm Tử Căng nói: "Tạm biệt."
Mạn Thảo: "Tạm biệt."
Nói xong lời tạm biệt, Mạn Thảo xoay người mở ra cửa phòng, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Ngày hôm sau, khi Sầm Tử Căng lên xe, tựa hồ nhìn đến ven đường có một dáng người rất giống Mạn Thảo, bất quá cô không có đi xác nhận, không quan trọng nữa rồi.
Cửa xe đóng lại, lần này tình một ngày đã hoàn toàn kết thúc, cô không có lại liên hệ Mạn Thảo, Mạn Thảo cũng không có lại liên hệ cô, hai người nói chuyện phiếm ngừng ở sáng sớm hôm qua.
Chỉ là Sầm Tử Căng không nghĩ tới, Mạn Thảo cũng là thành phố A, vẫn là tiểu nữ nhi của bạn a di cô.
"Ai." Bạch Uyển ngồi trên thảm, dựa vào sô pha, hô một tiếng: "Sầm Tử Căng."
Sầm Tử Căng nhắm mắt lại, lười nhác trả lời cô ấy: " n."
Phòng khách rèm cửa đã bị kéo lên, loại này bầu không khí rất thích hợp để trò chuyện, Bạch Uyển còn không muốn Sầm Tử Căng sớm như vậy ngủ, cô cười cười, hỏi: "Vậy hiện tại thế nào? Hai người không phải lại gặp lại sao? Hiện tại tình huống như thế nào?"
Sầm Tử Căng đem đôi mắt mở, một lát, lại nhắm lại.
"Ngày hôm qua Tinh Tinh tới công ty tớ ở dưới lầu tìm tớ, bị cô ấy gặp phải."
Bạch Uyển siêu lớn tiếng: "Cái gì!"
Sầm Tử Căng bổ sung: "Sau đó tớ đi tới nật khắc thời thượng*, lại gặp được cô ấy."
*công ty fashion nike
Bạch Uyển: "Hai người không phải chỉ trùng hợp kinh thi mà thật đúng là có duyên.”
Sầm Tử Căng: "Khả năng là khi có người ngoài, cô ấy đều làm bộ dáng không quen biết tớ."
Bạch Uyển cười: "Sau đó thì sao? Có tương tác không?"
Sầm Tử Căng: "Không có tương tác cái gì, tương tác đều vào buổi sáng hôm nay."
Bạch Uyển đến gần thêm một chút: "Như thế nào? Cô ấy đối với cậu còn có ý tứ sao?"
Sầm Tử Căng chậm rãi mở to mắt, nghĩ đến đoạn mua dâu kia, lại nghĩ đến đoạn ở phòng bếp hỏi cô có hay không khả năng sẽ hòa hợp với Tinh Tinh, nhẹ nhàng cười: "Chắc là có."
Bạch Uyển oa nga một tiếng, nằm sấp xem Sầm Tử Căng: "Nói như thế nào? Chủ động sao?"
Sầm Tử Căng quay đầu xem Bạch Uyển: "Ai chủ động?"
Bạch Uyển: "Cậu a."
"Vì cái gì là tớ chủ động," Sầm Tử Căng khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên muốn cô ấy chủ động."
Bạch Uyển hỏi: "Cô ấy không chủ động làm sao bây giờ?"
Sầm Tử Căng thực tự tin: "Cô ấy sẽ."
Bạch Uyển sách một tiếng: "Cậu cư nhiên quay đầu ăn cỏ."
Sầm Tử Căng nhắm mắt lại: "Tớ nhưng lại không phải là người không quay đầu ăn cỏ, đều là do các ngươi nói thôi."
"Thiên a," Bạch Uyển xoa mặt: "Mạn Thảo rốt cuộc nhân vật nào? Khi nào sẽ mang người đến để gặp mặt, tớ quá tò mò về cô ấy rồi."
Sầm Tử Căng nhắm mắt lại: "Hẳn là sẽ sớm thôi."
Sầm Tử Căng là thật sự mệt nhọc, hôm nay vừa lúc là sinh nhật của tiểu di, đêm qua suốt đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc, không ngủ được mấy tiếng, cho nên bên này vừa nói chuyện xong, cô quay đầu liền ngủ.
Trước khi ngủ, cô một cái cuối cùng ấn tượng trong đầu, là Mạn Thảo.
Mà cái người này chợt loé lên từ trong tâm trí cô, giờ phút này cũng vừa lúc nghĩ đến cô ấy.
Cách đó vài kilomet ngoại phòng khách trên sofa.
"Lâm Nguyệt," Mạn Thảo ở nhà Lâm Nguyệt nhìn TV, đột nhiên ngồi thẳng: "Tớ nhớ ra rồi."
Lâm Nguyệt ăn lát khoai tây, quay đầu hỏi: "Nhớ tới cái gì?"
Mạn Thảo liền cảm thấy buổi sáng câu nói kia "Đều là từ kinh thi" đặc biệt quen thuộc, vì cái gì đặc biệt quen thuộc.
"Chết tiệt," Mạn Thảo nghĩ về điều đó tự quay lại cười bản thân mình: "Tớ nhận thức Sầm Tử Căng."
"Hã?" Lâm Nguyệt không nghe được mình bạch: "Có ý tứ gì?"
Mạn Thảo nghiên cằm một chút: "Hai năm trước, ta cùng Hứa Dung Tiểu Tinh cùng đi chơi, gặp được một muội muội."
Lâm Nguyệt a một tiếng, ấn tượng rất sâu: "Là khi hai cô ấy trở về nói cậu trọng sắc khinh bạn, là lần đó có sắc liền từ bỏ bạn bè sao?"
Mạn Thảo gật đầu: " n."
Cô ấn ấn giữa mày, bởi vì không nghĩ nói chuyện này, cho nên thực mau liền đem nó quên đi, mấy năm nay trừ bỏ Hứa Dung Tiểu Tinh trở về nói qua chuyện này, cô liền không có lại hồi tưởng quá.
Lâm Nguyệt đại khái là nhìn xem minh bạch biểu tình Mạn Thảo, đột nhiên kinh ngạc: "Không phải chứ, người mà cậu gặp được là Sầm Tử Căng?"
Mạn Thảo gật đầu: "Là cô ấy."
Lâm Nguyệt nghi hoặc: "Không đúng a, Sầm Tử Căng không phải ngự tỷ sao? Hai người kia lần đó nói cậu gặp được một tiểu muội muội."
Mạn Thảo mím môi, nhắm hai mắt lại: "Đúng vậy."
Sầm Tử Căng buổi tối ngày hôm trước nói không cần đưa tiễn, Mạn Thảo xác thực không đi, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi, lại nhiều một chút mùi vị liền không đúng rồi, hơn nữa cô cảm thấy khi ở bên cạnh Sầm Tử Căng, lời nói, cách làm sự việc điều không sao nói rõ được, căn bản không thể nắm bắt được, cũng không khống chế được chính mình.
Nhưng chẳng may chính là, Sầm Tử Căng gọi tới xe liền ngừng ở dân túc cử sau của Mạn Thảo
Cô trùng hợp dậy sớm.
Này không, liền nhìn thấy rồi.
"Tớ bị cô ấy lừa." Mạn Thảo ngữ khí thập phần bất đắc dĩ.
Ngày đó buổi sáng Mạn Thảo thế lại nhìn thấy ngự tỷ đeo kính râm, mang giày cao gót.
Người cô ngốc ra.
Tiểu muội tốt đâu a?
Thậm chí cho rằng chính mình nhận sai, ghé sát vào trên cửa sổ nhìn nhiều lần.
"Chẳng trách," Mạn Thảo khẽ hừ một tiếng: "Hai ngày này nhìn đến cô ấy, tổng cảm thấy ở nơi nào gặp qua."
Chết tiệt, còn thật sự là nhiệt tình cùng cô hôn thật lâu.
Lâm Nguyệt cười đến ngã xuống sofa, cô hỏi Mạn Thảo: "Thêm bạn bè WeChat sao? Cho tớ xem vòng trạng thái bạn bè."
Mạn Thảo nghe xong cầm lấy di động bên người, sau đó nhớ tới cái gì, lại đem điện thoại buông xuống.
Lâm Nguyệt hỏi: "Làm sao vậy?"
Mạn Thảo nói: "Xóa rồi."
Buổi sáng ngày hôm đó xe Sầm Tử Căng vừa đi, nàng liền phẫn nộ xoá đi bạn bè.
Biến đi cái tình yêu một ngày chết tiệt này.