Chương 56: Đồng ý
Nhìn nét mặt nghiêm túc đó của Dạ Tư Thành cô cũng không dám đùa cợt nữa. Mục Giao ngồi kế bên nãy giờ cứ liên tục đá vào chân cô, thôi thì không đùa nữa vậy.
"Tổng giám đốc, chuyện đã như vậy tôi nghĩ ra một ý này không biết có được không nhỉ?"
"Ý gì?"
Anh nhíu mày nhìn cô, nhìn để xem cô lại bày trò gì nữa đây.
"Hay là...chúng ta cứ xác nhận bài viết đó đi. Thành một cặp cũng được..."
"Hả?"
"Tôi..tôi đã bàn chuyện này với bên phía Trình Hải rồi, cậu ấy có vẻ cũng rất thích ý này."
Mặt anh bắt đầu đen sầm lại, cứ tưởng cô sẽ nghĩ ra ý gì đó hay ho để lòng anh có thể được thoải mái. Ai mà có dè lại càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.
"Dương Giai Nghiên, em điên rồi sao? Sao có thể nghĩ ra được cái ý này vậy."
Mục Giao kế bên lay lay tay cô, vẻ mặt chị cũng hoảng hốt không kém.
"Em thấy cũng hay mà.."
Cô đáp lại lời Mục Giao còn không quên đưa mắt qua quan sát anh, vô cùng trong chờ không biết anh sẽ nói gì đây. Một ý nghĩ ranh mãnh lại hiện lên trong đầu cô, thật ra cô không có ý định xác nhận bài viết đó rằng cả hai đúng là một đôi. Chỉ là đúng lúc cô lại muốn thử anh một chút, xem thử anh sẽ phản ứng thế nào thôi. Nhưng quả thật, cô lại chọc không đúng chỗ rồi. Anh cúi sầm mặt nhưng ngay lặp tức lại ngước lên nhìn cô rồi mỉm cười vui vẻ.
"Haha, thật ra...tôi cũng có ý này giống cô. Quả thật tôi với cô có chung một suy nghĩ rồi đó. Đây cũng là cơ hội để toả sáng, lợi dụng tin đồn mà tiến xa hơn."
"Dạ?"
Cô nhìn anh ngây ngốc. Quái lạ? tại sao anh lại có có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ? Cô biết với người có tính cách như anh thì sẽ không thể nào nhường nhịn cho người khác như vậy cả. Hay là do sau mấy năm tính cách khó ưa đó của anh đã thay đổi rồi?
Cô vẫn không tin được vào tai mình, mở miệng hỏi lại anh:
"Tổng...tổng giám đốc, anh...anh nói gì vậy?"
"Cô nghe không rõ à? Vậy tôi sẽ nhắc lại một lần nữa nhé. Tôi đồng ý với ý vừa rồi của cô, cũng là ý mà tôi đã suy nghĩ trong đầu từ nãy đến giờ."
"Anh...anh đồng ý á?"
"Phải, sao vậy? Cô là người đề xuất ra ý kiến này thì đáng lí ra cô phải vui vì tôi đã đồng ý chứ?"
"Ahaha, dạ vâng. Tôi...tôi vui mà."
Một nụ cười sượng trân méo xẹo trên khuôn miệng cô, cả chân mày cũng giật giật lên vài phát rồi. Anh như lúc này như thể là đang chờ câu nói này từ cô lâi lắm rồi ấy, chỉ cần cô nói và anh sẽ gật đầu đồng ý liền. Nhưng nước đi này quả thật cô chưa lường trước được, cứ ngỡ đâu anh sẽ tức giận và cương quyết từ chối nhưng không ngờ anh lại đồng ý một cách khoái chí đến như vậy. Cả Mục Giao kế bên cũng bất ngờ từ câu trả lời từ anh.
"Vậy đồng ý đúng không? Tôi sẽ cho người viết một bài thừa nhận mối quan hệ yêu đương của hai người được không?"
"Khoan đã tổng giám đốc, anh...anh suy nghĩ kĩ chưa?"
Cô vội vàng hỏi anh, cả ánh mắt cũng đang hiện lên sự bất an vô cùng. Nó như muốn nói lên rằng hi vọng từ nãy đến giờ anh chỉ đang nói đùa mà thôi. Nhưng sự thật rành rành trước mắt rồi.
"Sao vậy? cả hai đều có sức ảnh hưởng lớn nên chuyện này cũng là chuyện tốt cho công ty. Tôi đã xem qua phản hồi từ mọi người, có vẻ hầu hết họ đều ủng hộ thì ngại gì mình không chiều theo ý họ nhỉ?"
Anh vừa nói xong Mục Giao liền nói ngay.
"Nhưng mà tổng giám đốc này, việc này cũng sẽ gây ra những việc mình không thể lường trước được. Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ thêm trước khi đưa ra quyết định đúng đắn."
"Không cần đâu, tôi đã nghĩ từ đêm hôm qua rồi. Theo ý của cô Giai Nghiên vậy."
Anh chống cằm nhìn cô đầy khiêu khích, nhìn nụ cười nhếch mép đó của anh là cô biết thừa anh đang cố tình làm như vậy. Vốn là định chọc anh một chút nhưng ai ngờ lại bị anh chọc lại một cú đau như vậy.
"Ha, vậy được rồi. Anh cứ cho người đăng bài đi, tôi còn có lịch quay vậy tôi xin phép đi trước."
Nói xong cô đứng phắt dậy trong sự ngỡ ngàng của cả ba người. Nhìn là biết cô đang tức tối trong lòng rồi, Mục Giao cũng vội đứng dậy rồi chào tạm biệt anh.
"Tổng giám đốc, vậy chúng tôi đi trước. Còn chuyện khi nãy, anh cho chúng tôi thêm thời gian nhé! Tại chuyện này cũng không phải nhỏ, tôi không muốn Giai Nghiên dính những nói ác ý từ mọi người. Mong anh thông cảm."
"Được, tôi chỉ mới nghỉ đến thôi. Dù sao lợi dụng chuyện này cũng không thích hợp cho lắm."
Anh hướng mắt nhìn cô, cô liền quay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi. Thấy dáng vẻ đó của cô không hiểu sao anh lại cảm thấy rất buồn cười, bộ anh không muốn giữ vợ nữa à anh ơi?
Nói xong cả hai liền rời đi, bước chân cô càng ngày càng lẹ hơn. Chỉ là cô muốn rời khỏi công ty ngay lặp tức, nghĩ đến công ty là lại nghĩ đến bản mặt đáng ghét của anh. Ngồi trên xe, Mục Giao hướng mắt nhìn qua gương quan sát cô rồi hỏi:
"Em...em nghĩ sao mà lại muốn xác nhận tin đồn vậy? Chị tưởng ai đứa chỉ là bạn bè như lời em nói, trước khi gặp tổng giám đốc em nói khác mà?"
"....Ừm.."
Cô chống cằm hướng mắt nhìn qua cửa kính xe, dường như cô đang nghĩ đến những lời anh nói khi nãy. Rốt cuộc trong lòng anh nghĩ gì mà lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy được chứ?
Nhìn cô suy tư, chỉ đáp lại lời mình một cách hời hợt làm cho Mục Giao có chút mất kiên nhẫn. Giọng chị lớn hơn khi nãy gọi cô:
"Dương Giai Nghiên!"
"A....hả?"
Cô giật mìng quay sang nhìn Mục Giao thì đã thấy chị dành cho mình một ánh mắt sắc lẹm rồi. Lúc này cô mới chợt nhớ ra lời chị vừa nói nhưng lại không rõ chị hỏi gì.
"Chị...chị vừa mới nói gì sao?"
"Haizz....thật là, không lẽ em vì bài viết đó mà trở nên thất thần như vậy à? Lần trước đâu có như vậy."
"Không...không phải vì bài viết."
"Vậy thì là gì? À mà cái ý đó của em là sao? Lúc nghe em nói chị đã xịt keo mấy giây đó."
"À...."
Cô đang phân vân không biết phải trả lời Mục Giao như thế nào đây, không lẽ cô lại trảc lời chị rằng chỉ là nói đùa với tổng giám đốc nhưng ai ngờ anh ấy lại đồng ý thật. Như như vậy càng khiến chị càng thêm bực mà thôi.
"Chả là Trình Hải sáng nay đã nói cho em ý đó, em chỉ muốn...truyền đạt lại mà thôi."
"Hả? Là hai đứa có bàn qua nhau rồi à? Em đồng ý rồi à?"
"Chưa, em chưa nói gì cả. Vẫn còn đang suy nghĩ."
"Haizzz, đang yên đang lành mà. Thật là!"
Mục Giao thở dài đầy mệt mỏi, chắc hẳn sẽ rất bận rộn đây.
"Vậy thì em có định đồng ý không?"
"Bên công ty đã đồng ý như vậy rồi thì em từ chối cũng ích lợi gì. Mình chỉ là phận cấp dưới thôi mà."
"Nhưng chị thấy tổng giám đốc có vẻ rất nhường nhịn em, chị để ý thấy anh ấy cứ nhìn em mãi thôi. Nhìn một cách chăm chú."
"Hả?"
Nghe Mục Giao nói cô bất ngờ nhìn chị, thật ra lúc nãy ngồi trong phòng cô không hề để ý đến anh. Chỉ là lo tìm trò chọc anh mà thôi. Hèn gì cô cứ có cảm giác lạnh lạnh ở sóng lưng.
"Không lẽ anh ấy có...."
"E hèm! Chị nghĩ nhiều rồi, chỉ là nhìn để trách móc em mà thôi."
Cô vội vàng chen vào lời Mục Giao đang nói, nếu để chị nói thêm chắc cô sẽ để lộ ra mất.
"À, cũng đúng. Là sai nên mới nhìn em như vậy, gặp chị chị cũng sẽ như vậy. Chắc là chị nghĩ nhiều rồi."
"Haha, đúng đúng."
Cô liền hưởng ứng theo chị, cười rất chi là vui vẻ. Cô thở dài vì may mắn rằng Mục Giao là một người dễ tính.
"Vậy em đọc kịch bản đây."
"Ừm, đọc đi."
Nói xong cô lấy cuốn kịch bản rồi chăm chú đọc, Mục Giao cũng khởi động xe để đến lịch trình đầu tiên của ngày.
"Tổng giám đốc, chuyện đã như vậy tôi nghĩ ra một ý này không biết có được không nhỉ?"
"Ý gì?"
Anh nhíu mày nhìn cô, nhìn để xem cô lại bày trò gì nữa đây.
"Hay là...chúng ta cứ xác nhận bài viết đó đi. Thành một cặp cũng được..."
"Hả?"
"Tôi..tôi đã bàn chuyện này với bên phía Trình Hải rồi, cậu ấy có vẻ cũng rất thích ý này."
Mặt anh bắt đầu đen sầm lại, cứ tưởng cô sẽ nghĩ ra ý gì đó hay ho để lòng anh có thể được thoải mái. Ai mà có dè lại càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.
"Dương Giai Nghiên, em điên rồi sao? Sao có thể nghĩ ra được cái ý này vậy."
Mục Giao kế bên lay lay tay cô, vẻ mặt chị cũng hoảng hốt không kém.
"Em thấy cũng hay mà.."
Cô đáp lại lời Mục Giao còn không quên đưa mắt qua quan sát anh, vô cùng trong chờ không biết anh sẽ nói gì đây. Một ý nghĩ ranh mãnh lại hiện lên trong đầu cô, thật ra cô không có ý định xác nhận bài viết đó rằng cả hai đúng là một đôi. Chỉ là đúng lúc cô lại muốn thử anh một chút, xem thử anh sẽ phản ứng thế nào thôi. Nhưng quả thật, cô lại chọc không đúng chỗ rồi. Anh cúi sầm mặt nhưng ngay lặp tức lại ngước lên nhìn cô rồi mỉm cười vui vẻ.
"Haha, thật ra...tôi cũng có ý này giống cô. Quả thật tôi với cô có chung một suy nghĩ rồi đó. Đây cũng là cơ hội để toả sáng, lợi dụng tin đồn mà tiến xa hơn."
"Dạ?"
Cô nhìn anh ngây ngốc. Quái lạ? tại sao anh lại có có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ? Cô biết với người có tính cách như anh thì sẽ không thể nào nhường nhịn cho người khác như vậy cả. Hay là do sau mấy năm tính cách khó ưa đó của anh đã thay đổi rồi?
Cô vẫn không tin được vào tai mình, mở miệng hỏi lại anh:
"Tổng...tổng giám đốc, anh...anh nói gì vậy?"
"Cô nghe không rõ à? Vậy tôi sẽ nhắc lại một lần nữa nhé. Tôi đồng ý với ý vừa rồi của cô, cũng là ý mà tôi đã suy nghĩ trong đầu từ nãy đến giờ."
"Anh...anh đồng ý á?"
"Phải, sao vậy? Cô là người đề xuất ra ý kiến này thì đáng lí ra cô phải vui vì tôi đã đồng ý chứ?"
"Ahaha, dạ vâng. Tôi...tôi vui mà."
Một nụ cười sượng trân méo xẹo trên khuôn miệng cô, cả chân mày cũng giật giật lên vài phát rồi. Anh như lúc này như thể là đang chờ câu nói này từ cô lâi lắm rồi ấy, chỉ cần cô nói và anh sẽ gật đầu đồng ý liền. Nhưng nước đi này quả thật cô chưa lường trước được, cứ ngỡ đâu anh sẽ tức giận và cương quyết từ chối nhưng không ngờ anh lại đồng ý một cách khoái chí đến như vậy. Cả Mục Giao kế bên cũng bất ngờ từ câu trả lời từ anh.
"Vậy đồng ý đúng không? Tôi sẽ cho người viết một bài thừa nhận mối quan hệ yêu đương của hai người được không?"
"Khoan đã tổng giám đốc, anh...anh suy nghĩ kĩ chưa?"
Cô vội vàng hỏi anh, cả ánh mắt cũng đang hiện lên sự bất an vô cùng. Nó như muốn nói lên rằng hi vọng từ nãy đến giờ anh chỉ đang nói đùa mà thôi. Nhưng sự thật rành rành trước mắt rồi.
"Sao vậy? cả hai đều có sức ảnh hưởng lớn nên chuyện này cũng là chuyện tốt cho công ty. Tôi đã xem qua phản hồi từ mọi người, có vẻ hầu hết họ đều ủng hộ thì ngại gì mình không chiều theo ý họ nhỉ?"
Anh vừa nói xong Mục Giao liền nói ngay.
"Nhưng mà tổng giám đốc này, việc này cũng sẽ gây ra những việc mình không thể lường trước được. Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ thêm trước khi đưa ra quyết định đúng đắn."
"Không cần đâu, tôi đã nghĩ từ đêm hôm qua rồi. Theo ý của cô Giai Nghiên vậy."
Anh chống cằm nhìn cô đầy khiêu khích, nhìn nụ cười nhếch mép đó của anh là cô biết thừa anh đang cố tình làm như vậy. Vốn là định chọc anh một chút nhưng ai ngờ lại bị anh chọc lại một cú đau như vậy.
"Ha, vậy được rồi. Anh cứ cho người đăng bài đi, tôi còn có lịch quay vậy tôi xin phép đi trước."
Nói xong cô đứng phắt dậy trong sự ngỡ ngàng của cả ba người. Nhìn là biết cô đang tức tối trong lòng rồi, Mục Giao cũng vội đứng dậy rồi chào tạm biệt anh.
"Tổng giám đốc, vậy chúng tôi đi trước. Còn chuyện khi nãy, anh cho chúng tôi thêm thời gian nhé! Tại chuyện này cũng không phải nhỏ, tôi không muốn Giai Nghiên dính những nói ác ý từ mọi người. Mong anh thông cảm."
"Được, tôi chỉ mới nghỉ đến thôi. Dù sao lợi dụng chuyện này cũng không thích hợp cho lắm."
Anh hướng mắt nhìn cô, cô liền quay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi. Thấy dáng vẻ đó của cô không hiểu sao anh lại cảm thấy rất buồn cười, bộ anh không muốn giữ vợ nữa à anh ơi?
Nói xong cả hai liền rời đi, bước chân cô càng ngày càng lẹ hơn. Chỉ là cô muốn rời khỏi công ty ngay lặp tức, nghĩ đến công ty là lại nghĩ đến bản mặt đáng ghét của anh. Ngồi trên xe, Mục Giao hướng mắt nhìn qua gương quan sát cô rồi hỏi:
"Em...em nghĩ sao mà lại muốn xác nhận tin đồn vậy? Chị tưởng ai đứa chỉ là bạn bè như lời em nói, trước khi gặp tổng giám đốc em nói khác mà?"
"....Ừm.."
Cô chống cằm hướng mắt nhìn qua cửa kính xe, dường như cô đang nghĩ đến những lời anh nói khi nãy. Rốt cuộc trong lòng anh nghĩ gì mà lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy được chứ?
Nhìn cô suy tư, chỉ đáp lại lời mình một cách hời hợt làm cho Mục Giao có chút mất kiên nhẫn. Giọng chị lớn hơn khi nãy gọi cô:
"Dương Giai Nghiên!"
"A....hả?"
Cô giật mìng quay sang nhìn Mục Giao thì đã thấy chị dành cho mình một ánh mắt sắc lẹm rồi. Lúc này cô mới chợt nhớ ra lời chị vừa nói nhưng lại không rõ chị hỏi gì.
"Chị...chị vừa mới nói gì sao?"
"Haizz....thật là, không lẽ em vì bài viết đó mà trở nên thất thần như vậy à? Lần trước đâu có như vậy."
"Không...không phải vì bài viết."
"Vậy thì là gì? À mà cái ý đó của em là sao? Lúc nghe em nói chị đã xịt keo mấy giây đó."
"À...."
Cô đang phân vân không biết phải trả lời Mục Giao như thế nào đây, không lẽ cô lại trảc lời chị rằng chỉ là nói đùa với tổng giám đốc nhưng ai ngờ anh ấy lại đồng ý thật. Như như vậy càng khiến chị càng thêm bực mà thôi.
"Chả là Trình Hải sáng nay đã nói cho em ý đó, em chỉ muốn...truyền đạt lại mà thôi."
"Hả? Là hai đứa có bàn qua nhau rồi à? Em đồng ý rồi à?"
"Chưa, em chưa nói gì cả. Vẫn còn đang suy nghĩ."
"Haizzz, đang yên đang lành mà. Thật là!"
Mục Giao thở dài đầy mệt mỏi, chắc hẳn sẽ rất bận rộn đây.
"Vậy thì em có định đồng ý không?"
"Bên công ty đã đồng ý như vậy rồi thì em từ chối cũng ích lợi gì. Mình chỉ là phận cấp dưới thôi mà."
"Nhưng chị thấy tổng giám đốc có vẻ rất nhường nhịn em, chị để ý thấy anh ấy cứ nhìn em mãi thôi. Nhìn một cách chăm chú."
"Hả?"
Nghe Mục Giao nói cô bất ngờ nhìn chị, thật ra lúc nãy ngồi trong phòng cô không hề để ý đến anh. Chỉ là lo tìm trò chọc anh mà thôi. Hèn gì cô cứ có cảm giác lạnh lạnh ở sóng lưng.
"Không lẽ anh ấy có...."
"E hèm! Chị nghĩ nhiều rồi, chỉ là nhìn để trách móc em mà thôi."
Cô vội vàng chen vào lời Mục Giao đang nói, nếu để chị nói thêm chắc cô sẽ để lộ ra mất.
"À, cũng đúng. Là sai nên mới nhìn em như vậy, gặp chị chị cũng sẽ như vậy. Chắc là chị nghĩ nhiều rồi."
"Haha, đúng đúng."
Cô liền hưởng ứng theo chị, cười rất chi là vui vẻ. Cô thở dài vì may mắn rằng Mục Giao là một người dễ tính.
"Vậy em đọc kịch bản đây."
"Ừm, đọc đi."
Nói xong cô lấy cuốn kịch bản rồi chăm chú đọc, Mục Giao cũng khởi động xe để đến lịch trình đầu tiên của ngày.