Chương 19: Chuyện xấu nối đuôi nhau
Mặt mũi của Ôn Nhã đã mất sạch sẽ hết cả rồi.
Đáng buồn, thật đúng là đáng buồn.
Lưu Vân nhịn cười đến đau cả bụng, tuy bình thường chị ấy có quan hệ rất tốt với Ôn Nhã, nhưng bây giờ, thật sự là không thể nảy sinh lòng đồng cảm nổi luôn ha ha ha ha ha…
Ôn Nhã mặt dày, vẫn còn cố gượng cười: “Anh Lâm bận trăm công nghìn việc, chắc chắn là không thể làm lỡ dở thời gian, anh đang đến tìm chủ tịch đúng không ạ, để tôi đưa anh…”
Lâm Tuyết Hà bỏ tay ra khỏi đầu cô: “Tôi đến tìm cô.”
“… Tìm tôi?” Ôn Nhã lại chống tay lên mặt bàn, lấy lại tinh thần rồi mỉm môi cười: “Mời anh nói.”
Lâm Tuyết Hà cười khẩy: “Nghe nói mắt cô sưng húp như thế này là có liên quan đến tôi?”
“…”
Ôn Nhã che mặt, cái ông sếp nhiều chuyện này, sao lại xui xẻo thế cơ chứ!
Cô ngẩng đầu cười trừ, vẻ mặt thành khẩn: “Anh nghe nhầm rồi.”
Lâm Tuyết Hà cúi đầu, cẩn thận quan sát đôi mắt cô, giờ đây, trong đôi mắt vốn không thể coi là quá đẹp ấy đang giăng đầy tơ máu, mí mắt sưng húp lại, chút hoạt bát năng động vốn có đã biến mất không còn sót lại gì.
Xem chừng, có vẻ đúng là đã bị tổn thương nặng nề rồi.
Lâm Tuyết Hà xoay người: “Ra ngoài đi.”
Ôn Nhã hít sâu một hơi, đưa mu bàn tay lau lai mặt rồi chạy bước nhỏ theo anh ra ngoài.
Kiều Mộc lén ấn chặt trái tim đang đập bình bịch liên hồi của mình, cố ngoái ra ngoài nhìn theo: “Chị Lưu Vân, người đó… là ai vậy?”
Lưu Vân vừa ôm bụng cười vừa xua xua tay, cố hết sức phun ra năm chữ “em họ của chủ tịch” rồi lại nằm bò ra cười phá lên.
Đúng là kỹ năng mặt dày vờ như không có chuyện gì xảy ra của Ôn Nhã trông đáng yêu quá đi mất!
Trong khu pha trà.
Ôn Nhã ngoan ngoãn “dâng” cà phê lên, thái độ kính cẩn khép nép.
Lâm Tuyết Hà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc: “Giải thích một chút đi, tại sao tôi luôn là người phải đổ vỏ.”
Bị cô giáo Hàn phao tin là một lần, bị Đoàn Minh An cho leo cây là một lần tiếp, biết quá khứ giữa Khả Khả và Đoàn Minh An lại là một lần nữa, hôm nay còn bị sếp lớn ba phải xen ngang lại là một lần nữa… Ôn Nhã nhẩm nhẩm tính toán, cộng thêm những lần tâm trạng không tốt sẽ trưng ra gương mặt khó ở khiến anh phải nhọc lòng nữa, cũng chỉ có năm, sáu, bảy, tám lần thôi mà!
Thôi được rồi.
Hình như hơi nhiều thật.
Ôn Nhã chột dạ: “Phải chăng là… vì ông trời ganh ghét người tài?”
“Đừng rủa tôi.” Lâm Tuyết Hà từ chối câu trả lời này: “Nói lại đi.”
Ôn Nhã bí xị mặt ra, vắt óc nghĩ lý do, nghĩ đến nỗi trán sắp mọc mụn đến nơi rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, thế là chỉ đành lựa chọn nói ra thật: “Anh Lâm, tôi cảm thấy có lẽ là do vận số của anh không tốt.”
“Cho nên là lỗi tại tôi?”
Ôn Nhã lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám, không dám…” Cô rón rén chỉ chỉ lên đỉnh đầu: “Ý của tôi là lỗi tại ông trời.”
Lâm Tuyết Hà cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, hương thơm tinh khiết dịu êm tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi hơi bỏng, dư vị như ngân dài ra.
“Có chuyện gì?”
Ôn Nhã: “Hả?”
Lâm Tuyết Hà nói lời ít mà ý thì nhiều: “Mắt.”
“À.” Bấy giờ Ôn Nhã mới thở dài thườn thượt, bởi vì lần trước đã nói hết với Lâm Tuyết Hà rồi, nên giờ có nhắc lại chuyện này thì cũng có chẳng có gì phải xấu hổ cả. “Tôi và Khả Khả đã thẳng thắn với nhau rồi, cô ấy nói là vẫn chưa quên được người kia.” .
“Phía sếp Đoàn thì cũng rõ ràng là không quên được, tôi thì cũng chỉ là người đến sau, tình cảm lại không mấy sâu đậm nên quyết định sẽ không xen vào nữa.”
“Tối hôm qua đã quyết định dứt khoát rồi.” Ôn Nhã nói rồi cụp mắt xuống, đưa tay ngăn giọt lệ bỗng dưng không tự chủ được mà dâng trào.
Lâm Tuyết Hà cong môi: “Vậy thì việc gì cô phải khóc cơ chứ.”
“Chỉ là tôi không đành lòng, bỏ lỡ người này rồi, sau này tôi sẽ không thể tìm được người nào phù hợp đến vậy nữa…”
“Vậy tại sao lại phải đành lòng?”
“Bởi vì hai người họ còn thích nhau, tôi chỉ là kẻ dư thừa mà thôi…” Dòng lệ cứ ngỡ như đêm qua đã chảy cạn, nay lại bắt đầu tuôn ra không ngừng, đến chính bản thân Ôn Nhã còn bất ngờ vì tuyến lệ phát triển mạnh mẽ của mình, rõ ràng là tối qua đã quyết định khóc xong một trận cho đã đời, ngày mai sẽ phấn chấn trở lại cơ mà, tại sao bây giờ lại khóc nữa rồi?
Trong làn nước mắt mịt mờ, một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt, bên mép tờ giấy là một bàn tay thon dài, móng tay tròn trịa đầy đặn được cắt tỉa sạch sẽ.
Sao tự dưng lại thấy tủi thân thế này?
Ôn Nhã nhận lấy rồi áp lên mắt, để mặc dòng lệ tuôn trào thấm ướt khăn giấy.
“Tại sao hai người họ rõ ràng còn yêu sâu đậm mà lại chia xa? Tại sao rõ ràng là còn chưa quên được đoạn tình cảm trước nhưng lại cứ đi trêu đùa người khác? Tại sao họ lại lựa chọn trốn tránh khi rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này? Tại sao lại để tôi phải chủ động mở miệng đưa ra quyết định dứt khoát này? Tại sao tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác…”
Lâm Tuyết Hà không nói năng gì, anh chỉ yên lặng ngồi đó.
Nỗi đau của người con gái trước mặt đến từ nhiều phía, một mặt là không nỡ buông bỏ người trong lòng, một mặt là không đành lòng với bạn bè mình, một mặt là sự tự trách khi bản thân không thể dứt khoát buông tay, ba thứ cảm xúc phức tạp này sắp nuốt chửng lấy cô mất rồi.
Trong chuyện mà chẳng có ai mong muốn xảy ra này, quả thật là hai người còn lại rất xấu xa.
Lâm Tuyết Hà thấy rõ ràng hết thảy, nhưng anh không có bất kỳ lý do nào để xen vào, chỉ riêng việc ngồi ở đây thôi cũng đã là chuyện rất khó tin đối với anh rồi.
Nói thật, anh không thể hiểu nổi tạo sao mình lại bỏ hết công việc chỉ để xuất hiện ở đây.
Đúng thật là không sao hiểu được.
Không biết Ôn Nhã đã khóc trong bao lâu, cà phê của Lâm Tuyết Hà cũng đã nguội ngắt từ lâu, anh chỉ nhấp đúng một ngụm lúc ban đầu.
Ôn Nhã lau khô nước mắt, cô nhìn Lâm Tuyết Hà với đôi mắt sưng húp gần như không mở lên nổi: “Xin lỗi anh Lâm…”
Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng nhìn đống khăn giấy đã chất thành núi ở góc bàn, nhẹ nhàng nói ra lời cảm ơn: “Đã làm phiền anh Lâm phải đưa nhiều khăn giấy cho tôi như vậy.”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu, sau đó đột nhiên bật cười, đầu lông mày giãn ra, đôi mắt khẽ lay động, khiến Ôn Nhã rối tinh rối mù, không phân biệt được đông tây nam bắc, đơ ra cả một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Có, có gì đấy sai sai, sao tự nhiên anh lại bật cười rồi???!
Ôn Nhã thấp thỏm: “Sao anh lại cười?”
Lâm Tuyết Hà nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới nhàn nhã đứng dậy dời đi.
“Lớp trang điểm bị lem rồi.”
Ơ mẹ.
Ôn Nhã che mặt lao vào nhà vệ sinh nhanh như chớp, “lước mắt” rơi giàn giụa [*].
(1) Nguyên văn: 内牛满面 (nèi niú mǎn miàn) là từ lóng đọc trại âm của 泪流满面 (lèi liú mǎn miàn). Ban đầu là do có nhiều người không phân biệt được âm “n”, “l”, dẫn đến việc viết sai. Về sau cụm từ này trở nên phổ biến do cách viết này khá cute.
Cô không thể trở thành một Ôn Nhã rất chi là ôn hoà và nhã nhặn ở trước mặt Lâm Tuyết Hà được nữa roài oa oa oa…
Sau khi lau rửa sạch sẽ, Ôn Nhã trở về phòng làm việc, lấy gương mini từ trong túi ra chuẩn bị dặm lại lớp makeup. Khuôn mặt như xác chết không son phấn này, trông quá là khó coi, người trong công ty thì còn chịu đựng được phần nào, nhưng nếu mà khách đến công ty thì không thể dọa họ được.
Lưu Vân bước đến, vỗ vỗ vai cô: “Thôi được rồi đừng buồn nữa, anh Lâm cũng đã xin lỗi em rồi mà.”
Ôn Nhã bỗng quay đầu: “Hả?” Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì thế?
Lưu Vân nhéo mặt cô, cười nói: “Khỏi cần nghi ngờ, trước khi đi, chính miệng anh ấy đã nói với chị, nhờ chị chuyển lời cho em, là do anh ấy gấp quá nên mới nói hơi nặng lời, kêu em đừng để bụng.”
“Hả???”
“Em nói xem, đã đi làm hai năm rồi mà sao mới bị mắng có vài câu là đã khóc, thôi ngoan nào, hoá ra là vì chút chuyện cỏn con này, chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi cơ, muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời.”
Ôn Nhã mở to hai mắt: “Ha ha ha?”
Lưu Vân phì cười, chọc một ngón tay lên trán cô: “Coi cái bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, đừng ha ha nữa, trông có ngốc không cơ chứ… Được rồi, anh ấy đã đến tận nơi xin lỗi rồi, thôi thì em nể mặt mà tha thứ cho anh ấy đi, sau này vẫn còn tiếp xúc nữa, ngoan nào ngoan nào.”
Kiều Mộc hãy còn mơ mộng về chuyện tình yêu, nhẹ giọng nói phụ hoạ theo: “Chị Ôn Nhã, chắc anh Lâm chỉ là hơi nghiêm khắc trong chuyện công việc thôi, chị đừng giận anh ấy nữa.”
Kết quả là, anh Lâm đã gánh tội này thật rồi, anh đã dùng lý do bình thường đó để giúp cô khỏi xấu hổ với đồng nghiệp.
Ôn Nhã ngơ ngẩn, ậm ờ vài câu cho qua chuyện, sau đó bắt đầu trang điểm lại nhưng hồn vía thì đã lên mây.
Tay thì đang dặm dặm phấn nền lên khoé mắt, nhưng tâm tư thì sớm đã phiêu dạt lên tận chín tầng mây.
Sao trên đời này lại có người như Lâm Tuyết Hà nhỉ?
Không thấu tình đạt lý nhưng cũng rất có tình người.
Vì để trả mối ân tình này, Ôn Nhã đã thật sự dốc hết sức mình vào khâu lắp đặt, cô cố gắng kiểm soát sai số giữa thực thể và bản vẽ chỉ nằm trong khoảng một milimét.
Thật ra, gần như căn nhà đã được lắp đặt xong hết rồi, chưa tới ba ngày nữa là tất cả mọi chi tiết sẽ được hoàn thiện.
Chín giờ tối, Ôn Nhã trải thử tấm khăn trải bàn mới mua lên bàn ăn của Lâm Tuyết Hà, sau đó thu gọn lại rồi đem về nhà.
Lâm Tuyết Hà có vấn đề nặng, Ôn Nhã không dám dùng đồ mới mua luôn, phàm là đồ có thể giặt giũ thì cô đều giặt hết một lượt để phòng khi dùng đến.
Còn chưa bước vào cửa thì bầu không khí náo nhiệt trong nhà đã chui tọt qua khe cửa, lọt thẳng vào tai Ôn Nhã, ồn ào đến mức cô phải nhíu mày.
Chẳng lẽ mẹ mình lại dẫn bà con cô bác nào về nhà ư…
Mở cửa ra mà lòng thấp thỏm, Ôn Nhã vừa nhìn thấy hai túi hành lý hoạ tiết hoa nhí đặt ở cửa thì co giò chạy, nhưng đáng tiếc là cô đã chậm một bước, một đôi tay thô ráp khoẻ khoắn từ đâu xuất hiện và tóm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, cùng với đó là chất giọng nhiệt tình, chất phác vang lên.
“Ôi chao, Tiểu Nhã về rồi, sao công việc gì mà vất vả thế cháu, muộn thế này rồi mới về! Chậc chậc chậc, trông cháu gầy sọp hẳn đi rồi kia, Mịch Hồng, có phải em không tẩm bổ cho con bé không hả?”
Người phụ nữ trung niên nhe hàm răng trắng cười toe toét.
Ôn Nhã cười trừ: “Mợ cả [*] à cháu ăn nhiều lắm, nhưng mà cháu không thích đầy đặn he he he he.”
[*] Giải thích thêm: Nhân vật này là vợ của anh trai của mẹ nữ chính (chị dâu của mẹ nữ chính), miền Nam gọi là mợ, miền Bắc gọi bằng bác. Ở đây người dịch chọn dùng từ mợ để dễ phân biệt hai đằng nội ngoại.
“Cái con bé này… mau lại đây, lâu lắm rồi mợ không gặp cháu, để mợ nhìn cho thật kỹ xem nào.” Mợ cả cười tít mắt đánh giá cô, khi quét mắt qua ngực và mông cô, ánh mắt bà ấy loé lên, sau đó đóng cửa lại rất chi là tự nhiên, chẳng phí chút sức lực đã có thể lôi Ôn Nhã vào nhà.
Ôn Nhã gần như là bị ấn trên ghế sô pha, đôi bàn tay thạo lao động nặng của mợ cả hệt như một chiếc đai sắt siết cô lại, cô chỉ đành ngồi chết dí ở chỗ cũ.
Nhân lúc mợ cả không chú ý, Ôn Nhã ra hiệu bằng ánh mắt cho ba mẹ đang ngồi ở đầu bên kia ghế sô pha, mẹ Ôn vờ như không thấy gì, còn ba Ôn thì len lén đè ép bàn tay xuống phía dưới.
Nhịn đi con gái yêu dấu, ba của con đã nhịn suốt mấy ngày nay rồi.
“Ôi chao, Tiểu Nhã của chúng ta trổ mã xong thật xinh đẹp biết bao.” Ánh mắt mợ cả nhìn cô vô cùng hài lòng mãn nguyện, sau khi khen ngợi không ngớt lời, giọng điệu bỗng quay ngoắt, trở nên mờ ám: “Tiểu Nhã đã tìm được bạn trai chưa?”
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Ôn Nhã vang lên mãnh liệt, liên tục thoái thác: “Tìm rồi ạ, tìm rồi ạ…”
“Tìm cái gì mà tìm!” Mẹ Ôn ngắt lời cô, trợn trắng mắt nói: “Con đã tìm được rồi chắc?”
Ôn Nhã lập tức đưa tay đỡ trán, mẹ ơi là mẹ, đây là mẹ đang đẩy cô gái đẹp nhất tiểu khu của mẹ vào hố lửa đó!
Ba Ôn đứng ra bênh: “Ôn Nhã vẫn còn nhỏ, không vội, không vội.”
Mợ cả cười hô hố, cứ vỗ tay vào người Ôn Nhã khiến tấm thân nhỏ bé này lắc lư liên hồi: “Cũng hai mươi lăm rồi, không còn bé bỏng gì nữa đâu, yêu đương một năm rồi kết hôn sinh con là đã không còn sớm nữa rồi. Tiểu Nhã à, để mợ nói cháu nghe, mợ biết mấy cô gái lớn lên trong thành phố như các cháu đều yêu cái đẹp, sinh con sớm thì cơ thể chóng hồi phục, đảm bảo cháu sinh con xong thì vẫn có thể trở lại vóc dáng như hiện giờ.”
Ôn Nhã nghe mà khiếp đảm trong lòng, đến cả bạn trai mà cô còn chẳng thấy tăm hơi đâu thì nghĩ gì đến chuyện xa vời đó!
“Chị dâu, chị có ai phù hợp thì giới thiệu cho con bé một người đi.” Mẹ Ôn hoàn toàn không hiểu sự cự tuyệt trong lòng của con gái, bà nói rất thật lòng: “Nhưng em cũng phải nói thật với chị một câu như thế này, Ôn Nhã nhà em tốt nghiệp đại học chính quy, ít nhất đàng trai cũng phải có học lực tương tự, nhà em không yêu cầu ngoại hình, nhưng không thể quá thấp, điều kiện gia đình cũng không đòi hỏi gì, miễn sao chăm chỉ và có chí tiến thủ là được.”
Mợ cả vỗ tay đen đét, giọng điệu mừng rơn khôn xiết: “Trùng hợp thế nhỉ, con trai nhà anh trai chị cũng tốt nghiệp đại học chính quy luôn, năm nay hai mươi tám tuổi, là công nhân viên chức nhà nước, lịch sự lễ phép, thằng nhóc này chăm chỉ lắm, quá xứng đôi luôn!”
Mẹ Ôn như được khơi dậy hứng thú: “Điều kiện ổn vậy mà sao bây giờ vẫn chưa có bạn gái?”
Mợ cả thở dài thườn thượt: “Chị cũng chẳng giấu gì em, nó cũng mới thi đậu công chức vào năm ngoái thôi, xã hội ngày nay thực tế lắm, ai cũng chỉ thích những thứ trước mắt thôi, nghe thấy nó chưa có công việc đàng hoàng thì đám con gái làm sao mà bằng lòng cho được đây?”
“Nhưng bây giờ đã thi đậu rồi, haiz, em không biết đâu, đám con gái ngày trước chê bai nó bây giờ có tận mấy đứa muốn quay đầu làm quen nó đấy, nhưng đàn ông con trai là phải có khí phách, có xinh đẹp thế đến thế nào cũng chẳng thèm!”
Mẹ Ôn cũng cảm thán không thôi: “Xã hội ngày nay quá là bốc đồng vồ vập, ngày trước em cũng bị che mờ mắt, không phân biệt được đông tây nam bắc…”
Ôn Nhã ngán ngẩm trong lòng, bây giờ mẹ cũng vẫn không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc mà.
“Cái gì ấy nhỉ, em nói chen vào một câu nhé…” Ba Ôn rón rén giơ tay: “Thằng nhóc đấy tốt nghiệp xong không đi tìm việc làm, chỉ ở nhà để chuẩn bị cho kỳ thi thôi hả? Chuẩn bị những bốn năm?”
Mợ cả không thích nghe câu này: “Không thể nói như vậy được, thời buổi này thi công chức khó lắm đấy, không đặt hết tâm huyết thì làm sao mà thi đậu được, hơn nữa, chẳng phải bây giờ đã thi đậu rồi sao, sau này Tiểu Nhã chỉ việc hưởng phúc thôi là được!”
Còn chưa đâu vào đâu mà đã nói cái gì mà về sau con cháu chỉ việc hưởng phúc… Ba Ôn thấy hơi bực mình nhưng cũng không tiện nổi cơn tam bành, thế là chỉ đành nêu ra lập trường của mình: “Không cần biết điều kiện tốt như thế nào, cứ phải để Ôn Nhã thích thì mới được.”
Ôn Nhã vội giơ tay lên: “Xin lỗi mợ cả, bây giờ cháu vẫn chưa có suy nghĩ muốn tìm bạn trai!”
“Mày bớt bớt đi được rồi đấy con, mấy ngày trước còn bị đá kia kìa.” Mẹ Ôn không hề chừa cho con gái nhà mình chút thể diện nào, bà tự đồng ý theo ý mình: “Chị dâu à, có gì chị làm cầu nối giúp em đi, cứ trao đổi ảnh chụp trước đã, vừa mắt thì hẹn ra ngoài gặp mặt để tìm hiểu thêm.”
“Mẹ…” Ôn Nhã bực bội vò tóc: “Mẹ để con tự tìm đi có được không?”
Mẹ Ôn còn hung hăng hơn cả cô, trợn trừng mắt lên: “Thì cứ trao đổi ảnh xem sao đã, sao lại không được chứ hả?! Cứ đợi mày tự tìm rồi lại đợi mày tự tìm, mẹ mày nghe câu này suốt từ lúc mày tốt nghiệp cho đến bây giờ nhiều đến nỗi tai sắp mọc cả kén luôn rồi, mày có giỏi thì đem một thằng về đây cho mẹ đi!”
Ai mới là người phải mọc kén trong tai đây?!
Ôn Nhã bực đến nỗi váng cả đầu, cầm túi xách bỏ đi.
Cô ném khăn trải bàn vào máy giặt rồi đổ cả nửa chai nước giặt vào bên trong như kiểu đồ không mất tiền, sau đó đóng nắp máy giặt đánh bụp một phát, đợi máy giặt hoạt động rồi lại sút chân một phát.
“Đệch!”
Đáng buồn, thật đúng là đáng buồn.
Lưu Vân nhịn cười đến đau cả bụng, tuy bình thường chị ấy có quan hệ rất tốt với Ôn Nhã, nhưng bây giờ, thật sự là không thể nảy sinh lòng đồng cảm nổi luôn ha ha ha ha ha…
Ôn Nhã mặt dày, vẫn còn cố gượng cười: “Anh Lâm bận trăm công nghìn việc, chắc chắn là không thể làm lỡ dở thời gian, anh đang đến tìm chủ tịch đúng không ạ, để tôi đưa anh…”
Lâm Tuyết Hà bỏ tay ra khỏi đầu cô: “Tôi đến tìm cô.”
“… Tìm tôi?” Ôn Nhã lại chống tay lên mặt bàn, lấy lại tinh thần rồi mỉm môi cười: “Mời anh nói.”
Lâm Tuyết Hà cười khẩy: “Nghe nói mắt cô sưng húp như thế này là có liên quan đến tôi?”
“…”
Ôn Nhã che mặt, cái ông sếp nhiều chuyện này, sao lại xui xẻo thế cơ chứ!
Cô ngẩng đầu cười trừ, vẻ mặt thành khẩn: “Anh nghe nhầm rồi.”
Lâm Tuyết Hà cúi đầu, cẩn thận quan sát đôi mắt cô, giờ đây, trong đôi mắt vốn không thể coi là quá đẹp ấy đang giăng đầy tơ máu, mí mắt sưng húp lại, chút hoạt bát năng động vốn có đã biến mất không còn sót lại gì.
Xem chừng, có vẻ đúng là đã bị tổn thương nặng nề rồi.
Lâm Tuyết Hà xoay người: “Ra ngoài đi.”
Ôn Nhã hít sâu một hơi, đưa mu bàn tay lau lai mặt rồi chạy bước nhỏ theo anh ra ngoài.
Kiều Mộc lén ấn chặt trái tim đang đập bình bịch liên hồi của mình, cố ngoái ra ngoài nhìn theo: “Chị Lưu Vân, người đó… là ai vậy?”
Lưu Vân vừa ôm bụng cười vừa xua xua tay, cố hết sức phun ra năm chữ “em họ của chủ tịch” rồi lại nằm bò ra cười phá lên.
Đúng là kỹ năng mặt dày vờ như không có chuyện gì xảy ra của Ôn Nhã trông đáng yêu quá đi mất!
Trong khu pha trà.
Ôn Nhã ngoan ngoãn “dâng” cà phê lên, thái độ kính cẩn khép nép.
Lâm Tuyết Hà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc: “Giải thích một chút đi, tại sao tôi luôn là người phải đổ vỏ.”
Bị cô giáo Hàn phao tin là một lần, bị Đoàn Minh An cho leo cây là một lần tiếp, biết quá khứ giữa Khả Khả và Đoàn Minh An lại là một lần nữa, hôm nay còn bị sếp lớn ba phải xen ngang lại là một lần nữa… Ôn Nhã nhẩm nhẩm tính toán, cộng thêm những lần tâm trạng không tốt sẽ trưng ra gương mặt khó ở khiến anh phải nhọc lòng nữa, cũng chỉ có năm, sáu, bảy, tám lần thôi mà!
Thôi được rồi.
Hình như hơi nhiều thật.
Ôn Nhã chột dạ: “Phải chăng là… vì ông trời ganh ghét người tài?”
“Đừng rủa tôi.” Lâm Tuyết Hà từ chối câu trả lời này: “Nói lại đi.”
Ôn Nhã bí xị mặt ra, vắt óc nghĩ lý do, nghĩ đến nỗi trán sắp mọc mụn đến nơi rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, thế là chỉ đành lựa chọn nói ra thật: “Anh Lâm, tôi cảm thấy có lẽ là do vận số của anh không tốt.”
“Cho nên là lỗi tại tôi?”
Ôn Nhã lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám, không dám…” Cô rón rén chỉ chỉ lên đỉnh đầu: “Ý của tôi là lỗi tại ông trời.”
Lâm Tuyết Hà cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, hương thơm tinh khiết dịu êm tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi hơi bỏng, dư vị như ngân dài ra.
“Có chuyện gì?”
Ôn Nhã: “Hả?”
Lâm Tuyết Hà nói lời ít mà ý thì nhiều: “Mắt.”
“À.” Bấy giờ Ôn Nhã mới thở dài thườn thượt, bởi vì lần trước đã nói hết với Lâm Tuyết Hà rồi, nên giờ có nhắc lại chuyện này thì cũng có chẳng có gì phải xấu hổ cả. “Tôi và Khả Khả đã thẳng thắn với nhau rồi, cô ấy nói là vẫn chưa quên được người kia.” .
“Phía sếp Đoàn thì cũng rõ ràng là không quên được, tôi thì cũng chỉ là người đến sau, tình cảm lại không mấy sâu đậm nên quyết định sẽ không xen vào nữa.”
“Tối hôm qua đã quyết định dứt khoát rồi.” Ôn Nhã nói rồi cụp mắt xuống, đưa tay ngăn giọt lệ bỗng dưng không tự chủ được mà dâng trào.
Lâm Tuyết Hà cong môi: “Vậy thì việc gì cô phải khóc cơ chứ.”
“Chỉ là tôi không đành lòng, bỏ lỡ người này rồi, sau này tôi sẽ không thể tìm được người nào phù hợp đến vậy nữa…”
“Vậy tại sao lại phải đành lòng?”
“Bởi vì hai người họ còn thích nhau, tôi chỉ là kẻ dư thừa mà thôi…” Dòng lệ cứ ngỡ như đêm qua đã chảy cạn, nay lại bắt đầu tuôn ra không ngừng, đến chính bản thân Ôn Nhã còn bất ngờ vì tuyến lệ phát triển mạnh mẽ của mình, rõ ràng là tối qua đã quyết định khóc xong một trận cho đã đời, ngày mai sẽ phấn chấn trở lại cơ mà, tại sao bây giờ lại khóc nữa rồi?
Trong làn nước mắt mịt mờ, một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt, bên mép tờ giấy là một bàn tay thon dài, móng tay tròn trịa đầy đặn được cắt tỉa sạch sẽ.
Sao tự dưng lại thấy tủi thân thế này?
Ôn Nhã nhận lấy rồi áp lên mắt, để mặc dòng lệ tuôn trào thấm ướt khăn giấy.
“Tại sao hai người họ rõ ràng còn yêu sâu đậm mà lại chia xa? Tại sao rõ ràng là còn chưa quên được đoạn tình cảm trước nhưng lại cứ đi trêu đùa người khác? Tại sao họ lại lựa chọn trốn tránh khi rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này? Tại sao lại để tôi phải chủ động mở miệng đưa ra quyết định dứt khoát này? Tại sao tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác…”
Lâm Tuyết Hà không nói năng gì, anh chỉ yên lặng ngồi đó.
Nỗi đau của người con gái trước mặt đến từ nhiều phía, một mặt là không nỡ buông bỏ người trong lòng, một mặt là không đành lòng với bạn bè mình, một mặt là sự tự trách khi bản thân không thể dứt khoát buông tay, ba thứ cảm xúc phức tạp này sắp nuốt chửng lấy cô mất rồi.
Trong chuyện mà chẳng có ai mong muốn xảy ra này, quả thật là hai người còn lại rất xấu xa.
Lâm Tuyết Hà thấy rõ ràng hết thảy, nhưng anh không có bất kỳ lý do nào để xen vào, chỉ riêng việc ngồi ở đây thôi cũng đã là chuyện rất khó tin đối với anh rồi.
Nói thật, anh không thể hiểu nổi tạo sao mình lại bỏ hết công việc chỉ để xuất hiện ở đây.
Đúng thật là không sao hiểu được.
Không biết Ôn Nhã đã khóc trong bao lâu, cà phê của Lâm Tuyết Hà cũng đã nguội ngắt từ lâu, anh chỉ nhấp đúng một ngụm lúc ban đầu.
Ôn Nhã lau khô nước mắt, cô nhìn Lâm Tuyết Hà với đôi mắt sưng húp gần như không mở lên nổi: “Xin lỗi anh Lâm…”
Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng nhìn đống khăn giấy đã chất thành núi ở góc bàn, nhẹ nhàng nói ra lời cảm ơn: “Đã làm phiền anh Lâm phải đưa nhiều khăn giấy cho tôi như vậy.”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu, sau đó đột nhiên bật cười, đầu lông mày giãn ra, đôi mắt khẽ lay động, khiến Ôn Nhã rối tinh rối mù, không phân biệt được đông tây nam bắc, đơ ra cả một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Có, có gì đấy sai sai, sao tự nhiên anh lại bật cười rồi???!
Ôn Nhã thấp thỏm: “Sao anh lại cười?”
Lâm Tuyết Hà nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới nhàn nhã đứng dậy dời đi.
“Lớp trang điểm bị lem rồi.”
Ơ mẹ.
Ôn Nhã che mặt lao vào nhà vệ sinh nhanh như chớp, “lước mắt” rơi giàn giụa [*].
(1) Nguyên văn: 内牛满面 (nèi niú mǎn miàn) là từ lóng đọc trại âm của 泪流满面 (lèi liú mǎn miàn). Ban đầu là do có nhiều người không phân biệt được âm “n”, “l”, dẫn đến việc viết sai. Về sau cụm từ này trở nên phổ biến do cách viết này khá cute.
Cô không thể trở thành một Ôn Nhã rất chi là ôn hoà và nhã nhặn ở trước mặt Lâm Tuyết Hà được nữa roài oa oa oa…
Sau khi lau rửa sạch sẽ, Ôn Nhã trở về phòng làm việc, lấy gương mini từ trong túi ra chuẩn bị dặm lại lớp makeup. Khuôn mặt như xác chết không son phấn này, trông quá là khó coi, người trong công ty thì còn chịu đựng được phần nào, nhưng nếu mà khách đến công ty thì không thể dọa họ được.
Lưu Vân bước đến, vỗ vỗ vai cô: “Thôi được rồi đừng buồn nữa, anh Lâm cũng đã xin lỗi em rồi mà.”
Ôn Nhã bỗng quay đầu: “Hả?” Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì thế?
Lưu Vân nhéo mặt cô, cười nói: “Khỏi cần nghi ngờ, trước khi đi, chính miệng anh ấy đã nói với chị, nhờ chị chuyển lời cho em, là do anh ấy gấp quá nên mới nói hơi nặng lời, kêu em đừng để bụng.”
“Hả???”
“Em nói xem, đã đi làm hai năm rồi mà sao mới bị mắng có vài câu là đã khóc, thôi ngoan nào, hoá ra là vì chút chuyện cỏn con này, chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi cơ, muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời.”
Ôn Nhã mở to hai mắt: “Ha ha ha?”
Lưu Vân phì cười, chọc một ngón tay lên trán cô: “Coi cái bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, đừng ha ha nữa, trông có ngốc không cơ chứ… Được rồi, anh ấy đã đến tận nơi xin lỗi rồi, thôi thì em nể mặt mà tha thứ cho anh ấy đi, sau này vẫn còn tiếp xúc nữa, ngoan nào ngoan nào.”
Kiều Mộc hãy còn mơ mộng về chuyện tình yêu, nhẹ giọng nói phụ hoạ theo: “Chị Ôn Nhã, chắc anh Lâm chỉ là hơi nghiêm khắc trong chuyện công việc thôi, chị đừng giận anh ấy nữa.”
Kết quả là, anh Lâm đã gánh tội này thật rồi, anh đã dùng lý do bình thường đó để giúp cô khỏi xấu hổ với đồng nghiệp.
Ôn Nhã ngơ ngẩn, ậm ờ vài câu cho qua chuyện, sau đó bắt đầu trang điểm lại nhưng hồn vía thì đã lên mây.
Tay thì đang dặm dặm phấn nền lên khoé mắt, nhưng tâm tư thì sớm đã phiêu dạt lên tận chín tầng mây.
Sao trên đời này lại có người như Lâm Tuyết Hà nhỉ?
Không thấu tình đạt lý nhưng cũng rất có tình người.
Vì để trả mối ân tình này, Ôn Nhã đã thật sự dốc hết sức mình vào khâu lắp đặt, cô cố gắng kiểm soát sai số giữa thực thể và bản vẽ chỉ nằm trong khoảng một milimét.
Thật ra, gần như căn nhà đã được lắp đặt xong hết rồi, chưa tới ba ngày nữa là tất cả mọi chi tiết sẽ được hoàn thiện.
Chín giờ tối, Ôn Nhã trải thử tấm khăn trải bàn mới mua lên bàn ăn của Lâm Tuyết Hà, sau đó thu gọn lại rồi đem về nhà.
Lâm Tuyết Hà có vấn đề nặng, Ôn Nhã không dám dùng đồ mới mua luôn, phàm là đồ có thể giặt giũ thì cô đều giặt hết một lượt để phòng khi dùng đến.
Còn chưa bước vào cửa thì bầu không khí náo nhiệt trong nhà đã chui tọt qua khe cửa, lọt thẳng vào tai Ôn Nhã, ồn ào đến mức cô phải nhíu mày.
Chẳng lẽ mẹ mình lại dẫn bà con cô bác nào về nhà ư…
Mở cửa ra mà lòng thấp thỏm, Ôn Nhã vừa nhìn thấy hai túi hành lý hoạ tiết hoa nhí đặt ở cửa thì co giò chạy, nhưng đáng tiếc là cô đã chậm một bước, một đôi tay thô ráp khoẻ khoắn từ đâu xuất hiện và tóm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, cùng với đó là chất giọng nhiệt tình, chất phác vang lên.
“Ôi chao, Tiểu Nhã về rồi, sao công việc gì mà vất vả thế cháu, muộn thế này rồi mới về! Chậc chậc chậc, trông cháu gầy sọp hẳn đi rồi kia, Mịch Hồng, có phải em không tẩm bổ cho con bé không hả?”
Người phụ nữ trung niên nhe hàm răng trắng cười toe toét.
Ôn Nhã cười trừ: “Mợ cả [*] à cháu ăn nhiều lắm, nhưng mà cháu không thích đầy đặn he he he he.”
[*] Giải thích thêm: Nhân vật này là vợ của anh trai của mẹ nữ chính (chị dâu của mẹ nữ chính), miền Nam gọi là mợ, miền Bắc gọi bằng bác. Ở đây người dịch chọn dùng từ mợ để dễ phân biệt hai đằng nội ngoại.
“Cái con bé này… mau lại đây, lâu lắm rồi mợ không gặp cháu, để mợ nhìn cho thật kỹ xem nào.” Mợ cả cười tít mắt đánh giá cô, khi quét mắt qua ngực và mông cô, ánh mắt bà ấy loé lên, sau đó đóng cửa lại rất chi là tự nhiên, chẳng phí chút sức lực đã có thể lôi Ôn Nhã vào nhà.
Ôn Nhã gần như là bị ấn trên ghế sô pha, đôi bàn tay thạo lao động nặng của mợ cả hệt như một chiếc đai sắt siết cô lại, cô chỉ đành ngồi chết dí ở chỗ cũ.
Nhân lúc mợ cả không chú ý, Ôn Nhã ra hiệu bằng ánh mắt cho ba mẹ đang ngồi ở đầu bên kia ghế sô pha, mẹ Ôn vờ như không thấy gì, còn ba Ôn thì len lén đè ép bàn tay xuống phía dưới.
Nhịn đi con gái yêu dấu, ba của con đã nhịn suốt mấy ngày nay rồi.
“Ôi chao, Tiểu Nhã của chúng ta trổ mã xong thật xinh đẹp biết bao.” Ánh mắt mợ cả nhìn cô vô cùng hài lòng mãn nguyện, sau khi khen ngợi không ngớt lời, giọng điệu bỗng quay ngoắt, trở nên mờ ám: “Tiểu Nhã đã tìm được bạn trai chưa?”
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Ôn Nhã vang lên mãnh liệt, liên tục thoái thác: “Tìm rồi ạ, tìm rồi ạ…”
“Tìm cái gì mà tìm!” Mẹ Ôn ngắt lời cô, trợn trắng mắt nói: “Con đã tìm được rồi chắc?”
Ôn Nhã lập tức đưa tay đỡ trán, mẹ ơi là mẹ, đây là mẹ đang đẩy cô gái đẹp nhất tiểu khu của mẹ vào hố lửa đó!
Ba Ôn đứng ra bênh: “Ôn Nhã vẫn còn nhỏ, không vội, không vội.”
Mợ cả cười hô hố, cứ vỗ tay vào người Ôn Nhã khiến tấm thân nhỏ bé này lắc lư liên hồi: “Cũng hai mươi lăm rồi, không còn bé bỏng gì nữa đâu, yêu đương một năm rồi kết hôn sinh con là đã không còn sớm nữa rồi. Tiểu Nhã à, để mợ nói cháu nghe, mợ biết mấy cô gái lớn lên trong thành phố như các cháu đều yêu cái đẹp, sinh con sớm thì cơ thể chóng hồi phục, đảm bảo cháu sinh con xong thì vẫn có thể trở lại vóc dáng như hiện giờ.”
Ôn Nhã nghe mà khiếp đảm trong lòng, đến cả bạn trai mà cô còn chẳng thấy tăm hơi đâu thì nghĩ gì đến chuyện xa vời đó!
“Chị dâu, chị có ai phù hợp thì giới thiệu cho con bé một người đi.” Mẹ Ôn hoàn toàn không hiểu sự cự tuyệt trong lòng của con gái, bà nói rất thật lòng: “Nhưng em cũng phải nói thật với chị một câu như thế này, Ôn Nhã nhà em tốt nghiệp đại học chính quy, ít nhất đàng trai cũng phải có học lực tương tự, nhà em không yêu cầu ngoại hình, nhưng không thể quá thấp, điều kiện gia đình cũng không đòi hỏi gì, miễn sao chăm chỉ và có chí tiến thủ là được.”
Mợ cả vỗ tay đen đét, giọng điệu mừng rơn khôn xiết: “Trùng hợp thế nhỉ, con trai nhà anh trai chị cũng tốt nghiệp đại học chính quy luôn, năm nay hai mươi tám tuổi, là công nhân viên chức nhà nước, lịch sự lễ phép, thằng nhóc này chăm chỉ lắm, quá xứng đôi luôn!”
Mẹ Ôn như được khơi dậy hứng thú: “Điều kiện ổn vậy mà sao bây giờ vẫn chưa có bạn gái?”
Mợ cả thở dài thườn thượt: “Chị cũng chẳng giấu gì em, nó cũng mới thi đậu công chức vào năm ngoái thôi, xã hội ngày nay thực tế lắm, ai cũng chỉ thích những thứ trước mắt thôi, nghe thấy nó chưa có công việc đàng hoàng thì đám con gái làm sao mà bằng lòng cho được đây?”
“Nhưng bây giờ đã thi đậu rồi, haiz, em không biết đâu, đám con gái ngày trước chê bai nó bây giờ có tận mấy đứa muốn quay đầu làm quen nó đấy, nhưng đàn ông con trai là phải có khí phách, có xinh đẹp thế đến thế nào cũng chẳng thèm!”
Mẹ Ôn cũng cảm thán không thôi: “Xã hội ngày nay quá là bốc đồng vồ vập, ngày trước em cũng bị che mờ mắt, không phân biệt được đông tây nam bắc…”
Ôn Nhã ngán ngẩm trong lòng, bây giờ mẹ cũng vẫn không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc mà.
“Cái gì ấy nhỉ, em nói chen vào một câu nhé…” Ba Ôn rón rén giơ tay: “Thằng nhóc đấy tốt nghiệp xong không đi tìm việc làm, chỉ ở nhà để chuẩn bị cho kỳ thi thôi hả? Chuẩn bị những bốn năm?”
Mợ cả không thích nghe câu này: “Không thể nói như vậy được, thời buổi này thi công chức khó lắm đấy, không đặt hết tâm huyết thì làm sao mà thi đậu được, hơn nữa, chẳng phải bây giờ đã thi đậu rồi sao, sau này Tiểu Nhã chỉ việc hưởng phúc thôi là được!”
Còn chưa đâu vào đâu mà đã nói cái gì mà về sau con cháu chỉ việc hưởng phúc… Ba Ôn thấy hơi bực mình nhưng cũng không tiện nổi cơn tam bành, thế là chỉ đành nêu ra lập trường của mình: “Không cần biết điều kiện tốt như thế nào, cứ phải để Ôn Nhã thích thì mới được.”
Ôn Nhã vội giơ tay lên: “Xin lỗi mợ cả, bây giờ cháu vẫn chưa có suy nghĩ muốn tìm bạn trai!”
“Mày bớt bớt đi được rồi đấy con, mấy ngày trước còn bị đá kia kìa.” Mẹ Ôn không hề chừa cho con gái nhà mình chút thể diện nào, bà tự đồng ý theo ý mình: “Chị dâu à, có gì chị làm cầu nối giúp em đi, cứ trao đổi ảnh chụp trước đã, vừa mắt thì hẹn ra ngoài gặp mặt để tìm hiểu thêm.”
“Mẹ…” Ôn Nhã bực bội vò tóc: “Mẹ để con tự tìm đi có được không?”
Mẹ Ôn còn hung hăng hơn cả cô, trợn trừng mắt lên: “Thì cứ trao đổi ảnh xem sao đã, sao lại không được chứ hả?! Cứ đợi mày tự tìm rồi lại đợi mày tự tìm, mẹ mày nghe câu này suốt từ lúc mày tốt nghiệp cho đến bây giờ nhiều đến nỗi tai sắp mọc cả kén luôn rồi, mày có giỏi thì đem một thằng về đây cho mẹ đi!”
Ai mới là người phải mọc kén trong tai đây?!
Ôn Nhã bực đến nỗi váng cả đầu, cầm túi xách bỏ đi.
Cô ném khăn trải bàn vào máy giặt rồi đổ cả nửa chai nước giặt vào bên trong như kiểu đồ không mất tiền, sau đó đóng nắp máy giặt đánh bụp một phát, đợi máy giặt hoạt động rồi lại sút chân một phát.
“Đệch!”