Chương 20: Có lẽ nên tạm biệt từ đây
Ôn Nhã không kì thị người nông thôn, nhưng cô ghét kiểu người không biết giữ khoảng cách lại còn tự cho mình là đúng.
Ví dụ như người mợ cả này.
Hồi nhỏ đến nhà bà ngoại, cô không thích ăn bánh màn thầu, người mợ cả này cứ một mực nói màn thầu nhà mình ngon lắm ngon vừa, bảo cô nhất định phải ăn, cô nói không thích đeo kẹp tóc bươm bướm thì bà ấy nằng nặc giật lấy kẹp tóc của chị họ để đeo lên cho cô, cô nói không thích bị ôm ấp thì cứ một hai bảo cậu cả bế cô lên.
Tất cả những điều này, hiển nhiên đều là ý tốt của người mợ cả này, nhưng ý tốt mà không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của người khác thì sẽ chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.
Cô chỉ mong sao vào dịp năm mới Tết đến, mọi người có thể đoàn tụ quây quần ngồi bên nhau nói chuyện vui vẻ là đủ rồi.
“Mợ ấy có ý tốt, con không thể cáu kỉnh với mợ ấy được, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ngày mai mợ ấy sẽ về…”
Ôn Nhã nhỏ giọng lầm bầm, sau đó đưa tập tài liệu trong tay cho Kiều Mộc phía đối diện: “Tuy đã ký tên nhưng số liệu trên đã được điều chỉnh dựa theo tình hình thực tế rồi, em mang cái này đến cho tổng giám đốc xác nhận lại một lần, rồi đến bộ phận thu mua điền phiếu yêu cầu.”
Kiều Mộc đang cố gắng tự làm bảng báo cáo hàng ngày, nghe thấy vậy thì gật đầu nhận lấy rồi đặt nó ở góc bàn: “Chị Ôn Nhã, em làm xong bảng báo cáo này rồi sẽ đi.”
Ôn Nhã cũng không quan tâm đến việc cô ấy sẽ đi lúc nào, dù sao thì cũng chẳng vội gì một, hai tiếng đồng hồ này, cô xách túi lên chuẩn bị rời đi: “Hoàn thành trước khi tan ca là được, làm phiền em rồi, hôm nay chị không về công ty, ngày mai gặp lại.”
Lưu Vân thở dài, xua xua tay: “Đi đi, đi đi, cuối cùng những ngày tháng này cũng đã đi đến hồi kết rồi.”
Ôn Nhã vỗ vỗ vào lưng mình, sau đó cũng thở dài thườn thượt một hơi: “Cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, quay trở lại quỹ đạo rồi.”
Cô đã phải chạy vạy ngược xuôi đến nỗi lưng đau ê ẩm, chân tay co rút, dây thần kinh tê sắpliệt đến nơi rồi.
Chỉ có điều, không phải là cô chưa từng cảm thấy bùi ngùi với việc sẽ không được tiếp xúc với Lâm Tuyết Hà sau khi mọi chuyện kết thúc.
Năm giờ hai mươi sáu phút chiều, mọi ngóc ngách trong nhà đều đã được Ôn Nhã dọn dẹp cẩn thận, cô giao chìa khóa lại cho Lâm Tuyết Hà, sau đó hơi khom người.
“Cảm ơn sự chiếu cố của anh trong khoảng thời gian vừa qua.”
Sau đó chúc anh khoẻ mạnh sống lâu, suôn sẻ vô lo.
Và thế là hết.
Một chùm chìa khoá được đặt vào lòng bàn tay, Lâm Tuyết Hà dùng một ngón tay móc vào chùm chìa khoá, rồi đột nhiên đung đưa nó trên đầu ngón tay, trông vô cùng trẻ trung.
“Đại công cáo thành, uống một ly không?”
Ôn Nhã trợn to hai mắt.
Uống một ly?
Sau đó hai người họ đi uống thật, mặc dù Ôn Nhã hoàn toàn không hề biết uống rượu.
Không gian quán bar yên tĩnh, không quá to lớn, giai điệu nhạc du dương êm dịu, có một cô gái ôm cây đàn guitar ngồi ở vị trí trung tâm nhẹ nhàng cất tiếng hát với chất giọng khàn khàn.
Cô gái ấy khá trẻ, chắc khoảng độ ngoài hai mươi, nhưng trong tiếng hát chất chứa sự từng trải của bao thăng trầm.
“Cô gái đó năm mười bốn tuổi đã ôm đàn guitar đi lang thang kiếm sống bên ngoài, thật đúng là chẳng dễ dàng gì.” Người pha chế, cũng chính là ông chủ, đẩy ly rượu đầy màu sắc vừa được pha chế xong về phía cô, sau đó nói với Ôn Nhã nãy giờ vẫn đang nhìn chăm chú vào cô gái ấy: “Có lẽ cô ấy cũng trạc tuổi cô.”
Ôn Nhã xoay người lại, đưa tay nhấc ly rượu lên.
“Tôi từng nhìn thấy cô ấy rồi.”
Lúc này đối thành ông chủ ngạc nhiên: “Ở bên ngoài à?”
“Ừm.” Ôn Nhã nhìn ly rượu chăm chú, ánh đèn mờ ảo phản chiếu vào chất lỏng trong ly, khúc xạ ra những gam màu sắc rực rỡ: “Tôi tình cờ gặp phải, ba mẹ cô ấy đến tìm rồi khóc lóc cầu xin cô ấy quay về nhà nhưng cô ấy không đồng ý.”
“Sau đó tôi đã nhớ cô ấy rất kỹ.”
Ông chủ bật cười: “Cô cảm thấy cô ấy vô tình à?”
Ôn Nhã lắc đầu, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu vào trong khoang miệng có chút vị ngọt nhưng cũng rất gắt, ngon hơn khi uống bia, nhưng cũng chẳng hơn là bao.
“Cô ấy rất giỏi, tôi không học theo được.”
Ông chủ cong cong vành mắt, người đàn ông đã ngoài bốn mươi khi cười lên để lộ những nếp nhăn li ti, trông rất có phong vị nhã nhặn: “Còn trẻ như vậy thì đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân thì hơn.”
Ôn Nhã không nghe lọt tai, dứt khoát nâng ly một hơi nốc cạn, sau đó đặt xuống.
“Thêm ly nữa!”
Thật ra đây đã là ly thứ hai rồi, ông chủ mỉm cười quay mặt nhìn Lâm Tuyết Hà đang ngồi cách Ôn Nhã chưa tới hai mươi xăng-ti-mét, thấy anh hơi gật đầu thì anh ấy mới pha chế thêm một ly cho cô.
Rượu cocktail bốc rất chậm, nốc cạn ba ly, Ôn Nhã đã gục xuống bàn.
Mất đi ý thức, chỉ còn lại cảm giác hơi mơ hồ.
Cô chuyển hướng nhìn về phía Lâm Tuyết Hà nãy giờ chỉ yên lặng uống rượu một mình mà không nói một lời nào.
Tuy đã nói là cùng nhau đến uống rượu, nhưng anh Lâm vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, uống rượu một mình chứ không nói chuyện cùng cô.
Khi Lâm Tuyết Hà uống rượu, vẻ mặt của anh thoải mái hơn nhiều so với lúc bình thường, khoé mắt khẽ buông lơi đầy biếng nhác, khí chất đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, anh tuấn mà nho nhã, dung nhan đẹp tựa tranh vẽ.
Ôn Nhã nhìn đến si mê, đến ngây ngốc, đúng là người đẹp mà…
Bất thình lình, anh bỗng nhướng mắt quét về phía cô: “Nhìn ra được gì rồi?”
Ôn Nhã úp mặt xuống mặt bàn, thành thật lắc đầu nói: “Không nhìn ra được gì.”
“Vậy thì nhắm mắt ngủ một lúc đi.”
“Ồ.”
Cô đồng ý nhưng đến mắt cũng không chớp lấy một cái. Lâm Tuyết Hà cũng không đoái hoài gì đến cô nữa, anh tự uống rượu một mình rồi ngồi ngẩn người.
Đáng tiếc thay, một lúc sau rượu của Ôn Nhã mới bốc hết lên, bắt đầu dùng đôi mắt sáng trưng như bóng đèn nhìn đăm đăm vào người đẹp rồi lải nhải mãi không thôi, cái gì cũng nói, lại còn nằng nặc bắt Lâm Tuyết Hà phải nhìn mình.
“… Tại sao lại cứ phải là người tôi thích đi thích bạn của tôi chứ? Tại sao tôi lại gặp được bạn trai cũ của bạn thân cơ chứ? Đây rốt cuộc là cái vận phân chó gì không biết…”
“… Lão sếp tồi, suốt ngày gài tôi!”
“… Sao tôi lại đen đủi thế chứ, anh nói xem, ây, anh Lâm nhìn tôi, nhìn tôi đây này!”
“Tôi bực mình quá, tôi đã đen đủi đến thế này rồi mà mẹ còn khiến tôi bực thêm, tôi không muốn xem mắt nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi…”
“Sao bà ấy lại tùy hứng thế cơ chứ, lúc nào cũng tự làm theo ý mình, không nghe lời người khác, nếu bà ấy không phải mẹ tôi thì tôi đã mặc kệ bà ấy từ lâu rồi…”
“… Anh Lâm, anh nói xem, sao tôi lại nhọ thế cơ chứ…”
“Ơ kìa anh Lâm, anh nhìn tôi này, nhìn tôi đi!”
Nói lải nhải một lèo cả tiếng đồng hồ, không để cho ai yên.
Khi cô nói lảm nhảm lặp lại đến lần thứ sáu, Lâm Tuyết Hà giơ tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua mí mắt cô, Ôn Nhã rùng mình một cái rồi nhắm mắt lại theo phản xạ.
Giọng nói của Lâm Tuyết Hà bị đè nén trong tiếng hát vang lên từng hồi, rồi lại rơi vào tai cô: “Yên tâm ngủ một lúc đi, tôi trông cho.”
Có thể yên tâm ngủ một giấc ư?
Ôn Nhã vừa nghĩ vậy, vừa chầm chậm nhắm mắt lại.
Trong bóng tối trước mắt, sự mệt mỏi và hơi rượu cùng bốc lên, bên tai là tiếng hát khàn khàn của cô gái, cô cứ nghe mãi, nghe mãi, nhưng hình như chẳng thể nghe lấy một câu từ nào, cuối cùng, cô cứ thế mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Trước khi mất đi ý thức, cô còn nghĩ, lần đầu tiên ra ngoài uống rượu với đàn ông mà lại say bí tỉ như chết, đúng là đẳng cấp thật.
Khách khứa ra vào nườm nượp, ông chủ cũng phải đi loanh quanh vài vòng, cuối cùng quay về trước mặt họ, anh ấy vừa lau chùi ly cốc vừa nói: “Hôm nay tâm trạng của cậu không giống mấy lần trước.”
Lâm Tuyết Hà xoay xoay ly rượu: “Ừm.”
“Bởi vì cô gái này?”
“Có lẽ vậy.”
Ông chủ cười trầm: “Nói thế nào đây?”
“Khá thú vị.”
“Không phải thích à?”
“Có lẽ vậy.”
“Không chắc chắn đến vậy ư?”
Lâm Tuyết Hà liếc nhìn người nào đó đang yên lặng nằm bò ra bên cạnh mình: “Cảm thấy khoảng cách như thế này rất tốt, không xa mà cũng chẳng gần.”
Ông chủ thấy buồn cười, thở dài mà lắc đầu: “Cái tính cách này của cậu lạnh nhạt quá rồi đấy, thật ra, nếu không ngại thì tìm người nào đó để thân thiết hơn một chút cũng tốt.”
Lâm Tuyết Hà cười không thành tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
Không ai biết được anh đang nghĩ gì.
Dinh doong.
Mẹ Ôn đang ngồi cắn hạt dưa trong phòng khách bỗng xoay đầu nhìn một cái, sau đó huých ông xã: “Lạ thật đấy, nếu không phải vì tối nay chuông cửa nhà reo lên thì tôi cũng quên mất là nhà chúng ta còn có cái thứ này đấy, đã thế còn muộn như vậy nữa chứ… Ông đừng có ngồi ì ra đó nữa, mau đi xem thử xem!”
Ba Ôn dịch mông, có vẻ không muốn đi lắm, nhưng bị vợ trừng mắt hai lần, thế là chỉ đành tháo kính lão và đặt quyển sách cổ khó hiểu xuống, lết dép lê đi ra ngoài.
Ông mở cửa ra: “Ai…”
Tầm nhìn sững lại, “đáp” xuống gương mặt của người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, một lúc sau ông mới cứng ngắc chuyển sang nhìn cô con gái nhà mình đang ngủ khò khò trên tấm lưng người đàn ông.
Lâm Tuyết Hà cười lễ phép: “Là bác Ôn phải không ạ, cháu là bạn của Ôn Nhã, cô ấy uống say rồi.”
Ba Ôn bừng tỉnh, bấy giờ mới ngửi thấy mùi rượu không quá nồng nặc nhưng cũng không hề nhẹ nhàng, ông vội đưa tay ra đỡ lấy Ôn Nhã: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhé, đưa cho bác là được rồi.”
Lâm Tuyết Hà lặng lẽ nhìn tấm thân gầy gò của ba Ôn một cái, không buông tay ra.
Cũng khá nặng đấy.
Ba Ôn cũng tự nhìn lại cơ thể gầy gò của mình, cuối cùng, ông quyết định tự biết lượng sức mình: “… Ngại quá, làm phiền cháu rồi.”
Lâm Tuyết Hà xốc người cô lên, Ôn Nhã càu nhàu vài tiếng, dụi dụi mặt vào gáy của người đàn ông, trông có vẻ như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh đi vào trong, hạ thấp giọng: “Không phiền ạ.”
Đúng là anh không phiền, chỉ có điều, anh đã khiến mẹ Ôn kinh ngạc đến mức rớt luôn cả hạt dưa trong tay.
Chuyện gì thế này, mấy hôm trước con gái nhà mình còn bị người ta đá, thế mà hôm nay đã câu được người đàn ông có một không hai như thế này rồi ư? Cái con bé này, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!
Lâm Tuyết Hà đi theo ba Ôn, chỉ vội vàng gật đầu với mẹ Ôn một cái: “Chào bác gái.”
“Ờ ờ, được.” Mẹ Ôn phản ứng lại hơi chậm, người ta vào tận phòng của Ôn Nhã rồi bà mới nhảy cẫng lên khỏi ghế sô pha.
Có, vấn, đề!
Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Ôn Nhã lật người một phát, cuộn vào trong chăn điều hoà rồi không động đậy gì nữa.
Ba Ôn thở dài vỗ trán cô: “Sao lại uống đến mức này vậy chứ.”
Lâm Tuyết Hà nhướng mắt nhìn lướt qua một lượt, phòng của Ôn Nhã không thể xem là ngay ngắn được, có lẽ là vì mấy thứ đồ linh tinh lặt vặt quá nhiều nên khiến cho căn phòng nhỏ bị chất đầy, trên tường treo vài bức tranh sơn dầu số hoá DIY tự tô màu, trên tủ và kệ treo đầy các loại sản phẩm thủ công như bóng Temari, dây chuyền tự đan, trên giá sách còn bày xiêu xiêu vẹo vẹo một đống dụng cụ làm đồ DIY… thấy mà cứ phải gọi là muốn giết chết những ai có chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lâm Tuyết Hà cố kìm nén không nhăn mày, anh rút chiếc điều khiển từ xa ở trong chiếc giỏ mây nhỏ có viền hoa đang treo trên đầu giường, sau đó bật điều hòa và điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, khi đặt lại vào trong giỏ thì tiện tay chỉnh thẳng luôn chiếc giỏ xiêu vẹo.
“Cảm ơn cháu nhé.”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Là cháu mời cô ấy đi uống rượu, đáng lý ra phải để cháu nói một tiếng xin lỗi mới phải.”
Ba Ôn ngớ người, sắp xếp lại câu từ một lúc rồi mới nói: “Nói thế nào thì cũng đã vất vả cho cháu phải đưa con bé về, một tiếng cảm ơn này là không thể thiếu được.”
“Khụ khụ.” Mẹ Ôn đứng ở cửa, bưng một đĩa hoa quả không biết đã được rửa sạch và cắt gọt xong từ lúc nào trên tay, bà cười tít mắt cắt ngang cuộc trò chuyện: “Chàng trai à, ra phòng khách ăn chút hoa quả đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lâm Tuyết Hà đứng dậy nói lời tạm biệt: “Làm phiền bác rồi, nhưng tài xế lái thay vẫn đang đợi cháu ở dưới lầu, cháu phải đi rồi ạ.”
Mẹ Ôn không vui khi cứ để người ta đi như vậy, bà hất cánh tay ba Ôn đang giữ lấy tay mình ra rồi dúi luôn đĩa hoa quả cho ông, nhiệt tình muốn tiễn Lâm Tuyết Hà một đoạn: “Thật là, hiếm lắm mới có bạn của Ôn Nhã tới nhà, thế mà bác lại không thể tiếp đãi cho hẳn hoi…”
Ba Ôn thầm trố mắt ra, có bạn bè nào mà nửa đêm nửa hôm, gần mười một giờ đến nhà, lại còn là đàn ông nữa chứ!
Lâm Tuyết Hà chỉ để bà tiễn đến cửa: “Xin bác dừng bước.”
“Ôi, để bác tiễn cháu xuống dưới lầu…”
“Không cần đâu ạ.” Lâm Tuyết Hà giơ tay lên ngăn giữa mình và mẹ Ôn, cười nhẹ một tiếng: “Cháu xin lỗi vì muộn như vậy rồi mới đưa Ôn Nhã về, không cẩn thận lỡ uống vài ly, mong bác bỏ qua cho.”
Mẹ Ôn cười: “Không sao, bình thường con bé này cũng tăng ca suốt ngày, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hơn mười giờ nó mới về nhà.”
“Cô ấy rất mệt mỏi rồi.”
Mẹ Ôn sững người: “Hả?” Sao tự dưng lại nói đến cái này?
Dáng người Lâm Tuyết Hà thẳng tắp, ánh đèn trên hành lang đổ bóng xuống người anh, che mờ đi ánh mắt, anh cười nói: “Vất vả cho cô ấy phải giúp cháu tìm nhà, rồi lại bận bịu lắp đặt sửa sang căn nhà, một thân con gái cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Ô ô ô!” Mẹ Ôn há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Anh Lâm là cháu sao!”
“Vâng, hôm nay đã hoàn thiện xong xuôi nên mới mời cô ấy đi uống vài ly, nhưng không ngờ tửu lượng của cô ấy không tốt, uống vài hớp đã say bí tỉ nói năng linh tinh rồi.”
Mẹ Ôn hơi đỏ mặt: “Ôi trời ạ, nó không gây thêm phiền phức gì cho cháu đấy chứ?’
Lâm Tuyết Hà cười lắc đầu: “Cái đó thì không ạ, chỉ là cháu nghe cô ấy cứ càm ràm mãi, nói là mệt mỏi lắm rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
“Hô hô hô nó thì có cái gì phải mệt đâu chứ…”
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt Lâm Tuyết Hà, giọng điệu khoan thai nhẹ nhàng: “Từ sáng đến tối cô ấy phải làm rất nhiều việc, cháu thấy cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng cũng may cô ấy sống ở nhà, có bác trai bác gái cùng chia sẻ gánh nặng nên đỡ hơn đôi chút… Không nhiều lời nữa, bác nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu xin phép đi trước.”
Anh xoay người rời đi, mẹ Ôn chỉ nói một câu “đi thong thả”, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn theo bóng lưng anh mãi, càng nhìn càng thấy ưng ý.
“Công nhận là đúng như những gì Ôn Nhã nói, con trai của đám bạn học cũ của ông mà so với cậu Lâm này, thì không biết là nằm ở cái xó xỉnh nào nữa, mà này, theo tôi thấy…”
Ba Ôn nghe ra ý khác của Lâm Tuyết Hà thì chỉ thở dài: “Bà bớt kiếm chuyện cho Ôn Nhã đi, đúng là con nó đã mệt lắm rồi, để con bé ở nhà có không gian hít thở đi thôi.”
Cái bà vợ ngốc này, người ta nói đến cỡ đó rồi mà còn chưa nghe ra…
Thời gian chầm chậm chìm vào màn đêm khuya, tiếng gió càng lúc càng lớn.
Lâm Tuyết Hà quay về xe, mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Là một người ngoài cuộc, anh cũng chỉ có thể giúp cô đến mức này mà thôi.
Mong rằng chất cồn sẽ phát huy tác dụng, có thể giúp cô giải tỏa thần kinh đang căng thẳng.
Ví dụ như người mợ cả này.
Hồi nhỏ đến nhà bà ngoại, cô không thích ăn bánh màn thầu, người mợ cả này cứ một mực nói màn thầu nhà mình ngon lắm ngon vừa, bảo cô nhất định phải ăn, cô nói không thích đeo kẹp tóc bươm bướm thì bà ấy nằng nặc giật lấy kẹp tóc của chị họ để đeo lên cho cô, cô nói không thích bị ôm ấp thì cứ một hai bảo cậu cả bế cô lên.
Tất cả những điều này, hiển nhiên đều là ý tốt của người mợ cả này, nhưng ý tốt mà không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của người khác thì sẽ chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.
Cô chỉ mong sao vào dịp năm mới Tết đến, mọi người có thể đoàn tụ quây quần ngồi bên nhau nói chuyện vui vẻ là đủ rồi.
“Mợ ấy có ý tốt, con không thể cáu kỉnh với mợ ấy được, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ngày mai mợ ấy sẽ về…”
Ôn Nhã nhỏ giọng lầm bầm, sau đó đưa tập tài liệu trong tay cho Kiều Mộc phía đối diện: “Tuy đã ký tên nhưng số liệu trên đã được điều chỉnh dựa theo tình hình thực tế rồi, em mang cái này đến cho tổng giám đốc xác nhận lại một lần, rồi đến bộ phận thu mua điền phiếu yêu cầu.”
Kiều Mộc đang cố gắng tự làm bảng báo cáo hàng ngày, nghe thấy vậy thì gật đầu nhận lấy rồi đặt nó ở góc bàn: “Chị Ôn Nhã, em làm xong bảng báo cáo này rồi sẽ đi.”
Ôn Nhã cũng không quan tâm đến việc cô ấy sẽ đi lúc nào, dù sao thì cũng chẳng vội gì một, hai tiếng đồng hồ này, cô xách túi lên chuẩn bị rời đi: “Hoàn thành trước khi tan ca là được, làm phiền em rồi, hôm nay chị không về công ty, ngày mai gặp lại.”
Lưu Vân thở dài, xua xua tay: “Đi đi, đi đi, cuối cùng những ngày tháng này cũng đã đi đến hồi kết rồi.”
Ôn Nhã vỗ vỗ vào lưng mình, sau đó cũng thở dài thườn thượt một hơi: “Cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, quay trở lại quỹ đạo rồi.”
Cô đã phải chạy vạy ngược xuôi đến nỗi lưng đau ê ẩm, chân tay co rút, dây thần kinh tê sắpliệt đến nơi rồi.
Chỉ có điều, không phải là cô chưa từng cảm thấy bùi ngùi với việc sẽ không được tiếp xúc với Lâm Tuyết Hà sau khi mọi chuyện kết thúc.
Năm giờ hai mươi sáu phút chiều, mọi ngóc ngách trong nhà đều đã được Ôn Nhã dọn dẹp cẩn thận, cô giao chìa khóa lại cho Lâm Tuyết Hà, sau đó hơi khom người.
“Cảm ơn sự chiếu cố của anh trong khoảng thời gian vừa qua.”
Sau đó chúc anh khoẻ mạnh sống lâu, suôn sẻ vô lo.
Và thế là hết.
Một chùm chìa khoá được đặt vào lòng bàn tay, Lâm Tuyết Hà dùng một ngón tay móc vào chùm chìa khoá, rồi đột nhiên đung đưa nó trên đầu ngón tay, trông vô cùng trẻ trung.
“Đại công cáo thành, uống một ly không?”
Ôn Nhã trợn to hai mắt.
Uống một ly?
Sau đó hai người họ đi uống thật, mặc dù Ôn Nhã hoàn toàn không hề biết uống rượu.
Không gian quán bar yên tĩnh, không quá to lớn, giai điệu nhạc du dương êm dịu, có một cô gái ôm cây đàn guitar ngồi ở vị trí trung tâm nhẹ nhàng cất tiếng hát với chất giọng khàn khàn.
Cô gái ấy khá trẻ, chắc khoảng độ ngoài hai mươi, nhưng trong tiếng hát chất chứa sự từng trải của bao thăng trầm.
“Cô gái đó năm mười bốn tuổi đã ôm đàn guitar đi lang thang kiếm sống bên ngoài, thật đúng là chẳng dễ dàng gì.” Người pha chế, cũng chính là ông chủ, đẩy ly rượu đầy màu sắc vừa được pha chế xong về phía cô, sau đó nói với Ôn Nhã nãy giờ vẫn đang nhìn chăm chú vào cô gái ấy: “Có lẽ cô ấy cũng trạc tuổi cô.”
Ôn Nhã xoay người lại, đưa tay nhấc ly rượu lên.
“Tôi từng nhìn thấy cô ấy rồi.”
Lúc này đối thành ông chủ ngạc nhiên: “Ở bên ngoài à?”
“Ừm.” Ôn Nhã nhìn ly rượu chăm chú, ánh đèn mờ ảo phản chiếu vào chất lỏng trong ly, khúc xạ ra những gam màu sắc rực rỡ: “Tôi tình cờ gặp phải, ba mẹ cô ấy đến tìm rồi khóc lóc cầu xin cô ấy quay về nhà nhưng cô ấy không đồng ý.”
“Sau đó tôi đã nhớ cô ấy rất kỹ.”
Ông chủ bật cười: “Cô cảm thấy cô ấy vô tình à?”
Ôn Nhã lắc đầu, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu vào trong khoang miệng có chút vị ngọt nhưng cũng rất gắt, ngon hơn khi uống bia, nhưng cũng chẳng hơn là bao.
“Cô ấy rất giỏi, tôi không học theo được.”
Ông chủ cong cong vành mắt, người đàn ông đã ngoài bốn mươi khi cười lên để lộ những nếp nhăn li ti, trông rất có phong vị nhã nhặn: “Còn trẻ như vậy thì đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân thì hơn.”
Ôn Nhã không nghe lọt tai, dứt khoát nâng ly một hơi nốc cạn, sau đó đặt xuống.
“Thêm ly nữa!”
Thật ra đây đã là ly thứ hai rồi, ông chủ mỉm cười quay mặt nhìn Lâm Tuyết Hà đang ngồi cách Ôn Nhã chưa tới hai mươi xăng-ti-mét, thấy anh hơi gật đầu thì anh ấy mới pha chế thêm một ly cho cô.
Rượu cocktail bốc rất chậm, nốc cạn ba ly, Ôn Nhã đã gục xuống bàn.
Mất đi ý thức, chỉ còn lại cảm giác hơi mơ hồ.
Cô chuyển hướng nhìn về phía Lâm Tuyết Hà nãy giờ chỉ yên lặng uống rượu một mình mà không nói một lời nào.
Tuy đã nói là cùng nhau đến uống rượu, nhưng anh Lâm vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, uống rượu một mình chứ không nói chuyện cùng cô.
Khi Lâm Tuyết Hà uống rượu, vẻ mặt của anh thoải mái hơn nhiều so với lúc bình thường, khoé mắt khẽ buông lơi đầy biếng nhác, khí chất đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, anh tuấn mà nho nhã, dung nhan đẹp tựa tranh vẽ.
Ôn Nhã nhìn đến si mê, đến ngây ngốc, đúng là người đẹp mà…
Bất thình lình, anh bỗng nhướng mắt quét về phía cô: “Nhìn ra được gì rồi?”
Ôn Nhã úp mặt xuống mặt bàn, thành thật lắc đầu nói: “Không nhìn ra được gì.”
“Vậy thì nhắm mắt ngủ một lúc đi.”
“Ồ.”
Cô đồng ý nhưng đến mắt cũng không chớp lấy một cái. Lâm Tuyết Hà cũng không đoái hoài gì đến cô nữa, anh tự uống rượu một mình rồi ngồi ngẩn người.
Đáng tiếc thay, một lúc sau rượu của Ôn Nhã mới bốc hết lên, bắt đầu dùng đôi mắt sáng trưng như bóng đèn nhìn đăm đăm vào người đẹp rồi lải nhải mãi không thôi, cái gì cũng nói, lại còn nằng nặc bắt Lâm Tuyết Hà phải nhìn mình.
“… Tại sao lại cứ phải là người tôi thích đi thích bạn của tôi chứ? Tại sao tôi lại gặp được bạn trai cũ của bạn thân cơ chứ? Đây rốt cuộc là cái vận phân chó gì không biết…”
“… Lão sếp tồi, suốt ngày gài tôi!”
“… Sao tôi lại đen đủi thế chứ, anh nói xem, ây, anh Lâm nhìn tôi, nhìn tôi đây này!”
“Tôi bực mình quá, tôi đã đen đủi đến thế này rồi mà mẹ còn khiến tôi bực thêm, tôi không muốn xem mắt nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi…”
“Sao bà ấy lại tùy hứng thế cơ chứ, lúc nào cũng tự làm theo ý mình, không nghe lời người khác, nếu bà ấy không phải mẹ tôi thì tôi đã mặc kệ bà ấy từ lâu rồi…”
“… Anh Lâm, anh nói xem, sao tôi lại nhọ thế cơ chứ…”
“Ơ kìa anh Lâm, anh nhìn tôi này, nhìn tôi đi!”
Nói lải nhải một lèo cả tiếng đồng hồ, không để cho ai yên.
Khi cô nói lảm nhảm lặp lại đến lần thứ sáu, Lâm Tuyết Hà giơ tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua mí mắt cô, Ôn Nhã rùng mình một cái rồi nhắm mắt lại theo phản xạ.
Giọng nói của Lâm Tuyết Hà bị đè nén trong tiếng hát vang lên từng hồi, rồi lại rơi vào tai cô: “Yên tâm ngủ một lúc đi, tôi trông cho.”
Có thể yên tâm ngủ một giấc ư?
Ôn Nhã vừa nghĩ vậy, vừa chầm chậm nhắm mắt lại.
Trong bóng tối trước mắt, sự mệt mỏi và hơi rượu cùng bốc lên, bên tai là tiếng hát khàn khàn của cô gái, cô cứ nghe mãi, nghe mãi, nhưng hình như chẳng thể nghe lấy một câu từ nào, cuối cùng, cô cứ thế mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Trước khi mất đi ý thức, cô còn nghĩ, lần đầu tiên ra ngoài uống rượu với đàn ông mà lại say bí tỉ như chết, đúng là đẳng cấp thật.
Khách khứa ra vào nườm nượp, ông chủ cũng phải đi loanh quanh vài vòng, cuối cùng quay về trước mặt họ, anh ấy vừa lau chùi ly cốc vừa nói: “Hôm nay tâm trạng của cậu không giống mấy lần trước.”
Lâm Tuyết Hà xoay xoay ly rượu: “Ừm.”
“Bởi vì cô gái này?”
“Có lẽ vậy.”
Ông chủ cười trầm: “Nói thế nào đây?”
“Khá thú vị.”
“Không phải thích à?”
“Có lẽ vậy.”
“Không chắc chắn đến vậy ư?”
Lâm Tuyết Hà liếc nhìn người nào đó đang yên lặng nằm bò ra bên cạnh mình: “Cảm thấy khoảng cách như thế này rất tốt, không xa mà cũng chẳng gần.”
Ông chủ thấy buồn cười, thở dài mà lắc đầu: “Cái tính cách này của cậu lạnh nhạt quá rồi đấy, thật ra, nếu không ngại thì tìm người nào đó để thân thiết hơn một chút cũng tốt.”
Lâm Tuyết Hà cười không thành tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
Không ai biết được anh đang nghĩ gì.
Dinh doong.
Mẹ Ôn đang ngồi cắn hạt dưa trong phòng khách bỗng xoay đầu nhìn một cái, sau đó huých ông xã: “Lạ thật đấy, nếu không phải vì tối nay chuông cửa nhà reo lên thì tôi cũng quên mất là nhà chúng ta còn có cái thứ này đấy, đã thế còn muộn như vậy nữa chứ… Ông đừng có ngồi ì ra đó nữa, mau đi xem thử xem!”
Ba Ôn dịch mông, có vẻ không muốn đi lắm, nhưng bị vợ trừng mắt hai lần, thế là chỉ đành tháo kính lão và đặt quyển sách cổ khó hiểu xuống, lết dép lê đi ra ngoài.
Ông mở cửa ra: “Ai…”
Tầm nhìn sững lại, “đáp” xuống gương mặt của người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, một lúc sau ông mới cứng ngắc chuyển sang nhìn cô con gái nhà mình đang ngủ khò khò trên tấm lưng người đàn ông.
Lâm Tuyết Hà cười lễ phép: “Là bác Ôn phải không ạ, cháu là bạn của Ôn Nhã, cô ấy uống say rồi.”
Ba Ôn bừng tỉnh, bấy giờ mới ngửi thấy mùi rượu không quá nồng nặc nhưng cũng không hề nhẹ nhàng, ông vội đưa tay ra đỡ lấy Ôn Nhã: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhé, đưa cho bác là được rồi.”
Lâm Tuyết Hà lặng lẽ nhìn tấm thân gầy gò của ba Ôn một cái, không buông tay ra.
Cũng khá nặng đấy.
Ba Ôn cũng tự nhìn lại cơ thể gầy gò của mình, cuối cùng, ông quyết định tự biết lượng sức mình: “… Ngại quá, làm phiền cháu rồi.”
Lâm Tuyết Hà xốc người cô lên, Ôn Nhã càu nhàu vài tiếng, dụi dụi mặt vào gáy của người đàn ông, trông có vẻ như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh đi vào trong, hạ thấp giọng: “Không phiền ạ.”
Đúng là anh không phiền, chỉ có điều, anh đã khiến mẹ Ôn kinh ngạc đến mức rớt luôn cả hạt dưa trong tay.
Chuyện gì thế này, mấy hôm trước con gái nhà mình còn bị người ta đá, thế mà hôm nay đã câu được người đàn ông có một không hai như thế này rồi ư? Cái con bé này, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!
Lâm Tuyết Hà đi theo ba Ôn, chỉ vội vàng gật đầu với mẹ Ôn một cái: “Chào bác gái.”
“Ờ ờ, được.” Mẹ Ôn phản ứng lại hơi chậm, người ta vào tận phòng của Ôn Nhã rồi bà mới nhảy cẫng lên khỏi ghế sô pha.
Có, vấn, đề!
Lâm Tuyết Hà nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Ôn Nhã lật người một phát, cuộn vào trong chăn điều hoà rồi không động đậy gì nữa.
Ba Ôn thở dài vỗ trán cô: “Sao lại uống đến mức này vậy chứ.”
Lâm Tuyết Hà nhướng mắt nhìn lướt qua một lượt, phòng của Ôn Nhã không thể xem là ngay ngắn được, có lẽ là vì mấy thứ đồ linh tinh lặt vặt quá nhiều nên khiến cho căn phòng nhỏ bị chất đầy, trên tường treo vài bức tranh sơn dầu số hoá DIY tự tô màu, trên tủ và kệ treo đầy các loại sản phẩm thủ công như bóng Temari, dây chuyền tự đan, trên giá sách còn bày xiêu xiêu vẹo vẹo một đống dụng cụ làm đồ DIY… thấy mà cứ phải gọi là muốn giết chết những ai có chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lâm Tuyết Hà cố kìm nén không nhăn mày, anh rút chiếc điều khiển từ xa ở trong chiếc giỏ mây nhỏ có viền hoa đang treo trên đầu giường, sau đó bật điều hòa và điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, khi đặt lại vào trong giỏ thì tiện tay chỉnh thẳng luôn chiếc giỏ xiêu vẹo.
“Cảm ơn cháu nhé.”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Là cháu mời cô ấy đi uống rượu, đáng lý ra phải để cháu nói một tiếng xin lỗi mới phải.”
Ba Ôn ngớ người, sắp xếp lại câu từ một lúc rồi mới nói: “Nói thế nào thì cũng đã vất vả cho cháu phải đưa con bé về, một tiếng cảm ơn này là không thể thiếu được.”
“Khụ khụ.” Mẹ Ôn đứng ở cửa, bưng một đĩa hoa quả không biết đã được rửa sạch và cắt gọt xong từ lúc nào trên tay, bà cười tít mắt cắt ngang cuộc trò chuyện: “Chàng trai à, ra phòng khách ăn chút hoa quả đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lâm Tuyết Hà đứng dậy nói lời tạm biệt: “Làm phiền bác rồi, nhưng tài xế lái thay vẫn đang đợi cháu ở dưới lầu, cháu phải đi rồi ạ.”
Mẹ Ôn không vui khi cứ để người ta đi như vậy, bà hất cánh tay ba Ôn đang giữ lấy tay mình ra rồi dúi luôn đĩa hoa quả cho ông, nhiệt tình muốn tiễn Lâm Tuyết Hà một đoạn: “Thật là, hiếm lắm mới có bạn của Ôn Nhã tới nhà, thế mà bác lại không thể tiếp đãi cho hẳn hoi…”
Ba Ôn thầm trố mắt ra, có bạn bè nào mà nửa đêm nửa hôm, gần mười một giờ đến nhà, lại còn là đàn ông nữa chứ!
Lâm Tuyết Hà chỉ để bà tiễn đến cửa: “Xin bác dừng bước.”
“Ôi, để bác tiễn cháu xuống dưới lầu…”
“Không cần đâu ạ.” Lâm Tuyết Hà giơ tay lên ngăn giữa mình và mẹ Ôn, cười nhẹ một tiếng: “Cháu xin lỗi vì muộn như vậy rồi mới đưa Ôn Nhã về, không cẩn thận lỡ uống vài ly, mong bác bỏ qua cho.”
Mẹ Ôn cười: “Không sao, bình thường con bé này cũng tăng ca suốt ngày, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hơn mười giờ nó mới về nhà.”
“Cô ấy rất mệt mỏi rồi.”
Mẹ Ôn sững người: “Hả?” Sao tự dưng lại nói đến cái này?
Dáng người Lâm Tuyết Hà thẳng tắp, ánh đèn trên hành lang đổ bóng xuống người anh, che mờ đi ánh mắt, anh cười nói: “Vất vả cho cô ấy phải giúp cháu tìm nhà, rồi lại bận bịu lắp đặt sửa sang căn nhà, một thân con gái cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Ô ô ô!” Mẹ Ôn há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Anh Lâm là cháu sao!”
“Vâng, hôm nay đã hoàn thiện xong xuôi nên mới mời cô ấy đi uống vài ly, nhưng không ngờ tửu lượng của cô ấy không tốt, uống vài hớp đã say bí tỉ nói năng linh tinh rồi.”
Mẹ Ôn hơi đỏ mặt: “Ôi trời ạ, nó không gây thêm phiền phức gì cho cháu đấy chứ?’
Lâm Tuyết Hà cười lắc đầu: “Cái đó thì không ạ, chỉ là cháu nghe cô ấy cứ càm ràm mãi, nói là mệt mỏi lắm rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
“Hô hô hô nó thì có cái gì phải mệt đâu chứ…”
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt Lâm Tuyết Hà, giọng điệu khoan thai nhẹ nhàng: “Từ sáng đến tối cô ấy phải làm rất nhiều việc, cháu thấy cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng cũng may cô ấy sống ở nhà, có bác trai bác gái cùng chia sẻ gánh nặng nên đỡ hơn đôi chút… Không nhiều lời nữa, bác nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu xin phép đi trước.”
Anh xoay người rời đi, mẹ Ôn chỉ nói một câu “đi thong thả”, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn theo bóng lưng anh mãi, càng nhìn càng thấy ưng ý.
“Công nhận là đúng như những gì Ôn Nhã nói, con trai của đám bạn học cũ của ông mà so với cậu Lâm này, thì không biết là nằm ở cái xó xỉnh nào nữa, mà này, theo tôi thấy…”
Ba Ôn nghe ra ý khác của Lâm Tuyết Hà thì chỉ thở dài: “Bà bớt kiếm chuyện cho Ôn Nhã đi, đúng là con nó đã mệt lắm rồi, để con bé ở nhà có không gian hít thở đi thôi.”
Cái bà vợ ngốc này, người ta nói đến cỡ đó rồi mà còn chưa nghe ra…
Thời gian chầm chậm chìm vào màn đêm khuya, tiếng gió càng lúc càng lớn.
Lâm Tuyết Hà quay về xe, mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Là một người ngoài cuộc, anh cũng chỉ có thể giúp cô đến mức này mà thôi.
Mong rằng chất cồn sẽ phát huy tác dụng, có thể giúp cô giải tỏa thần kinh đang căng thẳng.