Chương : 2
Đi thang máy đến tầng 1, Giang Tuyết Tử chậm rãi ra khỏi đại sảnh, ở bên đường đứng trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn đi đến trạm xe buýt.
Tiền bạc hàng tháng của cô thật sự có hạn, từ nơi này đón xe về nhà, ít nhất cũng 50, 60 tệ nhưng nếu dùng phương tiện công cộng, chỉ cần đi 2 chuyến là đến nơi, tốn chưa đến 3 tệ. Chỗ tiền chênh lệch đó cũng đủ cho Giang Tuyết Tử ăn cả tuần, hoặc có thể mua một bó hoa dạ lan hương cô nhìn trúng lúc chiều.
Giang Tuyết Tử ngồi gần cửa xe, đầu vẫn vang lên tiếng ông ông không ngừng, choáng váng khó chịu, trong ngực thi thoảng dâng lên cảm giác muốn nôn mửa. Giọng nam trầm tĩnh dễ nghe ban nãy vang vọng bên tai, cùng thanh âm của người thiếu niên trong trí nhớ hoà lẫn vào nhau, Giang Tuyết Tử đột nhiên phát giác, chính mình lại có chút không nhớ rõ anh lớn lên trông như thế nào.
Trong lúc ý thức mông lung, cô nghe được nhiều tiếng gọi "Triển đội", "Triển ca". Thêm nữa làn điệu, thói quen ngữ pháp cùng cách dùng từ kia vô tình thoáng qua, Giang Tuyết Tử đã có thể xác định được thân phận của anh.
Toàn bộ thành phố B không ai không biết Triển gia Nhị thiếu, Triển Kính.
Thì ra anh đã xuất ngũ chuyển nghề về làm đặc công.
Mấy năm gần đây, Triển gia ở cả ba lĩnh vực quân-chính-thương đều như cá gặp nước, ngay cả người kém nhất năm đó hiện tại cũng đã trở thành nhân vật có tiếng tăm vang dội trong quân đội. Mười năm qua, thế sự đổi dời, những gia tộc khác có lúc thăng lúc trầm, có thành có bại, chỉ có duy nhất Triển gia càng ngày càng phát triển, người trẻ của Triển gia ai ai cũng có thể làm tốt phần việc của mình.
Triển Kính vốn là một trong mấy đứa nhỏ có tiền đồ nhất Triển gia, lúc trước ông ngoại đã từng nói, con cháu nhà ai có thể gả cho nhị tiểu tử của Triển gia, không quá mười năm, nhất định là đệ nhất phu nhân trong giới quân sự.
Bất quá, mấy chuyện này không có liên quan gì đến cô.
Thái dương Giang Tuyết Tử dán một một khối băng gạc, tay vịn vào lưng ghế phía trước, không tiếng động nở một nụ cười.
Trong bệnh viện, Triển Kính cau mày đứng bên cửa sổ. Thị lực của anh vô cùng tốt, từ vị trí này nhìn ra ngoài có thể thấy rõ cô gái kia thong thả ra cửa bệnh viện, ngơ ngẩn một lúc sau đó đi bộ đến trạm xe buýt!
Anh đã sớm biết câu "nhà cũng gần đây" không phải là lời thật. Khu dân cư bên cạnh đều là nhà ở của người trong bệnh viện, nếu ở phụ cận chỗ này đi nữa thì căn bản cô cũng không cần phải đi xe buýt.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, vóc dáng thấp hơn Triển Kính một chút, dung mạo lại nhã nhặn tuấn tú, xuất chúng phi thường. Thằng nhãi này còn biết nụ cười tao nhã của mình có lực sát thương đến mức nào, trên đường đi cũng không keo kiệt mà nở nụ cười ôn nhu, khiến cho y tá và bệnh nhân nữ qua lại trên hành lang đều phải liếc nhìn.
Người còn chưa tới, tiếng cười đã phát ra: "Ơ! Đây không phải là Triển ca sao? Không vội trở về cục hả? Muốn mời đàn em đây ăn cơm à?"
Chân mày Triển Kính giãn ra, ánh mắt lại không rời khỏi bóng dáng màu xám mỏng manh kia. Tống Phong Thành nhìn theo liền biết chuyện gì xảy ra, cười trêu chọc: "Cái này rõ ràng không giống tác phong của Triển ca đâu nha! Vừa mắt thì đuổi theo, chờ người đi xa rồi còn đứng đó làm ra vẻ mặt hiu quạnh cho ai xem."
Triển Kính nhàn nhạt liếc mắt: "Ngoại khoa rảnh rỗi lắm hả?"
Tống Phong Thành tao nhã cười: "Cũng không có việc gì lớn."
Triển Kính lười đôi co với hắn, nói sang chuyện khác: "Bảng nào được điền trước khi kiểm tra?"
Tống Phong Thành thu lại nụ cười, hai bàn tay đút vào túi áo khoác ở hai bên: "Triển ca, tuy em hay nói đùa nhưng cô gái kia không phải người bình thường. Anh tốt nhất đừng nên đụng."
Triển Kính liếc mắt: "Ai?"
Tống Phong Thành thản nhiên phun ra một chữ: "Giang."
"Cô ấy là cháu ngoại của Giang gia."
Triển - Tống - Triệu - Đường - Giang là năm gia tộc lớn ở thành phố B, Giang gia vốn đi đầu, ước chừng hơn mười năm gần đây lại có chút sa sút.
Người biết nội tình thì nói là đứa con gái mà Giang lão gia sủng ái nhất gây nên chuyện này, lấm bẩn chính mình không nói, còn liên lụy toàn bộ Giang gia tổn thất nặng nề. Đã thế còn đắc tội với Triệu gia trong chính trị và quân sự, chuyện kinh doanh cũng không còn bạn bè thân hữu. Thế lực từ đó cũng xuống dốc không phanh, những ngày huy hoàng lùi xa vào quá khứ. Khi nói về Giang gia, chuyện người ta cho là đáng xấu hổ nhất lại chính là con gái duy nhất của Giang lão gia trước khi chết còn có một đứa con gái: Giang Tuyết Tử.
Kỳ thật người thông suốt đều nhìn ra được, chuyện Giang gia lụn bại không phải trong ngày một ngày hai mà là trải qua thời gian dài mục ruỗng từ từ mới dẫn đến kết quả này. Do đó, mẹ của Giang Tuyết Tử đã trở thành một vật tế thần, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết là có thật, người ngoài ai cũng tin tưởng như vậy. Đem cả họ Giang từ trên xuống dưới quấy phá một trận long trời lở đất xong thì lại gặp vận xui, vì tai nạn xe mà chết.
Porsche đỏ chói như lửa lao qua rào chắn, trượt xuống triền núi, lúc ấy có không ít người tận mắt trông thấy ngọn lửa bùng cháy dữ dội, người chết cũng không toàn thây...
Vì vậy người gánh chịu tất cả tiếng xấu khi ấy dĩ nhiên là Giang Tuyết Tử. Năm đó cô 17 tuổi.
Những tháng ngày trước kia cô là bảo bối trong tay của mẹ và ông ngoại, tiểu công chúa Giang gia chói mắt đến độ có những người không dám nhìn thẳng vào cô. Sự kiện kia xảy ra, từ trên xuống dưới nhà họ Giang hận không thể lấy tay dùng chân nghiến cô như nhỏ nghiến một cọng cỏ dại, cô chính là truyện cười trong những buổi trà dư tửu hậu của giới thượng lưu thành phố B.
Họ hàng Giang gia hận cô, hận đến độ đem cô rút gân lột da cũng không hết, cho nên ngay cả đại học Giang Tuyết Tử cũng không được thi, 19 tuổi liền bỏ học ở nhà. Người ngoài xem thường cô, cảm thấy cô cùng với mẹ mình là từ một khuôn, đều là khắc tinh giết người không đền mạng. Cho nên chỉ cần là người có chút thân phận địa vị lại biết rõ chuyện lúc trước, đều sẽ giễu cợt nguyền rủa cô bất kể sau lưng hay trước mặt.
Có thể là do nể mặt Giang lão gia cho nên không ai dám trực tiếp giết chết cô, kể cả những người anh họ chị họ hận cô thấu xương, kể cả những kẻ ngoài trào phúng khinh bỉ, hận không thể dìm chết cô trong nước bọt của bọn họ.
Cho nên sự tồn tại của cô trong mắt giới thượng lưu thành phố B chính là chuyện đáng kinh tởm.
Tống Phong Thành nói qua mấy câu, Triển Kính cũng đã nhớ ra.
Mười mấy năm trước, lúc anh tròn 18, Triển gia mở tiệc mừng sinh nhật anh, tiểu nha đầu này cũng tới, tặng cho anh một cái đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng giá trị hơn mười vạn tệ, hơn nữa còn nhảy cùng anh ba điệu mở màn. Khi đó Triển gia chưa có tiếng tăm gì, các vị thúc thúc lúc đó hoàn toàn không đủ bản lĩnh cùng năng lực để lèo lái công việc. Rất nhiều người đều cho rằng Triển gia sẽ sớm lụi tàn, nhưng ai biết cuối cùng người không chống đỡ được lại chính là Giang gia của tiểu công chúa kiêu ngạo của kia.
Anh nhớ rõ lúc cùng cô khiêu vũ, mắt cô mở to, ánh nhìn chưa từng rời khỏi mặt anh. Thi thoảng sẽ hỏi một hai câu chuyện, thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu, cũng không phải nữ hài tử kiêu căng khiến người ta chán ghét.
Lúc ấy anh 18 tuổi, tiểu nha đầu này khi ấy tầm 14 15 tuổi, chỉ cao tới ngực của anh. Mái tóc suôn dài, đeo một vòng dây ruy băng màu hồng phấn, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trái táo, mắt to lấp lánh. Khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt trong suốt phản chiếu duy nhất người đối diện.
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, có thể làm cho không ít nam nhân cam tâm tình nguyện đi theo phục tùng.
Anh nhớ mình lúc ấy vẫn rất thích tiểu muội muội này. Về sau Giang gia tựa hồ như cố ý muốn bọn họ lui tới nhiều hơn, cha mẹ anh cũng không phản đối gì. Thi thoảng có tiệc rượu hay dã ngoại mà thuận tiện thì ba mẹ vẫn luôn nhắc nhở anh gọi điện thoại mời cô cùng đi. Có lẽ được nuông chiều từ nhỏ, cô bé cũng rất ít nói, tính cách cũng có thể nói một là một hai là hai. Bên cạnh vây quanh không ít bạn bè, cả nam lẫn nữ, vô luận lớn hơn hay nhỏ hơn cô, đều nghe theo lời cô, để mặc cho cô định đoạt. Bản thân cô cũng không phải đứa nhỏ khó lấy lòng, chỉ là những người vây quanh kia ân cần quá mức, vắt óc tìm mưu kế muốn lấy lòng hòn ngọc quý trên tay Giang gia. Khổ nỗi cô cũng không thích cười nói, nói chuyện cùng người khác luôn mang theo giọng điệu ra lệnh lãnh đạm, kiến cho người ta nghĩ rằng cô là người khó tính, lạnh nhạt cao ngạo, rất khó ở chung. Năm đó toàn bộ thành phố B đồn rằng cô là một tiểu mỹ nhân, tương lai sẽ là bông hoa khó hái hơn cả mẹ cô, thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của mẹ, trở thành người đẹp nhất thành phố B, tất cả đàn ông đều muốn cưới về làm vợ.
Có thể cô thích nói chuyện cùng anh, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, đều hỏi anh những vấn đề kì quái. Tỷ như anh ở bộ đội dùng súng gì, tỷ như có bao giờ anh thấy tận mắt côn đồ hung ác hay tội phạm giết người ở bên ngoài chứ không phải trên tivi hay chưa. Tóm lại, mấy thứ này rõ ràng không phải là những vấn đề mà các tiểu cô nương tầm tuổi cô khi ấy quan tâm đến.
Khi Giang gia xảy ra chuyện, hai người khi ấy cũng đã không gặp nhau hai năm, anh lúc ấy đang trong quân đội, đến ba năm sau mới trở về, rồi sau đó lại ra nước ngoài, đến hơn nửa năm trước mới xuất ngũ, được điều đến thành phố B làm đội trưởng đội đặc công. Sự việc của Giang gia anh cũng mơ hồ nghe người trong nhà đề cập qua, nhưng không ai nói cho anh biết Giang Tuyết Tử đã phải gánh chịu những gì, hiện tại đã trở thành người như thế nào. Hoặc là ba mẹ cố kỵ năm đó đã từng nhận lời với Giang lão gia, bàn chuyện cưới xin này nọ khiến anh không vui, hay là mọi người đều hiểu rõ tính tình của anh, không ai dám vô duyên vô cớ ở trước mặt abg khua môi múa mép, bởi vậy câu chuyện của Giang Tuyết Tử là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Vừa rồi nha đầu kia từ đầu đến cuối cũng không nguyện cùng anh quen biết, ngay cả nói chuyện cũng không chịu nhìn thẳng, hẳn là đã sớm nhận ra anh.
Là sợ anh cũng giống những người khinh khi giễu cợt, châm chọc khiêu khích cô, hay là sợ anh sẽ nhận ra thân phận của mình, coi cô như thuốc độc tránh còn không kịp? Dù sao trong lòng cô, anh đã từng thân thiết với những người anh họ của cô, cũng không khác đám người kia là bao.
Tống Phong Thành thấy Triển Kính mãi không đáp, ánh mắt nhìn chằm chàm cửa sổ, có chút sốt ruột, vỗ vai Triển Kính: "Anh em cũng đã nói hết lời, Triển đội làm ơn đừng lưu luyến không lời như thế. Thành phố B này không thiếu chính là mĩ nhân, trưa hôm nay Phong ca mời người anh em đây đi ăn, Lam Sắc Đế Quốc, thế nào, người anh em!"
Triển Kính không nói gì, chỉ là theo chân Tống Phong Thành đi đến thang máy.
Tiền bạc hàng tháng của cô thật sự có hạn, từ nơi này đón xe về nhà, ít nhất cũng 50, 60 tệ nhưng nếu dùng phương tiện công cộng, chỉ cần đi 2 chuyến là đến nơi, tốn chưa đến 3 tệ. Chỗ tiền chênh lệch đó cũng đủ cho Giang Tuyết Tử ăn cả tuần, hoặc có thể mua một bó hoa dạ lan hương cô nhìn trúng lúc chiều.
Giang Tuyết Tử ngồi gần cửa xe, đầu vẫn vang lên tiếng ông ông không ngừng, choáng váng khó chịu, trong ngực thi thoảng dâng lên cảm giác muốn nôn mửa. Giọng nam trầm tĩnh dễ nghe ban nãy vang vọng bên tai, cùng thanh âm của người thiếu niên trong trí nhớ hoà lẫn vào nhau, Giang Tuyết Tử đột nhiên phát giác, chính mình lại có chút không nhớ rõ anh lớn lên trông như thế nào.
Trong lúc ý thức mông lung, cô nghe được nhiều tiếng gọi "Triển đội", "Triển ca". Thêm nữa làn điệu, thói quen ngữ pháp cùng cách dùng từ kia vô tình thoáng qua, Giang Tuyết Tử đã có thể xác định được thân phận của anh.
Toàn bộ thành phố B không ai không biết Triển gia Nhị thiếu, Triển Kính.
Thì ra anh đã xuất ngũ chuyển nghề về làm đặc công.
Mấy năm gần đây, Triển gia ở cả ba lĩnh vực quân-chính-thương đều như cá gặp nước, ngay cả người kém nhất năm đó hiện tại cũng đã trở thành nhân vật có tiếng tăm vang dội trong quân đội. Mười năm qua, thế sự đổi dời, những gia tộc khác có lúc thăng lúc trầm, có thành có bại, chỉ có duy nhất Triển gia càng ngày càng phát triển, người trẻ của Triển gia ai ai cũng có thể làm tốt phần việc của mình.
Triển Kính vốn là một trong mấy đứa nhỏ có tiền đồ nhất Triển gia, lúc trước ông ngoại đã từng nói, con cháu nhà ai có thể gả cho nhị tiểu tử của Triển gia, không quá mười năm, nhất định là đệ nhất phu nhân trong giới quân sự.
Bất quá, mấy chuyện này không có liên quan gì đến cô.
Thái dương Giang Tuyết Tử dán một một khối băng gạc, tay vịn vào lưng ghế phía trước, không tiếng động nở một nụ cười.
Trong bệnh viện, Triển Kính cau mày đứng bên cửa sổ. Thị lực của anh vô cùng tốt, từ vị trí này nhìn ra ngoài có thể thấy rõ cô gái kia thong thả ra cửa bệnh viện, ngơ ngẩn một lúc sau đó đi bộ đến trạm xe buýt!
Anh đã sớm biết câu "nhà cũng gần đây" không phải là lời thật. Khu dân cư bên cạnh đều là nhà ở của người trong bệnh viện, nếu ở phụ cận chỗ này đi nữa thì căn bản cô cũng không cần phải đi xe buýt.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, vóc dáng thấp hơn Triển Kính một chút, dung mạo lại nhã nhặn tuấn tú, xuất chúng phi thường. Thằng nhãi này còn biết nụ cười tao nhã của mình có lực sát thương đến mức nào, trên đường đi cũng không keo kiệt mà nở nụ cười ôn nhu, khiến cho y tá và bệnh nhân nữ qua lại trên hành lang đều phải liếc nhìn.
Người còn chưa tới, tiếng cười đã phát ra: "Ơ! Đây không phải là Triển ca sao? Không vội trở về cục hả? Muốn mời đàn em đây ăn cơm à?"
Chân mày Triển Kính giãn ra, ánh mắt lại không rời khỏi bóng dáng màu xám mỏng manh kia. Tống Phong Thành nhìn theo liền biết chuyện gì xảy ra, cười trêu chọc: "Cái này rõ ràng không giống tác phong của Triển ca đâu nha! Vừa mắt thì đuổi theo, chờ người đi xa rồi còn đứng đó làm ra vẻ mặt hiu quạnh cho ai xem."
Triển Kính nhàn nhạt liếc mắt: "Ngoại khoa rảnh rỗi lắm hả?"
Tống Phong Thành tao nhã cười: "Cũng không có việc gì lớn."
Triển Kính lười đôi co với hắn, nói sang chuyện khác: "Bảng nào được điền trước khi kiểm tra?"
Tống Phong Thành thu lại nụ cười, hai bàn tay đút vào túi áo khoác ở hai bên: "Triển ca, tuy em hay nói đùa nhưng cô gái kia không phải người bình thường. Anh tốt nhất đừng nên đụng."
Triển Kính liếc mắt: "Ai?"
Tống Phong Thành thản nhiên phun ra một chữ: "Giang."
"Cô ấy là cháu ngoại của Giang gia."
Triển - Tống - Triệu - Đường - Giang là năm gia tộc lớn ở thành phố B, Giang gia vốn đi đầu, ước chừng hơn mười năm gần đây lại có chút sa sút.
Người biết nội tình thì nói là đứa con gái mà Giang lão gia sủng ái nhất gây nên chuyện này, lấm bẩn chính mình không nói, còn liên lụy toàn bộ Giang gia tổn thất nặng nề. Đã thế còn đắc tội với Triệu gia trong chính trị và quân sự, chuyện kinh doanh cũng không còn bạn bè thân hữu. Thế lực từ đó cũng xuống dốc không phanh, những ngày huy hoàng lùi xa vào quá khứ. Khi nói về Giang gia, chuyện người ta cho là đáng xấu hổ nhất lại chính là con gái duy nhất của Giang lão gia trước khi chết còn có một đứa con gái: Giang Tuyết Tử.
Kỳ thật người thông suốt đều nhìn ra được, chuyện Giang gia lụn bại không phải trong ngày một ngày hai mà là trải qua thời gian dài mục ruỗng từ từ mới dẫn đến kết quả này. Do đó, mẹ của Giang Tuyết Tử đã trở thành một vật tế thần, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết là có thật, người ngoài ai cũng tin tưởng như vậy. Đem cả họ Giang từ trên xuống dưới quấy phá một trận long trời lở đất xong thì lại gặp vận xui, vì tai nạn xe mà chết.
Porsche đỏ chói như lửa lao qua rào chắn, trượt xuống triền núi, lúc ấy có không ít người tận mắt trông thấy ngọn lửa bùng cháy dữ dội, người chết cũng không toàn thây...
Vì vậy người gánh chịu tất cả tiếng xấu khi ấy dĩ nhiên là Giang Tuyết Tử. Năm đó cô 17 tuổi.
Những tháng ngày trước kia cô là bảo bối trong tay của mẹ và ông ngoại, tiểu công chúa Giang gia chói mắt đến độ có những người không dám nhìn thẳng vào cô. Sự kiện kia xảy ra, từ trên xuống dưới nhà họ Giang hận không thể lấy tay dùng chân nghiến cô như nhỏ nghiến một cọng cỏ dại, cô chính là truyện cười trong những buổi trà dư tửu hậu của giới thượng lưu thành phố B.
Họ hàng Giang gia hận cô, hận đến độ đem cô rút gân lột da cũng không hết, cho nên ngay cả đại học Giang Tuyết Tử cũng không được thi, 19 tuổi liền bỏ học ở nhà. Người ngoài xem thường cô, cảm thấy cô cùng với mẹ mình là từ một khuôn, đều là khắc tinh giết người không đền mạng. Cho nên chỉ cần là người có chút thân phận địa vị lại biết rõ chuyện lúc trước, đều sẽ giễu cợt nguyền rủa cô bất kể sau lưng hay trước mặt.
Có thể là do nể mặt Giang lão gia cho nên không ai dám trực tiếp giết chết cô, kể cả những người anh họ chị họ hận cô thấu xương, kể cả những kẻ ngoài trào phúng khinh bỉ, hận không thể dìm chết cô trong nước bọt của bọn họ.
Cho nên sự tồn tại của cô trong mắt giới thượng lưu thành phố B chính là chuyện đáng kinh tởm.
Tống Phong Thành nói qua mấy câu, Triển Kính cũng đã nhớ ra.
Mười mấy năm trước, lúc anh tròn 18, Triển gia mở tiệc mừng sinh nhật anh, tiểu nha đầu này cũng tới, tặng cho anh một cái đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng giá trị hơn mười vạn tệ, hơn nữa còn nhảy cùng anh ba điệu mở màn. Khi đó Triển gia chưa có tiếng tăm gì, các vị thúc thúc lúc đó hoàn toàn không đủ bản lĩnh cùng năng lực để lèo lái công việc. Rất nhiều người đều cho rằng Triển gia sẽ sớm lụi tàn, nhưng ai biết cuối cùng người không chống đỡ được lại chính là Giang gia của tiểu công chúa kiêu ngạo của kia.
Anh nhớ rõ lúc cùng cô khiêu vũ, mắt cô mở to, ánh nhìn chưa từng rời khỏi mặt anh. Thi thoảng sẽ hỏi một hai câu chuyện, thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu, cũng không phải nữ hài tử kiêu căng khiến người ta chán ghét.
Lúc ấy anh 18 tuổi, tiểu nha đầu này khi ấy tầm 14 15 tuổi, chỉ cao tới ngực của anh. Mái tóc suôn dài, đeo một vòng dây ruy băng màu hồng phấn, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trái táo, mắt to lấp lánh. Khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt trong suốt phản chiếu duy nhất người đối diện.
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, có thể làm cho không ít nam nhân cam tâm tình nguyện đi theo phục tùng.
Anh nhớ mình lúc ấy vẫn rất thích tiểu muội muội này. Về sau Giang gia tựa hồ như cố ý muốn bọn họ lui tới nhiều hơn, cha mẹ anh cũng không phản đối gì. Thi thoảng có tiệc rượu hay dã ngoại mà thuận tiện thì ba mẹ vẫn luôn nhắc nhở anh gọi điện thoại mời cô cùng đi. Có lẽ được nuông chiều từ nhỏ, cô bé cũng rất ít nói, tính cách cũng có thể nói một là một hai là hai. Bên cạnh vây quanh không ít bạn bè, cả nam lẫn nữ, vô luận lớn hơn hay nhỏ hơn cô, đều nghe theo lời cô, để mặc cho cô định đoạt. Bản thân cô cũng không phải đứa nhỏ khó lấy lòng, chỉ là những người vây quanh kia ân cần quá mức, vắt óc tìm mưu kế muốn lấy lòng hòn ngọc quý trên tay Giang gia. Khổ nỗi cô cũng không thích cười nói, nói chuyện cùng người khác luôn mang theo giọng điệu ra lệnh lãnh đạm, kiến cho người ta nghĩ rằng cô là người khó tính, lạnh nhạt cao ngạo, rất khó ở chung. Năm đó toàn bộ thành phố B đồn rằng cô là một tiểu mỹ nhân, tương lai sẽ là bông hoa khó hái hơn cả mẹ cô, thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của mẹ, trở thành người đẹp nhất thành phố B, tất cả đàn ông đều muốn cưới về làm vợ.
Có thể cô thích nói chuyện cùng anh, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, đều hỏi anh những vấn đề kì quái. Tỷ như anh ở bộ đội dùng súng gì, tỷ như có bao giờ anh thấy tận mắt côn đồ hung ác hay tội phạm giết người ở bên ngoài chứ không phải trên tivi hay chưa. Tóm lại, mấy thứ này rõ ràng không phải là những vấn đề mà các tiểu cô nương tầm tuổi cô khi ấy quan tâm đến.
Khi Giang gia xảy ra chuyện, hai người khi ấy cũng đã không gặp nhau hai năm, anh lúc ấy đang trong quân đội, đến ba năm sau mới trở về, rồi sau đó lại ra nước ngoài, đến hơn nửa năm trước mới xuất ngũ, được điều đến thành phố B làm đội trưởng đội đặc công. Sự việc của Giang gia anh cũng mơ hồ nghe người trong nhà đề cập qua, nhưng không ai nói cho anh biết Giang Tuyết Tử đã phải gánh chịu những gì, hiện tại đã trở thành người như thế nào. Hoặc là ba mẹ cố kỵ năm đó đã từng nhận lời với Giang lão gia, bàn chuyện cưới xin này nọ khiến anh không vui, hay là mọi người đều hiểu rõ tính tình của anh, không ai dám vô duyên vô cớ ở trước mặt abg khua môi múa mép, bởi vậy câu chuyện của Giang Tuyết Tử là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Vừa rồi nha đầu kia từ đầu đến cuối cũng không nguyện cùng anh quen biết, ngay cả nói chuyện cũng không chịu nhìn thẳng, hẳn là đã sớm nhận ra anh.
Là sợ anh cũng giống những người khinh khi giễu cợt, châm chọc khiêu khích cô, hay là sợ anh sẽ nhận ra thân phận của mình, coi cô như thuốc độc tránh còn không kịp? Dù sao trong lòng cô, anh đã từng thân thiết với những người anh họ của cô, cũng không khác đám người kia là bao.
Tống Phong Thành thấy Triển Kính mãi không đáp, ánh mắt nhìn chằm chàm cửa sổ, có chút sốt ruột, vỗ vai Triển Kính: "Anh em cũng đã nói hết lời, Triển đội làm ơn đừng lưu luyến không lời như thế. Thành phố B này không thiếu chính là mĩ nhân, trưa hôm nay Phong ca mời người anh em đây đi ăn, Lam Sắc Đế Quốc, thế nào, người anh em!"
Triển Kính không nói gì, chỉ là theo chân Tống Phong Thành đi đến thang máy.