Chương : 3
Tắt máy tính cùng điều hòa, kiểm tra cửa sổ, tắt đèn, khóa cửa, tuần tự hoàn thành một loạt các động tác đâu vào đấy, Giang Tuyết Tử cuối cùng cũng đeo balo lên vai, cất kỹ chìa khóa, đi ra sau thư viện, đón xe buýt về nhà.
Thái rau, nấu cơm, mở máy tính, kiểm tra hộp thư cùng QQ, làm xong một lượt, cô mới ngồi xuống ghế, vừa ăn cháo vừa xem mấy tấm ảnh mới mà trang web du lịch vừa đăng.
Đêm tháng năm vẫn chưa quá nóng nực, gió từ cửa sổ mang theo hương hoa hồng mà lầu dưới trồng thoang thoảng lướt qua...
Ăn xong cơm tối, Giang Tuyết Tử tắt trang web, bưng bát đũa đến phòng bếp rửa sạch.
Từ lần gặp Triển Kình đến nay đã một tháng, với các mối quan hệ hiện tại của cô thì vốn không có cách gì để biết thêm tin tức của anh. Bất quá có thể khẳng định cuộc sống của đối phương càng lúc càng tốt. Anh ấy đã đi từng ấy năm, lại là bộ đội chuyển nghề trở về, công tác ổn định, tiền lương tiền thưởng có đủ, xem ra, không bao lâu nữa cũng sẽ tính chuyện lập gia đình.
Nhớ lại hơn mười năm trước hai người quen biết, Giang Tuyết Tử không tự chủ cong lên một chút cười nhạt. Có người cảm thấy nhớ lại tuyệt vời, có người bởi vì nhớ lại mà phiền não nhưng những người này suy cho cùng vẫn còn thực tại để dựa vào. Nếu quá khứ là tốt đẹp, thì càng có động lực để dệt gấm thêu hoa, còn không, cũng có thể thảng hoặc buông tay, quay đầu chuyên chú vì hiện tại.
Duy chỉ có cô, trừ bỏ những kí ức vụn vặt có thể đem ra nhấm nuốt, không hề có bất kì thứ gì khác.
Bởi vì tương lai cô và người ấy là hai đường thẳng song song.
Sau khi mẹ qua đời, cô nơm nớp lo lắng tốt nghiệp cho xong, đại học cũng chỉ học nửa năm, đã bị ông ngoại ra lệnh ở nhà tự kiểm điểm bản thân. Rồi sau đó bị cấm túc ở nhà một năm, đã có người an bài cho cô tới làm thủ thư quản lý thư viện tới bây giờ. 6 năm trôi qua rất nhanh, cô mới đầu ngây thơ bất an, nơm nớp lo sợ, càng về sau thì lại càng không tin vào tương lai, đến cuối cơn cuồng loạn, tất cả những cảm xúc đều bằng không.
Nước mắt vĩnh viễn không thể rơi xuống, tâm tình thống khổ tựa như vũ trụ hắc động, có thể cắn nuốt hết thảy, lại vĩnh viễn không có hồi kết.
Cuối cùng, cô học được cách buông bỏ. Tất cả đam mê của tuổi 17 đều cắt vụn như những kiện quần áo năm đó, cuộn lại thành đống vứt vào đáy rương, từ đó về sau không bao giờ để mắt tới nữa.
Vì thế luyện thành người không quan tâm hơn thua như hiện tại.
Tết âm lịch hàng năm là dịp một nhà tổ chức tiệc mừng năm mới, trừ bỏ bữa cơm tề tụ đầy đủ mọi người, ông ngoại cũng rất ít khi gặp riêng Giang Tuyết Tử, có chuyện gì cũng thông qua thư kí gọi điện thoại cho cô.
Mỗi lần ăn bữa cơm đoàn viên, cô phải lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, bởi vì trong lúc cả nhà tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ có một mình cô ở đó, cô độc tẻ ngắt, chẳng mấy ai quan tâm đến mình. Cần cô tham dự chẳng qua là vì hai chữ "đoàn viên", coi như là hoàn thành ý muốn hạnh phúc viên mãn.
Tiền lì xì do Giang gia chuẩn bị hàng năm cũng không có phần của cô, anh họ chị họ kết hôn cũng không mời cô tham dự, cuộc họp đại gia tộc lại càng không muốn có mặt Giang Tuyết Tử. Cô giống như là sự nguyền rủa của Giang gia, gặp cô giống như gặp vận rủi nhưng không ai dám quên đi sự hiện diện của cô. Bởi vì sự tồn tại của cô nhắc nhở bọn họ về nỗi nhục mười năm trước, cũng thúc giục tiểu bối ở Giang gia phải quyết chí tự cường, nhặt mặt mũi đã mất của Giang gia về.
Chuông điện thoại vang lên làm Giang Tuyết Tử hồi tỉnh, tâm tình chuẩn bị cũng rất nhanh:
"Xin chào."
"Tối thứ 6 đến nhà anh ba của con."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm già nua làm cho cô sửng sốt. Vốn tưởng là giống như thường ngày, Lâm thư kí sẽ gọi điện thoại báo cho cô biết một ít chuyện, không nghĩ tới ông ngoại lại tự mình gọi đến.
"Dạ.". Giang Tuyết Tử lên tiếng trả lời, cổ họng có chút khô khốc, ngứa một chút, lại có chút ẩn ẩn đau.
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, còn nói: "Ăn mặc đẹp một chút, anh ba muốn giới thiệu người, phải cẩn thận ứng đối."
"Dạ."
Khác với lúc còn bé, từ sau khi chuyện kia xảy ra, cô cùng ông ngoại nói chuyện chỉ dùng mấy chữ "Đúng vậy", "dạ", "con biết rồi " mà chống đỡ. Mà Giang Tuyết Tử lại không biết phải nói chuyện gì khác, cho nên mặc dù đối với phương lúc nói chuyện ngữ khí chậm rãi nhưng cô vẫn cứng nhắc "dạ" một chữ, không nói gì thêm.
Người kia lại trầm mặc một hồi, giống như truyền đến một tiếng thở dài, trực tiếp cúp máy.
Thanh âm mất tín hiệu vang lên, Giang Tuyết Tử để điện thoại xuống, quay sang nhìn mình trong gương.
26 tuổi, trong nhà rốt cuộc cũng nhớ đến đứa nhỏ bị bỏ rơi này, muốn gả cô đi để vứt ra ngoài, nhân tiện đổi lấy thêm chút lợi ích hay sao? Có thể từ lúc Giang gia đem cô nhốt ở nhà, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng thấu, thanh danh của cô đã tan tành không còn lại chút gì. Có vết xe đổ của mẹ, còn có người không bình thường nào nguyện ý muốn lấy tiểu tạp chủng này về nhà?
Giang Tuyết Tử nhìn gương nở nụ cười, cho dù như thế nào, đều là trong nhà an bài. Bọn họ không cảm thấy cô xuất hiện dọa người, cô còn lo lắng cái gì!
Tối thứ sáu.
Trên người mặc bộ lễ phục của Chanel, vô luận màu sắc hay kiểu dáng đều đã lỗi thời, vải dệt trắng thậm chí có chút ảm đạm vàng ố. Quần áo mười mấy năm trước chính là di vật của mẹ để lại cho cô. Mặc dù đã cẩn thận giặt giũ, mặc vào người cũng rất thoải mái mềm mại nhưng vì kiểu dáng có chút lạc hậu này khiến Giang Tuyết Tử có một tia xấu hổ. Chỉ dùng mấy loại mỹ phẩm đơn giản trang điểm nhẹ, chút ngại ngùng kia cũng tan biến một chút.
Cô vốn đã không còn là thiên kim tiểu thư, Giang gia ai cũng biết, có thể ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp mới là lạ!
Một khi đã như vậy, cô cần gì phải cảm thấy xấu hổ? Đến nơi thì cũng không có ai chú ý, không phải tốt sao! Chẳng hiểu đến sớm để làm gì. Sự tình xem mắt này vốn chẳng ai thích thú gì. Không cam lòng, kêu gào đòi tự do luyến ái thì phải là đối tượng có lời một chút.
Xe của Lâm thư kí đã đợi ở dưới lầu. Giang Tuyết Tử lên xe, lái xe lưu loát đảo tay lái, xe nhanh chóng ra khỏi tiểu thư...
"Ngũ tiểu thư." Tiểu Lâm ngồi bên cạnh, có chút bất mãn liếc nhìn quần áo trên người nàng.
"Ngũ tiểu thư không hài lòng quần áo tôi đưa qua sao?" Tiểu Lâm mắt nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay , nhíu nhíu mày: "40 phút nữa yến hội mới bắt đầu, Bang Tử, đi đường số 5."
Giang Tuyết Tử há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nói rằng quần áo chưa hề đến tay cô? Cho dù là mấy người Giang gia giở trò quỷ, thì trước mặt cô cũng chỉ một trợ lý tầm thường, cuối cùng mọi sai lầm đều do cô gánh vác.
Bởi vì bất cứ người nào trong Giang gia cũng đều hữu dụng hơn cô.
Bởi vì không có cái tác dụng khác, cho nên mới để cô gánh chịu sai lầm của mẹ năm ấy, dùng để chặn lời qua tiếng lại bên ngoài.
Giang gia chỉ là quá không may, sinh ra một cô gái thua kém như vậy, những người khác chỉ là xui xẻo theo mà thôi.
Chính là như vậy.
Tác dụng của cô chính là như vậy mà thôi.
Đổi một bộ lễ phục màu lam ngắn đến đầu gối, trên chân mang một đôi cao gót thủy tinh cao ba phân, túi xách bên người gắn ngọc trai, trong túi còn có thỏi son Charlotte Tilbury, dùng để cô trang điểm lại. Sự phục vụ chuyên nghiệp này rất tốt, bên cạnh việc phối quần áo cùng phụ kiện, còn giúp cô trang điểm, chân và tay lộ ra ngoài cũng phủ phấn khiến làn da có màu sáng hơn.
Giang Tuyết Tử xuống xe, anh hai và anh ba đã đứng ngoài cửa, Giang Tử Diêu, Giang Tử Sanh. Hai người đều mặc tây trang hưu nhà, Giang Tử Diêu một thân tây trang đen, Giang Tử Sanh mặc áo sơ mi xám tro cùng quần nhưng kẻ sọc. Hai người vóc dáng đồng nhất, mặt mũi đứng gần cũng có chút giống nhau, đều là bộ dáng nhã nhặn lịch sự, chỉ là khí chất dị thường khác xa, mặc dù chỉ gặp một lần, cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai. Giang Tử Diêu luôn nói năng thận trọng, Giang Tử Sanh thì không khi không mỉm cười, ó thể ai cũng biết, mọi người trong Giang gia từ già đến trẻ ngoại trừ Giang lão gia, khó khăn nhất chính là đối diện với vị hồ ly này!
Giang Tuyết Tử đi đến, sắc mặt bình tĩnh kêu một tiếng: "Anh hai, anh ba."
Giang Tử Diêu thản nhiên: "Ừm, anh ở bên này nhìn, em với cậu ba vào trước đi."
Giang Tử Sanh ít lời hơn, chỉ hơi hơi gật đầu, xoay người đi vào trong.
Tiểu Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích nguyên nhân đến muộn, còn khẽ liếc Giang Tuyết Tử, vẻ mặt cùng lời nói cũng ẩn chứa chút oán giận. Giang Tuyết Tử coi như không thấy, nắm chặt túi trong tay, đi theo sau Giang Tử Sanh vào biệt thự.
Xuyên qua đại sảnh, Giang Tử Sanh lấy trong tay bồi bàn một ly rượu chát khẽ nhấp, tiếp tục đi thẳng ra đình viện phía sau. Giang Tuyết Tử cũng không lên tiếng, an tĩnh bước theo.
Trong đình viện trồng cây xanh quanh năm, theo tầm mắt dần dần mở rộng, khoảng lớn màu sắc rực rỡ đập vào mắt, khiến cho người ta cảm thấy đêm tối thật mát mẻ. Bể phun nước cách đó không xa bày hơn mười chậu hoa tươi với đủ các sắc thái khác nhau, ở giữa là bức tượng Mỹ Nhân Ngư thướt tha, đá cẩm thạch trắng noãn chìm trong bóng của cây hạnh, ánh sáng khiến gò má Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp thêm vài phần.
Giang Tử Sanh lại nhấp một ngụm rượu, đứng ở cạnh gốc cây đa, chậm rãi nói: "Tuyết Tử, em cũng không còn nhỏ."
"Mấy ngày trước anh đã nói qua với ông, muốn giúp em tìm một mối hôn sự. Ông không có phản đối. Anh cũng sẽ không uỷ khuất em, sẽ không tùy tiện đem em gả cho một người không ra gì."
Giang Tử Sanh có chút ngạo nghễ cúi đầu liếc Giang Tuyết Tử: "Có thể đi vào tiệc rượu tối nay đều là thương nhân lớn ở thành phố B. Trong đó có mấy người không sạch sẽ lắm, đến lúc đó nhớ nhìn kỹ ánh mắt của anh."
"Chuyện năm đó đến nay cũng đã ít người nhớ tới, em chỉ cần nhớ rõ đừng động đến người của năm họ lớn, đừng trêu trọc người không thể trêu trọc. Còn lại, chỉ cần em thích, anh ba cam đoan với em, nhất định sẽ khiến gia đình hắn quang minh chính đại cưới em vào nhà!"
Giang Tuyết Tử tức thời chen lời: "Cám ơn anh ba."
Giang Tử Sanh nâng khóe miệng cười cười: "Tuyết Tử, em lớn lên rất xinh đẹp, rất giống cô nhỏ, bất quá khí chất không giống nhau."
Giang Tử Sanh chép miệng một cái, giống như hơi xúc động nói: "Cô nhỏ năm đó được coi là mỹ nhân của B thành, những người đã gặp qua đều nói, đây chính là đóa hoa tường vi nóng bỏng. Em còn kém một chút, không có loại khí chất của cô nhỏ năm ấy."
"Bất quá cũng đủ rồi. Mấy năm nay người ngoài không biết nhà ta còn có Ngũ tiểu thư, khi chị cả kết hôn, tất cả mọi người nuối tiếc, rất nhiều người muốn kết hôn với con gái Giang gia, đối với Tiểu Ngũ em cũng rất hiếu kỳ. Em nhân cơ hội này chăm sóc bản thân một chút, chậm rãi chọn một hai người, không có vấn đề gì."
Giang Tuyết Tử tận lực khống chế tâm tình của mình, không đào sâu vào ý tứ của Giang Tử Sanh. Ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày không ngẩng lên.
Giang Tử Sanh uống quá nửa ly rượu, xoay người nhìn Giang Tuyết Tử, còn tưởng cô là đang thẹn thùng, cười cười nhéo gò má cô: "Được rồi! Đều là người một nhà, anh ba cũng không nói điều này với người ngoài, em nhớ ở trong lòng là được."
Giang Tuyết Tử đứng im tại chỗ không dám động, chờ Giang Tử Sanh rút tay lại cô mới gật đầu, không đáp.
Giang Tử Sanh đi rồi, cô đứng trong đình viện một hồi lâu, âm nhạc trong đại sảnh du dương truyền tới. Cô đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trời đã tối đen từ lúc nào.
Thái rau, nấu cơm, mở máy tính, kiểm tra hộp thư cùng QQ, làm xong một lượt, cô mới ngồi xuống ghế, vừa ăn cháo vừa xem mấy tấm ảnh mới mà trang web du lịch vừa đăng.
Đêm tháng năm vẫn chưa quá nóng nực, gió từ cửa sổ mang theo hương hoa hồng mà lầu dưới trồng thoang thoảng lướt qua...
Ăn xong cơm tối, Giang Tuyết Tử tắt trang web, bưng bát đũa đến phòng bếp rửa sạch.
Từ lần gặp Triển Kình đến nay đã một tháng, với các mối quan hệ hiện tại của cô thì vốn không có cách gì để biết thêm tin tức của anh. Bất quá có thể khẳng định cuộc sống của đối phương càng lúc càng tốt. Anh ấy đã đi từng ấy năm, lại là bộ đội chuyển nghề trở về, công tác ổn định, tiền lương tiền thưởng có đủ, xem ra, không bao lâu nữa cũng sẽ tính chuyện lập gia đình.
Nhớ lại hơn mười năm trước hai người quen biết, Giang Tuyết Tử không tự chủ cong lên một chút cười nhạt. Có người cảm thấy nhớ lại tuyệt vời, có người bởi vì nhớ lại mà phiền não nhưng những người này suy cho cùng vẫn còn thực tại để dựa vào. Nếu quá khứ là tốt đẹp, thì càng có động lực để dệt gấm thêu hoa, còn không, cũng có thể thảng hoặc buông tay, quay đầu chuyên chú vì hiện tại.
Duy chỉ có cô, trừ bỏ những kí ức vụn vặt có thể đem ra nhấm nuốt, không hề có bất kì thứ gì khác.
Bởi vì tương lai cô và người ấy là hai đường thẳng song song.
Sau khi mẹ qua đời, cô nơm nớp lo lắng tốt nghiệp cho xong, đại học cũng chỉ học nửa năm, đã bị ông ngoại ra lệnh ở nhà tự kiểm điểm bản thân. Rồi sau đó bị cấm túc ở nhà một năm, đã có người an bài cho cô tới làm thủ thư quản lý thư viện tới bây giờ. 6 năm trôi qua rất nhanh, cô mới đầu ngây thơ bất an, nơm nớp lo sợ, càng về sau thì lại càng không tin vào tương lai, đến cuối cơn cuồng loạn, tất cả những cảm xúc đều bằng không.
Nước mắt vĩnh viễn không thể rơi xuống, tâm tình thống khổ tựa như vũ trụ hắc động, có thể cắn nuốt hết thảy, lại vĩnh viễn không có hồi kết.
Cuối cùng, cô học được cách buông bỏ. Tất cả đam mê của tuổi 17 đều cắt vụn như những kiện quần áo năm đó, cuộn lại thành đống vứt vào đáy rương, từ đó về sau không bao giờ để mắt tới nữa.
Vì thế luyện thành người không quan tâm hơn thua như hiện tại.
Tết âm lịch hàng năm là dịp một nhà tổ chức tiệc mừng năm mới, trừ bỏ bữa cơm tề tụ đầy đủ mọi người, ông ngoại cũng rất ít khi gặp riêng Giang Tuyết Tử, có chuyện gì cũng thông qua thư kí gọi điện thoại cho cô.
Mỗi lần ăn bữa cơm đoàn viên, cô phải lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, bởi vì trong lúc cả nhà tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ có một mình cô ở đó, cô độc tẻ ngắt, chẳng mấy ai quan tâm đến mình. Cần cô tham dự chẳng qua là vì hai chữ "đoàn viên", coi như là hoàn thành ý muốn hạnh phúc viên mãn.
Tiền lì xì do Giang gia chuẩn bị hàng năm cũng không có phần của cô, anh họ chị họ kết hôn cũng không mời cô tham dự, cuộc họp đại gia tộc lại càng không muốn có mặt Giang Tuyết Tử. Cô giống như là sự nguyền rủa của Giang gia, gặp cô giống như gặp vận rủi nhưng không ai dám quên đi sự hiện diện của cô. Bởi vì sự tồn tại của cô nhắc nhở bọn họ về nỗi nhục mười năm trước, cũng thúc giục tiểu bối ở Giang gia phải quyết chí tự cường, nhặt mặt mũi đã mất của Giang gia về.
Chuông điện thoại vang lên làm Giang Tuyết Tử hồi tỉnh, tâm tình chuẩn bị cũng rất nhanh:
"Xin chào."
"Tối thứ 6 đến nhà anh ba của con."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm già nua làm cho cô sửng sốt. Vốn tưởng là giống như thường ngày, Lâm thư kí sẽ gọi điện thoại báo cho cô biết một ít chuyện, không nghĩ tới ông ngoại lại tự mình gọi đến.
"Dạ.". Giang Tuyết Tử lên tiếng trả lời, cổ họng có chút khô khốc, ngứa một chút, lại có chút ẩn ẩn đau.
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, còn nói: "Ăn mặc đẹp một chút, anh ba muốn giới thiệu người, phải cẩn thận ứng đối."
"Dạ."
Khác với lúc còn bé, từ sau khi chuyện kia xảy ra, cô cùng ông ngoại nói chuyện chỉ dùng mấy chữ "Đúng vậy", "dạ", "con biết rồi " mà chống đỡ. Mà Giang Tuyết Tử lại không biết phải nói chuyện gì khác, cho nên mặc dù đối với phương lúc nói chuyện ngữ khí chậm rãi nhưng cô vẫn cứng nhắc "dạ" một chữ, không nói gì thêm.
Người kia lại trầm mặc một hồi, giống như truyền đến một tiếng thở dài, trực tiếp cúp máy.
Thanh âm mất tín hiệu vang lên, Giang Tuyết Tử để điện thoại xuống, quay sang nhìn mình trong gương.
26 tuổi, trong nhà rốt cuộc cũng nhớ đến đứa nhỏ bị bỏ rơi này, muốn gả cô đi để vứt ra ngoài, nhân tiện đổi lấy thêm chút lợi ích hay sao? Có thể từ lúc Giang gia đem cô nhốt ở nhà, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng thấu, thanh danh của cô đã tan tành không còn lại chút gì. Có vết xe đổ của mẹ, còn có người không bình thường nào nguyện ý muốn lấy tiểu tạp chủng này về nhà?
Giang Tuyết Tử nhìn gương nở nụ cười, cho dù như thế nào, đều là trong nhà an bài. Bọn họ không cảm thấy cô xuất hiện dọa người, cô còn lo lắng cái gì!
Tối thứ sáu.
Trên người mặc bộ lễ phục của Chanel, vô luận màu sắc hay kiểu dáng đều đã lỗi thời, vải dệt trắng thậm chí có chút ảm đạm vàng ố. Quần áo mười mấy năm trước chính là di vật của mẹ để lại cho cô. Mặc dù đã cẩn thận giặt giũ, mặc vào người cũng rất thoải mái mềm mại nhưng vì kiểu dáng có chút lạc hậu này khiến Giang Tuyết Tử có một tia xấu hổ. Chỉ dùng mấy loại mỹ phẩm đơn giản trang điểm nhẹ, chút ngại ngùng kia cũng tan biến một chút.
Cô vốn đã không còn là thiên kim tiểu thư, Giang gia ai cũng biết, có thể ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp mới là lạ!
Một khi đã như vậy, cô cần gì phải cảm thấy xấu hổ? Đến nơi thì cũng không có ai chú ý, không phải tốt sao! Chẳng hiểu đến sớm để làm gì. Sự tình xem mắt này vốn chẳng ai thích thú gì. Không cam lòng, kêu gào đòi tự do luyến ái thì phải là đối tượng có lời một chút.
Xe của Lâm thư kí đã đợi ở dưới lầu. Giang Tuyết Tử lên xe, lái xe lưu loát đảo tay lái, xe nhanh chóng ra khỏi tiểu thư...
"Ngũ tiểu thư." Tiểu Lâm ngồi bên cạnh, có chút bất mãn liếc nhìn quần áo trên người nàng.
"Ngũ tiểu thư không hài lòng quần áo tôi đưa qua sao?" Tiểu Lâm mắt nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay , nhíu nhíu mày: "40 phút nữa yến hội mới bắt đầu, Bang Tử, đi đường số 5."
Giang Tuyết Tử há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nói rằng quần áo chưa hề đến tay cô? Cho dù là mấy người Giang gia giở trò quỷ, thì trước mặt cô cũng chỉ một trợ lý tầm thường, cuối cùng mọi sai lầm đều do cô gánh vác.
Bởi vì bất cứ người nào trong Giang gia cũng đều hữu dụng hơn cô.
Bởi vì không có cái tác dụng khác, cho nên mới để cô gánh chịu sai lầm của mẹ năm ấy, dùng để chặn lời qua tiếng lại bên ngoài.
Giang gia chỉ là quá không may, sinh ra một cô gái thua kém như vậy, những người khác chỉ là xui xẻo theo mà thôi.
Chính là như vậy.
Tác dụng của cô chính là như vậy mà thôi.
Đổi một bộ lễ phục màu lam ngắn đến đầu gối, trên chân mang một đôi cao gót thủy tinh cao ba phân, túi xách bên người gắn ngọc trai, trong túi còn có thỏi son Charlotte Tilbury, dùng để cô trang điểm lại. Sự phục vụ chuyên nghiệp này rất tốt, bên cạnh việc phối quần áo cùng phụ kiện, còn giúp cô trang điểm, chân và tay lộ ra ngoài cũng phủ phấn khiến làn da có màu sáng hơn.
Giang Tuyết Tử xuống xe, anh hai và anh ba đã đứng ngoài cửa, Giang Tử Diêu, Giang Tử Sanh. Hai người đều mặc tây trang hưu nhà, Giang Tử Diêu một thân tây trang đen, Giang Tử Sanh mặc áo sơ mi xám tro cùng quần nhưng kẻ sọc. Hai người vóc dáng đồng nhất, mặt mũi đứng gần cũng có chút giống nhau, đều là bộ dáng nhã nhặn lịch sự, chỉ là khí chất dị thường khác xa, mặc dù chỉ gặp một lần, cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai. Giang Tử Diêu luôn nói năng thận trọng, Giang Tử Sanh thì không khi không mỉm cười, ó thể ai cũng biết, mọi người trong Giang gia từ già đến trẻ ngoại trừ Giang lão gia, khó khăn nhất chính là đối diện với vị hồ ly này!
Giang Tuyết Tử đi đến, sắc mặt bình tĩnh kêu một tiếng: "Anh hai, anh ba."
Giang Tử Diêu thản nhiên: "Ừm, anh ở bên này nhìn, em với cậu ba vào trước đi."
Giang Tử Sanh ít lời hơn, chỉ hơi hơi gật đầu, xoay người đi vào trong.
Tiểu Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích nguyên nhân đến muộn, còn khẽ liếc Giang Tuyết Tử, vẻ mặt cùng lời nói cũng ẩn chứa chút oán giận. Giang Tuyết Tử coi như không thấy, nắm chặt túi trong tay, đi theo sau Giang Tử Sanh vào biệt thự.
Xuyên qua đại sảnh, Giang Tử Sanh lấy trong tay bồi bàn một ly rượu chát khẽ nhấp, tiếp tục đi thẳng ra đình viện phía sau. Giang Tuyết Tử cũng không lên tiếng, an tĩnh bước theo.
Trong đình viện trồng cây xanh quanh năm, theo tầm mắt dần dần mở rộng, khoảng lớn màu sắc rực rỡ đập vào mắt, khiến cho người ta cảm thấy đêm tối thật mát mẻ. Bể phun nước cách đó không xa bày hơn mười chậu hoa tươi với đủ các sắc thái khác nhau, ở giữa là bức tượng Mỹ Nhân Ngư thướt tha, đá cẩm thạch trắng noãn chìm trong bóng của cây hạnh, ánh sáng khiến gò má Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp thêm vài phần.
Giang Tử Sanh lại nhấp một ngụm rượu, đứng ở cạnh gốc cây đa, chậm rãi nói: "Tuyết Tử, em cũng không còn nhỏ."
"Mấy ngày trước anh đã nói qua với ông, muốn giúp em tìm một mối hôn sự. Ông không có phản đối. Anh cũng sẽ không uỷ khuất em, sẽ không tùy tiện đem em gả cho một người không ra gì."
Giang Tử Sanh có chút ngạo nghễ cúi đầu liếc Giang Tuyết Tử: "Có thể đi vào tiệc rượu tối nay đều là thương nhân lớn ở thành phố B. Trong đó có mấy người không sạch sẽ lắm, đến lúc đó nhớ nhìn kỹ ánh mắt của anh."
"Chuyện năm đó đến nay cũng đã ít người nhớ tới, em chỉ cần nhớ rõ đừng động đến người của năm họ lớn, đừng trêu trọc người không thể trêu trọc. Còn lại, chỉ cần em thích, anh ba cam đoan với em, nhất định sẽ khiến gia đình hắn quang minh chính đại cưới em vào nhà!"
Giang Tuyết Tử tức thời chen lời: "Cám ơn anh ba."
Giang Tử Sanh nâng khóe miệng cười cười: "Tuyết Tử, em lớn lên rất xinh đẹp, rất giống cô nhỏ, bất quá khí chất không giống nhau."
Giang Tử Sanh chép miệng một cái, giống như hơi xúc động nói: "Cô nhỏ năm đó được coi là mỹ nhân của B thành, những người đã gặp qua đều nói, đây chính là đóa hoa tường vi nóng bỏng. Em còn kém một chút, không có loại khí chất của cô nhỏ năm ấy."
"Bất quá cũng đủ rồi. Mấy năm nay người ngoài không biết nhà ta còn có Ngũ tiểu thư, khi chị cả kết hôn, tất cả mọi người nuối tiếc, rất nhiều người muốn kết hôn với con gái Giang gia, đối với Tiểu Ngũ em cũng rất hiếu kỳ. Em nhân cơ hội này chăm sóc bản thân một chút, chậm rãi chọn một hai người, không có vấn đề gì."
Giang Tuyết Tử tận lực khống chế tâm tình của mình, không đào sâu vào ý tứ của Giang Tử Sanh. Ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày không ngẩng lên.
Giang Tử Sanh uống quá nửa ly rượu, xoay người nhìn Giang Tuyết Tử, còn tưởng cô là đang thẹn thùng, cười cười nhéo gò má cô: "Được rồi! Đều là người một nhà, anh ba cũng không nói điều này với người ngoài, em nhớ ở trong lòng là được."
Giang Tuyết Tử đứng im tại chỗ không dám động, chờ Giang Tử Sanh rút tay lại cô mới gật đầu, không đáp.
Giang Tử Sanh đi rồi, cô đứng trong đình viện một hồi lâu, âm nhạc trong đại sảnh du dương truyền tới. Cô đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trời đã tối đen từ lúc nào.