Chương 36: Cô cũng thấy tôi xinh đẹp sao?
Ngày quay hình thử thách thứ ba, mọi người như thường lệ dậy từ rất sớm. Đồng Ni vừa chạy bộ mấy vòng trở về, lúc này đang ở ngoài sân hướng dẫn mẹ con Bành Lệ Phi vài động tác thể dục để nâng cao sức khỏe.
Bên trong phòng khách thì đang có một màn giương cung bạt kiếm giữa Lam Thư Dung và Triệu Gia Linh. Thật ra chỉ dựa vào thân phận của Lam Thư Dung, Triệu Gia Linh ít nhiều cũng phải kính nàng một bậc. Nhưng mà Triệu Gia Linh người này từ nhỏ đã ngông cuồng, lại được cha mẹ nuông chiều, dựa vào chút tiền tài nên ít khi cho ai mặt mũi. Thêm vào đó cô cũng không phải nhất định phải làm diễn viên cho nên cũng không cần thiết lấy lòng ai.
Nhưng mà Lam Thư Dung cũng không biết mấy điều này, nàng chỉ biết cô ta suốt ngày cứ muốn cùng Phạm Thanh Khê dính cùng một chỗ, lời nói cử chỉ đều ái muội. Nếu cứ giả vờ cho cô ta mặt mũi thì mới không phải tác phong của Lam Thư Dung nàng.
Phạm Thanh Khê đối với chuyện này cũng vô cùng khó xử, giữa hai người dù là ai thì cũng ít nhiều cùng cô cũng có chút quan hệ. Cô có thể không nể mặt Triệu Gia Linh nhưng không thể không nể mặt Đường Kiệt. Dù sao thì bà ngoại của cô cũng rất yêu thương cậu em trai này.
...
"Tập hợp, tập hợp."
Ngô Phương mang theo cái loa phóng thanh đi hết một vòng, vừa đi vừa vỗ tay làm gia tăng thêm khí thế. Mọi người nghe thấy cũng lần lượt di chuyển về phía trước sân để nghe thông báo.
Anh ta hắng giọng: "Hôm nay sẽ mang mọi người đi thưởng thức cảnh đẹp của Viễn Sơn. Mọi người có 15 phút chuẩn bị đồ đạc, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau di chuyển đến địa điểm ghi hình. 15 phút bắt đầu."
Ngô Phương nói xong thì ra hiệu cho nhân viên tổ sản xuất ở bên cạnh bấm giờ, cũng không quan tâm mấy lời than thở của dàn khách mời.
"Tổ sản xuất của các người quả thực rất thích chơi cái trò giật cô hồn."
An Kỳ vừa dứt lời đã bị Âu Hào kéo đi: "Còn đứng đây nói nữa sẽ không kịp."
Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê cũng nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị đồ đạc. Nói là chuẩn bị nhưng thực chất cũng không biết nên chuẩn bị gì. Cùng lắm là thoa một ít kem chống nắng, thay một bộ đồ thoải mái nhất có thể để tiện cho việc ghi hình.
15 phút trôi qua, cả nhóm người hùng hậu lên xe di chuyển đến nơi được cho là đẹp nhất Viễn Sơn, phía trước là mặt biển trong xanh, phía sau là ngọn núi cao sừng sững, xa xa còn có những cánh rừng xanh mướt nhưng cũng đầy bí hiểm.
Sau khi xuống xe, việc đầu tiên Lam Thư Dung làm là chạy đến phía xa xa hít một hơi thật đã rồi đưa mắt nhìn biển cả bao la rộng lớn. Nếu như có điện thoại ở đây, nàng nhất định sẽ chụp thêm vài tấm ảnh. Chỉ tiếc là mấy hôm nay điện thoại đã bị tịch thu, xém nữa nàng đã quên mất luôn sự tồn tại của nó.
"Thích biển sao?"
Không biết Phạm Thanh Khê đã đến từ khi nào, lúc nghe cô hỏi nàng có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười: "Thích, cái gì tôi cũng thích. Nhưng thích cô nhất."
Phạm Thanh Khê đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, chủ động lảng tránh mấy lời ong bướm của nàng: "Cô nghĩ hôm nay họ sẽ đưa ra thử thách gì?"
Lam Thư Dung rất nhanh đáp lại: "Không phải là leo núi sao? Tôi thấy có rất nhiều người trong đội bảo hộ nha."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Nhưng mà hình như không đơn giản như vậy."
Đợi đến khi người dẫn chuyện công bố nguyên tắc trò chơi, Lam Thư Dung mới biết đúng thật là không đơn giản. Tổ sản xuất cho khách mời nghỉ ngơi một ngày thì ra đều có lý do.
"Thử thách ngày hôm nay là thử thách thể lực. Vẫn là nguyên tắc cũ, đại diện mỗi đội sẽ lên bốc thăm chọn ra đề bài ngày hôm nay. Lưu ý là có đến ba loại thử thách khác nhau chia đều cho năm đội chơi, cho nên sẽ có vài đội làm cùng một thử thách."
Lam Thư Dung, Lại Hựu, Triệu Gia Linh, An Kỳ và Cao Lệ Kỳ lần lượt lên bốc thăm, cho đến khi mở phong thư ra, tất cả mọi người đều té ngửa.
An Kỳ đọc lớn: "Thử thách của bạn là, leo lên đỉnh ngọn núi Tái Sơn cao 1000 mét trong thời gian quy định là 2 tiếng."
Cao Lệ Kỳ cũng giơ tay lên: "Của em cũng vậy, nhưng mà 2 tiếng thì..."
Đồng Ni nghe vậy thì chen vào: "Leo núi có là gì, thử thách của chúng tôi là đu dây qua thung lũng Thạch Lâm rộng 1000m giao giữa Thạch Sơn và Lâm Sơn trong vòng 10 phút. Tổng cộng chỉ có ba cơ hội."
Bảo Kiếm Phong tiếp lời: "Chúng tôi cũng vậy."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Vậy xem ra chúng tôi là người thảm nhất."
Thử thách của nàng và Phạm Thanh Khê chính là bơi trên biển. Trong vòng 3 tiếng đồng hồ phải bơi đến cột mốc chỉ định cách bờ 3km.
Mấy khách mời còn lại nghe xong cũng đồng loạt gật đầu: "Xem ra thực sự thảm."
Còn chưa kể đến những tình huống bất ngờ, chỉ mỗi việc lênh đênh trên biển suốt 3 tiếng đồng hồ đã là việc vô cùng thách thức. Giả sử như trong đội chơi cả hai người đều không biết bơi thì chẳng khác nào phải bỏ cuộc ngay từ giây phút đầu tiên.
Trái ngược với sự lo lắng của mọi người, tổ sản xuất vẫn tỏ ra vô cùng lạc quan: "Yên tâm là chúng tôi có trang bị bảo hộ chuyên nghiệp, lại mời đến đây rất nhiều vận động viên lâu năm, sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các khách mời. Còn việc thắng thua chỉ đành dựa vào các vị. Nên nhớ là hôm nay chỉ cần vượt qua thử thách trong thời gian quy định là đều có thể giành được mảnh ghép."
Là một người đàn ông từng trải, Âu Hào chủ động nhập cuộc: "Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Bây giờ chúng ta sẽ chia thành ba tốp nhỏ để di chuyển đến các địa điểm thực hiện thử thách đã được chỉ định. Chúc mọi người may mắn."
Chỗ của Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê chính là bờ biển trước mặt. Vài phút trước nàng còn hào hứng khen cảnh đẹp vậy mà lúc này đây đã bắt đầu lẩm bẩm chửi thề.
Nàng kéo kéo cánh tay Phạm Thanh Khê: "Cô đoán xem dưới đó có cá mập không?"
Phạm Thanh Khê nghe vậy thì bật cười, không quên hù dọa nàng: "Có thể là có đi? Cũng không biết được."
Lam Thư Dung nghe vậy thì rùng mình một cái: "Vậy cô nói xem chúng ta có bị ăn thịt không?"
Cô nghe đến đây thì nụ cười càng thêm rõ rệt: "Cá mập cũng không thể vì cô xinh đẹp mà tha cho cô."
Lam Thư Dung nghiền ngẫm một hồi, cuối cùng tự rút ra trọng điểm: "Phạm Thanh Khê, cô cũng thấy tôi xinh đẹp sao?"
Phạm Thanh Khê bị nàng hỏi như vậy thì dừng lại một chút rồi mới gật đầu: "Khán giả cả nước đều công nhận."
Lam Thư Dung bởi vì điều này mà cảm thấy rất vui vẻ, nàng nhướng mày: "Đó là đương nhiên, tôi là đứa trẻ thông minh, toàn chọn gen trội đó."
"Được được, là cô thông minh."
Hai người mỗi người một câu được một lát thì tổ sản xuất cũng đã chuẩn bị xong, người dẫn chuyện lại tiến lên một bước: "Trong hai vị, ai sẽ là người thực hiện thử thách?'
Lam Thư Dung ah một tiếng: "Chỉ một người thôi sao?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Đúng vậy, chỉ một người."
Nàng chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói của Phạm Thanh Khê: "Vậy thì để tôi, cô ở đây đợi."
"Không được."
Phản ứng đầu tiên của Lam Thư Dung là từ chối, nàng chạy lại chỗ người dẫn chuyện: "Tôi sẽ thực hiện thử thách, không thể cho Phạm Thanh Khê mạo hiểm."
Người dẫn chuyện mở miệng: "Vậy Lam..."
"Không được, thể lực của tôi tốt hơn cô."
Phạm Thanh Khê quả quyết.
Lam Thư Dung nghe vậy thì lại chạy ngược trở về chỗ cũ, ngửa mặt nhìn cô: "Thật sao?"
Nàng nói xong còn nở một nụ cười đầy dụ hoặc, nụ cười này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những chuyện không nên khác.
Nhưng mà nàng cũng không đợi cô trả lời đã bồi thêm một câu: "Yên tâm, tôi có thể. Bình thường tôi cũng rất hay tập luyện, sẽ không đến nỗi nào. Vả lại còn có đội bảo hộ, sẽ không có vấn đề gì."
"Chân cô bị thương, vẫn nên ngoan ngoãn ở trên bờ chờ tôi trở về."
Nói tới nói lui chính là lo lắng cho Phạm Thanh Khê. Rõ ràng phút trước còn sợ sệt vậy mà quay lưng một cái đã hừng hực khí thế, muốn vì cô mà nhận lấy trọng trách này. Phạm Thanh Khê dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn bị nàng thuyết phục.
Người dẫn chuyện nhắc lại quy tắc trò chơi thêm lần nữa rồi không quên dặn dò: "Lam lão sư, nếu như giữa đường cảm thấy không thể trụ được thì hãy ấn cái nút này, đội cứu hộ và tổ sản xuất luôn túc trực để đưa cô về bờ."
Lam Thư Dung đem áo phao mặc vào rồi làm dấu ok: "Tôi hiểu rồi. Phạm Thanh Khê, ở đây chờ tin tốt của tôi."
Phạm Thanh Khê gật đầu sau đó còn chủ động cho nàng một cái ôm khích lệ. Tuy cái ôm này cũng không giống ôm cho lắm nhưng cũng đủ giúp nàng nạp đầy năng lượng, chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài.
Bên trong phòng khách thì đang có một màn giương cung bạt kiếm giữa Lam Thư Dung và Triệu Gia Linh. Thật ra chỉ dựa vào thân phận của Lam Thư Dung, Triệu Gia Linh ít nhiều cũng phải kính nàng một bậc. Nhưng mà Triệu Gia Linh người này từ nhỏ đã ngông cuồng, lại được cha mẹ nuông chiều, dựa vào chút tiền tài nên ít khi cho ai mặt mũi. Thêm vào đó cô cũng không phải nhất định phải làm diễn viên cho nên cũng không cần thiết lấy lòng ai.
Nhưng mà Lam Thư Dung cũng không biết mấy điều này, nàng chỉ biết cô ta suốt ngày cứ muốn cùng Phạm Thanh Khê dính cùng một chỗ, lời nói cử chỉ đều ái muội. Nếu cứ giả vờ cho cô ta mặt mũi thì mới không phải tác phong của Lam Thư Dung nàng.
Phạm Thanh Khê đối với chuyện này cũng vô cùng khó xử, giữa hai người dù là ai thì cũng ít nhiều cùng cô cũng có chút quan hệ. Cô có thể không nể mặt Triệu Gia Linh nhưng không thể không nể mặt Đường Kiệt. Dù sao thì bà ngoại của cô cũng rất yêu thương cậu em trai này.
...
"Tập hợp, tập hợp."
Ngô Phương mang theo cái loa phóng thanh đi hết một vòng, vừa đi vừa vỗ tay làm gia tăng thêm khí thế. Mọi người nghe thấy cũng lần lượt di chuyển về phía trước sân để nghe thông báo.
Anh ta hắng giọng: "Hôm nay sẽ mang mọi người đi thưởng thức cảnh đẹp của Viễn Sơn. Mọi người có 15 phút chuẩn bị đồ đạc, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau di chuyển đến địa điểm ghi hình. 15 phút bắt đầu."
Ngô Phương nói xong thì ra hiệu cho nhân viên tổ sản xuất ở bên cạnh bấm giờ, cũng không quan tâm mấy lời than thở của dàn khách mời.
"Tổ sản xuất của các người quả thực rất thích chơi cái trò giật cô hồn."
An Kỳ vừa dứt lời đã bị Âu Hào kéo đi: "Còn đứng đây nói nữa sẽ không kịp."
Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê cũng nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị đồ đạc. Nói là chuẩn bị nhưng thực chất cũng không biết nên chuẩn bị gì. Cùng lắm là thoa một ít kem chống nắng, thay một bộ đồ thoải mái nhất có thể để tiện cho việc ghi hình.
15 phút trôi qua, cả nhóm người hùng hậu lên xe di chuyển đến nơi được cho là đẹp nhất Viễn Sơn, phía trước là mặt biển trong xanh, phía sau là ngọn núi cao sừng sững, xa xa còn có những cánh rừng xanh mướt nhưng cũng đầy bí hiểm.
Sau khi xuống xe, việc đầu tiên Lam Thư Dung làm là chạy đến phía xa xa hít một hơi thật đã rồi đưa mắt nhìn biển cả bao la rộng lớn. Nếu như có điện thoại ở đây, nàng nhất định sẽ chụp thêm vài tấm ảnh. Chỉ tiếc là mấy hôm nay điện thoại đã bị tịch thu, xém nữa nàng đã quên mất luôn sự tồn tại của nó.
"Thích biển sao?"
Không biết Phạm Thanh Khê đã đến từ khi nào, lúc nghe cô hỏi nàng có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười: "Thích, cái gì tôi cũng thích. Nhưng thích cô nhất."
Phạm Thanh Khê đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, chủ động lảng tránh mấy lời ong bướm của nàng: "Cô nghĩ hôm nay họ sẽ đưa ra thử thách gì?"
Lam Thư Dung rất nhanh đáp lại: "Không phải là leo núi sao? Tôi thấy có rất nhiều người trong đội bảo hộ nha."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Nhưng mà hình như không đơn giản như vậy."
Đợi đến khi người dẫn chuyện công bố nguyên tắc trò chơi, Lam Thư Dung mới biết đúng thật là không đơn giản. Tổ sản xuất cho khách mời nghỉ ngơi một ngày thì ra đều có lý do.
"Thử thách ngày hôm nay là thử thách thể lực. Vẫn là nguyên tắc cũ, đại diện mỗi đội sẽ lên bốc thăm chọn ra đề bài ngày hôm nay. Lưu ý là có đến ba loại thử thách khác nhau chia đều cho năm đội chơi, cho nên sẽ có vài đội làm cùng một thử thách."
Lam Thư Dung, Lại Hựu, Triệu Gia Linh, An Kỳ và Cao Lệ Kỳ lần lượt lên bốc thăm, cho đến khi mở phong thư ra, tất cả mọi người đều té ngửa.
An Kỳ đọc lớn: "Thử thách của bạn là, leo lên đỉnh ngọn núi Tái Sơn cao 1000 mét trong thời gian quy định là 2 tiếng."
Cao Lệ Kỳ cũng giơ tay lên: "Của em cũng vậy, nhưng mà 2 tiếng thì..."
Đồng Ni nghe vậy thì chen vào: "Leo núi có là gì, thử thách của chúng tôi là đu dây qua thung lũng Thạch Lâm rộng 1000m giao giữa Thạch Sơn và Lâm Sơn trong vòng 10 phút. Tổng cộng chỉ có ba cơ hội."
Bảo Kiếm Phong tiếp lời: "Chúng tôi cũng vậy."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Vậy xem ra chúng tôi là người thảm nhất."
Thử thách của nàng và Phạm Thanh Khê chính là bơi trên biển. Trong vòng 3 tiếng đồng hồ phải bơi đến cột mốc chỉ định cách bờ 3km.
Mấy khách mời còn lại nghe xong cũng đồng loạt gật đầu: "Xem ra thực sự thảm."
Còn chưa kể đến những tình huống bất ngờ, chỉ mỗi việc lênh đênh trên biển suốt 3 tiếng đồng hồ đã là việc vô cùng thách thức. Giả sử như trong đội chơi cả hai người đều không biết bơi thì chẳng khác nào phải bỏ cuộc ngay từ giây phút đầu tiên.
Trái ngược với sự lo lắng của mọi người, tổ sản xuất vẫn tỏ ra vô cùng lạc quan: "Yên tâm là chúng tôi có trang bị bảo hộ chuyên nghiệp, lại mời đến đây rất nhiều vận động viên lâu năm, sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các khách mời. Còn việc thắng thua chỉ đành dựa vào các vị. Nên nhớ là hôm nay chỉ cần vượt qua thử thách trong thời gian quy định là đều có thể giành được mảnh ghép."
Là một người đàn ông từng trải, Âu Hào chủ động nhập cuộc: "Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Bây giờ chúng ta sẽ chia thành ba tốp nhỏ để di chuyển đến các địa điểm thực hiện thử thách đã được chỉ định. Chúc mọi người may mắn."
Chỗ của Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê chính là bờ biển trước mặt. Vài phút trước nàng còn hào hứng khen cảnh đẹp vậy mà lúc này đây đã bắt đầu lẩm bẩm chửi thề.
Nàng kéo kéo cánh tay Phạm Thanh Khê: "Cô đoán xem dưới đó có cá mập không?"
Phạm Thanh Khê nghe vậy thì bật cười, không quên hù dọa nàng: "Có thể là có đi? Cũng không biết được."
Lam Thư Dung nghe vậy thì rùng mình một cái: "Vậy cô nói xem chúng ta có bị ăn thịt không?"
Cô nghe đến đây thì nụ cười càng thêm rõ rệt: "Cá mập cũng không thể vì cô xinh đẹp mà tha cho cô."
Lam Thư Dung nghiền ngẫm một hồi, cuối cùng tự rút ra trọng điểm: "Phạm Thanh Khê, cô cũng thấy tôi xinh đẹp sao?"
Phạm Thanh Khê bị nàng hỏi như vậy thì dừng lại một chút rồi mới gật đầu: "Khán giả cả nước đều công nhận."
Lam Thư Dung bởi vì điều này mà cảm thấy rất vui vẻ, nàng nhướng mày: "Đó là đương nhiên, tôi là đứa trẻ thông minh, toàn chọn gen trội đó."
"Được được, là cô thông minh."
Hai người mỗi người một câu được một lát thì tổ sản xuất cũng đã chuẩn bị xong, người dẫn chuyện lại tiến lên một bước: "Trong hai vị, ai sẽ là người thực hiện thử thách?'
Lam Thư Dung ah một tiếng: "Chỉ một người thôi sao?"
Người dẫn chuyện gật đầu: "Đúng vậy, chỉ một người."
Nàng chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói của Phạm Thanh Khê: "Vậy thì để tôi, cô ở đây đợi."
"Không được."
Phản ứng đầu tiên của Lam Thư Dung là từ chối, nàng chạy lại chỗ người dẫn chuyện: "Tôi sẽ thực hiện thử thách, không thể cho Phạm Thanh Khê mạo hiểm."
Người dẫn chuyện mở miệng: "Vậy Lam..."
"Không được, thể lực của tôi tốt hơn cô."
Phạm Thanh Khê quả quyết.
Lam Thư Dung nghe vậy thì lại chạy ngược trở về chỗ cũ, ngửa mặt nhìn cô: "Thật sao?"
Nàng nói xong còn nở một nụ cười đầy dụ hoặc, nụ cười này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những chuyện không nên khác.
Nhưng mà nàng cũng không đợi cô trả lời đã bồi thêm một câu: "Yên tâm, tôi có thể. Bình thường tôi cũng rất hay tập luyện, sẽ không đến nỗi nào. Vả lại còn có đội bảo hộ, sẽ không có vấn đề gì."
"Chân cô bị thương, vẫn nên ngoan ngoãn ở trên bờ chờ tôi trở về."
Nói tới nói lui chính là lo lắng cho Phạm Thanh Khê. Rõ ràng phút trước còn sợ sệt vậy mà quay lưng một cái đã hừng hực khí thế, muốn vì cô mà nhận lấy trọng trách này. Phạm Thanh Khê dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn bị nàng thuyết phục.
Người dẫn chuyện nhắc lại quy tắc trò chơi thêm lần nữa rồi không quên dặn dò: "Lam lão sư, nếu như giữa đường cảm thấy không thể trụ được thì hãy ấn cái nút này, đội cứu hộ và tổ sản xuất luôn túc trực để đưa cô về bờ."
Lam Thư Dung đem áo phao mặc vào rồi làm dấu ok: "Tôi hiểu rồi. Phạm Thanh Khê, ở đây chờ tin tốt của tôi."
Phạm Thanh Khê gật đầu sau đó còn chủ động cho nàng một cái ôm khích lệ. Tuy cái ôm này cũng không giống ôm cho lắm nhưng cũng đủ giúp nàng nạp đầy năng lượng, chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài.