Chương 37: Vất vả rồi
Buổi sáng mặt biển khá êm đềm nhưng càng về trưa gió cũng lớn dần, sóng cũng bắt đầu tìm về phía bờ. Trái tim của Phạm Thanh Khê theo mỗi đợt sóng đánh mà thấp thỏm không yên.
Kể từ lúc Lam Thư Dung hòa mình vào dòng nước, ánh mắt của cô đã dính chặt lên người nàng. Từ khi còn nhìn rõ nhân dạng cho đến lúc chỉ còn lại một chấm nhỏ màu cam. Cô cũng không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, cũng không biết nàng đã thành công hay chưa. Cô chỉ biết bản thân rất sợ, đây là cảm giác sợ hãi rất lâu rồi mới có lại, lòng bàn tay cũng vì thế mà phủ đầy mồ hôi, ấn đường cũng từng chút nhíu chặt.
Ở ngoài kia Lam Thư Dung hoàn toàn không biết những chuyện này, nàng chỉ biết hai cánh tay đã bắt đầu mỏi nhừ, cả cơ thể cũng không còn sức lực, da thịt cũng bị nước biển làm cho nhăn nheo.
Gió càng lúc càng lớn, con sóng cũng theo gió từng đợt phủ qua đầu, Lam Thư Dung hết nhắm mắt rồi đưa tay vuốt mặt, có lúc nàng sẽ nằm ngửa ra, mặt kệ cho biển lớn cuốn đi. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi nàng lại vùng dậy, cố gắng chống chọi và lao về phía đích.
Đội cứu hộ bên cạnh liên tục nhắc nhở nàng nếu không được có thể ấn nút để dừng cuộc chơi, đôi lúc nàng bị lung lay nhưng khi vừa nghĩ đến ánh mắt tin tưởng cùng cái ôm lướt qua của Phạm Thanh Khê thì khí thế lại thêm hừng hực.
Lại Hựu, Đồng Ni, Bảo Kiếm Phong và Triệu Gia Linh sau khi thực hiện xong thử thách cũng đã chạy đến cùng Phạm Thanh Khê chờ tin tức.
Thử thách đu dây nghe qua thì đơn giản nhưng đến khi thực hiện mới biết nó khó đến nhường nào. Thông thường tốc độ đu dây sẽ phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, từ địa hình, sức gió cho đến thể lực và trọng lượng của người tham gia. Độ dốc thung lũng và khối lượng cơ thể người đu dây càng lớn thì tốc độ đu dây sẽ càng chậm. Tổ sản xuất lại yêu cầu họ phải vượt qua trong thời gian giới hạn, còn chưa kể đến việc đây là thử thách đòi hỏi sự can đảm rất lớn.
Chính vì độ khó của nó nên cuối cùng chỉ có Đồng Ni là thuận lợi vượt qua với khoảng thời gian sít sao, những người còn lại chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối.
"Chị Thanh Khê, chị nói xem Lam Thư Dung có thành công tới đích không?"
Phạm Thanh Khê siết chặt hai cánh tay đang khoanh trước ngực: "Thư Dung sẽ không bỏ cuộc."
Ánh mắt của cô lóe lên sự tin tưởng tuyệt đối, bởi vì sau khoảng thời gian dài tiếp xúc, cô biết rõ nàng tuy ngoài mặt luôn tỏ ra không quan tâm thế sự nhưng một khi làm việc gì cũng vô cùng nghiêm túc. Nàng có được địa vị ngày hôm nay cũng không phải hoàn toàn là do may mắn.
Đồng Ni nhìn mấy người tổ sản xuất, không nhịn được xỉa xói vài câu: "Khách mời đa số toàn là nữ, các người lại đưa ra mấy cái thử thách này, thật là không có chút lương tâm."
Đám người tổ sản xuất nghe xong đều ngậm miệng, nhưng mà đã nói là chương trình thực tế thì phải có yếu tố mạo hiểm như vầy mới thú vị, bọn họ tự thấy mình chỉ làm đúng chức trách.
Đứng dưới trời nắng một hồi lâu, mấy người cảm thấy toàn thân đều đau rát, có lẽ là do sự cộng hưởng của gió biển. Chỉ có Phạm Thanh Khê là từ đầu đến cuối không có cảm giác, bởi vì những thứ đó không quan trọng bằng Lam Thư Dung ở ngoài kia.
Chờ thêm một lát, nhóm người Bành Lệ Phi, Cao Lệ Kỳ, Âu Hào, An Kỳ và toàn bộ tổ sản xuất đều có mặt. Hứa Nghiệp Thành vuốt vuốt cằm, ánh mắt nghiền ngẫm.
"Không ngờ Lam đại Ảnh hậu không những xinh đẹp mà còn rất can đảm, đừng nói là bơi lâu như vậy, đi thuyền tôi cũng không dám."
An Kỳ nghe xong liền nổi máu: "Anh biết như vậy còn cố tình bày ra cái thử thách này? Đạo diễn Hứa, đúng thật là rất máu lạnh."
Bảo Kiếm Phong tò mò: "Mọi người leo núi thế nào rồi?"
"Bây giờ mới trở về, anh cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên là không ai có thể hoàn thành trong thời gian quy định, tuy nhiên được leo lên tới đỉnh và ngắm nhìn thiên nhiên thì cũng được xem là trải nghiệm tuyệt vời.
"Nếu không tham gia chương trình này thì thật không biết bao giờ mới có thể đứng trên đỉnh cao như vậy.
Bành Lệ Phi cảm thán.
Hứa Nghiệp Thành tiếp lời: "Cuộc đời Bành lão sư toàn là đứng trên đỉnh cao, cho nên lần này xem như là lại thêm một đỉnh cao mới."
Ngô Phương nhìn đồng hồ rồi chép miệng: "Xem ra Lam lão sư khó có thể hoàn thành trong thời gian quy định rồi."
Sở Tuyên cười cười: "Đi đến cuối cùng đã là một thành công."
...
Mấy chục người đứng trò chuyện một hồi rốt cuộc cũng thấy chiếc cano màu trắng chở theo Lam Thư Dung quay trở lại bờ. Nàng liên tục nở nụ cười, còn vẫy tay chào với những người có mặt.
Phạm Thanh Khê giống như trút đi gánh nặng, cả người cũng trở nên nhẹ nhõm. Ngay lúc còn cô còn chưa biết phản ứng thế nào thì cả người đã lảo đảo, Lam Thư Dung từ trên ca nô phóng xuống trực tiếp lao thẳng vào ngực cô ôm thật chặt. Nước biển nhanh chóng đem quần áo trên người cô thấm ướt, trái tim cũng vì thế mà ướt át theo.
"Phạm Thanh Khê, tôi làm được rồi."
Phạm Thanh Khê vỗ vỗ lưng nàng: "Ừm, vất vả rồi."
Nàng rời khỏi cái ôm, ngước mắt nhìn cô: "Nhưng mà đã quá 3 tiếng rồi, tôi chỉ sợ cô thất vọng."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Không thất vọng, cô rất giỏi, tôi rất vui."
Lam Thư Dung lúc này mới hài lòng mỉm cười, nàng đưa tay kéo kéo cái khăn lau khô đi những giọt nước còn sót lại.
Đám người tổ sản xuất chứng kiến cảnh tượng này đều ngớ ra, tình nguyện muốn lên thuyền. Bọn họ cũng tranh thủ lấy ra điện thoại chụp rất nhiều bức ảnh, quay rất nhiều đoạn phim, chờ đến khi chương trình sắp phát sóng có thể lấy ra làm mồi nhử.
Tiếp theo là đến phiên người dẫn chuyện, anh ta vẫn như cũ giữ bộ dáng vừa chỉn chu vừa hài hước: "Mọi người cảm thấy thử thách hôm nay thế nào?"
Mọi người đồng thanh: "Rất mệt."
"Thử thách thể lực, không thể không mệt. Nhưng mà mọi người đều đã đi đến đích cuối cùng không phải sao? Tôi tin dù không lấy được mảnh ghép nhưng ai cũng đều hài lòng vì đã vượt qua giới hạn của bản thân."
"Tôi xin công bố kết quả cuối cùng. Nhóm đu dây Đồng Ni đã giành chiến thắng khi đu dây qua thung lũng trong thời gian 8 phút 36 giây ngay trong lần thử thách thứ hai. Nhóm leo núi và bơi về đích không ai giành được chiến thắng do vượt quá thời gian quy định."
"Xin chúc mừng Đồng Ni và Lại Hựu đã giành được mảnh ghép của chương trình. Xem ra đội chơi này là một đối thủ đáng gờm nha."
Triệu Gia Linh bĩu môi: "Không phải vẫn còn bốn thử thách sao, phim hay phải chờ hồi kết nha."
Hứa Nghiệp Thành ngoắc ngoắc tay: "Được rồi chúng ta về trang viên thôi, tôi còn phải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì đó."
Đối với mấy lời của anh ta, mọi người bây giờ chẳng còn ai muốn quan tâm. Dù sao tham gia cũng đã tham gia, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lam Thư Dung dường như rất vui vẻ, nàng công khai nắm tay Phạm Thanh Khê, vừa đi vừa nói chuyện: "Lúc cô ở trong bờ có cảm giác gì?"
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi nói: "Không có cảm giác gì cả."
Nàng nghe xong thì dừng lại, không cam lòng mà áp sát về phía cô: "Có thật không, sao tôi luôn có cảm giác có ai đó rất lo lắng cho tôi nha."
Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày: "Chắc là do cô lênh đênh trên biển nên mới sinh ra ảo giác."
Nhắc đến chuyện này, nàng lại nói không ngừng: "Cô không biết đâu, tôi ở ngoài đó uống rất nhiều nước, thỉnh thoảng còn có cảm giác đụng trúng thứ gì đó. Bây giờ nghĩ lại toàn thân đều nổi da gà."
Cô nghe xong mặt không biến sắc mà đáp: "Có lẽ là cá mập."
"Phạm Thanh Khê, cô còn dám trêu chọc tôi."
Nàng vừa nói vừa trưng ra bộ mặt vô cùng đáng yêu, đến cả Phạm Thanh Khê cũng không nhịn được mà muốn sờ một cái.
Nhưng mà rốt cuộc cô cũng không có làm vậy, chỉ lẳng lặng chắp tay phía sau lưng, chăm chú nghe nàng nói chuyện.
"Chúng ta chỉ mới có một mảnh ghép, lại không rõ ràng. Đội của Lại Hựu và Đồng Ni thì đã có hai mảnh ghép. Cô nói xem có khi nào bọ họ sẽ tìm ra được chỗ kia trước không?"
Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Hứa Nghiệp Thành và tổ sản xuất sẽ không để chúng ta tìm ra nhanh như vậy. Nói là bảy chặng thì họ chắc chắn buộc chúng ta đi hết bảy chặng."
"Đầu tháng sau sẽ diễn ra lễ trao giải Kim Đỉnh, cũng không biết tôi có kịp trở về tham dự hay không."
"Nhưng mà cũng không sao, dù sao tôi cũng biết lần này được đề cử đã là may mắn rồi, đạt giải là không thể nào."
"Phạm Thanh Khê, tháng năm là tôi bắt đầu quay Song Nhạn rồi. Thời điểm đó vừa bắt đầu mùa mưa, cô có thích mưa không?"
"Tôi hay nghe người ta nói, hy vọng những nơi bạn đặt chân đến đều đầy nắng, nhưng mà đâu phải cứ nắng là sẽ tốt đâu. Cái gì cũng phải có sự dung hòa, cô nói đúng không?"
Lam Thư Dung nói rất nhiều, Phạm Thanh Khê thì vẫn im lặng. Nhưng mà không hiểu sao khi nhìn vào hai người lại có sự ăn ý đến lạ thường. Chẳng mấy chốc họ đã tách biệt khỏi đám đông, chìm đắm vào thế giới riêng vừa hư vừa thực.
Kể từ lúc Lam Thư Dung hòa mình vào dòng nước, ánh mắt của cô đã dính chặt lên người nàng. Từ khi còn nhìn rõ nhân dạng cho đến lúc chỉ còn lại một chấm nhỏ màu cam. Cô cũng không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, cũng không biết nàng đã thành công hay chưa. Cô chỉ biết bản thân rất sợ, đây là cảm giác sợ hãi rất lâu rồi mới có lại, lòng bàn tay cũng vì thế mà phủ đầy mồ hôi, ấn đường cũng từng chút nhíu chặt.
Ở ngoài kia Lam Thư Dung hoàn toàn không biết những chuyện này, nàng chỉ biết hai cánh tay đã bắt đầu mỏi nhừ, cả cơ thể cũng không còn sức lực, da thịt cũng bị nước biển làm cho nhăn nheo.
Gió càng lúc càng lớn, con sóng cũng theo gió từng đợt phủ qua đầu, Lam Thư Dung hết nhắm mắt rồi đưa tay vuốt mặt, có lúc nàng sẽ nằm ngửa ra, mặt kệ cho biển lớn cuốn đi. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi nàng lại vùng dậy, cố gắng chống chọi và lao về phía đích.
Đội cứu hộ bên cạnh liên tục nhắc nhở nàng nếu không được có thể ấn nút để dừng cuộc chơi, đôi lúc nàng bị lung lay nhưng khi vừa nghĩ đến ánh mắt tin tưởng cùng cái ôm lướt qua của Phạm Thanh Khê thì khí thế lại thêm hừng hực.
Lại Hựu, Đồng Ni, Bảo Kiếm Phong và Triệu Gia Linh sau khi thực hiện xong thử thách cũng đã chạy đến cùng Phạm Thanh Khê chờ tin tức.
Thử thách đu dây nghe qua thì đơn giản nhưng đến khi thực hiện mới biết nó khó đến nhường nào. Thông thường tốc độ đu dây sẽ phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, từ địa hình, sức gió cho đến thể lực và trọng lượng của người tham gia. Độ dốc thung lũng và khối lượng cơ thể người đu dây càng lớn thì tốc độ đu dây sẽ càng chậm. Tổ sản xuất lại yêu cầu họ phải vượt qua trong thời gian giới hạn, còn chưa kể đến việc đây là thử thách đòi hỏi sự can đảm rất lớn.
Chính vì độ khó của nó nên cuối cùng chỉ có Đồng Ni là thuận lợi vượt qua với khoảng thời gian sít sao, những người còn lại chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối.
"Chị Thanh Khê, chị nói xem Lam Thư Dung có thành công tới đích không?"
Phạm Thanh Khê siết chặt hai cánh tay đang khoanh trước ngực: "Thư Dung sẽ không bỏ cuộc."
Ánh mắt của cô lóe lên sự tin tưởng tuyệt đối, bởi vì sau khoảng thời gian dài tiếp xúc, cô biết rõ nàng tuy ngoài mặt luôn tỏ ra không quan tâm thế sự nhưng một khi làm việc gì cũng vô cùng nghiêm túc. Nàng có được địa vị ngày hôm nay cũng không phải hoàn toàn là do may mắn.
Đồng Ni nhìn mấy người tổ sản xuất, không nhịn được xỉa xói vài câu: "Khách mời đa số toàn là nữ, các người lại đưa ra mấy cái thử thách này, thật là không có chút lương tâm."
Đám người tổ sản xuất nghe xong đều ngậm miệng, nhưng mà đã nói là chương trình thực tế thì phải có yếu tố mạo hiểm như vầy mới thú vị, bọn họ tự thấy mình chỉ làm đúng chức trách.
Đứng dưới trời nắng một hồi lâu, mấy người cảm thấy toàn thân đều đau rát, có lẽ là do sự cộng hưởng của gió biển. Chỉ có Phạm Thanh Khê là từ đầu đến cuối không có cảm giác, bởi vì những thứ đó không quan trọng bằng Lam Thư Dung ở ngoài kia.
Chờ thêm một lát, nhóm người Bành Lệ Phi, Cao Lệ Kỳ, Âu Hào, An Kỳ và toàn bộ tổ sản xuất đều có mặt. Hứa Nghiệp Thành vuốt vuốt cằm, ánh mắt nghiền ngẫm.
"Không ngờ Lam đại Ảnh hậu không những xinh đẹp mà còn rất can đảm, đừng nói là bơi lâu như vậy, đi thuyền tôi cũng không dám."
An Kỳ nghe xong liền nổi máu: "Anh biết như vậy còn cố tình bày ra cái thử thách này? Đạo diễn Hứa, đúng thật là rất máu lạnh."
Bảo Kiếm Phong tò mò: "Mọi người leo núi thế nào rồi?"
"Bây giờ mới trở về, anh cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên là không ai có thể hoàn thành trong thời gian quy định, tuy nhiên được leo lên tới đỉnh và ngắm nhìn thiên nhiên thì cũng được xem là trải nghiệm tuyệt vời.
"Nếu không tham gia chương trình này thì thật không biết bao giờ mới có thể đứng trên đỉnh cao như vậy.
Bành Lệ Phi cảm thán.
Hứa Nghiệp Thành tiếp lời: "Cuộc đời Bành lão sư toàn là đứng trên đỉnh cao, cho nên lần này xem như là lại thêm một đỉnh cao mới."
Ngô Phương nhìn đồng hồ rồi chép miệng: "Xem ra Lam lão sư khó có thể hoàn thành trong thời gian quy định rồi."
Sở Tuyên cười cười: "Đi đến cuối cùng đã là một thành công."
...
Mấy chục người đứng trò chuyện một hồi rốt cuộc cũng thấy chiếc cano màu trắng chở theo Lam Thư Dung quay trở lại bờ. Nàng liên tục nở nụ cười, còn vẫy tay chào với những người có mặt.
Phạm Thanh Khê giống như trút đi gánh nặng, cả người cũng trở nên nhẹ nhõm. Ngay lúc còn cô còn chưa biết phản ứng thế nào thì cả người đã lảo đảo, Lam Thư Dung từ trên ca nô phóng xuống trực tiếp lao thẳng vào ngực cô ôm thật chặt. Nước biển nhanh chóng đem quần áo trên người cô thấm ướt, trái tim cũng vì thế mà ướt át theo.
"Phạm Thanh Khê, tôi làm được rồi."
Phạm Thanh Khê vỗ vỗ lưng nàng: "Ừm, vất vả rồi."
Nàng rời khỏi cái ôm, ngước mắt nhìn cô: "Nhưng mà đã quá 3 tiếng rồi, tôi chỉ sợ cô thất vọng."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Không thất vọng, cô rất giỏi, tôi rất vui."
Lam Thư Dung lúc này mới hài lòng mỉm cười, nàng đưa tay kéo kéo cái khăn lau khô đi những giọt nước còn sót lại.
Đám người tổ sản xuất chứng kiến cảnh tượng này đều ngớ ra, tình nguyện muốn lên thuyền. Bọn họ cũng tranh thủ lấy ra điện thoại chụp rất nhiều bức ảnh, quay rất nhiều đoạn phim, chờ đến khi chương trình sắp phát sóng có thể lấy ra làm mồi nhử.
Tiếp theo là đến phiên người dẫn chuyện, anh ta vẫn như cũ giữ bộ dáng vừa chỉn chu vừa hài hước: "Mọi người cảm thấy thử thách hôm nay thế nào?"
Mọi người đồng thanh: "Rất mệt."
"Thử thách thể lực, không thể không mệt. Nhưng mà mọi người đều đã đi đến đích cuối cùng không phải sao? Tôi tin dù không lấy được mảnh ghép nhưng ai cũng đều hài lòng vì đã vượt qua giới hạn của bản thân."
"Tôi xin công bố kết quả cuối cùng. Nhóm đu dây Đồng Ni đã giành chiến thắng khi đu dây qua thung lũng trong thời gian 8 phút 36 giây ngay trong lần thử thách thứ hai. Nhóm leo núi và bơi về đích không ai giành được chiến thắng do vượt quá thời gian quy định."
"Xin chúc mừng Đồng Ni và Lại Hựu đã giành được mảnh ghép của chương trình. Xem ra đội chơi này là một đối thủ đáng gờm nha."
Triệu Gia Linh bĩu môi: "Không phải vẫn còn bốn thử thách sao, phim hay phải chờ hồi kết nha."
Hứa Nghiệp Thành ngoắc ngoắc tay: "Được rồi chúng ta về trang viên thôi, tôi còn phải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì đó."
Đối với mấy lời của anh ta, mọi người bây giờ chẳng còn ai muốn quan tâm. Dù sao tham gia cũng đã tham gia, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lam Thư Dung dường như rất vui vẻ, nàng công khai nắm tay Phạm Thanh Khê, vừa đi vừa nói chuyện: "Lúc cô ở trong bờ có cảm giác gì?"
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi nói: "Không có cảm giác gì cả."
Nàng nghe xong thì dừng lại, không cam lòng mà áp sát về phía cô: "Có thật không, sao tôi luôn có cảm giác có ai đó rất lo lắng cho tôi nha."
Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày: "Chắc là do cô lênh đênh trên biển nên mới sinh ra ảo giác."
Nhắc đến chuyện này, nàng lại nói không ngừng: "Cô không biết đâu, tôi ở ngoài đó uống rất nhiều nước, thỉnh thoảng còn có cảm giác đụng trúng thứ gì đó. Bây giờ nghĩ lại toàn thân đều nổi da gà."
Cô nghe xong mặt không biến sắc mà đáp: "Có lẽ là cá mập."
"Phạm Thanh Khê, cô còn dám trêu chọc tôi."
Nàng vừa nói vừa trưng ra bộ mặt vô cùng đáng yêu, đến cả Phạm Thanh Khê cũng không nhịn được mà muốn sờ một cái.
Nhưng mà rốt cuộc cô cũng không có làm vậy, chỉ lẳng lặng chắp tay phía sau lưng, chăm chú nghe nàng nói chuyện.
"Chúng ta chỉ mới có một mảnh ghép, lại không rõ ràng. Đội của Lại Hựu và Đồng Ni thì đã có hai mảnh ghép. Cô nói xem có khi nào bọ họ sẽ tìm ra được chỗ kia trước không?"
Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Hứa Nghiệp Thành và tổ sản xuất sẽ không để chúng ta tìm ra nhanh như vậy. Nói là bảy chặng thì họ chắc chắn buộc chúng ta đi hết bảy chặng."
"Đầu tháng sau sẽ diễn ra lễ trao giải Kim Đỉnh, cũng không biết tôi có kịp trở về tham dự hay không."
"Nhưng mà cũng không sao, dù sao tôi cũng biết lần này được đề cử đã là may mắn rồi, đạt giải là không thể nào."
"Phạm Thanh Khê, tháng năm là tôi bắt đầu quay Song Nhạn rồi. Thời điểm đó vừa bắt đầu mùa mưa, cô có thích mưa không?"
"Tôi hay nghe người ta nói, hy vọng những nơi bạn đặt chân đến đều đầy nắng, nhưng mà đâu phải cứ nắng là sẽ tốt đâu. Cái gì cũng phải có sự dung hòa, cô nói đúng không?"
Lam Thư Dung nói rất nhiều, Phạm Thanh Khê thì vẫn im lặng. Nhưng mà không hiểu sao khi nhìn vào hai người lại có sự ăn ý đến lạ thường. Chẳng mấy chốc họ đã tách biệt khỏi đám đông, chìm đắm vào thế giới riêng vừa hư vừa thực.