Chương 39: Sợ là phải rơi nước mắt
Đối với dàn khách mời, bốn thử thách vừa qua mệt thì có mệt nhưng cũng không phải không thể vượt qua. Khó khăn thực sự chính là nằm ở ba chặng hành trình còn lại.
Chiều ngày thứ hai kể từ sau thử thách sáng tạo, tổ sản xuất thông báo cho toàn bộ khách mời di chuyển đến bìa rừng nằm ở khu vực thung lũng Thạch Lâm. Hôm nay không ghi hình buổi sáng mà phải đợi đến chiều, ít nhiều cũng có nguyên do của nó.
"Phạm Thanh Khê, cô có cảm thấy chỗ này rất âm u không?"
Phạm Thanh Khê xoa xoa cánh tay: "Ừm, đúng thật là rất âm u, còn có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh quái dị."
Cao Lệ Kỳ đi tới, đứng nép sát vào người Lam Thư Dung: "Chị Dung, em đoán tổ sản xuất sẽ quăng chúng ta vào đó, để chúng ta tự sinh tự diệt."
Hứa Nghiệp Thành vừa lúc nghe thấy: "Ý tưởng không tồi, Sở Tuyên, ghi lại đi."
Sở Tuyên nhếch môi: "Được."
Cao Lệ Kỳ hốt hoảng che mặt: "Có phải em đã nói sai cái gì rồi không?"
Lần này tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Người dẫn chuyện lại mang theo một nụ cười nguy hiểm mà xuất hiện: "Chào mọi người, tôi lại mang đến cho mọi người một thử thách hấp dẫn đây. Đảm bảo sẽ rơi nước mắt."
An Kỳ tỏ vẻ xem thường: "Sao hôm nay có mỗi mình cô ở đây?"
Người dẫn chuyện từ tốn: "Những người kia đang ở chỗ khác đợi mọi người."
Sở dĩ An Kỳ hỏi như vậy là bởi vì người dẫn chuyện không chỉ có một mà đến tận sáu người. Thông thường mỗi đội sẽ có người dẫn chuyện riêng cùng đồng hành và một người sẽ chỉ đợi ở trạm đầu và cuối.
"Thử thách hôm nay sẽ là thử thách về độ can đảm, quy tắc trò chơi như sau: Một thành viên sẽ bị nhốt trong căn phòng tối ở bìa rừng bên kia, thành viên còn lại sẽ tìm đường sang đó giải cứu. Trên đường đi còn phải vượt qua thử thách của chương trình để tìm ra chìa khóa. Giải cứu thành công trong thời gian quy định sẽ nhận được mảnh ghép."
"Lưu ý, thành viên còn lại không những bị nhốt trong phòng tối mà còn phải đối diện với nỗi sợ của chính mình. Cho nên để tránh trường hợp khách mời sợ quá ngất xỉu thì tổ sản xuất có chuẩn bị một cái chuông, nếu như cảm thấy không thể chịu được nữa thì có thể ấn vào. Nhưng mà điều này cũng đồng nghĩa với bỏ cuộc, cho nên mọi người nhớ cân nhắc kỹ lưỡng."
"Về phần thành viên còn lại, nếu như cảm thấy việc băng rừng quá khó khăn cũng có thể bỏ cuộc. Tuy nhiên nên nhớ là nếu như bỏ cuộc thì thành viên còn lại vẫn phải bị nhốt trong phòng hết thời gian quy định."
Triệu Gia Linh ngờ vực: "Có thể tiết lộ thứ giấu trong phòng tối là gì không? Con vật, đồ vật hay con người?"
Người dẫn chuyện lắc đầu: "Như vậy sẽ mất hay ah."
Lam Thư Dung thở dài một hơi: "Hình như tôi có thể đoán được."
Sau đó nàng lại nhìn về phía Phạm Thanh Khê: "Nhưng mà tôi nghĩ cô có thể thành công giải cứu tôi. Cho nên tôi sẽ là người sang bên kia rừng."
Người dẫn chuyện tiếp lời: "Được, các đội cũng mau chóng phân chia nhiệm vụ, nếu như càng kéo dài tôi sợ sẽ càng nguy hiểm."
Không biết tổ sản xuất có thực sự lo sợ không hay là càng muốn thời gian kéo dài ra. Thử tưởng tượng tất cả những người ở đây rơi vào bế tắc rồi lộ ra sự yếu đuối của mình, đó quả thực là những thước phim để đời.
Khoảng chừng năm phút sau, đội hình đã được phân chia xong. Lam Thư Dung, Bành Lệ Phi, Đồng Ni, Âu Hào và Bảo Kiếm Phong sẽ sang bên kia rừng và bị nhốt trong phòng tối tách biệt. Những người còn lại sẽ làm nhiệm vụ giải cứu.
Trước khi di chuyển, Lam Thư Dung không quên mượn cơ hội ôm Phạm Thanh Khê một cái, nàng nói như vậy mới có thể đủ sức chống chọi với "yêu tinh" ở phía bên kia.
...
Đội hình giải cứu có thời gian hai giờ đồng hồ để băng qua khu rừng đồng thời tìm ra chìa khóa để mở cánh cửa phòng tối.
Khu rừng này nhìn bề ngoài rất rậm rạp, cũng không có lối mòn, cho nên tìm được lối ra trong vòng hai tiếng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phạm Thanh Khê không vội vàng di chuyển mà đứng bên ngoài quan sát một hồi lâu. Bây giờ là giữa chiều nhưng lại không nhìn thấy ánh mặt trời, điều này chứng tỏ chỗ cô đứng là ngược hướng hoặc cũng có thể do cây cối quá um tùm nên mới bị che khuất.
Để đảm bảo an toàn, tổ sản xuất cũng phát cho nhóm giải cứu một ít dụng cụ cứu hộ và nước uống. Đi được một lát, cô tìm đến một chỗ đủ rộng ngồi xuống, đem nước trong chai đổ ra. May mắn không có gió, mặt nước rất nhanh đã yên tĩnh. Phạm Thanh Khê thả lên đó một chiếc lá rồi dùng cây kim tìm thấy trong bộ dụng cụ cứu hộ chà xát vào quần áo, tạo ra từ trường rồi lại đặt lên chiếc lá.
Từ trường của Trái Đất dần khiến cây kim xoay theo hướng Bắc - Nam.
Đây là kinh nghiệm cô học được từ trong sách vở. Để chắc chắn hơn cô còn cẩn thận quan sát cây cối mọc ở xung quanh. Thông thường thì mặt cây hướng về phía Nam sẽ tươi tốt hơn so với phía Bắc. Như vậy thì vừa nãy cây kim chỉ không sai. Phạm Thanh Khê cứ như vậy mà dễ dàng xác định được phương hướng, bắt đầu di chuyển sang phía bên kia rừng.
...
Lam Thư Dung ở phía bên kia cũng không dễ dàng cho lắm, nói đúng hơn là rất thảm.
Vừa đến nơi đã bị người của tổ sản xuất đẩy vô căn phòng tối rồi khóa chặt. Nàng cũng chỉ kịp gõ gõ mấy tiếng lên chiếc cửa làm bằng nhôm và nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần.
"Nè, nè, cứ như vậy mà đi sao?"
Lam Thư Dung thử lên tiếng, nhưng đáp lại nàng chỉ có chính giọng nói của chính mình bị bốn bức tường vọng lại. Trong đó toàn bộ là một mảnh tối đen, kể cả một tia sáng cũng không có.
Nàng cố hít sâu một hơi, cẩn thận dùng thính giác xác định những thứ đang tồn tại. Nhưng mà nơi đây giống như không có gì cả, nàng vỗ vỗ ngực, tự trấn an bản thân có thể đợi được Phạm Thanh Khê tìm đến.
Nhưng mà còn chưa được bao lâu, Lam Thư Dung bắt đầu cảm nhận được có thứ gì đó đang từ dưới chân mình bò lên. Theo mỗi bước chân của nó, người nàng cũng nổi lên từng đợt gai ốc.
Nàng nắm chặt hai tay, cố gắng ngăn lại âm thanh gào thét đã xông lên đến cổ họng. Nhưng mà cho dù có cố gắng cỡ nào thì vẫn khó có thể trong giây lát khắc chế được nỗi sợ đã tồn tại hai mươi mấy năm.
Lam Thư Dung đến lau mồ hôi cũng không dám, cuối cùng vẫn phải gào lên vì sự xuất hiện của những con gián trên tóc mình.
"Ah, tránh ra. Anh chị em tiểu cường, đại cường. Xin chúng mày đừng lại đây, huhu."
Nàng vừa nói vừa đưa tay phủi chúng xuống, nhưng mà mỗi khi chạm vào nàng lại không tự chủ hét càng thêm lớn.
Trước khi di chuyển đến Viễn Sơn, tổ sản xuất chương trình đã phát cho nàng một tờ giấy để điền vào những thông tin cá nhân. Nó cũng bao gồm những thứ thích và không thích, cũng bao gồm luôn nỗi sợ của bản thân.
Lam Thư Dung sợ gián đã là chuyện không thể thay đổi. Thật ra những người thân thiết với nàng và fan lâu năm đều biết, có muốn che giấu cũng không được.
Gián ở đây phải nói nhiều vô số kể, dù không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được. Cũng không biết đám người tổ sản xuất ở đâu mà tìm ra được.
Lam Thư Dung nhắm nghiền mắt, cố gắng nghĩ tới những chuyện khác để quên đi nỗi sợ đang hiện diện. Mỗi lần nàng nhắm mắt, gương mặt lạnh lùng cùng hơi thở dịu dàng của Phạm Thanh Khê lại hiện lên. Nàng bám vào đó để không sợ nữa, cũng bám vào đó để tự trấn an mình.
...
Càng vào sâu bên trong, bề mặt càng ẩm ướt, muỗi và côn trùng cũng ngày một nhiều. Cũng may tổ sản xuất đã chuẩn bị cho khách mời thuốc xịt, nếu không xem chừng sẽ bị bọn chúng nuốt chửng.
Phạm Thanh Khê cũng không biết bản thân đã đi được bao lâu, lồng ngực cô bắt đầu phập phồng, cảm giác lo lắng cũng ngày một lớn.
Di chuyển trong rừng cũng không phải chuyện dễ dàng, thế nên dù che đậy kỹ lưỡng vẫn không tránh khỏi những vết thương ngoài ý muốn. Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng không quá coi trọng chuyện này, bởi vì so với cô thì Lam Thư Dung sẽ càng khó khăn hơn.
Phạm Thanh Khê tự hỏi, nếu đổi lại là cô bị nhốt trong phòng tối thì sẽ thế nào, liệu bản thân có đủ can đảm để đối diện hay không.
Có lẽ là không.
Bởi vì nếu như có thể, cô đã không cần vật lộn trong những giấc mơ, đã không cần thu mình lại, tránh xa thứ gọi là tình yêu.
Cô lắc đầu, kéo về mớ suy nghĩ đang hỗn loạn. Trước mặt cô bây giờ chính là thử thách mà chương trình đề cập đến.
Lối đi trên mặt đất đã bị phủ bằng kẽm gai, thay vào đó là những tấm ván gỗ treo lơ lửng tạo thành một cây cầu trên không trung.
Xung quanh cũng bị lưới vây kín, cô hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải trèo lên tấm lưới sau đó đi qua cây cầu gỗ lơ lửng kia.
Việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều sức lực, nếu không may rơi xuống còn bị thương. Cho nên trước khi bắt đầu, người dẫn chuyện đã hỏi cô có muốn bỏ cuộc hay không. Phạm Thanh Khê không cần suy nghĩ đã quả quyết từ chối. Lam Thư Dung tin tưởng cô như vậy, cô chính là không thể nào để cho nàng xuất hiện bất kỳ tia thất vọng nào, dù là rất nhỏ.
Để thuận tiện leo trèo, Phạm Thanh Khê đành phải bỏ lại túi cứu hộ. Cô chỉ đem vài thứ cần thiết nhét vào túi quần, sau đó bắt đầu nhiệm vụ. Mảnh lưới được làm bằng dây thừng chắc chắn, thế nhưng khi chạm vào lại mang đến cảm giác đau rát dọa người ta bỏ cuộc.
Phạm Thanh Khê cắn răng, cố gắng giảm bước trọng lực, cô dùng sức lực toàn thân bám chặt vào mảnh lưới, từng bước tiến về phía cầu treo.
Nhưng mà leo lên phía trên là một chuyện, làm sao để bước qua cầu lại là chuyện khác. Cảm giác bị treo lơ lửng không có chỗ bám vào không hề dễ chịu. Những giọt mồ hôi thấm ướt trên áo vải, mái tóc của cô cũng vì thế mà rối loạn, gương mặt đỏ bừng.
Cũng không biết Lam Thư Dung ở chỗ kia như thế nào, vừa nghĩ tới nàng, trái tim cô lại nhói lên một cái. Phạm Thanh Khê siết chặt bàn tay, tung người bám chặt vào sợi dây thừng treo miếng ván gỗ đang lắc lư không ngừng, cũng may là không rơi xuống, cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc có đâu đó mấy chục tấm ván, để di chuyển đến đích đòi hỏi phải cẩn thận trong từng bước chân. Mặc dù muốn nhanh đến gặp nàng nhưng cô biết bản thân không thể nào nóng vội. Sau khi di chuyển qua khoảng ba, bốn tấm ván, Phạm Thanh Khê cũng rút ra được một chút kinh nghiệm. Những tấm ván phía sau cô cũng di chuyển nhanh hơn, cuối cùng về đích trong thời gian khá sớm.
Chiều ngày thứ hai kể từ sau thử thách sáng tạo, tổ sản xuất thông báo cho toàn bộ khách mời di chuyển đến bìa rừng nằm ở khu vực thung lũng Thạch Lâm. Hôm nay không ghi hình buổi sáng mà phải đợi đến chiều, ít nhiều cũng có nguyên do của nó.
"Phạm Thanh Khê, cô có cảm thấy chỗ này rất âm u không?"
Phạm Thanh Khê xoa xoa cánh tay: "Ừm, đúng thật là rất âm u, còn có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh quái dị."
Cao Lệ Kỳ đi tới, đứng nép sát vào người Lam Thư Dung: "Chị Dung, em đoán tổ sản xuất sẽ quăng chúng ta vào đó, để chúng ta tự sinh tự diệt."
Hứa Nghiệp Thành vừa lúc nghe thấy: "Ý tưởng không tồi, Sở Tuyên, ghi lại đi."
Sở Tuyên nhếch môi: "Được."
Cao Lệ Kỳ hốt hoảng che mặt: "Có phải em đã nói sai cái gì rồi không?"
Lần này tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Người dẫn chuyện lại mang theo một nụ cười nguy hiểm mà xuất hiện: "Chào mọi người, tôi lại mang đến cho mọi người một thử thách hấp dẫn đây. Đảm bảo sẽ rơi nước mắt."
An Kỳ tỏ vẻ xem thường: "Sao hôm nay có mỗi mình cô ở đây?"
Người dẫn chuyện từ tốn: "Những người kia đang ở chỗ khác đợi mọi người."
Sở dĩ An Kỳ hỏi như vậy là bởi vì người dẫn chuyện không chỉ có một mà đến tận sáu người. Thông thường mỗi đội sẽ có người dẫn chuyện riêng cùng đồng hành và một người sẽ chỉ đợi ở trạm đầu và cuối.
"Thử thách hôm nay sẽ là thử thách về độ can đảm, quy tắc trò chơi như sau: Một thành viên sẽ bị nhốt trong căn phòng tối ở bìa rừng bên kia, thành viên còn lại sẽ tìm đường sang đó giải cứu. Trên đường đi còn phải vượt qua thử thách của chương trình để tìm ra chìa khóa. Giải cứu thành công trong thời gian quy định sẽ nhận được mảnh ghép."
"Lưu ý, thành viên còn lại không những bị nhốt trong phòng tối mà còn phải đối diện với nỗi sợ của chính mình. Cho nên để tránh trường hợp khách mời sợ quá ngất xỉu thì tổ sản xuất có chuẩn bị một cái chuông, nếu như cảm thấy không thể chịu được nữa thì có thể ấn vào. Nhưng mà điều này cũng đồng nghĩa với bỏ cuộc, cho nên mọi người nhớ cân nhắc kỹ lưỡng."
"Về phần thành viên còn lại, nếu như cảm thấy việc băng rừng quá khó khăn cũng có thể bỏ cuộc. Tuy nhiên nên nhớ là nếu như bỏ cuộc thì thành viên còn lại vẫn phải bị nhốt trong phòng hết thời gian quy định."
Triệu Gia Linh ngờ vực: "Có thể tiết lộ thứ giấu trong phòng tối là gì không? Con vật, đồ vật hay con người?"
Người dẫn chuyện lắc đầu: "Như vậy sẽ mất hay ah."
Lam Thư Dung thở dài một hơi: "Hình như tôi có thể đoán được."
Sau đó nàng lại nhìn về phía Phạm Thanh Khê: "Nhưng mà tôi nghĩ cô có thể thành công giải cứu tôi. Cho nên tôi sẽ là người sang bên kia rừng."
Người dẫn chuyện tiếp lời: "Được, các đội cũng mau chóng phân chia nhiệm vụ, nếu như càng kéo dài tôi sợ sẽ càng nguy hiểm."
Không biết tổ sản xuất có thực sự lo sợ không hay là càng muốn thời gian kéo dài ra. Thử tưởng tượng tất cả những người ở đây rơi vào bế tắc rồi lộ ra sự yếu đuối của mình, đó quả thực là những thước phim để đời.
Khoảng chừng năm phút sau, đội hình đã được phân chia xong. Lam Thư Dung, Bành Lệ Phi, Đồng Ni, Âu Hào và Bảo Kiếm Phong sẽ sang bên kia rừng và bị nhốt trong phòng tối tách biệt. Những người còn lại sẽ làm nhiệm vụ giải cứu.
Trước khi di chuyển, Lam Thư Dung không quên mượn cơ hội ôm Phạm Thanh Khê một cái, nàng nói như vậy mới có thể đủ sức chống chọi với "yêu tinh" ở phía bên kia.
...
Đội hình giải cứu có thời gian hai giờ đồng hồ để băng qua khu rừng đồng thời tìm ra chìa khóa để mở cánh cửa phòng tối.
Khu rừng này nhìn bề ngoài rất rậm rạp, cũng không có lối mòn, cho nên tìm được lối ra trong vòng hai tiếng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phạm Thanh Khê không vội vàng di chuyển mà đứng bên ngoài quan sát một hồi lâu. Bây giờ là giữa chiều nhưng lại không nhìn thấy ánh mặt trời, điều này chứng tỏ chỗ cô đứng là ngược hướng hoặc cũng có thể do cây cối quá um tùm nên mới bị che khuất.
Để đảm bảo an toàn, tổ sản xuất cũng phát cho nhóm giải cứu một ít dụng cụ cứu hộ và nước uống. Đi được một lát, cô tìm đến một chỗ đủ rộng ngồi xuống, đem nước trong chai đổ ra. May mắn không có gió, mặt nước rất nhanh đã yên tĩnh. Phạm Thanh Khê thả lên đó một chiếc lá rồi dùng cây kim tìm thấy trong bộ dụng cụ cứu hộ chà xát vào quần áo, tạo ra từ trường rồi lại đặt lên chiếc lá.
Từ trường của Trái Đất dần khiến cây kim xoay theo hướng Bắc - Nam.
Đây là kinh nghiệm cô học được từ trong sách vở. Để chắc chắn hơn cô còn cẩn thận quan sát cây cối mọc ở xung quanh. Thông thường thì mặt cây hướng về phía Nam sẽ tươi tốt hơn so với phía Bắc. Như vậy thì vừa nãy cây kim chỉ không sai. Phạm Thanh Khê cứ như vậy mà dễ dàng xác định được phương hướng, bắt đầu di chuyển sang phía bên kia rừng.
...
Lam Thư Dung ở phía bên kia cũng không dễ dàng cho lắm, nói đúng hơn là rất thảm.
Vừa đến nơi đã bị người của tổ sản xuất đẩy vô căn phòng tối rồi khóa chặt. Nàng cũng chỉ kịp gõ gõ mấy tiếng lên chiếc cửa làm bằng nhôm và nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần.
"Nè, nè, cứ như vậy mà đi sao?"
Lam Thư Dung thử lên tiếng, nhưng đáp lại nàng chỉ có chính giọng nói của chính mình bị bốn bức tường vọng lại. Trong đó toàn bộ là một mảnh tối đen, kể cả một tia sáng cũng không có.
Nàng cố hít sâu một hơi, cẩn thận dùng thính giác xác định những thứ đang tồn tại. Nhưng mà nơi đây giống như không có gì cả, nàng vỗ vỗ ngực, tự trấn an bản thân có thể đợi được Phạm Thanh Khê tìm đến.
Nhưng mà còn chưa được bao lâu, Lam Thư Dung bắt đầu cảm nhận được có thứ gì đó đang từ dưới chân mình bò lên. Theo mỗi bước chân của nó, người nàng cũng nổi lên từng đợt gai ốc.
Nàng nắm chặt hai tay, cố gắng ngăn lại âm thanh gào thét đã xông lên đến cổ họng. Nhưng mà cho dù có cố gắng cỡ nào thì vẫn khó có thể trong giây lát khắc chế được nỗi sợ đã tồn tại hai mươi mấy năm.
Lam Thư Dung đến lau mồ hôi cũng không dám, cuối cùng vẫn phải gào lên vì sự xuất hiện của những con gián trên tóc mình.
"Ah, tránh ra. Anh chị em tiểu cường, đại cường. Xin chúng mày đừng lại đây, huhu."
Nàng vừa nói vừa đưa tay phủi chúng xuống, nhưng mà mỗi khi chạm vào nàng lại không tự chủ hét càng thêm lớn.
Trước khi di chuyển đến Viễn Sơn, tổ sản xuất chương trình đã phát cho nàng một tờ giấy để điền vào những thông tin cá nhân. Nó cũng bao gồm những thứ thích và không thích, cũng bao gồm luôn nỗi sợ của bản thân.
Lam Thư Dung sợ gián đã là chuyện không thể thay đổi. Thật ra những người thân thiết với nàng và fan lâu năm đều biết, có muốn che giấu cũng không được.
Gián ở đây phải nói nhiều vô số kể, dù không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được. Cũng không biết đám người tổ sản xuất ở đâu mà tìm ra được.
Lam Thư Dung nhắm nghiền mắt, cố gắng nghĩ tới những chuyện khác để quên đi nỗi sợ đang hiện diện. Mỗi lần nàng nhắm mắt, gương mặt lạnh lùng cùng hơi thở dịu dàng của Phạm Thanh Khê lại hiện lên. Nàng bám vào đó để không sợ nữa, cũng bám vào đó để tự trấn an mình.
...
Càng vào sâu bên trong, bề mặt càng ẩm ướt, muỗi và côn trùng cũng ngày một nhiều. Cũng may tổ sản xuất đã chuẩn bị cho khách mời thuốc xịt, nếu không xem chừng sẽ bị bọn chúng nuốt chửng.
Phạm Thanh Khê cũng không biết bản thân đã đi được bao lâu, lồng ngực cô bắt đầu phập phồng, cảm giác lo lắng cũng ngày một lớn.
Di chuyển trong rừng cũng không phải chuyện dễ dàng, thế nên dù che đậy kỹ lưỡng vẫn không tránh khỏi những vết thương ngoài ý muốn. Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng không quá coi trọng chuyện này, bởi vì so với cô thì Lam Thư Dung sẽ càng khó khăn hơn.
Phạm Thanh Khê tự hỏi, nếu đổi lại là cô bị nhốt trong phòng tối thì sẽ thế nào, liệu bản thân có đủ can đảm để đối diện hay không.
Có lẽ là không.
Bởi vì nếu như có thể, cô đã không cần vật lộn trong những giấc mơ, đã không cần thu mình lại, tránh xa thứ gọi là tình yêu.
Cô lắc đầu, kéo về mớ suy nghĩ đang hỗn loạn. Trước mặt cô bây giờ chính là thử thách mà chương trình đề cập đến.
Lối đi trên mặt đất đã bị phủ bằng kẽm gai, thay vào đó là những tấm ván gỗ treo lơ lửng tạo thành một cây cầu trên không trung.
Xung quanh cũng bị lưới vây kín, cô hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải trèo lên tấm lưới sau đó đi qua cây cầu gỗ lơ lửng kia.
Việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều sức lực, nếu không may rơi xuống còn bị thương. Cho nên trước khi bắt đầu, người dẫn chuyện đã hỏi cô có muốn bỏ cuộc hay không. Phạm Thanh Khê không cần suy nghĩ đã quả quyết từ chối. Lam Thư Dung tin tưởng cô như vậy, cô chính là không thể nào để cho nàng xuất hiện bất kỳ tia thất vọng nào, dù là rất nhỏ.
Để thuận tiện leo trèo, Phạm Thanh Khê đành phải bỏ lại túi cứu hộ. Cô chỉ đem vài thứ cần thiết nhét vào túi quần, sau đó bắt đầu nhiệm vụ. Mảnh lưới được làm bằng dây thừng chắc chắn, thế nhưng khi chạm vào lại mang đến cảm giác đau rát dọa người ta bỏ cuộc.
Phạm Thanh Khê cắn răng, cố gắng giảm bước trọng lực, cô dùng sức lực toàn thân bám chặt vào mảnh lưới, từng bước tiến về phía cầu treo.
Nhưng mà leo lên phía trên là một chuyện, làm sao để bước qua cầu lại là chuyện khác. Cảm giác bị treo lơ lửng không có chỗ bám vào không hề dễ chịu. Những giọt mồ hôi thấm ướt trên áo vải, mái tóc của cô cũng vì thế mà rối loạn, gương mặt đỏ bừng.
Cũng không biết Lam Thư Dung ở chỗ kia như thế nào, vừa nghĩ tới nàng, trái tim cô lại nhói lên một cái. Phạm Thanh Khê siết chặt bàn tay, tung người bám chặt vào sợi dây thừng treo miếng ván gỗ đang lắc lư không ngừng, cũng may là không rơi xuống, cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc có đâu đó mấy chục tấm ván, để di chuyển đến đích đòi hỏi phải cẩn thận trong từng bước chân. Mặc dù muốn nhanh đến gặp nàng nhưng cô biết bản thân không thể nào nóng vội. Sau khi di chuyển qua khoảng ba, bốn tấm ván, Phạm Thanh Khê cũng rút ra được một chút kinh nghiệm. Những tấm ván phía sau cô cũng di chuyển nhanh hơn, cuối cùng về đích trong thời gian khá sớm.