Chương 40: Bởi vì tôi đã ngoan ngoãn đợi cô
Mùi hôi càng lúc càng dày đặc, bóng tối cũng không có dấu hiệu rời đi. Lam Thư Dung co người lại, bóng dáng xinh đẹp đã hoàn toàn hòa vào đó, không nhìn thấy động tĩnh.
Lúc nãy nàng khóc rất nhiều, nhiều đến mức không còn khóc nỗi nữa. Trong lúc khóc nàng cũng liên tục gọi tên Phạm Thanh Khê, lời yêu thương cũng có, mắng chửi cũng có, cho đến khi cổ họng đau rát.
Lam Thư Dung thầm nghĩ, lần này trở về nhất định phải bắt Phạm Thanh Khê dỗ nàng, dù cho cô không đồng ý thì cũng không thể.
Phạm Thanh Khê sau khi vượt qua được chướng ngại vật thì lấy được chìa khóa. Lại đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tìm được địa điểm nhốt những người chơi còn lại.
Nhìn bề ngoài thì khá tạm bợ, bởi vì tất cả đều do tổ sản xuất cố tình dựng lên để làm khó khách mời. Mặc dù gọi chung là phòng tối nhưng cũng không phải tất cả khách mời đều bị nhốt trong một loại phòng giống nhau.
Âu Hào sợ độ cao thì sẽ bị treo lơ lửng trên không trung. Bảo Kiếm Phong sợ lỗ thì phải đối mặt với những vật thể toàn là lỗ. Bành Lệ Phi thì lại mắc chứng sợ không gian hẹp, vì thế bà bị nhốt trong căn phòng có diện tích rất nhỏ hẹp so với phần còn lại.
Về phần Đồng Ni và Lam Thư Dung, một người sợ nhện một người sợ gián. Đương nhiên là họ cũng không thể thoát khỏi việc bị bọn chúng giày vò.
Đối mặt với nỗi sợ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, cho nên lúc đến nơi Phạm Thanh Khê đã nhìn thấy Âu Hào và Bảo Kiếm Phong bỏ cuộc. Bọn họ mặt mày tái mét, vừa uống nước vừa run cầm cập.
Nhưng mà cô cũng không dừng lại quá lâu, phía trước còn có ba căn phòng, Phạm Thanh Khê cũng không xác định được Lam Thư Dung hiện đang ở căn phòng nào. Thêm vào đó, chìa khóa cô lấy được thật ra chỉ là một bài toán. Việc cô cần làm là giải bài toán đó và tìm ra mã số để mở cửa.
May mắn là bài toán đó cũng không làm khó được cô, Thạc sĩ Tài chính từ Anh quốc trở về cũng không phải hữu danh vô thực. Phạm Thanh Khê đem mã số đó nhập vào từng ổ khóa cho đến khi tiếng cạch vang lên.
Cửa được mở ra, ánh nắng chiều dịu dàng theo khe hở chen vào, người ngồi trong đó cũng từ từ hiện diện ngay trước mắt.
Tóc tai nàng rối bời, quần áo cũng xộc xệch, cả người đều toát ra dáng vẻ yếu ớt nhưng lại rất kiên cường.
Cô siết chặt nắm tay, cố gắng ngăn lại cảm giác đau lòng đang từ từ cắn xé sau đó tiến gần về phía nàng.
Lũ gián giống như cảm nhận được nguy hiểm nên bắt đầu loạn xạ bò ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại mùi hôi khó chịu đang dần hòa tan vào không khí.
Phạm Thanh Khê ngồi xuống, vừa gọi tên vừa lay bả vai nàng.
"Lam Thư Dung, Lam Thư Dung."
Người kia dần dần cảm nhận được sự thay đổi, sau đó mở mắt ra. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến nàng có chút không thích ứng.
Sau khi xác định người đến là Phạm Thanh Khê, Lam Thư Dung không nhịn được nữa ôm chặt lấy cô khóc lớn: "Huhu, Phạm Thanh Khê đồ chết bầm, sao bây giờ cô mới đến, huhu."
Phạm Thanh Khê cẩn thận vỗ lưng nàng: "Xin lỗi, xin lỗi. Chúng ta ra ngoài trước rồi nói có được không?"
Giọng nói của cô rất ôn nhu, ôn nhu đến nỗi khiến người khác sinh ra ảo giác. Lam Thư Dung ngoan ngoãn gật đầu, giao phó hết mọi thứ cho cô.
Khoảng cách từ đó ra ngoài chỉ bằng mấy bước chân nhưng Lam Thư Dung đi rất chậm, bởi vì chân tay nàng đã tê rần, cả cơ thể đã không còn chút sức lực nào. Thế nhưng vừa đến nơi, Lam Thư Dung đã lập tức nắm lấy bàn tay của Phạm Thanh Khê dò hỏi.
"Cô bị thương sao? Như thế nào lại bị thương rồi? Có phải đám người tổ sản xuất lại bày trò gì không?"
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, người dẫn chuyện đã đi tới: "Đó là quy tắc trò chơi, ai cũng như vậy thôi nha."
Phạm Thanh Khê cũng gật đầu: "Không sao, cô đừng lo."
"Sao có thể không lo ah..."
Sau đó lại kề sát vào lỗ tai cô: "Cô như vậy người ta sẽ đau lòng đó."
Dáng vẻ rạng rỡ của nàng so với mấy phút trước đúng là khác một trời một vực. Trong giây phút đó Phạm Thanh Khê đúng thật hoài nghi họ có phải là cùng một người hay không.
Thời gian trôi về những phút cuối cùng, lại có thêm Lại Hựu bỏ cuộc. Cậu ta không thể xác định phương hướng, lại bị cảm giác u tối trong rừng làm khó, vì vậy cho nên chỉ có thể phụ sự kỳ vọng của Đồng Ni.
Cao Lệ Kỳ ở những giây cuối cùng thành công giải cứu Bành Lệ Phi, hai mẹ ôm nhau khóc lớn giống như xa cách nhiều năm mới được gặp lại. Lam Thư Dung đối với chuyện này cũng rất đồng cảm, nếu không có nhiều máy quay và ánh mắt đang nhìn, nàng cũng muốn chui vào lòng Phạm Thanh Khê nũng nịu không buông.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của riêng nàng, còn không biết Phạm Thanh Khê người ta có ngồi im cho nàng làm xằng làm bậy hay không. Chỉ nghĩ đến việc người kia mặt lạnh kéo nàng sang một bên, Lam Thư Dung đã cảm thấy hết sức buồn cười.
Sau khi ổn định đội hình, người dẫn chuyện bắt đầu công bố kết quả. Trong thử thách thứ năm này chỉ có hai đội chơi giành được mảnh ghép, đó là Phạm Thanh Khê - Lam Thư Dung và Bành Lệ Phi - Cao Lệ Kỳ. Những đội còn lại người thì không thể vượt qua nỗi sợ, người thì bị rừng già tra tấn, rốt cuộc vẫn phải chịu thua.
Cũng không biết thử thách này so với thử thách thể lực cái nào sẽ vất vả hơn, chỉ thấy ít ra thì lần trước còn có thể nhìn ra dáng vẻ con người, lần này ai cũng trở nên tàn tạ, cả nói chuyện e rằng cũng khó khăn mệt nhọc.
Bảo Kiếm Phong cố gắng nặn ra mấy chữ: "Tối nay không cần ăn cơm, tôi sợ đến no rồi. Tưởng tượng mỗi khi gắp thức ăn lại giống như gắp thứ kia bỏ vào miệng... Aiz."
Âu Hào cũng đồng tình: "Tôi về nghỉ ngơi đây, lần này đúng thật so với cái chết còn đáng sợ hơn."
An Kỳ bĩu môi xem thường: "Không ngờ Âu đại Kiến trúc sư vậy mà lại sợ độ cao, cười chết tôi."
Âu Hào nhún vai: "Còn rất nhiều chuyện khiến cô không ngờ đó."
...
Vừa về đến trang viên, Lam Thư Dung đã kéo Phạm Thanh Khê trở về phòng rồi đẩy cô ngồi xuống giường.
"Ở yên đó, tôi giúp cô xử lý vết thương."
Phạm Thanh Khê từ chối: "Không cần, chỉ trầy nhẹ một chút thôi."
Lam Thư Dung hoàn toàn không nghe lọt tai: "Ai lại như cô chứ? Đường đường là Tổng giám đốc Hỷ Tinh Phong Lạc mà khắp người toàn là thương tích. Cô vẫn nên nghe lời một chút. Lúc đó nếu như cảm thấy nguy hiểm thì nên dừng lại nha, tôi nghe nói ở đó toàn là kẽm gai, lỡ bị rơi xuống thì sao?"
Giọng nói của nàng pha lẫn chút hờn trách, Phạm Thanh Khê im lặng một lát rồi mới nhỏ giọng: "Tôi không muốn cô ở đó một mình."
Đối diện với nỗi sợ vô cùng xấu xí.
Lam Thư Dung bởi vì câu nói này mà khựng lại, nàng đưa mắt nhìn Phạm Thanh Khê: "Lo cho tôi?"
Phạm Thanh Khê gật đầu.
Nàng vui vẻ mỉm cười: "Xem như cô còn có lương tâm, tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này."
"Ừm."
Phạm Thanh Khê đáp.
"Phải rồi, cô phải hôn tôi một cái."
"Tại sao?"
Nàng ngẩng mặt, môi đỏ đều đều khép mở: "Bởi vì tôi đã ngoan ngoãn đợi cô, không có chạy đi đâu hết."
Lời nói này mang hai tầng nghĩa, cũng không biết cô có hiểu hay không nhưng vẫn thuận theo nàng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên gò má.
Lam Thư Dung ngây ra tại chỗ, Phạm Thanh Khê chủ động như vậy đúng là lần đầu tiên, dù chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng cũng khiến toàn thân nàng có phản ứng.
"Tôi tôi... tôi đi tắm trước."
Nàng chỉ kịp quăng lại một câu, sau đó ôm lấy quần áo chạy vào phòng tắm.
Phạm Thanh Khê ngồi tại chỗ nhìn nàng, sau đó cong môi lắc đầu.
...
Chúng Tôi Là Lữ Khách đã đi qua được tổng cộng năm chặng, kéo dài trong khoảng nửa tháng. Thời gian còn lại khoảng chừng mười ngày, các khách mời không những phải vượt qua hai thử thách còn lại mà còn phải tìm ra điểm đến cuối cùng và hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt.
Hiện tại số mảnh ghép mỗi đội sở hữu vẫn tương đương nhau, chưa có đội nào thực sự chiếm ưu thế.
Về ba mảnh ghép mà Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung có được, thông tin cũng rất mơ hồ. Mảnh đầu tiên chứa ký hiệu α. Mảnh thứ hai là hình vẽ một quả cân. Còn mảnh hôm nay vừa có được là hình một đám mây màu xanh tím, nhìn giống con quái vật Alioth trong vũ trụ Marvel.
Để có thể tìm ra lời giải, chắc chắn phải nhìn thấy sự liên kết giữa những mảnh ghép này, nhưng mà cho đến hôm nay cả hai vẫn chưa thể tìm ra manh mối nào. Vì thế nên hai chặng hành trình còn lại càng trở nên quan trọng hơn gấp bội.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào, đã lâu không gặp ^^
Chắc mọi người đang đặt câu hỏi tại sao lâu như vậy mình không ra chương, có phải đã drop rồi không?
Câu trả lời là mình hông có drop nha. Bởi vì thời gian gần đây mình bận đầu tắt mặt tối, về đến nhà là đã cạn kiệt năng lượng rồi nên chưa thể viết vào lúc này. Thật ra cố thì cũng được nhưng mình không muốn như vậy, cái mình muốn là chất lượng chứ không phải tiến độ.
Mình cam đoan là mình sẽ không drop vì trước nay mình làm việc không có chuyện bỏ dỡ giữa chừng, chỉ là tốc độ hoàn thành sẽ chậm hơn, hy vọng đến lúc đó các bạn vẫn còn nhớ và ủng hộ nha.
Cuối năm trời lạnh, nhớ mặc ấm nha mọi người ^^
Lúc nãy nàng khóc rất nhiều, nhiều đến mức không còn khóc nỗi nữa. Trong lúc khóc nàng cũng liên tục gọi tên Phạm Thanh Khê, lời yêu thương cũng có, mắng chửi cũng có, cho đến khi cổ họng đau rát.
Lam Thư Dung thầm nghĩ, lần này trở về nhất định phải bắt Phạm Thanh Khê dỗ nàng, dù cho cô không đồng ý thì cũng không thể.
Phạm Thanh Khê sau khi vượt qua được chướng ngại vật thì lấy được chìa khóa. Lại đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tìm được địa điểm nhốt những người chơi còn lại.
Nhìn bề ngoài thì khá tạm bợ, bởi vì tất cả đều do tổ sản xuất cố tình dựng lên để làm khó khách mời. Mặc dù gọi chung là phòng tối nhưng cũng không phải tất cả khách mời đều bị nhốt trong một loại phòng giống nhau.
Âu Hào sợ độ cao thì sẽ bị treo lơ lửng trên không trung. Bảo Kiếm Phong sợ lỗ thì phải đối mặt với những vật thể toàn là lỗ. Bành Lệ Phi thì lại mắc chứng sợ không gian hẹp, vì thế bà bị nhốt trong căn phòng có diện tích rất nhỏ hẹp so với phần còn lại.
Về phần Đồng Ni và Lam Thư Dung, một người sợ nhện một người sợ gián. Đương nhiên là họ cũng không thể thoát khỏi việc bị bọn chúng giày vò.
Đối mặt với nỗi sợ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, cho nên lúc đến nơi Phạm Thanh Khê đã nhìn thấy Âu Hào và Bảo Kiếm Phong bỏ cuộc. Bọn họ mặt mày tái mét, vừa uống nước vừa run cầm cập.
Nhưng mà cô cũng không dừng lại quá lâu, phía trước còn có ba căn phòng, Phạm Thanh Khê cũng không xác định được Lam Thư Dung hiện đang ở căn phòng nào. Thêm vào đó, chìa khóa cô lấy được thật ra chỉ là một bài toán. Việc cô cần làm là giải bài toán đó và tìm ra mã số để mở cửa.
May mắn là bài toán đó cũng không làm khó được cô, Thạc sĩ Tài chính từ Anh quốc trở về cũng không phải hữu danh vô thực. Phạm Thanh Khê đem mã số đó nhập vào từng ổ khóa cho đến khi tiếng cạch vang lên.
Cửa được mở ra, ánh nắng chiều dịu dàng theo khe hở chen vào, người ngồi trong đó cũng từ từ hiện diện ngay trước mắt.
Tóc tai nàng rối bời, quần áo cũng xộc xệch, cả người đều toát ra dáng vẻ yếu ớt nhưng lại rất kiên cường.
Cô siết chặt nắm tay, cố gắng ngăn lại cảm giác đau lòng đang từ từ cắn xé sau đó tiến gần về phía nàng.
Lũ gián giống như cảm nhận được nguy hiểm nên bắt đầu loạn xạ bò ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại mùi hôi khó chịu đang dần hòa tan vào không khí.
Phạm Thanh Khê ngồi xuống, vừa gọi tên vừa lay bả vai nàng.
"Lam Thư Dung, Lam Thư Dung."
Người kia dần dần cảm nhận được sự thay đổi, sau đó mở mắt ra. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến nàng có chút không thích ứng.
Sau khi xác định người đến là Phạm Thanh Khê, Lam Thư Dung không nhịn được nữa ôm chặt lấy cô khóc lớn: "Huhu, Phạm Thanh Khê đồ chết bầm, sao bây giờ cô mới đến, huhu."
Phạm Thanh Khê cẩn thận vỗ lưng nàng: "Xin lỗi, xin lỗi. Chúng ta ra ngoài trước rồi nói có được không?"
Giọng nói của cô rất ôn nhu, ôn nhu đến nỗi khiến người khác sinh ra ảo giác. Lam Thư Dung ngoan ngoãn gật đầu, giao phó hết mọi thứ cho cô.
Khoảng cách từ đó ra ngoài chỉ bằng mấy bước chân nhưng Lam Thư Dung đi rất chậm, bởi vì chân tay nàng đã tê rần, cả cơ thể đã không còn chút sức lực nào. Thế nhưng vừa đến nơi, Lam Thư Dung đã lập tức nắm lấy bàn tay của Phạm Thanh Khê dò hỏi.
"Cô bị thương sao? Như thế nào lại bị thương rồi? Có phải đám người tổ sản xuất lại bày trò gì không?"
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, người dẫn chuyện đã đi tới: "Đó là quy tắc trò chơi, ai cũng như vậy thôi nha."
Phạm Thanh Khê cũng gật đầu: "Không sao, cô đừng lo."
"Sao có thể không lo ah..."
Sau đó lại kề sát vào lỗ tai cô: "Cô như vậy người ta sẽ đau lòng đó."
Dáng vẻ rạng rỡ của nàng so với mấy phút trước đúng là khác một trời một vực. Trong giây phút đó Phạm Thanh Khê đúng thật hoài nghi họ có phải là cùng một người hay không.
Thời gian trôi về những phút cuối cùng, lại có thêm Lại Hựu bỏ cuộc. Cậu ta không thể xác định phương hướng, lại bị cảm giác u tối trong rừng làm khó, vì vậy cho nên chỉ có thể phụ sự kỳ vọng của Đồng Ni.
Cao Lệ Kỳ ở những giây cuối cùng thành công giải cứu Bành Lệ Phi, hai mẹ ôm nhau khóc lớn giống như xa cách nhiều năm mới được gặp lại. Lam Thư Dung đối với chuyện này cũng rất đồng cảm, nếu không có nhiều máy quay và ánh mắt đang nhìn, nàng cũng muốn chui vào lòng Phạm Thanh Khê nũng nịu không buông.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của riêng nàng, còn không biết Phạm Thanh Khê người ta có ngồi im cho nàng làm xằng làm bậy hay không. Chỉ nghĩ đến việc người kia mặt lạnh kéo nàng sang một bên, Lam Thư Dung đã cảm thấy hết sức buồn cười.
Sau khi ổn định đội hình, người dẫn chuyện bắt đầu công bố kết quả. Trong thử thách thứ năm này chỉ có hai đội chơi giành được mảnh ghép, đó là Phạm Thanh Khê - Lam Thư Dung và Bành Lệ Phi - Cao Lệ Kỳ. Những đội còn lại người thì không thể vượt qua nỗi sợ, người thì bị rừng già tra tấn, rốt cuộc vẫn phải chịu thua.
Cũng không biết thử thách này so với thử thách thể lực cái nào sẽ vất vả hơn, chỉ thấy ít ra thì lần trước còn có thể nhìn ra dáng vẻ con người, lần này ai cũng trở nên tàn tạ, cả nói chuyện e rằng cũng khó khăn mệt nhọc.
Bảo Kiếm Phong cố gắng nặn ra mấy chữ: "Tối nay không cần ăn cơm, tôi sợ đến no rồi. Tưởng tượng mỗi khi gắp thức ăn lại giống như gắp thứ kia bỏ vào miệng... Aiz."
Âu Hào cũng đồng tình: "Tôi về nghỉ ngơi đây, lần này đúng thật so với cái chết còn đáng sợ hơn."
An Kỳ bĩu môi xem thường: "Không ngờ Âu đại Kiến trúc sư vậy mà lại sợ độ cao, cười chết tôi."
Âu Hào nhún vai: "Còn rất nhiều chuyện khiến cô không ngờ đó."
...
Vừa về đến trang viên, Lam Thư Dung đã kéo Phạm Thanh Khê trở về phòng rồi đẩy cô ngồi xuống giường.
"Ở yên đó, tôi giúp cô xử lý vết thương."
Phạm Thanh Khê từ chối: "Không cần, chỉ trầy nhẹ một chút thôi."
Lam Thư Dung hoàn toàn không nghe lọt tai: "Ai lại như cô chứ? Đường đường là Tổng giám đốc Hỷ Tinh Phong Lạc mà khắp người toàn là thương tích. Cô vẫn nên nghe lời một chút. Lúc đó nếu như cảm thấy nguy hiểm thì nên dừng lại nha, tôi nghe nói ở đó toàn là kẽm gai, lỡ bị rơi xuống thì sao?"
Giọng nói của nàng pha lẫn chút hờn trách, Phạm Thanh Khê im lặng một lát rồi mới nhỏ giọng: "Tôi không muốn cô ở đó một mình."
Đối diện với nỗi sợ vô cùng xấu xí.
Lam Thư Dung bởi vì câu nói này mà khựng lại, nàng đưa mắt nhìn Phạm Thanh Khê: "Lo cho tôi?"
Phạm Thanh Khê gật đầu.
Nàng vui vẻ mỉm cười: "Xem như cô còn có lương tâm, tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này."
"Ừm."
Phạm Thanh Khê đáp.
"Phải rồi, cô phải hôn tôi một cái."
"Tại sao?"
Nàng ngẩng mặt, môi đỏ đều đều khép mở: "Bởi vì tôi đã ngoan ngoãn đợi cô, không có chạy đi đâu hết."
Lời nói này mang hai tầng nghĩa, cũng không biết cô có hiểu hay không nhưng vẫn thuận theo nàng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên gò má.
Lam Thư Dung ngây ra tại chỗ, Phạm Thanh Khê chủ động như vậy đúng là lần đầu tiên, dù chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng cũng khiến toàn thân nàng có phản ứng.
"Tôi tôi... tôi đi tắm trước."
Nàng chỉ kịp quăng lại một câu, sau đó ôm lấy quần áo chạy vào phòng tắm.
Phạm Thanh Khê ngồi tại chỗ nhìn nàng, sau đó cong môi lắc đầu.
...
Chúng Tôi Là Lữ Khách đã đi qua được tổng cộng năm chặng, kéo dài trong khoảng nửa tháng. Thời gian còn lại khoảng chừng mười ngày, các khách mời không những phải vượt qua hai thử thách còn lại mà còn phải tìm ra điểm đến cuối cùng và hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt.
Hiện tại số mảnh ghép mỗi đội sở hữu vẫn tương đương nhau, chưa có đội nào thực sự chiếm ưu thế.
Về ba mảnh ghép mà Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung có được, thông tin cũng rất mơ hồ. Mảnh đầu tiên chứa ký hiệu α. Mảnh thứ hai là hình vẽ một quả cân. Còn mảnh hôm nay vừa có được là hình một đám mây màu xanh tím, nhìn giống con quái vật Alioth trong vũ trụ Marvel.
Để có thể tìm ra lời giải, chắc chắn phải nhìn thấy sự liên kết giữa những mảnh ghép này, nhưng mà cho đến hôm nay cả hai vẫn chưa thể tìm ra manh mối nào. Vì thế nên hai chặng hành trình còn lại càng trở nên quan trọng hơn gấp bội.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào, đã lâu không gặp ^^
Chắc mọi người đang đặt câu hỏi tại sao lâu như vậy mình không ra chương, có phải đã drop rồi không?
Câu trả lời là mình hông có drop nha. Bởi vì thời gian gần đây mình bận đầu tắt mặt tối, về đến nhà là đã cạn kiệt năng lượng rồi nên chưa thể viết vào lúc này. Thật ra cố thì cũng được nhưng mình không muốn như vậy, cái mình muốn là chất lượng chứ không phải tiến độ.
Mình cam đoan là mình sẽ không drop vì trước nay mình làm việc không có chuyện bỏ dỡ giữa chừng, chỉ là tốc độ hoàn thành sẽ chậm hơn, hy vọng đến lúc đó các bạn vẫn còn nhớ và ủng hộ nha.
Cuối năm trời lạnh, nhớ mặc ấm nha mọi người ^^