Chương 3: Theo Ý Em
Đường Chỉ Nam ăn chưa đầy một bát cơm đã bị gọi đi chào hỏi người lớn, vì là giỗ bố cô, thân là con gái duy nhất, việc nên làm, Đường Chỉ Nam cũng thấu.
Bàn ăn bấy giờ chỉ còn anh và Nguyệt Quế, anh chỉ lẳng lặng mà ăn, muốn bắt chuyện nhưng rồi lại không mở lời. Nguyệt Quế thuận tay gắp thức ăn cho anh:
“Cậu và Tiểu Chỉ có hơi ngột ngạt nhỉ?”
Cố Trạch Minh ngẩng đầu: “Vâng ạ”
“Con bé thấu tình đạt lý, lấy cậu cũng vì bất đắc dĩ”
“Nhưng mà một ngày còn làm vợ chồng thì mong cậu đừng hà khắc với con bé”
Anh để bát cơm xuống bàn nghiêm túc nhìn trực diện Nguyệt Quế: “Mẹ hiểu lầm rồi ạ, con không hà khắc với cô ấy”
“Con chỉ muốn dành những điều tốt cho Chỉ Nam thôi”
Anh hạ giọng khiêm nhường, muốn bày tỏ tấm lòng của bản thân.
Nguyệt Quế nheo mắt, lời nói của Cố Trạch Minh lại trái ngược với hành động rụt rè của Đường Chỉ Nam. Bà không biết lời anh nói có thật hay không, nhưng nhân cách của Cố Trạch Minh thật sự không tồi!
Đợi Nguyệt Quế buông đũa Cố Trạch Minh chủ động dọn dẹp bát đũa vừa hay cô lại bắt gặp cảnh này, không chậm mà xắn tay áo:
“Để em làm là được”
Nhưng Cố Trạch Minh như chẳng nghe thấy cô nói, cứ thế giúp đỡ.
“Trạch Minh, anh nghỉ ngơi đi”
Người kia đối diện với Nguyệt Quế đang quan sát có chút bực dọc: “Đừng khách sáo như vậy”
“…”
Vốn dĩ Cố Trạch Minh hằng ngày không cần đụng đến bát đũa ngoại trừ lúc ăn, nhưng cô đã quên mất, từng có một Đầu Gỗ vì miếng ăn miếng mặc mà rửa bát thuê đến da tay đều phồng rộp.
Cô nhớ đến Cố Trạch Minh lúc trước, lại càng nhớ bản thân bây giờ, mà càng nhớ lại càng cảm thấy quá đỗi xấu hổ.
“Việc nên làm mà” Anh dịu giọng
Đường Chỉ Nam chỉnh lại tay áo: “Mẹ à, gia đình bác cả đều ở phòng khách”
Nguyệt Quế gật đầu.
Đôi mắt Đường Chỉ Nam xao động nhìn về hướng anh mà cảm động. Có lẽ, điều Cố Trạch Minh giúp cô quá lớn, đến khi cô bù đắp hết, vậy thì sẽ trả lại anh cuộc sống tự do…
Trong nhà náo nhiệt Đường Chỉ Nam không có chút hứng thú, cô muốn đi xung quanh nhìn ngắm cảnh xưa.
Đi được một đoạn đến gần trường học cũ, cô thẫn thờ như có chút hơi ấm tràn đầy trong tim, kỉ niệm khó quên vẫn là kỉ niệm đau lòng nhất.
“Tiểu Chỉ Nam?” Người nọ bắt lấy vai cô bất ngờ thốt lên.
“…”
“Trần Châu?” Cô quay lưng nhìn người nọ
Là người bạn học trước đây của cô, lâu rồi không gặp chút nữa Đường Chỉ Nam đã quên nhà của Trần Châu cạnh trường học, bố cô ấy lại là người quản lý trường.
“Tiểu Chỉ Nam, trông cậu vẫn như trước, xinh đẹp toả sáng!”
Ánh mắt người kia ngưỡng mộ đến phát sáng,cô ngại ngùng mỉm cười:
“Cậu vẫn dẻo miệng như trước thế? Tớ bây giờ đã không phải là tiểu thư như trước nữa rồi!”
Cả hai lâu ngày gặp lại, Trần Châu kéo cô vào quán nước nhỏ của mẹ cô ấy. Bọn họ lúc trước mối quan hệ khá tốt, Đường Chỉ Nam nói vài câu đã chủ động kể chuyện ngày trước của mình, ánh mắt rầu rĩ không thôi.
“V-Vậy mấy năm nay chắc cậu sống vất vả lắm…”
Người kia thương xót nắm tay cô.
Đường Chỉ Nam vội lắc đầu: “Không có, tớ vẫn tốt lắm”
Trần Châu an tâm gật gù, đến khi Đường Chỉ Nam hỏi dạo này cô ấy làm gì thì Trần Châu mới ngẩng đầu:
“Tớ dạo này làm việc ở thành phố, ngày nghỉ sẽ về thăm bố mẹ”
“Ngày mai tớ đi tàu trở về thành phố”
Cô mỉm cười: “Ngày mai tớ cũng về thành phố, cậu muốn đi cùng tớ không?”
Đương nhiên cô ấy không từ chối, còn vui vẻ trao đổi thông tin liên lạc. Trần Châu lúc trước không kiêu ngạo, lớn lên lại càng không.
Đối với cô, năng lượng của cô ấy ấm áp vô cùng. Đi làm ở thành phố chắc chắn kiếm được không ít tiền nhưng cái áo cái quần Trần Châu mặc vẫn giản dị vô cùng.
Lúc cô định rời đi thì trời đã râm ran vài hạt mưa, Đường Chỉ Nam đành ngại ngùng nhận lấy ô từ tay Trần Châu. Phải qua một con dốc nhỏ mới nhanh tới đường về nhà nhưng mưa càng ngày càng lớn, Đường Chỉ Nam nhìn đôi giày trắng có hơi tiếc nuối, không ngần ngại mà cởi bỏ sau đó lại xách trên tay.
Giày này thật sự rất đắt tiền,mỗi khi Cố Trạch Minh nhờ thư kí đến mang giày đi vệ sinh cũng tốn không ít. Nếu còn lãng phí như vậy thì chẳng biết bao giờ cô mới đủ tiền trả lại anh.
Nhìn đôi bàn chân chìm dưới nước cô thuận miệng cười nhưng rồi lại bắt gặp đôi giày quen thuộc khiến cô ngẩng đầu:
“Anh đi đâu vậy? Trời mưa lớn lắm” Cô đưa ô đến gần Cố Trạch Minh.
Người kia đã sớm ướt lại thuận tay cầm lấy ô che cho cô: “Câu này tôi hỏi em mới phải”
“…”
Anh nhíu mày nhìn chân trần của Đường Chỉ Nam: “Giày không phải túi xách, nó mong em dùng đúng công dụng của nó”
“…”
Giữa trời mưa gió, một người mang giày vào chân, một người đứng che mưa để người còn lại mang giày vào, thật sự nhìn có chút kì quái.
“Ngày mai…”
“Em có thể để Trần Châu đi cùng về thành phố không?”
Cố Trạch Minh chau mày: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“V-Vậy thì em đi tàu cùng cô ấy”.
“…”
Người kia thầm cười: “Do em quyết định, việc này theo ý em là được”
“Anh đi tìm em có chuyện gì sao? Trời thế này ra ngoài rất nguy hiểm”
Cố Trạch Minh trầm giọng: “Còn biết nguy hiểm, xem ra có chút lương tâm”
“…”
Bàn ăn bấy giờ chỉ còn anh và Nguyệt Quế, anh chỉ lẳng lặng mà ăn, muốn bắt chuyện nhưng rồi lại không mở lời. Nguyệt Quế thuận tay gắp thức ăn cho anh:
“Cậu và Tiểu Chỉ có hơi ngột ngạt nhỉ?”
Cố Trạch Minh ngẩng đầu: “Vâng ạ”
“Con bé thấu tình đạt lý, lấy cậu cũng vì bất đắc dĩ”
“Nhưng mà một ngày còn làm vợ chồng thì mong cậu đừng hà khắc với con bé”
Anh để bát cơm xuống bàn nghiêm túc nhìn trực diện Nguyệt Quế: “Mẹ hiểu lầm rồi ạ, con không hà khắc với cô ấy”
“Con chỉ muốn dành những điều tốt cho Chỉ Nam thôi”
Anh hạ giọng khiêm nhường, muốn bày tỏ tấm lòng của bản thân.
Nguyệt Quế nheo mắt, lời nói của Cố Trạch Minh lại trái ngược với hành động rụt rè của Đường Chỉ Nam. Bà không biết lời anh nói có thật hay không, nhưng nhân cách của Cố Trạch Minh thật sự không tồi!
Đợi Nguyệt Quế buông đũa Cố Trạch Minh chủ động dọn dẹp bát đũa vừa hay cô lại bắt gặp cảnh này, không chậm mà xắn tay áo:
“Để em làm là được”
Nhưng Cố Trạch Minh như chẳng nghe thấy cô nói, cứ thế giúp đỡ.
“Trạch Minh, anh nghỉ ngơi đi”
Người kia đối diện với Nguyệt Quế đang quan sát có chút bực dọc: “Đừng khách sáo như vậy”
“…”
Vốn dĩ Cố Trạch Minh hằng ngày không cần đụng đến bát đũa ngoại trừ lúc ăn, nhưng cô đã quên mất, từng có một Đầu Gỗ vì miếng ăn miếng mặc mà rửa bát thuê đến da tay đều phồng rộp.
Cô nhớ đến Cố Trạch Minh lúc trước, lại càng nhớ bản thân bây giờ, mà càng nhớ lại càng cảm thấy quá đỗi xấu hổ.
“Việc nên làm mà” Anh dịu giọng
Đường Chỉ Nam chỉnh lại tay áo: “Mẹ à, gia đình bác cả đều ở phòng khách”
Nguyệt Quế gật đầu.
Đôi mắt Đường Chỉ Nam xao động nhìn về hướng anh mà cảm động. Có lẽ, điều Cố Trạch Minh giúp cô quá lớn, đến khi cô bù đắp hết, vậy thì sẽ trả lại anh cuộc sống tự do…
Trong nhà náo nhiệt Đường Chỉ Nam không có chút hứng thú, cô muốn đi xung quanh nhìn ngắm cảnh xưa.
Đi được một đoạn đến gần trường học cũ, cô thẫn thờ như có chút hơi ấm tràn đầy trong tim, kỉ niệm khó quên vẫn là kỉ niệm đau lòng nhất.
“Tiểu Chỉ Nam?” Người nọ bắt lấy vai cô bất ngờ thốt lên.
“…”
“Trần Châu?” Cô quay lưng nhìn người nọ
Là người bạn học trước đây của cô, lâu rồi không gặp chút nữa Đường Chỉ Nam đã quên nhà của Trần Châu cạnh trường học, bố cô ấy lại là người quản lý trường.
“Tiểu Chỉ Nam, trông cậu vẫn như trước, xinh đẹp toả sáng!”
Ánh mắt người kia ngưỡng mộ đến phát sáng,cô ngại ngùng mỉm cười:
“Cậu vẫn dẻo miệng như trước thế? Tớ bây giờ đã không phải là tiểu thư như trước nữa rồi!”
Cả hai lâu ngày gặp lại, Trần Châu kéo cô vào quán nước nhỏ của mẹ cô ấy. Bọn họ lúc trước mối quan hệ khá tốt, Đường Chỉ Nam nói vài câu đã chủ động kể chuyện ngày trước của mình, ánh mắt rầu rĩ không thôi.
“V-Vậy mấy năm nay chắc cậu sống vất vả lắm…”
Người kia thương xót nắm tay cô.
Đường Chỉ Nam vội lắc đầu: “Không có, tớ vẫn tốt lắm”
Trần Châu an tâm gật gù, đến khi Đường Chỉ Nam hỏi dạo này cô ấy làm gì thì Trần Châu mới ngẩng đầu:
“Tớ dạo này làm việc ở thành phố, ngày nghỉ sẽ về thăm bố mẹ”
“Ngày mai tớ đi tàu trở về thành phố”
Cô mỉm cười: “Ngày mai tớ cũng về thành phố, cậu muốn đi cùng tớ không?”
Đương nhiên cô ấy không từ chối, còn vui vẻ trao đổi thông tin liên lạc. Trần Châu lúc trước không kiêu ngạo, lớn lên lại càng không.
Đối với cô, năng lượng của cô ấy ấm áp vô cùng. Đi làm ở thành phố chắc chắn kiếm được không ít tiền nhưng cái áo cái quần Trần Châu mặc vẫn giản dị vô cùng.
Lúc cô định rời đi thì trời đã râm ran vài hạt mưa, Đường Chỉ Nam đành ngại ngùng nhận lấy ô từ tay Trần Châu. Phải qua một con dốc nhỏ mới nhanh tới đường về nhà nhưng mưa càng ngày càng lớn, Đường Chỉ Nam nhìn đôi giày trắng có hơi tiếc nuối, không ngần ngại mà cởi bỏ sau đó lại xách trên tay.
Giày này thật sự rất đắt tiền,mỗi khi Cố Trạch Minh nhờ thư kí đến mang giày đi vệ sinh cũng tốn không ít. Nếu còn lãng phí như vậy thì chẳng biết bao giờ cô mới đủ tiền trả lại anh.
Nhìn đôi bàn chân chìm dưới nước cô thuận miệng cười nhưng rồi lại bắt gặp đôi giày quen thuộc khiến cô ngẩng đầu:
“Anh đi đâu vậy? Trời mưa lớn lắm” Cô đưa ô đến gần Cố Trạch Minh.
Người kia đã sớm ướt lại thuận tay cầm lấy ô che cho cô: “Câu này tôi hỏi em mới phải”
“…”
Anh nhíu mày nhìn chân trần của Đường Chỉ Nam: “Giày không phải túi xách, nó mong em dùng đúng công dụng của nó”
“…”
Giữa trời mưa gió, một người mang giày vào chân, một người đứng che mưa để người còn lại mang giày vào, thật sự nhìn có chút kì quái.
“Ngày mai…”
“Em có thể để Trần Châu đi cùng về thành phố không?”
Cố Trạch Minh chau mày: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“V-Vậy thì em đi tàu cùng cô ấy”.
“…”
Người kia thầm cười: “Do em quyết định, việc này theo ý em là được”
“Anh đi tìm em có chuyện gì sao? Trời thế này ra ngoài rất nguy hiểm”
Cố Trạch Minh trầm giọng: “Còn biết nguy hiểm, xem ra có chút lương tâm”
“…”