Chương 4: Chồng Giàu
Buổi tối Đường Chỉ Nam nằm trên giường đắp chăn sưởi ấm, đi mưa không quá ướt nhưng cô cứ cảm thấy bản thân đã lạnh đến nỗi co rút. Cố Trạch Minh thấy cô chứ quấn chặt lấy chăn không buông có hơi buồn cười:
“Sau này còn đi mưa không?”
Cô bĩu môi: “Không đi nữa”
“Đáng đời”
Cố Trạch Minh đang lau khô tóc, cô ở đằng sau cũng quan sát theo hành động của anh:
“Chỉ cần thêm hai tháng nữa tiền em nợ anh sẽ trả đủ”
“Nếu anh cảm thấy chuyện tiền bạc có vấn đề gì cứ nói với em, em sẽ cố gắng trả lại cho anh”
Cô ngẫm nghĩ: “Suy cho cùng, em lợi dụng anh quá nhiều rồi”
Cố Trạch Minh đen mặt.
Trong lòng cô…anh là người thiếu tiền đến vậy sao?
“Vợ chồng không nói đến tiền bạc”
Vẻ mặt không muốn đàm phán của anh khiến cô hết cách, lặng lẽ nằm im. Thật ra Cố Trạch Minh không phải người tính toán, nhưng cô không thể lợi dụng việc anh không tính toán mà cho qua.
“Đầu Gỗ”
“Nếu tớ chẳng có gì nữa, vậy thì người tớ sẽ tránh xa chính là cậu”
“Tớ không muốn ảnh hưởng đến Đầu Gỗ”
Đường Chỉ Nam mỉm cười nhớ lại.
Thật sự đã chẳng có gì nữa, nhưng đã phải làm phiền anh rồi!
Tồn tại trong Đường Chỉ Nam vẫn còn một Đầu Gỗ ăn chưa no lo cho chưa tới, mãi mãi không quên. Là Cố Trạch Minh hay là người có tiếng nói vẫn chẳng là gì so với Đầu Gỗ.
Lúc cô chuẩn bị trở về thành phố đã đến giờ chiều, Trần Châu nhìn thấy cô đứng đợi ở đường lớn liền vui vẻ chạy đến:
“Chúng ta đi buổi chiều không biết còn chuyến tàu không nhỉ?”
Đường Chỉ Nam ngớ người: “Hửm?”
“Không đặt vé, không biết có chuyến không?”
Cô bật cười vỗ đầu Trần Châu, sau đó lại chỉ chiếc xe đỗ ở đó từ lâu: “Lên xe”
“H-Hả?”
“Cậu có phải thử lòng tớ không? Sao lại có xe xịn thế này?”
Khuôn mặt không tự nhiên của cô ấy khiến Đường Chỉ Nam chỉ muốn cười thật to: “Nhà tớ phá sản, không lẽ tớ không lấy được chồng giàu?”
“…”
Thấy cũng có lí, Trần Châu mới chịu lên xe.
Lúc cô ấy lên xe, Cố Trạch Minh vẫn còn hút thuốc ở ngoài, đợi hai người ổn định chỗ anh mới dập lửa rồi mở cửa ghế lái ngồi vào.
“H-hả?”
“Chuyện…Chuyện gì nữa vậy?”
Trần Châu ngước mặt nhìn người ở ghế lái.
“Đầu Gỗ là tài xế cho cậu, chồng cậu không biết chuyện của hai người sao?”
“…”
“…”
Cách gọi Đầu Gỗ kia đã lâu rồi Cố Trạch Minh mới nghe lại, có chút sững sờ nhưng cũng thấy vui, ít nhất người quen vẫn còn nhớ anh.
Anh khởi động xe, từ kính trong xe nhìn người ở ghế sau: “Tôi không giống chồng cô ấy sao?”
“Chồng…Chồng giàu h…hả?”
Trần Châu khó hiểu.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Trong kí ức của họ không có khái niệm về một Đầu Gỗ mặc sơ mi lái xe xịn, ít nhất có cái ăn cái mặc đã quá tốt rồi.
“Đừng gọi là Đầu Gỗ, gọi Trạch Minh đi” Cô không vui vỗ tay Trần Châu.
“Anh ấy không phải như lúc trước, không tuỳ tiện được”
Trần Châu như có như không đã hiểu.
Cô vốn không thích ai gọi Cố Trạch Minh như cách ngày xưa nữa, anh có chút thắc mắc nhưng chỉ để ở trong lòng. Quan hệ giữa họ không có chút tiến triển, vẫn như những người bạn chung nhà.
Đường Chỉ Nam nhìn Trần Châu: “Về thành phố thường xuyên kiếm tớ, thật ra tớ ở đây cũng rất chán”
“Có thể tìm cậu cùng đi ăn không?”
Cô bật cười gật đầu: “Đương nhiên”
“Đường Chỉ Nam vẫn là có phong thái của Đường Chỉ Nam!”
Bọn họ nói không nhiều, bởi vì cô ngủ không đủ giấc, lên xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi mà hai người còn lại chẳng buồn ngủ. Một người chăm chú lái xe, một người lại vô cùng ngột ngạt.
“Cậu và cậu ấy thật sự đã cưới nhau sao?”
“Cảm giác như người hâm mộ theo đuổi được thần tượng vậy”
Trần Châu nhìn ra ngoài, khuôn mặt điềm tĩnh hơn so lúc trò chuyện với Đường Chỉ Nam.
Cố Trạch Minh gật đầu: “…”
“Nhưng mà”
“Thật đáng thương” Trần Châu lắc đầu.
Đáng thương?
Anh không hiểu cô ấy có ý gì, như suy cho cùng chính là nói anh.
Cố Trạch Minh đưa Trần Châu về một tiểu khu, bởi vì trời đã tối nên phải đợi cô ấy đi khuất mới lái xe rời đi.
Người kia vẫn đang say sưa ngủ không màn đến anh một chút nào. Mà Cố Trạch Minh lại cảm thấy khoảnh khắc này có chút ấm áp.
Anh không được ở riêng với cô nhiều, nhưng đều trân trọng mỗi lần có không gian riêng tư.
Cố Trạch Minh cố tình lái xe xa đoạn đường về nhà, cứ như lạc đường mà chạy qua chạy lại. Đến khi nhận được cuộc gọi phải họp gấp mới thôi.
…
“Chỉ Nam”
“Cảm ơn cậu đã thích tôi”
“Cậu chính là ánh sáng duy nhất của tôi”
“…”
Cô xao động: “Đầu Gỗ, quên tớ có được không?”
“…”
“Quên tớ đi, tớ không tốt đâu” Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh
“Chỉ Nam”
“Chỉ Nam, dậy đi”
Cố Trạch Minh nhíu mày.
Mọi khi kêu một lần Đường Chỉ Nam liền tỉnh, hôm nay anh gọi bao nhiêu lần thì cô vẫn ngủ. Đôi mắt cô mơ hồ chảy ra dòng nước, có lẽ trong giấc mơ cô đã rất lạc lõng…
“Em xin lỗi, em ngủ quên mất”
Cô thuận tay tháo dây an toàn, đôi mắt né tránh đi. Đường Chỉ Nam cảm thấy bản thân bây giờ rất nhếch nhác, cô không muốn Cố Trạch Minh nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
“A-Anh không vào nhà sao?”
Người kia kéo kính xe xuống: “Tôi đến công ty, có thể sẽ ra sân bay đi công tác…”
“Em ở nhà tự quản”
Đường Chỉ Nam gật đầu: “Ò”
“…”
Dáng vẻ ngấy ngủ như có như không của cô quả thật quá đánh ghét.
“Sau này còn đi mưa không?”
Cô bĩu môi: “Không đi nữa”
“Đáng đời”
Cố Trạch Minh đang lau khô tóc, cô ở đằng sau cũng quan sát theo hành động của anh:
“Chỉ cần thêm hai tháng nữa tiền em nợ anh sẽ trả đủ”
“Nếu anh cảm thấy chuyện tiền bạc có vấn đề gì cứ nói với em, em sẽ cố gắng trả lại cho anh”
Cô ngẫm nghĩ: “Suy cho cùng, em lợi dụng anh quá nhiều rồi”
Cố Trạch Minh đen mặt.
Trong lòng cô…anh là người thiếu tiền đến vậy sao?
“Vợ chồng không nói đến tiền bạc”
Vẻ mặt không muốn đàm phán của anh khiến cô hết cách, lặng lẽ nằm im. Thật ra Cố Trạch Minh không phải người tính toán, nhưng cô không thể lợi dụng việc anh không tính toán mà cho qua.
“Đầu Gỗ”
“Nếu tớ chẳng có gì nữa, vậy thì người tớ sẽ tránh xa chính là cậu”
“Tớ không muốn ảnh hưởng đến Đầu Gỗ”
Đường Chỉ Nam mỉm cười nhớ lại.
Thật sự đã chẳng có gì nữa, nhưng đã phải làm phiền anh rồi!
Tồn tại trong Đường Chỉ Nam vẫn còn một Đầu Gỗ ăn chưa no lo cho chưa tới, mãi mãi không quên. Là Cố Trạch Minh hay là người có tiếng nói vẫn chẳng là gì so với Đầu Gỗ.
Lúc cô chuẩn bị trở về thành phố đã đến giờ chiều, Trần Châu nhìn thấy cô đứng đợi ở đường lớn liền vui vẻ chạy đến:
“Chúng ta đi buổi chiều không biết còn chuyến tàu không nhỉ?”
Đường Chỉ Nam ngớ người: “Hửm?”
“Không đặt vé, không biết có chuyến không?”
Cô bật cười vỗ đầu Trần Châu, sau đó lại chỉ chiếc xe đỗ ở đó từ lâu: “Lên xe”
“H-Hả?”
“Cậu có phải thử lòng tớ không? Sao lại có xe xịn thế này?”
Khuôn mặt không tự nhiên của cô ấy khiến Đường Chỉ Nam chỉ muốn cười thật to: “Nhà tớ phá sản, không lẽ tớ không lấy được chồng giàu?”
“…”
Thấy cũng có lí, Trần Châu mới chịu lên xe.
Lúc cô ấy lên xe, Cố Trạch Minh vẫn còn hút thuốc ở ngoài, đợi hai người ổn định chỗ anh mới dập lửa rồi mở cửa ghế lái ngồi vào.
“H-hả?”
“Chuyện…Chuyện gì nữa vậy?”
Trần Châu ngước mặt nhìn người ở ghế lái.
“Đầu Gỗ là tài xế cho cậu, chồng cậu không biết chuyện của hai người sao?”
“…”
“…”
Cách gọi Đầu Gỗ kia đã lâu rồi Cố Trạch Minh mới nghe lại, có chút sững sờ nhưng cũng thấy vui, ít nhất người quen vẫn còn nhớ anh.
Anh khởi động xe, từ kính trong xe nhìn người ở ghế sau: “Tôi không giống chồng cô ấy sao?”
“Chồng…Chồng giàu h…hả?”
Trần Châu khó hiểu.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Trong kí ức của họ không có khái niệm về một Đầu Gỗ mặc sơ mi lái xe xịn, ít nhất có cái ăn cái mặc đã quá tốt rồi.
“Đừng gọi là Đầu Gỗ, gọi Trạch Minh đi” Cô không vui vỗ tay Trần Châu.
“Anh ấy không phải như lúc trước, không tuỳ tiện được”
Trần Châu như có như không đã hiểu.
Cô vốn không thích ai gọi Cố Trạch Minh như cách ngày xưa nữa, anh có chút thắc mắc nhưng chỉ để ở trong lòng. Quan hệ giữa họ không có chút tiến triển, vẫn như những người bạn chung nhà.
Đường Chỉ Nam nhìn Trần Châu: “Về thành phố thường xuyên kiếm tớ, thật ra tớ ở đây cũng rất chán”
“Có thể tìm cậu cùng đi ăn không?”
Cô bật cười gật đầu: “Đương nhiên”
“Đường Chỉ Nam vẫn là có phong thái của Đường Chỉ Nam!”
Bọn họ nói không nhiều, bởi vì cô ngủ không đủ giấc, lên xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi mà hai người còn lại chẳng buồn ngủ. Một người chăm chú lái xe, một người lại vô cùng ngột ngạt.
“Cậu và cậu ấy thật sự đã cưới nhau sao?”
“Cảm giác như người hâm mộ theo đuổi được thần tượng vậy”
Trần Châu nhìn ra ngoài, khuôn mặt điềm tĩnh hơn so lúc trò chuyện với Đường Chỉ Nam.
Cố Trạch Minh gật đầu: “…”
“Nhưng mà”
“Thật đáng thương” Trần Châu lắc đầu.
Đáng thương?
Anh không hiểu cô ấy có ý gì, như suy cho cùng chính là nói anh.
Cố Trạch Minh đưa Trần Châu về một tiểu khu, bởi vì trời đã tối nên phải đợi cô ấy đi khuất mới lái xe rời đi.
Người kia vẫn đang say sưa ngủ không màn đến anh một chút nào. Mà Cố Trạch Minh lại cảm thấy khoảnh khắc này có chút ấm áp.
Anh không được ở riêng với cô nhiều, nhưng đều trân trọng mỗi lần có không gian riêng tư.
Cố Trạch Minh cố tình lái xe xa đoạn đường về nhà, cứ như lạc đường mà chạy qua chạy lại. Đến khi nhận được cuộc gọi phải họp gấp mới thôi.
…
“Chỉ Nam”
“Cảm ơn cậu đã thích tôi”
“Cậu chính là ánh sáng duy nhất của tôi”
“…”
Cô xao động: “Đầu Gỗ, quên tớ có được không?”
“…”
“Quên tớ đi, tớ không tốt đâu” Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh
“Chỉ Nam”
“Chỉ Nam, dậy đi”
Cố Trạch Minh nhíu mày.
Mọi khi kêu một lần Đường Chỉ Nam liền tỉnh, hôm nay anh gọi bao nhiêu lần thì cô vẫn ngủ. Đôi mắt cô mơ hồ chảy ra dòng nước, có lẽ trong giấc mơ cô đã rất lạc lõng…
“Em xin lỗi, em ngủ quên mất”
Cô thuận tay tháo dây an toàn, đôi mắt né tránh đi. Đường Chỉ Nam cảm thấy bản thân bây giờ rất nhếch nhác, cô không muốn Cố Trạch Minh nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
“A-Anh không vào nhà sao?”
Người kia kéo kính xe xuống: “Tôi đến công ty, có thể sẽ ra sân bay đi công tác…”
“Em ở nhà tự quản”
Đường Chỉ Nam gật đầu: “Ò”
“…”
Dáng vẻ ngấy ngủ như có như không của cô quả thật quá đánh ghét.