Chương 5: Không Vì Tiền Thì Vì Tình
Phòng khách không được Đường Chỉ Nam bật đèn khiến nó trở nên u ám hơn.
Ánh sáng len lỏi từng chút một chiếu qua rèm, không gian tĩnh lặng như muốn giết người. Cô ở nhà một mình chỉ thích cảm giác tối đen như mực…Vì sao nhỉ?
Có lẽ cuộc đời cô đã quá đen đủi, một chút ánh sáng thì làm sao cứu vớt nổi!
Đường Chỉ Nam cười thầm, dáng vẻ lười biếng trên sopha vừa ẩn vừa hiện, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả một đại dương thu nhỏ. Cô vừa ngả lưng đã nghe tiếng chuông điện thoại, không gấp mà nhấn loa ngoài:
“Sao thế?”
Người kia nghe giọng điệu ũ rũ liền châm chọc: “Ông chồng của cậu lại đi rồi à?”
“Cậu gọi giờ này chỉ để cười tớ sao?”
Châu Khả nâng ly rượu vang nhấp môi: “Ừm, chỉ để cười cậu”
“…”
“Cười cậu vì sao cứ bị cuốn vào anh ta đến nỗi không thể dứt ra”
Không thể dứt ra.
Không thể dứt ra…
Bốn chữ ấy như in sâu vào đầu Đường Chỉ Nam.
Không phải không thể dứt ra, có lẽ là nuối tiếc, cũng có thể là ích kỉ. Nhưng suy cho cùng cô không thể rời khỏi anh.
“Đừng nói bậy nữa”
Cô cau mày: “Tớ chỉ là muốn trả lại những thứ Cố Trạch Minh cho tớ”
“Cả đời này không thể nợ người ta mãi”
“Tớ thề, đến khi tớ trả đủ thì tớ cũng sẽ trả lại tự do cho anh ấy”
Cô mỉm cười ngây ngốc.
Châu Khả định nói thêm một câu thì Đường Chỉ Nam lại nghe được tiếng động ở gần cửa phòng khách.
Cô sợ hãi ngồi thẳng người: “Ai đó?”
Người kia bật đèn phòng khách khiến mắt cô chưa kịp thích ứng mà nheo lại, lúc mở mắt ra thì thân thể cao lớn dường như đang đến gần.
“Anh…Chưa đến công ty sao?”
Cố Trạch Minh đi đến kệ sách tìm kiếm thứ gì đó: “Ừm, quên vài thứ…”
“Có lẽ sẽ không đi nữa”
“…”
Cô gật đầu.
Cô cảm thấy Cố Trạch Minh rất lạ, giống như đang…tức giận. Nhưng mà chỉ là cảm giác của cô.
Đường Chỉ Nam đương nhiên không phiền đến anh, đời tư cá nhân vốn dĩ không nên xen vào, chưa nói đến, thật sự cô cũng chẳng có quyền xen vào.
Cố Trạch Minh trầm ngâm, anh vờ như tìm kiếm chút tài liệu, sau đó lại nhìn theo bóng lưng cô lặng lẽ rời đi.
“Đầu Gỗ ngốc nhà cậu”
“Lần sau họ còn bắt nạt cậu thì nói với tớ”
Đầu Gỗ cầm lấy balo muốn rời đi, Đường Chỉ Nam chầm chậm đuổi theo sau lưng anh:
“Tớ dẫn cậu đi ăn ngon”
Anh lắc đầu: “Không muốn”
“Không ăn ngon sẽ không làm việc nổi”
“Nếu cậu đi ăn thì tớ sẽ giúp cậu tìm thêm một việc có được không? Kiếm được rất nhiều đó!”
“…”
Cố Trạch Minh cúi đầu: “Ăn ở đâu?”
…
Cố Trạch Minh phì cười.
Trong lòng anh dường như sớm đã có tên cô, nhưng cái nghèo cái đói quá khắc nghiệt, người lo cho mình còn chưa xong thì có tư cách lo cho người khác hay không?
Câu hỏi này quá dễ trả lời rồi!
Lúc anh còn mãi mê tìm kiếm tài liệu thì Đường Chỉ Nam đã an phận với bát mì nóng hổi, cô thở dài trông như bà cụ non. Gắp được hai đũa thì nhóc nhân viên ở chỗ làm lại bất ngờ nhắn tin cho cô.
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Chị ăn tối chưa?’
Tiểu Nam Nam: ‘ Đang ăn-_-’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Chị muốn nuôi mèo không?’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Ở chỗ em mới ra lệnh không cho phép nuôi thú cưng…’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Em thật sự không biết nhờ ai”
“…”
Cô muốn đồng ý, nhưng thật sự không thể. Cố Trạch Minh không thích trong nhà có lông mèo. Đường Chỉ Nam từng có ý muốn nuôi nhưng anh ậm ừ không hồi đáp.
Tiểu Nam Nam: ‘Ừm’
Tiểu Nam Nam: ‘Tiền công là bánh em nướng’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Không thành vấn đề!!!’
Đường Chỉ Nam mỉm cười ngẩng đầu vừa hay lại chạm mắt với Cố Trạch Minh đang đứng ở cửa.
“Em cười ngây ngốc gì vậy?”
Đường Chỉ Nam ngậm miệng sau đó lại đáp: “Không có”
“…”
Anh nhíu mày khó chịu sau đó cũng không hỏi thêm. Dáng vẻ của cô chắc chắn còn lâu mới nói cho anh biết, phí công hỏi thêm có khi còn khiến cô khó chịu.
Nhưng nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Châu Khả lại khiến lòng anh dậy sóng. Nụ cười ấy khiến anh mất mát thứ gì đó…
Giữa bọn họ có khoảng cách.
Anh muốn thu hẹp khoảng cách từng chút từng chút một nhưng Đường Chỉ Nam dường như muốn đẩy anh ra xa.
Cô dọn dẹp bếp xong lại nhắn cho anh một tin.
Tiểu Nam Nam: ‘Hôm nay em sẽ ở phòng cho khách, anh ngủ ngon nhé’
Cố Trạch Minh: ‘…’
Màn hiện Cố Trạch Minh đang soạn tin nhắn rồi lại dừng.
Đường Chỉ Nam muốn tự tay làm căn cứ cho mèo nhỏ, nếu làm ở phòng chung chắc chắn sẽ bị phản đối, cô đành ôm mớ đồ tìm được trong nhà tắt hết đèn rồi lên phòng.
Cầu thang có đèn chiếu sáng khiến cô trong tối vẫn có thể mò được đường. Vừa mở cửa, Châu Khả lại gọi đến:. Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại # ? ? ? m ? ? ? y ? ?.v? #
“Nha đầu, cậu làm gì mà vẻ mặt mệt mỏi thế?”
“…”
Cô bĩu môi: “Đang làm chuyện xấu”
Giọng nói cô mang ý trêu chọc: “Cậu có cùng tớ chịu hậu quả không?”
“Đương nhiên phúc của ai nấy hưởng rồi!”
“Mà này…”
“Tớ nghe nói bên cạnh của Cố Trạch Minh có một thư kí rất được anh ta xem trọng”
Đường Chỉ Nam bận tay gật đầu: “Ừm, hình như tên là…”
“Mao Hiểu”
Châu Khả quan sát cô, cô có vẻ không quan tâm đến vì sao Châu Khả biết được. Nhưng người thông minh chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường.
“Mao Hiểu chính là đại tiểu thư được Mao Đông cưng như trứng đấy!”
“Cô ấy làm cho Cố Trạch Minh chắc chắn không vì tiền, tớ nghĩ là vì tình”
Ánh sáng len lỏi từng chút một chiếu qua rèm, không gian tĩnh lặng như muốn giết người. Cô ở nhà một mình chỉ thích cảm giác tối đen như mực…Vì sao nhỉ?
Có lẽ cuộc đời cô đã quá đen đủi, một chút ánh sáng thì làm sao cứu vớt nổi!
Đường Chỉ Nam cười thầm, dáng vẻ lười biếng trên sopha vừa ẩn vừa hiện, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả một đại dương thu nhỏ. Cô vừa ngả lưng đã nghe tiếng chuông điện thoại, không gấp mà nhấn loa ngoài:
“Sao thế?”
Người kia nghe giọng điệu ũ rũ liền châm chọc: “Ông chồng của cậu lại đi rồi à?”
“Cậu gọi giờ này chỉ để cười tớ sao?”
Châu Khả nâng ly rượu vang nhấp môi: “Ừm, chỉ để cười cậu”
“…”
“Cười cậu vì sao cứ bị cuốn vào anh ta đến nỗi không thể dứt ra”
Không thể dứt ra.
Không thể dứt ra…
Bốn chữ ấy như in sâu vào đầu Đường Chỉ Nam.
Không phải không thể dứt ra, có lẽ là nuối tiếc, cũng có thể là ích kỉ. Nhưng suy cho cùng cô không thể rời khỏi anh.
“Đừng nói bậy nữa”
Cô cau mày: “Tớ chỉ là muốn trả lại những thứ Cố Trạch Minh cho tớ”
“Cả đời này không thể nợ người ta mãi”
“Tớ thề, đến khi tớ trả đủ thì tớ cũng sẽ trả lại tự do cho anh ấy”
Cô mỉm cười ngây ngốc.
Châu Khả định nói thêm một câu thì Đường Chỉ Nam lại nghe được tiếng động ở gần cửa phòng khách.
Cô sợ hãi ngồi thẳng người: “Ai đó?”
Người kia bật đèn phòng khách khiến mắt cô chưa kịp thích ứng mà nheo lại, lúc mở mắt ra thì thân thể cao lớn dường như đang đến gần.
“Anh…Chưa đến công ty sao?”
Cố Trạch Minh đi đến kệ sách tìm kiếm thứ gì đó: “Ừm, quên vài thứ…”
“Có lẽ sẽ không đi nữa”
“…”
Cô gật đầu.
Cô cảm thấy Cố Trạch Minh rất lạ, giống như đang…tức giận. Nhưng mà chỉ là cảm giác của cô.
Đường Chỉ Nam đương nhiên không phiền đến anh, đời tư cá nhân vốn dĩ không nên xen vào, chưa nói đến, thật sự cô cũng chẳng có quyền xen vào.
Cố Trạch Minh trầm ngâm, anh vờ như tìm kiếm chút tài liệu, sau đó lại nhìn theo bóng lưng cô lặng lẽ rời đi.
“Đầu Gỗ ngốc nhà cậu”
“Lần sau họ còn bắt nạt cậu thì nói với tớ”
Đầu Gỗ cầm lấy balo muốn rời đi, Đường Chỉ Nam chầm chậm đuổi theo sau lưng anh:
“Tớ dẫn cậu đi ăn ngon”
Anh lắc đầu: “Không muốn”
“Không ăn ngon sẽ không làm việc nổi”
“Nếu cậu đi ăn thì tớ sẽ giúp cậu tìm thêm một việc có được không? Kiếm được rất nhiều đó!”
“…”
Cố Trạch Minh cúi đầu: “Ăn ở đâu?”
…
Cố Trạch Minh phì cười.
Trong lòng anh dường như sớm đã có tên cô, nhưng cái nghèo cái đói quá khắc nghiệt, người lo cho mình còn chưa xong thì có tư cách lo cho người khác hay không?
Câu hỏi này quá dễ trả lời rồi!
Lúc anh còn mãi mê tìm kiếm tài liệu thì Đường Chỉ Nam đã an phận với bát mì nóng hổi, cô thở dài trông như bà cụ non. Gắp được hai đũa thì nhóc nhân viên ở chỗ làm lại bất ngờ nhắn tin cho cô.
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Chị ăn tối chưa?’
Tiểu Nam Nam: ‘ Đang ăn-_-’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Chị muốn nuôi mèo không?’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Ở chỗ em mới ra lệnh không cho phép nuôi thú cưng…’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Em thật sự không biết nhờ ai”
“…”
Cô muốn đồng ý, nhưng thật sự không thể. Cố Trạch Minh không thích trong nhà có lông mèo. Đường Chỉ Nam từng có ý muốn nuôi nhưng anh ậm ừ không hồi đáp.
Tiểu Nam Nam: ‘Ừm’
Tiểu Nam Nam: ‘Tiền công là bánh em nướng’
Mỹ Nữ Khả Ái: ‘Không thành vấn đề!!!’
Đường Chỉ Nam mỉm cười ngẩng đầu vừa hay lại chạm mắt với Cố Trạch Minh đang đứng ở cửa.
“Em cười ngây ngốc gì vậy?”
Đường Chỉ Nam ngậm miệng sau đó lại đáp: “Không có”
“…”
Anh nhíu mày khó chịu sau đó cũng không hỏi thêm. Dáng vẻ của cô chắc chắn còn lâu mới nói cho anh biết, phí công hỏi thêm có khi còn khiến cô khó chịu.
Nhưng nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Châu Khả lại khiến lòng anh dậy sóng. Nụ cười ấy khiến anh mất mát thứ gì đó…
Giữa bọn họ có khoảng cách.
Anh muốn thu hẹp khoảng cách từng chút từng chút một nhưng Đường Chỉ Nam dường như muốn đẩy anh ra xa.
Cô dọn dẹp bếp xong lại nhắn cho anh một tin.
Tiểu Nam Nam: ‘Hôm nay em sẽ ở phòng cho khách, anh ngủ ngon nhé’
Cố Trạch Minh: ‘…’
Màn hiện Cố Trạch Minh đang soạn tin nhắn rồi lại dừng.
Đường Chỉ Nam muốn tự tay làm căn cứ cho mèo nhỏ, nếu làm ở phòng chung chắc chắn sẽ bị phản đối, cô đành ôm mớ đồ tìm được trong nhà tắt hết đèn rồi lên phòng.
Cầu thang có đèn chiếu sáng khiến cô trong tối vẫn có thể mò được đường. Vừa mở cửa, Châu Khả lại gọi đến:. Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại # ? ? ? m ? ? ? y ? ?.v? #
“Nha đầu, cậu làm gì mà vẻ mặt mệt mỏi thế?”
“…”
Cô bĩu môi: “Đang làm chuyện xấu”
Giọng nói cô mang ý trêu chọc: “Cậu có cùng tớ chịu hậu quả không?”
“Đương nhiên phúc của ai nấy hưởng rồi!”
“Mà này…”
“Tớ nghe nói bên cạnh của Cố Trạch Minh có một thư kí rất được anh ta xem trọng”
Đường Chỉ Nam bận tay gật đầu: “Ừm, hình như tên là…”
“Mao Hiểu”
Châu Khả quan sát cô, cô có vẻ không quan tâm đến vì sao Châu Khả biết được. Nhưng người thông minh chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường.
“Mao Hiểu chính là đại tiểu thư được Mao Đông cưng như trứng đấy!”
“Cô ấy làm cho Cố Trạch Minh chắc chắn không vì tiền, tớ nghĩ là vì tình”