Chương 6: Cô Ấy Và Anh Cãi Nhau?
Đường Chỉ Nam có hơi dừng tay sau đó như không có gì mà tiếp tục: “Thì sao?”
“???”
Cô bình thản nói tiếp: “Tớ và anh ấy vốn chẳng có gì, bọn họ có vì tình đi chăng nữa thì tớ làm gì bây giờ?”
Châu Khả bật cười: “Nha đầu nhà cậu nguyện hiến dâng Cố Trạch Minh cho người ta sao?”
“Đừng luyên thuyên nữa”
“Tớ bận lắm”
Châu Khả thấy cô không muốn nói chuyện đành ngắt máy.
Đường Chỉ Nam một mình cắm cúi dán dán may may đến tận nửa đêm, sợ buổi sáng sẽ muộn giờ làm cô mới lên giường nghỉ ngơi.
Không biết có phải quá mệt hay không, lúc dì Hồng gọi cô dậy ăn sáng cùng Cố Trạch Minh cô lại nói là muốn ngủ thêm.
Người đàn ông ngồi trên bàn ăn, đôi lúc lại nhìn đồng hồ, anh đã sắp muộn cuộc họp nhưng lại muốn đợi cô cùng ăn.
“Cậu chủ, Chỉ Nam vẫn còn ngủ”
Anh gật đầu: “Cô ấy không đi làm sao?”
Dì Hồng lắc đầu: “Có lẽ đã đổi ca”
“Vậy thì đợi cô ấy dậy, giúp cô ấy hâm thức ăn lại”
Cố Trạch Minh không động đũa, trực tiếp đứng lên.
Lúc anh đến công ty, dường như ai cũng cảm thấy ám khí rất lớn, cảm giác không thể chọc vào. Ninh Giang nhìn thấy, không thể không trêu chọc:
“Sếp Cố, anh làm sao sáng sớm đã tức giận?”
Cố Trạch Minh ngồi vào bàn mặc kệ người kia nhiều chuyện bám theo.
“A, hôm nay Đường Chỉ Nam không chúc anh buổi sáng vui vẻ à?”
“Hay là cô ấy và anh cãi nhau?”
“Không phải sao? Vậy chỉ có thể là cô ấy không ăn sáng với anh!”
Mặt người kia đen lại: “Biến”
“Đúng rồi sao?”
“Xem ra sếp Cố quá nặng tình rồi”
Ninh Giang gác chân nhâm nhi trà, bọn họ là bạn từ khi còn bé, mà người nắm được Cố Trạch Minh chỉ có Ninh Giang.
Anh tỏ vẻ bình tĩnh nhưng dường như đã bị Ninh Giang nhìn thấu: “Nói đi”
“Đường Chỉ Nam nói với Châu Khả sẽ bỏ tôi”
“???”
Người kia bật cười: “Bỏ cậu? Haha”
“Vậy thì phải xem thái độ của cậu đối với người ta như thế nào nữa”
“Tài giỏi như cậu, cô ấy điên sao?”
Ninh Giang nói đúng, Đường Chỉ Nam mủi lòng rồi. Cô biết bản thân bây giờ đã không còn thích hợp với anh nữa.
Nhưng chỉ có anh mới biết bản thân đã dày công bày mưu tính kế như thế nào, chỉ khi cô nợ anh, anh mới có thể được ở cạnh cô, chỉ khi cô cảm thấy mang ơn anh, anh mới có thể đường đường chính chính như vậy.
Suy cho cùng, là anh không nghĩ đến cảm giác của cô.
Văn phòng của Đường Chỉ Nam không quá xa nhà nhưng Cố Trạch Minh đưa cô xe để cô có thể thuận tiện đi lại, trời hôm này không quá gắt thế nên Đường Chỉ Nam cũng không lái xe. Lúc cô đến văn phòng thì Ái Ái cũng vừa đến, nhìn mèo nhỏ trên tay cô ấy, cô thật sự đã siêu lòng rồi!
Nó lười biếng giả vờ ngủ, cuộn tròn người, lúc cô ẵm nó, nó liền quấn quýt cô, cảm giác ấm áp vô cùng, Đường Chỉ Nam cười cả buổi, quên mất cả việc anh có cho hay không.
“Chị thích mèo như vậy sao giờ mới nuôi?”
Cô xoa đầu mèo nhỏ: “Ở cùng bạn, người ta bị dị ứng”
“Vậy thì sao này chị không ở cùng nữa hửm?”
Đường Chỉ Nam gật đầu: “Đợi vài tháng, chị chuyển đi, mèo nhỏ sẽ được thoải mái chạy nhảy”
Dịch Lâm đúng lúc đi ngang, nhìn thấy mèo nhỏ không kiềm được mà xoa đầu vào cái: “Mèo nhỏ đáng yêu thế”
“Anh cũng thích mèo sao?” Cô chớp chớp mắt nhìn Dịch Lâm.
“Ừm, lúc trước có nuôi, nhưng nó đi lạc rồi”
Cô không hỏi thêm, sợ rằng sẽ làm Dịch Lâm buồn.
Lúc tan làm thì trời bỗng đổ mưa, Đường Chỉ Nam ôm mèo nhỏ buồn bực thì Dịch Lâm lái xe đến:
“Vào xe đi, anh đưa em về”
Đường Chỉ Nam hơi chần chừ nhưng rồi cũng lên xe, cô chỉ đường anh đến khu biệt thự. Dịch Lâm có chút bất ngờ nhưng không thể hiện.
“Hôm khác mời anh ăn trưa, cảm ơn anh nhé”
Đường Chỉ Nam nhanh chân chạy vào nhà, vì che cho bé mèo nhỏ thế nên người cô đều bị dính mưa.
Cô nghĩ anh còn chưa về liền để mèo nhỏ đi xung quanh. Ai biết được Cố Trạch Minh đã sớm trở về, còn bắt gặp cô trốn anh mang mèo về.
“…”
“H-haha, anh…về sớm thế”
Anh nhíu mày: “Mèo của em?”
“…Đúng vậy”
Cố Trạch Minh cất quyển sách đi: “Không được”
“…Em…chỉ một hai tháng nữa thôi”
“Em hứa, một hai tháng nữa…”
“Đợi em dọn đi sẽ mang nó theo”
Người kia quan sát cô rất lâu: “Dọn đi?”
“Ừm”
“Em dọn đi”
Lòng anh như có ai xé ra, cảm giác như mất mát gì đó: “Vì nó mà em dọn đi sao?”
“…”
“Không phải vì nó”
“Em nghĩ là, em không muốn ở đây nữa”
“Một hai tháng thôi, em sẽ mang nó đi cùng mà”
Cố Trạch Minh không nói thêm với cô nửa lời, im lặng đi lên phòng.
Rốt cuộc, ngày này cũng tới.
Ngày mà Đường Chỉ Nam sẽ xa anh.
Đường Chỉ Nam nghĩ rằng Cố Trạch Minh giận cô vì việc mang mèo nhỏ về nhà, cô không biết phải xin lỗi anh ra sao. Buổi sáng hôm sau cô chủ động dậy sớm nấu thức ăn sáng cho Cố Trạch Minh, mong rằng anh sẽ cho mèo nhỏ ở đây một thời gian.
Lúc anh đi xuống đã thấy cô ngồi chờ ở bàn ăn:
“Anh ăn sáng đi, hôm nay em nấu nhiều món lắm”
“Với lại…”
“Em gửi mèo nhỏ ở nhà Châu Khả rồi”
“Khi nào không có anh, em sẽ mang nó về”
“???”
Cô bình thản nói tiếp: “Tớ và anh ấy vốn chẳng có gì, bọn họ có vì tình đi chăng nữa thì tớ làm gì bây giờ?”
Châu Khả bật cười: “Nha đầu nhà cậu nguyện hiến dâng Cố Trạch Minh cho người ta sao?”
“Đừng luyên thuyên nữa”
“Tớ bận lắm”
Châu Khả thấy cô không muốn nói chuyện đành ngắt máy.
Đường Chỉ Nam một mình cắm cúi dán dán may may đến tận nửa đêm, sợ buổi sáng sẽ muộn giờ làm cô mới lên giường nghỉ ngơi.
Không biết có phải quá mệt hay không, lúc dì Hồng gọi cô dậy ăn sáng cùng Cố Trạch Minh cô lại nói là muốn ngủ thêm.
Người đàn ông ngồi trên bàn ăn, đôi lúc lại nhìn đồng hồ, anh đã sắp muộn cuộc họp nhưng lại muốn đợi cô cùng ăn.
“Cậu chủ, Chỉ Nam vẫn còn ngủ”
Anh gật đầu: “Cô ấy không đi làm sao?”
Dì Hồng lắc đầu: “Có lẽ đã đổi ca”
“Vậy thì đợi cô ấy dậy, giúp cô ấy hâm thức ăn lại”
Cố Trạch Minh không động đũa, trực tiếp đứng lên.
Lúc anh đến công ty, dường như ai cũng cảm thấy ám khí rất lớn, cảm giác không thể chọc vào. Ninh Giang nhìn thấy, không thể không trêu chọc:
“Sếp Cố, anh làm sao sáng sớm đã tức giận?”
Cố Trạch Minh ngồi vào bàn mặc kệ người kia nhiều chuyện bám theo.
“A, hôm nay Đường Chỉ Nam không chúc anh buổi sáng vui vẻ à?”
“Hay là cô ấy và anh cãi nhau?”
“Không phải sao? Vậy chỉ có thể là cô ấy không ăn sáng với anh!”
Mặt người kia đen lại: “Biến”
“Đúng rồi sao?”
“Xem ra sếp Cố quá nặng tình rồi”
Ninh Giang gác chân nhâm nhi trà, bọn họ là bạn từ khi còn bé, mà người nắm được Cố Trạch Minh chỉ có Ninh Giang.
Anh tỏ vẻ bình tĩnh nhưng dường như đã bị Ninh Giang nhìn thấu: “Nói đi”
“Đường Chỉ Nam nói với Châu Khả sẽ bỏ tôi”
“???”
Người kia bật cười: “Bỏ cậu? Haha”
“Vậy thì phải xem thái độ của cậu đối với người ta như thế nào nữa”
“Tài giỏi như cậu, cô ấy điên sao?”
Ninh Giang nói đúng, Đường Chỉ Nam mủi lòng rồi. Cô biết bản thân bây giờ đã không còn thích hợp với anh nữa.
Nhưng chỉ có anh mới biết bản thân đã dày công bày mưu tính kế như thế nào, chỉ khi cô nợ anh, anh mới có thể được ở cạnh cô, chỉ khi cô cảm thấy mang ơn anh, anh mới có thể đường đường chính chính như vậy.
Suy cho cùng, là anh không nghĩ đến cảm giác của cô.
Văn phòng của Đường Chỉ Nam không quá xa nhà nhưng Cố Trạch Minh đưa cô xe để cô có thể thuận tiện đi lại, trời hôm này không quá gắt thế nên Đường Chỉ Nam cũng không lái xe. Lúc cô đến văn phòng thì Ái Ái cũng vừa đến, nhìn mèo nhỏ trên tay cô ấy, cô thật sự đã siêu lòng rồi!
Nó lười biếng giả vờ ngủ, cuộn tròn người, lúc cô ẵm nó, nó liền quấn quýt cô, cảm giác ấm áp vô cùng, Đường Chỉ Nam cười cả buổi, quên mất cả việc anh có cho hay không.
“Chị thích mèo như vậy sao giờ mới nuôi?”
Cô xoa đầu mèo nhỏ: “Ở cùng bạn, người ta bị dị ứng”
“Vậy thì sao này chị không ở cùng nữa hửm?”
Đường Chỉ Nam gật đầu: “Đợi vài tháng, chị chuyển đi, mèo nhỏ sẽ được thoải mái chạy nhảy”
Dịch Lâm đúng lúc đi ngang, nhìn thấy mèo nhỏ không kiềm được mà xoa đầu vào cái: “Mèo nhỏ đáng yêu thế”
“Anh cũng thích mèo sao?” Cô chớp chớp mắt nhìn Dịch Lâm.
“Ừm, lúc trước có nuôi, nhưng nó đi lạc rồi”
Cô không hỏi thêm, sợ rằng sẽ làm Dịch Lâm buồn.
Lúc tan làm thì trời bỗng đổ mưa, Đường Chỉ Nam ôm mèo nhỏ buồn bực thì Dịch Lâm lái xe đến:
“Vào xe đi, anh đưa em về”
Đường Chỉ Nam hơi chần chừ nhưng rồi cũng lên xe, cô chỉ đường anh đến khu biệt thự. Dịch Lâm có chút bất ngờ nhưng không thể hiện.
“Hôm khác mời anh ăn trưa, cảm ơn anh nhé”
Đường Chỉ Nam nhanh chân chạy vào nhà, vì che cho bé mèo nhỏ thế nên người cô đều bị dính mưa.
Cô nghĩ anh còn chưa về liền để mèo nhỏ đi xung quanh. Ai biết được Cố Trạch Minh đã sớm trở về, còn bắt gặp cô trốn anh mang mèo về.
“…”
“H-haha, anh…về sớm thế”
Anh nhíu mày: “Mèo của em?”
“…Đúng vậy”
Cố Trạch Minh cất quyển sách đi: “Không được”
“…Em…chỉ một hai tháng nữa thôi”
“Em hứa, một hai tháng nữa…”
“Đợi em dọn đi sẽ mang nó theo”
Người kia quan sát cô rất lâu: “Dọn đi?”
“Ừm”
“Em dọn đi”
Lòng anh như có ai xé ra, cảm giác như mất mát gì đó: “Vì nó mà em dọn đi sao?”
“…”
“Không phải vì nó”
“Em nghĩ là, em không muốn ở đây nữa”
“Một hai tháng thôi, em sẽ mang nó đi cùng mà”
Cố Trạch Minh không nói thêm với cô nửa lời, im lặng đi lên phòng.
Rốt cuộc, ngày này cũng tới.
Ngày mà Đường Chỉ Nam sẽ xa anh.
Đường Chỉ Nam nghĩ rằng Cố Trạch Minh giận cô vì việc mang mèo nhỏ về nhà, cô không biết phải xin lỗi anh ra sao. Buổi sáng hôm sau cô chủ động dậy sớm nấu thức ăn sáng cho Cố Trạch Minh, mong rằng anh sẽ cho mèo nhỏ ở đây một thời gian.
Lúc anh đi xuống đã thấy cô ngồi chờ ở bàn ăn:
“Anh ăn sáng đi, hôm nay em nấu nhiều món lắm”
“Với lại…”
“Em gửi mèo nhỏ ở nhà Châu Khả rồi”
“Khi nào không có anh, em sẽ mang nó về”