Chương 44: Đừng quên còn có tôi
Thiệu Từ Tâm đi theo Ôn Chi Hàn ăn một bữa tối tương đối an tĩnh.
Ăn xong Thiệu Từ Tâm thì bắt đầu ngáp, buồn ngủ tới.
"Cảm ơn chị hôm nay mang em ra đây ăn bữa tối." Thiệu Từ Tâm ngồi ở trên ghế phụ ngáp liên miên, mắt ứa lệ.
Ôn Chi Hàn thấy thế, ôn nhu hỏi: "Mệt nhọc?"
Thiệu Từ Tâm xoa đôi mắt, gật gật đầu.
Ôn Chi Hàn: "Chúng ta về nhà ngủ."
Thiệu Từ Tâm lại là gật đầu một cái, đầu dựa vào lưng ghế nhìn cảnh đêm Phụng thành ngoài cửa sổ.
Tuyết vẫn rơi.
Bông tuyết trắng muốt yên tĩnh nhanh nhẹn rơi, dừng ở dưới đèn đường, chớp mắt liền dung hoà ánh sáng.
Không có tiếng gió, cũng không ồn ào, ngàn vạn gia đình hoàn toàn chìm vào bóng đêm, bình yên ngủ.
Không biết vì sao, Thiệu Từ Tâm đột nhiên lại nghĩ tới lúc nãy đẩy cửa ra nhìn thấy một màn kia.
Khi đó Ôn Chi Hàn ngửa đầu nhìn tuyết, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía nàng.
Cô cười với nàng, nụ cười ấy vẫn thế, ôn nhu vô cùng.
Tiếp theo nàng lại nghĩ tới hai người nắm tay nhau, nhớ tới nàng đưa ảnh chụp cho Ôn Chi Hàn xem, nhớ tới Ôn Chi Hàn nói những lời kia.
— bọn họ thiếu một phần hợp đồng, mà chúng ta … thiếu một phần tình cảm.
Một câu rất hiện thực, cũng rất tỉnh táo.
Ôn Chi Hàn vẫn luôn hiểu rõ chính mình đang làm cái gì, cũng rõ ràng quan hệ giữa các nàng tồn tại một dải ngăn cách không thể mạo phạm nhau.
Mà có đôi khi, tỉnh táo cũng là một loại cự tuyệt.
Như vậy cũng tốt.
Thoả thuận giữa các nàng chưa bị phá hủy, nàng không cần lại vì một đoạn tình cảm vất vả, không cần buồn rầu nên xử lý chuyện thay lòng đổi dạ như thế nào.
Các nàng là đối tác, là bạn bè, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là nàng không rõ bản thân vì sao lại xuất hiện một tia không đành lòng.
Không đành lòng khi nhìn thấy ánh mắt của Ôn Chi Hàn, không đành lòng tiếp tục cái đề tài tỉnh táo kia.
Nàng mệt mỏi mà xoa xoa giữa mày.
Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, cho nên sinh ra ảo giác đi......
Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, bởi vì không chỉ có một chương trình phải tập diễn, hơn nữa thời gian cấp bách, mỗi ngày nàng đều phải tốn phần lớn thời gian đi tập luyện, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều bị cướp đoạt.
May mắn rất nhanh sẽ được nghỉ ngơi vào năm mới.
Nàng quyết định, khi năm mới đến nàng nhất định phải ngủ đến trời đất u ám, ngủ đến sảng thì thôi!
Nhớ tới Ôn Chi Hàn cũng vừa tan tầm, nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn: "Chị mệt không, lái xe mệt nhọc như vậy, nếu không chúng ta gọi người lái thay?"
Ôn Chi Hàn lại cười cười: "Không sao, chị không mệt."
Thiệu Từ Tâm: "Vậy em tâm sự với chị nha."
Ôn Chi Hàn đáp: "Được."
Thiệu Từ Tâm há mồm là lập tức có đề tài, nói về mấy ngày nay nàng tập luyện gặp phải chuyện thú vị.
Giọng điệu của nàng thật thú vị, và khi mọi thứ được miêu tả bằng mồm mép của nàng, dù mọi thứ có nhàm chán đến đâu, chúng cũng có thể thú vị hơn một chút
Ôn Chi Hàn nghe đến rất hứng thú, chờ nàng nói xong mới đáp lời.
"Chỉ có múa và diễn tiểu phẩm thôi sao? Không có tiết mục khác?"
"Không có, đó là những gì em có thể làm."
Thiệu Từ Tâm điều chỉnh dáng ngồi một chút.
"Em cũng đâu thể ca hát? Múa thì tốt xấu gì em cũng có chút bản lĩnh, ca hát thì dẹp đi ha, hát chơi chơi cùng với việc lên sân khấu là hai chuyện khác nhau. Em cũng không phải kim cương, nên không cần miễn cưỡng phục hồi đồ sứ*."
*Nếu không có đủ khả năng, đừng gượng ép bản thân.
Đừng nói hát nhép, chính vì hát nhép nên nàng càng không thể lên sân khấu.
Nàng chính là ngũ âm không được đầy đủ, không được thì không được, hà tất phải hát nhép để che che giấu giấu? Cũng không sợ bị người chê cười.
Dù sao nàng hát không được, nhưng còn có bản lĩnh khác, không cần một hai phải làm những gì mình không thể làm.
"Đúng rồi, Ôn Chi Hàn, chị không biết em có thể múa nhỉ?"
"Biết," Ôn Chi Hàn đột nhiên nói: "Hồi ở cấp ba có nhìn thấy em múa."
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút, tiện đà bừng tỉnh đại ngộ.
Trường cấp ba của các nàng có tổ chức văn nghệ hàng năm. Học sinh các lớp tự dàn dựng tiết mục. Mọi người có thể biểu diễn bất cứ thứ gì mình muốn. Nếu được chọn, có thể biểu diễn trên sân khấu vào ngày đấy.
Nàng đã lên sân khấu và múa.
"Chị còn nhớ rõ?" Thiệu Từ Tâm có chút ngạc nhiên.
Chuyện lâu như vậy, nàng còn tưởng rằng Ôn Chi Hàn đã không nhớ rõ.
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng cười: "Nhớ rõ."
Lúc ấy, người bạn thuở nhỏ của cô là Từ Chu Chu vừa lúc là thành viên trong nhóm phụ trách tuyển chọn tiết mục.
Sau khi buổi tuyển chọn kết thúc, Từ Chu Chu đã lôi kéo cô, hứng thú bừng bừng mà khen Thiệu Từ Tâm.
"Tuy rằng chỉ nhảy một đoạn ngắn, nhưng mà dáng người đặc biệt tốt, rất tuyệt."
"Buổi văn nghệ ngày đó cậu đừng bỏ lỡ tiết mục của em ấy nha, bảo đảm sẽ không làm cậu thất vọng!"
Vào buổi văn nghệ, cũng xác thật như lời Từ Chu Chu nói, Thiệu Từ Tâm không có làm bất luận kẻ nào thất vọng.
Nàng đứng dưới ánh đèn sân khấu, tay chân linh động múa theo nhịp, lông mày xinh đẹp, phong thái nhẹ nhàng, bình tĩnh, tự nhiên, giống như cả thế giới đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Nàng khi đó, loá mắt đến mức dừng như sinh ra là dành cho sân khấu.
Cho nên sau đó, nàng trở thành một diễn viên, Ôn Chi Hàn cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.
"Múa rất khá, rất xinh đẹp." Ôn Chi Hàn nói như thế.
Tuy rằng một tiếng khen này đến muộn rất nhiều năm, nhưng cô vẫn muốn nói với nàng.
Có những người trời sinh chính là loá mắt, bất luận bao lâu cũng không thể che đậy ánh hào quang ấy.
Họ sẽ ở trên sân khấu, trong sinh hoạt, thậm chí ở cõi lòng của ai đó vẫn sẽ mãi sáng lấp lánh như thế.
Trong lòng Ôn Chi Hàn, Thiệu Từ Tâm chính là người như vậy.
Sau tiết mục kia, số lượng người theo đuổi Thiệu Từ Tâm tăng vọt, thậm chí cô còn nhìn thấy vài lần Thiệu Từ Tâm được người ta tỏ tình.
Tình yêu của tuổi mới lớn tràn đầy ngây ngô, hồn nhiên và không e sợ bất kì điều gì.
Phần yêu thích này rồi cũng sẽ trở thành một cơn gió, thổi qua những ngày tháng sau này, nó nhắc nhở bản thân rằng vào những ngày thanh xuân tươi đẹp ấy mình đã từng vì một người mà say mê, mà loạn nhịp con tim.
Vậy ai có thể chắc chắn rằng, trong số những người này, ai không xem Thiệu Từ Tâm là tia sáng chói lọi nhất trong tuổi trẻ của mình?
Thiệu Từ Tâm nghe thấy cô khích lệ, lập tức kiêu ngạo mà ngẩng đầu: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem em là ai!"
Ôn Chi Hàn nghe nàng tự mãn, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cũng có thể nghĩ đến biểu tình hiện tại của nàng là như thế nào.
Khẳng định rất nghiêm túc, rất kiêu ngạo.
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười, lái xe về nhà.
......
Giao thừa hàng năm đúng hạn đã tới.
Toàn bộ Phụng thành đều bao phủ trong bầu không khí ăn tết vui vẻ.
Hai nhà Ôn, Thiệu vừa lúc đều ở tại Phụng thành, ba mẹ hai nhà dứt khoát quyết định năm nay ở Ôn gia trải qua giao thừa và mùng một, sang năm lại đi Thiệu gia, không khí náo nhiệt vô cùng.
Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn cũng về nhà với bọn họ mấy ngày, sau đó trở lại nhà mình, nên làm gì thì làm đó.
Buổi tối, Thiệu Từ Tâm rốt cuộc kết thúc buổi ghi hình cuối cùng.
Nàng cùng nhân viên từ biệt, lại nhìn có không ít người muốn ở lại tăng ca, sau đó nhờ Dung Nhã dùng tiền của nàng gọi đồ ăn cho mọi người, hết thảy đều an bài thỏa đáng mới đi.
Hôm nay đón nàng trở về chính là tài xế Ôn gia, Nhượng Na nói phái người tới đón nàng.
Chờ tài xế tới rồi, cửa sổ xe hạ xuống, nàng mới biết được tài xế là ai.
"Lên xe đi." Ôn Chi Hàn ngồi ở ghế lái nở nụ cười dịu dàng với nàng.
Khoảnh khắc thấy rõ dung mạo đối phương, trong lòng Thiệu Từ Tâm nhảy ra một chút vui sướng mà bản thân cũng không phát hiện, bất ngờ lây nhiễm đuôi lông mày.
Nàng vô cùng vui vẻ mà mở cửa xe ghế phụ, ngồi xuống, thắt đai an toàn: "Làm phiền Ôn tổng của chúng ta tự mình lại đây đón em, thật đúng là quá ngượng ngùng."
"Việc này thuộc bổn phận của chị." Ôn Chi Hàn nói.
Thiệu Từ Tâm sửa sang tóc lại một chút, nói: "Mỗi lần đều phải để chị đến đón em, em cũng rất ngại, chi bằng lần sau đến lượt em — "
Lời nói dừng một chút.
Từ khi trọng sinh tới nay nàng chưa từng chạm qua tay lái, cũng không biết bóng ma tan đi chưa, nếu là xảy ra chuyện thì không được, vậy vẫn là thôi đi.
"Đến lượt tài xế nhà em tới đón chị." Nàng nhanh trí mà thay đổi lời kịch.
Ôn Chi Hàn nghe vậy, lại dịu dàng cười nói một câu: "Từ Tâm, chị nhớ rõ em biết lái xe."
Ngụ ý chính là hỏi nàng vì sao không tự mình đi đón cô.
Thiệu Từ Tâm: "......"
Nàng gãi gãi mặt, hơi trầm tư, mở miệng nói: "Biết lái, nhưng đã kiêng."
Ôn Chi Hàn: "...... Kiêng?"
Nghe qua kiêng thuốc, kiêng rượu, cô vẫn là lần đầu nghe được kiêng lái xe.
"Vì sao?" Cô tò mò hỏi.
Thiệu Từ Tâm nghe thấy cô hỏi như vậy, quay đầu nhìn về phía cô, duỗi tay học bộ dáng của cô, ôn ôn nhu nhu mà vén tóc cho cô.
"Việc này có thể không cần tò mò."
Ôn Chi Hàn: "......"
Bất giác cảm thấy mùi vị rất quen thuộc.
Thiệu Từ Tâm hứng thú bừng bừng hỏi: "Thế nào, em học từ chị đó, có giống không giống không!"
Ôn Chi Hàn đột nhiên bị chọc cười: "Chị đã từng nói những lời này?"
Thiệu Từ Tâm: "Có nói qua ạ."
Ôn Chi Hàn lên tiếng: "Phải không......"
Cô không có gì ấn tượng, nàng nói có thì xem như có đi.
Thật ra cô không nghĩ tới lời mình nói Thiệu Từ Tâm có thể nhớ lâu như vậy......
"Trở về thôi, ba mẹ còn đang đợi chúng ta."
...
Hai bên ba mẹ đã hoà làm một.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy cái nhà này có con hay không đều không quan trọng, dù sao thì người lớn tuổi cũng có thể chơi với nhau và chơi mạt chược cũng không thiếu tay.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, tắm rửa xong, Thiệu Từ Tâm cùng ba mẹ xem TV.
Ôn Hành Vân mở kênh TV có Thiệu Từ Tâm, chuẩn bị xem chương trình của con dâu đón giao thừa, đón năm mới.
Thiệu Từ Tâm đối với việc này tập mãi thành quen, năm nào ba mẹ nàng cũng làm như vậy, da mặt nàng cũng bởi vậy càng luyện càng dày.
Nếu ba mẹ muốn nàng ở trước mặt họ hàng biểu diễn tài nghệ, hiện tại nàng thậm chí có thể mặt không đổi sắc mà diễn xiếc lấy ngực đập vỡ tảng đá lớn á.
Màn hình TV đầy những nghệ sĩ biểu diễn mặc trang phục màu đỏ của lễ hội, nhạc nền vui vẻ và sống động.
Bầu không khí trong phòng khách rất tốt, hoà hợp êm ái.
Một lát sau, Ôn Chi Hàn bỗng nhiên cảm giác đầu vai trầm xuống.
Cô quay đầu nhìn lại, kết quả phát hiện một bé học muội mơ màng sắp ngủ.
Thiệu Từ Tâm mới vừa quay chương trình xong, thật sự mệt đến không được, vừa tiếp xúc với môi trường thư thái này, cơn buồn ngủ ập tới muốn ngăn cũng ngăn không được.
Đầu nàng bất giác dựa vào bả vai Ôn Chi Hàn, mí mắt còn đang đánh nhau, muốn ngủ lại không dám ngủ, miễn cưỡng chống đỡ muốn cũng ba mẹ ăn tết.
Ôn Chi Hàn thấy thế, nghiêng người dựa qua, ôn nhu mà cùng nàng nói nhỏ: "Từ Tâm mệt nhọc sao? Chúng ta đi lên ngủ được không?"
Thiệu Từ Tâm vốn dĩ đã mệt đến không được, đột nhiên nghe thấy lời này, cảm giác thanh âm của cô giống gió xuân ôn nhu, vạn phần êm tai.
Nhưng là không được.
"Không được, phải cùng ba mẹ đón giao thừa....." Nàng nhẹ nhàng nói.
Thanh âm TV bao phủ qua thanh âm hai người.
Ba mẹ hai nhà toàn tâm toàn ý ngồi xổm xem chương trình của Thiệu Từ Tâm, không có chú ý tới động tác nhỏ của hai người.
Nhưng Ôn Úc chú ý tới, cô ta rất muốn quan tâm quan tâm Thiệu Từ Tâm, chỉ là có Ôn Chi Hàn bên cạnh, cô ta cái gì cũng làm không được, chỉ có thể không phục mà ngồi tại chỗ.
"Không sao đâu" Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng dỗ cái người mà con mắt đều sắp mở không lên nào đó: "Chúng ta không ở cũng không sao, còn có Ôn Úc ở cùng ba mẹ."
Ôn Úc vừa lúc nghe được lời này: "?"
Thiệu Từ Tâm nỗ lực căng ra mí mắt, khen ngợi nói: "Chị nói có chút đạo lý á......"
Ôn Chi Hàn: "Vậy chị đi lên ngủ với em."
Thiệu Từ Tâm: "Được......"
Ôn Chi Hàn lập tức kéo nàng đứng dậy, đối hai với ba mẹ hai nhà nói: "Ba mẹ, con cùng Từ Tâm về phòng ngủ trước, hôm nay em ấy quá mệt mỏi."
"Đêm nay để Tiểu Úc ở cùng mọi người đi."
Vợ chồng Thiệu Hành nhìn mí mắt con gái đều đang đánh nhau, vội bảo các nàng đi trước nghỉ ngơi, thấy tình cảm hai người ổn định đồng thời cũng cảm thấy an tâm.
Vợ chồng Ôn Hành Vân đương nhiên không có dị nghị, liên tục đáp ứng.
Nhượng Na còn săn sóc mà đem thanh âm TV chỉnh nhỏ.
"Nghỉ ngơi cho tốt, nơi này có Tiểu Úc ở cùng chúng ta." Ôn Hành Vân nói.
Ôn Úc hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Tôi là công cụ để hai người thể hiện tình cảm à???
Trở lại phòng, Thiệu Từ Tâm nằm ở trên giường.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt tới khiến nàng nói chuyện đều mơ mơ màng màng: "Ôn Chi Hàn, chị kỳ thật không cần cùng em......"
Ôn Chi Hàn cười đến ôn nhu, thay nàng đắp chăn đàng hoàng: "Chị không đi cùng em, em cũng ngại tự mình đi lên ngủ, không phải sao?"
Thiệu Từ Tâm người này trọng tình thân, càng không muốn quét mặt mũi ba mẹ.
Hơn nữa đây là năm mới đầu tiên hai nhà kết thành thân gia, mặt mũi phải làm đủ, nếu để nàng một người ở trước mặt vợ chồng Ôn Hành Vân quét hết mặt mũi của bọn họ, nàng khẳng định không làm.
Thiệu Từ Tâm đối với cô nghĩ đến chu đáo như thế, ngoài ý muốn rồi lại không phải ngoài ý muốn.
Ôn tổng bọn họ vẫn luôn là người săn sóc tỉ mỉ….
"Ôn Chi Hàn chị thật sự siêu siêu tốt luôn á." Thiệu Từ Tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Nếu chị có người yêu thích, vậy thì nhất định cô ấy sẽ chạy không thoát......"
Thanh âm càng nói càng nhỏ, nói xong liền ngủ.
Ôn Chi Hàn ngồi ở mép giường, lặng im mà nhìn nàng ngủ.
Cô vén tóc dài cho nàng, động tác mềm nhẹ vô cùng.
"Từ Tâm, chị không tốt như em nghĩ."
......
Thiệu Từ Tâm ngủ đến thần thanh khí sảng, ngày hôm sau vui vui vẻ vẻ mà đi chúc tết.
Vì là một người chị dâu tốt, bao lì xì của cô em vợ nàng đều đã chuẩn bị tốt.
— tiền không phải là vấn đề, có thể cho tra nữ ngột ngạt mới quan trọng!
Kết quả sáng sớm nàng liền đụng phải hai chị em Ôn gia đang tiến hành cuộc nói chuyện không quá vui vẻ với nhau.
Nội dung chủ yếu là Ôn Úc không muốn đi làm, Ôn Chi Hàn phụ trách bác bỏ "Không muốn" của cô ta.
Kết quả đương nhiên là tan rã trong không vui, hai người đều lộ vẻ không vui.
Ôn Chi Hàn xoay người vào nhà.
Ôn Úc không muốn cùng cô đi chung đường, nghiêng người chuẩn bị đi một phương hướng khác, sau đó bất ngờ thấy Thiệu Từ Tâm đứng ở cách đó không xa, trên mặt nhất thời trở nên vui vẻ: "Từ Tâm!"
Thiệu Từ Tâm thấy bị phát hiện, dứt khoát tự nhiên hào phóng mà đi đến phía trước, tiếp tục con đường chị dâu quan tâm em vợ của mình.
Nàng đem bao lì xì nhét vào trong tay Ôn Úc: "Tới đây, cô em vợ, là chị dâu cho cô bao lì xì."
Sau đó nâng tay, dừng trên vai Ôn Úc — trên không, cách không khí vỗ vỗ.
Tiếp theo dùng một loại ngữ khí trấn an nói: "Chị cô không thích cô cũng không sao, đừng quên còn có tôi."
Ôn Úc ánh mắt hơi sáng.
Thiệu Từ Tâm: "Tôi cũng không thích cô."
Ôn Úc: "......"
Em cũng thật biết cách an ủi người khác đó.
Ăn xong Thiệu Từ Tâm thì bắt đầu ngáp, buồn ngủ tới.
"Cảm ơn chị hôm nay mang em ra đây ăn bữa tối." Thiệu Từ Tâm ngồi ở trên ghế phụ ngáp liên miên, mắt ứa lệ.
Ôn Chi Hàn thấy thế, ôn nhu hỏi: "Mệt nhọc?"
Thiệu Từ Tâm xoa đôi mắt, gật gật đầu.
Ôn Chi Hàn: "Chúng ta về nhà ngủ."
Thiệu Từ Tâm lại là gật đầu một cái, đầu dựa vào lưng ghế nhìn cảnh đêm Phụng thành ngoài cửa sổ.
Tuyết vẫn rơi.
Bông tuyết trắng muốt yên tĩnh nhanh nhẹn rơi, dừng ở dưới đèn đường, chớp mắt liền dung hoà ánh sáng.
Không có tiếng gió, cũng không ồn ào, ngàn vạn gia đình hoàn toàn chìm vào bóng đêm, bình yên ngủ.
Không biết vì sao, Thiệu Từ Tâm đột nhiên lại nghĩ tới lúc nãy đẩy cửa ra nhìn thấy một màn kia.
Khi đó Ôn Chi Hàn ngửa đầu nhìn tuyết, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía nàng.
Cô cười với nàng, nụ cười ấy vẫn thế, ôn nhu vô cùng.
Tiếp theo nàng lại nghĩ tới hai người nắm tay nhau, nhớ tới nàng đưa ảnh chụp cho Ôn Chi Hàn xem, nhớ tới Ôn Chi Hàn nói những lời kia.
— bọn họ thiếu một phần hợp đồng, mà chúng ta … thiếu một phần tình cảm.
Một câu rất hiện thực, cũng rất tỉnh táo.
Ôn Chi Hàn vẫn luôn hiểu rõ chính mình đang làm cái gì, cũng rõ ràng quan hệ giữa các nàng tồn tại một dải ngăn cách không thể mạo phạm nhau.
Mà có đôi khi, tỉnh táo cũng là một loại cự tuyệt.
Như vậy cũng tốt.
Thoả thuận giữa các nàng chưa bị phá hủy, nàng không cần lại vì một đoạn tình cảm vất vả, không cần buồn rầu nên xử lý chuyện thay lòng đổi dạ như thế nào.
Các nàng là đối tác, là bạn bè, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là nàng không rõ bản thân vì sao lại xuất hiện một tia không đành lòng.
Không đành lòng khi nhìn thấy ánh mắt của Ôn Chi Hàn, không đành lòng tiếp tục cái đề tài tỉnh táo kia.
Nàng mệt mỏi mà xoa xoa giữa mày.
Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, cho nên sinh ra ảo giác đi......
Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, bởi vì không chỉ có một chương trình phải tập diễn, hơn nữa thời gian cấp bách, mỗi ngày nàng đều phải tốn phần lớn thời gian đi tập luyện, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều bị cướp đoạt.
May mắn rất nhanh sẽ được nghỉ ngơi vào năm mới.
Nàng quyết định, khi năm mới đến nàng nhất định phải ngủ đến trời đất u ám, ngủ đến sảng thì thôi!
Nhớ tới Ôn Chi Hàn cũng vừa tan tầm, nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn: "Chị mệt không, lái xe mệt nhọc như vậy, nếu không chúng ta gọi người lái thay?"
Ôn Chi Hàn lại cười cười: "Không sao, chị không mệt."
Thiệu Từ Tâm: "Vậy em tâm sự với chị nha."
Ôn Chi Hàn đáp: "Được."
Thiệu Từ Tâm há mồm là lập tức có đề tài, nói về mấy ngày nay nàng tập luyện gặp phải chuyện thú vị.
Giọng điệu của nàng thật thú vị, và khi mọi thứ được miêu tả bằng mồm mép của nàng, dù mọi thứ có nhàm chán đến đâu, chúng cũng có thể thú vị hơn một chút
Ôn Chi Hàn nghe đến rất hứng thú, chờ nàng nói xong mới đáp lời.
"Chỉ có múa và diễn tiểu phẩm thôi sao? Không có tiết mục khác?"
"Không có, đó là những gì em có thể làm."
Thiệu Từ Tâm điều chỉnh dáng ngồi một chút.
"Em cũng đâu thể ca hát? Múa thì tốt xấu gì em cũng có chút bản lĩnh, ca hát thì dẹp đi ha, hát chơi chơi cùng với việc lên sân khấu là hai chuyện khác nhau. Em cũng không phải kim cương, nên không cần miễn cưỡng phục hồi đồ sứ*."
*Nếu không có đủ khả năng, đừng gượng ép bản thân.
Đừng nói hát nhép, chính vì hát nhép nên nàng càng không thể lên sân khấu.
Nàng chính là ngũ âm không được đầy đủ, không được thì không được, hà tất phải hát nhép để che che giấu giấu? Cũng không sợ bị người chê cười.
Dù sao nàng hát không được, nhưng còn có bản lĩnh khác, không cần một hai phải làm những gì mình không thể làm.
"Đúng rồi, Ôn Chi Hàn, chị không biết em có thể múa nhỉ?"
"Biết," Ôn Chi Hàn đột nhiên nói: "Hồi ở cấp ba có nhìn thấy em múa."
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút, tiện đà bừng tỉnh đại ngộ.
Trường cấp ba của các nàng có tổ chức văn nghệ hàng năm. Học sinh các lớp tự dàn dựng tiết mục. Mọi người có thể biểu diễn bất cứ thứ gì mình muốn. Nếu được chọn, có thể biểu diễn trên sân khấu vào ngày đấy.
Nàng đã lên sân khấu và múa.
"Chị còn nhớ rõ?" Thiệu Từ Tâm có chút ngạc nhiên.
Chuyện lâu như vậy, nàng còn tưởng rằng Ôn Chi Hàn đã không nhớ rõ.
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng cười: "Nhớ rõ."
Lúc ấy, người bạn thuở nhỏ của cô là Từ Chu Chu vừa lúc là thành viên trong nhóm phụ trách tuyển chọn tiết mục.
Sau khi buổi tuyển chọn kết thúc, Từ Chu Chu đã lôi kéo cô, hứng thú bừng bừng mà khen Thiệu Từ Tâm.
"Tuy rằng chỉ nhảy một đoạn ngắn, nhưng mà dáng người đặc biệt tốt, rất tuyệt."
"Buổi văn nghệ ngày đó cậu đừng bỏ lỡ tiết mục của em ấy nha, bảo đảm sẽ không làm cậu thất vọng!"
Vào buổi văn nghệ, cũng xác thật như lời Từ Chu Chu nói, Thiệu Từ Tâm không có làm bất luận kẻ nào thất vọng.
Nàng đứng dưới ánh đèn sân khấu, tay chân linh động múa theo nhịp, lông mày xinh đẹp, phong thái nhẹ nhàng, bình tĩnh, tự nhiên, giống như cả thế giới đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Nàng khi đó, loá mắt đến mức dừng như sinh ra là dành cho sân khấu.
Cho nên sau đó, nàng trở thành một diễn viên, Ôn Chi Hàn cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.
"Múa rất khá, rất xinh đẹp." Ôn Chi Hàn nói như thế.
Tuy rằng một tiếng khen này đến muộn rất nhiều năm, nhưng cô vẫn muốn nói với nàng.
Có những người trời sinh chính là loá mắt, bất luận bao lâu cũng không thể che đậy ánh hào quang ấy.
Họ sẽ ở trên sân khấu, trong sinh hoạt, thậm chí ở cõi lòng của ai đó vẫn sẽ mãi sáng lấp lánh như thế.
Trong lòng Ôn Chi Hàn, Thiệu Từ Tâm chính là người như vậy.
Sau tiết mục kia, số lượng người theo đuổi Thiệu Từ Tâm tăng vọt, thậm chí cô còn nhìn thấy vài lần Thiệu Từ Tâm được người ta tỏ tình.
Tình yêu của tuổi mới lớn tràn đầy ngây ngô, hồn nhiên và không e sợ bất kì điều gì.
Phần yêu thích này rồi cũng sẽ trở thành một cơn gió, thổi qua những ngày tháng sau này, nó nhắc nhở bản thân rằng vào những ngày thanh xuân tươi đẹp ấy mình đã từng vì một người mà say mê, mà loạn nhịp con tim.
Vậy ai có thể chắc chắn rằng, trong số những người này, ai không xem Thiệu Từ Tâm là tia sáng chói lọi nhất trong tuổi trẻ của mình?
Thiệu Từ Tâm nghe thấy cô khích lệ, lập tức kiêu ngạo mà ngẩng đầu: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem em là ai!"
Ôn Chi Hàn nghe nàng tự mãn, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cũng có thể nghĩ đến biểu tình hiện tại của nàng là như thế nào.
Khẳng định rất nghiêm túc, rất kiêu ngạo.
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười, lái xe về nhà.
......
Giao thừa hàng năm đúng hạn đã tới.
Toàn bộ Phụng thành đều bao phủ trong bầu không khí ăn tết vui vẻ.
Hai nhà Ôn, Thiệu vừa lúc đều ở tại Phụng thành, ba mẹ hai nhà dứt khoát quyết định năm nay ở Ôn gia trải qua giao thừa và mùng một, sang năm lại đi Thiệu gia, không khí náo nhiệt vô cùng.
Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn cũng về nhà với bọn họ mấy ngày, sau đó trở lại nhà mình, nên làm gì thì làm đó.
Buổi tối, Thiệu Từ Tâm rốt cuộc kết thúc buổi ghi hình cuối cùng.
Nàng cùng nhân viên từ biệt, lại nhìn có không ít người muốn ở lại tăng ca, sau đó nhờ Dung Nhã dùng tiền của nàng gọi đồ ăn cho mọi người, hết thảy đều an bài thỏa đáng mới đi.
Hôm nay đón nàng trở về chính là tài xế Ôn gia, Nhượng Na nói phái người tới đón nàng.
Chờ tài xế tới rồi, cửa sổ xe hạ xuống, nàng mới biết được tài xế là ai.
"Lên xe đi." Ôn Chi Hàn ngồi ở ghế lái nở nụ cười dịu dàng với nàng.
Khoảnh khắc thấy rõ dung mạo đối phương, trong lòng Thiệu Từ Tâm nhảy ra một chút vui sướng mà bản thân cũng không phát hiện, bất ngờ lây nhiễm đuôi lông mày.
Nàng vô cùng vui vẻ mà mở cửa xe ghế phụ, ngồi xuống, thắt đai an toàn: "Làm phiền Ôn tổng của chúng ta tự mình lại đây đón em, thật đúng là quá ngượng ngùng."
"Việc này thuộc bổn phận của chị." Ôn Chi Hàn nói.
Thiệu Từ Tâm sửa sang tóc lại một chút, nói: "Mỗi lần đều phải để chị đến đón em, em cũng rất ngại, chi bằng lần sau đến lượt em — "
Lời nói dừng một chút.
Từ khi trọng sinh tới nay nàng chưa từng chạm qua tay lái, cũng không biết bóng ma tan đi chưa, nếu là xảy ra chuyện thì không được, vậy vẫn là thôi đi.
"Đến lượt tài xế nhà em tới đón chị." Nàng nhanh trí mà thay đổi lời kịch.
Ôn Chi Hàn nghe vậy, lại dịu dàng cười nói một câu: "Từ Tâm, chị nhớ rõ em biết lái xe."
Ngụ ý chính là hỏi nàng vì sao không tự mình đi đón cô.
Thiệu Từ Tâm: "......"
Nàng gãi gãi mặt, hơi trầm tư, mở miệng nói: "Biết lái, nhưng đã kiêng."
Ôn Chi Hàn: "...... Kiêng?"
Nghe qua kiêng thuốc, kiêng rượu, cô vẫn là lần đầu nghe được kiêng lái xe.
"Vì sao?" Cô tò mò hỏi.
Thiệu Từ Tâm nghe thấy cô hỏi như vậy, quay đầu nhìn về phía cô, duỗi tay học bộ dáng của cô, ôn ôn nhu nhu mà vén tóc cho cô.
"Việc này có thể không cần tò mò."
Ôn Chi Hàn: "......"
Bất giác cảm thấy mùi vị rất quen thuộc.
Thiệu Từ Tâm hứng thú bừng bừng hỏi: "Thế nào, em học từ chị đó, có giống không giống không!"
Ôn Chi Hàn đột nhiên bị chọc cười: "Chị đã từng nói những lời này?"
Thiệu Từ Tâm: "Có nói qua ạ."
Ôn Chi Hàn lên tiếng: "Phải không......"
Cô không có gì ấn tượng, nàng nói có thì xem như có đi.
Thật ra cô không nghĩ tới lời mình nói Thiệu Từ Tâm có thể nhớ lâu như vậy......
"Trở về thôi, ba mẹ còn đang đợi chúng ta."
...
Hai bên ba mẹ đã hoà làm một.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy cái nhà này có con hay không đều không quan trọng, dù sao thì người lớn tuổi cũng có thể chơi với nhau và chơi mạt chược cũng không thiếu tay.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, tắm rửa xong, Thiệu Từ Tâm cùng ba mẹ xem TV.
Ôn Hành Vân mở kênh TV có Thiệu Từ Tâm, chuẩn bị xem chương trình của con dâu đón giao thừa, đón năm mới.
Thiệu Từ Tâm đối với việc này tập mãi thành quen, năm nào ba mẹ nàng cũng làm như vậy, da mặt nàng cũng bởi vậy càng luyện càng dày.
Nếu ba mẹ muốn nàng ở trước mặt họ hàng biểu diễn tài nghệ, hiện tại nàng thậm chí có thể mặt không đổi sắc mà diễn xiếc lấy ngực đập vỡ tảng đá lớn á.
Màn hình TV đầy những nghệ sĩ biểu diễn mặc trang phục màu đỏ của lễ hội, nhạc nền vui vẻ và sống động.
Bầu không khí trong phòng khách rất tốt, hoà hợp êm ái.
Một lát sau, Ôn Chi Hàn bỗng nhiên cảm giác đầu vai trầm xuống.
Cô quay đầu nhìn lại, kết quả phát hiện một bé học muội mơ màng sắp ngủ.
Thiệu Từ Tâm mới vừa quay chương trình xong, thật sự mệt đến không được, vừa tiếp xúc với môi trường thư thái này, cơn buồn ngủ ập tới muốn ngăn cũng ngăn không được.
Đầu nàng bất giác dựa vào bả vai Ôn Chi Hàn, mí mắt còn đang đánh nhau, muốn ngủ lại không dám ngủ, miễn cưỡng chống đỡ muốn cũng ba mẹ ăn tết.
Ôn Chi Hàn thấy thế, nghiêng người dựa qua, ôn nhu mà cùng nàng nói nhỏ: "Từ Tâm mệt nhọc sao? Chúng ta đi lên ngủ được không?"
Thiệu Từ Tâm vốn dĩ đã mệt đến không được, đột nhiên nghe thấy lời này, cảm giác thanh âm của cô giống gió xuân ôn nhu, vạn phần êm tai.
Nhưng là không được.
"Không được, phải cùng ba mẹ đón giao thừa....." Nàng nhẹ nhàng nói.
Thanh âm TV bao phủ qua thanh âm hai người.
Ba mẹ hai nhà toàn tâm toàn ý ngồi xổm xem chương trình của Thiệu Từ Tâm, không có chú ý tới động tác nhỏ của hai người.
Nhưng Ôn Úc chú ý tới, cô ta rất muốn quan tâm quan tâm Thiệu Từ Tâm, chỉ là có Ôn Chi Hàn bên cạnh, cô ta cái gì cũng làm không được, chỉ có thể không phục mà ngồi tại chỗ.
"Không sao đâu" Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng dỗ cái người mà con mắt đều sắp mở không lên nào đó: "Chúng ta không ở cũng không sao, còn có Ôn Úc ở cùng ba mẹ."
Ôn Úc vừa lúc nghe được lời này: "?"
Thiệu Từ Tâm nỗ lực căng ra mí mắt, khen ngợi nói: "Chị nói có chút đạo lý á......"
Ôn Chi Hàn: "Vậy chị đi lên ngủ với em."
Thiệu Từ Tâm: "Được......"
Ôn Chi Hàn lập tức kéo nàng đứng dậy, đối hai với ba mẹ hai nhà nói: "Ba mẹ, con cùng Từ Tâm về phòng ngủ trước, hôm nay em ấy quá mệt mỏi."
"Đêm nay để Tiểu Úc ở cùng mọi người đi."
Vợ chồng Thiệu Hành nhìn mí mắt con gái đều đang đánh nhau, vội bảo các nàng đi trước nghỉ ngơi, thấy tình cảm hai người ổn định đồng thời cũng cảm thấy an tâm.
Vợ chồng Ôn Hành Vân đương nhiên không có dị nghị, liên tục đáp ứng.
Nhượng Na còn săn sóc mà đem thanh âm TV chỉnh nhỏ.
"Nghỉ ngơi cho tốt, nơi này có Tiểu Úc ở cùng chúng ta." Ôn Hành Vân nói.
Ôn Úc hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Tôi là công cụ để hai người thể hiện tình cảm à???
Trở lại phòng, Thiệu Từ Tâm nằm ở trên giường.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt tới khiến nàng nói chuyện đều mơ mơ màng màng: "Ôn Chi Hàn, chị kỳ thật không cần cùng em......"
Ôn Chi Hàn cười đến ôn nhu, thay nàng đắp chăn đàng hoàng: "Chị không đi cùng em, em cũng ngại tự mình đi lên ngủ, không phải sao?"
Thiệu Từ Tâm người này trọng tình thân, càng không muốn quét mặt mũi ba mẹ.
Hơn nữa đây là năm mới đầu tiên hai nhà kết thành thân gia, mặt mũi phải làm đủ, nếu để nàng một người ở trước mặt vợ chồng Ôn Hành Vân quét hết mặt mũi của bọn họ, nàng khẳng định không làm.
Thiệu Từ Tâm đối với cô nghĩ đến chu đáo như thế, ngoài ý muốn rồi lại không phải ngoài ý muốn.
Ôn tổng bọn họ vẫn luôn là người săn sóc tỉ mỉ….
"Ôn Chi Hàn chị thật sự siêu siêu tốt luôn á." Thiệu Từ Tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Nếu chị có người yêu thích, vậy thì nhất định cô ấy sẽ chạy không thoát......"
Thanh âm càng nói càng nhỏ, nói xong liền ngủ.
Ôn Chi Hàn ngồi ở mép giường, lặng im mà nhìn nàng ngủ.
Cô vén tóc dài cho nàng, động tác mềm nhẹ vô cùng.
"Từ Tâm, chị không tốt như em nghĩ."
......
Thiệu Từ Tâm ngủ đến thần thanh khí sảng, ngày hôm sau vui vui vẻ vẻ mà đi chúc tết.
Vì là một người chị dâu tốt, bao lì xì của cô em vợ nàng đều đã chuẩn bị tốt.
— tiền không phải là vấn đề, có thể cho tra nữ ngột ngạt mới quan trọng!
Kết quả sáng sớm nàng liền đụng phải hai chị em Ôn gia đang tiến hành cuộc nói chuyện không quá vui vẻ với nhau.
Nội dung chủ yếu là Ôn Úc không muốn đi làm, Ôn Chi Hàn phụ trách bác bỏ "Không muốn" của cô ta.
Kết quả đương nhiên là tan rã trong không vui, hai người đều lộ vẻ không vui.
Ôn Chi Hàn xoay người vào nhà.
Ôn Úc không muốn cùng cô đi chung đường, nghiêng người chuẩn bị đi một phương hướng khác, sau đó bất ngờ thấy Thiệu Từ Tâm đứng ở cách đó không xa, trên mặt nhất thời trở nên vui vẻ: "Từ Tâm!"
Thiệu Từ Tâm thấy bị phát hiện, dứt khoát tự nhiên hào phóng mà đi đến phía trước, tiếp tục con đường chị dâu quan tâm em vợ của mình.
Nàng đem bao lì xì nhét vào trong tay Ôn Úc: "Tới đây, cô em vợ, là chị dâu cho cô bao lì xì."
Sau đó nâng tay, dừng trên vai Ôn Úc — trên không, cách không khí vỗ vỗ.
Tiếp theo dùng một loại ngữ khí trấn an nói: "Chị cô không thích cô cũng không sao, đừng quên còn có tôi."
Ôn Úc ánh mắt hơi sáng.
Thiệu Từ Tâm: "Tôi cũng không thích cô."
Ôn Úc: "......"
Em cũng thật biết cách an ủi người khác đó.