Chương 45: Quen thuộc đối phương
Phương thức khiến cho người ta ngột ngạt có hàng ngàn loại, Thiệu Từ Tâm nghĩ một loại dùng một loại, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình với Ôn Úc.
Vả lại, tục ngữ nói rất hay, vợ vợ thì phải chỉnh chỉnh tề tề.
Nếu ngay cả Ôn Chi Hàn cũng không thể hoà hợp với Ôn Úc, vậy thì làm sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn mà không nối gót vợ của mình đây?
"Quan tâm" tra nữ cả thể xác lẫn tinh thần phải luôn khỏe mạnh, là trách nhiệm của mọi người!
Thiệu Từ Tâm nói xong liền rời đi.
Ôn Úc cầm bao lì xì, theo bản năng gọi nàng lại.
Nàng dừng lại bước chân, xoay người, thân thiết dò hỏi: "Còn có việc gì sao, cô, em, vợ?"
Ôn Úc: "......"
Cô ta là thật sự không thích cái xưng hô này, cũng là thật sự không rõ Thiệu Từ Tâm tại sao phải cùng cô ta đối chọi gay gắt như vậy.
Một đời này, các nàng rõ ràng còn chưa có kết hôn, sai lầm còn chưa phát sinh, hết thảy đều có thể vãn hồi.
Cho dù là vấn đề của Điền Gia Hà, cô ta cũng đã bảo đảm buông tay, vì sao Thiệu Từ Tâm không tin chứ?
"Từ Tâm......"
Một tiếng thở dài, ẩn chứa bất đắc dĩ và sầu khổ.
Trước kia chỉ cần cô ta thở dài một hơi, Thiệu Từ Tâm sẽ dịu dàng dò hỏi làm sao vậy.
Hiện tại cô ta thở dài một hơi, sắc mặt Thiệu Từ Tâm lập tức biến đổi.
"Cái gì Từ Tâm, cô phải kêu tôi là chị dâu có biết hay không?!"
Thiệu Từ Tâm làm bộ muốn mở di động.
"Lúc trước cô kêu tôi là chị dâu, tôi còn chụp hình lại lưu giữ chứng cứ đấy, nhân chứng vật chứng đều có, cô đừng hòng trở mặt không nhận chị dâu!"
"......"
Ôn Úc liên tục cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Từ Tâm, trước kia em không phải như thế."
"Trước kia?" Thiệu Từ Tâm hừ cười, "Trước kia tôi không như vậy sao? Vậy không phải cô nên nghĩ lại xem bản thân cô căn bản có hiểu biết tôi hay chưa?"
"Vả lại, ai muốn mãi sống trong quá khứ chứ, có ý nghĩa sao, tôi là người cuồng ngược sao?"
Ôn Úc nao nao.
Chính như lời Thiệu Từ Tâm nói, cô ta trước giờ xác thật không hiểu biết nàng.
Khi đó, cả trái tim của cô ta đều dành cho Điền Gia Hà, đều truy tìm một phần tình yêu hư vô mờ ảo.
Bởi vì muốn bắt lấy phần tình yêu này, cho nên xem nhẹ sự tồn tại của một người vẫn luôn chân thành yêu cô ta, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Cô ta biết bản thân sai rồi, thật sự sai rất nhiều.
Cô ta cũng là thiệt tình muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Chỉ cần Thiệu Từ Tâm nguyện ý cùng cô ta bắt đầu một lần nữa, ngay cả khi cô ta bị Ôn Chi Hàn cắt đứt nguồn lực kinh tế cũng không sợ!
"Từ Tâm, thực xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi sẽ sửa, tôi cũng muốn một lần nữa tìm hiểu em......"
Cô ta cụp mi rũ mắt, tư thái hèn mọn tới cực điểm.
Nhưng tất cả điều này căn bản chẳng là cái thá gì trong mắt Thiệu Từ Tâm.
Nàng như cũ, vẫn không quên được đời trước Ôn Úc chà đạp tình yêu của mình như thế nào, không quên được đôi cẩu nữ nữ Ôn Úc và Điền Gia Hà này với dáng vẻ "Tình yêu là tối cao, có thể đem người khác giẫm đạp dưới chân."
Nếu trong lòng thật sự còn có một tia yêu thích, thì tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Nói trắng ra là, nàng chỉ là công cụ dùng để chứng minh tình yêu vĩ đại của cô ta và Điền Gia Hà mà thôi!
Cuộc sống hẳn là phải quyết đoán không được do dự.
Nếu kiếp trước là một cái hố lửa, sống lại một đời, sao nàng có thể nhảy vào bên trong một lần nữa?
Nghĩ vậy, tất cả thương cảm của nàng đều tiêu tan hết, nàng sẽ không bao giờ trao nó cho người trước mặt nữa.
"Không phải mỗi một tiếng ' thực xin lỗi ' đều có thể đổi lấy một câu ' không sao đâu ', đạo lý này làm một người trưởng thành như cô hẳn là hiểu đúng không?"
"Cho nên cứ lo nói câu 'xin lỗi' của cô đi, còn tôi, nếu như tôi mà tha thứ cô, tôi chính là chó!"
Lại một lần cự tuyệt đau đớn trái tim Ôn Úc.
Nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của người trước mắt, cô ta cảm thấy hết sức đau lòng.
Nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ.
Rõ ràng một người yêu mình như vậy, sao có thể nói không yêu liền không yêu nữa?
Hơn nữa, cô ta không tìm thấy trên người Thiệu Từ Tâm có một chút tình yêu nào dành cho Ôn Chi Hàn cả, điều này thuyết minh cô ta còn cơ hội.
Có lẽ trong lòng Thiệu Từ Tâm vẫn còn thích mình, đang chờ mình cho nàng một cái bậc thang, rồi nối lại tình xưa thì sao?
Mình không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không ông trời để mình trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Và cô ta tin rằng tất cả các biến số cuộc đời đều có lý do riêng của chúng.
"Tôi biết tôi sai thật sự rất nhiều, cũng không cầu em hiện tại có thể lập tức tha thứ tôi."
Ôn Úc nắm chặt bao lì xì trong tay, tựa như muốn nắm lấy đoạn duyên phận này, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Nhưng thỉnh em nhìn thử, tôi sẽ chứng minh cho em xem, tôi đã sửa đổi, cũng là thiệt tình thực lòng muốn cùng em bắt đầu lại!"
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn vào đôi mắt cô ta, nhíu mày lại, phát ra một câu đánh giá: "Không có đạo đức!"
Người này phát rồ đến mức muốn đào góc tường nhà chị gái mình, thật là suy đồi đạo đức, người nào đó họ Thiệu nàng đối với cô ta tỏ vẻ khinh bỉ, vô cùng khinh thường!
Ôn Úc còn muốn nói chút gì đó.
Thanh âm Ôn Chi Hàn bỗng nhiên vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại không mấy thoải mái này: "Từ Tâm."
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Ôn Chi Hàn căn bản không đi xa.
Cô vẫn luôn ở sau cửa ban công nghe đối thoại giữa các nàng, giống như trước kia.
Thấy cô ở đây, Thiệu Từ Tâm lập tức đi ra đón, đắp nặn hình tượng Tiểu Điềm Điềm: "Vợ ơi, ôm một cái!"
Ôn Chi Hàn thuận theo mà mở hai tay, đem người ôm trọn, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, ở bên tai nàng nói: "Từ Tâm, chị chuẩn bị quà năm mới cho em."
Lực chú ý của Thiệu Từ Tâm lập tức dời đi: "Thật ạ? Là cái gì là cái gì!"
Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Là một món quà rất xinh đẹp, trở về phòng là có thể thấy."
Miêu tả rất đơn giản, nhưng nó lại chạm vào trái tim của Thiệu Từ Tâm.
"Vậy em về phòng trước, chị cũng về nhanh nha!" Nàng thoát khỏi cái ôm, vui vẻ chạy về phòng.
Ôn Úc đứng tại chỗ lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn.
Cô ta đối với sự xuất hiện của Ôn Chi Hàn cảm thấy bực bội, hung hăng liếc xéo cô một cái, tức giận chuẩn bị bỏ đi.
Đúng lúc này, Ôn Chi Hàn vươn một bàn tay đặt ở trên cửa, bình tĩnh mà ngăn trở đường đi của cô ta.
Ôn Úc hung ác nhìn qua.
Chỉ thấy người trước mặt ánh mắt u tối, thanh âm nhẹ nhàng, lại mang theo uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự: "Cô trưởng thành rồi, cũng nên hiểu chuyện chút, đừng gây thêm phiền toái cho chị dâu của cô, còn nữa, đừng lấy ba mẹ ra uy hiếp em ấy, khiến em ấy ở trước mặt ba mẹ cảm thấy bất đắc dĩ."
"Em ấy là vợ của tôi, một người sống sờ sờ, không phải vật sở hữu của cô, hiểu không?"
"Chị!"
Nhìn bóng dáng Ôn Chi Hàn thản nhiên rời đi, Ôn Úc càng tức giận sôi máu.
Năm mới này, thật là khiến cô ta tức đến no rồi!
...
Thiệu Từ Tâm đang ở trong phòng thử dây chuyền.
Một sợi dây chuyền màu bạc độc đáo, đây là quà năm mới Ôn Chi Hàn đưa cho nàng.
Rất xinh đẹp, nàng rất thích, cũng rất vui vẻ.
Ôn Chi Hàn trở về phòng thì nhìn thấy Thiệu Từ Tâm đang đeo dây chuyền, trong miệng ngâm nga một khúc nhạc nhỏ, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
"Từ Tâm thích không?"
"Siêu cấp thích!"
"Vậy là tốt rồi."
Thiệu Từ Tâm ngồi ở trước gương tự mãn một hồi, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn: "Sao bỗng nhiên chị nhớ đến việc chuẩn bị quà cho em?"
Ôn Chi Hàn đem laptop trên giường chuyển đến bàn tròn nhỏ bên cửa sổ, khẽ cười cười: "Năm mới chuẩn bị quà cho người trong nhà là rất bình thường. Mỗi người đều có."
Thiệu Từ Tâm rất ngạc nhiên nói: "Ba mẹ em cũng có?"
Ôn Chi Hàn: "Ừm."
Thiệu Từ Tâm: "Em của chị cũng có?"
Ôn Chi Hàn gật gật đầu.
Thiệu Từ Tâm càng thêm cảm thấy con người của cô tính tình thật tốt.
Nếu là nàng cùng em gái đem quan hệ nháo thành như vậy, đừng nói quà, mỗi ngày không chọc tức nó ba lần đã là vô cùng nhân từ rồi đó.
"Vậy chị tặng chị ta cái gì vậy?" Nàng thuận miệng hỏi.
"Một phần công việc ổn định." Ôn Chi Hàn trả lời như thế.
Thiệu Từ Tâm: "......"
Tuyệt.
Thật không hổ là ngài, vẫn là ngài có chiêu trị cô ta á.
Tới giờ cơm, cửa phòng Ôn Chi Hàn bị gõ vang, tùy theo vang lên là một tiếng không hề cảm tình: "Ôn Chi Hàn, ăn cơm."
Vừa thấy chính là biết bị ba mẹ thúc giục tới kêu chị gái xuống ăn cơm.
"Đi thôi, nên ăn cơm." Ôn Chi Hàn đứng dậy.
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy.
Sau đó, tay hai người như là dính vào nhau, gắt gao nắm lấy, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn.
Ôn Úc lại một lần ngồi ở đối diện các nàng.
Thiệu Từ Tâm cũng lười liếc cô ta một cái, bình tĩnh mà ăn cơm.
Gia đình liên hoan không nói chuyện công việc.
Lục Lan và Nhượng Nha nói về quần áo trang sức, còn có trồng hoa ở phía sau vườn.
Ôn Hành Vân và Thiệu Hành nói chuyện pha trà, còn cùng hai người mẹ nói những loài cây mà mình trồng.
Ôn Hành Vân nói thẳng tay nghề trồng cây của Thiệu Hành không được, một chút cũng không lưu tình, nhưng lại không làm người cảm thấy không thoải mái.
Hắn và Thiệu Hành hiện tại giống như là anh em cùng nhau lớn lên, bất luận ngoài miệng như thế nào tổn hại người, đáy lòng vẫn là xem đối phương xem là bạn thân, biết đối phương là đqng nói giỡn.
Cái hình thức này đời trước Thiệu Từ Tâm cũng đã gặp qua.
Khi đó Ôn Hành Vân còn nói hận không thể sớm một chút quen biết ba nàng.
Khi đó nàng là thật sự cho rằng hai nhà vẫn luôn tốt đẹp như vậy, không phải thiếu bất luận người nào.
Cũng không biết sau khi nàng chết, quan hệ hai nhà trở nên như thế nào......
Nàng rũ mày, mất hồn mất vía mà chọn hai món ăn trong chén.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Từ Tâm, muốn ăn tôm không?"
Nàng không chút để ý mà lên tiếng.
Một lát sau, trước mắt bỗng nhiên duỗi lại đây một bàn tay, một con tôm đã được lột sẵn đặt ở trong chén nàng.
Suy nghĩ trong nháy mắt trở về, nàng nhìn về phía Ôn Chi Hàn.
Tay áo sơ mi màu xám bạc được gấp lại và xắn lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, ngón tay mảnh khảnh đang bóc vỏ con tôm thứ hai.
Giống như một người vợ, nàng muốn cái gì thì cho cái đó, vô cùng nuông chiều nàng.
"Em đang nghĩ cái gì?" Ôn Chi Hàn bỗng nhiên thấp giọng ôn nhu hỏi.
Thiệu Từ Tâm lúc này mới phản ứng lại chính mình làm cái gì.
Nàng vội vàng đè tay Ôn Chi Hàn lại, rút khăn giấy giúp cô lau khô tay, thò lại gần cùng cô kề tai nói nhỏ.
"Vừa rồi em chỉ là chưa hoàn hồn, chứ không phải thật sự muốn ăn tôm đâu, chị không cần giúp em lột......"
Ôn Chi Hàn tầm mắt từ nhóm ba mẹ đang nói chuyện với nhau đảo qua một vòng, cuối cùng một lần nữa dừng trên người Thiệu Từ Tâm.
Cô trấn định mà cười cười: "Chị chỉ là phối hợp thể hiện tình cảm với em."
Thiệu Từ Tâm lại nghĩ tới hình tượng Tiểu Điềm Điềm của nàng, yêu Ôn Chi Hàn yêu đến thở không nổi.
— Ôn Chi Hàn người ta đều đang tận chức tận trách mà phối hợp thể hiện tình cảm, mày còn đang ngẩn người nghĩ gì? Không được kéo chân đồng đội!
Thiệu Từ Tâm lập tức vén tay áo lên: "Chị ăn không? Em lột cho chị."
Ôn Chi Hàn ngược lại cũng không cùng nàng khách khí: "Ừm, ăn."
Vì thế Thiệu Từ Tâm bắt đầu toàn tâm toàn ý mà lột tôm cho "vợ", lột đến sạch sẽ, sau đó đặt vào đĩa của Ôn Chi Hàn, lột một con đưa một con, tựa hồ làm không biết mệt.
Đối diện Ôn Úc nhìn đều muốn hỏi Ôn Chi Hàn một câu: Chị không có tay sao!
Hành động của đôi trẻ nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh.
Phụ huynh hai nhà nhìn thấy Thiệu Từ Tâm đang bóc tôm cho Ôn Chi Hàn nghiêm túc như vậy, ăn ý mà nhìn nhau cười.
— con cái đã có gia đình, còn biết đau lòng người ta.
"Hàn Hàn," Nhượng Na đột nhiên mở miệng nói, "Con muốn cùng Tâm Tâm tham gia chương trình sao?"
Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều hội tụ trên người Ôn Chi Hàn.
Ôn Hành Vân nói: "Tham gia chương trình? Chương trình gì?"
Lục Lan ôn thanh mở miệng: "Hình như là cái gì...... Chương trình vợ chồng."
Thiệu Hành: "Thì ra là thế......"
Ôn Hành Vân khó hiểu mà nhìn Ôn Chi Hàn: "Sao đột nhiên con muốn lên TV vậy?"
Ánh mắt Ôn Úc nhìn chằm chằm, sắp xuyên qua người các nàng luôn rồi.
Tham gia chương trình vợ chồng?
Hai người các nàng?
Các nàng có tình cảm sao, tham gia cái loại chương trình này cũng không sợ lộ tẩy?
Đến lúc đó, hại Thiệu Từ Tâm bị cư dân mạng mắng thì ai chịu trách nhiệm?
Thiệu Từ Tâm cảm giác được Ôn Úc như hổ rình mồi.
Cái chương trình này nếu là diễn không tốt, chuyện các nàng thể hiện tình cảm ở Ôn Úc nơi này đã có thể không qua được.
Sau đó nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn nhẹ giọng cười nói: "Con muốn cùng Từ Tâm lưu giữ một chút kỷ niệm, cùng nhau tham gia chương trình, chờ về sau muốn nhìn có thể mở ra xem bất cứ lúc nào, như vậy không phải rất tốt sao?"
Câu trả lời hợp lệ, logic rõ ràng.
Thiệu Từ Tâm cũng nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn cô giơ ngón tay cái.
Ôn Úc vừa muốn mở miệng trào phúng một tiếng, nhớ tới các bậc phụ huynh đều ở đây, lại miễn cưỡng nghẹn trở về, yên lặng hừ lạnh.
Lưu giữ kỷ niệm?
Tôi mới không tin đấy.
Hai người làm gì có tình cảm, nói không chừng vẫn là vì tiền cachet diễn xuất.
Nếu Ôn Chi Hàn đã nói như vậy, thì đến lúc đó tôi sẽ chờ xem chương trình của mấy người.
...
Cơm nước xong, Ôn Chi Hàn cùng Thiệu Từ Tâm nói chuyện phiếm với các bậc phụ huynh trong sân một lúc rồi mới trở về phòng.
Trời lạnh, Thiệu Từ Tâm không muốn ở bên ngoài, về phòng lập tức cởi giày nhắm thẳng vào ổ chăn, chui vào.
Ôn Chi Hàn đi tới bên cửa sổ, kéo ghế ra, ngồi xuống, mở laptop.
Thiệu Từ Tâm chống đầu, ngạc nhiên nói: "Ngày đầu tiên của năm mới vẫn phải làm việc sao?"
Ôn Chi Hàn nói: "Không phải công việc."
Thiệu Từ Tâm "ồ" một tiếng.
Ôn Chi Hàn nghĩ nghĩ, lại sửa đúng nói: "Cũng coi như công việc."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Một lát sau, Thiệu Từ Tâm nghe thấy Ôn Chi Hàn trong laptop truyền đến khúc nhạc dạo gameshow quen thuộc.
Với sự tò mò, nàng đứng dậy khỏi giường để tìm hiểu.
Để người nào đó họ Thiệu nàng nhìn xem, công việc gì mà lại xem gameshow.
Sau đó nàng phát hiện Ôn Chi Hàn đang xem chương trình vợ chồng.
Đúng là chương trình đã mời các nàng tham gia kia, còn thấy được là tập thứ năm.
"?"
Thiệu Từ Tâm hoang mang nói: "Cái này mà gọi là công việc?"
Ôn Chi Hàn cười giải thích nói: "Từ Tâm, chị không phải diễn viên chuyên nghiệp, nếu muốn cùng em tham gia chương trình, đương nhiên trước tiên phải làm bài tập, nhìn xem vợ chồng nhà người khác ở chung như thế nào.
"Vả lại, Ôn Úc biết chuyện này khẳng định sẽ xem chương trình, chờ chúng ta lộ tẩy, chúng ta càng phải đem màn kịch này diễn thật hay mới được."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Đây là một người vợ kiểu học bá hả...
"Có đạo lý, chị cố lên, có cần gì thì kêu em, em xem trọng chị."
Thiệu Từ Tâm lại về trong ổ chăn của mình ngớ người.
Luận diễn xuất, nàng chính là trong nghề, duỗi tay là có thể tới, không cần làm bài tập nhiều như Ôn Chi Hàn.
Hai người cứ thế, một người ngồi một người nằm, tường an không có việc gì.
Trong phòng chỉ còn lại thanh âm gameshow, cùng với tiếng tuyết rơi bên ngoài, đối với Thiệu Từ Tâm, như vậy là vô cùng yên bình, khiến người ta cảm thấy thư thái
Tiếp theo, nàng nghe thấy một tiếng gõ bàn phím.
Ôn Chi Hàn tạm dừng video, quay đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười nói: "Từ Tâm, chị muốn trước khi bắt đầu quay chương trình, chúng ta trước tiên cần thích ứng một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thiệu Từ Tâm ngồi dậy.
Ôn Chi Hàn mặt mày ôn hòa mà vì nàng chậm rãi nói: "Mỗi một đôi tham gia gameshow đều rất ngọt ngào dịu dàng, thông qua bọn họ chị phát hiện ngọt ngào thật ra rất đơn giản, đó chính là quen thuộc đối phương."
"Quen với sự tồn tại của đối phương, quen cùng đối phương ở bên nhau, còn có quan trọng nhất là — quen với việc gần gũi đối phương."
"Họ sẽ không keo kiệt mà hôn người yêu trước ống kính để thể hiện tình yêu dành cho nhau."
"Mà chúng ta đã thoả thuận thời gian ở ngoài, sẽ không hôn môi đối phương."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười với nàng, giống như mặt trời mùa đông ấm áp, rất dịu dàng.
"Từ Tâm, em có thể hiểu ý của chị không?"
Vả lại, tục ngữ nói rất hay, vợ vợ thì phải chỉnh chỉnh tề tề.
Nếu ngay cả Ôn Chi Hàn cũng không thể hoà hợp với Ôn Úc, vậy thì làm sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn mà không nối gót vợ của mình đây?
"Quan tâm" tra nữ cả thể xác lẫn tinh thần phải luôn khỏe mạnh, là trách nhiệm của mọi người!
Thiệu Từ Tâm nói xong liền rời đi.
Ôn Úc cầm bao lì xì, theo bản năng gọi nàng lại.
Nàng dừng lại bước chân, xoay người, thân thiết dò hỏi: "Còn có việc gì sao, cô, em, vợ?"
Ôn Úc: "......"
Cô ta là thật sự không thích cái xưng hô này, cũng là thật sự không rõ Thiệu Từ Tâm tại sao phải cùng cô ta đối chọi gay gắt như vậy.
Một đời này, các nàng rõ ràng còn chưa có kết hôn, sai lầm còn chưa phát sinh, hết thảy đều có thể vãn hồi.
Cho dù là vấn đề của Điền Gia Hà, cô ta cũng đã bảo đảm buông tay, vì sao Thiệu Từ Tâm không tin chứ?
"Từ Tâm......"
Một tiếng thở dài, ẩn chứa bất đắc dĩ và sầu khổ.
Trước kia chỉ cần cô ta thở dài một hơi, Thiệu Từ Tâm sẽ dịu dàng dò hỏi làm sao vậy.
Hiện tại cô ta thở dài một hơi, sắc mặt Thiệu Từ Tâm lập tức biến đổi.
"Cái gì Từ Tâm, cô phải kêu tôi là chị dâu có biết hay không?!"
Thiệu Từ Tâm làm bộ muốn mở di động.
"Lúc trước cô kêu tôi là chị dâu, tôi còn chụp hình lại lưu giữ chứng cứ đấy, nhân chứng vật chứng đều có, cô đừng hòng trở mặt không nhận chị dâu!"
"......"
Ôn Úc liên tục cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Từ Tâm, trước kia em không phải như thế."
"Trước kia?" Thiệu Từ Tâm hừ cười, "Trước kia tôi không như vậy sao? Vậy không phải cô nên nghĩ lại xem bản thân cô căn bản có hiểu biết tôi hay chưa?"
"Vả lại, ai muốn mãi sống trong quá khứ chứ, có ý nghĩa sao, tôi là người cuồng ngược sao?"
Ôn Úc nao nao.
Chính như lời Thiệu Từ Tâm nói, cô ta trước giờ xác thật không hiểu biết nàng.
Khi đó, cả trái tim của cô ta đều dành cho Điền Gia Hà, đều truy tìm một phần tình yêu hư vô mờ ảo.
Bởi vì muốn bắt lấy phần tình yêu này, cho nên xem nhẹ sự tồn tại của một người vẫn luôn chân thành yêu cô ta, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Cô ta biết bản thân sai rồi, thật sự sai rất nhiều.
Cô ta cũng là thiệt tình muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Chỉ cần Thiệu Từ Tâm nguyện ý cùng cô ta bắt đầu một lần nữa, ngay cả khi cô ta bị Ôn Chi Hàn cắt đứt nguồn lực kinh tế cũng không sợ!
"Từ Tâm, thực xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi sẽ sửa, tôi cũng muốn một lần nữa tìm hiểu em......"
Cô ta cụp mi rũ mắt, tư thái hèn mọn tới cực điểm.
Nhưng tất cả điều này căn bản chẳng là cái thá gì trong mắt Thiệu Từ Tâm.
Nàng như cũ, vẫn không quên được đời trước Ôn Úc chà đạp tình yêu của mình như thế nào, không quên được đôi cẩu nữ nữ Ôn Úc và Điền Gia Hà này với dáng vẻ "Tình yêu là tối cao, có thể đem người khác giẫm đạp dưới chân."
Nếu trong lòng thật sự còn có một tia yêu thích, thì tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Nói trắng ra là, nàng chỉ là công cụ dùng để chứng minh tình yêu vĩ đại của cô ta và Điền Gia Hà mà thôi!
Cuộc sống hẳn là phải quyết đoán không được do dự.
Nếu kiếp trước là một cái hố lửa, sống lại một đời, sao nàng có thể nhảy vào bên trong một lần nữa?
Nghĩ vậy, tất cả thương cảm của nàng đều tiêu tan hết, nàng sẽ không bao giờ trao nó cho người trước mặt nữa.
"Không phải mỗi một tiếng ' thực xin lỗi ' đều có thể đổi lấy một câu ' không sao đâu ', đạo lý này làm một người trưởng thành như cô hẳn là hiểu đúng không?"
"Cho nên cứ lo nói câu 'xin lỗi' của cô đi, còn tôi, nếu như tôi mà tha thứ cô, tôi chính là chó!"
Lại một lần cự tuyệt đau đớn trái tim Ôn Úc.
Nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của người trước mắt, cô ta cảm thấy hết sức đau lòng.
Nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ.
Rõ ràng một người yêu mình như vậy, sao có thể nói không yêu liền không yêu nữa?
Hơn nữa, cô ta không tìm thấy trên người Thiệu Từ Tâm có một chút tình yêu nào dành cho Ôn Chi Hàn cả, điều này thuyết minh cô ta còn cơ hội.
Có lẽ trong lòng Thiệu Từ Tâm vẫn còn thích mình, đang chờ mình cho nàng một cái bậc thang, rồi nối lại tình xưa thì sao?
Mình không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không ông trời để mình trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Và cô ta tin rằng tất cả các biến số cuộc đời đều có lý do riêng của chúng.
"Tôi biết tôi sai thật sự rất nhiều, cũng không cầu em hiện tại có thể lập tức tha thứ tôi."
Ôn Úc nắm chặt bao lì xì trong tay, tựa như muốn nắm lấy đoạn duyên phận này, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Nhưng thỉnh em nhìn thử, tôi sẽ chứng minh cho em xem, tôi đã sửa đổi, cũng là thiệt tình thực lòng muốn cùng em bắt đầu lại!"
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn vào đôi mắt cô ta, nhíu mày lại, phát ra một câu đánh giá: "Không có đạo đức!"
Người này phát rồ đến mức muốn đào góc tường nhà chị gái mình, thật là suy đồi đạo đức, người nào đó họ Thiệu nàng đối với cô ta tỏ vẻ khinh bỉ, vô cùng khinh thường!
Ôn Úc còn muốn nói chút gì đó.
Thanh âm Ôn Chi Hàn bỗng nhiên vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại không mấy thoải mái này: "Từ Tâm."
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Ôn Chi Hàn căn bản không đi xa.
Cô vẫn luôn ở sau cửa ban công nghe đối thoại giữa các nàng, giống như trước kia.
Thấy cô ở đây, Thiệu Từ Tâm lập tức đi ra đón, đắp nặn hình tượng Tiểu Điềm Điềm: "Vợ ơi, ôm một cái!"
Ôn Chi Hàn thuận theo mà mở hai tay, đem người ôm trọn, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, ở bên tai nàng nói: "Từ Tâm, chị chuẩn bị quà năm mới cho em."
Lực chú ý của Thiệu Từ Tâm lập tức dời đi: "Thật ạ? Là cái gì là cái gì!"
Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Là một món quà rất xinh đẹp, trở về phòng là có thể thấy."
Miêu tả rất đơn giản, nhưng nó lại chạm vào trái tim của Thiệu Từ Tâm.
"Vậy em về phòng trước, chị cũng về nhanh nha!" Nàng thoát khỏi cái ôm, vui vẻ chạy về phòng.
Ôn Úc đứng tại chỗ lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn.
Cô ta đối với sự xuất hiện của Ôn Chi Hàn cảm thấy bực bội, hung hăng liếc xéo cô một cái, tức giận chuẩn bị bỏ đi.
Đúng lúc này, Ôn Chi Hàn vươn một bàn tay đặt ở trên cửa, bình tĩnh mà ngăn trở đường đi của cô ta.
Ôn Úc hung ác nhìn qua.
Chỉ thấy người trước mặt ánh mắt u tối, thanh âm nhẹ nhàng, lại mang theo uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự: "Cô trưởng thành rồi, cũng nên hiểu chuyện chút, đừng gây thêm phiền toái cho chị dâu của cô, còn nữa, đừng lấy ba mẹ ra uy hiếp em ấy, khiến em ấy ở trước mặt ba mẹ cảm thấy bất đắc dĩ."
"Em ấy là vợ của tôi, một người sống sờ sờ, không phải vật sở hữu của cô, hiểu không?"
"Chị!"
Nhìn bóng dáng Ôn Chi Hàn thản nhiên rời đi, Ôn Úc càng tức giận sôi máu.
Năm mới này, thật là khiến cô ta tức đến no rồi!
...
Thiệu Từ Tâm đang ở trong phòng thử dây chuyền.
Một sợi dây chuyền màu bạc độc đáo, đây là quà năm mới Ôn Chi Hàn đưa cho nàng.
Rất xinh đẹp, nàng rất thích, cũng rất vui vẻ.
Ôn Chi Hàn trở về phòng thì nhìn thấy Thiệu Từ Tâm đang đeo dây chuyền, trong miệng ngâm nga một khúc nhạc nhỏ, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
"Từ Tâm thích không?"
"Siêu cấp thích!"
"Vậy là tốt rồi."
Thiệu Từ Tâm ngồi ở trước gương tự mãn một hồi, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn: "Sao bỗng nhiên chị nhớ đến việc chuẩn bị quà cho em?"
Ôn Chi Hàn đem laptop trên giường chuyển đến bàn tròn nhỏ bên cửa sổ, khẽ cười cười: "Năm mới chuẩn bị quà cho người trong nhà là rất bình thường. Mỗi người đều có."
Thiệu Từ Tâm rất ngạc nhiên nói: "Ba mẹ em cũng có?"
Ôn Chi Hàn: "Ừm."
Thiệu Từ Tâm: "Em của chị cũng có?"
Ôn Chi Hàn gật gật đầu.
Thiệu Từ Tâm càng thêm cảm thấy con người của cô tính tình thật tốt.
Nếu là nàng cùng em gái đem quan hệ nháo thành như vậy, đừng nói quà, mỗi ngày không chọc tức nó ba lần đã là vô cùng nhân từ rồi đó.
"Vậy chị tặng chị ta cái gì vậy?" Nàng thuận miệng hỏi.
"Một phần công việc ổn định." Ôn Chi Hàn trả lời như thế.
Thiệu Từ Tâm: "......"
Tuyệt.
Thật không hổ là ngài, vẫn là ngài có chiêu trị cô ta á.
Tới giờ cơm, cửa phòng Ôn Chi Hàn bị gõ vang, tùy theo vang lên là một tiếng không hề cảm tình: "Ôn Chi Hàn, ăn cơm."
Vừa thấy chính là biết bị ba mẹ thúc giục tới kêu chị gái xuống ăn cơm.
"Đi thôi, nên ăn cơm." Ôn Chi Hàn đứng dậy.
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy.
Sau đó, tay hai người như là dính vào nhau, gắt gao nắm lấy, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn.
Ôn Úc lại một lần ngồi ở đối diện các nàng.
Thiệu Từ Tâm cũng lười liếc cô ta một cái, bình tĩnh mà ăn cơm.
Gia đình liên hoan không nói chuyện công việc.
Lục Lan và Nhượng Nha nói về quần áo trang sức, còn có trồng hoa ở phía sau vườn.
Ôn Hành Vân và Thiệu Hành nói chuyện pha trà, còn cùng hai người mẹ nói những loài cây mà mình trồng.
Ôn Hành Vân nói thẳng tay nghề trồng cây của Thiệu Hành không được, một chút cũng không lưu tình, nhưng lại không làm người cảm thấy không thoải mái.
Hắn và Thiệu Hành hiện tại giống như là anh em cùng nhau lớn lên, bất luận ngoài miệng như thế nào tổn hại người, đáy lòng vẫn là xem đối phương xem là bạn thân, biết đối phương là đqng nói giỡn.
Cái hình thức này đời trước Thiệu Từ Tâm cũng đã gặp qua.
Khi đó Ôn Hành Vân còn nói hận không thể sớm một chút quen biết ba nàng.
Khi đó nàng là thật sự cho rằng hai nhà vẫn luôn tốt đẹp như vậy, không phải thiếu bất luận người nào.
Cũng không biết sau khi nàng chết, quan hệ hai nhà trở nên như thế nào......
Nàng rũ mày, mất hồn mất vía mà chọn hai món ăn trong chén.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Từ Tâm, muốn ăn tôm không?"
Nàng không chút để ý mà lên tiếng.
Một lát sau, trước mắt bỗng nhiên duỗi lại đây một bàn tay, một con tôm đã được lột sẵn đặt ở trong chén nàng.
Suy nghĩ trong nháy mắt trở về, nàng nhìn về phía Ôn Chi Hàn.
Tay áo sơ mi màu xám bạc được gấp lại và xắn lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, ngón tay mảnh khảnh đang bóc vỏ con tôm thứ hai.
Giống như một người vợ, nàng muốn cái gì thì cho cái đó, vô cùng nuông chiều nàng.
"Em đang nghĩ cái gì?" Ôn Chi Hàn bỗng nhiên thấp giọng ôn nhu hỏi.
Thiệu Từ Tâm lúc này mới phản ứng lại chính mình làm cái gì.
Nàng vội vàng đè tay Ôn Chi Hàn lại, rút khăn giấy giúp cô lau khô tay, thò lại gần cùng cô kề tai nói nhỏ.
"Vừa rồi em chỉ là chưa hoàn hồn, chứ không phải thật sự muốn ăn tôm đâu, chị không cần giúp em lột......"
Ôn Chi Hàn tầm mắt từ nhóm ba mẹ đang nói chuyện với nhau đảo qua một vòng, cuối cùng một lần nữa dừng trên người Thiệu Từ Tâm.
Cô trấn định mà cười cười: "Chị chỉ là phối hợp thể hiện tình cảm với em."
Thiệu Từ Tâm lại nghĩ tới hình tượng Tiểu Điềm Điềm của nàng, yêu Ôn Chi Hàn yêu đến thở không nổi.
— Ôn Chi Hàn người ta đều đang tận chức tận trách mà phối hợp thể hiện tình cảm, mày còn đang ngẩn người nghĩ gì? Không được kéo chân đồng đội!
Thiệu Từ Tâm lập tức vén tay áo lên: "Chị ăn không? Em lột cho chị."
Ôn Chi Hàn ngược lại cũng không cùng nàng khách khí: "Ừm, ăn."
Vì thế Thiệu Từ Tâm bắt đầu toàn tâm toàn ý mà lột tôm cho "vợ", lột đến sạch sẽ, sau đó đặt vào đĩa của Ôn Chi Hàn, lột một con đưa một con, tựa hồ làm không biết mệt.
Đối diện Ôn Úc nhìn đều muốn hỏi Ôn Chi Hàn một câu: Chị không có tay sao!
Hành động của đôi trẻ nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh.
Phụ huynh hai nhà nhìn thấy Thiệu Từ Tâm đang bóc tôm cho Ôn Chi Hàn nghiêm túc như vậy, ăn ý mà nhìn nhau cười.
— con cái đã có gia đình, còn biết đau lòng người ta.
"Hàn Hàn," Nhượng Na đột nhiên mở miệng nói, "Con muốn cùng Tâm Tâm tham gia chương trình sao?"
Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều hội tụ trên người Ôn Chi Hàn.
Ôn Hành Vân nói: "Tham gia chương trình? Chương trình gì?"
Lục Lan ôn thanh mở miệng: "Hình như là cái gì...... Chương trình vợ chồng."
Thiệu Hành: "Thì ra là thế......"
Ôn Hành Vân khó hiểu mà nhìn Ôn Chi Hàn: "Sao đột nhiên con muốn lên TV vậy?"
Ánh mắt Ôn Úc nhìn chằm chằm, sắp xuyên qua người các nàng luôn rồi.
Tham gia chương trình vợ chồng?
Hai người các nàng?
Các nàng có tình cảm sao, tham gia cái loại chương trình này cũng không sợ lộ tẩy?
Đến lúc đó, hại Thiệu Từ Tâm bị cư dân mạng mắng thì ai chịu trách nhiệm?
Thiệu Từ Tâm cảm giác được Ôn Úc như hổ rình mồi.
Cái chương trình này nếu là diễn không tốt, chuyện các nàng thể hiện tình cảm ở Ôn Úc nơi này đã có thể không qua được.
Sau đó nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn nhẹ giọng cười nói: "Con muốn cùng Từ Tâm lưu giữ một chút kỷ niệm, cùng nhau tham gia chương trình, chờ về sau muốn nhìn có thể mở ra xem bất cứ lúc nào, như vậy không phải rất tốt sao?"
Câu trả lời hợp lệ, logic rõ ràng.
Thiệu Từ Tâm cũng nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn cô giơ ngón tay cái.
Ôn Úc vừa muốn mở miệng trào phúng một tiếng, nhớ tới các bậc phụ huynh đều ở đây, lại miễn cưỡng nghẹn trở về, yên lặng hừ lạnh.
Lưu giữ kỷ niệm?
Tôi mới không tin đấy.
Hai người làm gì có tình cảm, nói không chừng vẫn là vì tiền cachet diễn xuất.
Nếu Ôn Chi Hàn đã nói như vậy, thì đến lúc đó tôi sẽ chờ xem chương trình của mấy người.
...
Cơm nước xong, Ôn Chi Hàn cùng Thiệu Từ Tâm nói chuyện phiếm với các bậc phụ huynh trong sân một lúc rồi mới trở về phòng.
Trời lạnh, Thiệu Từ Tâm không muốn ở bên ngoài, về phòng lập tức cởi giày nhắm thẳng vào ổ chăn, chui vào.
Ôn Chi Hàn đi tới bên cửa sổ, kéo ghế ra, ngồi xuống, mở laptop.
Thiệu Từ Tâm chống đầu, ngạc nhiên nói: "Ngày đầu tiên của năm mới vẫn phải làm việc sao?"
Ôn Chi Hàn nói: "Không phải công việc."
Thiệu Từ Tâm "ồ" một tiếng.
Ôn Chi Hàn nghĩ nghĩ, lại sửa đúng nói: "Cũng coi như công việc."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Một lát sau, Thiệu Từ Tâm nghe thấy Ôn Chi Hàn trong laptop truyền đến khúc nhạc dạo gameshow quen thuộc.
Với sự tò mò, nàng đứng dậy khỏi giường để tìm hiểu.
Để người nào đó họ Thiệu nàng nhìn xem, công việc gì mà lại xem gameshow.
Sau đó nàng phát hiện Ôn Chi Hàn đang xem chương trình vợ chồng.
Đúng là chương trình đã mời các nàng tham gia kia, còn thấy được là tập thứ năm.
"?"
Thiệu Từ Tâm hoang mang nói: "Cái này mà gọi là công việc?"
Ôn Chi Hàn cười giải thích nói: "Từ Tâm, chị không phải diễn viên chuyên nghiệp, nếu muốn cùng em tham gia chương trình, đương nhiên trước tiên phải làm bài tập, nhìn xem vợ chồng nhà người khác ở chung như thế nào.
"Vả lại, Ôn Úc biết chuyện này khẳng định sẽ xem chương trình, chờ chúng ta lộ tẩy, chúng ta càng phải đem màn kịch này diễn thật hay mới được."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Đây là một người vợ kiểu học bá hả...
"Có đạo lý, chị cố lên, có cần gì thì kêu em, em xem trọng chị."
Thiệu Từ Tâm lại về trong ổ chăn của mình ngớ người.
Luận diễn xuất, nàng chính là trong nghề, duỗi tay là có thể tới, không cần làm bài tập nhiều như Ôn Chi Hàn.
Hai người cứ thế, một người ngồi một người nằm, tường an không có việc gì.
Trong phòng chỉ còn lại thanh âm gameshow, cùng với tiếng tuyết rơi bên ngoài, đối với Thiệu Từ Tâm, như vậy là vô cùng yên bình, khiến người ta cảm thấy thư thái
Tiếp theo, nàng nghe thấy một tiếng gõ bàn phím.
Ôn Chi Hàn tạm dừng video, quay đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười nói: "Từ Tâm, chị muốn trước khi bắt đầu quay chương trình, chúng ta trước tiên cần thích ứng một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thiệu Từ Tâm ngồi dậy.
Ôn Chi Hàn mặt mày ôn hòa mà vì nàng chậm rãi nói: "Mỗi một đôi tham gia gameshow đều rất ngọt ngào dịu dàng, thông qua bọn họ chị phát hiện ngọt ngào thật ra rất đơn giản, đó chính là quen thuộc đối phương."
"Quen với sự tồn tại của đối phương, quen cùng đối phương ở bên nhau, còn có quan trọng nhất là — quen với việc gần gũi đối phương."
"Họ sẽ không keo kiệt mà hôn người yêu trước ống kính để thể hiện tình yêu dành cho nhau."
"Mà chúng ta đã thoả thuận thời gian ở ngoài, sẽ không hôn môi đối phương."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười với nàng, giống như mặt trời mùa đông ấm áp, rất dịu dàng.
"Từ Tâm, em có thể hiểu ý của chị không?"