Chương 3: Rời đi
Hạ Kiều phát ngốc trợn mắt. Cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo tột cùng.
Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới Thiệu Phong sẽ buông lời cay nghiệt như vậy. Chẳng phải hình tượng của hắn là ôn nhu phong nhã, không dính khói lửa bụi trần sao?
Này cũng hơi quá rồi!
Thiệu Phong, anh rớt ngụy trang rồi!
Trái tim bà đây hình như cũng chết lặng vì sự thay đổi đột ngột của anh rồi đó!
Hạ Kiều cảm khái một tiếng, chưa kịp mở miệng, Thiệu Phong đã chen ngang.
"Tôi sẽ để lại 20% tài sản chung của cả hai cho cô, bao gồm cả biệt thự, đất đai cha mẹ tặng."
"Dừng!"
Hạ Kiều nghe không nổi nữa, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Cô khoanh tay trước ngực, bộ dáng khí thế không thua kém gì hắn cả.
Nâng mắt nhìn hắn, khóe miệng Hạ Kiều kéo lên, vẽ thành một nụ cười nhạt nhẽo. Cô chậm rãi nói: "Thiệu Phong, nhà họ Hạ không thiếu tiền, tôi lại càng không thiếu tiền."
"Cho nên?"
Thiệu Phong hơi nhíu mày, trong lòng thầm kêu không ổn. Có cái gì đó đã thay đổi, thậm chí còn vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hạ Kiều đứng trước mặt hắn bỗng trở nên thật xa lạ.
Hạ Kiều thấp giọng cười một tiếng, biểu tình lạnh nhạt vô cùng.
"Đơn ly hôn, tôi sẽ ký."
"Nhưng tôi phải nói cho anh hiểu một điều..."
Âm cuối hơi nâng lên, lộ ra vẻ thần bí.
Hạ Kiều rảo bước đi đến trước mặt Thiệu Phong, vươn tay ra, hung hăng tóm lấy cổ áo của hắn. Sau đó, cô liền làm ra một cái biểu cảm siêu dữ, trợn mắt nói: "Bà đây có chết cũng không hạ thuốc anh!"
Thiệu Phong hoang mang:???
Bà xã hiền thục, ngoan ngoãn, dịu dàng đoan chính trong lời nói của mọi người đâu rồi?
Hắn ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa sự thay đổi đột ngột này của Hạ Kiều đã nghe cô tiếp tục.
"Bà đây yêu anh bảy năm đúng là vứt cho chó gặm. Anh đừng tưởng bản thân tốt lắm, trước đây là mắt tôi mù mới yêu anh. Hạ Kiều này co được giãn được, yêu thì yêu cả đường đi, dâng cả trái tim. Không yêu thì sẽ phủi mông rời đi."
Dứt lời, Hạ Kiều buông cổ áo Thiệu Phong ra, cúi đầu ký tên lên đơn ly hôn, sau đó lập tức xoay người, tiêu sái rời đi, để lại hắn phát ngốc nhìn tờ đơn trước mặt.
Hạ Kiều không trở về nhà mẹ đẻ mà dừng chân ở một quán nước yên tĩnh. Cô mở điện thoại, bắt đầu đặt vé máy bay, dự định sau khi xuống máy bay mới đem tin mình ly hôn báo cho gia đình.
Đặt điện thoại xuống bàn, Hạ Kiều quyết định xem xét lại những gì bản thân đã làm trong suốt thời gian qua.
Đầu tiên là bị nhan sắc của Thiệu Phong hấp dẫn, trái tim đập nhanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Sau đó lại bị sự dịu dàng giả tạo của hắn làm cho rung động, sống chết đòi gả cho hắn.
Sau đó nữa, vì muốn hắn yêu mình mà không tiếc biến bản thân thành một cô vợ hiền thục, đoan chính, yêu chồng thương gia đình.
Thật mẹ nó ngu ngốc!
Bây giờ Hạ Kiều đã biết bộ mặt thật của Thiệu Phong rồi, trái tim cũng trở nên bình tĩnh. Vai diễn vợ hiền dâu thảo, cô cũng chẳng cần tiếp tục nữa.
Tinh tinh--
Màn hình điện thoại sáng lên.
Hạ Kiều nheo mắt. Thiệu Phong gửi tin nhắn đến.
[TP: Trở về thu dọn hành lý của cô. Nhà tôi không thể chứa rác.]
Ba phút sau.
[TP: Có nghe không? Tôi biết cô đang nhìn.]
Năm phút sau.
[TP: Này!!!. ]
Hạ Kiều cảm thấy thật phiền phức, tức giận đến mức nhanh tay kéo Thiệu Phong vào danh sách đen. Chặn số điện thoại, hủy kết bạn và theo dõi trên mọi nền tảng xã hội, Hạ Kiều mới cảm thấy hài lòng.
Trong khi đó...
Thiệu Phong nhìn dấu chấm than đỏ nho nhỏ ở đoạn tin nhắn, lại thấy dòng chữ "đối phương đã chặn bạn" thì trợn mắt.
Hạ Kiều dám chặn hắn?
Sao cô dám?!
Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới Thiệu Phong sẽ buông lời cay nghiệt như vậy. Chẳng phải hình tượng của hắn là ôn nhu phong nhã, không dính khói lửa bụi trần sao?
Này cũng hơi quá rồi!
Thiệu Phong, anh rớt ngụy trang rồi!
Trái tim bà đây hình như cũng chết lặng vì sự thay đổi đột ngột của anh rồi đó!
Hạ Kiều cảm khái một tiếng, chưa kịp mở miệng, Thiệu Phong đã chen ngang.
"Tôi sẽ để lại 20% tài sản chung của cả hai cho cô, bao gồm cả biệt thự, đất đai cha mẹ tặng."
"Dừng!"
Hạ Kiều nghe không nổi nữa, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Cô khoanh tay trước ngực, bộ dáng khí thế không thua kém gì hắn cả.
Nâng mắt nhìn hắn, khóe miệng Hạ Kiều kéo lên, vẽ thành một nụ cười nhạt nhẽo. Cô chậm rãi nói: "Thiệu Phong, nhà họ Hạ không thiếu tiền, tôi lại càng không thiếu tiền."
"Cho nên?"
Thiệu Phong hơi nhíu mày, trong lòng thầm kêu không ổn. Có cái gì đó đã thay đổi, thậm chí còn vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hạ Kiều đứng trước mặt hắn bỗng trở nên thật xa lạ.
Hạ Kiều thấp giọng cười một tiếng, biểu tình lạnh nhạt vô cùng.
"Đơn ly hôn, tôi sẽ ký."
"Nhưng tôi phải nói cho anh hiểu một điều..."
Âm cuối hơi nâng lên, lộ ra vẻ thần bí.
Hạ Kiều rảo bước đi đến trước mặt Thiệu Phong, vươn tay ra, hung hăng tóm lấy cổ áo của hắn. Sau đó, cô liền làm ra một cái biểu cảm siêu dữ, trợn mắt nói: "Bà đây có chết cũng không hạ thuốc anh!"
Thiệu Phong hoang mang:???
Bà xã hiền thục, ngoan ngoãn, dịu dàng đoan chính trong lời nói của mọi người đâu rồi?
Hắn ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa sự thay đổi đột ngột này của Hạ Kiều đã nghe cô tiếp tục.
"Bà đây yêu anh bảy năm đúng là vứt cho chó gặm. Anh đừng tưởng bản thân tốt lắm, trước đây là mắt tôi mù mới yêu anh. Hạ Kiều này co được giãn được, yêu thì yêu cả đường đi, dâng cả trái tim. Không yêu thì sẽ phủi mông rời đi."
Dứt lời, Hạ Kiều buông cổ áo Thiệu Phong ra, cúi đầu ký tên lên đơn ly hôn, sau đó lập tức xoay người, tiêu sái rời đi, để lại hắn phát ngốc nhìn tờ đơn trước mặt.
Hạ Kiều không trở về nhà mẹ đẻ mà dừng chân ở một quán nước yên tĩnh. Cô mở điện thoại, bắt đầu đặt vé máy bay, dự định sau khi xuống máy bay mới đem tin mình ly hôn báo cho gia đình.
Đặt điện thoại xuống bàn, Hạ Kiều quyết định xem xét lại những gì bản thân đã làm trong suốt thời gian qua.
Đầu tiên là bị nhan sắc của Thiệu Phong hấp dẫn, trái tim đập nhanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Sau đó lại bị sự dịu dàng giả tạo của hắn làm cho rung động, sống chết đòi gả cho hắn.
Sau đó nữa, vì muốn hắn yêu mình mà không tiếc biến bản thân thành một cô vợ hiền thục, đoan chính, yêu chồng thương gia đình.
Thật mẹ nó ngu ngốc!
Bây giờ Hạ Kiều đã biết bộ mặt thật của Thiệu Phong rồi, trái tim cũng trở nên bình tĩnh. Vai diễn vợ hiền dâu thảo, cô cũng chẳng cần tiếp tục nữa.
Tinh tinh--
Màn hình điện thoại sáng lên.
Hạ Kiều nheo mắt. Thiệu Phong gửi tin nhắn đến.
[TP: Trở về thu dọn hành lý của cô. Nhà tôi không thể chứa rác.]
Ba phút sau.
[TP: Có nghe không? Tôi biết cô đang nhìn.]
Năm phút sau.
[TP: Này!!!. ]
Hạ Kiều cảm thấy thật phiền phức, tức giận đến mức nhanh tay kéo Thiệu Phong vào danh sách đen. Chặn số điện thoại, hủy kết bạn và theo dõi trên mọi nền tảng xã hội, Hạ Kiều mới cảm thấy hài lòng.
Trong khi đó...
Thiệu Phong nhìn dấu chấm than đỏ nho nhỏ ở đoạn tin nhắn, lại thấy dòng chữ "đối phương đã chặn bạn" thì trợn mắt.
Hạ Kiều dám chặn hắn?
Sao cô dám?!