Chương 3: Gặp mẹ chồng
Hôm sau
"Từ từ các anh bê từ từ thôi chồng tôi hết đó hỏng thì có mà tôi chết luôn đấy"
"Vâng chị cứ từ từ chúng tôi sẽ cố gắng cẩn thận"
"Cô gọi ai là chồng?"
Bỗng nhiên từ sau lưng cô vang lên một giọng nói, làm cô giật mình bước hụt chân tý ngã, khi định thần lại được cô với giả bộ điềm tĩnh
"Ờm không đâu làm gì có chắc là anh nghe nhầm rồi, hoặc là già cả rồi nên tai bị vấn đề đó"
"Cô! Cô! Không nói với cô chuyện đấy nữa, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng lát nữa mẹ tôi đến gặp cô đó chuẩn bị cho cẩn thận có chuyện gì cô liệu hồn với tôi"
"Ok anh không cần phải lo- aa từ từ thôi tài liệu quý của tôi đấy nhẹ tay thôi không hỏng hết còn cả máy tính nữa nhẹ chút"
"Tôi đi trước"
"Ờ đi đi không tiễn"
Khi chuẩn bị bước đi thì hắn bỗng khựng lại khi thấy cái gì đó như tấm thẻ, nó có hình nhân vật hoạt hình nào đó khiến hắn cảm thấy khó hiểu từ bao giờ mà cô lại có cái sở thích này mà hắn ta không biết
"Này!làm rơi cái thẻ gì này". Vừa nghe được lời đó cô liền quay phắt ra để xác nhận rồi bỗng hốt hoảng dựt lấy
"A ha ha cảm ơn nha" tý nữa thì bị phát hiện làm hết cả hồn ôi trò ôi may mà nó được bảo vệ trong túi không thì cái card bo góc hiếm mất bao công sức tiền bạc lẫn tình yêu thương của cô còn đâu.
"Ờ thế tôi đi đây"hắn hơi bất ngờ nhưng rồi lại tỏ thái độ lạnh nhạt mà bước đi.
Sau khi sắp xếp xong căn phòng của mình thì cô liền kéo đóng hết rèm cửa cửa sổ lại đồng thời khóa cửa ra vào để phòng tránh không ai được vào cấm địa của cô.Một lát sau khi đã thay xong bộ quần mới để ra dáng người vợ đứa con dâu thục nữ ngoan hiền, đúng lúc cô vừa đi xuống thì tiếng chuông cửa cũng reo lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
"Ting Ting"
"Dạ xuống ngay đây ạ". Khi mở cửa ra phía sau cánh cửa đó là một người phụ nữa đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ nguyên được khí chất của người có địa vị, bỗng trên môi bà nở ra nụ cười dịu dàng khiến Mộc Lan cảm thấy ấm áp đến lạ
"À, mời mẹ vào trong nhà ạ, con vừa sắp xếp lại tý nên có hơi bừa bộn mong mẹ thông cảm "
"Ừm không sao con cứ ngồi xuống đi để mẹ xem con dâu của mẹ thế nào nào"
"Dạ con cảm ơn mẹ"
"Đấy đúng là con dâu mẹ nhắm từ trước vừa dịu dàng xinh đẹp ngoan ngoãn mà lại giỏi giang, mẹ đã bảo nó lấy con từ lâu rồi mà nó cứ chẳng nói chẳng rằng, rồi bụp phát lại cưới con về luôn làm mẹ vui quá"
"Không có đâu ạ mẹ quá khen rồi con cũng bình thường thôi mà"
"Con cứ khiêm tốn, à mà mẹ bảo nếu nó có bắt nạt con thì con cứ nói với mẹ để mẹ ra mặt giúp con"
"Dạ vâng ạ con cảm ơn mẹ nhiều lắm". Cô vừa nói khóe miệng vừa nhấc lên cười rồi nhìn chằm chằm vào vào Hiểu Minh đang ngồi một góc ở chiếc ghế gần đó mặt đen như đít xoong.
"a! chết thật muộn rồi mẹ thật không tinh ý chiếm mất nhiều thời gian của đôi vợ chồng con thôi hai đứa ở lại mẹ về trước đây"
"Để con tiễn mẹ"
"Tiểu Minh tiễn mẹ là được rồi con không cần lo đâu ha nghỉ ngơi đi con"
""dạ thế con chàoo mẹ ạ mẹ đi đường cẩn thận"
"ừ mẹ đi đây"
Sau khi tiễn bà Văn về cô cũng liền chạy một mạch xuống cửa hàng tiện lợi dưới nahf mua đồ ăn đêm,nào là nước tăng lực,rồi đồ ăn dinh dưỡng, mỳ gói,đồ ăn vặt để làm đầy cái tủ lạnh mini ở phòng mình.Lúc cô vừa quay về nhà thì đụng phải Văn Hiểu Minh ở cửa thang máy
"cô mua cái đống thì kia toàn thực phẩm rác"
"à vâng vâng Văn tổng cành vàng lá ngọc toàn ăn sơn hào hải vị tôi đây không với đến được nên chỉ có thể ăn những thực phẩm rác rẻ tiền thôi ạ mong anh thứ lỗi"
" cô đúng là có sở trường làm tôi tức chết đi mà"hắn lẩm bẩm trong miệng
"anh vừa nói cái gì làm sao khiến tôi ngứa mũi vậy"
"chắc cô tưởng tượng tôi cao quý thế này sao phải đi nói xấu sau lưng người khác chứ có nói thì nói thẳng mặt chứ ai lại nói sau lưng". Cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc súng giữa hai người chuẩn bị nổ thành chiến tranh thì may sao cánh cửa thang máy mở ra khiến hạ người phải dừng lại.Vừa đến trước cửa cô liền vội vã mở cửa phi như bay cùng mớ đồ ăn vào phòng của mình.
"đồ hâm này làm gì mà vội vậy đến dép cũng không thèm đi, có nên mang đến trước cửa phòng cho cô ta không nhỉ" đứng đó đắn đo một hồi rồi anh quyết định gọi người hầu ra mang lên cho cô còn bản thân anh thì ngồi vào bàn ăn thơm ngon với đầy đủ món được chuẩn bị sẵn để ăn.
Trong phòng Mộc Lan, không còn dáng vẻ yêu kiều thùy mị như lúc nãy nữa mà lại chính là một người đang bị deadline dí sấp mặt khômg còn quan tâm đến vẻ bề ngaoif àm chỉ biết cắm đầ vào để có bản thảo nộp cho nhà suất bản, ai bắt cô lại nổi hứng làm nghe mẹ làm công chức rồi đi vào công ty của tên chó điên kia làm việc rồi bằng cách thần kỳ nào đó lại leo lên được chức phó tổng, đen thật chứ trả lẽ mai lại đi nghỉ việc ở đấy, nhưng mà nghỉ thì chắc mẹ lại dí cái chổi vào cổ cho thì toi. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mệt nên chỉ còn cách là tập trung vào làm để nộp bản thảo không thfi qua hạn là toi.
"Từ từ các anh bê từ từ thôi chồng tôi hết đó hỏng thì có mà tôi chết luôn đấy"
"Vâng chị cứ từ từ chúng tôi sẽ cố gắng cẩn thận"
"Cô gọi ai là chồng?"
Bỗng nhiên từ sau lưng cô vang lên một giọng nói, làm cô giật mình bước hụt chân tý ngã, khi định thần lại được cô với giả bộ điềm tĩnh
"Ờm không đâu làm gì có chắc là anh nghe nhầm rồi, hoặc là già cả rồi nên tai bị vấn đề đó"
"Cô! Cô! Không nói với cô chuyện đấy nữa, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng lát nữa mẹ tôi đến gặp cô đó chuẩn bị cho cẩn thận có chuyện gì cô liệu hồn với tôi"
"Ok anh không cần phải lo- aa từ từ thôi tài liệu quý của tôi đấy nhẹ tay thôi không hỏng hết còn cả máy tính nữa nhẹ chút"
"Tôi đi trước"
"Ờ đi đi không tiễn"
Khi chuẩn bị bước đi thì hắn bỗng khựng lại khi thấy cái gì đó như tấm thẻ, nó có hình nhân vật hoạt hình nào đó khiến hắn cảm thấy khó hiểu từ bao giờ mà cô lại có cái sở thích này mà hắn ta không biết
"Này!làm rơi cái thẻ gì này". Vừa nghe được lời đó cô liền quay phắt ra để xác nhận rồi bỗng hốt hoảng dựt lấy
"A ha ha cảm ơn nha" tý nữa thì bị phát hiện làm hết cả hồn ôi trò ôi may mà nó được bảo vệ trong túi không thì cái card bo góc hiếm mất bao công sức tiền bạc lẫn tình yêu thương của cô còn đâu.
"Ờ thế tôi đi đây"hắn hơi bất ngờ nhưng rồi lại tỏ thái độ lạnh nhạt mà bước đi.
Sau khi sắp xếp xong căn phòng của mình thì cô liền kéo đóng hết rèm cửa cửa sổ lại đồng thời khóa cửa ra vào để phòng tránh không ai được vào cấm địa của cô.Một lát sau khi đã thay xong bộ quần mới để ra dáng người vợ đứa con dâu thục nữ ngoan hiền, đúng lúc cô vừa đi xuống thì tiếng chuông cửa cũng reo lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
"Ting Ting"
"Dạ xuống ngay đây ạ". Khi mở cửa ra phía sau cánh cửa đó là một người phụ nữa đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ nguyên được khí chất của người có địa vị, bỗng trên môi bà nở ra nụ cười dịu dàng khiến Mộc Lan cảm thấy ấm áp đến lạ
"À, mời mẹ vào trong nhà ạ, con vừa sắp xếp lại tý nên có hơi bừa bộn mong mẹ thông cảm "
"Ừm không sao con cứ ngồi xuống đi để mẹ xem con dâu của mẹ thế nào nào"
"Dạ con cảm ơn mẹ"
"Đấy đúng là con dâu mẹ nhắm từ trước vừa dịu dàng xinh đẹp ngoan ngoãn mà lại giỏi giang, mẹ đã bảo nó lấy con từ lâu rồi mà nó cứ chẳng nói chẳng rằng, rồi bụp phát lại cưới con về luôn làm mẹ vui quá"
"Không có đâu ạ mẹ quá khen rồi con cũng bình thường thôi mà"
"Con cứ khiêm tốn, à mà mẹ bảo nếu nó có bắt nạt con thì con cứ nói với mẹ để mẹ ra mặt giúp con"
"Dạ vâng ạ con cảm ơn mẹ nhiều lắm". Cô vừa nói khóe miệng vừa nhấc lên cười rồi nhìn chằm chằm vào vào Hiểu Minh đang ngồi một góc ở chiếc ghế gần đó mặt đen như đít xoong.
"a! chết thật muộn rồi mẹ thật không tinh ý chiếm mất nhiều thời gian của đôi vợ chồng con thôi hai đứa ở lại mẹ về trước đây"
"Để con tiễn mẹ"
"Tiểu Minh tiễn mẹ là được rồi con không cần lo đâu ha nghỉ ngơi đi con"
""dạ thế con chàoo mẹ ạ mẹ đi đường cẩn thận"
"ừ mẹ đi đây"
Sau khi tiễn bà Văn về cô cũng liền chạy một mạch xuống cửa hàng tiện lợi dưới nahf mua đồ ăn đêm,nào là nước tăng lực,rồi đồ ăn dinh dưỡng, mỳ gói,đồ ăn vặt để làm đầy cái tủ lạnh mini ở phòng mình.Lúc cô vừa quay về nhà thì đụng phải Văn Hiểu Minh ở cửa thang máy
"cô mua cái đống thì kia toàn thực phẩm rác"
"à vâng vâng Văn tổng cành vàng lá ngọc toàn ăn sơn hào hải vị tôi đây không với đến được nên chỉ có thể ăn những thực phẩm rác rẻ tiền thôi ạ mong anh thứ lỗi"
" cô đúng là có sở trường làm tôi tức chết đi mà"hắn lẩm bẩm trong miệng
"anh vừa nói cái gì làm sao khiến tôi ngứa mũi vậy"
"chắc cô tưởng tượng tôi cao quý thế này sao phải đi nói xấu sau lưng người khác chứ có nói thì nói thẳng mặt chứ ai lại nói sau lưng". Cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc súng giữa hai người chuẩn bị nổ thành chiến tranh thì may sao cánh cửa thang máy mở ra khiến hạ người phải dừng lại.Vừa đến trước cửa cô liền vội vã mở cửa phi như bay cùng mớ đồ ăn vào phòng của mình.
"đồ hâm này làm gì mà vội vậy đến dép cũng không thèm đi, có nên mang đến trước cửa phòng cho cô ta không nhỉ" đứng đó đắn đo một hồi rồi anh quyết định gọi người hầu ra mang lên cho cô còn bản thân anh thì ngồi vào bàn ăn thơm ngon với đầy đủ món được chuẩn bị sẵn để ăn.
Trong phòng Mộc Lan, không còn dáng vẻ yêu kiều thùy mị như lúc nãy nữa mà lại chính là một người đang bị deadline dí sấp mặt khômg còn quan tâm đến vẻ bề ngaoif àm chỉ biết cắm đầ vào để có bản thảo nộp cho nhà suất bản, ai bắt cô lại nổi hứng làm nghe mẹ làm công chức rồi đi vào công ty của tên chó điên kia làm việc rồi bằng cách thần kỳ nào đó lại leo lên được chức phó tổng, đen thật chứ trả lẽ mai lại đi nghỉ việc ở đấy, nhưng mà nghỉ thì chắc mẹ lại dí cái chổi vào cổ cho thì toi. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mệt nên chỉ còn cách là tập trung vào làm để nộp bản thảo không thfi qua hạn là toi.