Chương 8
"Cô dám chửi tôi?!!" Lông mày hắn khẽ nhíu lại tỏ ý tức giận, bàn tay to lớn liền bóp lấy mồm cô, giờ trông cô như con cá nóc vậy, mồm bị bóp chặt nhưng vẫn cố bùng vẫy mà nổi đầy gai
"Tôi chửi đấy!! Thì sao anh thử làm gì tôi xem,tôi mách mẹ anh! nào!! Giỏi lao vào đấm tôi này!!"
"Cô!! Đúng là dạy con từ thuở còn thơ dạy vợ từ thửo bơ vơ mới về, cô được lắm hôm nay tôi sẽ đích thân dạy bảo cô, tôi mà không dạy được cô thì tôi sủa ba tiếng chó" hắn tức giận đến nỗi không để ý gì xung quanh liền định kéo cô một mạch vào trong phòng thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó
"Anh ơi~? Anh đang làm gì vậy?"
"Hử" lúc này Văn Hiểu Minh mới giật mình, hắn có chút bất giác quay người lại, nhưng bản mặt vẫn mang vẻ cau có
"Có chuyện gì! Cô làm xong chuyện của mình rồi thì đi về đi có chuyện gì thì mai lên công ty noia sau giờ tôi đang bận biến đi!!"
"Con mẹ! Bỏ cái tay bốc mùi của anh ra!!" Nhân lúc Hiểu Minh không để ý cô liền vẳng tay hắn ra, nhanh tay ôm hết đồ rồi chạy một mạch về phòng nhưng trước khi đóng cửa còn không quên bồi thêm một câu
"Tên chó nhà anh! Đồ súng yếu đạn lêu lêu có giỏi bắt tôi đi" rồi cánh cửa liền đóng xầm lại một cách mạnh bạo. Cô tình nhân nhỏ cùng hắn ta vẫn đang đứng như trời trồng ở đó, mặt cô tình nhân mặt vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn ta mặt đã bắt đầu nổi đầy gân xanh, khó chịu đến nỗi mặt biến thành màu đen bầu xung quanh đầy mùi sát khí
"LÊ-MỘC-LAN hôm nay tôi không xử cô tôi không còn là người nữa!!!"
Cô gái bên cạnh thấy vậy nhưng vẫn không hiểu chuyện gì ngơ ngác đứng đó rồi mới mở miệng lên tiếng
"Anh~ có chuyện gì vậy anh có thể tâm sự cho em nghe được không người phụ nữ đo- ức!!!" Bỗng nhiên cánh ta hắn vươn dài đến cổ của cô ta bóp chặt khiến cô ả vùng vẫy như con cá trên thớt
"Cô thử nói câu nữa xem?!! Có biến không thì bảo!!"
"V-âng" nghe vậy ả ta liền liên tục điên cuồng gật đầu, may mà tay Văn Hiểu Minh thả ra kịp không thì ả đã có thể tắc thở mà chết rồi, vừa được thả ra cô ta liền ba chân bốn cẳng chạy một mạch để thoát thân khỏi căn nhà đáng sợ với con quái vật hung hãn đang phát rồ bên trong.
Trong phòng mình, do linh tính mách bảo rằng sắp có chuyện gì đó không ổn thì bỗng cánh cửa phòng cô vốn dĩ nãy đã được khóa cẩn thận nhưng bây giờ đang bị mở dần ra, cô đã quên béng mất đây là nhà của tên khốn kia mà nhà của hắn thì đương nhiên hắn phải có khóa cô thật sơ xuất rồi một giọng nói đáng sợ cất lên
"Tôi biết là cô đang ở trong này để trốn~ nên tốt nhất là ra đi tôi mà bắt được cô là cô không xong đâu, mà tôi cũng cảnh báo luôn cho cô biết một chuyện này, giờ kể cả có gọi cho mẹ tôi cầu cứu cũng không ăn thua đâu" khuôn mặt đáng sợ của hắn dần ló vào trên trán nổi gân rất rõ, cho biết một điều hắn thực sự đã rất tức giận. Nghe được vậy do quá sợ hãi cô liền đấu tranh trước hai luồng suy nghĩ một là ra và chết nhưng nếu để hắn vào phòng thì bí mật của cô sẽ bị phát hiện mất nên làm sao bây giờ?!!! Nhưng rồi Mộc Lan cũng đưa ra quyết định, cô liền bước ra trước mặt hắn không trốn tránh nữa
"Ồ~? Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao cô thực sự không muốn tôi vào căn phòng đó đúng không vì tôi đã nhìn thấy một số thứ khá thú vị mà cô gọi là chồng thay vì tôi"
"Đúng vậy!! Giờ anh muốn đánh hay muốn đấm gì thì tùy nhưng trước khi ra đi tôi có thể xin một điều ước được không?" Đôi mắt cô thành khẩn cầu xin. Thấy vậy hắn cũng thả lỏng hơn một chút rồi trả lời
"Được thôi, giờ cô muốn làm gì"
"Anh có thể cúi xuống và nhắm mắt lại một chút không "
Nghe vậy anh ta cũng không đề phòng mà cứ thế cúi xuống liền bất ngờ bị cô chụp thuốc mê bắt đầu đi đứng loạng choạng rồi dần gục xuống trước khi gục anh ta còn nói
"Mẹ k-iế-p cô-cô cứ chờ đó"nói xong liền lập tức gục luôn
"Hahaha may mà lần trước cái Hân nó đưa mình lọ thuốc phòng thân không kỳ này chết chắc mình cũng đỉnh cao thật mình diễn xuất như vậy chắc mai sau đi làm diễn viên mất thôi, phư phư phư để xem anh còn làm được gì tôi" cô vừa nói vừa liếc qua nhìn anh ta rồi kéo Văn Hiểu Minh về phòng khi lôi được hắn lên giường quá vất vả đi thôi vì cái người hắn vừa to vừa cao người thì như một con voi vậy,nhưng dù thân hình có thể to bù lại hắn lại khá săn chắc có cơ bụng hẳn hoi da thì hơi rám,cũng được xếp vào hàng đẹp
nhưng cái nết thì không đẹp tý nào nha xin chê mạnh!!
nhưng tự nhiên Mộc Lan lại chạy đi đâu đó, khi trở lại căn phòng vừa lôi hắn vào trên tay cô đang cầm một cái còng tay đó là một thứ đồ chơi khá hay ho dùng để cosplay mà cô mua được do quá bận công việc nên đã bỏ lỡ rất nhiều fes nên không dùng đến nhưng may thay lần này noa đã phát huy tác dụng, vừa nghĩ cô vừa còng hai tay hắm vào thành giường và buốc chân hắn lại, tiếp đó là một hết quần áo rồi bước cuối cùng là chụp một tấm ảnh mai đi khoe với Hân về chiến lợi phẩm của mình.
"Tôi chửi đấy!! Thì sao anh thử làm gì tôi xem,tôi mách mẹ anh! nào!! Giỏi lao vào đấm tôi này!!"
"Cô!! Đúng là dạy con từ thuở còn thơ dạy vợ từ thửo bơ vơ mới về, cô được lắm hôm nay tôi sẽ đích thân dạy bảo cô, tôi mà không dạy được cô thì tôi sủa ba tiếng chó" hắn tức giận đến nỗi không để ý gì xung quanh liền định kéo cô một mạch vào trong phòng thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó
"Anh ơi~? Anh đang làm gì vậy?"
"Hử" lúc này Văn Hiểu Minh mới giật mình, hắn có chút bất giác quay người lại, nhưng bản mặt vẫn mang vẻ cau có
"Có chuyện gì! Cô làm xong chuyện của mình rồi thì đi về đi có chuyện gì thì mai lên công ty noia sau giờ tôi đang bận biến đi!!"
"Con mẹ! Bỏ cái tay bốc mùi của anh ra!!" Nhân lúc Hiểu Minh không để ý cô liền vẳng tay hắn ra, nhanh tay ôm hết đồ rồi chạy một mạch về phòng nhưng trước khi đóng cửa còn không quên bồi thêm một câu
"Tên chó nhà anh! Đồ súng yếu đạn lêu lêu có giỏi bắt tôi đi" rồi cánh cửa liền đóng xầm lại một cách mạnh bạo. Cô tình nhân nhỏ cùng hắn ta vẫn đang đứng như trời trồng ở đó, mặt cô tình nhân mặt vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn ta mặt đã bắt đầu nổi đầy gân xanh, khó chịu đến nỗi mặt biến thành màu đen bầu xung quanh đầy mùi sát khí
"LÊ-MỘC-LAN hôm nay tôi không xử cô tôi không còn là người nữa!!!"
Cô gái bên cạnh thấy vậy nhưng vẫn không hiểu chuyện gì ngơ ngác đứng đó rồi mới mở miệng lên tiếng
"Anh~ có chuyện gì vậy anh có thể tâm sự cho em nghe được không người phụ nữ đo- ức!!!" Bỗng nhiên cánh ta hắn vươn dài đến cổ của cô ta bóp chặt khiến cô ả vùng vẫy như con cá trên thớt
"Cô thử nói câu nữa xem?!! Có biến không thì bảo!!"
"V-âng" nghe vậy ả ta liền liên tục điên cuồng gật đầu, may mà tay Văn Hiểu Minh thả ra kịp không thì ả đã có thể tắc thở mà chết rồi, vừa được thả ra cô ta liền ba chân bốn cẳng chạy một mạch để thoát thân khỏi căn nhà đáng sợ với con quái vật hung hãn đang phát rồ bên trong.
Trong phòng mình, do linh tính mách bảo rằng sắp có chuyện gì đó không ổn thì bỗng cánh cửa phòng cô vốn dĩ nãy đã được khóa cẩn thận nhưng bây giờ đang bị mở dần ra, cô đã quên béng mất đây là nhà của tên khốn kia mà nhà của hắn thì đương nhiên hắn phải có khóa cô thật sơ xuất rồi một giọng nói đáng sợ cất lên
"Tôi biết là cô đang ở trong này để trốn~ nên tốt nhất là ra đi tôi mà bắt được cô là cô không xong đâu, mà tôi cũng cảnh báo luôn cho cô biết một chuyện này, giờ kể cả có gọi cho mẹ tôi cầu cứu cũng không ăn thua đâu" khuôn mặt đáng sợ của hắn dần ló vào trên trán nổi gân rất rõ, cho biết một điều hắn thực sự đã rất tức giận. Nghe được vậy do quá sợ hãi cô liền đấu tranh trước hai luồng suy nghĩ một là ra và chết nhưng nếu để hắn vào phòng thì bí mật của cô sẽ bị phát hiện mất nên làm sao bây giờ?!!! Nhưng rồi Mộc Lan cũng đưa ra quyết định, cô liền bước ra trước mặt hắn không trốn tránh nữa
"Ồ~? Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao cô thực sự không muốn tôi vào căn phòng đó đúng không vì tôi đã nhìn thấy một số thứ khá thú vị mà cô gọi là chồng thay vì tôi"
"Đúng vậy!! Giờ anh muốn đánh hay muốn đấm gì thì tùy nhưng trước khi ra đi tôi có thể xin một điều ước được không?" Đôi mắt cô thành khẩn cầu xin. Thấy vậy hắn cũng thả lỏng hơn một chút rồi trả lời
"Được thôi, giờ cô muốn làm gì"
"Anh có thể cúi xuống và nhắm mắt lại một chút không "
Nghe vậy anh ta cũng không đề phòng mà cứ thế cúi xuống liền bất ngờ bị cô chụp thuốc mê bắt đầu đi đứng loạng choạng rồi dần gục xuống trước khi gục anh ta còn nói
"Mẹ k-iế-p cô-cô cứ chờ đó"nói xong liền lập tức gục luôn
"Hahaha may mà lần trước cái Hân nó đưa mình lọ thuốc phòng thân không kỳ này chết chắc mình cũng đỉnh cao thật mình diễn xuất như vậy chắc mai sau đi làm diễn viên mất thôi, phư phư phư để xem anh còn làm được gì tôi" cô vừa nói vừa liếc qua nhìn anh ta rồi kéo Văn Hiểu Minh về phòng khi lôi được hắn lên giường quá vất vả đi thôi vì cái người hắn vừa to vừa cao người thì như một con voi vậy,nhưng dù thân hình có thể to bù lại hắn lại khá săn chắc có cơ bụng hẳn hoi da thì hơi rám,cũng được xếp vào hàng đẹp
nhưng cái nết thì không đẹp tý nào nha xin chê mạnh!!
nhưng tự nhiên Mộc Lan lại chạy đi đâu đó, khi trở lại căn phòng vừa lôi hắn vào trên tay cô đang cầm một cái còng tay đó là một thứ đồ chơi khá hay ho dùng để cosplay mà cô mua được do quá bận công việc nên đã bỏ lỡ rất nhiều fes nên không dùng đến nhưng may thay lần này noa đã phát huy tác dụng, vừa nghĩ cô vừa còng hai tay hắm vào thành giường và buốc chân hắn lại, tiếp đó là một hết quần áo rồi bước cuối cùng là chụp một tấm ảnh mai đi khoe với Hân về chiến lợi phẩm của mình.