CHƯƠNG 12: AI KÉO TÔI?
CHƯƠNG 12: AI KÉO TÔI?
Gương mặt vùi dưới chăn đã nóng ran lên.
Ngự Tứ hít mũi một cái, gật đầu cam đoan sẽ không ngáy to nữa.
Cố Duyên vẫn mất ngủ đến hơn ba giờ mới ngủ được, hôm sau tỉnh dậy vẫn chỉ có một mình cô như trước, cô nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian ăn sáng nhà họ Ngự quy định, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời giường, vừa thay quần áo vừa nghĩ lại tất cả tối qua.
Tối hôm qua, cô như thấy được anh Phong Thanh của cô, cô rất mất mặt coi tên ngốc Ngự Tứ là anh Phong Thanh của mình.
Sau khi Phong Thanh rời đi, cô vẫn luôn nghĩ nhất định là anh ấy có việc gấp nên đi mất, nhất định sẽ vẫn quay về bên cô, ôm hy vọng trong lòng chờ đợi anh ấy tròn hai năm. Nhưng hai năm trôi qua anh ấy vẫn không tin tức gì, chỉ nói cho mẹ kế là anh ấy sống ở Mỹ rất tốt.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, cô đã thề sẽ không chờ anh ấy, không nhớ anh ấy, không ngóng trông anh ấy nữa.
Nhưng mới chỉ qua một năm cô lại bắt đầu không ngừng nhớ tới anh ấy.
Đều tại tên ngốc Ngự Tứ kia, cô nghĩ vậy.
Cố Duyên tắm rửa xong cũng thay quần áo, kéo cửa kính đi ra ngoài sân.
Ngôi nhà xây dọc theo núi, không khí tự nhiên trong lành hơn phố xá sầm uất nhiều, tuy lạnh nhưng dễ chịu, cô dang hai cánh tay, ngửa gương mặt nhỏ nhắn lên hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy cả người đều thật sảng khoái.
Chỉ là tâm trạng tốt đẹp này chỉ duy trì trên người cô khoảng năm giây, sau đó liền bị cảnh tượng trong sân hủy diệt.
Trong vườn hoa xinh đẹp, từng đóa hoa rực rỡ như vậy, lá cây xanh mướt như thế, bãi cỏ sạch như kia, mà chỗ bụi hoa lại có một đám nam nữ xấu xa ác liệt.
Giữa trời lạnh lẽo anh chồng ngốc xui xẻo của cô đang bị bắt nạt bò bằng bốn chân, bò trên mặt cỏ đầy sương, trên lưng còn cõng một cô gái cao ráo.
Một đám người lớn người bé cả trai cả gái cười đến nghiêng ngả, đều là họ hàng nhà họ Ngự hoặc là những cậu ấm cô chiêu những nhà có quan hệ qua lại, đám người sinh ra ở nhà giàu này, sao ngay cả một chút phẩm chất và đạo đức cũng không có?
Mà anh chồng không có tiền đồ kia của cô lại rất vui vẻ tùy ý để bọn họ thay phiên nhau cưỡi trên lưng, thậm chí còn cho mấy người phụ nữ cười duyên dùng roi da quất lên người mình.
Cố Duyên khẽ nhíu mày lại, thực sự không hiểu sao mình lại đồng ý gả cho một anh chồng vô tích sự như thế nữa!
Lúc Cố Duyên đến vườn hoa, trên lưng Ngự Tứ đã đổi một người phụ nữ khác, cô ta lại là chị dâu Dung Kim.
Làm chị dâu mà lại cưỡi trên lưng em trai chồng chơi, người phụ nữ này còn không sợ mất thể diện.
Nhìn gương mặt cười đến xấu xa, Cố Duyên thực sự không nhìn được nữa, xông lên mà mặt không cảm xúc, đưa tay bám cánh tay cô ta kéo xuống một cái.
Dung Kim không ngờ rằng lại xảy ra tình huống này, đầu trực tiếp cắm xuống bãi cỏ, cô ta bị hoảng sợ lại vừa tức giận bò lên từ đám cỏ, vừa thét chói tai: “Ai đấy! Ai kéo tôi?”
Khi cô ta nhìn thấy Cố Duyên đứng trước mặt, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Cảnh tượng cười cợt lập tức yên tĩnh lại theo sự xuất hiện của Cố Duyên, tất cả mọi người nín thở nhìn chăm chú vào Cố Duyên, ngay cả Ngự Tứ cũng bị dọa đến mức cúm rúm bên cạnh. Hiển nhiên không ai ngờ được một Cố Duyên xuất thân nhỏ bé, bị bà hai độc ác cưới về cho Ngự Tứ lại có khí thế này.
Càng nhiều người đến hóng hơn, xem vị mợ cả nhà họ Ngự tên Dung Kim này sẽ xử lý đè bẹp Cố Duyên ra sao, những ánh mắt này không chớp lấy một cái, cứ như sợ sẽ bỏ lỡ một màn đặc sắc kia.
“Cô! Sao cô lại kéo tôi? Muốn làm tôi ngã chết?” Để thể hiện thân phận đẳng cấp cao hơn Cố Duyên, để không bị đám chị em cười nhạo, sự kinh ngạc trên mặt Dung Kim bị lửa giận thay thế, bước vài bước vọt đến trước mặt Cố Duyên, trợn mắt lườm cô.
Gương mặt vùi dưới chăn đã nóng ran lên.
Ngự Tứ hít mũi một cái, gật đầu cam đoan sẽ không ngáy to nữa.
Cố Duyên vẫn mất ngủ đến hơn ba giờ mới ngủ được, hôm sau tỉnh dậy vẫn chỉ có một mình cô như trước, cô nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian ăn sáng nhà họ Ngự quy định, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời giường, vừa thay quần áo vừa nghĩ lại tất cả tối qua.
Tối hôm qua, cô như thấy được anh Phong Thanh của cô, cô rất mất mặt coi tên ngốc Ngự Tứ là anh Phong Thanh của mình.
Sau khi Phong Thanh rời đi, cô vẫn luôn nghĩ nhất định là anh ấy có việc gấp nên đi mất, nhất định sẽ vẫn quay về bên cô, ôm hy vọng trong lòng chờ đợi anh ấy tròn hai năm. Nhưng hai năm trôi qua anh ấy vẫn không tin tức gì, chỉ nói cho mẹ kế là anh ấy sống ở Mỹ rất tốt.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, cô đã thề sẽ không chờ anh ấy, không nhớ anh ấy, không ngóng trông anh ấy nữa.
Nhưng mới chỉ qua một năm cô lại bắt đầu không ngừng nhớ tới anh ấy.
Đều tại tên ngốc Ngự Tứ kia, cô nghĩ vậy.
Cố Duyên tắm rửa xong cũng thay quần áo, kéo cửa kính đi ra ngoài sân.
Ngôi nhà xây dọc theo núi, không khí tự nhiên trong lành hơn phố xá sầm uất nhiều, tuy lạnh nhưng dễ chịu, cô dang hai cánh tay, ngửa gương mặt nhỏ nhắn lên hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy cả người đều thật sảng khoái.
Chỉ là tâm trạng tốt đẹp này chỉ duy trì trên người cô khoảng năm giây, sau đó liền bị cảnh tượng trong sân hủy diệt.
Trong vườn hoa xinh đẹp, từng đóa hoa rực rỡ như vậy, lá cây xanh mướt như thế, bãi cỏ sạch như kia, mà chỗ bụi hoa lại có một đám nam nữ xấu xa ác liệt.
Giữa trời lạnh lẽo anh chồng ngốc xui xẻo của cô đang bị bắt nạt bò bằng bốn chân, bò trên mặt cỏ đầy sương, trên lưng còn cõng một cô gái cao ráo.
Một đám người lớn người bé cả trai cả gái cười đến nghiêng ngả, đều là họ hàng nhà họ Ngự hoặc là những cậu ấm cô chiêu những nhà có quan hệ qua lại, đám người sinh ra ở nhà giàu này, sao ngay cả một chút phẩm chất và đạo đức cũng không có?
Mà anh chồng không có tiền đồ kia của cô lại rất vui vẻ tùy ý để bọn họ thay phiên nhau cưỡi trên lưng, thậm chí còn cho mấy người phụ nữ cười duyên dùng roi da quất lên người mình.
Cố Duyên khẽ nhíu mày lại, thực sự không hiểu sao mình lại đồng ý gả cho một anh chồng vô tích sự như thế nữa!
Lúc Cố Duyên đến vườn hoa, trên lưng Ngự Tứ đã đổi một người phụ nữ khác, cô ta lại là chị dâu Dung Kim.
Làm chị dâu mà lại cưỡi trên lưng em trai chồng chơi, người phụ nữ này còn không sợ mất thể diện.
Nhìn gương mặt cười đến xấu xa, Cố Duyên thực sự không nhìn được nữa, xông lên mà mặt không cảm xúc, đưa tay bám cánh tay cô ta kéo xuống một cái.
Dung Kim không ngờ rằng lại xảy ra tình huống này, đầu trực tiếp cắm xuống bãi cỏ, cô ta bị hoảng sợ lại vừa tức giận bò lên từ đám cỏ, vừa thét chói tai: “Ai đấy! Ai kéo tôi?”
Khi cô ta nhìn thấy Cố Duyên đứng trước mặt, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Cảnh tượng cười cợt lập tức yên tĩnh lại theo sự xuất hiện của Cố Duyên, tất cả mọi người nín thở nhìn chăm chú vào Cố Duyên, ngay cả Ngự Tứ cũng bị dọa đến mức cúm rúm bên cạnh. Hiển nhiên không ai ngờ được một Cố Duyên xuất thân nhỏ bé, bị bà hai độc ác cưới về cho Ngự Tứ lại có khí thế này.
Càng nhiều người đến hóng hơn, xem vị mợ cả nhà họ Ngự tên Dung Kim này sẽ xử lý đè bẹp Cố Duyên ra sao, những ánh mắt này không chớp lấy một cái, cứ như sợ sẽ bỏ lỡ một màn đặc sắc kia.
“Cô! Sao cô lại kéo tôi? Muốn làm tôi ngã chết?” Để thể hiện thân phận đẳng cấp cao hơn Cố Duyên, để không bị đám chị em cười nhạo, sự kinh ngạc trên mặt Dung Kim bị lửa giận thay thế, bước vài bước vọt đến trước mặt Cố Duyên, trợn mắt lườm cô.