CHƯƠNG 13: RA TAY
CHƯƠNG 13: RA TAY
Cố Duyên lại không hề sợ hãi, từ khoảnh khắc gả vào nhà họ Ngự, cô đã không cảm thấy thân phận của Dung Kim có gì cao quý. Bây giờ thấy những việc cô ta làm thì đáy lòng càng cảm thấy cô ta trơ trẽn.
Một ngôi sao hạng ba hết thời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Khóe miệng khẽ hé, cô nhìn mắt cô ta cười: “Chị dâu, chị thân là mợ cả nhà họ Ngự, sao không có một chút tư cách của mợ chủ nhà giàu nào vậy? Không nói đến bắt nạt một kẻ yếu như vậy là không đúng, ngồi trên lưng một người đàn ông như thế cũng không nên chứ? Không sợ cha và anh cả nhìn thấy sẽ không vui sao?”
Tuổi của Dung Kim cũng chạc tuổi Cố Duyên, suy nghĩ và tính cách lại không ổn định như vậy cho nên mới suốt ngày quanh quẩn chơi chung với đám con nhà giàu này, làm ra chuyện không có hình tượng như hôm nay.
Mà bản thân cô ta không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại hống hách nhướng mày nhìn cô: “Ngự Tứ người ta bằng lòng, lại còn vui vẻ, Ngự Tứ, em nói có đúng hay không?”
Cô ta nói xong liếc mắt về phía Ngự Tứ trong góc, Ngự Tứ vội vàng gật đầu không ngừng: “Chơi vui lắm, vui lắm, em vẫn muốn chơi.”
“Có nghe thấy không? Người ta vẫn muốn chơi.” Dung Kim cười điệu, Cố Duyên lập tức bực bội, ánh mắt tức giận chuyển đến người Ngự Tứ, thầm nghĩ một kẻ ngốc không có tính đấu tranh như vậy, mình còn quản anh sống hay chết để làm gì? Mặc kệ anh có bị xem thành ngựa, bị cưỡi chết hay không, lạnh chết hay không cũng kệ.
Nhưng khi thấy Ngự Tứ bị ánh mắt tức giận của mình dọa sợ đến mức lui về phía sau, thấy đầu gối và tay áo anh vừa ướt vừa bẩn, vết thương cũ trên bàn tay còn bị bật máu, cô không thể không hít sâu, ép bản thân bình tĩnh, bình tĩnh…
Ngự Tứ chỉ là một đứa trẻ, một đứa bé bị đám con nhà giàu này bắt nạt mà mình cũng mặc kệ sống chết của anh thì còn ai lo? Chẳng ai coi anh là người, cũng chẳng ai mong chờ anh khỏe mạnh. Mà nếu như mình đã gả cho anh thì nên giữ gìn một chút tôn nghiêm tối thiểu của anh, coi như giữ gìn tôn nghiêm của mình là được.
Trước khi Dung Kim gọi Ngự Tứ đến trước mặt, định cưỡi lên lần nữa, cô bước lên trước một bước kéo Ngự Tứ từ dưới đất dậy, kéo ra phía sau mình, lạnh lùng nói với Dung Kim: “Mợ cả, rất xin lỗi mà cảnh cáo chị, Ngự Tứ là chồng em, nếu làm trâu làm ngựa thì cũng chỉ có thể có một chủ nhân là em. Nếu chị thích cưỡi ngựa như vậy thì bảo cậu cả cho chị cưỡi là được rồi, chỉ là cậu cả có cả đống bóng hồng vây quanh, chưa chắc anh ta đã đồng ý đâu, tự xử lý đi, chúng ta đi!”
Cố Duyên kéo Ngự Tứ đi về phía nhà chính, Dung Kim tức đến mức giậm chân, hùng hổ uy hiếp Ngự Tứ: “Ngự Tứ! Em dám đi! Em bước một bước nữa cho chị xem!”
Rõ ràng Ngự Tứ rất sợ, dừng bước lại không chịu đi nữa, trở tay dùng dằng muốn thoát khỏi tay Cố Duyên: “Chị Cố, em không muốn đi, em muốn chơi với các em trai em gái…”
“Về phòng tôi chơi với cậu!” Cố Duyên cười cười.
“Ngự Tứ, bây giờ em đi thì sau này sẽ không ai chơi với em nữa.” Dung Kim lớn tiếng uy hiếp.
Vừa nghe cô ta nói vậy, Ngự Tứ càng thêm không chịu đi, Cố Duyên tiếp tục nhẫn nại, còn phải giả vờ tỏ ra dịu dàng hiền hậu giành giật với bọn họ, kéo Ngự Tứ tiếp tục mỉm cười: “Chồng à, đợi qua ba ngày em đưa anh ra ngoài chơi với người đàng hoàng, còn như mấy người không có lòng tốt này… chúng ta tránh xa một chút, bọn họ sẽ cản trở đến sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần biết không?”
“Chị Cố, chị thực sự sẽ đưa em ra ngoài chơi sao? Ra ngoài chơi?”
“Đương nhiên rồi, ngày kia đi luôn.” Thấy hứng thú của anh rõ ràng là sắp bị mình kéo về, Cố Duyên vội vàng bảo đảm, sau đó không để ý tới đám con nhà giàu kia có bị tức đến xì khói hay không, đôi vợ chồng son hớn ha hớn hở quay về phòng.
Cố Duyên lại không hề sợ hãi, từ khoảnh khắc gả vào nhà họ Ngự, cô đã không cảm thấy thân phận của Dung Kim có gì cao quý. Bây giờ thấy những việc cô ta làm thì đáy lòng càng cảm thấy cô ta trơ trẽn.
Một ngôi sao hạng ba hết thời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Khóe miệng khẽ hé, cô nhìn mắt cô ta cười: “Chị dâu, chị thân là mợ cả nhà họ Ngự, sao không có một chút tư cách của mợ chủ nhà giàu nào vậy? Không nói đến bắt nạt một kẻ yếu như vậy là không đúng, ngồi trên lưng một người đàn ông như thế cũng không nên chứ? Không sợ cha và anh cả nhìn thấy sẽ không vui sao?”
Tuổi của Dung Kim cũng chạc tuổi Cố Duyên, suy nghĩ và tính cách lại không ổn định như vậy cho nên mới suốt ngày quanh quẩn chơi chung với đám con nhà giàu này, làm ra chuyện không có hình tượng như hôm nay.
Mà bản thân cô ta không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại hống hách nhướng mày nhìn cô: “Ngự Tứ người ta bằng lòng, lại còn vui vẻ, Ngự Tứ, em nói có đúng hay không?”
Cô ta nói xong liếc mắt về phía Ngự Tứ trong góc, Ngự Tứ vội vàng gật đầu không ngừng: “Chơi vui lắm, vui lắm, em vẫn muốn chơi.”
“Có nghe thấy không? Người ta vẫn muốn chơi.” Dung Kim cười điệu, Cố Duyên lập tức bực bội, ánh mắt tức giận chuyển đến người Ngự Tứ, thầm nghĩ một kẻ ngốc không có tính đấu tranh như vậy, mình còn quản anh sống hay chết để làm gì? Mặc kệ anh có bị xem thành ngựa, bị cưỡi chết hay không, lạnh chết hay không cũng kệ.
Nhưng khi thấy Ngự Tứ bị ánh mắt tức giận của mình dọa sợ đến mức lui về phía sau, thấy đầu gối và tay áo anh vừa ướt vừa bẩn, vết thương cũ trên bàn tay còn bị bật máu, cô không thể không hít sâu, ép bản thân bình tĩnh, bình tĩnh…
Ngự Tứ chỉ là một đứa trẻ, một đứa bé bị đám con nhà giàu này bắt nạt mà mình cũng mặc kệ sống chết của anh thì còn ai lo? Chẳng ai coi anh là người, cũng chẳng ai mong chờ anh khỏe mạnh. Mà nếu như mình đã gả cho anh thì nên giữ gìn một chút tôn nghiêm tối thiểu của anh, coi như giữ gìn tôn nghiêm của mình là được.
Trước khi Dung Kim gọi Ngự Tứ đến trước mặt, định cưỡi lên lần nữa, cô bước lên trước một bước kéo Ngự Tứ từ dưới đất dậy, kéo ra phía sau mình, lạnh lùng nói với Dung Kim: “Mợ cả, rất xin lỗi mà cảnh cáo chị, Ngự Tứ là chồng em, nếu làm trâu làm ngựa thì cũng chỉ có thể có một chủ nhân là em. Nếu chị thích cưỡi ngựa như vậy thì bảo cậu cả cho chị cưỡi là được rồi, chỉ là cậu cả có cả đống bóng hồng vây quanh, chưa chắc anh ta đã đồng ý đâu, tự xử lý đi, chúng ta đi!”
Cố Duyên kéo Ngự Tứ đi về phía nhà chính, Dung Kim tức đến mức giậm chân, hùng hổ uy hiếp Ngự Tứ: “Ngự Tứ! Em dám đi! Em bước một bước nữa cho chị xem!”
Rõ ràng Ngự Tứ rất sợ, dừng bước lại không chịu đi nữa, trở tay dùng dằng muốn thoát khỏi tay Cố Duyên: “Chị Cố, em không muốn đi, em muốn chơi với các em trai em gái…”
“Về phòng tôi chơi với cậu!” Cố Duyên cười cười.
“Ngự Tứ, bây giờ em đi thì sau này sẽ không ai chơi với em nữa.” Dung Kim lớn tiếng uy hiếp.
Vừa nghe cô ta nói vậy, Ngự Tứ càng thêm không chịu đi, Cố Duyên tiếp tục nhẫn nại, còn phải giả vờ tỏ ra dịu dàng hiền hậu giành giật với bọn họ, kéo Ngự Tứ tiếp tục mỉm cười: “Chồng à, đợi qua ba ngày em đưa anh ra ngoài chơi với người đàng hoàng, còn như mấy người không có lòng tốt này… chúng ta tránh xa một chút, bọn họ sẽ cản trở đến sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần biết không?”
“Chị Cố, chị thực sự sẽ đưa em ra ngoài chơi sao? Ra ngoài chơi?”
“Đương nhiên rồi, ngày kia đi luôn.” Thấy hứng thú của anh rõ ràng là sắp bị mình kéo về, Cố Duyên vội vàng bảo đảm, sau đó không để ý tới đám con nhà giàu kia có bị tức đến xì khói hay không, đôi vợ chồng son hớn ha hớn hở quay về phòng.