CHƯƠNG 18: DỪNG XE!
CHƯƠNG 18: DỪNG XE!
Phong Thanh! Người đàn ông mình đã từng đặt tình cảm vào, cũng từng thề non hẹn biển với anh ấy. Từ lần xa nhau vào ba năm trước liền không cho cô một tin tức gì, cô từng cho rằng anh ấy đã chết nơi đất khách quê người rồi, từng rơi lệ vì anh ấy, từng tổn thương trong lòng.
Nhưng không ngờ… Hôm nay, sau ba năm, khi cô vừa mới lập gia đình lại đột nhiên quay về.
Suy nghĩ đầu tiên của Cố Duyên chính là… vì sao anh ấy không về từ mấy hôm trước? Cô thừa nhận tình yêu của mình dành cho anh ấy có quá nhiều oán hận, nếu anh ấy có thể quay về từ mấy hôm trước, cô sao có thể gả cho một kẻ đần độn mình chưa từng gặp mặt chứ?
“Duyên Duyên, cậu đừng như vậy mà, có thể thấy anh ta vẫn rất yêu cậu.”
“Thế thì đã sao? Bây giờ yêu hay không yêu còn ý nghĩa gì nữa sao?” Cô cảm thấy không ý nghĩa gì, bởi vì cô đã là mợ hai nhà họ Ngự, cô cũng biết một khi vào nhà họ Ngự, hai ông bà Ngự cũng không thể nào để cô ra khỏi đó.
Nhưng dù là nghĩ như vậy, trong lòng cô vẫn đau đớn.
Trong phòng có chút yên tĩnh, chỉ có âm thanh Ngự Tứ đang ăn quà vặt và uống nước trái cây.
“Nếu cậu thực sự có thể nghĩ vậy thì cũng tốt.” Sương Sương rót đầy ly rượu vang cho cô, nhìn cô ngửa đầu uống cạn.
Một ly rượu giải ngàn sầu, lúc này Cố Duyên rất cần một cơn say.
Cuối cùng Ngự Tứ cảm thấy Cố Duyên có gì đó không đúng, vừa đưa lưỡi liếm dầu mỡ trên ngón tay, vừa ân cần nói: “Chị Cố, em Linh Lung nói chị không thể uống say, uống say rất dễ bị người ta bắt nạt.”
Anh chính là ví dụ sống sờ sờ, mỗi lần khi trong nhà có tiệc tùng gì, đám anh chị em kia liền chuốc anh uống rượu, sau khi anh say mèm rồi bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để bắt anh mua vui.
Thậm chí có một lần trong hôn lễ của Ngự Hàn và Dung Kim, anh uống say, bị đám chị em của Dung Kim đẩy tới hồ bơi. Khi đó đang giữa mùa đông, suýt nữa thì anh đã bị chết lạnh trong hồ nước.
Ngự Tứ rất sợ uống say, vậy nên cũng không hy vọng Cố Duyên đối tốt với anh lại say.
Cố Duyên nâng ly rượu lên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười, Ngự Tứ nói không sai, người say rất dễ bị người ta bắt nạt, nếu hôm đó cô không uống say thì sao đến cả người đàn ông trong khách sạn cũng không biết được đó không phải là Lam Ba, không công để hắn được hời chứ?
Uống say không tốt, nhưng suy nghĩ muốn say trong lòng lại mãnh liệt như vậy…
Đêm nay, Cố Duyên không biết rốt cuộc mình có say hay không, tay chân không có sức lực, cô dựa vào lưng Ngự Tứ, đầu óc lại rất rõ ràng, rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Ngự Tứ.
Dọc đường ánh sáng lòe nhòe kỳ dị, đỏ, tím tranh nhau chen qua cửa số xe chiếu vào gương mặt ảm đạm của Cố Duyên. Cô cứ lẳng lặng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ như vậy, không nghĩ gì cũng chẳng nói gì.
Ngự Tứ ngồi bên cạnh cô có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, tỏ vẻ như đã cảm giác được nỗi sầu não ấm ức của Cố Duyên. Những ngày chung đụng này anh đã học được cách nhìn sắc mặt Cố Duyên, anh sợ một hành động của mình sẽ đột nhiên trêu chọc Cố Duyên, tất cả chỉ vì anh thích cô, thích cô gái duy nhất ngoài Linh Lung ra coi anh là bạn bè.
Xe taxi chậm rãi lái về phía sân nhỏ nhà họ Cố, khi chỉ cách cổng có hai mươi mét, Cố Duyên nhìn thấy một chiếc BMW Cayenne màu bạc từ từ lái ra khỏi sân. Ngọn đèn lớn ở cổng đúng lúc chiếu lên chiếc Cayenne, soi rõ gương mặt đẹp trai mà lại xa lạ kia.
Trong lòng Cố Duyên run lên bần bật, buột miệng khẽ hô: “Tài xế, dừng xe.”
Xe taxi két một tiếng dừng hẳn.
Nhìn chăm chú vào người trong chiếc Cayenne, Cố Duyên cảm nhận được thần kinh đang thắt chặt lại từng chút một, là anh ấy, đúng là anh ấy thật. Chính là Phong Thanh mà Sương Sương Xinh Xinh vừa mới nhắc tới, anh ấy thực sự đã trở về.
Phong Thanh! Người đàn ông mình đã từng đặt tình cảm vào, cũng từng thề non hẹn biển với anh ấy. Từ lần xa nhau vào ba năm trước liền không cho cô một tin tức gì, cô từng cho rằng anh ấy đã chết nơi đất khách quê người rồi, từng rơi lệ vì anh ấy, từng tổn thương trong lòng.
Nhưng không ngờ… Hôm nay, sau ba năm, khi cô vừa mới lập gia đình lại đột nhiên quay về.
Suy nghĩ đầu tiên của Cố Duyên chính là… vì sao anh ấy không về từ mấy hôm trước? Cô thừa nhận tình yêu của mình dành cho anh ấy có quá nhiều oán hận, nếu anh ấy có thể quay về từ mấy hôm trước, cô sao có thể gả cho một kẻ đần độn mình chưa từng gặp mặt chứ?
“Duyên Duyên, cậu đừng như vậy mà, có thể thấy anh ta vẫn rất yêu cậu.”
“Thế thì đã sao? Bây giờ yêu hay không yêu còn ý nghĩa gì nữa sao?” Cô cảm thấy không ý nghĩa gì, bởi vì cô đã là mợ hai nhà họ Ngự, cô cũng biết một khi vào nhà họ Ngự, hai ông bà Ngự cũng không thể nào để cô ra khỏi đó.
Nhưng dù là nghĩ như vậy, trong lòng cô vẫn đau đớn.
Trong phòng có chút yên tĩnh, chỉ có âm thanh Ngự Tứ đang ăn quà vặt và uống nước trái cây.
“Nếu cậu thực sự có thể nghĩ vậy thì cũng tốt.” Sương Sương rót đầy ly rượu vang cho cô, nhìn cô ngửa đầu uống cạn.
Một ly rượu giải ngàn sầu, lúc này Cố Duyên rất cần một cơn say.
Cuối cùng Ngự Tứ cảm thấy Cố Duyên có gì đó không đúng, vừa đưa lưỡi liếm dầu mỡ trên ngón tay, vừa ân cần nói: “Chị Cố, em Linh Lung nói chị không thể uống say, uống say rất dễ bị người ta bắt nạt.”
Anh chính là ví dụ sống sờ sờ, mỗi lần khi trong nhà có tiệc tùng gì, đám anh chị em kia liền chuốc anh uống rượu, sau khi anh say mèm rồi bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để bắt anh mua vui.
Thậm chí có một lần trong hôn lễ của Ngự Hàn và Dung Kim, anh uống say, bị đám chị em của Dung Kim đẩy tới hồ bơi. Khi đó đang giữa mùa đông, suýt nữa thì anh đã bị chết lạnh trong hồ nước.
Ngự Tứ rất sợ uống say, vậy nên cũng không hy vọng Cố Duyên đối tốt với anh lại say.
Cố Duyên nâng ly rượu lên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười, Ngự Tứ nói không sai, người say rất dễ bị người ta bắt nạt, nếu hôm đó cô không uống say thì sao đến cả người đàn ông trong khách sạn cũng không biết được đó không phải là Lam Ba, không công để hắn được hời chứ?
Uống say không tốt, nhưng suy nghĩ muốn say trong lòng lại mãnh liệt như vậy…
Đêm nay, Cố Duyên không biết rốt cuộc mình có say hay không, tay chân không có sức lực, cô dựa vào lưng Ngự Tứ, đầu óc lại rất rõ ràng, rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Ngự Tứ.
Dọc đường ánh sáng lòe nhòe kỳ dị, đỏ, tím tranh nhau chen qua cửa số xe chiếu vào gương mặt ảm đạm của Cố Duyên. Cô cứ lẳng lặng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ như vậy, không nghĩ gì cũng chẳng nói gì.
Ngự Tứ ngồi bên cạnh cô có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, tỏ vẻ như đã cảm giác được nỗi sầu não ấm ức của Cố Duyên. Những ngày chung đụng này anh đã học được cách nhìn sắc mặt Cố Duyên, anh sợ một hành động của mình sẽ đột nhiên trêu chọc Cố Duyên, tất cả chỉ vì anh thích cô, thích cô gái duy nhất ngoài Linh Lung ra coi anh là bạn bè.
Xe taxi chậm rãi lái về phía sân nhỏ nhà họ Cố, khi chỉ cách cổng có hai mươi mét, Cố Duyên nhìn thấy một chiếc BMW Cayenne màu bạc từ từ lái ra khỏi sân. Ngọn đèn lớn ở cổng đúng lúc chiếu lên chiếc Cayenne, soi rõ gương mặt đẹp trai mà lại xa lạ kia.
Trong lòng Cố Duyên run lên bần bật, buột miệng khẽ hô: “Tài xế, dừng xe.”
Xe taxi két một tiếng dừng hẳn.
Nhìn chăm chú vào người trong chiếc Cayenne, Cố Duyên cảm nhận được thần kinh đang thắt chặt lại từng chút một, là anh ấy, đúng là anh ấy thật. Chính là Phong Thanh mà Sương Sương Xinh Xinh vừa mới nhắc tới, anh ấy thực sự đã trở về.