CHƯƠNG 19: Phong Thần VỀ RỒI
CHƯƠNG 19: PHONG THANH VỀ RỒI
Ba năm không gặp, anh ấy trưởng thành hơn một chút, vẫn đẹp trai rung động như vậy, chỉ là trên gương mặt vốn tỏa nắng đã có thêm đôi nét u sầu.
Mà ngồi trên ghế phụ là một cô gái xinh đẹp cười một cách tự nhiên, không phải là Tô Điền trước đây liều mạng theo đuổi anh ấy sao, cũng chính là hoa khôi khóa dưới trong trường đại học của anh ấy.
Trước đây khi Cố Duyên và Phong Thanh vẫn còn yêu nhau, Cố Duyên không chỉ một lần hỏi anh ấy vì sao không có hứng thú với cô nàng hoa khôi xinh đẹp như vậy, Phong Thanh nghiêm chỉnh đáp: cô ấy quá đẹp.
Lúc đó Cố Duyên nghe được đáp án này thì cong cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ bất mãn.
Phong Thanh bật cười bế cô lên đùi, cực kỳ cưng chiều.
Bây giờ xem ra đàn ông quả đúng là không qua được ải mỹ nhân, Phong Thanh cũng như vậy.
Cuối cùng Cố Duyên cũng hiểu được vì sao anh ấy không nói tiếng nào đã bỏ mình mà đi.
“Cô ơi, xin hỏi cô có muốn xuống xe không?” Bác tài hơi mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi, Cố Duyên mới giật mình tỉnh lại như vừa đi vào cõi thần tiên. Cô gật đầu thật mạnh, đẩy cửa xe bước ra, ra khỏi xe rồi mới giật mình cảm thấy cả người mình đều run bần bật.
Đối mặt với sự chất vấn của Cố Duyên, Diêu Tố liếc nhìn hướng Phong Thanh vừa mới rời đi, không thể không gật đầu thừa nhận Phong Thanh thực sự đã trở về.
Diêu Tố chần chừ nói thêm: “Không phải cha mẹ cố ý lừa gạt con, dù sao hai đứa cũng đã từng yêu nhau, mà lần này Phong Thanh lại đưa vợ sắp cưới về để tổ chức đám cưới. Chúng ta… cũng là vì sợ con không chấp nhận được sự thật này thôi.”
Vợ sắp cưới, đám cưới…
Phong Thanh sắp kết hôn rồi, anh Phong Thanh của cô sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi.
Dưới chân mềm nhũn, Cố Duyên suýt nữa thì không nhịn được mà ngất trên đất.
Sau khi từ nhà mẹ đẻ về lại nhà họ Ngự, tròn một tháng Cố Duyên không bước ra khỏi ngôi nhà đó một bước. Trước giờ cô vốn sợ cô đơn giờ lại đóng cửa tự giam mình trong phòng, cho rằng như vậy thì có thể thoát khỏi sự thật Phong Thanh sắp kết hôn. Nhưng sự thật chứng minh, ý tưởng lừa mình dối người này là ngu xuẩn, là vô tác dụng.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Phong Thanh và Tô Điền cùng nhau bước ra từ căn nhà nhỏ của nhà họ Cố, Tô Điền xinh đẹp cười hạnh phúc.
Anh Phong Thanh của cô cũng chỉ có Tô Điền con nhà giàu có, xinh đẹp trưởng thành mới xứng thôi.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng hai người họ dắt tay nhau đi trên thảm đỏ, cô đã khó chịu khắp người.
Ánh mặt trời bình minh ấm áp, mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, đắp lên người Ngự Tứ đang ngủ say bên trong.
Tối qua là cảnh tượng lần thứ hai Ngự Tứ phát bệnh, không có gì khác so với lần trước, gầm rú, tự hành hạ, bị thương…
May thay lần này ngoài cánh tay bị thương ra thì không bị gì khác.
Lúc phát bệnh Ngự Tứ sợ tất cả mọi người, ngay cả ông Ngự và bà hai cũng không dám tới gần, lại để Cố Duyên một mình đối mặt.
Tối qua khi Cố Duyên nhìn thấy Ngự Tứ phát bệnh, vốn muốn tránh thật xa, kéo cửa phòng mới phát hiện cửa phòng đã bị người ta khóa từ bên ngoài, trong lòng cô nóng như lửa đốt, trong tình thế cấp bách liền chui đầu vào tủ treo quần áo, mặc cho Ngự Tứ gầm rú cầu cứu thế nào cũng không ra.
Không phải cô tàn nhẫn, mà căn bản là không có cách nào cứu, từ sau lần đầu tiên Ngự Tứ phát bệnh, Cố Duyên không chỉ nghe ngóng bệnh tình từ phía bác sĩ Chung một lần, bác sĩ Chung chỉ nói với cô Ngự Tứ mắc một chứng bệnh lạ mà y học hiện giờ không có cách chữa trị, không có bất kỳ loại thuốc nào có thể giúp được anh.
Có lẽ bí bách trong tủ quần áo quá lâu, lúc này Cố Duyên chỉ cảm thấy chật chội, trong dạ dày cũng khó chịu cồn cào.
Cô che miệng nhanh chóng vọt vào toilet, nhào về phía chỗ thoát nước nôn ra toàn là nước và dịch mật.
Mấy hôm nay cô đều ăn rất ít, nôn sạch ra những thứ trước đó, cô ói khó chịu, nước mắt chảy xuống.
“Chị Cố, chị sao vậy?” Ngự Tứ vốn đang ngủ say bị ồn ào mà tỉnh, vừa dụi mắt vừa cùng vào toilet, chăm sóc vỗ sau lưng cô, thân thiết hỏi, còn tỉ mỉ đưa khăn mặt.
Cố Duyên vẫn có chút sợ hãi với anh, theo bản năng nhích sang bên cạnh một bước, lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô không thể nói cho anh biết đây là phản ứng sau khi bị kích động.
Đúng lúc này chị Lưu vào dọn dẹp quần áo nhìn thấy Cố Duyên bám vào bồn rửa tay ói đến trời chao đất đảo, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lạnh lùng đánh giá cô rồi nói: “Không phải mợ hai có thai đấy chứ?”
Một câu nói như sấm ngang tai, Cố Duyên hoàn toàn hóa đá…
Mang thai? Cụm từ xa lạ này sao có thể móc nối với cô chứ?
Từ khi kết hôn tới nay mỗi ngày cô và Ngự Tứ đều ngủ chay đến sáng, đến quần áo cũng không cởi ra, sao có thể mang thai?
Cô vẫn luôn sạch sẽ, ngoại trừ cái lần ngoài ý muốn trước khi kết hôn kia.
Một lần ngoài ý muốn kia… Cố Duyên hét lên che hai tai lại ngồi xổm xuống, không dám nghĩ tới, không dám đoán.
Tới chết cô cũng không chịu tin mình lại có vận may tốt đến vậy, một phát đã trúng thưởng, người đàn ông ngay cả mặt mũi thế nào cô cũng không thấy rõ, sao cô có thể có thai con của anh?
“Chị Cố không mang thai đâu, chị đi ra ngoài cho tôi đi!” Ngự Tứ thấy Cố Duyên phản ứng mạnh mẽ như vậy liền đẩy mọi lỗi lầm lên người chị Lưu lắm chuyện, bảo vệ Cố Duyên như thói quen. Anh vừa oán giận vừa đẩy chị Lưu ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Ba năm không gặp, anh ấy trưởng thành hơn một chút, vẫn đẹp trai rung động như vậy, chỉ là trên gương mặt vốn tỏa nắng đã có thêm đôi nét u sầu.
Mà ngồi trên ghế phụ là một cô gái xinh đẹp cười một cách tự nhiên, không phải là Tô Điền trước đây liều mạng theo đuổi anh ấy sao, cũng chính là hoa khôi khóa dưới trong trường đại học của anh ấy.
Trước đây khi Cố Duyên và Phong Thanh vẫn còn yêu nhau, Cố Duyên không chỉ một lần hỏi anh ấy vì sao không có hứng thú với cô nàng hoa khôi xinh đẹp như vậy, Phong Thanh nghiêm chỉnh đáp: cô ấy quá đẹp.
Lúc đó Cố Duyên nghe được đáp án này thì cong cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ bất mãn.
Phong Thanh bật cười bế cô lên đùi, cực kỳ cưng chiều.
Bây giờ xem ra đàn ông quả đúng là không qua được ải mỹ nhân, Phong Thanh cũng như vậy.
Cuối cùng Cố Duyên cũng hiểu được vì sao anh ấy không nói tiếng nào đã bỏ mình mà đi.
“Cô ơi, xin hỏi cô có muốn xuống xe không?” Bác tài hơi mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi, Cố Duyên mới giật mình tỉnh lại như vừa đi vào cõi thần tiên. Cô gật đầu thật mạnh, đẩy cửa xe bước ra, ra khỏi xe rồi mới giật mình cảm thấy cả người mình đều run bần bật.
Đối mặt với sự chất vấn của Cố Duyên, Diêu Tố liếc nhìn hướng Phong Thanh vừa mới rời đi, không thể không gật đầu thừa nhận Phong Thanh thực sự đã trở về.
Diêu Tố chần chừ nói thêm: “Không phải cha mẹ cố ý lừa gạt con, dù sao hai đứa cũng đã từng yêu nhau, mà lần này Phong Thanh lại đưa vợ sắp cưới về để tổ chức đám cưới. Chúng ta… cũng là vì sợ con không chấp nhận được sự thật này thôi.”
Vợ sắp cưới, đám cưới…
Phong Thanh sắp kết hôn rồi, anh Phong Thanh của cô sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi.
Dưới chân mềm nhũn, Cố Duyên suýt nữa thì không nhịn được mà ngất trên đất.
Sau khi từ nhà mẹ đẻ về lại nhà họ Ngự, tròn một tháng Cố Duyên không bước ra khỏi ngôi nhà đó một bước. Trước giờ cô vốn sợ cô đơn giờ lại đóng cửa tự giam mình trong phòng, cho rằng như vậy thì có thể thoát khỏi sự thật Phong Thanh sắp kết hôn. Nhưng sự thật chứng minh, ý tưởng lừa mình dối người này là ngu xuẩn, là vô tác dụng.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Phong Thanh và Tô Điền cùng nhau bước ra từ căn nhà nhỏ của nhà họ Cố, Tô Điền xinh đẹp cười hạnh phúc.
Anh Phong Thanh của cô cũng chỉ có Tô Điền con nhà giàu có, xinh đẹp trưởng thành mới xứng thôi.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng hai người họ dắt tay nhau đi trên thảm đỏ, cô đã khó chịu khắp người.
Ánh mặt trời bình minh ấm áp, mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, đắp lên người Ngự Tứ đang ngủ say bên trong.
Tối qua là cảnh tượng lần thứ hai Ngự Tứ phát bệnh, không có gì khác so với lần trước, gầm rú, tự hành hạ, bị thương…
May thay lần này ngoài cánh tay bị thương ra thì không bị gì khác.
Lúc phát bệnh Ngự Tứ sợ tất cả mọi người, ngay cả ông Ngự và bà hai cũng không dám tới gần, lại để Cố Duyên một mình đối mặt.
Tối qua khi Cố Duyên nhìn thấy Ngự Tứ phát bệnh, vốn muốn tránh thật xa, kéo cửa phòng mới phát hiện cửa phòng đã bị người ta khóa từ bên ngoài, trong lòng cô nóng như lửa đốt, trong tình thế cấp bách liền chui đầu vào tủ treo quần áo, mặc cho Ngự Tứ gầm rú cầu cứu thế nào cũng không ra.
Không phải cô tàn nhẫn, mà căn bản là không có cách nào cứu, từ sau lần đầu tiên Ngự Tứ phát bệnh, Cố Duyên không chỉ nghe ngóng bệnh tình từ phía bác sĩ Chung một lần, bác sĩ Chung chỉ nói với cô Ngự Tứ mắc một chứng bệnh lạ mà y học hiện giờ không có cách chữa trị, không có bất kỳ loại thuốc nào có thể giúp được anh.
Có lẽ bí bách trong tủ quần áo quá lâu, lúc này Cố Duyên chỉ cảm thấy chật chội, trong dạ dày cũng khó chịu cồn cào.
Cô che miệng nhanh chóng vọt vào toilet, nhào về phía chỗ thoát nước nôn ra toàn là nước và dịch mật.
Mấy hôm nay cô đều ăn rất ít, nôn sạch ra những thứ trước đó, cô ói khó chịu, nước mắt chảy xuống.
“Chị Cố, chị sao vậy?” Ngự Tứ vốn đang ngủ say bị ồn ào mà tỉnh, vừa dụi mắt vừa cùng vào toilet, chăm sóc vỗ sau lưng cô, thân thiết hỏi, còn tỉ mỉ đưa khăn mặt.
Cố Duyên vẫn có chút sợ hãi với anh, theo bản năng nhích sang bên cạnh một bước, lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô không thể nói cho anh biết đây là phản ứng sau khi bị kích động.
Đúng lúc này chị Lưu vào dọn dẹp quần áo nhìn thấy Cố Duyên bám vào bồn rửa tay ói đến trời chao đất đảo, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lạnh lùng đánh giá cô rồi nói: “Không phải mợ hai có thai đấy chứ?”
Một câu nói như sấm ngang tai, Cố Duyên hoàn toàn hóa đá…
Mang thai? Cụm từ xa lạ này sao có thể móc nối với cô chứ?
Từ khi kết hôn tới nay mỗi ngày cô và Ngự Tứ đều ngủ chay đến sáng, đến quần áo cũng không cởi ra, sao có thể mang thai?
Cô vẫn luôn sạch sẽ, ngoại trừ cái lần ngoài ý muốn trước khi kết hôn kia.
Một lần ngoài ý muốn kia… Cố Duyên hét lên che hai tai lại ngồi xổm xuống, không dám nghĩ tới, không dám đoán.
Tới chết cô cũng không chịu tin mình lại có vận may tốt đến vậy, một phát đã trúng thưởng, người đàn ông ngay cả mặt mũi thế nào cô cũng không thấy rõ, sao cô có thể có thai con của anh?
“Chị Cố không mang thai đâu, chị đi ra ngoài cho tôi đi!” Ngự Tứ thấy Cố Duyên phản ứng mạnh mẽ như vậy liền đẩy mọi lỗi lầm lên người chị Lưu lắm chuyện, bảo vệ Cố Duyên như thói quen. Anh vừa oán giận vừa đẩy chị Lưu ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.