Chương 19: Độc Băng Tâm có thể giải
Nam Tuyết hướng về phía Lục Vân, hai tay nắm thành quyền đưa về phía trước chào hỏi:
" Tại hạ Nam Tuyết, hân hạnh được gặp Lục Vân công tử".
Lục Vân ý vị thâm trường nhìn Nam Tuyết, cũng giả vờ không quen biết Nam Tuyết:
" Chào Nam Tuyết công tử, hân hạnh được gặp mặt".
Bích Trà toàn thân ướt sũng, cộng thêm gió lùa về đêm, cơ thể vì chịu nhiệt kém nên đánh rùng mình ho hai ba tiếng, mọi người thấy vậy, dứt khoát dừng cuộc trò chuyện tại đây, cùng nhau đi tìm chỗ dừng chân.
Một khách điếm nằm ở nơi không bị ảnh hưởng sau dư chấn đã được đông đảo khách nhân tranh dành đặt phòng, người người chen chút xô đẩy lẫn nhau. Có một tên lưu manh thân hình cao to vạm vỡ nắm lấy cổ áo của một nam tử trung niên ném mạnh xuống đất một cái bịch, giọng nói đầy cay nghiệt chửi bới nam tử trung niên vì dám tranh phòng với hắn. Có người dùng thân hình nhỏ bé làm lợi thế, luồng lách trái phải tiến đến quầy thu ngân để đặt phòng. Có người lại khó khăn chen chút vào khoảng trống, lại vì số lượng người đứng ở phía trước quá đông mà bị đẩy lùi ngược về phía sau.
Khi sáu người đến nơi vừa vặn chỉ còn lại đúng ba phòng. Thanh toán đầy đủ, cả sáu người chia thành ba nhóm về phòng, Hồng Hoa và Bích Trà, Hoàng Vũ và Tử Long, Nam Tuyết và Lục Vân. Bước và căn phòng trống, Lục Vân xoay người cài then chốt cửa, sau đó chậm rãi tiến đến ngồi trên ghế gỗ, nhà nhã tự rót cho bản thân một ly trà nóng, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái thưởng trà. Nam Tuyết đã ngồi ở ghế gỗ đối diện, dáng ngồi thẳng lưng nghiêm nghị hỏi Lục Vân:
" Ngài đường đường là thần y nổi danh thiên hạ, chưa từng bước chân ra khỏi Hoa cốc. Vậy mà bây giờ ngài lại có mặt tại Sở quốc, còn chính tay cứu giúp một tiểu cô nương lạ mặt mà phá bỏ nguyên tắc bấy lâu. Ngài thật khiến ta được mở rộng tầm mắt".
Lục Vân thừa biết rằng Nam Tuyết là đang trêu chọc hắn, hắn nhìn vào hình bóng của bản thân phản chiếu trong ly trà, nhàn nhạt trả lời:
" Ta ít ra còn dám dùng tên thật của bản thân, còn hơn nhị hoàng tử Tề quốc nào đó, ngay cả cái tên Tề Bắc Đình cũng không dám nói ra, chỉ có thể dùng tên Nam Tuyết để gặp nàng. Thật đúng là cáo đội lốt cừu".
" Lục Vân thần y trước nay luôn sợ nữ sắc, sợ đụng chạm, vậy mà lại chấp nhận cõng nàng đi đến tận đây. Chẳng lẽ thần y đã động tâm rồi sao?".
" Không thể nói là động tam, chỉ là trước kia nàng tha ta một mạng, ta đây chỉ là trả lại ân tình. Còn nhị hoàng tử, ngài đừng nói với ta rằng việc ngài bám theo nàng cũng là vì được nàng cứu một mạng đấy nhé".
" Thần y đoán việc như thần". Nam Tuyết nhếch miệng đắc thắng.
" Hửm, nàng ấy quả thật là người tốt ". Lục Vân vừa uống ngụm trà, ánh mắt phán xét nhìn về phía Nam Tuyết.
Cả hai không muốn tiếp tục đề cập đến chuyện này, Lục Vân trút bỏ bộ dáng thoải mái lúc nãy. Hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay chỉnh chỉnh tà áo, nói thẳng vấn đề:
" Lần này ta đến đây là được sự nhờ vả của Tôn Quốc Sơn, đến để chữa trị cho Bích Trà. Ta biết Tề quốc và Tôn quốc trước nay luôn dè chừng nhau, việc ngài bị truy sát khi đến Sở quốc cũng có liên quan đến hắn. Ta mặc dù luôn sống ở Hoa Cốc, nhưng những chuyện thế sự ta đều nắm rõ. Hiện tại Bích Trà đang trúng kịch độc cần một nguyên liệu đến từ Tề Quốc, mong rằng ngài sẽ ra tay trợ giúp".
Nam Tuyết nghe lời thỉnh cầu trực tiếp từ miệng của Lục Vân, hắn lấy làm ngạc nhiên. Lục Vân trước nay làm việc luôn có nguyên tắc riêng của bản thân, cho dù có người sẵn sàng dâng hiến toàn bộ tài sản cũng chưa chắc nhận được cái gật đầu chữa trị của hắn, cho dù có người phóng hỏa đốt cả Hoa Cốc cũng chẳng thể bức hắn bước ra ngoài, cho dù có người đem đến kì trân dị bảo cũng không thể mua chuộc được hắn. Mối quan hệ giữa Tôn Quốc Sơn và Lục Vân có thân thiết đến mức khiến Lục Vân đích thân xuống núi chữa trị cho nàng, còn mở miệng xin đồ từ chỗ hắn.
" Nàng trúng độc gì?"
" Băng Tâm". Lục Vân nhẹ nhàng trả lời.
Nam Tuyết nghe được hai từ 'Băng Tâm' mà lòng sửng sốt, xuýt chút nữa lỡ lời mà lớn tiếng. Băng Tâm được mệnh danh là đệ nhất hàn độc, chỉ cần người trúng phải độc Băng Tâm đều sẽ hóa thành người băng mà chết, cái chết cứ đến từ từ, khiến cho người trúng độc đau đớn tuyệt vọng, muốn sống không được muốn chết không xong. Bích Trà vì sao lại trúng phải loại kịch độc đáng sợ như vậy chứ.
Lấy lại bình tĩnh, Nam Tuyết hỏi Lục Vân:
" Lục thần y cần nguyên liệu gì. Nếu nằm trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ lấy về cho ngài".
" Độc Băng Tâm không phải là không có thuốc giải, chỉ là khả năng giải độc chỉ có thể nắm chắc được năm phần, hơn nữa việc tìm nguyên liệu cũng khiến việc điều chế thuốc trở nên cực kỳ khó khăn. Để điều chế giải dược Băng Tâm cần hai nguyên liệu chính tiên quyết, đó là nước Nhuyễn Ngọc và hoa Tế Nguyệt. Tề quốc là nơi duy nhất hoa Tế Nguyệt có thể mọc được. Chúng mọc ở vùng núi phía Bắc Tề quốc, cũng chính là nơi quanh năm bao phủ bởi tuyết trắng và gió lốc. Một vòng đời của hoa kéo dài năm mươi năm, nhờ vào hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà trưởng thành. Nếu ta tính toán không lầm, mùa đông nằm nay sẽ là lúc hoa Tế Nguyệt nảy nở. Chỉ là...".
Nam Tuyết thấy Lục Vân chần chừ không nói, hắn chủ động lên tiếng: " Lục thần y cứ nói".
" Chỉ là khu vực núi tuyết đó có khí hậu vô cùng khắc nguyệt. Còn nữa, các ghi chú về hoa Tề Nguyệt đã cũ kỹ, nó có thật sự tồn tại trên đời hay không vẫn còn là một ẩn số".
Hai nam tử đang nói chuyện, không hề chú ý đến bóng dáng Bích Trà đã đứng bên ngoài cửa phòng từ lúc nào...
Nửa cạnh giờ trước, nàng cảm giác đói bụng, thế là đi xuống tiền sảnh mua một vài cái bánh bao nhân thịt nóng hổi, tiện thể mang phần ăn đến đưa cho Hồng Hoa, Tử Long và Hoàng Vũ. Miệng còn đang cắn dỡ một nửa cái bánh bao, nàng ôm túi đồ đặt ở trước ngực tiến từng bước đến cửa phòng hai người Lục Vân và Nam Tuyết, không ngờ lại vô tình nghe được cuộc thảo luận trên.
Bích Trà trầm ngâm suy nghĩ, nước Nhuyễn Ngọc... Nhuyễn Ngọc... Đó không phải là nước dùng để điều chế ra thuốc áp chế Băng Tâm mà Mộng bà bà đang sử dụng sao. Tốt quá rồi, nàng có thể được tiếp tục sống rồi, sẽ không bị hành hạ bởi những lần độc Băng Tâm tái phát.
Bàn tay nàng đưa lên gõ cửa, Lục Vân và Nam Tuyết im lặng, cảnh giác nhìn về hướng cửa phòng. Bích Trà ở bên ngoài nói vọng vào:
" Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây. Hai huynh có muốn ăn bánh bao nhân thịt không?"
Nam Tuyết bước đến mở cửa phòng, Bích Trà cầm túi bánh bao đưa thẳng về phía trước ngực Nam Tuyết ý bảo hắn cầm lấy, sau đó nàng cất bước đi vào trong căn phòng, ra hiệu bảo Nam Tuyết đóng cửa phòng lại.
Nàng nhìn về phía Lục Vân, đưa tay hành lễ kính cẩn:
" Lúc trước là ta đã mạo phạm Lục thần y, thật sự xin lỗi ngài. Mong ngài rộng lượng bỏ qua một kể không biết trên dưới như ta".
Lục Vân vội đứng lên lấy tay đỡ nàng, đáp:
" Bích Trà cô nương đừng khách sáo như vậy, cô nương cứ hãy cư xử với ta như trước kia là được".
Bích Trà được Lục Vân tha thứ, nàng liền đổi thành bộ dáng vui vẻ nhìn về phía hai nam tử đang đứng trong phòng:
" Không ngờ ta lại may mắn đến như vậy, vừa kết giao cùng thần y Hoa Cốc nổi danh thiên hạ, còn vô tình cứu được nhị hoàng tử Tề Quốc. Bây giờ lại nhận được tin độc Băng Tâm của ta có thể hóa giải, ta đúng là được ông trời ưu ái quá mà"
Hai nam tử nhìn nhau, biết chuyện đã bại lộ nên chẳng cần giấu diếm. Lục Vân hướng ánh mắt về phía Bích Trà, thành thật nói:
" Giải dược cần hai nguyên liệu chính gồm nước Nhuyễn Ngọc và hoa Tế Nguyệt. Hoa Tế Nguyệt chỉ được ghi trong sử sách, ta cũng không rõ nó có thực sự xuất hiện hay không?"
" Hoa Tế Nguyệt thì ta không rõ, nhưng nước Nhuyễn Ngọc thì chỗ ta có. Vậy chúng ta chỉ cần dốc sức tìm kiếm hoa Tế Nguyệt. Vài tháng nữa là đến mùa đông, Nam Tuyết dẫn đường giúp ta nhé, ta sẽ đi cùng huynh".
Nam Tuyết ban đầu có chút do dự, hắn là người Tề quốc, nên hiểu rõ nhất về vùng núi tuyết đáng sợ đó. Nhưng khi nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, hắn lại chẳng thể chối từ.
" Được. Hai tháng sau, hẹn gặp lại nàng ở nơi này, ta sẽ đích thân dẫn nàng đến Tề quốc."
" Nhất ngôn cửu đỉnh"
" Tứ mã nan truy".
...
- ---------------------------
Thời gian thoắt cái đã đến mùa đông, từng cơn gió như cắt da thịt lướt qua áo choàng, mái tóc đen tựa như dòng tác tùy ý tung bay theo gió, gương mặt đỏ bừng vì cái lạnh âm độ của tiết trời. Bích Trà đang đứng chờ một người, người mà đã hứa với nàng sẽ dẫn nàng hái hoa Tề Nguyệt. Nàng đã nói dối với mọi người ở Vô Nguyệt Sơn Trang là đến nhà Lạc gia thăm người, Tuyết Thủy cũng phối hợp viết cho nàng một bức thư phong thư làm tin. Đợi một khoảng lâu, tiếng vó ngựa từ xa dần dần đến gần, một xe ngựa lớn đã được chuẩn bị từ trước xuất hiện trước mặt nàng. Lục Vân bước xuống xe ngựa, một tay đưa đến ý bảo nàng nắm lấy, nàng không nói hai lời đưa tay nắm lấy cổ tay hắn bước lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa được chuẩn bị than nóng, nhiệt độ ấm áp khiến đôi tay nàng đỡ lạnh hơn, nàng đưa tay về phía than nóng hơ hơ để giảm bớt cái lạnh. Bích Trà hỏi Lục Vân:
" Nam Tuyết đâu, sao huynh ấy không đến đón ta?"
" Nam Tuyết đang chờ chúng ta ở Tề Quốc, lát nữa đến nới nàng sẽ gặp được hắn thôi".
Bích Trà gật đầu tỏ vẻ hiểu, xe ngựa khởi hành chặng đường từ Sở quốc đến Tề quốc, dự kiến mất hai ngày đi đường.
" Tại hạ Nam Tuyết, hân hạnh được gặp Lục Vân công tử".
Lục Vân ý vị thâm trường nhìn Nam Tuyết, cũng giả vờ không quen biết Nam Tuyết:
" Chào Nam Tuyết công tử, hân hạnh được gặp mặt".
Bích Trà toàn thân ướt sũng, cộng thêm gió lùa về đêm, cơ thể vì chịu nhiệt kém nên đánh rùng mình ho hai ba tiếng, mọi người thấy vậy, dứt khoát dừng cuộc trò chuyện tại đây, cùng nhau đi tìm chỗ dừng chân.
Một khách điếm nằm ở nơi không bị ảnh hưởng sau dư chấn đã được đông đảo khách nhân tranh dành đặt phòng, người người chen chút xô đẩy lẫn nhau. Có một tên lưu manh thân hình cao to vạm vỡ nắm lấy cổ áo của một nam tử trung niên ném mạnh xuống đất một cái bịch, giọng nói đầy cay nghiệt chửi bới nam tử trung niên vì dám tranh phòng với hắn. Có người dùng thân hình nhỏ bé làm lợi thế, luồng lách trái phải tiến đến quầy thu ngân để đặt phòng. Có người lại khó khăn chen chút vào khoảng trống, lại vì số lượng người đứng ở phía trước quá đông mà bị đẩy lùi ngược về phía sau.
Khi sáu người đến nơi vừa vặn chỉ còn lại đúng ba phòng. Thanh toán đầy đủ, cả sáu người chia thành ba nhóm về phòng, Hồng Hoa và Bích Trà, Hoàng Vũ và Tử Long, Nam Tuyết và Lục Vân. Bước và căn phòng trống, Lục Vân xoay người cài then chốt cửa, sau đó chậm rãi tiến đến ngồi trên ghế gỗ, nhà nhã tự rót cho bản thân một ly trà nóng, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái thưởng trà. Nam Tuyết đã ngồi ở ghế gỗ đối diện, dáng ngồi thẳng lưng nghiêm nghị hỏi Lục Vân:
" Ngài đường đường là thần y nổi danh thiên hạ, chưa từng bước chân ra khỏi Hoa cốc. Vậy mà bây giờ ngài lại có mặt tại Sở quốc, còn chính tay cứu giúp một tiểu cô nương lạ mặt mà phá bỏ nguyên tắc bấy lâu. Ngài thật khiến ta được mở rộng tầm mắt".
Lục Vân thừa biết rằng Nam Tuyết là đang trêu chọc hắn, hắn nhìn vào hình bóng của bản thân phản chiếu trong ly trà, nhàn nhạt trả lời:
" Ta ít ra còn dám dùng tên thật của bản thân, còn hơn nhị hoàng tử Tề quốc nào đó, ngay cả cái tên Tề Bắc Đình cũng không dám nói ra, chỉ có thể dùng tên Nam Tuyết để gặp nàng. Thật đúng là cáo đội lốt cừu".
" Lục Vân thần y trước nay luôn sợ nữ sắc, sợ đụng chạm, vậy mà lại chấp nhận cõng nàng đi đến tận đây. Chẳng lẽ thần y đã động tâm rồi sao?".
" Không thể nói là động tam, chỉ là trước kia nàng tha ta một mạng, ta đây chỉ là trả lại ân tình. Còn nhị hoàng tử, ngài đừng nói với ta rằng việc ngài bám theo nàng cũng là vì được nàng cứu một mạng đấy nhé".
" Thần y đoán việc như thần". Nam Tuyết nhếch miệng đắc thắng.
" Hửm, nàng ấy quả thật là người tốt ". Lục Vân vừa uống ngụm trà, ánh mắt phán xét nhìn về phía Nam Tuyết.
Cả hai không muốn tiếp tục đề cập đến chuyện này, Lục Vân trút bỏ bộ dáng thoải mái lúc nãy. Hắn ngồi thẳng lưng, đưa tay chỉnh chỉnh tà áo, nói thẳng vấn đề:
" Lần này ta đến đây là được sự nhờ vả của Tôn Quốc Sơn, đến để chữa trị cho Bích Trà. Ta biết Tề quốc và Tôn quốc trước nay luôn dè chừng nhau, việc ngài bị truy sát khi đến Sở quốc cũng có liên quan đến hắn. Ta mặc dù luôn sống ở Hoa Cốc, nhưng những chuyện thế sự ta đều nắm rõ. Hiện tại Bích Trà đang trúng kịch độc cần một nguyên liệu đến từ Tề Quốc, mong rằng ngài sẽ ra tay trợ giúp".
Nam Tuyết nghe lời thỉnh cầu trực tiếp từ miệng của Lục Vân, hắn lấy làm ngạc nhiên. Lục Vân trước nay làm việc luôn có nguyên tắc riêng của bản thân, cho dù có người sẵn sàng dâng hiến toàn bộ tài sản cũng chưa chắc nhận được cái gật đầu chữa trị của hắn, cho dù có người phóng hỏa đốt cả Hoa Cốc cũng chẳng thể bức hắn bước ra ngoài, cho dù có người đem đến kì trân dị bảo cũng không thể mua chuộc được hắn. Mối quan hệ giữa Tôn Quốc Sơn và Lục Vân có thân thiết đến mức khiến Lục Vân đích thân xuống núi chữa trị cho nàng, còn mở miệng xin đồ từ chỗ hắn.
" Nàng trúng độc gì?"
" Băng Tâm". Lục Vân nhẹ nhàng trả lời.
Nam Tuyết nghe được hai từ 'Băng Tâm' mà lòng sửng sốt, xuýt chút nữa lỡ lời mà lớn tiếng. Băng Tâm được mệnh danh là đệ nhất hàn độc, chỉ cần người trúng phải độc Băng Tâm đều sẽ hóa thành người băng mà chết, cái chết cứ đến từ từ, khiến cho người trúng độc đau đớn tuyệt vọng, muốn sống không được muốn chết không xong. Bích Trà vì sao lại trúng phải loại kịch độc đáng sợ như vậy chứ.
Lấy lại bình tĩnh, Nam Tuyết hỏi Lục Vân:
" Lục thần y cần nguyên liệu gì. Nếu nằm trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ lấy về cho ngài".
" Độc Băng Tâm không phải là không có thuốc giải, chỉ là khả năng giải độc chỉ có thể nắm chắc được năm phần, hơn nữa việc tìm nguyên liệu cũng khiến việc điều chế thuốc trở nên cực kỳ khó khăn. Để điều chế giải dược Băng Tâm cần hai nguyên liệu chính tiên quyết, đó là nước Nhuyễn Ngọc và hoa Tế Nguyệt. Tề quốc là nơi duy nhất hoa Tế Nguyệt có thể mọc được. Chúng mọc ở vùng núi phía Bắc Tề quốc, cũng chính là nơi quanh năm bao phủ bởi tuyết trắng và gió lốc. Một vòng đời của hoa kéo dài năm mươi năm, nhờ vào hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà trưởng thành. Nếu ta tính toán không lầm, mùa đông nằm nay sẽ là lúc hoa Tế Nguyệt nảy nở. Chỉ là...".
Nam Tuyết thấy Lục Vân chần chừ không nói, hắn chủ động lên tiếng: " Lục thần y cứ nói".
" Chỉ là khu vực núi tuyết đó có khí hậu vô cùng khắc nguyệt. Còn nữa, các ghi chú về hoa Tề Nguyệt đã cũ kỹ, nó có thật sự tồn tại trên đời hay không vẫn còn là một ẩn số".
Hai nam tử đang nói chuyện, không hề chú ý đến bóng dáng Bích Trà đã đứng bên ngoài cửa phòng từ lúc nào...
Nửa cạnh giờ trước, nàng cảm giác đói bụng, thế là đi xuống tiền sảnh mua một vài cái bánh bao nhân thịt nóng hổi, tiện thể mang phần ăn đến đưa cho Hồng Hoa, Tử Long và Hoàng Vũ. Miệng còn đang cắn dỡ một nửa cái bánh bao, nàng ôm túi đồ đặt ở trước ngực tiến từng bước đến cửa phòng hai người Lục Vân và Nam Tuyết, không ngờ lại vô tình nghe được cuộc thảo luận trên.
Bích Trà trầm ngâm suy nghĩ, nước Nhuyễn Ngọc... Nhuyễn Ngọc... Đó không phải là nước dùng để điều chế ra thuốc áp chế Băng Tâm mà Mộng bà bà đang sử dụng sao. Tốt quá rồi, nàng có thể được tiếp tục sống rồi, sẽ không bị hành hạ bởi những lần độc Băng Tâm tái phát.
Bàn tay nàng đưa lên gõ cửa, Lục Vân và Nam Tuyết im lặng, cảnh giác nhìn về hướng cửa phòng. Bích Trà ở bên ngoài nói vọng vào:
" Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây. Hai huynh có muốn ăn bánh bao nhân thịt không?"
Nam Tuyết bước đến mở cửa phòng, Bích Trà cầm túi bánh bao đưa thẳng về phía trước ngực Nam Tuyết ý bảo hắn cầm lấy, sau đó nàng cất bước đi vào trong căn phòng, ra hiệu bảo Nam Tuyết đóng cửa phòng lại.
Nàng nhìn về phía Lục Vân, đưa tay hành lễ kính cẩn:
" Lúc trước là ta đã mạo phạm Lục thần y, thật sự xin lỗi ngài. Mong ngài rộng lượng bỏ qua một kể không biết trên dưới như ta".
Lục Vân vội đứng lên lấy tay đỡ nàng, đáp:
" Bích Trà cô nương đừng khách sáo như vậy, cô nương cứ hãy cư xử với ta như trước kia là được".
Bích Trà được Lục Vân tha thứ, nàng liền đổi thành bộ dáng vui vẻ nhìn về phía hai nam tử đang đứng trong phòng:
" Không ngờ ta lại may mắn đến như vậy, vừa kết giao cùng thần y Hoa Cốc nổi danh thiên hạ, còn vô tình cứu được nhị hoàng tử Tề Quốc. Bây giờ lại nhận được tin độc Băng Tâm của ta có thể hóa giải, ta đúng là được ông trời ưu ái quá mà"
Hai nam tử nhìn nhau, biết chuyện đã bại lộ nên chẳng cần giấu diếm. Lục Vân hướng ánh mắt về phía Bích Trà, thành thật nói:
" Giải dược cần hai nguyên liệu chính gồm nước Nhuyễn Ngọc và hoa Tế Nguyệt. Hoa Tế Nguyệt chỉ được ghi trong sử sách, ta cũng không rõ nó có thực sự xuất hiện hay không?"
" Hoa Tế Nguyệt thì ta không rõ, nhưng nước Nhuyễn Ngọc thì chỗ ta có. Vậy chúng ta chỉ cần dốc sức tìm kiếm hoa Tế Nguyệt. Vài tháng nữa là đến mùa đông, Nam Tuyết dẫn đường giúp ta nhé, ta sẽ đi cùng huynh".
Nam Tuyết ban đầu có chút do dự, hắn là người Tề quốc, nên hiểu rõ nhất về vùng núi tuyết đáng sợ đó. Nhưng khi nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, hắn lại chẳng thể chối từ.
" Được. Hai tháng sau, hẹn gặp lại nàng ở nơi này, ta sẽ đích thân dẫn nàng đến Tề quốc."
" Nhất ngôn cửu đỉnh"
" Tứ mã nan truy".
...
- ---------------------------
Thời gian thoắt cái đã đến mùa đông, từng cơn gió như cắt da thịt lướt qua áo choàng, mái tóc đen tựa như dòng tác tùy ý tung bay theo gió, gương mặt đỏ bừng vì cái lạnh âm độ của tiết trời. Bích Trà đang đứng chờ một người, người mà đã hứa với nàng sẽ dẫn nàng hái hoa Tề Nguyệt. Nàng đã nói dối với mọi người ở Vô Nguyệt Sơn Trang là đến nhà Lạc gia thăm người, Tuyết Thủy cũng phối hợp viết cho nàng một bức thư phong thư làm tin. Đợi một khoảng lâu, tiếng vó ngựa từ xa dần dần đến gần, một xe ngựa lớn đã được chuẩn bị từ trước xuất hiện trước mặt nàng. Lục Vân bước xuống xe ngựa, một tay đưa đến ý bảo nàng nắm lấy, nàng không nói hai lời đưa tay nắm lấy cổ tay hắn bước lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa được chuẩn bị than nóng, nhiệt độ ấm áp khiến đôi tay nàng đỡ lạnh hơn, nàng đưa tay về phía than nóng hơ hơ để giảm bớt cái lạnh. Bích Trà hỏi Lục Vân:
" Nam Tuyết đâu, sao huynh ấy không đến đón ta?"
" Nam Tuyết đang chờ chúng ta ở Tề Quốc, lát nữa đến nới nàng sẽ gặp được hắn thôi".
Bích Trà gật đầu tỏ vẻ hiểu, xe ngựa khởi hành chặng đường từ Sở quốc đến Tề quốc, dự kiến mất hai ngày đi đường.