Chương 20: Vùng núi tuyết (1)
Suốt quãng thời gian đi đường, xe ngựa di chuyển đến nhiều vùng đất mới lạ. Bích Trà thích thúc mua sắm một số món đồ lưu niệm địa phương, dự định đem về tặng cho mọi người ở Vô Nguyệt Sơn Trang. Đi qua vùng biên giới Tề - Sở, Nam Tuyết đã đứng chờ từ lâu, ba người ngồi trong xe ngựa lại tiếp tục chặng đường đến vùng núi tuyết mà Lục Vân từng nói.
Núi tuyết quanh năm lạnh giá, gần chư chẳng có loài động vật hay thực vật nào có thể sống sót trong điều kiện khắc nghiệt như vậy. Từng trận cuồng phong như nuốt chửng bất cứ kẻ xâm phạm nào dám bén mảng đến đây, tiếng rít gào của gió và tuyết làm hạn chế tầm nhìn phía trước, ba con tuấn mã kéo xe càng không dám tiếp tục cất bước, chỉ dám đứng ngay dưới chân núi mà ngân tiếng hí vang trời. Ba người ngồi trong xe ngựa biết rõ chuyến đi lần này sẽ vô cùng khó khăn, nhưng tinh thần dũng cảm như ngọn lửa bao trùm lấy sự sợ hãi ban đầu, cả ba quyết định bước xuống xe ngựa, bắt đầu cuộc hành trình chinh phục vùng núi nổi danh nguy hiểm này.
Lục Vân dặn dò vài điều với người đánh xe, hắn đã chuẩn bị sẵn ba túi nhỏ chứa một số đồ dùng sinh tồn cần thiết đưa cho Bích Trà và Nam Tuyết, cả ba nâng bước về phía trước. Vùng núi tuyết tại Tề quốc cất chứa rất nhiều kì trân dị bảo hiếm gặp, thu hút biết bao nhiêu kẻ ôm mộng đổi đời, chỉ đáng tiếc thiên vận trêu ngươi, một trăm người đến chỉ có một người trở về. Chẳng ai biết rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì, nhưng bất kì ai sống sót trở về từ nơi đó đều chân thành khuyên những kẻ tò mò một câu: " Tuyệt đối đừng bao giờ lên đó".
Bích Trà được bao bọc trong bộ y phục dày được dệt bằng vải bông và lông thú, gương mặt chỉ lộ ra đúng hai con mắt, nhìn nàng nhỏ bé như chú sóc nhỏ đáng yêu đang chạy nhảy trên nền tuyết trắng. Lục Vân và Nam Tuyết đi hai bên bảo hộ nàng ở giữa, cả ba người được kết nối với nhau bằng một sợi dây thừng dài quấn quanh eo. Bầu trời tuyết rơi dày đặc, từng trận gió rét lạnh cuốn tuyết tung bay tán loạn trong không trung. Bích Trà và Nam Tuyết khi ngồi trên xe ngựa đã được Lục Vân cho xem hình ảnh về hoa Tế Nguyệt, loài hoa này có màu đỏ như máu, mọc ở trên tảng đá, kích thước mỗi bụi hoa to bằng lòng bàn tay, hình dạng hoa gần giống với hoa phượng. Sở dĩ loài hoa này khó tìm kiếm, một phần là vì thời gian phát triển của chúng. Một chu kì sinh trưởng kéo dài năm mươi năm, đến khi hoa nở hoàn toàn sẽ tồn tại thêm khoảng mười ngày.
Lục Vân sử dụng ống nhòm quan sát quan cảnh xung quanh, vì tầm nhìn bị hạn chế nên chẳng thể nhìn rõ hướng đi, chỉ có thể sử dụng la bàn để định vị phương hướng. Nam Tuyết thấy một hang đá tự nhiên cách vị trí của mọi người không quá xa, hắn lên tiếng báo với mọi người:
" Phía trước có hang đá, chúng ta tạm thời vào đó nghỉ ngơi một lát".
" Được". Lục Vân đồng ý. Cả ba hướng về phía hang đá mà Nam Tuyết chỉ điểm. Vừa tiến vào bên trong không gian nhỏ của hang đá, Bích Trà thở phào một hơi. Tiếng gió ở bên ngoài như muốn xé toạc thính giác của nàng, nàng khó khăn kéo phần áo che gương mặt uống một chút nước, rồi đưa túi nước về phía Nam Tuyết. Nam Tuyết vươn tay lấy túi nước, đồng thời lấy túi đồ ăn đưa đến tay nàng. Bích Trà mở túi đồ ăn, bên trong có một ít màn thầu và lương khô, màn thầu đã bị đông cứng từ lâu, nàng lấy một cái gõ gõ trên vách đá tạo ra tiếng cốc cốc. Lục Vân nhìn động tác của nàng, hắn cười cười lắc đầu, lại lục trong túi đồ lấy ra vài viên kẹo ngọt đưa đến hai người:
" Hiện tại ở đây không có củi, chúng ta không thể sử dụng lửa để làm nóng đồ ăn. Ta có một ít kẹo ngọt, hay là hai người cứ ăn kẹo trước".
" Đa tạ". Bích Trà cảm ơn Lục Vân. Nàng chọn lấy bốn viên kẹo ngọt rồi đặt vào lòng bàn tay Nam Tuyết hai viên. Kẹo ngọt vị mật ong tan chảy trong miệng, hương vị ngọt ngào khiến nàng vui vẻ híp mắt lại. Nàng đưa bày tay ôm lấy hai má tròn vo đang ửng đỏ vì lạnh. Nghĩ nghĩ điều gì, Bích Trà hướng đến Lục Vân hỏi:
" Lục Vân, huynh năm nay bao nhiêu tuổi?".
" Sao vậy?".
" Ta nghe nói huynh là đệ nhất thần y, chắc huynh rất tài giỏi. Người xưa có câu ' Tài không đợi tuổi ', nhưng ngộ ngỡ huynh đã là một lão niên, lại dùng tài năng của mình điều chế ra thuốc cãi lão hoàn đồng thì sao?".
Lời nói của nàng không phải không có căn cứ. Từ sau nhiệm vụ do thám [ Ngọc ấn gia truyền ], nàng mới thật sự tin trên đời này có thuật cãi lão hoàn đồng. Ngỡ như Lục Vân cũng có bí pháp tương tự, vậy chẳng phải hắn tài giỏi là nhờ kinh nghiệm hơn thiên phú hay sao.
Lục Vân đang uống nước, lại bị suy nghĩ thú vị của nàng làm cho sặc nước mà ho khan. Bình ổn lại cảm xúc, hắn nhìn vào đôi mắt trông mong của nàng, thở dài một hơi rồi trả lời:
" Ta năm nay hai mơi lăm tuổi, vẫn còn là nam tử tuấn tú trẻ tuổi. Ta không biết điều chế thuốc cãi lão hoàn đồng, càng không vì muốn danh xưng ấy mà ép buộc bản thân trẻ lại thêm vài chục tuổi đâu".
Nam Tuyết nhắm mắt khoang tay dựa vào vách đá nghỉ ngơi, hắn cũng lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai người, cũng không hiểu vì sao nàng hỏi như vậy. Nhưng khi nghe câu sau của nàng, hắn cũng bị bất ngờ đến mức khóe miệng giật giật. Nàng quả nhiên là một nữ tử thú vị nhất mà hắn từng được tiếp xúc, càng gần gũi với nàng, hắn lại cảm thấy nàng có nhiều tính cách mà hắn chưa từng được biết. Cảm nhận được ánh mắt của Bích Trà đang hướng về mình, Nam Tuyết cũng lên tiếng:
" Hai mươi sáu".
" Ta năm nay mười sáu tuổi, hai huynh đừng gọi ta là cô nương, hãy gọi ta là muội muội hay Bích Trà. Vậy nhé".
Lục Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nam Tuyết thì không biểu hiện gì. Bích Trà đứng lên tiến đến gần miệng hang, cơn bão tuyết vừa mới kết thúc, bầu trời cũng thoáng đãng hơi lúc trước. Nàng chỉ tay ra bên ngoài:
" Bão tuyết kết thúc rồi, chúng ta có thể tiếp tục lên đường chứ?"
Nam Tuyết từ từ mở mắt, hắn tiến đến gần nàng, đưa tay luồng sợi dây thừng qua eo nàng cột chặt lại, dặn dò:
" Dù sao nơi này cũng thập phần nguy hiểm, giữ an toàn cho bản thân là quan trọng nhất".
Lục Vân nắm một phần đầu dây thừng tự cột vào eo của bản thân, nói nhỏ:
" Địa hình núi tuyết phúc tạp, ba người đi chung cùng nhau sẽ dễ bề hỗ trợ. Chúng ta xuất phát thôi".
Cả ba người lại tiếp tục lên đường, trên đường đi bắt gặp không ít những xác người đã chết cóng, một số xác lại bị khiếm khuyết vài bộ phận trên cơ thể. Có một loài cỏ tên là Diễm La phát triển nhờ vào dinh dưỡng từ xác chết. Lục Vân tiến đến một bụi cỏ xanh tốt trên ngực của một xác chết, vừa đưa tay hái lấy vừa phổ cập kiến thức cho hai người bên cạnh. Bích Trà nhìn xác chết, lại đưa ánh mắt nhìn về dãy núi xa xa. Để tìm kiếm những kì trân dị bảo, thảo vật quý hiếm mà biết bao nhiêu người đã bỏ mạng tại đây. Cuộc đời vốn dĩ chẳng ai biết trước, tương lai cũng giống như mù sương, cứ sống trọn một ngày, không vướng tiếc nuối, đó mới là hạnh phúc đích thực.
...
Đợt bão tuyết tiếp theo kết thúc, trời cũng đã chiều tối. Về đêm nhiệt độ nơi này giảm xuống cực nhanh, mọi người nhanh chóng tìm một góc khuất trong tán rừng trơ trọi, nhanh chóng chặt cây dựng liều trú ẩn qua đêm. Ngọn lửa ấm áp được đốt lên xua tan lạnh giá xung quanh, cả ba người ngồi đối diện nhau, trên tay cầm những củ khoai và màn thầu đã được xiên qua nhánh cây hơ hơ trên đóm lửa lớn. Nam Tuyết lấy tay kiểm tra độ chín của khoai, lại đưa trở lại vào lửa để làm chín. Lục Vân vừa cắn miếng màn thầu, vừa dùng ánh sáng của lửa nhìn kĩ hơn những dòng văn tự trên một cuốn sách y cũ kỹ. Bích Trà vui vẻ xoay củ khoai thành vòng tròn, trong miệng ngân nga một khúc hát không rõ lời.
Ban ngày, con người phải chống trọi với từng đợt bão tuyết và gió lốc, vượt muôn trùng địa hình hiểm trở với tâm thể sẵn sàng khám phá. Nhưng đêm đến, một khi tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng biến mất sau ngọn núi cao kia, những nơi xa lại và bí ẩn sẽ xuất hiện đầy rẫy mối nguy hiểm không báo trước. Chúng có thể là động vật, thực vật, khí độc, thậm chí là con người. Chúng rình rập và cắn nuốt những kẻ xấu số không sành sỏi khả năng sinh tồn. Và một khi có thứ gì đó rơi vào tầm ngắm của chúng, liệu rằng thứ đó có thể bình anh sống sót qua một đêm dài đằng đẵng. Đứng trên vách núi không cao, một con sói đầu đàn nhe răng nhìn về phía túp liều đang phát sáng nhờ vào ánh sáng của lửa trại. Đàn sói phải hơn năm mươi con đàn dần xuất hiện bao thành một vòng tròn khép kín, con nào cũng miệng mồm nước dãi, chỉ chực chờ hiệu lệnh của con sói đầu đàn trên cao là sẽ điên cuồng lao vào cấu xé ba người bên trong túp lều kia.
Bỗng nhiên, tiếng sói tru hồi dài khiến ba người đang ngồi làm việc dừng động tác. Bích Trà im lặng nghe ngóng âm thanh. Lục Vân ánh mắt âm trầm, khóe miệng nhếch lên:
" Có vẻ như nơi này không hẳn là khắc nghiệt như lời đồn, chúng ta sắp có thịt để ăn rồi".
Nam Tuyết và Bích Trà ngồi đối diện nhau, bàn tay từ từ đặt lên vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Tiếng bước chân dồn dập từ bốn phía lao đến túp liều, cả ba người đồng loạt lao ra ngoài ứng chiến.
Núi tuyết quanh năm lạnh giá, gần chư chẳng có loài động vật hay thực vật nào có thể sống sót trong điều kiện khắc nghiệt như vậy. Từng trận cuồng phong như nuốt chửng bất cứ kẻ xâm phạm nào dám bén mảng đến đây, tiếng rít gào của gió và tuyết làm hạn chế tầm nhìn phía trước, ba con tuấn mã kéo xe càng không dám tiếp tục cất bước, chỉ dám đứng ngay dưới chân núi mà ngân tiếng hí vang trời. Ba người ngồi trong xe ngựa biết rõ chuyến đi lần này sẽ vô cùng khó khăn, nhưng tinh thần dũng cảm như ngọn lửa bao trùm lấy sự sợ hãi ban đầu, cả ba quyết định bước xuống xe ngựa, bắt đầu cuộc hành trình chinh phục vùng núi nổi danh nguy hiểm này.
Lục Vân dặn dò vài điều với người đánh xe, hắn đã chuẩn bị sẵn ba túi nhỏ chứa một số đồ dùng sinh tồn cần thiết đưa cho Bích Trà và Nam Tuyết, cả ba nâng bước về phía trước. Vùng núi tuyết tại Tề quốc cất chứa rất nhiều kì trân dị bảo hiếm gặp, thu hút biết bao nhiêu kẻ ôm mộng đổi đời, chỉ đáng tiếc thiên vận trêu ngươi, một trăm người đến chỉ có một người trở về. Chẳng ai biết rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì, nhưng bất kì ai sống sót trở về từ nơi đó đều chân thành khuyên những kẻ tò mò một câu: " Tuyệt đối đừng bao giờ lên đó".
Bích Trà được bao bọc trong bộ y phục dày được dệt bằng vải bông và lông thú, gương mặt chỉ lộ ra đúng hai con mắt, nhìn nàng nhỏ bé như chú sóc nhỏ đáng yêu đang chạy nhảy trên nền tuyết trắng. Lục Vân và Nam Tuyết đi hai bên bảo hộ nàng ở giữa, cả ba người được kết nối với nhau bằng một sợi dây thừng dài quấn quanh eo. Bầu trời tuyết rơi dày đặc, từng trận gió rét lạnh cuốn tuyết tung bay tán loạn trong không trung. Bích Trà và Nam Tuyết khi ngồi trên xe ngựa đã được Lục Vân cho xem hình ảnh về hoa Tế Nguyệt, loài hoa này có màu đỏ như máu, mọc ở trên tảng đá, kích thước mỗi bụi hoa to bằng lòng bàn tay, hình dạng hoa gần giống với hoa phượng. Sở dĩ loài hoa này khó tìm kiếm, một phần là vì thời gian phát triển của chúng. Một chu kì sinh trưởng kéo dài năm mươi năm, đến khi hoa nở hoàn toàn sẽ tồn tại thêm khoảng mười ngày.
Lục Vân sử dụng ống nhòm quan sát quan cảnh xung quanh, vì tầm nhìn bị hạn chế nên chẳng thể nhìn rõ hướng đi, chỉ có thể sử dụng la bàn để định vị phương hướng. Nam Tuyết thấy một hang đá tự nhiên cách vị trí của mọi người không quá xa, hắn lên tiếng báo với mọi người:
" Phía trước có hang đá, chúng ta tạm thời vào đó nghỉ ngơi một lát".
" Được". Lục Vân đồng ý. Cả ba hướng về phía hang đá mà Nam Tuyết chỉ điểm. Vừa tiến vào bên trong không gian nhỏ của hang đá, Bích Trà thở phào một hơi. Tiếng gió ở bên ngoài như muốn xé toạc thính giác của nàng, nàng khó khăn kéo phần áo che gương mặt uống một chút nước, rồi đưa túi nước về phía Nam Tuyết. Nam Tuyết vươn tay lấy túi nước, đồng thời lấy túi đồ ăn đưa đến tay nàng. Bích Trà mở túi đồ ăn, bên trong có một ít màn thầu và lương khô, màn thầu đã bị đông cứng từ lâu, nàng lấy một cái gõ gõ trên vách đá tạo ra tiếng cốc cốc. Lục Vân nhìn động tác của nàng, hắn cười cười lắc đầu, lại lục trong túi đồ lấy ra vài viên kẹo ngọt đưa đến hai người:
" Hiện tại ở đây không có củi, chúng ta không thể sử dụng lửa để làm nóng đồ ăn. Ta có một ít kẹo ngọt, hay là hai người cứ ăn kẹo trước".
" Đa tạ". Bích Trà cảm ơn Lục Vân. Nàng chọn lấy bốn viên kẹo ngọt rồi đặt vào lòng bàn tay Nam Tuyết hai viên. Kẹo ngọt vị mật ong tan chảy trong miệng, hương vị ngọt ngào khiến nàng vui vẻ híp mắt lại. Nàng đưa bày tay ôm lấy hai má tròn vo đang ửng đỏ vì lạnh. Nghĩ nghĩ điều gì, Bích Trà hướng đến Lục Vân hỏi:
" Lục Vân, huynh năm nay bao nhiêu tuổi?".
" Sao vậy?".
" Ta nghe nói huynh là đệ nhất thần y, chắc huynh rất tài giỏi. Người xưa có câu ' Tài không đợi tuổi ', nhưng ngộ ngỡ huynh đã là một lão niên, lại dùng tài năng của mình điều chế ra thuốc cãi lão hoàn đồng thì sao?".
Lời nói của nàng không phải không có căn cứ. Từ sau nhiệm vụ do thám [ Ngọc ấn gia truyền ], nàng mới thật sự tin trên đời này có thuật cãi lão hoàn đồng. Ngỡ như Lục Vân cũng có bí pháp tương tự, vậy chẳng phải hắn tài giỏi là nhờ kinh nghiệm hơn thiên phú hay sao.
Lục Vân đang uống nước, lại bị suy nghĩ thú vị của nàng làm cho sặc nước mà ho khan. Bình ổn lại cảm xúc, hắn nhìn vào đôi mắt trông mong của nàng, thở dài một hơi rồi trả lời:
" Ta năm nay hai mơi lăm tuổi, vẫn còn là nam tử tuấn tú trẻ tuổi. Ta không biết điều chế thuốc cãi lão hoàn đồng, càng không vì muốn danh xưng ấy mà ép buộc bản thân trẻ lại thêm vài chục tuổi đâu".
Nam Tuyết nhắm mắt khoang tay dựa vào vách đá nghỉ ngơi, hắn cũng lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai người, cũng không hiểu vì sao nàng hỏi như vậy. Nhưng khi nghe câu sau của nàng, hắn cũng bị bất ngờ đến mức khóe miệng giật giật. Nàng quả nhiên là một nữ tử thú vị nhất mà hắn từng được tiếp xúc, càng gần gũi với nàng, hắn lại cảm thấy nàng có nhiều tính cách mà hắn chưa từng được biết. Cảm nhận được ánh mắt của Bích Trà đang hướng về mình, Nam Tuyết cũng lên tiếng:
" Hai mươi sáu".
" Ta năm nay mười sáu tuổi, hai huynh đừng gọi ta là cô nương, hãy gọi ta là muội muội hay Bích Trà. Vậy nhé".
Lục Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nam Tuyết thì không biểu hiện gì. Bích Trà đứng lên tiến đến gần miệng hang, cơn bão tuyết vừa mới kết thúc, bầu trời cũng thoáng đãng hơi lúc trước. Nàng chỉ tay ra bên ngoài:
" Bão tuyết kết thúc rồi, chúng ta có thể tiếp tục lên đường chứ?"
Nam Tuyết từ từ mở mắt, hắn tiến đến gần nàng, đưa tay luồng sợi dây thừng qua eo nàng cột chặt lại, dặn dò:
" Dù sao nơi này cũng thập phần nguy hiểm, giữ an toàn cho bản thân là quan trọng nhất".
Lục Vân nắm một phần đầu dây thừng tự cột vào eo của bản thân, nói nhỏ:
" Địa hình núi tuyết phúc tạp, ba người đi chung cùng nhau sẽ dễ bề hỗ trợ. Chúng ta xuất phát thôi".
Cả ba người lại tiếp tục lên đường, trên đường đi bắt gặp không ít những xác người đã chết cóng, một số xác lại bị khiếm khuyết vài bộ phận trên cơ thể. Có một loài cỏ tên là Diễm La phát triển nhờ vào dinh dưỡng từ xác chết. Lục Vân tiến đến một bụi cỏ xanh tốt trên ngực của một xác chết, vừa đưa tay hái lấy vừa phổ cập kiến thức cho hai người bên cạnh. Bích Trà nhìn xác chết, lại đưa ánh mắt nhìn về dãy núi xa xa. Để tìm kiếm những kì trân dị bảo, thảo vật quý hiếm mà biết bao nhiêu người đã bỏ mạng tại đây. Cuộc đời vốn dĩ chẳng ai biết trước, tương lai cũng giống như mù sương, cứ sống trọn một ngày, không vướng tiếc nuối, đó mới là hạnh phúc đích thực.
...
Đợt bão tuyết tiếp theo kết thúc, trời cũng đã chiều tối. Về đêm nhiệt độ nơi này giảm xuống cực nhanh, mọi người nhanh chóng tìm một góc khuất trong tán rừng trơ trọi, nhanh chóng chặt cây dựng liều trú ẩn qua đêm. Ngọn lửa ấm áp được đốt lên xua tan lạnh giá xung quanh, cả ba người ngồi đối diện nhau, trên tay cầm những củ khoai và màn thầu đã được xiên qua nhánh cây hơ hơ trên đóm lửa lớn. Nam Tuyết lấy tay kiểm tra độ chín của khoai, lại đưa trở lại vào lửa để làm chín. Lục Vân vừa cắn miếng màn thầu, vừa dùng ánh sáng của lửa nhìn kĩ hơn những dòng văn tự trên một cuốn sách y cũ kỹ. Bích Trà vui vẻ xoay củ khoai thành vòng tròn, trong miệng ngân nga một khúc hát không rõ lời.
Ban ngày, con người phải chống trọi với từng đợt bão tuyết và gió lốc, vượt muôn trùng địa hình hiểm trở với tâm thể sẵn sàng khám phá. Nhưng đêm đến, một khi tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng biến mất sau ngọn núi cao kia, những nơi xa lại và bí ẩn sẽ xuất hiện đầy rẫy mối nguy hiểm không báo trước. Chúng có thể là động vật, thực vật, khí độc, thậm chí là con người. Chúng rình rập và cắn nuốt những kẻ xấu số không sành sỏi khả năng sinh tồn. Và một khi có thứ gì đó rơi vào tầm ngắm của chúng, liệu rằng thứ đó có thể bình anh sống sót qua một đêm dài đằng đẵng. Đứng trên vách núi không cao, một con sói đầu đàn nhe răng nhìn về phía túp liều đang phát sáng nhờ vào ánh sáng của lửa trại. Đàn sói phải hơn năm mươi con đàn dần xuất hiện bao thành một vòng tròn khép kín, con nào cũng miệng mồm nước dãi, chỉ chực chờ hiệu lệnh của con sói đầu đàn trên cao là sẽ điên cuồng lao vào cấu xé ba người bên trong túp lều kia.
Bỗng nhiên, tiếng sói tru hồi dài khiến ba người đang ngồi làm việc dừng động tác. Bích Trà im lặng nghe ngóng âm thanh. Lục Vân ánh mắt âm trầm, khóe miệng nhếch lên:
" Có vẻ như nơi này không hẳn là khắc nghiệt như lời đồn, chúng ta sắp có thịt để ăn rồi".
Nam Tuyết và Bích Trà ngồi đối diện nhau, bàn tay từ từ đặt lên vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Tiếng bước chân dồn dập từ bốn phía lao đến túp liều, cả ba người đồng loạt lao ra ngoài ứng chiến.