Chương 21: Vùng núi tuyết (2)
Đàn sói đói khát đông không đếm xuể nối đuôi nhau chạy đến ba người đứng đó, từng nhát kiếm chém xuống như đoạt mạng ngay tức khắc, nhưng dường như lũ sói không biết sợ hãi là gì, trong đôi mắt mãnh thú chỉ có thèm khát. Bích Trà nhảy lên không trung tránh né thân ảnh sói đang vồ tới, cung tên nhắm thẳng bắn trúng một con sói khác đang nhào lên chực muốn cổ của Lục Vân. Lục Vân tuy là thần y nổi danh, nhưng về võ thuật chỉ có thể xem là đủ dùng, đối với tình thế khó khăn này hắn có vẻ bất lợi hơn hẳn so với hai người còn lại. Bích Trà hét lớn:
" Nam Tuyết, bảo vệ Lục Vân".
Nam Tuyết nghe tiếng gọi, nhanh chóng dùng khinh công bay đến áp sát sau lưng Lục Vân hỗ trợ. Bích Trà giương cung tên bắn những con sói có bề ngoài to lớn, bản thân lại phải quan sát thế trận xung quanh. Mũi tên cuối cùng cũng đã phóng ra, nàng dứt khoát ném cung tên sang một bên, bàn tay vòng đến bên eo nhỏ nhắn dùng lực, Bác Nhã Kiếm ánh vàng sáng chói nương theo bàn tay nàng hiện ra tham chiến.
Lục Vân bị sói cắn ở cổ chân, vết máu kích thích khứu giác nhạy bén của thú săn mồi, bầy sói trực tiếp đổi mục tiêu từ ba người thành một người, dùng toàn lực muốn tranh đoạt thành công nam tử bị thương kia. Bích Trà và Nam Tuyết nhanh chóng bảo hộ Lục Vân bên trong, hai trường kiếm tạo thành những đường cong đẹp mắt hất tung lũ sói dám bén mãn lại gần. Con sói đầu đàn từ lúc bắt đầu trận chiến đến bây giờ vẫn đứng uy nghi trên cao quan sát phía dưới, ánh mắt đăm chiêu như đang toan tính điều gì đó.
Cuộc tàn sát cứ thế trôi qua một đêm, đến khi tia nắng đầu tiên của mặt trời xuất hiện, tiếng sói ở đâu đó bỗng tru dài một hơi. Nhận lệnh từ sói đầu đàn, bầy sói dừng động tác tấn công, nhe ranh đe dọa ba thân ảnh quật cường trước mặt rồi mới chấp nhận rút quân. Đợi đến khi bầy sói đã đi xa, ba người mới thở dài một hơi. Bích Trà trực tiếp ngồi phịch xuống đất một tiếng, hai tay chống thẳng ra sau thở dốc vì mệt. Nam Tuyết cầm kiếm vút mạnh lên không trung để máu văng ra, sau đó tra kiếm trở lại vào vỏ. Lục Vân ngồi xuống tảng đá nhỏ bên cạnh, kéo ống quần lên xử lý vết thương ở chân. Vết cắn của sói không quá sâu, chỉ là thương ngoài da, khử trùng và đắp một ít thuốc sẽ không sao.
Nam Tuyết nhìn xác sói nằm là liệt khắp nơi, màu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng tạo thành cảnh tượng kinh dị khó tả. Hắn dời ánh mắt về bóng lưng nữ tử đang ngồi cách hắn vài bước chân, nàng mang trên người bộ lông thú màu nâu đất, phía sau lưng nàng có gì đó ướt ướt. Nam Tuyết giơ chân bước qua từng xác sói tiến đến khụy một gối ở đằng sau nàng, hắn đưa ngón tay chạm vào phần ướt đó, không ngờ đó chính là máu. Nam Tuyết sững sờ vài giây, lại cẩn thận quan sát kĩ hơn như muốn củng cố quan điểm của mình. Phần áo lông thú của nàng đã bị xé rách tạo thành mấy đường dài thẳng tắp, vết máu theo đó mà chảy ra ướt đẫm một mảng rộng sau lưng. Hắn không thể hiểu được, với vết thương thế này mà nàng lại không hề có cảm giác đau đớn nào sao?
Nam Tuyết vỗ vai Bích Trà, nàng mệt nhọc nghiêng đầu nhìn bàn tay hắn đang đặt trên vai nàng, hỏi:
" Có chuyện gì sao?"
" Nàng có đau không?"
" Đau gì? Ta không hiểu".
" Vết thương sau lưng nàng là từ khi nào có?"
Bích Trà nghe câu hỏi của hắn, nàng cười cười trả lời:
" Lúc nãy không cẩn thận nên bị cào trúng một phát, chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao".
Lục Vân nghe tin Bích Trà bị thương, hắn cũng bước đến kiểm tra. Nhìn vào vết thương trên người nàng cũng xuýt chút dọa cả hắn rồi. Hắn nhìn vào gương mặt của nàng, làn da nàng đã tái xanh vì mất nhiều máu. Bích Trà nhìn thần sắc của Lục Vân, lại xoay người nhìn Nam Tuyết. Nàng trấn an hai nam tử trước mặt:
" Yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Nãy giờ đánh nhau mệt quá, ta có chút buồn ngủ, đợi ta ngủ một lát rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường nhé". Nói xong, nàng nhắm mắt ngã người về phía Lục Vân, chẳng còn biết gì.
Nam Tuyết tiến đến ôm Bích Trà vào trong người đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Túp lều nhỏ đã bị sập, bọ hắn cần phải tìm một nơi nào đó để xử lý vết thương cho nàng. Lục Vân sực nhớ đến một hang nhỏ cách đây không xa mà hắn từng nhìn thấy khi đi ngang qua, cả hai thu dọn hành lý rồi nhanh chóng lên đường.
Bên trong hang động, Bích Trà vì vết thương nhiễm trùng mà cơ thể sốt nóng. Nam Tuyết chế biến và làm chín thịt sói cùng đồ ăn, Lục Vân thì bận xử lý vết thương trên lưng của nàng. Bích Trà dần mở mắt, đầu óc nàng quay cuồng không phân định rõ phương hướng, nàng quan sát hang động xa lạ rồi lại xoay đầu nhìn về nam tử đang bôi thuốc trên lưng nàng. Nhìn thấy ánh mắt nàng, Lục Vân vẻ mặt bình thản tiếp tục việc của mình:
" Cô nương không cần ngại, đối với người làm y, nam tử đều như nhau".
Bích Trà mỉm cười đáp: " Đa tạ ngài đã giúp ta, ngài cứ tiếp tục công việc của mình đi".
Sau khi đã băng bó vết thương cẩn thận, Bích Trà được cho uống viên thuốc hạ nhiệt rồi cũng từ từ ngồi dậy. Nàng nâng mũi hít hít mùi hương của thịt lan tỏa trong không gian, bước chân vô thức lần mò ngồi đối diện Nam Tuyết đang cầm xiên thịt nướng trên lửa. Nam Tuyết bị vẻ mặt ham ăn của nàng chọc cười, hắn cong cong khóe miệng vươn cánh tay dài đưa xiên qua đã chín đến trước mặt nàng. Bích Trà cảm ơn một tiếng, bàn tay cầm lấy xiên thịt cắn lấy một miếng. Nàng vừa ăn thịt, vừa hỏi hai nam tử về hành trình đi sắp tới. Dựa theo lộ trình đã được đề ra, cả ba người sẽ tiếp tục tiến về phía Nam, hiện tại đã đi đường một nửa chặng đường.
Lục Vân là một người thông minh sắc xảo, lúc xảy ra trận chiến với bầy sói, hắn đã chú ý đến cách tấn công của bầy sói. Bọ chúng trông không giống như thú hoang săn mồi, mà giống như đàn thú đã được huấn luyện tỉ mỉ, lối đánh và cách ra đòn cũng tinh vi và ác độc hơn thú hoang khác. Đặc biệt là lúc tiếng sói vang vọng lúc đầu trận và cuối trận, thông thường sói đầu đàn sẽ trực tiếp tham chiến, chứ không phải lẳng lặng đứng ở góc khuất ra lệnh.
Lục Vân chìm đắm trong suy nghĩ riêng, Bích Trà gọi hắn đến lần thứ ba mới bừng tỉnh. Nhìn đôi mắt tò mò của nàng, hắn từ tốn nói ra suy nghĩ của mình. Nam Tuyết cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Lục Vân. Bích Trà ngầm đánh giá sự việc, kết hợp với những thông tin họ biết được về sự tích bí ẩn đầy rẫy nguy hiểm của vùng núi tuyết Tề quốc này, nàng dám chắc chắn một điều rằng vùng núi này đang có người ở, còn là một người rất tài giỏi trong việc thu phục thú rừng. Chuyến đi lần này đầy rẫy nguy hiểm không lường trước, các nàng vừa đi được một nửa chặng đường đã gặp phải phục kích thế này, liệu rằng con đường phía trước sẽ xuất hiện thêm những nguy hiểm chết người khác. Nam Tuyết và Lục Vân dù gì cũng đến đây vì tìm nguyên liệu điều chế giải dược cho nàng, lỡ như bọn họ gặp phải chuyện gì, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
" Chúng ta không đi tiếp nữa, quay trở về thôi". Bích Trà bỗng lên tiếng.
" Vì sao?". Lục Vân khó hiểu nhìn nàng.
" Vùng núi tuyết này không hề đơn giản, ta không muốn hai người các huynh gặp nguy hiểm. Dù gì ta cũng đã có thuốc áp chế độc Băng Tâm, vậy thì cần gì tìm kiếm nguyên liệu điều chế giải dược làm gì chứ. Hoa Tế Nguyệt cũng không biết có thật hay không, mạng sống không còn thì thật vô nghĩa". Bích Trà nhấc vai tùy tiên trả lời.
" Không được bỏ cuộc. Dù sao chúng ta cũng đã đi được đến chặng đường này, không thể nói trở về là trở về". Lục Vân không đồng ý quan điểm của nàng, hắn thật sự muốn tiếp tục cuộc hành trình này, không phải là vì muốn tìm bằng được loài hoa trong truyền thuyết kia, mà là hắn thật sự muốn biết rõ một điều khiến hắn băn khoăn suốt hơn 10 năm nay, ngay tại vùng núi tuyết này.
Nam Tuyết lẳng lặng nghe hai người cứ thế đáp trả nhau, mỗi người đều có những lập luận của riêng mình. Nàng không muốn mọi người gặp nguy hiểm, Lục Vân lại không muốn cả ba bỏ cuộc. Cuộc tranh luận trải qua gần nửa canh giờ cho đến khi Nam Tuyết lên tiếng:
" Đừng cãi nhau nữa. Ta biết nàng đang lo lắng cho an nguy của chúng ta, nhưng chúng ta đều là tình nguyện đi cùng nàng, nàng không cần tự trách hay ôm hết trách nhiệm về mình. Cứ tin tưởng vào năng lực của bản thân, chúng ta chắc chắn sẽ làm được".
Bích Trà nhìn về Nam Tuyết, lại nhìn về Lục Vân. Nàng cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, tâm trạng nàng hiện tại rất tệ. Nàng hiểu rằng hai nam tử này sẽ cố chấp muốn tiếp tục chặng đường, và nàng cũng thật sự muốn tìm hoa Tế Nguyệt đó. Dù sau việc đến đây cũng đã thông quan sự thống nhất của ba người, cả ba sẽ đồng hành cùng nhau chinh phục vùng núi tuyết nguy hiểm xứng danh của Tề quốc, khám phá những điều bí ẩn tại đây. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cả ba người sẽ cùng nhau trải qua tất cả, quyết không bỏ lại bất kì một ai.
" Nam Tuyết, bảo vệ Lục Vân".
Nam Tuyết nghe tiếng gọi, nhanh chóng dùng khinh công bay đến áp sát sau lưng Lục Vân hỗ trợ. Bích Trà giương cung tên bắn những con sói có bề ngoài to lớn, bản thân lại phải quan sát thế trận xung quanh. Mũi tên cuối cùng cũng đã phóng ra, nàng dứt khoát ném cung tên sang một bên, bàn tay vòng đến bên eo nhỏ nhắn dùng lực, Bác Nhã Kiếm ánh vàng sáng chói nương theo bàn tay nàng hiện ra tham chiến.
Lục Vân bị sói cắn ở cổ chân, vết máu kích thích khứu giác nhạy bén của thú săn mồi, bầy sói trực tiếp đổi mục tiêu từ ba người thành một người, dùng toàn lực muốn tranh đoạt thành công nam tử bị thương kia. Bích Trà và Nam Tuyết nhanh chóng bảo hộ Lục Vân bên trong, hai trường kiếm tạo thành những đường cong đẹp mắt hất tung lũ sói dám bén mãn lại gần. Con sói đầu đàn từ lúc bắt đầu trận chiến đến bây giờ vẫn đứng uy nghi trên cao quan sát phía dưới, ánh mắt đăm chiêu như đang toan tính điều gì đó.
Cuộc tàn sát cứ thế trôi qua một đêm, đến khi tia nắng đầu tiên của mặt trời xuất hiện, tiếng sói ở đâu đó bỗng tru dài một hơi. Nhận lệnh từ sói đầu đàn, bầy sói dừng động tác tấn công, nhe ranh đe dọa ba thân ảnh quật cường trước mặt rồi mới chấp nhận rút quân. Đợi đến khi bầy sói đã đi xa, ba người mới thở dài một hơi. Bích Trà trực tiếp ngồi phịch xuống đất một tiếng, hai tay chống thẳng ra sau thở dốc vì mệt. Nam Tuyết cầm kiếm vút mạnh lên không trung để máu văng ra, sau đó tra kiếm trở lại vào vỏ. Lục Vân ngồi xuống tảng đá nhỏ bên cạnh, kéo ống quần lên xử lý vết thương ở chân. Vết cắn của sói không quá sâu, chỉ là thương ngoài da, khử trùng và đắp một ít thuốc sẽ không sao.
Nam Tuyết nhìn xác sói nằm là liệt khắp nơi, màu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng tạo thành cảnh tượng kinh dị khó tả. Hắn dời ánh mắt về bóng lưng nữ tử đang ngồi cách hắn vài bước chân, nàng mang trên người bộ lông thú màu nâu đất, phía sau lưng nàng có gì đó ướt ướt. Nam Tuyết giơ chân bước qua từng xác sói tiến đến khụy một gối ở đằng sau nàng, hắn đưa ngón tay chạm vào phần ướt đó, không ngờ đó chính là máu. Nam Tuyết sững sờ vài giây, lại cẩn thận quan sát kĩ hơn như muốn củng cố quan điểm của mình. Phần áo lông thú của nàng đã bị xé rách tạo thành mấy đường dài thẳng tắp, vết máu theo đó mà chảy ra ướt đẫm một mảng rộng sau lưng. Hắn không thể hiểu được, với vết thương thế này mà nàng lại không hề có cảm giác đau đớn nào sao?
Nam Tuyết vỗ vai Bích Trà, nàng mệt nhọc nghiêng đầu nhìn bàn tay hắn đang đặt trên vai nàng, hỏi:
" Có chuyện gì sao?"
" Nàng có đau không?"
" Đau gì? Ta không hiểu".
" Vết thương sau lưng nàng là từ khi nào có?"
Bích Trà nghe câu hỏi của hắn, nàng cười cười trả lời:
" Lúc nãy không cẩn thận nên bị cào trúng một phát, chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao".
Lục Vân nghe tin Bích Trà bị thương, hắn cũng bước đến kiểm tra. Nhìn vào vết thương trên người nàng cũng xuýt chút dọa cả hắn rồi. Hắn nhìn vào gương mặt của nàng, làn da nàng đã tái xanh vì mất nhiều máu. Bích Trà nhìn thần sắc của Lục Vân, lại xoay người nhìn Nam Tuyết. Nàng trấn an hai nam tử trước mặt:
" Yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Nãy giờ đánh nhau mệt quá, ta có chút buồn ngủ, đợi ta ngủ một lát rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường nhé". Nói xong, nàng nhắm mắt ngã người về phía Lục Vân, chẳng còn biết gì.
Nam Tuyết tiến đến ôm Bích Trà vào trong người đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Túp lều nhỏ đã bị sập, bọ hắn cần phải tìm một nơi nào đó để xử lý vết thương cho nàng. Lục Vân sực nhớ đến một hang nhỏ cách đây không xa mà hắn từng nhìn thấy khi đi ngang qua, cả hai thu dọn hành lý rồi nhanh chóng lên đường.
Bên trong hang động, Bích Trà vì vết thương nhiễm trùng mà cơ thể sốt nóng. Nam Tuyết chế biến và làm chín thịt sói cùng đồ ăn, Lục Vân thì bận xử lý vết thương trên lưng của nàng. Bích Trà dần mở mắt, đầu óc nàng quay cuồng không phân định rõ phương hướng, nàng quan sát hang động xa lạ rồi lại xoay đầu nhìn về nam tử đang bôi thuốc trên lưng nàng. Nhìn thấy ánh mắt nàng, Lục Vân vẻ mặt bình thản tiếp tục việc của mình:
" Cô nương không cần ngại, đối với người làm y, nam tử đều như nhau".
Bích Trà mỉm cười đáp: " Đa tạ ngài đã giúp ta, ngài cứ tiếp tục công việc của mình đi".
Sau khi đã băng bó vết thương cẩn thận, Bích Trà được cho uống viên thuốc hạ nhiệt rồi cũng từ từ ngồi dậy. Nàng nâng mũi hít hít mùi hương của thịt lan tỏa trong không gian, bước chân vô thức lần mò ngồi đối diện Nam Tuyết đang cầm xiên thịt nướng trên lửa. Nam Tuyết bị vẻ mặt ham ăn của nàng chọc cười, hắn cong cong khóe miệng vươn cánh tay dài đưa xiên qua đã chín đến trước mặt nàng. Bích Trà cảm ơn một tiếng, bàn tay cầm lấy xiên thịt cắn lấy một miếng. Nàng vừa ăn thịt, vừa hỏi hai nam tử về hành trình đi sắp tới. Dựa theo lộ trình đã được đề ra, cả ba người sẽ tiếp tục tiến về phía Nam, hiện tại đã đi đường một nửa chặng đường.
Lục Vân là một người thông minh sắc xảo, lúc xảy ra trận chiến với bầy sói, hắn đã chú ý đến cách tấn công của bầy sói. Bọ chúng trông không giống như thú hoang săn mồi, mà giống như đàn thú đã được huấn luyện tỉ mỉ, lối đánh và cách ra đòn cũng tinh vi và ác độc hơn thú hoang khác. Đặc biệt là lúc tiếng sói vang vọng lúc đầu trận và cuối trận, thông thường sói đầu đàn sẽ trực tiếp tham chiến, chứ không phải lẳng lặng đứng ở góc khuất ra lệnh.
Lục Vân chìm đắm trong suy nghĩ riêng, Bích Trà gọi hắn đến lần thứ ba mới bừng tỉnh. Nhìn đôi mắt tò mò của nàng, hắn từ tốn nói ra suy nghĩ của mình. Nam Tuyết cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Lục Vân. Bích Trà ngầm đánh giá sự việc, kết hợp với những thông tin họ biết được về sự tích bí ẩn đầy rẫy nguy hiểm của vùng núi tuyết Tề quốc này, nàng dám chắc chắn một điều rằng vùng núi này đang có người ở, còn là một người rất tài giỏi trong việc thu phục thú rừng. Chuyến đi lần này đầy rẫy nguy hiểm không lường trước, các nàng vừa đi được một nửa chặng đường đã gặp phải phục kích thế này, liệu rằng con đường phía trước sẽ xuất hiện thêm những nguy hiểm chết người khác. Nam Tuyết và Lục Vân dù gì cũng đến đây vì tìm nguyên liệu điều chế giải dược cho nàng, lỡ như bọn họ gặp phải chuyện gì, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
" Chúng ta không đi tiếp nữa, quay trở về thôi". Bích Trà bỗng lên tiếng.
" Vì sao?". Lục Vân khó hiểu nhìn nàng.
" Vùng núi tuyết này không hề đơn giản, ta không muốn hai người các huynh gặp nguy hiểm. Dù gì ta cũng đã có thuốc áp chế độc Băng Tâm, vậy thì cần gì tìm kiếm nguyên liệu điều chế giải dược làm gì chứ. Hoa Tế Nguyệt cũng không biết có thật hay không, mạng sống không còn thì thật vô nghĩa". Bích Trà nhấc vai tùy tiên trả lời.
" Không được bỏ cuộc. Dù sao chúng ta cũng đã đi được đến chặng đường này, không thể nói trở về là trở về". Lục Vân không đồng ý quan điểm của nàng, hắn thật sự muốn tiếp tục cuộc hành trình này, không phải là vì muốn tìm bằng được loài hoa trong truyền thuyết kia, mà là hắn thật sự muốn biết rõ một điều khiến hắn băn khoăn suốt hơn 10 năm nay, ngay tại vùng núi tuyết này.
Nam Tuyết lẳng lặng nghe hai người cứ thế đáp trả nhau, mỗi người đều có những lập luận của riêng mình. Nàng không muốn mọi người gặp nguy hiểm, Lục Vân lại không muốn cả ba bỏ cuộc. Cuộc tranh luận trải qua gần nửa canh giờ cho đến khi Nam Tuyết lên tiếng:
" Đừng cãi nhau nữa. Ta biết nàng đang lo lắng cho an nguy của chúng ta, nhưng chúng ta đều là tình nguyện đi cùng nàng, nàng không cần tự trách hay ôm hết trách nhiệm về mình. Cứ tin tưởng vào năng lực của bản thân, chúng ta chắc chắn sẽ làm được".
Bích Trà nhìn về Nam Tuyết, lại nhìn về Lục Vân. Nàng cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, tâm trạng nàng hiện tại rất tệ. Nàng hiểu rằng hai nam tử này sẽ cố chấp muốn tiếp tục chặng đường, và nàng cũng thật sự muốn tìm hoa Tế Nguyệt đó. Dù sau việc đến đây cũng đã thông quan sự thống nhất của ba người, cả ba sẽ đồng hành cùng nhau chinh phục vùng núi tuyết nguy hiểm xứng danh của Tề quốc, khám phá những điều bí ẩn tại đây. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cả ba người sẽ cùng nhau trải qua tất cả, quyết không bỏ lại bất kì một ai.