Chương : 6
( từ phần này, mình sẽ thay đổi cách xưng hô của hai người kiều lan và chu tiểu lam nhé, mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện nga~)
""Hey...ê, Kiều Lan... Bà sao thế hả, sao sắc mặt kém thế, tui quay lại rồi đây, hay... lại có chuyện gì xảy ra hả, bà... đã xin được sđt của Sở Nam chưa thế?"" Tiểu Lam lo lắng hỏi.
""À tui không có sao, cũng không có chuyện gì cả, chỉ là... bà có định nói cho gia đình bà biết chuyện cái thai không thế?""
""Tui.. tui cũng không biết nữa, bà nhắc đến chuyện này tui mới nhớ tới,tui nghĩ...tìm được cha đứa bé rồi thì mới nói, hoặc cũng có thể tui sẽ trốn ra nước ngoài một khoảng thời gian""
"" Tiểu Lam... nghe tui nói này, có lẽ... bà sẽ không giấu được gia đình bà lâu đâu, vì bà nhớ không? Gia đình bà có 7 đời làm trong ngành y đấy, ngay cả bố mẹ của bà cũng làm trong ngành y, thế thì chuyện bà mang thai, chắc chắn sẽ giấu không được lâu, haiz... biểu hiện mang thai của bà rõ thế cơ mà"" Kiều Lan nói xong liền ngả dựa vào ghế, lấy hai ngón trỏ ấn mạnh vào hai bên thái dương, đầu cô càng lúc cáng đau hơn.Lúc này cô chỉ cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn đối với người bạn duy nhất của cô.Gía như hôm đó, cô kiên trì uống riệu thay cho phù dâu thì sẽ không xảy ra cơ sự này, à mà cũng có thể nói rằng... đáng ra cô không nên mời Tiểu Lam làm phù dâu, Tiểu Lam mà không làm phù dâu thì sẽ cũng không phải uống nhiều riệu đến thế. Đáng tiếc, trên cái thế giới này, ko bao giờ có chữ giá như.....
Tiểu Lam ngồi đối diện Kiều Lan mà cảm thấy đau lòng thay cho bạn. Cô mang thai là chuyện của cô, thế nhưng cô lại vô tình kéo thêm cả Kiều Lan vào chuyện này nữa, đáng ra cô không nên... không nên để cho Kiều Lan biết. Tiểu Lam bây giờ chẳng biết nên làm gì nữa, bình thường cô mạnh mẽ lắm mà, sao bây giờ cô lại yếu đuối thế này, không được cô cần phải mạnh mẽ và quyết liệt lên, đây là chuyện cuả cô, nên cô cần phải tự giải quyết.
"" Tiểu Lan, tui quyết rồi, tui sẽ nói cho gia đình mình biết, cùng lắm thì bị ăn mắng và đuổi ra khỏi nhà thôi, nhưng... không phải tui đã có bà và đứa bé rồi sao! tui bây giờ chằng cần gì nữa, nếu không có nhà để ở thì... ừm... tui sẽ dọn vào kí túc xá để ở, ôi trời có gì đâu, à còn gì nữa nhỉ.... à nhớ rồi, về phía bố mẹ bà thì khỏi lo, mình sẽ giải thích giùm cho, họ thương tui thế chắc không nỡ mắng tui đâu, còn về phía cha đứa bé... thì khỏi tìm cũng được, chuyện này người sai cũng là tui thôi, giờ tìm người ta để làm gì? tui không muốn bị coi là đê tiện đâu"" Tiểu Lam bắt đầu phấn chấn tinh thần, cố gắng nở một nụ cười thật ấm áp và chuẩn chất một tiểu thư khuê các chính hãng, khác hẳn bộ dáng khóc ầm lúc nãy,nói sao được, cô giở mặt nhanh thế cũng chỉ để trấn an cô bạn thân Kiều Lan thôi mà, chẳng sao hết.
"" Nhưng... Tiểu Lam à? bà mới có 20 tuổi thôi, bà còn trẻ lắm, bà còn rất nhiều hoài bão chưa thực hiện được, nếu bây giờ bà chuyển vào kí túc xá thì chuyện bà mang thai sẽ được loan tin khắp cả trường, và rồi tiền đồ bà sẽ phải làm sao cơ chứ, còn cả gia đình bà nữa, họ sẽ không đơn giản là tống cổ cậu ra khỏi nhà, bà không nhớ sao? gia đình bà...7 đời làm trong ngành đông y, nổi tiếng khắp cả cái thành phố này vì tài năng và độ giàu có, không ai là là không biết gia đình nhà họ Chu. Mãi đến đời của bà thì bà mới xin đi học tây y, bà còn nhớ không? Ngày xưa việc bà đi học tây y đã nhận được sự phản đối kịch liệt như thế nào từ gia đình, cũng may... trước bà đã có cặp song sinh long phượng thai tài năng, có thiên phú cực cao trong ngành đông y.2 Người đó là anh chị của bà, cũng may... 2 cái người này đã nối nghiệp đông y rồi nên bà mới được đi học tây y. Nhưng để đi học tây y, bà đã phải cam kết trở thành một vị bác sĩ tài giỏi. Vậy mà bây giờ, chỉ vì việc mang thai mà bà đánh đổi cả tương lai ư? Bà có cam tâm hay không?"" Kiều lan cảm thấy càng ngày càng thương cho cô bạn thân,và càng tự trách bản thân mình hơn, cô lại tiếp tục thờ dài.
"" Tiều Lan à! Mình cam tâm đánh đổi"" Tiểu Lam chấn định nói, tiếp tục nở nụ cười,cô nhẹ nhàng lấy tách trà đã dần nguội ở trên bàn. Có vẻ như nụ cười này của Chu Tiểu Lam đã làm cho quán bầu không khí dịu dàng hơn thì phải. Thay vào đó là một vẻ mặt còn đáng sợ hơn cả diêm vương của Kiều Lan
""Hey...ê, Kiều Lan... Bà sao thế hả, sao sắc mặt kém thế, tui quay lại rồi đây, hay... lại có chuyện gì xảy ra hả, bà... đã xin được sđt của Sở Nam chưa thế?"" Tiểu Lam lo lắng hỏi.
""À tui không có sao, cũng không có chuyện gì cả, chỉ là... bà có định nói cho gia đình bà biết chuyện cái thai không thế?""
""Tui.. tui cũng không biết nữa, bà nhắc đến chuyện này tui mới nhớ tới,tui nghĩ...tìm được cha đứa bé rồi thì mới nói, hoặc cũng có thể tui sẽ trốn ra nước ngoài một khoảng thời gian""
"" Tiểu Lam... nghe tui nói này, có lẽ... bà sẽ không giấu được gia đình bà lâu đâu, vì bà nhớ không? Gia đình bà có 7 đời làm trong ngành y đấy, ngay cả bố mẹ của bà cũng làm trong ngành y, thế thì chuyện bà mang thai, chắc chắn sẽ giấu không được lâu, haiz... biểu hiện mang thai của bà rõ thế cơ mà"" Kiều Lan nói xong liền ngả dựa vào ghế, lấy hai ngón trỏ ấn mạnh vào hai bên thái dương, đầu cô càng lúc cáng đau hơn.Lúc này cô chỉ cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn đối với người bạn duy nhất của cô.Gía như hôm đó, cô kiên trì uống riệu thay cho phù dâu thì sẽ không xảy ra cơ sự này, à mà cũng có thể nói rằng... đáng ra cô không nên mời Tiểu Lam làm phù dâu, Tiểu Lam mà không làm phù dâu thì sẽ cũng không phải uống nhiều riệu đến thế. Đáng tiếc, trên cái thế giới này, ko bao giờ có chữ giá như.....
Tiểu Lam ngồi đối diện Kiều Lan mà cảm thấy đau lòng thay cho bạn. Cô mang thai là chuyện của cô, thế nhưng cô lại vô tình kéo thêm cả Kiều Lan vào chuyện này nữa, đáng ra cô không nên... không nên để cho Kiều Lan biết. Tiểu Lam bây giờ chẳng biết nên làm gì nữa, bình thường cô mạnh mẽ lắm mà, sao bây giờ cô lại yếu đuối thế này, không được cô cần phải mạnh mẽ và quyết liệt lên, đây là chuyện cuả cô, nên cô cần phải tự giải quyết.
"" Tiểu Lan, tui quyết rồi, tui sẽ nói cho gia đình mình biết, cùng lắm thì bị ăn mắng và đuổi ra khỏi nhà thôi, nhưng... không phải tui đã có bà và đứa bé rồi sao! tui bây giờ chằng cần gì nữa, nếu không có nhà để ở thì... ừm... tui sẽ dọn vào kí túc xá để ở, ôi trời có gì đâu, à còn gì nữa nhỉ.... à nhớ rồi, về phía bố mẹ bà thì khỏi lo, mình sẽ giải thích giùm cho, họ thương tui thế chắc không nỡ mắng tui đâu, còn về phía cha đứa bé... thì khỏi tìm cũng được, chuyện này người sai cũng là tui thôi, giờ tìm người ta để làm gì? tui không muốn bị coi là đê tiện đâu"" Tiểu Lam bắt đầu phấn chấn tinh thần, cố gắng nở một nụ cười thật ấm áp và chuẩn chất một tiểu thư khuê các chính hãng, khác hẳn bộ dáng khóc ầm lúc nãy,nói sao được, cô giở mặt nhanh thế cũng chỉ để trấn an cô bạn thân Kiều Lan thôi mà, chẳng sao hết.
"" Nhưng... Tiểu Lam à? bà mới có 20 tuổi thôi, bà còn trẻ lắm, bà còn rất nhiều hoài bão chưa thực hiện được, nếu bây giờ bà chuyển vào kí túc xá thì chuyện bà mang thai sẽ được loan tin khắp cả trường, và rồi tiền đồ bà sẽ phải làm sao cơ chứ, còn cả gia đình bà nữa, họ sẽ không đơn giản là tống cổ cậu ra khỏi nhà, bà không nhớ sao? gia đình bà...7 đời làm trong ngành đông y, nổi tiếng khắp cả cái thành phố này vì tài năng và độ giàu có, không ai là là không biết gia đình nhà họ Chu. Mãi đến đời của bà thì bà mới xin đi học tây y, bà còn nhớ không? Ngày xưa việc bà đi học tây y đã nhận được sự phản đối kịch liệt như thế nào từ gia đình, cũng may... trước bà đã có cặp song sinh long phượng thai tài năng, có thiên phú cực cao trong ngành đông y.2 Người đó là anh chị của bà, cũng may... 2 cái người này đã nối nghiệp đông y rồi nên bà mới được đi học tây y. Nhưng để đi học tây y, bà đã phải cam kết trở thành một vị bác sĩ tài giỏi. Vậy mà bây giờ, chỉ vì việc mang thai mà bà đánh đổi cả tương lai ư? Bà có cam tâm hay không?"" Kiều lan cảm thấy càng ngày càng thương cho cô bạn thân,và càng tự trách bản thân mình hơn, cô lại tiếp tục thờ dài.
"" Tiều Lan à! Mình cam tâm đánh đổi"" Tiểu Lam chấn định nói, tiếp tục nở nụ cười,cô nhẹ nhàng lấy tách trà đã dần nguội ở trên bàn. Có vẻ như nụ cười này của Chu Tiểu Lam đã làm cho quán bầu không khí dịu dàng hơn thì phải. Thay vào đó là một vẻ mặt còn đáng sợ hơn cả diêm vương của Kiều Lan