Chương : 1
Editor: Duẫn Tại Cung, Beta: Khiếu Nguyệt
Lúc Dư Khác Bạch theo Trịnh Tuân về nhà vừa đúng lúc gặp một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất quý phái đang ngồi gọi điện thoại trên ghế sô pha.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn bọn họ, làm vẻ mặt chán ghét nhìn về phía y, rồi tiếp tục nói thêm vài câu với người đang ở đầu dây bên kia, sau đó mới kết thục cuộc trò chuyện.
Điều này làm cho Dư Khác Bạch có chút bất ngờ, y đứng đờ một chỗ, đầu tiên là vặn xoắn góc áo mình, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận kéo ống tay áo Trịnh Tuân, lúc đối phương nhìn lại y dùng ánh mắt hỏi Trịnh Tuân liệu y có nên đi về trước không.
Trịnh Tuân liếc mắt nhìn mẹ, rồi cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy ống tay áo mình, đến khi hắn ngẩng đầu lên, Dư Khác Bạch đã nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ sự do dự và ngỡ ngàng hiếm thấy.
Hắn nhướn mày, vẻ mặt như không có chuyện gì, dùng lưỡi liếm quanh hàm răng, ra quyết định.
Trịnh Tuân đột ngột kéo tay Dư Khác Bạch, sau đó dùng sức đẩy người lên tường để hôn môi.
Dư Khác Bạch bị hành động bất ngờ nên không kịp trở tay, chỉ cảm nhận được bầu không khí rất quái lạ, hai tay y chống trước ngực Trịnh Tuân, dùng sức đẩy ra nhưng không thể thoát khỏi ràng buộc của người nọ, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ chuyện giãy dụa, vừa tiếp nhận nụ hôn này vừa dùng mắt liếc nhìn người phụ nữ kia.
Ánh sáng trong phòng không tốt nhưng y vẫn cảm nhận tường tận ánh mắt mẹ Trịnh Tuân, trong đó có lửa giận, pha lẫn sự căm hận.
Trịnh Tuân từ từ nhắm hai mắt, chăm chú hôn môi Dư Khác Bạch, hắn biết mẹ hắn sẽ dùng ánh mắt và có tâm trạng ra sao khi nhìn bọn hắn, bởi vậy hắn càng thêm sảng khoái, càng không muốn an phận.
Bàn tay Trịnh Tuân liều lĩnh vói vào trong chiếc quần jean màu xanh lam nhạt của Dư Khác Bạch, ngón tay hắn lạnh lẽo, còn vuốt ve đám lông mu làm thân thể y không khỏi run lên.
Mẹ Trịnh Tuân lúc này không nhìn nổi nữa, bà chẳng có tí hứng thú nào mới chuyện làm tình của con trai với một gã đàn ông khác, nội tâm không chịu nổi sự chán ghét, khom lưng nắm lấy chiếc gối trên sô pha ném về phía cửa.
Trịnh Tuân và Dư Khác Bạch vẫn còn đang vuốt ve nhau, hắn mút máp bờ môi của y, lại bắt đầu liếm láp cần cổ thanh mát.
“Đừng…” Từ trước đến nay Dư Khác Bạch vẫn luôn không chịu nổi sự trêu chọc của Trịnh Tuân, đừng nói động đến nơi đó, chỉ cần đối phương vừa vuốt ve vừa hôn thì y đã nhanh chóng có phản ứng rồi.
Mẹ Trịnh bước tới, đến lúc đứng một bên bọn họ, rốt cuộc cũng mở miệng.
“Sau này muốn ầm ĩ thì ra ngoài, đừng có đem loại rác rưởi này về nhà.”
Thái độ của bà vừa kiêu kỳ lại gay gắt nhưng cũng không làm tổn thương đến Dư Khác Bạch.
Y chỉ có chút xấu hổ, cảm giác mình không nên làm loại chuyện này trước mặt mẹ đối phương, tuy rằng y bị ép buộc.
Thực ra Dư Khác Bạch cũng cảm thấy mình chỉ là loại rác rưởi, không da thịt không mặt mũi, không biết xấu hổ, vì ham muốn bản thân mà cam tâm tình nguyện bị một người đàn ông chơi đùa, đây không phải là rác rưởi thì là gì nữa?
Y lại đẩy Trịnh Tuân ra, lòng bàn tay dán lên ngực đối phương.
Trịnh Tuân bị y đẩy ra, lòng không vui bèn mạnh mẽ nút một cái lên cần cổ Dư Khác Bạch, để lại một dấu hôn rõ ràng.
Hẳn ngẩng đầu lên, xiết lấy eo Dư Khác Bạch, vừa ngửi mùi sữa tắm tươi mát ở cổ đối phương vừa mang ngươi vào phòng ngủ, trong lúc đó không thèm nhìn lấy mẹ mình dù chỉ là một cái liếc mắt.
Mẹ Trịnh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bọn hắn, hai hàm răng rung lên cầm cập.
Đây là lần đầu tiên Dư Khác Bạch đến nhà Trịnh Tuân cho dù không phải là lần đầu họ làm tình.
Quần áo y xộc xệch, quỳ trên giường khẩu giao cho Trịnh Tuân, hai tay y ôm chặt chân hắn, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ ám muội.
Ngón tay Trịnh Tuân vuốt ve mái tóc Dư Khác Bạch, vừa mềm mại lại thỏa mái, hắn thực sự rất thích hôn lên đầu Dư Khác Bạch.
“Mẹ tôi nói cái gì em cũng không cần để ý”. Trịnh Tuân khoan khoái thở dài một hơi, đè lên vài Dư Khác Bạch, bắt đầu tự mình ra vào: “Sau này em ở lại đây.”
Dư Khác Bạch há miệng để hắn ra vào, hai má đau nhức, khóe mắt cũng chảy cả lệ.
Y cảm nhận được mùi vị của người đàn ông này, là mùi vì y đã quen thuộc trong hai năm qua, mùi vị không thể nào quen thuộc hơn.Y nghĩ cho dù có một ngày y mất đi khứu giác và vị giác, thì theo bản năng y vẫn sẽ nhận ra được mùi vị chỗ ấy của Trịnh Tuân. Y đưa mắt nhìn Trịnh Tuân, có lẽ do dáng vẻ y quá mức đáng thương khiến cho đối phương có chút không nỡ, bèn lấy tay vỗ nhẹ lên gương mặt y, giống như đang an ủi.
Lòng Dư Khác Bạch có chút bối rối, y không muốn ở lại nhà Trịnh Tuân, cũng không muốn đến quá gần hắn.
Trong hai năm qua, mặc dù Dư Khác Bạch ngủ cùng Trịnh Tuân nhưng không phải là bán.
Cái suy nghĩ thật sự như kĩ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, nhưng y vẫn cần cho mình một tia hy vọng để dựa vào mà sống.
Dư Khác Bạch cũng coi như có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ, tuy rằng kém xa với loại giàu có lắm tiền như Trịnh Tuân nhưng chí ít cũng có điều kiện không tồi. Chỉ có điều năm ấy nhà máycủa cha y phá sản, bèn kéo mẹ y uống thuốc sâu tự vẫn.
Chuyện này vẫn thường xuyên xuất hiện trong xã hội, nhưng vẫn khiến Dư Khác Bạch hoảng loạn thật lâu, y hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa được chuyện này, cảm giác như mình luôn trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Từ nhỏ y đã không quá gần gũi với cha mình, người đàn ông đó để lại cho y ấn tượng rằng ông luôn bận rộn công việc, trong lòng chỉ có nhà máy của mình. Nhưng Dư Khác Bạch vẫn luôn mang trong lòng sự biết ơn và tôn kính dành cho cha, dù sao y có cuộc sống không phải lo lắng cơm áo gạo tiền cũng đều do cha vất vả ngược xuôi làm nên.
Song y không thể hiểu được vì sao ông lại quyết tâm đoạn tuyệt, vì sao lại nhẫn tâm như vậy, trên thế gian này không phải không có những điều khiến ông lo lắng, cũng không nhất thiết phải mất hết hy vọng vào tương lai, vậy vì sao lại muốn tự sát? Đã thế lại còn muốn dẫn mẹ y chết cùng.
Lúc nghe tin được tin này ở trường học, Dư Khác Bạch đã sững sờ rất lâu, nữ cố vấn trẻ nhìn gương mặt không xúc cảm của y, bản thân khóc trước tiên.
Dưới sự giúp đỡ của cố vấn, Dư Khác Bạch trở về quê làm tang lễ, sau đó bị chủ nợ tìm đến cửa nhà.
Dẫn đầu đám người là một gã đàn ông hung ác xăm kín cánh tay, má trái có một vết sẹo rất lớn, bề ngoài vừa xấu xí, đáng sợ nhưng cũng chọc người cười.
Dư Khác Bạch có ấn tượng sâu đậm không gì sánh nổi với gã, bởi vì gã đã cởi quần bắt y khẩu giao.
Gã đàn ông kia có phải người đồng tính không, y mãi cũng không biết được nhưng y nhớ chính mình lúc đó muốn chết mà không được, bị mấy tên tay chân của gã ấn lại, quỳ trên mặt đất, đẩy vào miệng.
Lúc thứ mang theo mùi tanh tưởi của gã tiến vào, trong nháy mắt Dư Khác Bạch muốn nôn mửa, trong dạ dày như cuộn trào như dời núi lấp biển, hận không thể một hơi cắn đứt thứ kia. Nhưng y không làm như vậy, bởi vì gã đã dùng chân chà xát hạ bộ y, cười cợt nói: “Nếu mày dám làm trò gian, tao đốt luôn cả nhà mày.”
Dư Khác Bạch nghĩ đến ông bà mình, hai người già cả bởi vì mất đi cha mẹ y mà nằm liệt giường không dậy nổi.
Đây là lần đầu tiên y thực sự tiếp xúc với dương v*t đàn ông, tràn đầy tanh hôi và chán ghét.
Chắc có lẽ gã kia nghĩ Dư Khác Bạch mới hơn hai mươi tuổi vừa sạch sẽ trắng trẻo lại tươi đẹp, được một thanh niêm mang hơi thở cấm dục như vậy khẩu giao, đúng là làm cho người ta hưng phấn. Cuối cùng gã nhanh chóng bắn ra, làm cho mặt Dư Khác Bạch đều là chất lỏng sền sệt trắng bợt nhớp nhúa buôn nôn.
Gã được hầu hạ đến thoải mái, “khoan dung độ lượng” cho y vài ngày để gom góp tiền, còn vỗ vỗ lên mặt Dư Khác Bạch, vừa hôn nhẹ lên gương mặt hết sức đau đớn của y vừa nhìn sâu vào đôi mắt ngây dại của người đang té trên mặt đất, nói là tối nay sẽ còn đến tìm y.
Sau khi đám người đó rời đi, Dư Khác Bạch nôn đến mù mịt đất trời, trong lòng đem gã đó đâm ngàn nhát dao. Nếu không phải vì ông bà, y hận không thể nhảy thẳng từ trên lầu xuống luôn. Nhưng mà lần này cho dù y chịu đựng thì ông trời cũng không thương y, ông bà y nhanh chóng qua đời.
Ngay đêm hôm y bị người ta làm nhục.
Hai người tuổi đã cao, đau lòng mất đi con cái, sau tang lễ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
Tang lễ của hai người không cần Dư Khác Bạch phải nhúng tay, bởi vì người họ Dư không muốn y đến. Tất cả đều do gia đình y làm nên, tất cả mọi người đều cực kỳ căm hận cha y, người kia chết rồi thì nỗi hận thù này chuyển sang người y. Từ nay về sau y không còn một người thân nào nữa, không còn một ai.
Dư Khác Bạch đứng ngoài cửa bệnh viện, nghĩ đến lời nói của gã đàn ông hung ác đó, không khỏi sợ hãi đến phát điên, suốt đêm chạy về trường học.
Xe lửa buổi tối, chỉ mua được vé đứng, rốt cuộc khi lần nữa đứng trước cổng trường, y đột nhiên không biết gì sao mình còn sống.
Tại lúc đó y rốt cuộc đã có thể hiểu được vì sao cha lại chọn cái chết.
Cuộc sống đôi khi thực sự không còn cho người ta chút hy vọng.
Y đứng yên trước cổng trường rất lâu, dùng thời gian này để sắp xếp kế hoạch đi đến cái chết của bản thân.
Nhưng sau đó y vẫn sống, bởi vì y gặp Trịnh Tuân.
Hết chương 1.
Lâu rồi mới edit lại, truyện này khá là nhẹ nhàng, t làm cũng vui vui và tặng cho 1 người bạn của t, người luôn bên cạnh động viên t. Hôm qua t nghĩ nó máu chó lắm nhưng thì ra k phải, chỉ là nhẹ nhàng thôi. Mong mọi người quan tâm và ủng hộ.
Truyện còn nhiều sai sót, mong mọi người góp ý.
Cái tên truyện nó là Lang tịch có nghĩa là lộn xộn, sự bề bộn,….cuối cùng k có tên nào hợp nên t để nguyên văn luôn.
Lúc Dư Khác Bạch theo Trịnh Tuân về nhà vừa đúng lúc gặp một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất quý phái đang ngồi gọi điện thoại trên ghế sô pha.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn bọn họ, làm vẻ mặt chán ghét nhìn về phía y, rồi tiếp tục nói thêm vài câu với người đang ở đầu dây bên kia, sau đó mới kết thục cuộc trò chuyện.
Điều này làm cho Dư Khác Bạch có chút bất ngờ, y đứng đờ một chỗ, đầu tiên là vặn xoắn góc áo mình, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận kéo ống tay áo Trịnh Tuân, lúc đối phương nhìn lại y dùng ánh mắt hỏi Trịnh Tuân liệu y có nên đi về trước không.
Trịnh Tuân liếc mắt nhìn mẹ, rồi cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy ống tay áo mình, đến khi hắn ngẩng đầu lên, Dư Khác Bạch đã nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ sự do dự và ngỡ ngàng hiếm thấy.
Hắn nhướn mày, vẻ mặt như không có chuyện gì, dùng lưỡi liếm quanh hàm răng, ra quyết định.
Trịnh Tuân đột ngột kéo tay Dư Khác Bạch, sau đó dùng sức đẩy người lên tường để hôn môi.
Dư Khác Bạch bị hành động bất ngờ nên không kịp trở tay, chỉ cảm nhận được bầu không khí rất quái lạ, hai tay y chống trước ngực Trịnh Tuân, dùng sức đẩy ra nhưng không thể thoát khỏi ràng buộc của người nọ, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ chuyện giãy dụa, vừa tiếp nhận nụ hôn này vừa dùng mắt liếc nhìn người phụ nữ kia.
Ánh sáng trong phòng không tốt nhưng y vẫn cảm nhận tường tận ánh mắt mẹ Trịnh Tuân, trong đó có lửa giận, pha lẫn sự căm hận.
Trịnh Tuân từ từ nhắm hai mắt, chăm chú hôn môi Dư Khác Bạch, hắn biết mẹ hắn sẽ dùng ánh mắt và có tâm trạng ra sao khi nhìn bọn hắn, bởi vậy hắn càng thêm sảng khoái, càng không muốn an phận.
Bàn tay Trịnh Tuân liều lĩnh vói vào trong chiếc quần jean màu xanh lam nhạt của Dư Khác Bạch, ngón tay hắn lạnh lẽo, còn vuốt ve đám lông mu làm thân thể y không khỏi run lên.
Mẹ Trịnh Tuân lúc này không nhìn nổi nữa, bà chẳng có tí hứng thú nào mới chuyện làm tình của con trai với một gã đàn ông khác, nội tâm không chịu nổi sự chán ghét, khom lưng nắm lấy chiếc gối trên sô pha ném về phía cửa.
Trịnh Tuân và Dư Khác Bạch vẫn còn đang vuốt ve nhau, hắn mút máp bờ môi của y, lại bắt đầu liếm láp cần cổ thanh mát.
“Đừng…” Từ trước đến nay Dư Khác Bạch vẫn luôn không chịu nổi sự trêu chọc của Trịnh Tuân, đừng nói động đến nơi đó, chỉ cần đối phương vừa vuốt ve vừa hôn thì y đã nhanh chóng có phản ứng rồi.
Mẹ Trịnh bước tới, đến lúc đứng một bên bọn họ, rốt cuộc cũng mở miệng.
“Sau này muốn ầm ĩ thì ra ngoài, đừng có đem loại rác rưởi này về nhà.”
Thái độ của bà vừa kiêu kỳ lại gay gắt nhưng cũng không làm tổn thương đến Dư Khác Bạch.
Y chỉ có chút xấu hổ, cảm giác mình không nên làm loại chuyện này trước mặt mẹ đối phương, tuy rằng y bị ép buộc.
Thực ra Dư Khác Bạch cũng cảm thấy mình chỉ là loại rác rưởi, không da thịt không mặt mũi, không biết xấu hổ, vì ham muốn bản thân mà cam tâm tình nguyện bị một người đàn ông chơi đùa, đây không phải là rác rưởi thì là gì nữa?
Y lại đẩy Trịnh Tuân ra, lòng bàn tay dán lên ngực đối phương.
Trịnh Tuân bị y đẩy ra, lòng không vui bèn mạnh mẽ nút một cái lên cần cổ Dư Khác Bạch, để lại một dấu hôn rõ ràng.
Hẳn ngẩng đầu lên, xiết lấy eo Dư Khác Bạch, vừa ngửi mùi sữa tắm tươi mát ở cổ đối phương vừa mang ngươi vào phòng ngủ, trong lúc đó không thèm nhìn lấy mẹ mình dù chỉ là một cái liếc mắt.
Mẹ Trịnh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bọn hắn, hai hàm răng rung lên cầm cập.
Đây là lần đầu tiên Dư Khác Bạch đến nhà Trịnh Tuân cho dù không phải là lần đầu họ làm tình.
Quần áo y xộc xệch, quỳ trên giường khẩu giao cho Trịnh Tuân, hai tay y ôm chặt chân hắn, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ ám muội.
Ngón tay Trịnh Tuân vuốt ve mái tóc Dư Khác Bạch, vừa mềm mại lại thỏa mái, hắn thực sự rất thích hôn lên đầu Dư Khác Bạch.
“Mẹ tôi nói cái gì em cũng không cần để ý”. Trịnh Tuân khoan khoái thở dài một hơi, đè lên vài Dư Khác Bạch, bắt đầu tự mình ra vào: “Sau này em ở lại đây.”
Dư Khác Bạch há miệng để hắn ra vào, hai má đau nhức, khóe mắt cũng chảy cả lệ.
Y cảm nhận được mùi vị của người đàn ông này, là mùi vì y đã quen thuộc trong hai năm qua, mùi vị không thể nào quen thuộc hơn.Y nghĩ cho dù có một ngày y mất đi khứu giác và vị giác, thì theo bản năng y vẫn sẽ nhận ra được mùi vị chỗ ấy của Trịnh Tuân. Y đưa mắt nhìn Trịnh Tuân, có lẽ do dáng vẻ y quá mức đáng thương khiến cho đối phương có chút không nỡ, bèn lấy tay vỗ nhẹ lên gương mặt y, giống như đang an ủi.
Lòng Dư Khác Bạch có chút bối rối, y không muốn ở lại nhà Trịnh Tuân, cũng không muốn đến quá gần hắn.
Trong hai năm qua, mặc dù Dư Khác Bạch ngủ cùng Trịnh Tuân nhưng không phải là bán.
Cái suy nghĩ thật sự như kĩ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, nhưng y vẫn cần cho mình một tia hy vọng để dựa vào mà sống.
Dư Khác Bạch cũng coi như có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ, tuy rằng kém xa với loại giàu có lắm tiền như Trịnh Tuân nhưng chí ít cũng có điều kiện không tồi. Chỉ có điều năm ấy nhà máycủa cha y phá sản, bèn kéo mẹ y uống thuốc sâu tự vẫn.
Chuyện này vẫn thường xuyên xuất hiện trong xã hội, nhưng vẫn khiến Dư Khác Bạch hoảng loạn thật lâu, y hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa được chuyện này, cảm giác như mình luôn trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Từ nhỏ y đã không quá gần gũi với cha mình, người đàn ông đó để lại cho y ấn tượng rằng ông luôn bận rộn công việc, trong lòng chỉ có nhà máy của mình. Nhưng Dư Khác Bạch vẫn luôn mang trong lòng sự biết ơn và tôn kính dành cho cha, dù sao y có cuộc sống không phải lo lắng cơm áo gạo tiền cũng đều do cha vất vả ngược xuôi làm nên.
Song y không thể hiểu được vì sao ông lại quyết tâm đoạn tuyệt, vì sao lại nhẫn tâm như vậy, trên thế gian này không phải không có những điều khiến ông lo lắng, cũng không nhất thiết phải mất hết hy vọng vào tương lai, vậy vì sao lại muốn tự sát? Đã thế lại còn muốn dẫn mẹ y chết cùng.
Lúc nghe tin được tin này ở trường học, Dư Khác Bạch đã sững sờ rất lâu, nữ cố vấn trẻ nhìn gương mặt không xúc cảm của y, bản thân khóc trước tiên.
Dưới sự giúp đỡ của cố vấn, Dư Khác Bạch trở về quê làm tang lễ, sau đó bị chủ nợ tìm đến cửa nhà.
Dẫn đầu đám người là một gã đàn ông hung ác xăm kín cánh tay, má trái có một vết sẹo rất lớn, bề ngoài vừa xấu xí, đáng sợ nhưng cũng chọc người cười.
Dư Khác Bạch có ấn tượng sâu đậm không gì sánh nổi với gã, bởi vì gã đã cởi quần bắt y khẩu giao.
Gã đàn ông kia có phải người đồng tính không, y mãi cũng không biết được nhưng y nhớ chính mình lúc đó muốn chết mà không được, bị mấy tên tay chân của gã ấn lại, quỳ trên mặt đất, đẩy vào miệng.
Lúc thứ mang theo mùi tanh tưởi của gã tiến vào, trong nháy mắt Dư Khác Bạch muốn nôn mửa, trong dạ dày như cuộn trào như dời núi lấp biển, hận không thể một hơi cắn đứt thứ kia. Nhưng y không làm như vậy, bởi vì gã đã dùng chân chà xát hạ bộ y, cười cợt nói: “Nếu mày dám làm trò gian, tao đốt luôn cả nhà mày.”
Dư Khác Bạch nghĩ đến ông bà mình, hai người già cả bởi vì mất đi cha mẹ y mà nằm liệt giường không dậy nổi.
Đây là lần đầu tiên y thực sự tiếp xúc với dương v*t đàn ông, tràn đầy tanh hôi và chán ghét.
Chắc có lẽ gã kia nghĩ Dư Khác Bạch mới hơn hai mươi tuổi vừa sạch sẽ trắng trẻo lại tươi đẹp, được một thanh niêm mang hơi thở cấm dục như vậy khẩu giao, đúng là làm cho người ta hưng phấn. Cuối cùng gã nhanh chóng bắn ra, làm cho mặt Dư Khác Bạch đều là chất lỏng sền sệt trắng bợt nhớp nhúa buôn nôn.
Gã được hầu hạ đến thoải mái, “khoan dung độ lượng” cho y vài ngày để gom góp tiền, còn vỗ vỗ lên mặt Dư Khác Bạch, vừa hôn nhẹ lên gương mặt hết sức đau đớn của y vừa nhìn sâu vào đôi mắt ngây dại của người đang té trên mặt đất, nói là tối nay sẽ còn đến tìm y.
Sau khi đám người đó rời đi, Dư Khác Bạch nôn đến mù mịt đất trời, trong lòng đem gã đó đâm ngàn nhát dao. Nếu không phải vì ông bà, y hận không thể nhảy thẳng từ trên lầu xuống luôn. Nhưng mà lần này cho dù y chịu đựng thì ông trời cũng không thương y, ông bà y nhanh chóng qua đời.
Ngay đêm hôm y bị người ta làm nhục.
Hai người tuổi đã cao, đau lòng mất đi con cái, sau tang lễ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
Tang lễ của hai người không cần Dư Khác Bạch phải nhúng tay, bởi vì người họ Dư không muốn y đến. Tất cả đều do gia đình y làm nên, tất cả mọi người đều cực kỳ căm hận cha y, người kia chết rồi thì nỗi hận thù này chuyển sang người y. Từ nay về sau y không còn một người thân nào nữa, không còn một ai.
Dư Khác Bạch đứng ngoài cửa bệnh viện, nghĩ đến lời nói của gã đàn ông hung ác đó, không khỏi sợ hãi đến phát điên, suốt đêm chạy về trường học.
Xe lửa buổi tối, chỉ mua được vé đứng, rốt cuộc khi lần nữa đứng trước cổng trường, y đột nhiên không biết gì sao mình còn sống.
Tại lúc đó y rốt cuộc đã có thể hiểu được vì sao cha lại chọn cái chết.
Cuộc sống đôi khi thực sự không còn cho người ta chút hy vọng.
Y đứng yên trước cổng trường rất lâu, dùng thời gian này để sắp xếp kế hoạch đi đến cái chết của bản thân.
Nhưng sau đó y vẫn sống, bởi vì y gặp Trịnh Tuân.
Hết chương 1.
Lâu rồi mới edit lại, truyện này khá là nhẹ nhàng, t làm cũng vui vui và tặng cho 1 người bạn của t, người luôn bên cạnh động viên t. Hôm qua t nghĩ nó máu chó lắm nhưng thì ra k phải, chỉ là nhẹ nhàng thôi. Mong mọi người quan tâm và ủng hộ.
Truyện còn nhiều sai sót, mong mọi người góp ý.
Cái tên truyện nó là Lang tịch có nghĩa là lộn xộn, sự bề bộn,….cuối cùng k có tên nào hợp nên t để nguyên văn luôn.