Chương : 2
Editor: Duẫn Tại Cung, Beta: Khiếu Nguyệt
Dư Khác Bạch quyết tâm tìm đến cái chết, bởi vì y nghĩ trên thế gian này không còn thứ gì để y lưu luyến.Kế hoạch của y tiến hành đâu vào đó, mỗi ngày lại đến gần hơn với cái chết.
Ngày đó là lần đầu tiên y nhìn thấy Trịnh Tuân, y không ngờ mọi chuyện xảy ra sau này lại biến hóa đến nghiêng trời lệch đất như thế.
Đêm hôm đó, Dư Khác Bạch đi lang thang không mục đích, tưởng tượng đến dáng vẻ của mình lúc chết thì đi ngang qua một chiếc xe đang đỗ bên vệ đường, người ngồi bên trong là Trịnh Tuân.Cửa sổ xe mở, ngón tay cầm thuốc của hắn khoát lên kính cửa xe, gió đêm thổi bay tàn thuốc, dính vào áo sơ mi của Dư Khác Bạch.
Y ngẩn người, nhìn lại quần áo bị dính tàn thuốc, lặng lẽ nghe người nọ nói chuyện làm ăn, phí dán mồm cho luật sư mà còn nhiều hơn nợ nhà mình. Y nhớ lại lúc đó, cảm thấy mình lúc ấy bị điên thật rồi, đi đến gần liều lĩnh nói với người đang ngồi nói chuyện điện thoại trong xe: “Có thể cho tôi mượn ít tiền được không?”
Trịnh Tuân nhìn lại y, khi đó chắc hắn nghĩ y bị bệnh tâm thần thât cho nên vẫn tiếp tục nói thêm ít câu với người kia, cuối cùng hít xong điếu thuốc rồi lái xe chạy đi.
Dư Khác Bạch nhìn chiếc xe chạy về hướng xa xa, lòng không mảy may để ý mà rời đi.
Vài ngày sau, Dư Khác Bạch dùng mọi cách để gom góp đủ liều thuốc ngủ, thừa dịp trong kí túc xá không còn ai mới làm một ngụm nuốt hết. Y nghe nói uống thuốc ngủ tự tử không thoải mái đâu, nhưng ít ra vẫn còn toàn thây.
Chỉ là y không chết, được bạn cùng lớp phát hiện rồi đưa đi bệnh viên cấp cứu. Lúc y tỉnh lại, trong ngực không biết có bao nhiêu cảm nghĩ. Phát hiện mình không chết, có chút may mắn lại có chút tiếc nuối. Viện phí, phí điều trị, lại thêm một khoản tiền, y bắt đầu cân nhắc có nên nhảy lầu từ cửa sổ phòng bệnh xuống không.
Lần thứ hai nhìn thấy Trịnh Tuân, Dư Khác Bạch không ngờ đối phương vẫn còn nhớ rõ mình.
“Thực sự thiếu tiền đến mức muốn chết luôn?”
Dư Khác Bạch gật đầu.
Trịnh Tuân vừa đánh giá y vừa hỏi: “Cậu cảm thấy mình có giá trị bao nhiêu?”
Dư Khác Bạch không rõ.
“Cậu thiếu bao nhiêu tiền?”
“Ba triệu rưỡi.”
Trịnh Tuân nở nụ cười, nét mặt khinh miệt, hắn không có cách nào giải thích được tại sao có những người chỉ vì hơn ba triệu mà phải tìm đến cái chết.
“Tôi mua cậu hai năm.” Trịnh Tuân nói: “Cho cậu năm triệu.”
Dư Khác Bạch trợn to hai mắt, không thể tin nổi.
“Giá tôi cho rất cao.” Trịnh Tuân lấy thuốc ra, hít hà một hơi. Mấy hôm trước hắn vừa được cha cho năm triệu, nói là bồi thường cho hắn. Trịnh Tuân không muốn lấy tiền, chỉ muốn cha hắn quay lại cái thời hắn còn là một thằng nhóc.
Nhưng Trịnh Tuân cũng không phải là một nhà từ thiện, với năm triệu, cho dù hắn không muốn cầm lấy nhưng vẫn có nhiều công dụng lắm, ví dụ như chơi một sinh viên chẳng hạn, tiện tay cứu luôn một mạng người. Lúc đó Trịnh Tuân nghĩ hành động này chính là đang tích đức.
“Không được hút thuốc trong bệnh viện.” Dư Khác Bạch nhắc nhở.
“Tôi biết.” Chuông điện thoại Trịnh Tuân vang lên, trước khi nghe điện thoại hắn nói với Dư Khác Bạch: “Không thể hút thuốc nhưng có thể làm tình, tối nay tôi đến tìm cậu.”
Dư Khác Bạch nhìn hắn vừa nhận điện thoại vừa rời đi, y đứng nguyên tại chỗ, xoa xoa bụng mình, thật buồn nôn.
Đứng như lời Trịnh Tuân nói, chín giờ đêm đó, hắn đến tìm Dư Khác Bạch.
“Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Trịnh Tuân nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Dư Khác Bạch cởi sạch sẽ không còn mảnh vải che thân.
“Tôi chưa từng làm.” Lúc nói Dư Khác Bạch có chút chột dạ, y không biết mình giúp tên bặm trợn kia “khẩu giao” có tính là “đã làm” không. Nhưng cậu cũng không có ý muốn cho Trịnh Tuân biết, người này đột nhiên khiến y có cách để tiếp tục tồn tại.
Y nghĩ nếu ông trời đã không muốn nhận y, thì y đành tiếp tục ở lại đây vậy.
“Không sợ.” Trịnh Tuân nói, cúi đầu nhìn chàng trai đang nằm trên giường bệnh, ánh trăng bàng bạc rọi từ bên cửa sổ vào, khiến làn da và sắc mặt của chàng trai càng thêm trắng bệch.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve từ cổ đến hạ thân Dư Khác Bạch, dịu dàng nói: “Lần đầu tiên sẽ có chút không quen.”
Dư Khác Bạch vô cùng khẩn trương, mỗi nơi được Trịnh Tuân mơn trớn qua đều giống như bị kim đâm.
Trịnh Tuân khóa trái phòng bệnh, đem ga giường che kín cửa sổ lại.
Hắn đi tới đi lui, lúc đứng bên giường bệnh, nhẹ nhàng thả tấm chi phiếu lên bàn, sau đó cởi thắt lưng.
Dư Khác Bạch nhớ đến gã đàn ông kia, tanh hôi, chán ghét, trong lòng y ngập tràn sợ hãi, thầm nghĩ muốn cắn đứt đôi dương v*t của người này.
Nhưng không ngờ được trên người Trịnh Tuân không hề có mùi khiến y buồn nôn, mà ngược lại lúc đối phương ôm lấy y, hôn môi y, khiến y nỗi lo lắng trong lòng y rơi xuống. Y có cảm giác mình là một bông bồ công anh, ngay lập tức bị thổi tan, một lần nữa tiếp xúc với người khác. Y vô cùng lạ lẫm, tay chân luống cuống, thậm chí không biết làm sao đáp lại cái ôm của Trịnh Tuân.
Trên giường bệnh chật hẹp, bị hôn môi, bị vuốt ve, mở rộng thân thể.
Lúc Trịnh Tuân bắt đầu tiến vào, y bắt đầu nghĩ, rốt cuộc mình đang làm cái gì đây.
Cuộc sống đột nhiên trật khỏi đường ray, cha mẹ không còn, y thành một kẻ làm ấm giường cho đàn ông.
Trịnh Tuân trước đây thế nào Dư Khác Bạch không biết, nhưng từ khi y bước vào cuộc sống của hắn, y chưa từng thấy Trịnh Tuân lên giường với ai.
Thực ra không phải y quá quan tâm, nói cho cùng giữa hai người cũng chỉ là quan hệ làm thuê, có nhân viên nào lắm miệng xen vào đời sống cá nhân của ông chủ chưa?
Dư Khác Bạch hiểu, y là người đã từng chết một lần, hiện tại chẳng là cái thá gì, cho đến khi hết thời hạn, bắt đầu cuộc sống mới, đó mới chính là điều y mong chờ nhất.
Trịnh Tuân đối xử với y không tồi, chuẩn bị nơi ở cho y, bình thường cũng tặng cái này cái nọ, tính tình cũng dịu dàng và chu đáo, chỉ có điều Dư Khác Bạch hiểu rõ, hai người chỉ đang chơi trò chơi mang tên “bồi bạn” mà thôi.
Hợp đồng kéo dài hai năm, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ có điều hai năm đó cũng đủ để Dư Khác Bạch hình thành thói quen trong cuộc sống. Trịnh Tuân gọi thì đến đuổi thì đi, gặp mặt chỉ để làm tình, sau khi làm xong vừa tẩy rửa vừa hỏi thăm chút tình hình học tập và sinh hoạt.
Thực ra Trịnh Tuân chỉ lớn hơn y có năm tuổi, nhưng bình thường khi hai người chuyện trò, người nọ lại giống như bậc cha chú của y vậy.
Dư Khác Bạch không thích nói quá nhiều chuyện của mình với Trịnh Tuân, bởi vì quan điểm của y là quan hệ hai người có thời hạn, thoáng chốc hai năm trôi qua, cả hai từ biệt nhau, qua lại quá sâu không phải là chuyện tốt.
Y và Trịnh Tuân làm tình ở nhiều nơi như trong xe, trong phòng học, ký túc xá, khách sạn, phòng làm việc của Trịnh Tuân…
Vậy mà trong hai năm qua, y chưa từng ghé nhà Trịnh Tuân. Đây là lần đầu tiên, đã vậy Trịnh Tuân còn mở miệng nói y sau này ở lại đây.
Hắn rút ra khỏi miệng Dư Khác Bạch, y tự nhiên như không nuốt xuống tinh dịch trong miệng, đây là mùi y đã rất quen thuộc. Đưa lau chùi qua khóe miệng, Dư Khác Bạch nói: “Không phải anh định kết hôn sao?”
Dư Khác Bạch quyết tâm tìm đến cái chết, bởi vì y nghĩ trên thế gian này không còn thứ gì để y lưu luyến.Kế hoạch của y tiến hành đâu vào đó, mỗi ngày lại đến gần hơn với cái chết.
Ngày đó là lần đầu tiên y nhìn thấy Trịnh Tuân, y không ngờ mọi chuyện xảy ra sau này lại biến hóa đến nghiêng trời lệch đất như thế.
Đêm hôm đó, Dư Khác Bạch đi lang thang không mục đích, tưởng tượng đến dáng vẻ của mình lúc chết thì đi ngang qua một chiếc xe đang đỗ bên vệ đường, người ngồi bên trong là Trịnh Tuân.Cửa sổ xe mở, ngón tay cầm thuốc của hắn khoát lên kính cửa xe, gió đêm thổi bay tàn thuốc, dính vào áo sơ mi của Dư Khác Bạch.
Y ngẩn người, nhìn lại quần áo bị dính tàn thuốc, lặng lẽ nghe người nọ nói chuyện làm ăn, phí dán mồm cho luật sư mà còn nhiều hơn nợ nhà mình. Y nhớ lại lúc đó, cảm thấy mình lúc ấy bị điên thật rồi, đi đến gần liều lĩnh nói với người đang ngồi nói chuyện điện thoại trong xe: “Có thể cho tôi mượn ít tiền được không?”
Trịnh Tuân nhìn lại y, khi đó chắc hắn nghĩ y bị bệnh tâm thần thât cho nên vẫn tiếp tục nói thêm ít câu với người kia, cuối cùng hít xong điếu thuốc rồi lái xe chạy đi.
Dư Khác Bạch nhìn chiếc xe chạy về hướng xa xa, lòng không mảy may để ý mà rời đi.
Vài ngày sau, Dư Khác Bạch dùng mọi cách để gom góp đủ liều thuốc ngủ, thừa dịp trong kí túc xá không còn ai mới làm một ngụm nuốt hết. Y nghe nói uống thuốc ngủ tự tử không thoải mái đâu, nhưng ít ra vẫn còn toàn thây.
Chỉ là y không chết, được bạn cùng lớp phát hiện rồi đưa đi bệnh viên cấp cứu. Lúc y tỉnh lại, trong ngực không biết có bao nhiêu cảm nghĩ. Phát hiện mình không chết, có chút may mắn lại có chút tiếc nuối. Viện phí, phí điều trị, lại thêm một khoản tiền, y bắt đầu cân nhắc có nên nhảy lầu từ cửa sổ phòng bệnh xuống không.
Lần thứ hai nhìn thấy Trịnh Tuân, Dư Khác Bạch không ngờ đối phương vẫn còn nhớ rõ mình.
“Thực sự thiếu tiền đến mức muốn chết luôn?”
Dư Khác Bạch gật đầu.
Trịnh Tuân vừa đánh giá y vừa hỏi: “Cậu cảm thấy mình có giá trị bao nhiêu?”
Dư Khác Bạch không rõ.
“Cậu thiếu bao nhiêu tiền?”
“Ba triệu rưỡi.”
Trịnh Tuân nở nụ cười, nét mặt khinh miệt, hắn không có cách nào giải thích được tại sao có những người chỉ vì hơn ba triệu mà phải tìm đến cái chết.
“Tôi mua cậu hai năm.” Trịnh Tuân nói: “Cho cậu năm triệu.”
Dư Khác Bạch trợn to hai mắt, không thể tin nổi.
“Giá tôi cho rất cao.” Trịnh Tuân lấy thuốc ra, hít hà một hơi. Mấy hôm trước hắn vừa được cha cho năm triệu, nói là bồi thường cho hắn. Trịnh Tuân không muốn lấy tiền, chỉ muốn cha hắn quay lại cái thời hắn còn là một thằng nhóc.
Nhưng Trịnh Tuân cũng không phải là một nhà từ thiện, với năm triệu, cho dù hắn không muốn cầm lấy nhưng vẫn có nhiều công dụng lắm, ví dụ như chơi một sinh viên chẳng hạn, tiện tay cứu luôn một mạng người. Lúc đó Trịnh Tuân nghĩ hành động này chính là đang tích đức.
“Không được hút thuốc trong bệnh viện.” Dư Khác Bạch nhắc nhở.
“Tôi biết.” Chuông điện thoại Trịnh Tuân vang lên, trước khi nghe điện thoại hắn nói với Dư Khác Bạch: “Không thể hút thuốc nhưng có thể làm tình, tối nay tôi đến tìm cậu.”
Dư Khác Bạch nhìn hắn vừa nhận điện thoại vừa rời đi, y đứng nguyên tại chỗ, xoa xoa bụng mình, thật buồn nôn.
Đứng như lời Trịnh Tuân nói, chín giờ đêm đó, hắn đến tìm Dư Khác Bạch.
“Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Trịnh Tuân nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Dư Khác Bạch cởi sạch sẽ không còn mảnh vải che thân.
“Tôi chưa từng làm.” Lúc nói Dư Khác Bạch có chút chột dạ, y không biết mình giúp tên bặm trợn kia “khẩu giao” có tính là “đã làm” không. Nhưng cậu cũng không có ý muốn cho Trịnh Tuân biết, người này đột nhiên khiến y có cách để tiếp tục tồn tại.
Y nghĩ nếu ông trời đã không muốn nhận y, thì y đành tiếp tục ở lại đây vậy.
“Không sợ.” Trịnh Tuân nói, cúi đầu nhìn chàng trai đang nằm trên giường bệnh, ánh trăng bàng bạc rọi từ bên cửa sổ vào, khiến làn da và sắc mặt của chàng trai càng thêm trắng bệch.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve từ cổ đến hạ thân Dư Khác Bạch, dịu dàng nói: “Lần đầu tiên sẽ có chút không quen.”
Dư Khác Bạch vô cùng khẩn trương, mỗi nơi được Trịnh Tuân mơn trớn qua đều giống như bị kim đâm.
Trịnh Tuân khóa trái phòng bệnh, đem ga giường che kín cửa sổ lại.
Hắn đi tới đi lui, lúc đứng bên giường bệnh, nhẹ nhàng thả tấm chi phiếu lên bàn, sau đó cởi thắt lưng.
Dư Khác Bạch nhớ đến gã đàn ông kia, tanh hôi, chán ghét, trong lòng y ngập tràn sợ hãi, thầm nghĩ muốn cắn đứt đôi dương v*t của người này.
Nhưng không ngờ được trên người Trịnh Tuân không hề có mùi khiến y buồn nôn, mà ngược lại lúc đối phương ôm lấy y, hôn môi y, khiến y nỗi lo lắng trong lòng y rơi xuống. Y có cảm giác mình là một bông bồ công anh, ngay lập tức bị thổi tan, một lần nữa tiếp xúc với người khác. Y vô cùng lạ lẫm, tay chân luống cuống, thậm chí không biết làm sao đáp lại cái ôm của Trịnh Tuân.
Trên giường bệnh chật hẹp, bị hôn môi, bị vuốt ve, mở rộng thân thể.
Lúc Trịnh Tuân bắt đầu tiến vào, y bắt đầu nghĩ, rốt cuộc mình đang làm cái gì đây.
Cuộc sống đột nhiên trật khỏi đường ray, cha mẹ không còn, y thành một kẻ làm ấm giường cho đàn ông.
Trịnh Tuân trước đây thế nào Dư Khác Bạch không biết, nhưng từ khi y bước vào cuộc sống của hắn, y chưa từng thấy Trịnh Tuân lên giường với ai.
Thực ra không phải y quá quan tâm, nói cho cùng giữa hai người cũng chỉ là quan hệ làm thuê, có nhân viên nào lắm miệng xen vào đời sống cá nhân của ông chủ chưa?
Dư Khác Bạch hiểu, y là người đã từng chết một lần, hiện tại chẳng là cái thá gì, cho đến khi hết thời hạn, bắt đầu cuộc sống mới, đó mới chính là điều y mong chờ nhất.
Trịnh Tuân đối xử với y không tồi, chuẩn bị nơi ở cho y, bình thường cũng tặng cái này cái nọ, tính tình cũng dịu dàng và chu đáo, chỉ có điều Dư Khác Bạch hiểu rõ, hai người chỉ đang chơi trò chơi mang tên “bồi bạn” mà thôi.
Hợp đồng kéo dài hai năm, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ có điều hai năm đó cũng đủ để Dư Khác Bạch hình thành thói quen trong cuộc sống. Trịnh Tuân gọi thì đến đuổi thì đi, gặp mặt chỉ để làm tình, sau khi làm xong vừa tẩy rửa vừa hỏi thăm chút tình hình học tập và sinh hoạt.
Thực ra Trịnh Tuân chỉ lớn hơn y có năm tuổi, nhưng bình thường khi hai người chuyện trò, người nọ lại giống như bậc cha chú của y vậy.
Dư Khác Bạch không thích nói quá nhiều chuyện của mình với Trịnh Tuân, bởi vì quan điểm của y là quan hệ hai người có thời hạn, thoáng chốc hai năm trôi qua, cả hai từ biệt nhau, qua lại quá sâu không phải là chuyện tốt.
Y và Trịnh Tuân làm tình ở nhiều nơi như trong xe, trong phòng học, ký túc xá, khách sạn, phòng làm việc của Trịnh Tuân…
Vậy mà trong hai năm qua, y chưa từng ghé nhà Trịnh Tuân. Đây là lần đầu tiên, đã vậy Trịnh Tuân còn mở miệng nói y sau này ở lại đây.
Hắn rút ra khỏi miệng Dư Khác Bạch, y tự nhiên như không nuốt xuống tinh dịch trong miệng, đây là mùi y đã rất quen thuộc. Đưa lau chùi qua khóe miệng, Dư Khác Bạch nói: “Không phải anh định kết hôn sao?”