Chương : 17
Edit : Uyên Mập
Đại Bảo ngập ngừng chỉ ăn cơm không dám nói.
Thẩm Tư Tư tủm tỉm cười nói : " Cha, có lẽ là bị muỗi đốt"
Đại Bảo khóe môi run rẩy, em gái ngươi, ngươi mới bị muỗi cắn.
Chung Căn Sinh nói:" Ăn chậm một chút, nếu không đủ..." Hắn dừng một chút nói : " Nói nương ngươi làm thêm mấy cái bánh bột ngô."
"Đủ,cha." Đại Bảo nói. Hắn biết trong nhà thức ăn là có hạn, bây giờ ăn nhiều một lát lại ít đi, đến cuối cùng cha mẹ lại không ăn, bọn họ đói cũng không dám ăn nhiều. Huống hồ Chung Căn Sinh và Hà A Tú hiện tại là lao động chính trong nhà cần nhiều thể lực, hắn không dám ăn đồ ăn của họ.
Thẩm Tư Tư cũng tiếp lời nói : " Đúng vậy, cha, đủ rồi. Một lát nữa cho lợn ăn bọn con có thể bắt cá ăn."
Nghe bọn hắn nói như vậy Chung Căn Sinh không nói gì nữa.
Nhị Bảo, Tam Bảo tuy rằng không có ăn no nhưng cái gì cũng không nói.
Hà A Tú thở dài, trong nhà nhiều miệng ăn, thức ăn chính vẫn là hắc mặt (cái này ta cũng không biết là gì, ai biết chỉ ta với) vẫn là không đủ. Sau này bọn nhỏ thành thân không biết xoay sở thế nào.
Hà A Tú nhất thời lòng nóng như lửa đốt. Xem ba huynh đệ ánh mắt đầy ưu thương, đáng tiếc có một mình Thổ Nữu, chẳng sợ phải gả đi, cũng chỉ có thể thành thân với một người. Nếu lại có thêm một nữ nhi... Thôi, lại thêm một nữ nhi trong nhà lại càng không đủ ăn.
Hà A Tú lại càng rối rắm. Vấn đề ấm no trong nhà giải quyết cfn chưa xong, nói gì tới thành gia lập nghiệp.
Vấn đề của nàng, Thẩm Tư Tư đều bierts nhưng không nói ra. Lúc này chưa có gì thay đổi nói cái gì cũng vô dụng.
Ăn xong điểm tâm, sắc trời cũng dần dần sáng. Hà A Tú và Chung Căn Sinh chuẩn bị đi làm cỏ, đây là việc cần nhiều sức lực và đây chính là công việc tốn rất nhiều thời gian, vì thế chỉ có thế hai vợ chồng cùng xuống đồng, hai vợ chồng sớm ra cửa đi làm. Thẩm Tư Tư cùng ba huynh đệ đeo gùi trên lưng lên núi.
Đại Bảo trong lòng có chút bồn chồn : " Hay là chúng ta không đi nữa."
Thẩm Tư Tư liếc hắn một cái làm cho hắn thẹn thùng. Ngày hôm qua thật sự xấu hổ, hắn làm ca ca chữ viết còn xấu hơn cả đệ đệ thật sự rất mất mặt, nghĩ đến đây mặt hắn đều đỏ lên. Lúc này hắn cảm thấy lá gan của mình có phải không rất nhỏ, nhưng hắn cũng sợ đụng phải sói hoang.
"Ngươi đi cắt cỏ, ta mang Nhị Bảo cùng Tam Bảo đi nhặt hạt dẻ" Thẩm Tư Tư nói.
Đại Bảo nóng nảy " Như vậy sao được, ta sẽ lo lắng"
"Vậy cùng đi" Thẩm Tư Tư trợn trừng mắt, nhíu mày nói "Nhanh chút đi, trời sáng rồi"
Đại Bảo liền im miệng, buồn rầu đi theo sao Thẩm Tư Tư nhưng trên mặt đều không mang theo nguyện ý. Nhị Bảo, Tam Bảo không nghĩ nhiều như vậy, tuổi bọn hắn còn nhỏ đối với nguy hiểm gì đó không nghĩ nhiều. Bọn họ chỉ cảm thấy hưng phấn, huống hồ bọn họ còn chưa thấy sói hoang bao giờ.
Dọc theo con đường nhỏ đi lên núi ban đầu còn có một lối đi nhỏ sau đó tất cả chỉ còn là cỏ dại. Mùa hạ nước mưa tràn đầy, cỏ rất dày nhưng không có rắn rết. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng sợ rắn rết gì đó, có Thẩm Tư Tư ở đây dù có độc xà đi nữa thì nàng cũng sẽ giết chết thử ăn thịt. Huống hồ bây giờ lại là mùa thu, cỏ tuy nhiều nhưng đã héo rũ cho nên bọn họ tuyệt đối không sợ. Cỏ dại cao đến tận bên hông, đi lại thật vất vả làm người nàng toàn là mồ hôi
Đại Bảo ngập ngừng chỉ ăn cơm không dám nói.
Thẩm Tư Tư tủm tỉm cười nói : " Cha, có lẽ là bị muỗi đốt"
Đại Bảo khóe môi run rẩy, em gái ngươi, ngươi mới bị muỗi cắn.
Chung Căn Sinh nói:" Ăn chậm một chút, nếu không đủ..." Hắn dừng một chút nói : " Nói nương ngươi làm thêm mấy cái bánh bột ngô."
"Đủ,cha." Đại Bảo nói. Hắn biết trong nhà thức ăn là có hạn, bây giờ ăn nhiều một lát lại ít đi, đến cuối cùng cha mẹ lại không ăn, bọn họ đói cũng không dám ăn nhiều. Huống hồ Chung Căn Sinh và Hà A Tú hiện tại là lao động chính trong nhà cần nhiều thể lực, hắn không dám ăn đồ ăn của họ.
Thẩm Tư Tư cũng tiếp lời nói : " Đúng vậy, cha, đủ rồi. Một lát nữa cho lợn ăn bọn con có thể bắt cá ăn."
Nghe bọn hắn nói như vậy Chung Căn Sinh không nói gì nữa.
Nhị Bảo, Tam Bảo tuy rằng không có ăn no nhưng cái gì cũng không nói.
Hà A Tú thở dài, trong nhà nhiều miệng ăn, thức ăn chính vẫn là hắc mặt (cái này ta cũng không biết là gì, ai biết chỉ ta với) vẫn là không đủ. Sau này bọn nhỏ thành thân không biết xoay sở thế nào.
Hà A Tú nhất thời lòng nóng như lửa đốt. Xem ba huynh đệ ánh mắt đầy ưu thương, đáng tiếc có một mình Thổ Nữu, chẳng sợ phải gả đi, cũng chỉ có thể thành thân với một người. Nếu lại có thêm một nữ nhi... Thôi, lại thêm một nữ nhi trong nhà lại càng không đủ ăn.
Hà A Tú lại càng rối rắm. Vấn đề ấm no trong nhà giải quyết cfn chưa xong, nói gì tới thành gia lập nghiệp.
Vấn đề của nàng, Thẩm Tư Tư đều bierts nhưng không nói ra. Lúc này chưa có gì thay đổi nói cái gì cũng vô dụng.
Ăn xong điểm tâm, sắc trời cũng dần dần sáng. Hà A Tú và Chung Căn Sinh chuẩn bị đi làm cỏ, đây là việc cần nhiều sức lực và đây chính là công việc tốn rất nhiều thời gian, vì thế chỉ có thế hai vợ chồng cùng xuống đồng, hai vợ chồng sớm ra cửa đi làm. Thẩm Tư Tư cùng ba huynh đệ đeo gùi trên lưng lên núi.
Đại Bảo trong lòng có chút bồn chồn : " Hay là chúng ta không đi nữa."
Thẩm Tư Tư liếc hắn một cái làm cho hắn thẹn thùng. Ngày hôm qua thật sự xấu hổ, hắn làm ca ca chữ viết còn xấu hơn cả đệ đệ thật sự rất mất mặt, nghĩ đến đây mặt hắn đều đỏ lên. Lúc này hắn cảm thấy lá gan của mình có phải không rất nhỏ, nhưng hắn cũng sợ đụng phải sói hoang.
"Ngươi đi cắt cỏ, ta mang Nhị Bảo cùng Tam Bảo đi nhặt hạt dẻ" Thẩm Tư Tư nói.
Đại Bảo nóng nảy " Như vậy sao được, ta sẽ lo lắng"
"Vậy cùng đi" Thẩm Tư Tư trợn trừng mắt, nhíu mày nói "Nhanh chút đi, trời sáng rồi"
Đại Bảo liền im miệng, buồn rầu đi theo sao Thẩm Tư Tư nhưng trên mặt đều không mang theo nguyện ý. Nhị Bảo, Tam Bảo không nghĩ nhiều như vậy, tuổi bọn hắn còn nhỏ đối với nguy hiểm gì đó không nghĩ nhiều. Bọn họ chỉ cảm thấy hưng phấn, huống hồ bọn họ còn chưa thấy sói hoang bao giờ.
Dọc theo con đường nhỏ đi lên núi ban đầu còn có một lối đi nhỏ sau đó tất cả chỉ còn là cỏ dại. Mùa hạ nước mưa tràn đầy, cỏ rất dày nhưng không có rắn rết. Nhưng mà bọn họ cũng chẳng sợ rắn rết gì đó, có Thẩm Tư Tư ở đây dù có độc xà đi nữa thì nàng cũng sẽ giết chết thử ăn thịt. Huống hồ bây giờ lại là mùa thu, cỏ tuy nhiều nhưng đã héo rũ cho nên bọn họ tuyệt đối không sợ. Cỏ dại cao đến tận bên hông, đi lại thật vất vả làm người nàng toàn là mồ hôi