Chương : 18
Edit : Uyên Mập
Dần dần đi vào sâu trong rừng rậm, những cây hạt dẻ cao lớn che hết ánh nắng mặt trời, Thẩm Tư Tư vui sướng phân phó. " Mau nhặt, nhặt càng nhiều càng tốt, về nhà sao ra bán"
Nhị Bảo, Tam Bảo nghe theo lời Thẩm Tư Tư nhặt hạt sẻ. Thứ này tuy bọn họ ăn đã ngấy nhưng dưới uy áp của Thẩm Tư Tư vần là tiếp tục nhặt. Tuy rằng ăn đã ngấy nhưng mà làm đồ ăn vẫn là được.
Lúc này hạt dẻ chín rụng xuống đất nổ tung (quả dẻ rừng trông giống quả cầu gai, bên trong thường thường có 3-4 hạt dẻ, khi chín quả dẻ chín rụng xuống đất sẽ vỡ ra), Thẩm Tư Tư ôm một cái gùi (trong bản convert ghi là la khuông) nhặt những hạt thông bị vỡ ra. Hết nửa buổi sáng tất cả các gùi đã được nhặt đầy mà Đại Bảo cũng cắt đủ rau dại cho lợn ăn tối nay và sáng mai. "Chúng ta mau trở về đi thôi, không còn sớm đâu" Đại Bảo nói.
Đại Bảo vẫn bất an sợ thú vật từ đâu nhảy đến, đừng nói là sói hoang ngay cả lợn rừng bọn họ cũng không chịu được.
"Hảo, đi thôi" Thẩm Tư Tư cuối cùng cũng vừa lòng mà về.
Nhưng làm sao mang mấy cái này trở về lại là một nan đề, mặc dù nàng có không gian ở tay nhưng không dám ở trước mặt bọn họ sử dụng. Mặc dù không phải là đề phòng cái gì, chỉ sợ miệng bọn họ không kín đến lúc đó nàng bị coi là quái vật thì phiền phức lắm.
Thẩm Tư Tư trưng ra bộ mặt đau khổ, gùi hạt dẻ nhưng là rất nặng.
Đại Bảo đem rau dại cầm xuống dưới, lại san một nửa sang gùi hạt dẻ, đem nửa còn lại đưa cho Thẩm Tư Tư "Ngươi mang cái này, cái kia để ta mang, phần còn lại đểNhị Bảo, Tam Bảo mang"
Tất cả mọi người không có ý kiến, Thẩm Tư Tư mang trên lưng một nửa rau dại nhưng vẫn là cố hết sức. Dù sao nàng mới chỉ có tám tuổi, thân thể vừa gầy gò vừa nhỏ bé.
May mắn có ca ca tri kỷ, Thẩm Tư Tư quỷ dị liếc mắt đánh giá Đại Bảo làm cả người hắn phát run, chỉ sợ muội muội này lại có ý xấu chỉnh người.
Về đến nhà đã gần tới trưa, Thẩm Tư Tư xoa xoa bả vai đau nhức, bất đắc dĩ thở dài. Đại Bảo đi vào phòng bếp làm cơm trưa. Kỳ thực nơi này một ngày chỉ ăn có hai bữa, một ngày làm việc nông thật sự khoobg chịu được. Vợ chồng Chung gia buổi trưa sẽ trở về uống nước, nghỉ ngơi ăn cái bánh bột ngô liền tính là bữa trưa, buổi chiều mới có khí lực làm việc tiếp.
Cho nên công việc của Đại Bảo rất đơn giản, làm vài cái bánh bột ngô là xong.
Thẩm Tư Tư phân phó Nhị Bảo, Tam Bảo bác hạt dẻ bản thân vụng trộm vào phòng lắc mình vào không gian. Cầm lên một quyển sao hạt dẻ bí kíp cẩn thận ghi nhớ. Sau đó đem gia vị cần thiết lấy ra.
Nàng quyết định làm hạt dẻ sao đường. Ở cổ đại đường chính là trân quý, muối so với đường lại còn trân quý hơn. Thực ra bí kíp này cần dùng đến mật, nhưng là mật ong so với muối lại càng trân quý hơn muối không chỉ một ít. Tuy rằng trong không gian cũng có thứ này nhưng nàng cũng luyến tiếc dùng. Thực ra sao xong mang vào thành bán chưa chắc đã được giá cao, nếu dùng mật thì phí tổn qus lớn.
Cho nên nàng chỉ dùng một ít đường và một chút muối, tính toán trước sao hai mươi cân (1cân=0,5kg) đi bán, chỉ sợ hôm nay bán không xong.
Nàng xem hướng vườn cây cùng ruộng đất nơi này muốn quản lý lại một phen. Nhưng mà không vội, trước tiên cải thiện lại cuộc sống bên ngoài song lại tính tiếp nếu không vội vàng đem mấy thứ trong này lấy ra chỉ làm người khác nghi ngờ.
Thẩm Tư Tư đi vào phòng bếp, Đại Bảo đã đem bánh bột ngô làm xong. Thấy nàng tiến vào nói :"Thổ Nữu, ngươi đói bụng chưa, ăn trước đi cho nóng"
"Không vội, ngươi đem bánh mang ra ngoài đi ta muốn dùng đến nỗi Thẩm Tư Tư nói.
Dần dần đi vào sâu trong rừng rậm, những cây hạt dẻ cao lớn che hết ánh nắng mặt trời, Thẩm Tư Tư vui sướng phân phó. " Mau nhặt, nhặt càng nhiều càng tốt, về nhà sao ra bán"
Nhị Bảo, Tam Bảo nghe theo lời Thẩm Tư Tư nhặt hạt sẻ. Thứ này tuy bọn họ ăn đã ngấy nhưng dưới uy áp của Thẩm Tư Tư vần là tiếp tục nhặt. Tuy rằng ăn đã ngấy nhưng mà làm đồ ăn vẫn là được.
Lúc này hạt dẻ chín rụng xuống đất nổ tung (quả dẻ rừng trông giống quả cầu gai, bên trong thường thường có 3-4 hạt dẻ, khi chín quả dẻ chín rụng xuống đất sẽ vỡ ra), Thẩm Tư Tư ôm một cái gùi (trong bản convert ghi là la khuông) nhặt những hạt thông bị vỡ ra. Hết nửa buổi sáng tất cả các gùi đã được nhặt đầy mà Đại Bảo cũng cắt đủ rau dại cho lợn ăn tối nay và sáng mai. "Chúng ta mau trở về đi thôi, không còn sớm đâu" Đại Bảo nói.
Đại Bảo vẫn bất an sợ thú vật từ đâu nhảy đến, đừng nói là sói hoang ngay cả lợn rừng bọn họ cũng không chịu được.
"Hảo, đi thôi" Thẩm Tư Tư cuối cùng cũng vừa lòng mà về.
Nhưng làm sao mang mấy cái này trở về lại là một nan đề, mặc dù nàng có không gian ở tay nhưng không dám ở trước mặt bọn họ sử dụng. Mặc dù không phải là đề phòng cái gì, chỉ sợ miệng bọn họ không kín đến lúc đó nàng bị coi là quái vật thì phiền phức lắm.
Thẩm Tư Tư trưng ra bộ mặt đau khổ, gùi hạt dẻ nhưng là rất nặng.
Đại Bảo đem rau dại cầm xuống dưới, lại san một nửa sang gùi hạt dẻ, đem nửa còn lại đưa cho Thẩm Tư Tư "Ngươi mang cái này, cái kia để ta mang, phần còn lại đểNhị Bảo, Tam Bảo mang"
Tất cả mọi người không có ý kiến, Thẩm Tư Tư mang trên lưng một nửa rau dại nhưng vẫn là cố hết sức. Dù sao nàng mới chỉ có tám tuổi, thân thể vừa gầy gò vừa nhỏ bé.
May mắn có ca ca tri kỷ, Thẩm Tư Tư quỷ dị liếc mắt đánh giá Đại Bảo làm cả người hắn phát run, chỉ sợ muội muội này lại có ý xấu chỉnh người.
Về đến nhà đã gần tới trưa, Thẩm Tư Tư xoa xoa bả vai đau nhức, bất đắc dĩ thở dài. Đại Bảo đi vào phòng bếp làm cơm trưa. Kỳ thực nơi này một ngày chỉ ăn có hai bữa, một ngày làm việc nông thật sự khoobg chịu được. Vợ chồng Chung gia buổi trưa sẽ trở về uống nước, nghỉ ngơi ăn cái bánh bột ngô liền tính là bữa trưa, buổi chiều mới có khí lực làm việc tiếp.
Cho nên công việc của Đại Bảo rất đơn giản, làm vài cái bánh bột ngô là xong.
Thẩm Tư Tư phân phó Nhị Bảo, Tam Bảo bác hạt dẻ bản thân vụng trộm vào phòng lắc mình vào không gian. Cầm lên một quyển sao hạt dẻ bí kíp cẩn thận ghi nhớ. Sau đó đem gia vị cần thiết lấy ra.
Nàng quyết định làm hạt dẻ sao đường. Ở cổ đại đường chính là trân quý, muối so với đường lại còn trân quý hơn. Thực ra bí kíp này cần dùng đến mật, nhưng là mật ong so với muối lại càng trân quý hơn muối không chỉ một ít. Tuy rằng trong không gian cũng có thứ này nhưng nàng cũng luyến tiếc dùng. Thực ra sao xong mang vào thành bán chưa chắc đã được giá cao, nếu dùng mật thì phí tổn qus lớn.
Cho nên nàng chỉ dùng một ít đường và một chút muối, tính toán trước sao hai mươi cân (1cân=0,5kg) đi bán, chỉ sợ hôm nay bán không xong.
Nàng xem hướng vườn cây cùng ruộng đất nơi này muốn quản lý lại một phen. Nhưng mà không vội, trước tiên cải thiện lại cuộc sống bên ngoài song lại tính tiếp nếu không vội vàng đem mấy thứ trong này lấy ra chỉ làm người khác nghi ngờ.
Thẩm Tư Tư đi vào phòng bếp, Đại Bảo đã đem bánh bột ngô làm xong. Thấy nàng tiến vào nói :"Thổ Nữu, ngươi đói bụng chưa, ăn trước đi cho nóng"
"Không vội, ngươi đem bánh mang ra ngoài đi ta muốn dùng đến nỗi Thẩm Tư Tư nói.