Chương 31: Kịch Chiến Thây Ma
Lúc này đạo quân huyết tộc khí thế hùng hồn không gì cản được đang tiếng quân về phía trung tâm thành tây nơi tập trung lượng lớn thây ma.Trên đường phố sát các con thây ma nằm khắp nơi nhưng chẵn mấy chốc chúng sẽ thành phân bón cho huyết lâm đang từ từ tiến đến, giờ nhìn từ trên cao có thể thấy được một nửa thành tây của thành phố Bạc Hà đã bao phủ bởi một mảnh huyết lâm.Tửng chừng như sẽ không gì có thể ngăn cản được bước tiến của đạo quân huyết tộc thì bất chợt một thây ma tiến hóa xuất hiện làm cho đạo quân huyết tộc dừng lại tuy nhiên đây không phải do con thây ma kia mà là do mệnh lệnh của huyết tổ Trần Lâm.Lúc này Trần Lâm đang thẩn thờ nhìn con thây ma trước mặt, nó là một con thây ma tiến hóa nhưng khác với những con thây ma khác đã hoàn toàn thi biến nó vẫn khá giống nhân loại chắn do biến thành thây ma chưa lâu, cơ thể nó không to lớn nhưng vô cùng săn chắc những múi cơ lộ ra bên ngoài trông tràng đầy lực lượng, đặc biệt hơn cả là trên tay nó còn cầm một thanh đao lớn làm vũ khí..- Các người không được ra tay để ta một mình đánh với nó.Qua một lúc lâu Trần Lâm mới lên tiếng phân phó cho các chiến sĩ huyết tộc rồi nhảy xuống đất từ từ đi ra khỏi đạo quân tiến về phía con thây ma.Đứng trước con thây ma Trần Lâm lẳng lặng nhìn nó, nó củng cảnh giác nhìn cậu bản năng mách bảo cho nó cậu rất nguy hiểm.- Ngươi giữ thanh đao của cha ta.Nhìn con thây ma một lúc Trần Lâm khẽ lên tiếng rồi lao về phía con thây ma.Cậu vung quyền đánh vào đầu nó, thấy bị tấn công con thây ma không chịu yếu thế hét lên một tiến bổ một đao về phía câu.Quyền của Trần Lâm và đao của con thây ma va vào nhau ánh lên những tia lửa, nhưng con thây ma chiếm ưu thế hơn lực đạo cực mạnh từ cú chém hất văn cậu ra xa.Bị yếu thế nhưng Trần Lâm củng không phải thường cậu lộn một vòng trên không trung rồi nhẹn nhàn tiếp đất, khẽ nhìn huyết giáp đang bao phủ cánh tay cậu, không ngờ nó lại hiện lên những vết nứt rạn.Biết không thể chơi tay không cậu lấy ra kiếm bạc chém về phí con thây ma, dù cho huyết tộc không thể dùng vũ khí nhưng xem nó như khúc cây cầm lên đánh củng không tệ.Có vũ khí trong tay mọi chuyện khác hẳn, cậu tung người lên cao bổ một kiếm về phía con thây ma, cảm thây một luồn sức mạnh to lớn ập đến, con thây ma vội đưa thanh đau lên chống đỡ.Ầm!Một tiếng nổ lớn vang lên, dù không mang cho Trần Lâm tí sát thương nào cho Trần Lâm nhưng thanh kiếm có thể làm vật trung gian chuyền tải sức mạnh, dù sao cậu củng có hơn 30 điểm sức mạnh lực từ cú chém vô cùng lớn làm con thây ma không chịu nỗi quỵ một chân xuống làm nền đất.- Gàooo!Bị dồn vào đường cùng con thây ma gào lên một tiếng, xung quanh nó hiện lên một đạo huyết quanh, như được tăng thêm sức mạnh nó hất văng Trần Lâm ra xa.Không chỉ thế nó như phát điên lao đến điên cuồng chém về phái cậu, thấy một đao kia Trần Lâm cắn răng giơ kiếm lên đỡ.Keng! keng! keng!Những tiếng binh khí va vào nhau liên tục vang lên, Trần Lâm cắn răng chốn đỡ những nhát chém như trời dán của con thây ma như cậu củng từ từ bị nó ép lui, trên thanh kiếm bạch dần dần hiện lên những vết rạng.Thấy huyết tổ gập nguy hiểm các lanh vệ và tinh linh thiếu nữ không nhịn được muốn lao lên thì bị một thân thể to lớn ngăn lại.Đó không ai khác ngoài tiểu Hắc, khẽ nhìn về phía Trần Lâm rồi nhìn về phía con thây ma kia không ngờ nó lại mở miệng nói:- Đây là trận chiến của huyết tổ không ai được phép xen vào.Nghe lời của tiểu Hắc các chiến sĩ huyết tộc đành phải nhẫn nhịn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Trần Lâm.Còn tiểu Hắc củng đang lẳng lặng nhìn cuộc chiến có lẽ chỉ có nó mới hiểu được nguyên nhân của trận chiến..Trở lại với cuộc chiến thì dị biến củng đã phát sinh làm phá vỡ cụng diện dàn co.Rắt!Qua hơn chục nhát chém thành kiếm bạc của Trần Lâm không chịu nổi trực tiếp vở vụng không chỉ thế lưỡi đao sắt bến chém vào vai cậu làm máu chảy ra lênh láng.Cơ đau từ vai truyền đến làm Trần Lâm khẽ nhăn mặt nhưng cơ đau củng làm hung tín của cậu nổi lên.Cậu vươn tay nắm chặt lấy thanh đau đang cắm trên vay mình, tay còn lại tung quyền vào đầu con thây ma, thấy quyền phong đánh tới con thây ma muốn né tránh nhưng không kịp nó ăn trọn một quyền của cậu.Gàoo!Sau khi hứng trọn một quyền làm hàm của con thây ma như vở vụng, nó tức giận gào rống muốn rút thanh đao của nó ra nhưng thanh đao kia đã bị Trần Lâm nắm chặc.Thấy không thể rút được thanh đao nó như nổi điên củng tung một quyền về phía Trần Lâm, còn Trần Lâm củng không yếu thế cậu bắt chắp một quyền của con thây ma đang đánh đến tung quyền về đầu con thây ma.Hai bên như phát điên không hề đón đỡ hay né tránh chỉ điên cuồng đánh về phía đối phương xem ai chịu được lâu hơn, máu và huyết tương không ngừng chảy ra rơi trên nền đất.Dần dần qua từng cú đấm huyết quang quanh người con thây ma đều yếu dần, cơ thể của nó củng bắt đầu suy yếu thấy thế Trần Lâm hét lên tung một quyền vào ngực con thây ma, cú đấm mạnh đến mức làm ngực nó lổm xuống rồi bay ra xa trượt dài trên mặt đất tuy nhiên tay của cậu củng rách toang rơm rớm máu.- Soạt!Cắn răng Trần Lâm rút thanh đao đang cấm trên vai mình ra, khẽ vút ve thanh đao rồi nhìn con thây ma, cậu hít một hơi tung người lao đến con thây ma trước mặt.Lưỡi đao sắc bén đâm vào đầu con thây ma làm nó điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích, dần dần con thây ma giãy giụa càn ngày càn yếu, khí tức sinh mệnh bắt đầu trôi dần.Bất chợt như hồi quang phản chiếu ánh mắt đục ngầu của con thây ma hiện lên vô hạn tinh quang nhưng sâu trong ánh mắt đó không hề có vẻ điên cuồng vốn có của bọn thây ma mà là một tia nhân tính hay nói đúng hơn là chấp niệm.Nó khẽ nhìn Trần Lâm rồi thở ra một hơi như trúc được gánh nặng rồi bỏ mình.Tin..bạn đã giết được một thây ma tiến hóa*Tin..bạn nhận được kinh nghiệm*Tin..bạn đã lên cấp*Tin..bạn nhân được trang bị u linh quỷ nhãn*Một loạt những tiếng thông báo vang lên như lúc này Trần Lâm không hề quan tâm mà đang thẩn thờ nhìn sát con thây ma dưới đất ánh đỏ ngầu không tự chủ được rơi xuống những giọt nước mắt.- Hôm nay tới đây thôi các ngươi quay về trước đi.Giấu đi những giọt nước động trên khóe mắt Trần Lâm lạnh lùng ra lên cho các chiến sĩ huyết tộc rồi cúi xuống vác sát con thây ma lên lưng một mình bỏ đi.Lúc này các tinh linh thiếu nữ và nữ lang chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sau, họ không thể cải lệnh huyết tổ nhưng củng không thể để huyết tổ đi một mình trong tình trạng này.- Được rồi các ngươi về trước đi ta sẽ đi theo huyết tổ.Lúc này vẫn là tiểu Hắc đứng ra thu xép bảo các nàng trở về còn mình thi lẳng lặng theo sao Trần Lâm..Thành phố Bạc Hà không hiểu sau đổ mưa to những hạt mưa nặng nề rơi xuống thành phố hoang tàn.Trên đường phố một bóng hình to lớn đang lặng lễ bước đi mặc cho cơn mưa như trúc nước, nhìn bóng to lớn hiện lên vẽ cô độc giữa một khung cảnh hoang tàn đầy mưa gió, nó không ai khác chính là tiểu Hắc, còn Trần Lâm đang lẳng lạng ngồi trên lưng nó mặt cho những hạt mưa nặng nề rơi trên người cậu, ánh mắt của cậu lúc này chỉ nhìn vào thanh đao trong tay, đôi tay rung rung vì lạnh khẽ vuốt ve nó..- Người biết nó à.Qua một lúc lâu Trần Lâm chợt lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng- Phải.Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.- Thế sau trước đó người không nói chuyện? Trần Lâm hỏi tiếp.- Không thích.Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.- Ngươi có hiềm khích gì với ta à? Trần Lâm hỏi tiếp.- Không có.Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.- Thật không có? Trần Lâm hỏi tiếp.- Không.Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.Trần Lâm trầm tư không khí lại rơi vào im lặng,...- Trước kia ngươi ở đâu.Qua một lúc im lặng Trần Lâm lại hỏi.- Ta ở khu thành nam sau đó bị đuổi đi lưu lạc đến thành Tây rồi bị bắt về thành vật cưỡi.Tiểu Hắc từ tốn kể.- Vậy là ngươi trách ta.Trần Lâm khẽ nói.- Không! Khi còn ở tộc đàn mọi thành viên đều xa lánh ta không ai coi ta như một thành viên, như ở đây lại khác mọi người đều kính trọng ta nhưng quan trong nhất ta cảm nhận được không khí của gia đình.- Nhờ người ta mới có được cảm giác này, đa tạ người huyết tổ.Tiểu Hắc chân thành nói.- Gia..gia đình.Trần Lâm khẽ thì thầm trong miệng.Ánh mắt của cậu không tự chủ được nhìn ra xa chợt cậu phát hiện xa xa nơi bìa huyết lâm có một nhóm người đang đứng như đang chờ đợi ai đó.