Chương : 4
Cái thân thể mà hằng bao cô gái mong ước sờ vào.Nhìn thì giống 24, 25 tuổi nhưng thật ra anh ta đã 28 tuổi rồi ở cái độ tuổi mà giới trẻ hay gọi là chú. Những việc cần làm Kiệt Bân cũng làm xong rồi,gọi cô em gái nghịch ngợm đi ăn cơm. Mặc dù có thể ra ngoài ăn tối nhưng anh muốn tự tay nấu đồ ăn cho cô em gái nhỏ này.
" Sam, ra ăn cơm"
Từ trong phòng vọng ra.
" Biết rồi, từ mai gọi là thiếu nữ ra ăn cơm.Đừng có gọi Sam nữa, chả hiểu sao ba mẹ lại đặt tên em như thế nữa."
Từ Sam lững thững bước ra, ngồi vào ghế, đặt điện thoại của anh lên mặt bàn. Kiệt Bân hơi nhíu mày,anh cầm lấy điện thoại thấy một cái ứng dụng lạ.
" Em lại nghịch cái gì đây."
" À... cái này hả. Tại em muốn có chị dâu, thấy nhiều người sử dụng tìm người hẹn hò nên em tải về. Em tìm trên đó có một chị rất xinh đẹp, Dễ thương nên em hẹn chị ấy đến công ty của anh."
" Con nhóc này, Em biết anh dị ứng với phụ nữ mà. Mau ăn cơm đi."
" Rồi,rồi thưa chú.."
Nó còn chế giễu anh đã đến tuổi rồi còn chưa có một cô vợ. Anh bất lực,im lặng kìm nén nỗi khổ này. Thật ra anh cũng muốn có lắm nhưng mỗi lần thấy họ cảm giác muốn đẩy ra xa, càng xa càng tốt. Nhiều lần cũng thử hẹn hò,được gia đình giới thiệu với rất nhiều cô tiểu thư. Đẹp thì có đẹp thật nhưng chẳng qua bao lâu cũng chia tay.Thời gian trôi đi,cứ vùi đầu vào công việc chẳng hẹn hò nên 28 tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình. Không thấy nặng nề mà rất là nhẹ nhõm.
Đến khuya,anh làm xong công việc. Đứa nhóc kia cũng ngủ rồi, ngày mai đi làm còn đưa nó lên chuyến bay để kịp giờ. Nghĩ đến thôi đã mệt, anh nằm lên giường bực dọc vì cái chứng mất ngủ này.Cố gắng nhắm mắt vào nhưng có cái gì rất không thoải mái. Ngồi Dậy tựa lưng vào thành giường, đeo lên chiếc kính gọng, đọc cuốn sách " Cách để thư giãn" nghe có vẻ nhàm chán nhưng với anh lại rất hay.
Hi Văn ngủ thẳng đến 11 giờ, thức dậy đi vệ sinh. Mở tủ lạnh lấy cốc trà sữa, pha gói mì ăn tối. Với một người sống ở múi giờ sao hỏa như cô đây khéo là bữa trưa. Ăn trên giường mới thích chứ cộng thêm ngồi xem phim ngôn tình để an ủi tâm thân nhỏ bé vừa xảy ra vụ thất tình sáng nay.
" Trời, mới một chút mà đã khuya rồi"
Cô nằm xuống tiếp,xem có ngủ được không. Vô thức lại động vào chiếc điện thoại bên cạnh.Thấy khung chat " K ", không biết giờ nhắn tin người ta có trả lời hay ngủ rồi.Nghĩ đến việc nhiệt tình và trò đùa kia, cô chơi lớn gửi một tin nhắn.
Kiệt Bân đang đọc sách, điện thoại nằm trên mặt bàn rung lên thông báo hiện lên dòng tin nhắn" Cậu ngủ chưa?". Anh thắc mắc không biết là ai, chắc là do em gái. Anh trả lời" ai vậy". Thấy người trả lời cô mừng "cậu bận xong rồi à?". Câu hỏi làm cho Kiệt Bân không hiểu gì cả.Anh lật lại lịch sử trò chuyện,xem ra là do em gái, bản thân anh không quen biết.
Đúng lúc đang định xoá kết bạn,thì Hi Văn nhắn thêm" sao không trả lời?". Ngón tay anh dừng lại bên kia đang soạn tin." Có muốn làm quen với tôi không?". Không hiểu vì sao trong đầu Kiệt lại hiện lên ý nghĩ " cô gái này giống mình". Anh thản nhiên nhắn lại một câu" Thật sao?".Cô cảm giác câu nói cộc lốc có chút lạnh nhạt " thật". Hi Văn chờ tin nhắn đối phương mà ngủ quên. Sáng sớm tỉnh dậy, điện thoại mở cả đêm cũng hết pin rồi sập nguồn...
" Sam, ra ăn cơm"
Từ trong phòng vọng ra.
" Biết rồi, từ mai gọi là thiếu nữ ra ăn cơm.Đừng có gọi Sam nữa, chả hiểu sao ba mẹ lại đặt tên em như thế nữa."
Từ Sam lững thững bước ra, ngồi vào ghế, đặt điện thoại của anh lên mặt bàn. Kiệt Bân hơi nhíu mày,anh cầm lấy điện thoại thấy một cái ứng dụng lạ.
" Em lại nghịch cái gì đây."
" À... cái này hả. Tại em muốn có chị dâu, thấy nhiều người sử dụng tìm người hẹn hò nên em tải về. Em tìm trên đó có một chị rất xinh đẹp, Dễ thương nên em hẹn chị ấy đến công ty của anh."
" Con nhóc này, Em biết anh dị ứng với phụ nữ mà. Mau ăn cơm đi."
" Rồi,rồi thưa chú.."
Nó còn chế giễu anh đã đến tuổi rồi còn chưa có một cô vợ. Anh bất lực,im lặng kìm nén nỗi khổ này. Thật ra anh cũng muốn có lắm nhưng mỗi lần thấy họ cảm giác muốn đẩy ra xa, càng xa càng tốt. Nhiều lần cũng thử hẹn hò,được gia đình giới thiệu với rất nhiều cô tiểu thư. Đẹp thì có đẹp thật nhưng chẳng qua bao lâu cũng chia tay.Thời gian trôi đi,cứ vùi đầu vào công việc chẳng hẹn hò nên 28 tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình. Không thấy nặng nề mà rất là nhẹ nhõm.
Đến khuya,anh làm xong công việc. Đứa nhóc kia cũng ngủ rồi, ngày mai đi làm còn đưa nó lên chuyến bay để kịp giờ. Nghĩ đến thôi đã mệt, anh nằm lên giường bực dọc vì cái chứng mất ngủ này.Cố gắng nhắm mắt vào nhưng có cái gì rất không thoải mái. Ngồi Dậy tựa lưng vào thành giường, đeo lên chiếc kính gọng, đọc cuốn sách " Cách để thư giãn" nghe có vẻ nhàm chán nhưng với anh lại rất hay.
Hi Văn ngủ thẳng đến 11 giờ, thức dậy đi vệ sinh. Mở tủ lạnh lấy cốc trà sữa, pha gói mì ăn tối. Với một người sống ở múi giờ sao hỏa như cô đây khéo là bữa trưa. Ăn trên giường mới thích chứ cộng thêm ngồi xem phim ngôn tình để an ủi tâm thân nhỏ bé vừa xảy ra vụ thất tình sáng nay.
" Trời, mới một chút mà đã khuya rồi"
Cô nằm xuống tiếp,xem có ngủ được không. Vô thức lại động vào chiếc điện thoại bên cạnh.Thấy khung chat " K ", không biết giờ nhắn tin người ta có trả lời hay ngủ rồi.Nghĩ đến việc nhiệt tình và trò đùa kia, cô chơi lớn gửi một tin nhắn.
Kiệt Bân đang đọc sách, điện thoại nằm trên mặt bàn rung lên thông báo hiện lên dòng tin nhắn" Cậu ngủ chưa?". Anh thắc mắc không biết là ai, chắc là do em gái. Anh trả lời" ai vậy". Thấy người trả lời cô mừng "cậu bận xong rồi à?". Câu hỏi làm cho Kiệt Bân không hiểu gì cả.Anh lật lại lịch sử trò chuyện,xem ra là do em gái, bản thân anh không quen biết.
Đúng lúc đang định xoá kết bạn,thì Hi Văn nhắn thêm" sao không trả lời?". Ngón tay anh dừng lại bên kia đang soạn tin." Có muốn làm quen với tôi không?". Không hiểu vì sao trong đầu Kiệt lại hiện lên ý nghĩ " cô gái này giống mình". Anh thản nhiên nhắn lại một câu" Thật sao?".Cô cảm giác câu nói cộc lốc có chút lạnh nhạt " thật". Hi Văn chờ tin nhắn đối phương mà ngủ quên. Sáng sớm tỉnh dậy, điện thoại mở cả đêm cũng hết pin rồi sập nguồn...