Chương 16
Đến địa điểm cần đến, Tô Băng Linh cùng các chị đi xung quanh quán lựa chỗ ngồi. Vương Hạ Vũ cùng các anh đi gọi nước, nói là cùng vậy thôi chứ thật ra là trên tinh thần bị bắt buộc.
Gọi xong phải chờ để lấy nước nữa nên có hơi lâu, trong lúc đó đám chị em cũng đã kiếm ra được chỗ ngồi. Quán được thiết kế theo kiểu rừng hoa, đâu đâu đều thấy một dãy hoa bung nở siêu đẹp.
Sau khi có nước ba người đàn ông còn phải đi kiếm bốn chị em bọn họ, vì gọi cho ai cũng không bắt máy. Đến lúc tìm thấy thì bốn con người kia đang chơi với chó mèo của quán, điện thoại túi xách thì để một nơi.
Việt Trì, Trạm An và Vương Hạ Vũ đi đến bàn bọn họ để túi xách, lấy điện thoại ra chơi game với nhau. Đùa giỡn cùng chó mèo xong, Tô Băng Linh và ba chị đi về chỗ ngồi, mắt thấy ba đứa kia cắm mặt vào điện thoại thì lên tiếng trách móc.
“Này ba cái đứa kia, tụi em lên đây chỉ biết cầm điện thoại mà chơi thôi hả?”
Ba người đàn ông ngay tức khắc tắt điện thoại bỏ lên bàn, Tô Băng Linh miệng đang hút trà sữa ánh mắt nhìn qua ba người con trai, xem họ bị mắng xém chút nữa phun trà sữa trong miệng ra vì buồn cười.
Chân Tô Băng Linh lúc này đã đi lại được bình thường, chỉ là có hơi đau nhức một chút nhưng cô cố gắng nhịn trong lòng không để mọi người xung quanh biết.
An An muốn đi chụp hình, chị biết tài chụp hình của Tô Băng Linh không tồi nên kéo cô đi. Vương Hạ Vũ định đứng dậy nói điều gì đó, Tô Băng Linh phẩy phẩy tay, anh ngồi xuống nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng cho cô.
Hôm nay Tô Băng Linh mặc một chiếc áo ngắn phối với quần thể thao đen dài nên không thể nhìn thấy vết thương ở đầu gối của cô. Tô Băng Linh không nói cho ai vì vết thương của cô đã sắp lành và cô cũng không muốn mọi người lo lắng vì mình.
Cố gắng nhịn cơn đau, mày của Tô Băng Linh bị nhíu chặt vào nhau, răng vì thế cũng cắn nghiến ken két bên trong.
Tới nơi An An thả cổ tay Tô Băng Linh ra, khi chị vừa quay đầu lại nhìn thì cô thả lỏng cơ mặt ra xem như không có gì.
Cầm điện thoại trên tay, điều chỉnh theo từng góc mà An An đứng. Ngắm nghía thành quả, An An cảm thấy ưng không thôi, tấm nào cũng đẹp xuất sắc.
Đi chụp thêm vài chỗ nữa hai người bọn họ mới quay về chỗ ngồi, tự nhiên Hạ Lan kể chuyện thế là mọi người đều bị cuốn theo mà chăm chú lắng nghe, chỉ riêng một người ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Băng Linh quan sát xem cô có bị đau hay không.
Ban nãy gọi nước, Vương Hạ Vũ có kêu thêm một phần bánh bông lan lớn. Cái bánh ấy đang lần lượt được xúc bỏ vào miệng của Tô Băng Linh, cô vừa nghe Hạ Lan kể chuyện vừa dùng muỗng xúc từng thìa bỏ vào miệng nhai.
Câu chuyện của Hạ Lan kể vừa kết thúc, nước trong ly của mọi người cùng lúc được hút hết. Thu dọn lại đồ đạc, bảy người bọn họ đứng lên đi ra xe của mình.
Chạy xe về đến nhà ngoại, cả đám lớn lại nhảy vào phòng đóng cửa tắt điện tối om chuẩn bị kể chuyện ma theo dự tính ban nãy được tính trên xe.
Lần này Quỳnh Anh là người kể chuyện, chị vừa kể vừa cầm đèn pin soi vào mặt mình từ dưới lên. Luồng khí mát lạnh làm cho ai cũng lạnh sống lưng do bật điều hòa, tiếng cười rùng rợn do Việt Trì bật lên.
Đang vào đoạn gây cấn, đám nhóc từ đâu chui ra hù một cái khiến hồn ai cũng muốn bay đi. Ai cũng theo bản năng mà níu vào người kế bên mình, Tô Băng Linh đương nhiên cũng bị dọa sợ mà nhảy rút vào người Vương Hạ Vũ, biết người đó là ai nên anh ôm lại trấn an cô.
Trạm An chạy đi bật đèn, ánh đèn trắng dần dần chiếu sáng khắp cả căn phòng. Mọi người thở dài ra một tiếng cho qua đi cơn sợ hãi vừa rồi, đưa mắt nhìn xung quanh xem tình hình.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho ai cũng cạn lời, chỉ biết cười cho qua chứ không biết nói như nào…
Chơi đến tận tối khuya, bố mẹ ra lệnh ai về nhà đó. Tạm biệt mọi người xong, quay qua thấy Hạ Vũ còn đang đứng đó, Băng Linh thẳng cẳng chạy lại.
“Này này, đi từ từ thôi.”
“Tớ không sao mà!”
Vương Hạ Vũ bước đến đỡ tay Tô Băng Linh, bỏ ngoài tai những câu cô nói không cần. Đứng nói chuyện một lát, bố mẹ cô từ trong nhà đang đi ra. Tô Băng Linh định chào tạm biệt Vương Hạ Vũ thì mẹ Mộc giành lời trước.
“Con đi chung với thằng bé đi, nó đi một mình buồn làm sao?”
“…Hả? Mẹ đây là đang chối bỏ con đó hả?”
Mẹ Mộc không trả lời, trực tiếp mở cửa bước lên xe. Tô Hoàng Thành nhìn con gái xong lại chỉ chỉ về phía mẹ Mộc như bảo cô là hãy nghe theo lời mẹ con…
Tô Băng Linh sốc đến không nói nên lời, đưa mắt theo chiếc xe đang di chuyển ra khỏi sân nhà ngoại.
Vương Hạ Vũ cố gắng nhịn cười, đội mũ vào để che giấu bớt đi vẻ mặt toàn ý cười. Đưa tay đội mũ lên cho cô, cẩn thận từng chút để tóc không kẹt vào mũ.
Gọi xong phải chờ để lấy nước nữa nên có hơi lâu, trong lúc đó đám chị em cũng đã kiếm ra được chỗ ngồi. Quán được thiết kế theo kiểu rừng hoa, đâu đâu đều thấy một dãy hoa bung nở siêu đẹp.
Sau khi có nước ba người đàn ông còn phải đi kiếm bốn chị em bọn họ, vì gọi cho ai cũng không bắt máy. Đến lúc tìm thấy thì bốn con người kia đang chơi với chó mèo của quán, điện thoại túi xách thì để một nơi.
Việt Trì, Trạm An và Vương Hạ Vũ đi đến bàn bọn họ để túi xách, lấy điện thoại ra chơi game với nhau. Đùa giỡn cùng chó mèo xong, Tô Băng Linh và ba chị đi về chỗ ngồi, mắt thấy ba đứa kia cắm mặt vào điện thoại thì lên tiếng trách móc.
“Này ba cái đứa kia, tụi em lên đây chỉ biết cầm điện thoại mà chơi thôi hả?”
Ba người đàn ông ngay tức khắc tắt điện thoại bỏ lên bàn, Tô Băng Linh miệng đang hút trà sữa ánh mắt nhìn qua ba người con trai, xem họ bị mắng xém chút nữa phun trà sữa trong miệng ra vì buồn cười.
Chân Tô Băng Linh lúc này đã đi lại được bình thường, chỉ là có hơi đau nhức một chút nhưng cô cố gắng nhịn trong lòng không để mọi người xung quanh biết.
An An muốn đi chụp hình, chị biết tài chụp hình của Tô Băng Linh không tồi nên kéo cô đi. Vương Hạ Vũ định đứng dậy nói điều gì đó, Tô Băng Linh phẩy phẩy tay, anh ngồi xuống nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng cho cô.
Hôm nay Tô Băng Linh mặc một chiếc áo ngắn phối với quần thể thao đen dài nên không thể nhìn thấy vết thương ở đầu gối của cô. Tô Băng Linh không nói cho ai vì vết thương của cô đã sắp lành và cô cũng không muốn mọi người lo lắng vì mình.
Cố gắng nhịn cơn đau, mày của Tô Băng Linh bị nhíu chặt vào nhau, răng vì thế cũng cắn nghiến ken két bên trong.
Tới nơi An An thả cổ tay Tô Băng Linh ra, khi chị vừa quay đầu lại nhìn thì cô thả lỏng cơ mặt ra xem như không có gì.
Cầm điện thoại trên tay, điều chỉnh theo từng góc mà An An đứng. Ngắm nghía thành quả, An An cảm thấy ưng không thôi, tấm nào cũng đẹp xuất sắc.
Đi chụp thêm vài chỗ nữa hai người bọn họ mới quay về chỗ ngồi, tự nhiên Hạ Lan kể chuyện thế là mọi người đều bị cuốn theo mà chăm chú lắng nghe, chỉ riêng một người ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Băng Linh quan sát xem cô có bị đau hay không.
Ban nãy gọi nước, Vương Hạ Vũ có kêu thêm một phần bánh bông lan lớn. Cái bánh ấy đang lần lượt được xúc bỏ vào miệng của Tô Băng Linh, cô vừa nghe Hạ Lan kể chuyện vừa dùng muỗng xúc từng thìa bỏ vào miệng nhai.
Câu chuyện của Hạ Lan kể vừa kết thúc, nước trong ly của mọi người cùng lúc được hút hết. Thu dọn lại đồ đạc, bảy người bọn họ đứng lên đi ra xe của mình.
Chạy xe về đến nhà ngoại, cả đám lớn lại nhảy vào phòng đóng cửa tắt điện tối om chuẩn bị kể chuyện ma theo dự tính ban nãy được tính trên xe.
Lần này Quỳnh Anh là người kể chuyện, chị vừa kể vừa cầm đèn pin soi vào mặt mình từ dưới lên. Luồng khí mát lạnh làm cho ai cũng lạnh sống lưng do bật điều hòa, tiếng cười rùng rợn do Việt Trì bật lên.
Đang vào đoạn gây cấn, đám nhóc từ đâu chui ra hù một cái khiến hồn ai cũng muốn bay đi. Ai cũng theo bản năng mà níu vào người kế bên mình, Tô Băng Linh đương nhiên cũng bị dọa sợ mà nhảy rút vào người Vương Hạ Vũ, biết người đó là ai nên anh ôm lại trấn an cô.
Trạm An chạy đi bật đèn, ánh đèn trắng dần dần chiếu sáng khắp cả căn phòng. Mọi người thở dài ra một tiếng cho qua đi cơn sợ hãi vừa rồi, đưa mắt nhìn xung quanh xem tình hình.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho ai cũng cạn lời, chỉ biết cười cho qua chứ không biết nói như nào…
Chơi đến tận tối khuya, bố mẹ ra lệnh ai về nhà đó. Tạm biệt mọi người xong, quay qua thấy Hạ Vũ còn đang đứng đó, Băng Linh thẳng cẳng chạy lại.
“Này này, đi từ từ thôi.”
“Tớ không sao mà!”
Vương Hạ Vũ bước đến đỡ tay Tô Băng Linh, bỏ ngoài tai những câu cô nói không cần. Đứng nói chuyện một lát, bố mẹ cô từ trong nhà đang đi ra. Tô Băng Linh định chào tạm biệt Vương Hạ Vũ thì mẹ Mộc giành lời trước.
“Con đi chung với thằng bé đi, nó đi một mình buồn làm sao?”
“…Hả? Mẹ đây là đang chối bỏ con đó hả?”
Mẹ Mộc không trả lời, trực tiếp mở cửa bước lên xe. Tô Hoàng Thành nhìn con gái xong lại chỉ chỉ về phía mẹ Mộc như bảo cô là hãy nghe theo lời mẹ con…
Tô Băng Linh sốc đến không nói nên lời, đưa mắt theo chiếc xe đang di chuyển ra khỏi sân nhà ngoại.
Vương Hạ Vũ cố gắng nhịn cười, đội mũ vào để che giấu bớt đi vẻ mặt toàn ý cười. Đưa tay đội mũ lên cho cô, cẩn thận từng chút để tóc không kẹt vào mũ.