Chương 46: Uống Say
Căn biệt thự theo phong cách hoàng gia sang trọng kể từ ngày Hà Chí Cường bị bắt cũng trở nên thật tĩnh lặng, lạnh lẽo.
Tất cả vẻ tráng lệ đều chìm trong bóng tối, duy chỉ phòng khách lúc này là vẫn còn sáng đèn.
Hiểu Tinh đỗ xe ở phía bên ngoài, rồi bình tĩnh bước vào.
Lệ Oánh lúc này vẫn chưa đi ngủ, bà ta ngồi trên ghế sô pha, chăm chú xem qua xem lại giấy tờ gì đó.
Biết cô về, bà ta chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, bèn giở giọng trách mắng:
“Suốt ngày toàn ra bên ngoài làm những việc vô ích, sao con không tìm Sở Thành Hoàng, nhờ nó liên hệ với mấy người bên toà án, hỏi xem có thể giảm nhẹ hình phạt cho cha con hay không? Nếu được thì tìm mấy chỗ quan hệ tốt một chút, chi phí không cần lo.”
Bước chân nặng nề của Hiểu Tinh cũng chợt dừng lại, cô đứng bên cạnh Lệ Oánh, hai mắt ửng đỏ.
“Mẹ….đến lúc này mà mẹ vẫn còn suy nghĩ đó sao? Mẹ không nhìn thấy là nhà họ Sở từ lúc biết tin cha bị bắt, đã thông báo chuyện huỷ hôn rồi hả?”
“Nhưng mà Sở Thành Hoàng vẫn còn yêu con, nếu nó muốn có được tình cảm của con thì đương nhiên phải bỏ chút công sức chứ?”
“Mẹ thôi đi! Tất cả cũng là tại mẹ, nếu như mẹ không giấu cha, sau lưng làm ra chuyện phạm pháp như vậy thì cha con đã không có kết cục đáng thương này!”
RẦM——-.
Lệ Oánh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nhìn cô như lưỡi dao sắc bén.
“Câm miệng! Mày đang đổ lỗi cho mẹ mày sao? Tao làm tất cả là vì ai chứ? Còn không phải là vì Hà gia? Vì mày hay sao?”
Nói xong Lệ Oánh liền giật mình kinh hãi, giây phút nhìn thấy dáng vẻ của Hiểu Tinh, bà ta thực bị dọa cho cứng người.
Cô giống như bị lấy mất linh hồn, vẻ mặt tiều tuỵ, quần áo xộc xệch, hơn hết trên tay lại còn dính máu.
“Hiểu Tinh… con… con làm sao vậy? Bị thương chỗ nào rồi sao? Hay là đã xảy ra tai nạn hả?” Lệ Oánh vội vàng nắm lấy hai vai cô, liên tục đảo mắt kiểm tra.
“Con không sao… nhưng mà có chuyện này con muốn hỏi mẹ.”
“Chuyện gì?” Đáy mắt Lệ Oánh có chút cảnh giác.
“An Mạc Ngôn là ai?”
Câu hỏi không lường trước này khiến Lệ Oánh hết sức kinh ngạc, vẻ mặt vốn lạnh lùng sắt đá trong phút chốc cũng hoàn toàn biến sắc.
Biểu hiện này càng khiến Hiểu Tinh thêm phần nghi ngờ, cô tiếp tục gặng hỏi: “Người đó là ai hả?”
Khoé miệng Lệ Oánh hơi co giật, bà ta từ từ buông hai tay ra khỏi vai cô, tỏ ra bình tĩnh đáp:
“Tại sao con lại hỏi mẹ… mẹ làm sao mà biết được.”
Hiểu Tinh đột ngột nắm tấy khuỷu tay Lệ Oánh, ngay sau đó, ánh mắt đều trở nên cực kỳ kích động, giọng nói cũng cao hơn:
“Đến giờ phút này thì mẹ đừng giấu con nữa có được không? Con van xin mẹ hãy nói sự thật cho con biết đi! Có phải bảy năm trước con và người này đã từng quen nhau? Con không phải là sau khi tốt nghiệp cấp ba mới đi du học, mà là sau khi học năm nhất ở Đại học Thượng Hải mới rời đi? Tại sao mẹ lại nói dối con? Còn có lý do chia tay là gì? Là do cha mẹ ép buộc hay là do con, mà khiến người đó hận con như vậy?”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Tinh nước mắt đã khô kiệt, lấp lánh đầy lệ quang, thân mình cô run lên, cơn đau từ lồng ngực từng chút lan toả…
Lệ Oánh nghe vậy nhíu mày, hất tay cô ra, lùi lại mấy bước.
“Con đừng nghe người khác đặt điều xằng bậy, mẹ không biết ai là An Mạc Ngôn và cũng chưa từng nghe thấy cái tên này. Còn chuyện họ nói con học ở trường đại học Thượng Hải, vậy con thử đến đó, hỏi giảng viên xem có ai quen biết con không? Thật là một câu chuyện bịa đặt nhảm nhí.”
Lệ Oánh là một người thâm độc, nham hiểm, bà ta hiểu rõ với tính cách của Hiểu Tinh, nếu như đã biết về chuyện của đứa bé thì chắc chắn sẽ không thể nào bình tĩnh mà chất vấn như vậy.
Cho nên bà ta vẫn nhất quyết giấu đến cùng, một mực chối bỏ.
“Mẹ….nhưng mà…”
“Thôi đi! Mẹ thực sự đã quá mệt mỏi vì chuyện của cha con rồi! Cho nên con đừng gây thêm rắc rối gì nữa!”
“Vậy là mẹ nhất định không nói cho con biết sự thật?” Hiểu Tinh cười khổ một tiếng.
“Không có sự thật nào ở đây cả? Hiểu chưa?” Mi tâm Lệ Oánh hơi nhíu lại, giọng nói mang theo mệnh lệnh lẫn cảnh cáo.
Ngay sau đó Lệ Oánh ra lệnh cho người giúp việc thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn, rồi lập tức sải bước rời đi.
…----------------…
Đầu óc Hiểu Tinh càng thêm mụ mị, cô vô thức lái xe chạy vòng quanh thành phố, rồi cuối cùng dừng lại ở một quán ăn ven đường.
Lúc này đã 1 giờ sáng, cô gọi một ít thức ăn và mấy chai rượu, cứ thế uống hết chai này đến chai khác.
Chưa khi nào cô uống nhiều như vậy, cũng chưa khi nào cô đối xử với bản thân tệ như vậy, nhưng nếu như hôm nay cô không uống thì cô không biết phải đối diện với mọi chuyện như thế nào nữa.
Trong đầu, tiếng nói của An Mạc Ngôn và Tần Tử Hoa cứ luân phiên chèn át lên nhau, lại như bay đến từ bốn phương tám hướng nghiền nát cô…
Khiến cô có một dự cảm đáng sợ, lại khiến đau đớn càng lúc càng dày vò cô…
Đáng ra trả thù được An Mạc Ngôn rồi cô phải nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Cảm giác trái tim giống như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Cô uống đến mức không còn tỉnh táo, người chủ quán thấy vậy bèn giúp cô gọi dịch vụ lái xe thuê, còn tốt bụng dặn dò tài xế thật cẩn thận.
Sau khi giúp cô ngồi vào trong, người tài xế bèn lên tiếng hỏi: “Tiểu thư địa chỉ nhà cô ở đâu vậy?”
Cô vừa chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, đầu ngã vào ghế, hai mắt mơ hồ đáp: “Khu phố Quang Phục Lý.”
“Ở đâu cơ?” Anh ta có hơi bất ngờ, giống như không tin vào câu trả lời nên gặng hỏi lần nữa.
“Là Quang Phục Lý…số nhà 325 khu phố Quang Phục Lý…”
Lần này, anh ta kinh ngạc xoay người lại nhìn cô.
“Tiểu thư cô có nhầm không? Chỗ đó đang được san lấp để xây dựng chung cư, chắc bây giờ cũng chỉ còn lại một số ít ngồi nhà là chưa di dời đi thôi.”
“Không nhầm… chính là chỗ đó…” Cô kiên định gật đầu.
“Tiểu thư nhà cô ở đó sao?”
Anh ta hỏi một cách không thể tin, bởi lẽ nhìn chiếc xe đắt tiền thế này, lại thấy cô là người sang trọng có khí chất thế kia, thì không thể nào lại sống ở nơi nghèo nhất Thượng Hải được.
“Không phải…là nhà bạn trai tôi…” Cô nhoẻn miệng cười một cái, ánh mắt lấp lánh như sao.
“Bạn trai tôi là An Mạc Ngôn… anh ấy nói nếu tôi uống say anh ấy sẽ đến tìm tôi… nhưng mà tôi đợi mãi anh ấy vẫn không đến… cho nên… tôi phải đi tìm anh ấy…”
Tất cả vẻ tráng lệ đều chìm trong bóng tối, duy chỉ phòng khách lúc này là vẫn còn sáng đèn.
Hiểu Tinh đỗ xe ở phía bên ngoài, rồi bình tĩnh bước vào.
Lệ Oánh lúc này vẫn chưa đi ngủ, bà ta ngồi trên ghế sô pha, chăm chú xem qua xem lại giấy tờ gì đó.
Biết cô về, bà ta chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, bèn giở giọng trách mắng:
“Suốt ngày toàn ra bên ngoài làm những việc vô ích, sao con không tìm Sở Thành Hoàng, nhờ nó liên hệ với mấy người bên toà án, hỏi xem có thể giảm nhẹ hình phạt cho cha con hay không? Nếu được thì tìm mấy chỗ quan hệ tốt một chút, chi phí không cần lo.”
Bước chân nặng nề của Hiểu Tinh cũng chợt dừng lại, cô đứng bên cạnh Lệ Oánh, hai mắt ửng đỏ.
“Mẹ….đến lúc này mà mẹ vẫn còn suy nghĩ đó sao? Mẹ không nhìn thấy là nhà họ Sở từ lúc biết tin cha bị bắt, đã thông báo chuyện huỷ hôn rồi hả?”
“Nhưng mà Sở Thành Hoàng vẫn còn yêu con, nếu nó muốn có được tình cảm của con thì đương nhiên phải bỏ chút công sức chứ?”
“Mẹ thôi đi! Tất cả cũng là tại mẹ, nếu như mẹ không giấu cha, sau lưng làm ra chuyện phạm pháp như vậy thì cha con đã không có kết cục đáng thương này!”
RẦM——-.
Lệ Oánh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nhìn cô như lưỡi dao sắc bén.
“Câm miệng! Mày đang đổ lỗi cho mẹ mày sao? Tao làm tất cả là vì ai chứ? Còn không phải là vì Hà gia? Vì mày hay sao?”
Nói xong Lệ Oánh liền giật mình kinh hãi, giây phút nhìn thấy dáng vẻ của Hiểu Tinh, bà ta thực bị dọa cho cứng người.
Cô giống như bị lấy mất linh hồn, vẻ mặt tiều tuỵ, quần áo xộc xệch, hơn hết trên tay lại còn dính máu.
“Hiểu Tinh… con… con làm sao vậy? Bị thương chỗ nào rồi sao? Hay là đã xảy ra tai nạn hả?” Lệ Oánh vội vàng nắm lấy hai vai cô, liên tục đảo mắt kiểm tra.
“Con không sao… nhưng mà có chuyện này con muốn hỏi mẹ.”
“Chuyện gì?” Đáy mắt Lệ Oánh có chút cảnh giác.
“An Mạc Ngôn là ai?”
Câu hỏi không lường trước này khiến Lệ Oánh hết sức kinh ngạc, vẻ mặt vốn lạnh lùng sắt đá trong phút chốc cũng hoàn toàn biến sắc.
Biểu hiện này càng khiến Hiểu Tinh thêm phần nghi ngờ, cô tiếp tục gặng hỏi: “Người đó là ai hả?”
Khoé miệng Lệ Oánh hơi co giật, bà ta từ từ buông hai tay ra khỏi vai cô, tỏ ra bình tĩnh đáp:
“Tại sao con lại hỏi mẹ… mẹ làm sao mà biết được.”
Hiểu Tinh đột ngột nắm tấy khuỷu tay Lệ Oánh, ngay sau đó, ánh mắt đều trở nên cực kỳ kích động, giọng nói cũng cao hơn:
“Đến giờ phút này thì mẹ đừng giấu con nữa có được không? Con van xin mẹ hãy nói sự thật cho con biết đi! Có phải bảy năm trước con và người này đã từng quen nhau? Con không phải là sau khi tốt nghiệp cấp ba mới đi du học, mà là sau khi học năm nhất ở Đại học Thượng Hải mới rời đi? Tại sao mẹ lại nói dối con? Còn có lý do chia tay là gì? Là do cha mẹ ép buộc hay là do con, mà khiến người đó hận con như vậy?”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Tinh nước mắt đã khô kiệt, lấp lánh đầy lệ quang, thân mình cô run lên, cơn đau từ lồng ngực từng chút lan toả…
Lệ Oánh nghe vậy nhíu mày, hất tay cô ra, lùi lại mấy bước.
“Con đừng nghe người khác đặt điều xằng bậy, mẹ không biết ai là An Mạc Ngôn và cũng chưa từng nghe thấy cái tên này. Còn chuyện họ nói con học ở trường đại học Thượng Hải, vậy con thử đến đó, hỏi giảng viên xem có ai quen biết con không? Thật là một câu chuyện bịa đặt nhảm nhí.”
Lệ Oánh là một người thâm độc, nham hiểm, bà ta hiểu rõ với tính cách của Hiểu Tinh, nếu như đã biết về chuyện của đứa bé thì chắc chắn sẽ không thể nào bình tĩnh mà chất vấn như vậy.
Cho nên bà ta vẫn nhất quyết giấu đến cùng, một mực chối bỏ.
“Mẹ….nhưng mà…”
“Thôi đi! Mẹ thực sự đã quá mệt mỏi vì chuyện của cha con rồi! Cho nên con đừng gây thêm rắc rối gì nữa!”
“Vậy là mẹ nhất định không nói cho con biết sự thật?” Hiểu Tinh cười khổ một tiếng.
“Không có sự thật nào ở đây cả? Hiểu chưa?” Mi tâm Lệ Oánh hơi nhíu lại, giọng nói mang theo mệnh lệnh lẫn cảnh cáo.
Ngay sau đó Lệ Oánh ra lệnh cho người giúp việc thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn, rồi lập tức sải bước rời đi.
…----------------…
Đầu óc Hiểu Tinh càng thêm mụ mị, cô vô thức lái xe chạy vòng quanh thành phố, rồi cuối cùng dừng lại ở một quán ăn ven đường.
Lúc này đã 1 giờ sáng, cô gọi một ít thức ăn và mấy chai rượu, cứ thế uống hết chai này đến chai khác.
Chưa khi nào cô uống nhiều như vậy, cũng chưa khi nào cô đối xử với bản thân tệ như vậy, nhưng nếu như hôm nay cô không uống thì cô không biết phải đối diện với mọi chuyện như thế nào nữa.
Trong đầu, tiếng nói của An Mạc Ngôn và Tần Tử Hoa cứ luân phiên chèn át lên nhau, lại như bay đến từ bốn phương tám hướng nghiền nát cô…
Khiến cô có một dự cảm đáng sợ, lại khiến đau đớn càng lúc càng dày vò cô…
Đáng ra trả thù được An Mạc Ngôn rồi cô phải nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Cảm giác trái tim giống như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Cô uống đến mức không còn tỉnh táo, người chủ quán thấy vậy bèn giúp cô gọi dịch vụ lái xe thuê, còn tốt bụng dặn dò tài xế thật cẩn thận.
Sau khi giúp cô ngồi vào trong, người tài xế bèn lên tiếng hỏi: “Tiểu thư địa chỉ nhà cô ở đâu vậy?”
Cô vừa chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, đầu ngã vào ghế, hai mắt mơ hồ đáp: “Khu phố Quang Phục Lý.”
“Ở đâu cơ?” Anh ta có hơi bất ngờ, giống như không tin vào câu trả lời nên gặng hỏi lần nữa.
“Là Quang Phục Lý…số nhà 325 khu phố Quang Phục Lý…”
Lần này, anh ta kinh ngạc xoay người lại nhìn cô.
“Tiểu thư cô có nhầm không? Chỗ đó đang được san lấp để xây dựng chung cư, chắc bây giờ cũng chỉ còn lại một số ít ngồi nhà là chưa di dời đi thôi.”
“Không nhầm… chính là chỗ đó…” Cô kiên định gật đầu.
“Tiểu thư nhà cô ở đó sao?”
Anh ta hỏi một cách không thể tin, bởi lẽ nhìn chiếc xe đắt tiền thế này, lại thấy cô là người sang trọng có khí chất thế kia, thì không thể nào lại sống ở nơi nghèo nhất Thượng Hải được.
“Không phải…là nhà bạn trai tôi…” Cô nhoẻn miệng cười một cái, ánh mắt lấp lánh như sao.
“Bạn trai tôi là An Mạc Ngôn… anh ấy nói nếu tôi uống say anh ấy sẽ đến tìm tôi… nhưng mà tôi đợi mãi anh ấy vẫn không đến… cho nên… tôi phải đi tìm anh ấy…”