Chương 47: Hồi Quang Phản Chiếu
Do công trường đang thi công xe cũng chỉ có thể đậu ở phía ngoài đường lớn. Người tài xế sau khi nghe cô xác nhận có thể tự mình vào bên trong thì mới an tâm nhận tiền rời đi.
Lúc này đã gần 3 giờ sáng, bên ngoài thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy vụt qua.
Khu phố Quang Phục Lý hầu như đã bị san lấp gần hết, tạo thành bãi đất trống rộng lớn, và được che chắn lại bằng những tấm biển mô phỏng công trình.
Đi sâu vào bên trong là con đường dẫn vào nhà An Mạc Ngôn, rất may là nơi đây vẫn còn người dân sinh sống, hoặc là đang trong quá trình chuyển đi.
Nhờ vào đèn pha ở công trình chiếu sáng cho nên Hiểu Tinh không chút sợ hãi, cứ thế mò mẫm bước đi, nhưng vì tác dụng của rượu nên dáng vẻ cô có phần siêu vẹo, mấy lần còn suýt té ngã.
Không hiểu vì sao lúc này cô giống hệt như một bệnh nhân đang trải qua hiện tượng hồi quang phản chiếu vậy. Đột nhiên minh mẫn, tỉnh táo lạ thường, lại có thể nhớ rõ từng chi tiết, từng khung cảnh của bảy năm về trước.
Một lúc sau đó cô dừng lại ở trước cửa ngôi nhà màu xanh, có lẽ sau này ngôi nhà đã được sơn sửa và thay một bộ cửa khác, nhưng như vậy cũng không làm cô nhầm lẫn.
Cô nở một nụ cười vui vẻ, hai má ửng hồng, ánh mắt trong sáng, lấp lánh như ánh mắt năm 18 tuổi. Rồi cô vươn tay đập mạnh lên cánh cửa gỗ, lớn giọng gọi:
“Mạc Ngôn…mở cửa cho em…nhanh mở cửa cho em nào….”
Đáp lại cô là tiếng sủa ồn ào của đám chó từ xa vọng tới.
“An Mạc Ngôn….anh có nhanh ra đây không hả? Em biết anh đang học bài ở bên trong… nếu như còn không ra em sẽ cho anh biết tay đấy…”
“An Mạc Ngôn… An Mạc Ngôn…”
Lần này cô dùng cả hai tay đập liên tục lên cánh cửa. Vì là đồ gỗ rẻ tiền để lâu nên liền phát ra âm thanh cọt kẹt rất khó nghe, đã vậy ổ khoá hoen rỉ cũng đã phủ một lớp bụi dày, vì tác động của cô mà bay lên mù mịt.
Cô khó chịu hắt hơi mấy cái, toàn thân run rẩy lại không thể đứng vững nên từ từ ngồi xuống, đầu tựa vào tường, mơ hồ lẩm bẩm:
“Mặc Ngôn vì sao anh không ra gặp em hả? Có phải anh giận em không? Hay là anh hết thương em rồi…”
Hơi lạnh dần lan tràn khắp cơ thể, khiến sắc mặt Hiểu Tinh tái nhợt, đáy mắt từ lúc nào đã hoàn toàn bị nước mắt che khuất tầm nhìn, đôi môi anh đào run run như lá mùa thu sắp rơi rụng…
“Nhưng mà em yêu anh…yêu anh rất rất nhiều…”
“Mặc Ngôn… anh mở cửa cho em đi… em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh…cũng sẽ không bắt nạt anh nữa…”
“Mạc Ngôn anh ra đây gặp em đi mà…em biết là em sai rồi… tất cả là do em… trăm vạn lần sai đều là do em…”
Cô khóc nấc lên từng tiếng, âm thanh thống khổ, day dứt cứ kéo dài mãi rồi cũng dần nhỏ lại, tắt ngấm vào màn đêm.
Cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
6 giờ sáng.
Thời tiết sang đầu tháng 10 đã thấm nhuần hương vị của mùa thu, không khí bắt đầu se lạnh, từng cơn gió nhẹ đưa còn mang theo mùi thơm của hoa mận, hoa mai hoà quyện với mùi khói bếp lan tỏa khắp con phố.
Giữa không gian tĩnh lặng như vậy, liền bị phá vỡ bởi tiếng hét thất thanh của một người đàn bà.
Người này tên Tô Bình ở ngay cạnh nhà An Mạc Ngôn, do đêm qua bán hàng về muộn nên bà ta ngủ say không biết trời đất là gì.
Sáng nay vừa bước chân ra ngõ thì nhìn thấy Hiểu Tinh ngồi bất động ở bên đường, doạ bà ta suýt chút nữa thì hồn siêu phách tán.
Một lúc sau khi hoàn hồn, Tô Bình mới lấy hết can đảm lại gần Hiểu Tinh, rồi dùng một ngón tay kiểm tra hơi thở của cô.
Xác định người vẫn còn sống thì mới dám thở phào một cái, nhưng ngay sau đó, khi nhìn kỹ đến gương mặt của cô thì liền giật mình kinh ngạc.
Bàn tay thô ráp, gầy gầy bèn vỗ lên vai cô vài cái, giọng đầy lo lằng: “Này cháu gái! Tỉnh dậy đi! Sao lại ngồi ở đây thế này?”
Hiểu Tinh sau một hồi mơ mơ màng màng, hai mắt vừa hé mở thì cơn đau đầu bất chợt ập đến khiến cô choáng váng mặt mày, hai tay chống vội xuống đường để không bị ngã.
Cô phải liên tục lắc đầu để tìm kiếm sự tỉnh táo, rốt cuộc một hồi sau mới dựa được vào tay Tô Bình để đứng lên.
“Cháu gái… cháu là Hiểu Tinh có phải không?” Tô Bình nhìn chằm chằm vào cô, mạnh dạn phỏng đoán.
Đại não Hiểu Tinh như bị đả thông, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao… sao…lại biết tên cháu?”
Tô Bình vui mừng vỗ hai bàn tay vào nhau tạo thành tiếng “đốp”, rồi reo lên:
“Vậy đúng là Hiểu Tinh rồi! Cháu không nhớ ta sao? Ta là thím Tô đây, thím Tô bán mì ở đầu ngõ đây mà!”
“Thím Tô?” Mi tâm cô nhíu lại, vẻ khó hiểu.
“Con bé này trí nhớ còn kém hơn bà già như ta nữa sao? Dù cháu có khác trước rất nhiều, nhưng cái vẻ đẹp đặc biệt này thì ta không thể nào quên được. Để ta xem nào…”
Nói đến đây Tô Bình liền dừng lại một chút, đưa bàn tay lên tính toán gì đó rồi tiếp tục:
“Mới đó thôi mà cũng đã bảy năm rồi đấy! Ta nhớ dạo còn đi học, ngày nào cháu cũng dặn ta phải để dành một bát mì cho Tiểu Ngôn, còn bắt ta phải cho thêm gấp đôi thịt. Lúc đó Lão Tô còn nói, chưa từng thấy ai theo đuổi bạn trai mà nhiệt tình như cháu, còn phong cho cháu danh hiệu kẻ bám đuôi dễ thương nữa.”
Tô Bình thoải mái kể lại chuyện cũ, mà không nhận ra rằng sắc mặt của Hiểu Tinh đã tái đi không ít.
Cô run run cánh môi, âm phát ra càng thêm khó khăn:
“Thím vừa nói…là cháu từng đến đây?”
Dứt lời cô đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhưng chỉ cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.
“Còn có… mua mì cho Tiểu Ngôn?”
“Đúng vậy!” Tô Bình dứt khoát gật đầu.
“Nhưng mà… Tiểu Ngôn là ai?”
“Con bé này là An Mạc Ngôn chứ còn ai nữa, chẳng phải hôm nay cháu đến đây để tìm thằng nhóc đó sao?”
Cô kinh hãi lắc đầu.
“Không có! Cháu không đến tìm An Mạc Ngôn… cháu còn không biết nơi này là ở đâu nữa…”
“Cháu đùa kiểu gì vậy? Đây còn không phải là nhà của Tiểu Ngôn sao? Nếu chưa cháu từng đến đây thì làm sao lại nhớ rõ như vậy?” Dứt lời Tô Bình liền hất hàm về phía cửa gỗ xác nhận.
“Nhà An Mạc Ngôn?”
Cô nuốt xuống một ngụm khí lạnh, toàn thân giống như bị đóng băng, cô vậy mà có thể tìm đến tận đây sao? Bằng cách nào cơ chứ?
Lúc này đã gần 3 giờ sáng, bên ngoài thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy vụt qua.
Khu phố Quang Phục Lý hầu như đã bị san lấp gần hết, tạo thành bãi đất trống rộng lớn, và được che chắn lại bằng những tấm biển mô phỏng công trình.
Đi sâu vào bên trong là con đường dẫn vào nhà An Mạc Ngôn, rất may là nơi đây vẫn còn người dân sinh sống, hoặc là đang trong quá trình chuyển đi.
Nhờ vào đèn pha ở công trình chiếu sáng cho nên Hiểu Tinh không chút sợ hãi, cứ thế mò mẫm bước đi, nhưng vì tác dụng của rượu nên dáng vẻ cô có phần siêu vẹo, mấy lần còn suýt té ngã.
Không hiểu vì sao lúc này cô giống hệt như một bệnh nhân đang trải qua hiện tượng hồi quang phản chiếu vậy. Đột nhiên minh mẫn, tỉnh táo lạ thường, lại có thể nhớ rõ từng chi tiết, từng khung cảnh của bảy năm về trước.
Một lúc sau đó cô dừng lại ở trước cửa ngôi nhà màu xanh, có lẽ sau này ngôi nhà đã được sơn sửa và thay một bộ cửa khác, nhưng như vậy cũng không làm cô nhầm lẫn.
Cô nở một nụ cười vui vẻ, hai má ửng hồng, ánh mắt trong sáng, lấp lánh như ánh mắt năm 18 tuổi. Rồi cô vươn tay đập mạnh lên cánh cửa gỗ, lớn giọng gọi:
“Mạc Ngôn…mở cửa cho em…nhanh mở cửa cho em nào….”
Đáp lại cô là tiếng sủa ồn ào của đám chó từ xa vọng tới.
“An Mạc Ngôn….anh có nhanh ra đây không hả? Em biết anh đang học bài ở bên trong… nếu như còn không ra em sẽ cho anh biết tay đấy…”
“An Mạc Ngôn… An Mạc Ngôn…”
Lần này cô dùng cả hai tay đập liên tục lên cánh cửa. Vì là đồ gỗ rẻ tiền để lâu nên liền phát ra âm thanh cọt kẹt rất khó nghe, đã vậy ổ khoá hoen rỉ cũng đã phủ một lớp bụi dày, vì tác động của cô mà bay lên mù mịt.
Cô khó chịu hắt hơi mấy cái, toàn thân run rẩy lại không thể đứng vững nên từ từ ngồi xuống, đầu tựa vào tường, mơ hồ lẩm bẩm:
“Mặc Ngôn vì sao anh không ra gặp em hả? Có phải anh giận em không? Hay là anh hết thương em rồi…”
Hơi lạnh dần lan tràn khắp cơ thể, khiến sắc mặt Hiểu Tinh tái nhợt, đáy mắt từ lúc nào đã hoàn toàn bị nước mắt che khuất tầm nhìn, đôi môi anh đào run run như lá mùa thu sắp rơi rụng…
“Nhưng mà em yêu anh…yêu anh rất rất nhiều…”
“Mặc Ngôn… anh mở cửa cho em đi… em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh…cũng sẽ không bắt nạt anh nữa…”
“Mạc Ngôn anh ra đây gặp em đi mà…em biết là em sai rồi… tất cả là do em… trăm vạn lần sai đều là do em…”
Cô khóc nấc lên từng tiếng, âm thanh thống khổ, day dứt cứ kéo dài mãi rồi cũng dần nhỏ lại, tắt ngấm vào màn đêm.
Cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
6 giờ sáng.
Thời tiết sang đầu tháng 10 đã thấm nhuần hương vị của mùa thu, không khí bắt đầu se lạnh, từng cơn gió nhẹ đưa còn mang theo mùi thơm của hoa mận, hoa mai hoà quyện với mùi khói bếp lan tỏa khắp con phố.
Giữa không gian tĩnh lặng như vậy, liền bị phá vỡ bởi tiếng hét thất thanh của một người đàn bà.
Người này tên Tô Bình ở ngay cạnh nhà An Mạc Ngôn, do đêm qua bán hàng về muộn nên bà ta ngủ say không biết trời đất là gì.
Sáng nay vừa bước chân ra ngõ thì nhìn thấy Hiểu Tinh ngồi bất động ở bên đường, doạ bà ta suýt chút nữa thì hồn siêu phách tán.
Một lúc sau khi hoàn hồn, Tô Bình mới lấy hết can đảm lại gần Hiểu Tinh, rồi dùng một ngón tay kiểm tra hơi thở của cô.
Xác định người vẫn còn sống thì mới dám thở phào một cái, nhưng ngay sau đó, khi nhìn kỹ đến gương mặt của cô thì liền giật mình kinh ngạc.
Bàn tay thô ráp, gầy gầy bèn vỗ lên vai cô vài cái, giọng đầy lo lằng: “Này cháu gái! Tỉnh dậy đi! Sao lại ngồi ở đây thế này?”
Hiểu Tinh sau một hồi mơ mơ màng màng, hai mắt vừa hé mở thì cơn đau đầu bất chợt ập đến khiến cô choáng váng mặt mày, hai tay chống vội xuống đường để không bị ngã.
Cô phải liên tục lắc đầu để tìm kiếm sự tỉnh táo, rốt cuộc một hồi sau mới dựa được vào tay Tô Bình để đứng lên.
“Cháu gái… cháu là Hiểu Tinh có phải không?” Tô Bình nhìn chằm chằm vào cô, mạnh dạn phỏng đoán.
Đại não Hiểu Tinh như bị đả thông, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao… sao…lại biết tên cháu?”
Tô Bình vui mừng vỗ hai bàn tay vào nhau tạo thành tiếng “đốp”, rồi reo lên:
“Vậy đúng là Hiểu Tinh rồi! Cháu không nhớ ta sao? Ta là thím Tô đây, thím Tô bán mì ở đầu ngõ đây mà!”
“Thím Tô?” Mi tâm cô nhíu lại, vẻ khó hiểu.
“Con bé này trí nhớ còn kém hơn bà già như ta nữa sao? Dù cháu có khác trước rất nhiều, nhưng cái vẻ đẹp đặc biệt này thì ta không thể nào quên được. Để ta xem nào…”
Nói đến đây Tô Bình liền dừng lại một chút, đưa bàn tay lên tính toán gì đó rồi tiếp tục:
“Mới đó thôi mà cũng đã bảy năm rồi đấy! Ta nhớ dạo còn đi học, ngày nào cháu cũng dặn ta phải để dành một bát mì cho Tiểu Ngôn, còn bắt ta phải cho thêm gấp đôi thịt. Lúc đó Lão Tô còn nói, chưa từng thấy ai theo đuổi bạn trai mà nhiệt tình như cháu, còn phong cho cháu danh hiệu kẻ bám đuôi dễ thương nữa.”
Tô Bình thoải mái kể lại chuyện cũ, mà không nhận ra rằng sắc mặt của Hiểu Tinh đã tái đi không ít.
Cô run run cánh môi, âm phát ra càng thêm khó khăn:
“Thím vừa nói…là cháu từng đến đây?”
Dứt lời cô đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhưng chỉ cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.
“Còn có… mua mì cho Tiểu Ngôn?”
“Đúng vậy!” Tô Bình dứt khoát gật đầu.
“Nhưng mà… Tiểu Ngôn là ai?”
“Con bé này là An Mạc Ngôn chứ còn ai nữa, chẳng phải hôm nay cháu đến đây để tìm thằng nhóc đó sao?”
Cô kinh hãi lắc đầu.
“Không có! Cháu không đến tìm An Mạc Ngôn… cháu còn không biết nơi này là ở đâu nữa…”
“Cháu đùa kiểu gì vậy? Đây còn không phải là nhà của Tiểu Ngôn sao? Nếu chưa cháu từng đến đây thì làm sao lại nhớ rõ như vậy?” Dứt lời Tô Bình liền hất hàm về phía cửa gỗ xác nhận.
“Nhà An Mạc Ngôn?”
Cô nuốt xuống một ngụm khí lạnh, toàn thân giống như bị đóng băng, cô vậy mà có thể tìm đến tận đây sao? Bằng cách nào cơ chứ?