Chương 3: Cô không có tư cách để biết sự thật
2 giờ đêm, Hà Băng được đưa về trong bộ dạng say khướt. Bước chân vào phòng ngủ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là An Thanh với gương mặt trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn đang ngồi xụp dưới nền nhà lạnh lẽo một cách thẫn thờ, vô cảm. Dường như lúc ấy cô còn chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra sự xuất hiện của một người nữa trong phòng.
Nhìn An Thanh như vậy trong lòng Hà Băng dâng lên một thứ cảm xúc đau đớn nhưng ngay khi bước chân anh muốn tiến lên đỡ cô dậy thì cũng là lúc thứ cảm xúc đó bị dập tắt hoàn toàn, chút lý trí ít ỏi còn xót lại trong hơi men đang nhắc nhở anh rằng " Kiều An Thanh là người mà cả đời này anh không thể đi chung đường."
Trái tim muốn bước lên nhưng lý trí lại không cho phép, cuối cùng Hà Băng cũng chỉ đành nở ra một nụ cười chua chát rồi lại lặng lẽ lê những bước chân liêu xiêu rời khỏi phòng ngủ. Anh đã bỏ ra bao công sức, đã chờ đợi ngày này rất lâu vậy mà giờ đây kế hoạch đã được thực hiện, An Thanh đã trưng lên dáng vẻ đau thương tại sao trong lòng anh lại khó chịu thế này. Tại sao trong anh lại không có cảm xúc của người chiến thắng.
2 tháng sau.
" Bà muốn ăn cơm cùng, ngày mai tan làm tôi đón cô."
Giọng nói vốn quen thuộc giờ đây lại vang lên bên tai một cách lạnh lùng, đầy xa cách.
Đã 2 tháng nay anh không về nhà, cô cũng đã thử mọi cách vẫn không thể gặp được anh cuối cùng cô chỉ đành vùi đầu trong công việc để quên đi câu chuyện ngày hôm ấy nhưng giờ đây thì sao, nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má. Giọng nói ấm ức đến run rẩy.
"Hà Băng, rốt cuộc em đã làm gì sai?"
Ngày hôm sau, vừa ra khỏi bệnh viện An Thanh đã nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đợi sẵn. Trong lòng cô lúc này chính là muôn vàn cảm xúc đan xen nhau. Từ khi quen biết đây là lần đầu cô không gặp anh lâu như vậy, có chút hồi hộp, có chút nhớ nhung nhưng khi nhớ lại khuôn mặt hung dữ của Hà Băng đêm hôm đó cô lại giật mình có xót xa, có sợ hãi, cảm xúc dâng lên khiến bước chân An Thanh ngập ngừng không dám tiến về phía trước.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, đôi mắt nâu trầm vẫn đang dán chặt trên người An Thanh, có vẻ như cô đã ốm đi rất nhiều, trên khuôn mặt ấy cũng không còn nét rạng rỡ như trong tâm trí của anh, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng những tia u buồn.
Vì hoàn cảnh của 2 người quá khác biệt nên An Thanh không muốn mọi người biết về mối quan hệ giữa cô và anh, cô không muốn nghe những lời bàn tán châm chọc vì vậy lần nào tới đón cô anh cũng cố tình đỗ xe cách xa cổng bệnh viện một chút, lần này cũng vậy nhưng khi nhận ra bước chân cô dừng lại, dường như cô đang không muốn bước về phía anh trong lòng anh lại vô cùng hụt hẫng.
Thứ cảm xúc khó chịu dâng lên, Hà Băng bực dọc đạp chân ga lao thẳng đến trước mặt An Thanh.
" Lên xe, đừng làm mất thời gian của tôi."
Đường phố giờ tan tầm, xe cộ tấp nập, nhộn nhịp là vậy còn bên trong chiếc xe hơi sang trọng ấy chỉ là một mảng không gian tĩnh lặng, sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Hà Băng vẫn chăm chú lái xe. An Thanh muốn nói gì đó nhưng nhìn sang sắc mặt khó chịu của Hà Băng cô đành nuốt lại những lời muốn nói, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe đang hối hả qua lại trên đường.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự xa hoa giữa trung tâm thành phố. Một ngôi biệt thự màu kem với lối kiến trúc cổ điển. Xung quanh là khuôn viên rộng lớn tràn ngập sắc hoa càng tôn lên cho ngôi biệt thự dáng vẻ cổ điển mà sang trọng.
" Sức khoẻ của bà tôi không được tốt."
Qua vài giây giọng nói trầm khàn lại vang lên một cách áp bức.
" Tốt nhất là cô nên an phận, nếu để bà tôi biết chuyện của chúng ta thì những ngày sau này của cô đừng nghĩ tới yên ổn."
An Thanh nghe được những lời này chỉ đành bất lực thở dài, anh vừa nói là " bà tôi" thì ra là muốn vạch rõ gianh giới với cô như vậy à. Cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, nhỏ nhẹ cất lời.
" Có thể nói cho em biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì được không?"
" Rốt cuộc là em đã sai ở đâu?"
Giọng nói nhỏ nhẹ là vậy nhưng Hà Băng lại nghe ra được sự bi thương trong từng câu chữ. Khi anh định nói ra sự thật thì lại thấy người giúp việc ra mở cổng khiến cho những lời của Hà Băng chưa hình thành đã vụn vỡ, tất cả chỉ còn là những câu từ xát muối vào tim người nghe.
" Cô không có tư cách để biết sự thật."
Vừa bước vào nhà Hà Băng đã như một con người khác. Bàn tay anh nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn cô cũng đầy sự yêu thương, cưng chiều. Tất cả đều giống như chưa từng có cuộc cãi vã. Chỉ có điều An Thanh lại vô cùng khinh rẻ bộ mặt này của anh, có lẽ trời sinh anh đã có khướu diễn viên, kỹ năng quá tốt thế này bảo sao cô bị lừa dối tận 3 năm mà không hề hay biết.
Nhìn An Thanh như vậy trong lòng Hà Băng dâng lên một thứ cảm xúc đau đớn nhưng ngay khi bước chân anh muốn tiến lên đỡ cô dậy thì cũng là lúc thứ cảm xúc đó bị dập tắt hoàn toàn, chút lý trí ít ỏi còn xót lại trong hơi men đang nhắc nhở anh rằng " Kiều An Thanh là người mà cả đời này anh không thể đi chung đường."
Trái tim muốn bước lên nhưng lý trí lại không cho phép, cuối cùng Hà Băng cũng chỉ đành nở ra một nụ cười chua chát rồi lại lặng lẽ lê những bước chân liêu xiêu rời khỏi phòng ngủ. Anh đã bỏ ra bao công sức, đã chờ đợi ngày này rất lâu vậy mà giờ đây kế hoạch đã được thực hiện, An Thanh đã trưng lên dáng vẻ đau thương tại sao trong lòng anh lại khó chịu thế này. Tại sao trong anh lại không có cảm xúc của người chiến thắng.
2 tháng sau.
" Bà muốn ăn cơm cùng, ngày mai tan làm tôi đón cô."
Giọng nói vốn quen thuộc giờ đây lại vang lên bên tai một cách lạnh lùng, đầy xa cách.
Đã 2 tháng nay anh không về nhà, cô cũng đã thử mọi cách vẫn không thể gặp được anh cuối cùng cô chỉ đành vùi đầu trong công việc để quên đi câu chuyện ngày hôm ấy nhưng giờ đây thì sao, nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má. Giọng nói ấm ức đến run rẩy.
"Hà Băng, rốt cuộc em đã làm gì sai?"
Ngày hôm sau, vừa ra khỏi bệnh viện An Thanh đã nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đợi sẵn. Trong lòng cô lúc này chính là muôn vàn cảm xúc đan xen nhau. Từ khi quen biết đây là lần đầu cô không gặp anh lâu như vậy, có chút hồi hộp, có chút nhớ nhung nhưng khi nhớ lại khuôn mặt hung dữ của Hà Băng đêm hôm đó cô lại giật mình có xót xa, có sợ hãi, cảm xúc dâng lên khiến bước chân An Thanh ngập ngừng không dám tiến về phía trước.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, đôi mắt nâu trầm vẫn đang dán chặt trên người An Thanh, có vẻ như cô đã ốm đi rất nhiều, trên khuôn mặt ấy cũng không còn nét rạng rỡ như trong tâm trí của anh, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng những tia u buồn.
Vì hoàn cảnh của 2 người quá khác biệt nên An Thanh không muốn mọi người biết về mối quan hệ giữa cô và anh, cô không muốn nghe những lời bàn tán châm chọc vì vậy lần nào tới đón cô anh cũng cố tình đỗ xe cách xa cổng bệnh viện một chút, lần này cũng vậy nhưng khi nhận ra bước chân cô dừng lại, dường như cô đang không muốn bước về phía anh trong lòng anh lại vô cùng hụt hẫng.
Thứ cảm xúc khó chịu dâng lên, Hà Băng bực dọc đạp chân ga lao thẳng đến trước mặt An Thanh.
" Lên xe, đừng làm mất thời gian của tôi."
Đường phố giờ tan tầm, xe cộ tấp nập, nhộn nhịp là vậy còn bên trong chiếc xe hơi sang trọng ấy chỉ là một mảng không gian tĩnh lặng, sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Hà Băng vẫn chăm chú lái xe. An Thanh muốn nói gì đó nhưng nhìn sang sắc mặt khó chịu của Hà Băng cô đành nuốt lại những lời muốn nói, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe đang hối hả qua lại trên đường.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự xa hoa giữa trung tâm thành phố. Một ngôi biệt thự màu kem với lối kiến trúc cổ điển. Xung quanh là khuôn viên rộng lớn tràn ngập sắc hoa càng tôn lên cho ngôi biệt thự dáng vẻ cổ điển mà sang trọng.
" Sức khoẻ của bà tôi không được tốt."
Qua vài giây giọng nói trầm khàn lại vang lên một cách áp bức.
" Tốt nhất là cô nên an phận, nếu để bà tôi biết chuyện của chúng ta thì những ngày sau này của cô đừng nghĩ tới yên ổn."
An Thanh nghe được những lời này chỉ đành bất lực thở dài, anh vừa nói là " bà tôi" thì ra là muốn vạch rõ gianh giới với cô như vậy à. Cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, nhỏ nhẹ cất lời.
" Có thể nói cho em biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì được không?"
" Rốt cuộc là em đã sai ở đâu?"
Giọng nói nhỏ nhẹ là vậy nhưng Hà Băng lại nghe ra được sự bi thương trong từng câu chữ. Khi anh định nói ra sự thật thì lại thấy người giúp việc ra mở cổng khiến cho những lời của Hà Băng chưa hình thành đã vụn vỡ, tất cả chỉ còn là những câu từ xát muối vào tim người nghe.
" Cô không có tư cách để biết sự thật."
Vừa bước vào nhà Hà Băng đã như một con người khác. Bàn tay anh nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn cô cũng đầy sự yêu thương, cưng chiều. Tất cả đều giống như chưa từng có cuộc cãi vã. Chỉ có điều An Thanh lại vô cùng khinh rẻ bộ mặt này của anh, có lẽ trời sinh anh đã có khướu diễn viên, kỹ năng quá tốt thế này bảo sao cô bị lừa dối tận 3 năm mà không hề hay biết.