Chương 4: Bữa tối vui vẻ
" Hai đứa đến rồi sao?"
An Thanh mải miên man trong dòng suy nghĩ cho tới khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy vang lên cô mới vội vàng thu lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, lễ phép chào hỏi.
" Cháu chào bà ạ!"
" Lại đây nào" Bà cụ Hà vừa nói vừa ra hiệu cho An Thanh đến bên mình.
Với cô gái này thì bà cụ Hà lại vô cùng có thiện cảm. Trước khi Hà Băng đưa An Thanh về ra mắt thì bà đã từng gặp cô tại bệnh viện. Năm đó vợ chồng con gái qua đời đã ảnh hưởng lớn đến tinh thần và sức khoẻ của bà cụ. Những ngày tháng nằm viện bà cụ đã rất ấn tượng với cô bác sĩ trẻ đầy hài hước, tận tâm chăm sóc, điều trị cho bệnh nhân. Cũng vì lẽ đó nên khi biết An Thanh là cháu dâu tương lai bà đã không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý.
" An Thanh, nhìn cháu ốm quá."
" Có phải thằng nhóc kia bắt nạt cháu không? Nếu nó dám bắt nạt cháu, cứ nói với ta, ta sẽ xử tội nó."
Bà cụ Hà vừa nói vừa đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn sang Hà Băng khiến anh ta có chút chột dạ, ấp úng biện minh " Ngoại thật là..."
Vốn anh ta định nói bà mình thật bất công thế nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy bà cụ kéo An Thanh tới bàn ăn để lại anh ta một mình ngơ ngác trong phòng khách. Thật là cái viễn cảnh quen thuộc, mỗi lần có An Thanh thì đứa cháu như anh ta cũng trở lên lu mờ trong mắt bà cụ.
Trên bàn ăn phần lớn là những món ăn theo sở thích của An Thanh và Hà Băng. Gia đình ba người rộn ràng tiếng nói cười vui vẻ. Với An Thanh và Hà Băng thì đây là bữa ăn đầu tiên mà họ cảm nhận được hương vị của thức ăn trong suốt 2 tháng qua. Còn với bà cụ, sau khi vợ chồng con gái qua đời thì những bữa ăn vui vẻ như thế này thật là hiếm hoi thế nên bà vô cùng trân quý.
21 giờ, Hà Băng lấy lý do công việc nên xin phép bà cụ đưa An Thanh trở về. Mặc dù bà cụ đầy tiếc nuối nhưng bà biết Hà Băng bận rộn thế nào nên cũng chỉ đành dặn dò mấy câu quan tâm.
" Hà Băng bận rộn đến đâu cũng phải giữ sức khoẻ biết chưa?"
" Còn nữa, chăm sóc An Thanh cho tốt, mới làm vợ cháu 2 tháng mà con bé đã ốm đi trông thấy rồi kìa."
" Hai đứa đăng kí kết hôn cũng lâu rồi, nên tổ chức hôn lễ công khai cho mọi người biết đi, ta không muốn cháu dâu chịu ủy khuất."
Một lời này của bà cụ khiến cho những cảm xúc ngổn ngang trong lòng An Thanh lại trỗi dậy, hai chữ "kết hôn " ấy như một lưỡi dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim đang rỉ máu của cô, dường như những vui vẻ khi nãy đã không cánh mà bay, nụ cười trên môi bỗng trở lên cứng ngắc, trong đôi mắt to tròn đã long lanh ngấn lệ.
Lúc này Hà Băng cũng nhận ra sự thay đổi sắc thái trên khuôn mặt An Thanh, sợ rằng còn đứng đây thêm lúc nữa thì những cố gắng tối nay đều trở về con số 0. Anh ta chỉ đành hứa hẹn mấy lời cho bà cụ an tâm rồi vội vã kéo An Thanh rời đi.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, cuộc sống mỗi ngày vẫn tẻ nhạt như thế. Trong căn nhà rộng lớn ấy vẫn chỉ có một mình An Thanh. Hà Băng vẫn ở bên ngoài cả ngày lẫn đêm.
" Kiều An Thanh"
Sáng nay An Thanh vừa đến bệnh viện đã nghe có người gọi tên mình. Một giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc.
An Thanh khẽ lắc đầu rồi cười tự giễu chính mình. Không lẽ những ngày qua cô mệt mỏi tới mức sinh ra ảo giác rồi ư. Giọng nói đó, sao có thể chứ.
" Kiều An Thanh"
Lại một tiếng gọi nữa vang lên, An Thanh đưa ánh mắt hiếu kì tìm kiếm nơi phát ra giọng nói quen thuộc ấy.
Dưới những tia nắng dịu nhẹ của ngày mới, một thân ảnh cao lớn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tuấn, khoác trên mình chiếc áo blouse xuất hiện trước tầm ngắm của An Thanh, nhìn anh thật giống như một vị thiên sứ bước ra từ phía chân trời.
An Thanh đứng ngây ngốc tại chỗ, chớp chớp đôi mắt to tròn đến mấy lần vẫn chưa thể tin những gì đang nhìn thấy.
" Kiều An Thanh, hơn 3 năm không gặp đã không còn muốn nhận người bạn này nữa rồi sao?"
Chàng trai trẻ vừa nói vừa nháy mắt một cách tinh nghịch.
Lúc này An Thanh mới hoàn toàn tin vào những gì đang diễn ra, trong đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui vẻ, khoé môi cũng theo đó mà cong lên một nụ cười rạng rỡ.
"Thiên Phong, đúng là cậu thật rồi!"
" Mình về rồi đây"
Thiên Phong vừa nói vừa tiến lại ôm chầm lấy cô gái trước mặt, một cái ôm thật chặt như để anh gửi gắm hết nhớ thương những năm qua.
" Được rồi, muốn mình chết ngạt sao?"
Nghe được lời này Thiên Phong chỉ đành tiếc nuối buông lỏng vòng tay. Giả bộ làm mặt xấu.
" Cậu không nhớ mình."
Nhìn bộ dạng ấy của Thiên Phong khiến cho An Thanh không khỏi bật cười khúc khích, miệng lưỡi mau lẹ trả lời "nhớ chứ, nhớ chứ"
" Mình gửi thấy mùi lừa dối. Nhớ mà cả mấy tháng này không trả lời tin nhắn của mình, còn chẳng thèm đọc luôn nha."
Nói xong ngón tay anh lại cong lên búng nhẹ một cái vào trán cô. "Hình phạt cho người không quan tâm đến mình."
An Thanh mải miên man trong dòng suy nghĩ cho tới khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy vang lên cô mới vội vàng thu lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, lễ phép chào hỏi.
" Cháu chào bà ạ!"
" Lại đây nào" Bà cụ Hà vừa nói vừa ra hiệu cho An Thanh đến bên mình.
Với cô gái này thì bà cụ Hà lại vô cùng có thiện cảm. Trước khi Hà Băng đưa An Thanh về ra mắt thì bà đã từng gặp cô tại bệnh viện. Năm đó vợ chồng con gái qua đời đã ảnh hưởng lớn đến tinh thần và sức khoẻ của bà cụ. Những ngày tháng nằm viện bà cụ đã rất ấn tượng với cô bác sĩ trẻ đầy hài hước, tận tâm chăm sóc, điều trị cho bệnh nhân. Cũng vì lẽ đó nên khi biết An Thanh là cháu dâu tương lai bà đã không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý.
" An Thanh, nhìn cháu ốm quá."
" Có phải thằng nhóc kia bắt nạt cháu không? Nếu nó dám bắt nạt cháu, cứ nói với ta, ta sẽ xử tội nó."
Bà cụ Hà vừa nói vừa đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn sang Hà Băng khiến anh ta có chút chột dạ, ấp úng biện minh " Ngoại thật là..."
Vốn anh ta định nói bà mình thật bất công thế nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy bà cụ kéo An Thanh tới bàn ăn để lại anh ta một mình ngơ ngác trong phòng khách. Thật là cái viễn cảnh quen thuộc, mỗi lần có An Thanh thì đứa cháu như anh ta cũng trở lên lu mờ trong mắt bà cụ.
Trên bàn ăn phần lớn là những món ăn theo sở thích của An Thanh và Hà Băng. Gia đình ba người rộn ràng tiếng nói cười vui vẻ. Với An Thanh và Hà Băng thì đây là bữa ăn đầu tiên mà họ cảm nhận được hương vị của thức ăn trong suốt 2 tháng qua. Còn với bà cụ, sau khi vợ chồng con gái qua đời thì những bữa ăn vui vẻ như thế này thật là hiếm hoi thế nên bà vô cùng trân quý.
21 giờ, Hà Băng lấy lý do công việc nên xin phép bà cụ đưa An Thanh trở về. Mặc dù bà cụ đầy tiếc nuối nhưng bà biết Hà Băng bận rộn thế nào nên cũng chỉ đành dặn dò mấy câu quan tâm.
" Hà Băng bận rộn đến đâu cũng phải giữ sức khoẻ biết chưa?"
" Còn nữa, chăm sóc An Thanh cho tốt, mới làm vợ cháu 2 tháng mà con bé đã ốm đi trông thấy rồi kìa."
" Hai đứa đăng kí kết hôn cũng lâu rồi, nên tổ chức hôn lễ công khai cho mọi người biết đi, ta không muốn cháu dâu chịu ủy khuất."
Một lời này của bà cụ khiến cho những cảm xúc ngổn ngang trong lòng An Thanh lại trỗi dậy, hai chữ "kết hôn " ấy như một lưỡi dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim đang rỉ máu của cô, dường như những vui vẻ khi nãy đã không cánh mà bay, nụ cười trên môi bỗng trở lên cứng ngắc, trong đôi mắt to tròn đã long lanh ngấn lệ.
Lúc này Hà Băng cũng nhận ra sự thay đổi sắc thái trên khuôn mặt An Thanh, sợ rằng còn đứng đây thêm lúc nữa thì những cố gắng tối nay đều trở về con số 0. Anh ta chỉ đành hứa hẹn mấy lời cho bà cụ an tâm rồi vội vã kéo An Thanh rời đi.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, cuộc sống mỗi ngày vẫn tẻ nhạt như thế. Trong căn nhà rộng lớn ấy vẫn chỉ có một mình An Thanh. Hà Băng vẫn ở bên ngoài cả ngày lẫn đêm.
" Kiều An Thanh"
Sáng nay An Thanh vừa đến bệnh viện đã nghe có người gọi tên mình. Một giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc.
An Thanh khẽ lắc đầu rồi cười tự giễu chính mình. Không lẽ những ngày qua cô mệt mỏi tới mức sinh ra ảo giác rồi ư. Giọng nói đó, sao có thể chứ.
" Kiều An Thanh"
Lại một tiếng gọi nữa vang lên, An Thanh đưa ánh mắt hiếu kì tìm kiếm nơi phát ra giọng nói quen thuộc ấy.
Dưới những tia nắng dịu nhẹ của ngày mới, một thân ảnh cao lớn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tuấn, khoác trên mình chiếc áo blouse xuất hiện trước tầm ngắm của An Thanh, nhìn anh thật giống như một vị thiên sứ bước ra từ phía chân trời.
An Thanh đứng ngây ngốc tại chỗ, chớp chớp đôi mắt to tròn đến mấy lần vẫn chưa thể tin những gì đang nhìn thấy.
" Kiều An Thanh, hơn 3 năm không gặp đã không còn muốn nhận người bạn này nữa rồi sao?"
Chàng trai trẻ vừa nói vừa nháy mắt một cách tinh nghịch.
Lúc này An Thanh mới hoàn toàn tin vào những gì đang diễn ra, trong đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui vẻ, khoé môi cũng theo đó mà cong lên một nụ cười rạng rỡ.
"Thiên Phong, đúng là cậu thật rồi!"
" Mình về rồi đây"
Thiên Phong vừa nói vừa tiến lại ôm chầm lấy cô gái trước mặt, một cái ôm thật chặt như để anh gửi gắm hết nhớ thương những năm qua.
" Được rồi, muốn mình chết ngạt sao?"
Nghe được lời này Thiên Phong chỉ đành tiếc nuối buông lỏng vòng tay. Giả bộ làm mặt xấu.
" Cậu không nhớ mình."
Nhìn bộ dạng ấy của Thiên Phong khiến cho An Thanh không khỏi bật cười khúc khích, miệng lưỡi mau lẹ trả lời "nhớ chứ, nhớ chứ"
" Mình gửi thấy mùi lừa dối. Nhớ mà cả mấy tháng này không trả lời tin nhắn của mình, còn chẳng thèm đọc luôn nha."
Nói xong ngón tay anh lại cong lên búng nhẹ một cái vào trán cô. "Hình phạt cho người không quan tâm đến mình."