Chương : 68
Rất nhiều chuyện chưa từng nghĩ tới, trong thoáng chốc đột nhiên nối liền, một khi lỗ hổng hé ra, tất cả mọi chuyện không cần nói cũng hoàn toàn thấu rõ.
Thang Sách Ngôn nhìn Đào Hiểu Đông, từng vết tích của những ngày trước lướt qua, tái hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Thang Sách Ngôn tì tay xuống mép bàn, tư thế này khiến cơ thể hơi ngả xuống, đầu ngón tay hắn lành lạnh, cúi đầu trầm mặc suy nghĩ.
Cũng không bao lâu, áng chừng nửa phút, lúc hai người lại đối mắt nhìn nhau, Đào Hiểu Đông nhắm đôi mắt lại.
Bàn tay Thang Sách Ngôn đặt lên máy soi đáy mắt, thế mà hắn lại mỉm cười với Đào Hiểu Đông. Cười không chút gượng ép, vẫn ôn hòa giống như trước đây, bác sĩ vẫn luôn mang lại cảm giác ấm áp tựa gió xuân như vậy.
“Anh sao thế này.” Thang Sách Ngôn vẫy tay về phía anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống, “Không có gì, qua đây.”
Đào Hiểu Đông đi tới ngồi, cởi mũ xuống, lặng lẽ để Thang Sách Ngôn dùng máy soi đáy mắt kiểm tra mắt cho anh.
Trong phòng chỉ có máy soi trực tiếp, cần hai người ngồi sát lại gần.
“Anh nhớ trước kia em từng làm kiểm tra gen,” Thang Sách Ngôn khẽ nói, “Lúc mới biết em và Tiểu Nam anh từng hỏi Điền Nghị, cậu ấy nói em không sao.”
Đào Hoài Nam bị di truyền “viêm võng mạc sắc tố biến tính”, phát bệnh sớm, căn bệnh phát triển rất nhanh, lúc biết cũng đã là thời kỳ cuối. Khi ấy Thang Sách Ngôn vừa từ nước ngoài trở về, khi đó phương hướng nghiên cứu của ekip hắn ở nước ngoài nhằm vào RP, gen, trị liệu, sau khi biết trình trạng của Đào Hoài Nam hắn lập tức nói với Điền Nghị, đề nghị anh cậu bé cũng làm kiểm tra gen.
(RP: Retinitis pigmentosa, tên tiếng Anh của viêm võng mạc sắc tố)
Lúc ấy Điền Nghị trả lời chắc nịch, anh cậu bé không sao.
Bởi vậy nên bao nhiêu năm qua, Thang Sách Ngôn vẫn đinh ninh rằng Đào Hiểu Đông đã kiểm tra gen loại trừ khả năng bị bệnh, không nhắc tới vấn đề này nữa.
Đào Hiểu Đông muốn nói, nhưng đau miệng, đến bây giờ anh cũng không rõ là vết thương đau hay là đau ở trong lòng mình nữa. Anh há miệng cũng khó khăn, không há to ra được. Vết lở loét ở khóe miệng rất bắt mắt, một vết lở loét xấu xí.
Phải trên, phải dưới, trái trên, trái dưới, Thang Sách Ngôn nhẹ giọng ra hiệu với anh, hắn nhìn đôi mắt anh, hết nhìn mắt trái rồi lại nhìn mắt phải. Động tác Thang Sách Ngôn hết sức thản nhiên bình thường, vẻ mặt và ánh mắt không hề hoảng sợ, ngay cả mỗi âm thanh chỉ thị cũng đều rất bình thản dịu dàng.
“Anh nhớ nhầm à?” Khám hai mắt xong, Thang Sách Ngôn buông máy soi đáy mắt xuống, bàn tay đặt lên vai Đào Hiểu Đông, hỏi anh.
Đào Hiểu Đông há miệng, đầu tiên chau mày lại, miệng đau đến phát phiền, giọng khàn khàn bảo rằng: “Chưa từng làm, anh Ngôn à.”
Anh vô thức đưa tay sờ lên khóe miệng, Thang Sách Ngôn đè tay anh xuống không cho anh sờ: “Chưa từng kiểm tra gen thật à?”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng.
Lúc trước Đào Hiểu Đông không nghĩ tới chuyện đi kiểm tra gen, khi ấy còn trẻ, nhìn sự việc còn đơn giản, mang theo suy nghĩ ngốc nghếch và ngây thơ của tuổi trẻ. Kiểm tra rồi cũng không chữa trị được, vậy kiểm tra gen biết mình có thể bị bệnh hay không làm gì. Không kiểm tra còn đỡ, kiểm tra rồi cứ đau đáu trong lòng, tự làm tội thân mình.
Dần dà cũng coi như mình đã kiểm tra rồi, không chú ý tới nữa, quên rằng còn chuyện như vậy.
“Vậy chúng ta kiểm tra thử xem.” Thang Sách Ngôn nói với anh.
Đào Hiểu Đông ngước đầu, ánh mắt của anh khiến người ta không đành lòng nhìn, Thang Sách Ngôn xoa đầu anh, Đào Hiểu Đông nói cũng khó nhọc: “Em xác nhận rồi anh Ngôn.”
“Kiểm tra ở đâu?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông nói tên một thành phố, là thành phố lần trước anh đi tới, nơi ở của Tiểu Khải.
Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Để anh tự kiểm tra.”
Phạm vi máy soi đáy mắt có hạn, thời gian này hệ thống khám bệnh đã tan làm, không kiểm tra được điều gì khác. Không phải bệnh cấp tính, không ngại một ngày hai ngày, hai người quay trở về, Thang Sách Ngôn bảo trưa mai Đào Hiểu Đông tới bệnh viện.
Buổi tối Thang Sách Ngôn thoa thuốc lên khóe môi cho anh, hắn cười trước: “Sao dạo này suốt ngày phải bôi thuốc thế.”
Đào Hiểu Đông cũng mấp máy môi, cũng muốn cười một chút.
“Sao phát hiện ra?” Thang Sách Ngôn hỏi.
“Hôm ấy mất điện….” Đào Hiểu Đông lại muốn sờ lên khóe miệng, Thang Sách Ngôn lấy tay cản lại, Đào Hiểu Đông buông tay xuống tiếp lời, “Em không nhìn thấy gì cả.”
“Hoàn toàn không nhìn thấy?”
Đào Hiểu Đông nói đúng vậy: “Em muốn đi vệ sinh, nhưng đụng vào đèn tường em mới biết.”
Bình thường hiếm khi phải tắt đèn, trước khi ngủ tắt đèn cũng không nghĩ gì khác, thích ứng rồi quen thuộc. Thực ra người bình thường dù có tắt đèn, chỉ cần có một chút tia sáng xuyên qua cánh cửa cũng không đến mức hoàn toàn không nhìn thấy gì, trong bóng tối thị lực vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng. Ngày hôm ấy Đào Hiểu Đông bị đụng vào khóe mắt, quá đau, đau đến mức anh choáng váng, đứng tại chỗ hồi lâu, lúc muốn đi đột nhiên không tìm được phương hướng.
Bốn phía xung quanh đều tối đen, anh đưa tay lên sờ, nền tường trắng đáng lý không thể không nhìn thấy gì như vậy.
Căn phòng Tiểu Khải đặt cho anh, Đào Hiểu Đông bị đụng vào đèn xong lại bị đụng rất nhiều chỗ, anh không tìm được gì. Men theo bờ tường có lẽ sẽ phân biệt được phương hướng, nhưng tay vừa rời khỏi tường đi mấy bước lại không biết mình ở đâu.
―― Hành động dùng tay sờ lần để đi, khiến anh đột nhiên nghĩ tới Đào Hoài Nam.
Tường, ghế, góc bàn, bàn trà, càng sờ càng sợ hãi. Anh bắt đầu đấu tranh với bản thân trong bóng tối, mấy phút mất điện giống như một cơn ác mộng, đáng sợ mà không thể tỉnh giấc thoát khỏi.
“Đã nghi ngờ từ lúc ấy nhưng mãi mà không nói cho anh biết à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông buông mắt, một lúc sau đáp rằng “Vâng”.
“Giỏi thật.” Thang Sách Ngôn khẽ cười một tiếng, đưa bông ngoáy tai lên khóe miệng anh, Đào Hiểu Đông đau đến mức hít một hơi thật sâu.
Mặc dù hôm nay Thang Sách Ngôn dịu dàng khiến người ta động lòng như vậy, nhưng tối hôm ấy hắn vẫn ngủ ở phòng cho khách, không quay trở về.
Đào Hiểu Đông lại thao thức suốt cả đêm.
Nói ra rồi dây thần kinh như được nới lỏng xuống, anh không còn nghĩ tới đôi mắt và nửa đời còn lại nữa. Những cảm xúc choán đầy trước đó đột nhiên chọc thủng một lỗ hổng, trút ra từng chút một.
Nhưng thần kinh buông lỏng cũng không khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm thực sự, trước mắt tới tới lui lui đều là Thang Sách Ngôn.
Hôm qua Thang Sách Ngôn nói “Em khiến anh đau lòng”, hôm nay Đào Hiểu Đông buộc bản thân phải tiến lên một bước. Anh bước lên rồi thì không thể quay đầu lại, có lẽ sau này Thang Sách Ngôn không còn được an ổn nữa.
Con người suy cho cùng vẫn tham lam, không buông nổi tình cảm, không buông nổi người trong lòng mình xuống.
Quanh đi quẩn lại, tới tới lui lui, cuối cùng vẫn không buông tay được, trơ tráo bám chặt lấy người mình yêu, mặc kệ nửa đời còn lại.
Giãn đồng tử, kiểm tra đáy mắt, đo thị lực trong bóng tối, giờ nghỉ trưa Thang Sách Ngôn dẫn anh đi kiểm tra từng hạng mục. Buổi sáng lúc đưa Thang Sách Ngôn tới làm đã đi thử máu, kết quả kiểm tra gen tốn thời gian, cần từ từ chờ đợi.
Đây cũng không phải căn bệnh khó kiểm tra, trước đó Đào Hiểu Đông cũng đã kiểm tra rồi, không có khả năng nhầm lẫn.
Hiện tại anh đang ở giai đoạn đầu, triệu chứng duy nhất chỉ là bệnh quáng gà, thị lực bóng tối giảm xuống, phạm vi nhìn và tầm nhìn trung tâm còn chưa thay đổi. Nhưng đây là căn bệnh nhất định sẽ phát triển mà dần thoái hóa, đến giờ vẫn chưa có biện pháp trị liệu lâm sàng hữu hiệu, tỉ lệ dẫn tới mù rất cao.
Đào Hiểu Đông hiểu quá rõ về bệnh này, từ lúc Đào Hoài Nam bốn tuổi anh đã tiếp xúc với nó.
Ưu điểm duy nhất của nó có lẽ là cho bạn thời gian, để bạn từ từ học và dần thích ứng làm một người mù.
“Khoảng thời gian này anh không tăng ca, em ở cửa tiệm chờ anh nhé?” Thang Sách Ngôn hỏi anh, “Anh đi đón em.”
“Em tới tìm anh cũng được.” Đào Hiểu Đông nói, còn chưa dứt lời đã xuýt xoa “đau”.
Thang Sách Ngôn nhìn khóe miệng anh, hỏi: “Vẫn đau à?”
Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu, nói đau.
Thang Sách Ngôn bảo: “Đừng nghĩ tới nó nữa, đừng để ý.”
Đào Hiểu Đông đáp “ừm”.
Dường như chỉ trong lúc nói chuyện miệng của anh mới rất đau, khi ăn uống ngược lại không nghiêm trọng như vậy. Thang Sách Ngôn đặt ngón cái bên cạnh nó, nói với anh, “Thả lỏng mình ra, Hiểu Đông à.”
Anh quá căng thẳng, Đào Hiểu Đông vốn là một người có tinh thần, cũng rất lạc quan, nhưng mấy ngày trở lại đây anh trầm lắng đi trông thấy. Ban đầu còn có thể cười, sau này ít nói lại, gầy rộc đi, đến bây giờ ngay cả nói cũng không nói được.
Thang Sách Ngôn ở trong phòng làm việc ôm anh một lúc, vỗ lưng anh khẽ nói: “Không sao đâu đừng sợ.”
Đào Hiểu Đông vẫn đáp “Ừm”, anh hít thật sâu mùi hương trên người Thang Sách Ngôn, cất giọng khàn khàn: “Em không sợ.”
Bởi vì làm giãn đồng tử, Thang Sách Ngôn không cho anh tới cửa tiệm làm việc nữa, cũng không cho anh nhìn hình trong điện thoại, không thể nhìn ánh sáng mạnh không thể lái xe. Đào Hiểu Đông không đi đâu nữa, ngồi trong khu đợi khám tới chiều.
Mới đầu con mắt không dễ chịu, mấy tiếng sau khá lên. Đến lúc tan làm gần như đỡ hẳn.
Thang Sách Ngôn không biết anh không đi đâu, trông thấy anh còn tưởng anh vừa mới tới, hỏi mắt anh có khó chịu không.
Đào Hiểu Đông bảo: “Giờ không có cảm giác gì.”
“Ra ngoài có che nắng không?” Thang Sách Ngôn lại hỏi anh.
Đào Hiểu Đông mới nói: “Em không đi đâu, ngồi trong khu đợi khám.”
Thang Sách Ngôn nhìn anh, Đào Hiểu Đông mới cười nhạt: “Dù sao chỉ mấy tiếng là anh tan làm.”
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Thang Sách Ngôn nắm chặt tay anh, Đào Hiểu Đông còn giật mình, Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Nhắm mắt lại.”
Mắt thực hiện giãn đồng tử rất sợ ánh sáng, nhìn vào rất khó chịu, Thang Sách Ngôn vẫn nắm chặt tay anh, Đào Hiểu Đông nhắm mắt để hắn dẫn đi.
Điều đầu tiên anh cần học thích ứng là để người ta dắt đi đường.
Kể từ hôm nay, Thang Sách Ngôn hạn chế thời gian Đào Hiểu Đông sử dụng mắt nhìn, để mỗi ngày anh làm việc không quá năm tiếng. Khoảng thời gian qua Đào Hiểu Đông đều làm việc mỗi ngày mười tiếng, đầu tiên Thang Sách Ngôn hạn chế điều này.
Đào Hiểu Đông rất muốn nghe lời hắn nói, điều gì anh cũng nghe theo, bảo anh ăn gì anh ăn nấy, để anh làm gì, anh làm nấy.
Chỉ có điều này khiến anh do dự một chút, không lập tức đáp lời.
Thang Sách Ngôn chau mày lại, hỏi rằng: “Anh quản nhiều quá à?”
Hỏi câu này thật sự khiến người ta đau lòng, chuyện của họ trước đó, vì đôi mắt của Đào Hiểu Đông mà Thang Sách Ngôn không nhắc lại nữa, trạng thái của Đào Hiểu Đông đã rất tệ rồi.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là nó qua đi, đến giờ Thang Sách Ngôn vẫn còn ngủ ở phòng cho khách, hai người vẫn ngủ riêng.
Đào Hiểu Đông lắc đầu, nhẹ nhàng xoa cổ tay Thang Sách Ngôn, cũng không nói lời nào. Cái miệng rất biết cách dỗ dành Thang Sách Ngôn, bây giờ không nói được gì nữa, chỉ lặng lẽ xoa nắn, lay nhẹ cổ tay hắn.
Giữa những cặp đôi, lời gây tổn thương nhất, không thể nói ra nhất là chia tay, bất kể vì lý do gì.
Đào Hiểu Đông mím môi, khẽ nói: “Những hình đã hẹn phải làm xong.. anh Ngôn à.”
“Thế thì từ từ làm.” Thang Sách Ngôn nói, “Không vội.”
“Em…” Khóe miệng bị kéo ra, Đào Hiểu Đông lại đau đớn chau mày lại, liếm một chút.
“Đừng liếm nữa.” Thang Sách Ngôn trở tay lại nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp vào lòng bàn tay, “Từ từ làm hình của em.”
“Ba em hơn một năm, Tiểu Nam bảy, tám tháng.” Đào Hiểu Đông hắng giọng, cúi đầu nói, “Anh Ngôn, em sợ không kịp.”
“Nghĩ gì vậy, mỗi người lại một khác, có bao nhiêu người mười năm, hai mươi mấy năm sao em không nhìn vào.” Thang Sách Ngôn mỉm cười, “Đừng nghĩ gì nữa, nên làm gì thì làm.”
Chẳng hề cảm nhận thấy sự tuyệt vọng trên người hắn, giống như bất kể điều gì cũng có hy vọng, Thang Sách Ngôn vẫn luôn là một người như vậy. Bất kể hắn biết rõ nền tảng cốt lõi của điều này, nhưng nhìn hắn, nghe hắn nói mà cảm thấy vẫn còn tốt, cũng không còn tuyệt vọng như vậy nữa.
Đào Hiểu Đông mỉm cười, khẽ gật đầu.
Buổi tối tắm xong Đào Hiểu Đông không đi ngủ luôn, anh ngồi trên sofa một lúc, Thang Sách Ngôn tắm rửa đi ra bảo rằng: “Đi ngủ đi, anh tắt đèn.”
Đào Hiểu Đông lặng lẽ đi tới, đứng bên cạnh hắn.
Thang Sách Ngôn nhìn về phía anh, hỏi rằng: “Sao vậy?”
Đào Hiểu Đông không nói lời nào, ôm lấy hắn từ phía sau, tì cằm lên vai hắn.
Thang Sách Ngôn nghiêng đầu, Đào Hiểu Đông lặng lẽ hôn lên cần cổ hắn.
“Có ý gì?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông khẽ nói: “Quay về ngủ đi.”
Thang Sách Ngôn: “Không tách ra nữa à?”
Đào Hiểu Đông ôm lấy hắn, không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt.
“Anh không nói với em chuyện này, là bởi phải đặt chuyện mắt của em lên trước, bây giờ nó là quan trọng nhất.” Thang Sách Ngôn nói với anh, “Anh không nói tới không có nghĩa là anh không tức giận.”
Đào Hiểu Đông khẽ “vâng”.
“Em ngủ đi,” Thang Sách Ngôn không để anh ôm nữa, đi bật đèn phòng ngủ chính, đứng ở cửa bảo rằng, “Nằm xuống rồi anh tắt đèn.”
Hắn không định đi vào, Đào Hiểu Đông đành phải đi tới nằm xuống, Thang Sách Ngôn tắt đèn cho anh, giữ lại hai ngọn đèn nhỏ giữa phòng ngủ.
Thang Sách Ngôn nhìn Đào Hiểu Đông, từng vết tích của những ngày trước lướt qua, tái hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Thang Sách Ngôn tì tay xuống mép bàn, tư thế này khiến cơ thể hơi ngả xuống, đầu ngón tay hắn lành lạnh, cúi đầu trầm mặc suy nghĩ.
Cũng không bao lâu, áng chừng nửa phút, lúc hai người lại đối mắt nhìn nhau, Đào Hiểu Đông nhắm đôi mắt lại.
Bàn tay Thang Sách Ngôn đặt lên máy soi đáy mắt, thế mà hắn lại mỉm cười với Đào Hiểu Đông. Cười không chút gượng ép, vẫn ôn hòa giống như trước đây, bác sĩ vẫn luôn mang lại cảm giác ấm áp tựa gió xuân như vậy.
“Anh sao thế này.” Thang Sách Ngôn vẫy tay về phía anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống, “Không có gì, qua đây.”
Đào Hiểu Đông đi tới ngồi, cởi mũ xuống, lặng lẽ để Thang Sách Ngôn dùng máy soi đáy mắt kiểm tra mắt cho anh.
Trong phòng chỉ có máy soi trực tiếp, cần hai người ngồi sát lại gần.
“Anh nhớ trước kia em từng làm kiểm tra gen,” Thang Sách Ngôn khẽ nói, “Lúc mới biết em và Tiểu Nam anh từng hỏi Điền Nghị, cậu ấy nói em không sao.”
Đào Hoài Nam bị di truyền “viêm võng mạc sắc tố biến tính”, phát bệnh sớm, căn bệnh phát triển rất nhanh, lúc biết cũng đã là thời kỳ cuối. Khi ấy Thang Sách Ngôn vừa từ nước ngoài trở về, khi đó phương hướng nghiên cứu của ekip hắn ở nước ngoài nhằm vào RP, gen, trị liệu, sau khi biết trình trạng của Đào Hoài Nam hắn lập tức nói với Điền Nghị, đề nghị anh cậu bé cũng làm kiểm tra gen.
(RP: Retinitis pigmentosa, tên tiếng Anh của viêm võng mạc sắc tố)
Lúc ấy Điền Nghị trả lời chắc nịch, anh cậu bé không sao.
Bởi vậy nên bao nhiêu năm qua, Thang Sách Ngôn vẫn đinh ninh rằng Đào Hiểu Đông đã kiểm tra gen loại trừ khả năng bị bệnh, không nhắc tới vấn đề này nữa.
Đào Hiểu Đông muốn nói, nhưng đau miệng, đến bây giờ anh cũng không rõ là vết thương đau hay là đau ở trong lòng mình nữa. Anh há miệng cũng khó khăn, không há to ra được. Vết lở loét ở khóe miệng rất bắt mắt, một vết lở loét xấu xí.
Phải trên, phải dưới, trái trên, trái dưới, Thang Sách Ngôn nhẹ giọng ra hiệu với anh, hắn nhìn đôi mắt anh, hết nhìn mắt trái rồi lại nhìn mắt phải. Động tác Thang Sách Ngôn hết sức thản nhiên bình thường, vẻ mặt và ánh mắt không hề hoảng sợ, ngay cả mỗi âm thanh chỉ thị cũng đều rất bình thản dịu dàng.
“Anh nhớ nhầm à?” Khám hai mắt xong, Thang Sách Ngôn buông máy soi đáy mắt xuống, bàn tay đặt lên vai Đào Hiểu Đông, hỏi anh.
Đào Hiểu Đông há miệng, đầu tiên chau mày lại, miệng đau đến phát phiền, giọng khàn khàn bảo rằng: “Chưa từng làm, anh Ngôn à.”
Anh vô thức đưa tay sờ lên khóe miệng, Thang Sách Ngôn đè tay anh xuống không cho anh sờ: “Chưa từng kiểm tra gen thật à?”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng.
Lúc trước Đào Hiểu Đông không nghĩ tới chuyện đi kiểm tra gen, khi ấy còn trẻ, nhìn sự việc còn đơn giản, mang theo suy nghĩ ngốc nghếch và ngây thơ của tuổi trẻ. Kiểm tra rồi cũng không chữa trị được, vậy kiểm tra gen biết mình có thể bị bệnh hay không làm gì. Không kiểm tra còn đỡ, kiểm tra rồi cứ đau đáu trong lòng, tự làm tội thân mình.
Dần dà cũng coi như mình đã kiểm tra rồi, không chú ý tới nữa, quên rằng còn chuyện như vậy.
“Vậy chúng ta kiểm tra thử xem.” Thang Sách Ngôn nói với anh.
Đào Hiểu Đông ngước đầu, ánh mắt của anh khiến người ta không đành lòng nhìn, Thang Sách Ngôn xoa đầu anh, Đào Hiểu Đông nói cũng khó nhọc: “Em xác nhận rồi anh Ngôn.”
“Kiểm tra ở đâu?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông nói tên một thành phố, là thành phố lần trước anh đi tới, nơi ở của Tiểu Khải.
Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Để anh tự kiểm tra.”
Phạm vi máy soi đáy mắt có hạn, thời gian này hệ thống khám bệnh đã tan làm, không kiểm tra được điều gì khác. Không phải bệnh cấp tính, không ngại một ngày hai ngày, hai người quay trở về, Thang Sách Ngôn bảo trưa mai Đào Hiểu Đông tới bệnh viện.
Buổi tối Thang Sách Ngôn thoa thuốc lên khóe môi cho anh, hắn cười trước: “Sao dạo này suốt ngày phải bôi thuốc thế.”
Đào Hiểu Đông cũng mấp máy môi, cũng muốn cười một chút.
“Sao phát hiện ra?” Thang Sách Ngôn hỏi.
“Hôm ấy mất điện….” Đào Hiểu Đông lại muốn sờ lên khóe miệng, Thang Sách Ngôn lấy tay cản lại, Đào Hiểu Đông buông tay xuống tiếp lời, “Em không nhìn thấy gì cả.”
“Hoàn toàn không nhìn thấy?”
Đào Hiểu Đông nói đúng vậy: “Em muốn đi vệ sinh, nhưng đụng vào đèn tường em mới biết.”
Bình thường hiếm khi phải tắt đèn, trước khi ngủ tắt đèn cũng không nghĩ gì khác, thích ứng rồi quen thuộc. Thực ra người bình thường dù có tắt đèn, chỉ cần có một chút tia sáng xuyên qua cánh cửa cũng không đến mức hoàn toàn không nhìn thấy gì, trong bóng tối thị lực vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng. Ngày hôm ấy Đào Hiểu Đông bị đụng vào khóe mắt, quá đau, đau đến mức anh choáng váng, đứng tại chỗ hồi lâu, lúc muốn đi đột nhiên không tìm được phương hướng.
Bốn phía xung quanh đều tối đen, anh đưa tay lên sờ, nền tường trắng đáng lý không thể không nhìn thấy gì như vậy.
Căn phòng Tiểu Khải đặt cho anh, Đào Hiểu Đông bị đụng vào đèn xong lại bị đụng rất nhiều chỗ, anh không tìm được gì. Men theo bờ tường có lẽ sẽ phân biệt được phương hướng, nhưng tay vừa rời khỏi tường đi mấy bước lại không biết mình ở đâu.
―― Hành động dùng tay sờ lần để đi, khiến anh đột nhiên nghĩ tới Đào Hoài Nam.
Tường, ghế, góc bàn, bàn trà, càng sờ càng sợ hãi. Anh bắt đầu đấu tranh với bản thân trong bóng tối, mấy phút mất điện giống như một cơn ác mộng, đáng sợ mà không thể tỉnh giấc thoát khỏi.
“Đã nghi ngờ từ lúc ấy nhưng mãi mà không nói cho anh biết à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông buông mắt, một lúc sau đáp rằng “Vâng”.
“Giỏi thật.” Thang Sách Ngôn khẽ cười một tiếng, đưa bông ngoáy tai lên khóe miệng anh, Đào Hiểu Đông đau đến mức hít một hơi thật sâu.
Mặc dù hôm nay Thang Sách Ngôn dịu dàng khiến người ta động lòng như vậy, nhưng tối hôm ấy hắn vẫn ngủ ở phòng cho khách, không quay trở về.
Đào Hiểu Đông lại thao thức suốt cả đêm.
Nói ra rồi dây thần kinh như được nới lỏng xuống, anh không còn nghĩ tới đôi mắt và nửa đời còn lại nữa. Những cảm xúc choán đầy trước đó đột nhiên chọc thủng một lỗ hổng, trút ra từng chút một.
Nhưng thần kinh buông lỏng cũng không khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm thực sự, trước mắt tới tới lui lui đều là Thang Sách Ngôn.
Hôm qua Thang Sách Ngôn nói “Em khiến anh đau lòng”, hôm nay Đào Hiểu Đông buộc bản thân phải tiến lên một bước. Anh bước lên rồi thì không thể quay đầu lại, có lẽ sau này Thang Sách Ngôn không còn được an ổn nữa.
Con người suy cho cùng vẫn tham lam, không buông nổi tình cảm, không buông nổi người trong lòng mình xuống.
Quanh đi quẩn lại, tới tới lui lui, cuối cùng vẫn không buông tay được, trơ tráo bám chặt lấy người mình yêu, mặc kệ nửa đời còn lại.
Giãn đồng tử, kiểm tra đáy mắt, đo thị lực trong bóng tối, giờ nghỉ trưa Thang Sách Ngôn dẫn anh đi kiểm tra từng hạng mục. Buổi sáng lúc đưa Thang Sách Ngôn tới làm đã đi thử máu, kết quả kiểm tra gen tốn thời gian, cần từ từ chờ đợi.
Đây cũng không phải căn bệnh khó kiểm tra, trước đó Đào Hiểu Đông cũng đã kiểm tra rồi, không có khả năng nhầm lẫn.
Hiện tại anh đang ở giai đoạn đầu, triệu chứng duy nhất chỉ là bệnh quáng gà, thị lực bóng tối giảm xuống, phạm vi nhìn và tầm nhìn trung tâm còn chưa thay đổi. Nhưng đây là căn bệnh nhất định sẽ phát triển mà dần thoái hóa, đến giờ vẫn chưa có biện pháp trị liệu lâm sàng hữu hiệu, tỉ lệ dẫn tới mù rất cao.
Đào Hiểu Đông hiểu quá rõ về bệnh này, từ lúc Đào Hoài Nam bốn tuổi anh đã tiếp xúc với nó.
Ưu điểm duy nhất của nó có lẽ là cho bạn thời gian, để bạn từ từ học và dần thích ứng làm một người mù.
“Khoảng thời gian này anh không tăng ca, em ở cửa tiệm chờ anh nhé?” Thang Sách Ngôn hỏi anh, “Anh đi đón em.”
“Em tới tìm anh cũng được.” Đào Hiểu Đông nói, còn chưa dứt lời đã xuýt xoa “đau”.
Thang Sách Ngôn nhìn khóe miệng anh, hỏi: “Vẫn đau à?”
Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu, nói đau.
Thang Sách Ngôn bảo: “Đừng nghĩ tới nó nữa, đừng để ý.”
Đào Hiểu Đông đáp “ừm”.
Dường như chỉ trong lúc nói chuyện miệng của anh mới rất đau, khi ăn uống ngược lại không nghiêm trọng như vậy. Thang Sách Ngôn đặt ngón cái bên cạnh nó, nói với anh, “Thả lỏng mình ra, Hiểu Đông à.”
Anh quá căng thẳng, Đào Hiểu Đông vốn là một người có tinh thần, cũng rất lạc quan, nhưng mấy ngày trở lại đây anh trầm lắng đi trông thấy. Ban đầu còn có thể cười, sau này ít nói lại, gầy rộc đi, đến bây giờ ngay cả nói cũng không nói được.
Thang Sách Ngôn ở trong phòng làm việc ôm anh một lúc, vỗ lưng anh khẽ nói: “Không sao đâu đừng sợ.”
Đào Hiểu Đông vẫn đáp “Ừm”, anh hít thật sâu mùi hương trên người Thang Sách Ngôn, cất giọng khàn khàn: “Em không sợ.”
Bởi vì làm giãn đồng tử, Thang Sách Ngôn không cho anh tới cửa tiệm làm việc nữa, cũng không cho anh nhìn hình trong điện thoại, không thể nhìn ánh sáng mạnh không thể lái xe. Đào Hiểu Đông không đi đâu nữa, ngồi trong khu đợi khám tới chiều.
Mới đầu con mắt không dễ chịu, mấy tiếng sau khá lên. Đến lúc tan làm gần như đỡ hẳn.
Thang Sách Ngôn không biết anh không đi đâu, trông thấy anh còn tưởng anh vừa mới tới, hỏi mắt anh có khó chịu không.
Đào Hiểu Đông bảo: “Giờ không có cảm giác gì.”
“Ra ngoài có che nắng không?” Thang Sách Ngôn lại hỏi anh.
Đào Hiểu Đông mới nói: “Em không đi đâu, ngồi trong khu đợi khám.”
Thang Sách Ngôn nhìn anh, Đào Hiểu Đông mới cười nhạt: “Dù sao chỉ mấy tiếng là anh tan làm.”
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Thang Sách Ngôn nắm chặt tay anh, Đào Hiểu Đông còn giật mình, Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Nhắm mắt lại.”
Mắt thực hiện giãn đồng tử rất sợ ánh sáng, nhìn vào rất khó chịu, Thang Sách Ngôn vẫn nắm chặt tay anh, Đào Hiểu Đông nhắm mắt để hắn dẫn đi.
Điều đầu tiên anh cần học thích ứng là để người ta dắt đi đường.
Kể từ hôm nay, Thang Sách Ngôn hạn chế thời gian Đào Hiểu Đông sử dụng mắt nhìn, để mỗi ngày anh làm việc không quá năm tiếng. Khoảng thời gian qua Đào Hiểu Đông đều làm việc mỗi ngày mười tiếng, đầu tiên Thang Sách Ngôn hạn chế điều này.
Đào Hiểu Đông rất muốn nghe lời hắn nói, điều gì anh cũng nghe theo, bảo anh ăn gì anh ăn nấy, để anh làm gì, anh làm nấy.
Chỉ có điều này khiến anh do dự một chút, không lập tức đáp lời.
Thang Sách Ngôn chau mày lại, hỏi rằng: “Anh quản nhiều quá à?”
Hỏi câu này thật sự khiến người ta đau lòng, chuyện của họ trước đó, vì đôi mắt của Đào Hiểu Đông mà Thang Sách Ngôn không nhắc lại nữa, trạng thái của Đào Hiểu Đông đã rất tệ rồi.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là nó qua đi, đến giờ Thang Sách Ngôn vẫn còn ngủ ở phòng cho khách, hai người vẫn ngủ riêng.
Đào Hiểu Đông lắc đầu, nhẹ nhàng xoa cổ tay Thang Sách Ngôn, cũng không nói lời nào. Cái miệng rất biết cách dỗ dành Thang Sách Ngôn, bây giờ không nói được gì nữa, chỉ lặng lẽ xoa nắn, lay nhẹ cổ tay hắn.
Giữa những cặp đôi, lời gây tổn thương nhất, không thể nói ra nhất là chia tay, bất kể vì lý do gì.
Đào Hiểu Đông mím môi, khẽ nói: “Những hình đã hẹn phải làm xong.. anh Ngôn à.”
“Thế thì từ từ làm.” Thang Sách Ngôn nói, “Không vội.”
“Em…” Khóe miệng bị kéo ra, Đào Hiểu Đông lại đau đớn chau mày lại, liếm một chút.
“Đừng liếm nữa.” Thang Sách Ngôn trở tay lại nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp vào lòng bàn tay, “Từ từ làm hình của em.”
“Ba em hơn một năm, Tiểu Nam bảy, tám tháng.” Đào Hiểu Đông hắng giọng, cúi đầu nói, “Anh Ngôn, em sợ không kịp.”
“Nghĩ gì vậy, mỗi người lại một khác, có bao nhiêu người mười năm, hai mươi mấy năm sao em không nhìn vào.” Thang Sách Ngôn mỉm cười, “Đừng nghĩ gì nữa, nên làm gì thì làm.”
Chẳng hề cảm nhận thấy sự tuyệt vọng trên người hắn, giống như bất kể điều gì cũng có hy vọng, Thang Sách Ngôn vẫn luôn là một người như vậy. Bất kể hắn biết rõ nền tảng cốt lõi của điều này, nhưng nhìn hắn, nghe hắn nói mà cảm thấy vẫn còn tốt, cũng không còn tuyệt vọng như vậy nữa.
Đào Hiểu Đông mỉm cười, khẽ gật đầu.
Buổi tối tắm xong Đào Hiểu Đông không đi ngủ luôn, anh ngồi trên sofa một lúc, Thang Sách Ngôn tắm rửa đi ra bảo rằng: “Đi ngủ đi, anh tắt đèn.”
Đào Hiểu Đông lặng lẽ đi tới, đứng bên cạnh hắn.
Thang Sách Ngôn nhìn về phía anh, hỏi rằng: “Sao vậy?”
Đào Hiểu Đông không nói lời nào, ôm lấy hắn từ phía sau, tì cằm lên vai hắn.
Thang Sách Ngôn nghiêng đầu, Đào Hiểu Đông lặng lẽ hôn lên cần cổ hắn.
“Có ý gì?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông khẽ nói: “Quay về ngủ đi.”
Thang Sách Ngôn: “Không tách ra nữa à?”
Đào Hiểu Đông ôm lấy hắn, không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt.
“Anh không nói với em chuyện này, là bởi phải đặt chuyện mắt của em lên trước, bây giờ nó là quan trọng nhất.” Thang Sách Ngôn nói với anh, “Anh không nói tới không có nghĩa là anh không tức giận.”
Đào Hiểu Đông khẽ “vâng”.
“Em ngủ đi,” Thang Sách Ngôn không để anh ôm nữa, đi bật đèn phòng ngủ chính, đứng ở cửa bảo rằng, “Nằm xuống rồi anh tắt đèn.”
Hắn không định đi vào, Đào Hiểu Đông đành phải đi tới nằm xuống, Thang Sách Ngôn tắt đèn cho anh, giữ lại hai ngọn đèn nhỏ giữa phòng ngủ.