Chương : 69
Bây giờ Đào Hiểu Đông là nhân vật rất trầm lắng, mọi người tới gần anh chỉ muốn đi đường vòng, trong cửa tiệm không ai nói chuyện với anh.
Sự trầm lắng một phần do chính anh tạo thành, ngày nào anh cũng trầm mặc như vậy, miệng đau cũng không thể nói, tới cửa tiệm thì liều mạng làm việc hoặc lấp đầy kho hình. Một phần khác là do bị lạnh nhạt, Đại Hoàng không đoái hoài gì tới anh, xem ra hai người này cãi nhau rồi, ông chủ mâu thuẫn nhân viên cũng không dám nói mò, không dám chọc vào.
Trước kia hai người dính lấy nhau, ngày ngày nói nói cười cười trong cửa tiệm. Đại Hoàng suốt ngày “Hiểu Đông ơi Hiểu Đông à” không dứt lời, Đào Hiểu Đông thì mặc kệ tất cả, ai tìm anh cũng “Tới hỏi Đại Hoàng”. Bây giờ Đại Hoàng cũng không còn “Hiểu Đông ơi” nữa, dường như không nói gì với anh, giống như không nhìn thấy.
Thang Sách Ngôn ra lệnh cho anh, không được nhìn thường xuyên, một ngày làm việc nhiều nhất là hơn năm tiếng, còn phải chia đều ra. Đào Hiểu Đông không thể cúi đầu tập trung làm hình mãi, lúc không làm việc không biết nên làm gì.
Không thể xăm hình, cũng không muốn nói.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào sofa nhắm mắt lại, không ngủ nhưng cũng không nhúc nhích.
Đại Hoàng cầm cái cốc lớn của mình, đi dạo một lượt trên tầng dưới tầng, từ tốn quay trở lại, ngồi xuống sofa đối diện anh, nhấp một ngụm trà. Trà sôi lăn tăn, uống một ngụm còn phải thở hắt: “Nhập định rồi à?”
Đào Hiểu Đông mở mắt ra, trông thấy anh ấy, ngồi thẳng người dậy.
“Miệng còn đau à?” Đại Hoàng mở mắt nhìn anh một chút.
“Vẫn được.” Đào Hiểu Đông đưa tay muốn sờ, nhớ Thang Sách Ngôn không cho anh sờ, lại hạ tay xuống.
Đại Hoàng không nói chuyện với anh, không nhìn anh. Một lúc sau bảo rằng: “Chị cậu nói dạo này cậu không tới nhà ăn, hỏi cậu đi đâu rồi.”
Đào Hiểu Đông “Ồ” một tiếng, đang định nói, Đại Hoàng lại tiếp lời: “Anh nói khỏi cần, người ta đang muốn tiệc tàn với anh, sau này 80% không tới nữa đâu.”
Nói rồi lại nhấp một ngụm trà.
Đào Hiểu Đông chớp mắt, cuối cùng vẫn cười, khẽ thốt lên “Đệt”.
“Cậu còn “đệt”?” Đại Hoàng nhướng hàng mày rậm lên, “Cậu “đệt” bằng cái gì?”
Lần này Đại Hoàng giận thật, ngó lơ anh nhiều ngày. Bấy giờ Đào Hiểu Đông không nói gì, giận anh cũng nào có oan.
Trong tiệm mọi người xăm hình rè rè, phía khu nghỉ ngơi không có ai. Đào Hiểu Đông gọi một tiếng “Anh à”.
Hoàng Nghĩa Đạt nhìn về phía anh, ánh mắt Đào Hiểu Đông dần hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đưa tay chỉ lên đôi mắt mình.
Thoạt đầu Hoàng Nghĩa Đạt còn chưa hiểu, mấy giây sau anh dần hiểu ra, đôi mắt từ từ trợn trừng lên.
Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu về phía anh ấy, nhìn anh ấy khẽ nói: “Cho nên em bảo anh chuẩn bị sớm là thật, những gì cần tính toán anh phải tính toán đi.”
Mất một lúc lâu Hoàng Nghĩa Đạt mới chau mày chửi thề một tiếng.
“Chuyện này em chỉ nói cho anh,” Đào Hiểu Đông chống khuỷu tay lên đùi, hai tay vuốt mặt, “Em không coi làm bạn với anh đến đây là đủ rồi, mấy cái việc này cũng chưa đủ, em làm cái này vĩnh viễn không mệt, đây là chuyện em thích làm, chuyện em yêu thích suốt nửa đời người.”
Đào Hiểu Đông buông tay ra, đôi mắt càng thêm bất lực nặng nề, cũng đè thấp giọng mình: “…Nhưng mà em hết cách rồi, anh à.”
Đôi mắt Đại Hoàng đỏ bừng lên, vội vã dời đi chỗ khác, lại khẽ mắng một câu, sau đó bảo rằng: “Đéo mẹ chuyện quái gì thế này.”
Đào Hiểu Đông không muốn nói với bất cứ ai, ý định ban đầu của anh là làm xong mọi chuyện trước khi đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì, sau đó thì rút lui. Cuối cùng anh sẽ trở thành một người mù lòa, chuyện này anh không muốn cho bất cứ ai biết. Một thợ xăm hình không nhìn thấy, nghe như câu chuyện cười. Người khác tiếc cũng tốt, thương hại cũng được, những chuyện này không cần thiết. Đào Hiểu Đông không cho người khác cơ hội than thở.
Trong cái nghề này anh mãi mãi là người kiêu ngạo nhất.
Ban đầu xăm hình vì cảm thấy có thể kiếm tiền.
Làm bao năm như vậy, anh thực sự thích, đây là sự nghiệp tâm huyết của anh, khó mà buông xuống được. Bỏ tâm huyết, dành thời gian, dấn thân mình vào cái nghề, nếu không thực sự yêu thích thì không thể làm tới mức độ như ngày hôm nay.
Nhưng mù rồi không thể làm việc nữa, anh giỏi giang cách mấy cũng không thể nhắm mắt vẽ hình.
Anh chỉ có thể để lại thật nhiều bức vẽ, bất kể là anh đã làm xong, hay không còn cơ hội làm nữa. Đến khi đó anh sẽ mở kho ra, ai muốn lấy thì lấy, từ đó lui hoàn toàn khỏi cái giới này.
Nhưng anh không thể giấu được Đại Hoàng, sau này có rút lui cũng không cắt đứt với anh ấy được, chẳng sớm thì muộn anh ấy cũng biết.
Hôm đó Đại Hoàng mất cả buổi để tiêu hóa, sau đó thở dài thườn thượt, anh ngả người tới gần, nói với Đào Hiểu Đông: “Không có cách thì phó mặc cho số trời đi. Lĩnh vực Đông Đại ở trong tay anh cũng không sụp được, cậu không vẽ hình thì nó cũng không sụp đổ được. Nuốt ngược lại mấy lời sau này tan rã gì đó đi, quá rầu rĩ.”
Đào Hiểu Đông nhếch khóe môi, không nói mấy lời khó nghe nữa. Tâm tình không tốt, không cần phải nói nhiều.
Trước kia Đào Hiểu Đông có một người bạn, lớn tuổi hơn anh, cũng là nhân vật hàng ngũ đại thần. Khi đó Đào Hiểu Đông thường qua lại hợp tác, là người quen cũ. Một con người lạc quan, mấy năm trước đột nhiên liệt nửa người, nói chuyện cũng không thể nói lưu loát. Bây giờ cố lắm chỉ có thể đi đường, nhưng không thể làm hình được nữa. Bởi vì chuyện này mà suốt một thời gian, mấy người bạn cũ trong giới ngồi lại tụ tập đều tiếc nuối suốt mười mấy phút, ai cũng nói “Thật đáng tiếc”, ai cũng than “Số phận trêu ngươi”.
Những tiếng thở dài và ánh mắt kia, Đào Hiểu Đông không thể để nó xảy ra trên người mình, anh không thể rút lui bằng cách ấy.
Anh và Thang Sách Ngôn cũng tạm thời khôi phục hình thức bên nhau trước kia.
Buổi sáng cùng đi làm, tối đến cùng trở về. Lúc nói chuyện Thang Sách Ngôn giữ môi cười, còn có thể trêu chọc anh, tất thảy như bình thường. Đào Hiểu Đông ở bên cạnh hắn cũng dần bình thản hơn một chút.
Nhưng bác sĩ Thang cũng rất nguyên tắc, bạn biết hắn tốt, hắn cũng cười nói với bạn, nhưng bạn cũng biết rõ hắn còn tức. Hắn có thể vỗ về an ủi Đào Hiểu Đông, nhưng không hôn, cũng không quay trở lại ngủ nữa.
Hai người rất thân thiết, nhưng không đủ thân mật.
Buổi sáng thứ bảy.
Đào Hiểu Đông nhìn khóe miệng mình trước gương, Thang Sách Ngôn đi tới lấy đồ, hỏi anh: “Đau à?”
“Vẫn được, em chỉ nhìn thôi.” Đào Hiểu Đông nhìn vào gương nói.
“Đừng nghĩ tới nó, đừng suy nghĩ nữa.” Thang Sách Ngôn nói.
Đào Hiểu Đông khẽ “vâng”, theo hắn đi ra ngoài.
“Đi uống thuốc đi.” Thang Sách Ngôn dịch cái ghế, đổi bóng đèn ở chỗ cổng, qua thời gian dài bóng đèn tối đi. Hôm qua mua hai mươi bóng đèn, thay một lượt đèn trong nhà.
Đào Hiểu Đông cũng dịch cái ghế, lặng lẽ thay bóng ở phòng khách.
Thang Sách Ngôn không ngăn cản mà để anh làm, chỉ là vừa nghiêng đầu xé cuộn băng dính đen trên dây điện, vừa hỏi anh: “Uống thuốc chưa?”
Đào Hiểu Đông nói anh uống rồi.
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, hai người thay bóng đèn.
Căn bệnh này làm gì có thuốc, bổ sung vitamin A, bổ sung DHA, bổ sung Lutein, bổ tới bổ lui cũng chỉ để an ủi. Đào Hoài Nam cũng uống thuốc, uống bao nhiêu năm như vậy cũng không thấy có tác dụng gì.
Nhưng Thang Sách Ngôn bảo anh uống Đào Hiểu Đông vẫn không nhiều lời uống hết, bảo anh massage anh cũng massage, tìm người quen hẹn tháng sau bắt đầu châm cứu, Đào Hiểu Đông cũng sẽ đi đúng giờ. Thang Sách Ngôn bảo anh làm gì anh đều gật đầu làm theo.
Đào Hiểu Đông hy vọng những thứ này hữu dụng hơn bất cứ ai, anh giống như một cái cây bên vách đá, hy vọng người ta chạm nhẹ một chút, nhẹ một chút. Chạm nhẹ áp lực mới nhỏ, Đào Hiểu Đông rất sợ một ngày Thang Sách Ngôn đè ép anh mệt mỏi không thở nổi.
Cửa sổ ban công mở ra, sau lưng Đào Hiểu Đông là cửa sổ ban công mở rộng. Thang Sách Ngôn thay bóng xong đi tới, đóng cửa lại.
Lúc hắn đi qua bên cạnh, Đào Hiểu Đông cúi đầu hỏi: “Làm gì vậy?”
Thang Sách Ngôn bật cười: “Căng thẳng như vậy làm gì, anh đóng cửa sổ.”
“À.” Đào Hiểu Đông nhìn hắn, lại tiếp tục thay đèn, anh nói: “Anh bảo một tiếng để em đóng cũng được mà.”
Thang Sách Ngôn đóng cửa sổ rồi quay lại, lúc đi qua bên cạnh anh, khẽ vỗ lên chân anh bảo rằng: “Thả lỏng ra.”
Đào Hiểu Đông cảm thấy mình đã thả lỏng lắm rồi, so với mấy ngày trước mà nói.
Anh như một đứa trẻ dè dặt từng tí một.
Dùng bữa trưa xong, Thang Sách Ngôn nhìn anh chủ động rửa hoa quả, gọt một đĩa trái cây, bưng ra ngồi bên cạnh hắn ăn. Bình thường anh không tích cực ăn trái cây, đều là Thang Sách Ngôn rửa rồi gọt anh mới nhớ mà ăn, nếu không sẽ không nghĩ tới.
Giờ biết mắt mình sắp hỏng rồi, bữa cơm nào cũng nhớ ăn một phần rau và salad, ăn xong cũng nhớ phải ăn trái cây.
Thang Sách Ngôn nhìn anh xiên táo nuốt xuống, đột nhiên quay đầu đi không nhìn anh nữa, qua hồi lâu mới quay lại.
Trước khi cất tiếng cũng hít sâu, hắng giọng cười rằng: “Ngoan thế.”
Đổi lại là trước kia, nói như vậy Đào Hiểu Đông sẽ bật cười mà than “Đùa”, hơn ba mươi tuổi bị người ta nói ngoan nhất định ngượng chết đi được. Bây giờ anh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Thang Sách Ngôn đưa tay xoa mặt anh.
Đào Hiểu Đông ăn hoa quả xong lại đi rửa đĩa, quay trở về sofa ngồi, anh không nói lời nào, cũng không biết đang nghĩ gì.
Dạo này anh thường xuyên rơi vào trạng thái này.
Thang Sách Ngôn bảo anh: “Buổi chiều anh phải đi họp, em ngủ một lát nhé.”
Đào Hiểu Đông nói được rồi.
Trước khi Thang Sách Ngôn đi anh đã ngủ rồi, gối lên gối ôm nằm trên sofa. Thang Sách Ngôn không kéo màn cản sáng, chỉ đắp chăn cho anh, trước khi đi nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.
Khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông ngủ không ngon giấc, nhiều lúc thao láo tới tận sáng, cả người tiều tụy không có tinh thần.
Hôm nay hiếm khi ngủ say.
Có lẽ buổi trưa ở bên cạnh Thang Sách Ngôn lòng yên ả quá, Thang Sách Ngôn khiến người ta cảm thấy an ổn.
Hắn giống như không hề lo nghĩ tới con mắt của Đào Hiểu Đông, có bệnh thì chữa, đừng rầu rĩ, đừng nghĩ nhiều. Cho tới giờ, trước Đào Hiểu Đông hắn không tỏ thái độ đây là một chuyện hết sức quan trọng, vẫn luôn điềm nhiên, hắn giữ thái độ như vậy, Đào Hiểu Đông cũng thả lỏng hơn nhiều.
Thang Sách Ngôn trở về cởi áo khoác nhìn Đào Hiểu Đông một chút, thấy anh ngủ còn yên tâm đi rửa tay. Rửa tay xong tới sofa ngồi, gần như hắn vừa mới ngồi xuống thì Đào Hiểu Đông thức dậy.
Anh nhìn Thang Sách Ngôn.
Khoảnh khắc ấy khó mà diễn tả cảm giác trong lòng mình, giống như trái tim phiêu lãng được nâng niu, như hồn du đãng có nơi tìm về, an tâm đến mức trái tim lắng xuống, cả người thả lỏng ra.
Khoảnh khắc ấy quá dễ chịu.
Thang Sách Ngôn đang tháo lỏng cà vạt, trông thấy Đào Hiểu Đông mở mắt ra nhìn mình, cười hỏi: “Dậy rồi à?”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn một lúc, anh ngồi dậy, lặng lẽ tới gần Thang Sách Ngôn.
Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, vì mới ngủ mà cả cơ thể nóng ấm, Thang Sách Ngôn rất thích cảm giác này: “Ngủ ngon không?”
Đầu tiên Đào Hiểu Đông đáp “Ừm”, sau đó lại gọi “Anh Ngôn à”.
Thang Sách Ngôn sờ lên lưng anh một chút, tựa như một động tác trong vô thức, cũng giống như đang trấn an.
“Em…” Đào Hiểu Đông gối đầu lên vai hắn. Thang Sách Ngôn còn chưa cởi sơ mi, chiếc áo trắng nhưng không hề chói mắt, mang theo sự dịu dàng ôn hòa trên người Thang Sách Ngôn.
Anh cất giọng khàn khàn: “Chỉ là em không biết nên làm sao bây giờ, em không muốn chia tay với anh.”
Động tác trong tay Thang Sách Ngôn thoáng khựng lại, sau đó lại tiếp tục vỗ lưng anh.
“Em trân.. trân trọng.. trân trọng tới như vậy, trái tim em cũng sắp nát tan rồi.” Đào Hiểu Đông dụi mắt vào bả vai hắn, lúc nói chuyện mang theo âm mũi khàn khàn, “Em làm sao bây giờ?”
Thang Sách Ngôn nghiêng đầu, tì cằm lên đỉnh đầu anh.
Đào Hiểu Đông dựa sát vào cơ thể hắn, anh không ngẩng đầu lên, giọng mũi ngày một nặng: “Anh nói đau lòng em cũng đau muốn chết đi được, em đau lắm.”
Thang Sách Ngôn đưa tay sờ gương mặt anh, muốn anh ngẩng đầu lên.
Đào Hiểu Đông tránh né không ngẩng đầu, anh không cho Thang Sách Ngôn nhìn gương mặt mình, Thang Sách Ngôn hôn lên đỉnh đầu anh, khẽ gọi “Hiểu Đông à.”
“Em phải làm sao bây giờ?” Đào Hiểu Đông dùng sức hít một hơi thật sâu, giọng nói nghèn nghẹn, “….Anh phải làm sao bây giờ?”
Bờ vai anh run lên từng đợt, ôm lấy Thang Sách Ngôn, nắm chặt vạt sơ mi của hắn, muốn hấp thu sức mạnh từ người này. Thang Sách Ngôn quay đầu đi chỗ khác, yết hầu run lên.
Đào Hiểu Đông dựa vào đó, cất tiếng chật vật lại có vẻ dựa dẫm, dốc sức nhưng lại đè nén mà khàn giọng khẩn cầu, anh cất tiếng khẽ khàng, “Anh Ngôn à, cứu em với.”
Sự trầm lắng một phần do chính anh tạo thành, ngày nào anh cũng trầm mặc như vậy, miệng đau cũng không thể nói, tới cửa tiệm thì liều mạng làm việc hoặc lấp đầy kho hình. Một phần khác là do bị lạnh nhạt, Đại Hoàng không đoái hoài gì tới anh, xem ra hai người này cãi nhau rồi, ông chủ mâu thuẫn nhân viên cũng không dám nói mò, không dám chọc vào.
Trước kia hai người dính lấy nhau, ngày ngày nói nói cười cười trong cửa tiệm. Đại Hoàng suốt ngày “Hiểu Đông ơi Hiểu Đông à” không dứt lời, Đào Hiểu Đông thì mặc kệ tất cả, ai tìm anh cũng “Tới hỏi Đại Hoàng”. Bây giờ Đại Hoàng cũng không còn “Hiểu Đông ơi” nữa, dường như không nói gì với anh, giống như không nhìn thấy.
Thang Sách Ngôn ra lệnh cho anh, không được nhìn thường xuyên, một ngày làm việc nhiều nhất là hơn năm tiếng, còn phải chia đều ra. Đào Hiểu Đông không thể cúi đầu tập trung làm hình mãi, lúc không làm việc không biết nên làm gì.
Không thể xăm hình, cũng không muốn nói.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào sofa nhắm mắt lại, không ngủ nhưng cũng không nhúc nhích.
Đại Hoàng cầm cái cốc lớn của mình, đi dạo một lượt trên tầng dưới tầng, từ tốn quay trở lại, ngồi xuống sofa đối diện anh, nhấp một ngụm trà. Trà sôi lăn tăn, uống một ngụm còn phải thở hắt: “Nhập định rồi à?”
Đào Hiểu Đông mở mắt ra, trông thấy anh ấy, ngồi thẳng người dậy.
“Miệng còn đau à?” Đại Hoàng mở mắt nhìn anh một chút.
“Vẫn được.” Đào Hiểu Đông đưa tay muốn sờ, nhớ Thang Sách Ngôn không cho anh sờ, lại hạ tay xuống.
Đại Hoàng không nói chuyện với anh, không nhìn anh. Một lúc sau bảo rằng: “Chị cậu nói dạo này cậu không tới nhà ăn, hỏi cậu đi đâu rồi.”
Đào Hiểu Đông “Ồ” một tiếng, đang định nói, Đại Hoàng lại tiếp lời: “Anh nói khỏi cần, người ta đang muốn tiệc tàn với anh, sau này 80% không tới nữa đâu.”
Nói rồi lại nhấp một ngụm trà.
Đào Hiểu Đông chớp mắt, cuối cùng vẫn cười, khẽ thốt lên “Đệt”.
“Cậu còn “đệt”?” Đại Hoàng nhướng hàng mày rậm lên, “Cậu “đệt” bằng cái gì?”
Lần này Đại Hoàng giận thật, ngó lơ anh nhiều ngày. Bấy giờ Đào Hiểu Đông không nói gì, giận anh cũng nào có oan.
Trong tiệm mọi người xăm hình rè rè, phía khu nghỉ ngơi không có ai. Đào Hiểu Đông gọi một tiếng “Anh à”.
Hoàng Nghĩa Đạt nhìn về phía anh, ánh mắt Đào Hiểu Đông dần hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đưa tay chỉ lên đôi mắt mình.
Thoạt đầu Hoàng Nghĩa Đạt còn chưa hiểu, mấy giây sau anh dần hiểu ra, đôi mắt từ từ trợn trừng lên.
Đào Hiểu Đông khẽ gật đầu về phía anh ấy, nhìn anh ấy khẽ nói: “Cho nên em bảo anh chuẩn bị sớm là thật, những gì cần tính toán anh phải tính toán đi.”
Mất một lúc lâu Hoàng Nghĩa Đạt mới chau mày chửi thề một tiếng.
“Chuyện này em chỉ nói cho anh,” Đào Hiểu Đông chống khuỷu tay lên đùi, hai tay vuốt mặt, “Em không coi làm bạn với anh đến đây là đủ rồi, mấy cái việc này cũng chưa đủ, em làm cái này vĩnh viễn không mệt, đây là chuyện em thích làm, chuyện em yêu thích suốt nửa đời người.”
Đào Hiểu Đông buông tay ra, đôi mắt càng thêm bất lực nặng nề, cũng đè thấp giọng mình: “…Nhưng mà em hết cách rồi, anh à.”
Đôi mắt Đại Hoàng đỏ bừng lên, vội vã dời đi chỗ khác, lại khẽ mắng một câu, sau đó bảo rằng: “Đéo mẹ chuyện quái gì thế này.”
Đào Hiểu Đông không muốn nói với bất cứ ai, ý định ban đầu của anh là làm xong mọi chuyện trước khi đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì, sau đó thì rút lui. Cuối cùng anh sẽ trở thành một người mù lòa, chuyện này anh không muốn cho bất cứ ai biết. Một thợ xăm hình không nhìn thấy, nghe như câu chuyện cười. Người khác tiếc cũng tốt, thương hại cũng được, những chuyện này không cần thiết. Đào Hiểu Đông không cho người khác cơ hội than thở.
Trong cái nghề này anh mãi mãi là người kiêu ngạo nhất.
Ban đầu xăm hình vì cảm thấy có thể kiếm tiền.
Làm bao năm như vậy, anh thực sự thích, đây là sự nghiệp tâm huyết của anh, khó mà buông xuống được. Bỏ tâm huyết, dành thời gian, dấn thân mình vào cái nghề, nếu không thực sự yêu thích thì không thể làm tới mức độ như ngày hôm nay.
Nhưng mù rồi không thể làm việc nữa, anh giỏi giang cách mấy cũng không thể nhắm mắt vẽ hình.
Anh chỉ có thể để lại thật nhiều bức vẽ, bất kể là anh đã làm xong, hay không còn cơ hội làm nữa. Đến khi đó anh sẽ mở kho ra, ai muốn lấy thì lấy, từ đó lui hoàn toàn khỏi cái giới này.
Nhưng anh không thể giấu được Đại Hoàng, sau này có rút lui cũng không cắt đứt với anh ấy được, chẳng sớm thì muộn anh ấy cũng biết.
Hôm đó Đại Hoàng mất cả buổi để tiêu hóa, sau đó thở dài thườn thượt, anh ngả người tới gần, nói với Đào Hiểu Đông: “Không có cách thì phó mặc cho số trời đi. Lĩnh vực Đông Đại ở trong tay anh cũng không sụp được, cậu không vẽ hình thì nó cũng không sụp đổ được. Nuốt ngược lại mấy lời sau này tan rã gì đó đi, quá rầu rĩ.”
Đào Hiểu Đông nhếch khóe môi, không nói mấy lời khó nghe nữa. Tâm tình không tốt, không cần phải nói nhiều.
Trước kia Đào Hiểu Đông có một người bạn, lớn tuổi hơn anh, cũng là nhân vật hàng ngũ đại thần. Khi đó Đào Hiểu Đông thường qua lại hợp tác, là người quen cũ. Một con người lạc quan, mấy năm trước đột nhiên liệt nửa người, nói chuyện cũng không thể nói lưu loát. Bây giờ cố lắm chỉ có thể đi đường, nhưng không thể làm hình được nữa. Bởi vì chuyện này mà suốt một thời gian, mấy người bạn cũ trong giới ngồi lại tụ tập đều tiếc nuối suốt mười mấy phút, ai cũng nói “Thật đáng tiếc”, ai cũng than “Số phận trêu ngươi”.
Những tiếng thở dài và ánh mắt kia, Đào Hiểu Đông không thể để nó xảy ra trên người mình, anh không thể rút lui bằng cách ấy.
Anh và Thang Sách Ngôn cũng tạm thời khôi phục hình thức bên nhau trước kia.
Buổi sáng cùng đi làm, tối đến cùng trở về. Lúc nói chuyện Thang Sách Ngôn giữ môi cười, còn có thể trêu chọc anh, tất thảy như bình thường. Đào Hiểu Đông ở bên cạnh hắn cũng dần bình thản hơn một chút.
Nhưng bác sĩ Thang cũng rất nguyên tắc, bạn biết hắn tốt, hắn cũng cười nói với bạn, nhưng bạn cũng biết rõ hắn còn tức. Hắn có thể vỗ về an ủi Đào Hiểu Đông, nhưng không hôn, cũng không quay trở lại ngủ nữa.
Hai người rất thân thiết, nhưng không đủ thân mật.
Buổi sáng thứ bảy.
Đào Hiểu Đông nhìn khóe miệng mình trước gương, Thang Sách Ngôn đi tới lấy đồ, hỏi anh: “Đau à?”
“Vẫn được, em chỉ nhìn thôi.” Đào Hiểu Đông nhìn vào gương nói.
“Đừng nghĩ tới nó, đừng suy nghĩ nữa.” Thang Sách Ngôn nói.
Đào Hiểu Đông khẽ “vâng”, theo hắn đi ra ngoài.
“Đi uống thuốc đi.” Thang Sách Ngôn dịch cái ghế, đổi bóng đèn ở chỗ cổng, qua thời gian dài bóng đèn tối đi. Hôm qua mua hai mươi bóng đèn, thay một lượt đèn trong nhà.
Đào Hiểu Đông cũng dịch cái ghế, lặng lẽ thay bóng ở phòng khách.
Thang Sách Ngôn không ngăn cản mà để anh làm, chỉ là vừa nghiêng đầu xé cuộn băng dính đen trên dây điện, vừa hỏi anh: “Uống thuốc chưa?”
Đào Hiểu Đông nói anh uống rồi.
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, hai người thay bóng đèn.
Căn bệnh này làm gì có thuốc, bổ sung vitamin A, bổ sung DHA, bổ sung Lutein, bổ tới bổ lui cũng chỉ để an ủi. Đào Hoài Nam cũng uống thuốc, uống bao nhiêu năm như vậy cũng không thấy có tác dụng gì.
Nhưng Thang Sách Ngôn bảo anh uống Đào Hiểu Đông vẫn không nhiều lời uống hết, bảo anh massage anh cũng massage, tìm người quen hẹn tháng sau bắt đầu châm cứu, Đào Hiểu Đông cũng sẽ đi đúng giờ. Thang Sách Ngôn bảo anh làm gì anh đều gật đầu làm theo.
Đào Hiểu Đông hy vọng những thứ này hữu dụng hơn bất cứ ai, anh giống như một cái cây bên vách đá, hy vọng người ta chạm nhẹ một chút, nhẹ một chút. Chạm nhẹ áp lực mới nhỏ, Đào Hiểu Đông rất sợ một ngày Thang Sách Ngôn đè ép anh mệt mỏi không thở nổi.
Cửa sổ ban công mở ra, sau lưng Đào Hiểu Đông là cửa sổ ban công mở rộng. Thang Sách Ngôn thay bóng xong đi tới, đóng cửa lại.
Lúc hắn đi qua bên cạnh, Đào Hiểu Đông cúi đầu hỏi: “Làm gì vậy?”
Thang Sách Ngôn bật cười: “Căng thẳng như vậy làm gì, anh đóng cửa sổ.”
“À.” Đào Hiểu Đông nhìn hắn, lại tiếp tục thay đèn, anh nói: “Anh bảo một tiếng để em đóng cũng được mà.”
Thang Sách Ngôn đóng cửa sổ rồi quay lại, lúc đi qua bên cạnh anh, khẽ vỗ lên chân anh bảo rằng: “Thả lỏng ra.”
Đào Hiểu Đông cảm thấy mình đã thả lỏng lắm rồi, so với mấy ngày trước mà nói.
Anh như một đứa trẻ dè dặt từng tí một.
Dùng bữa trưa xong, Thang Sách Ngôn nhìn anh chủ động rửa hoa quả, gọt một đĩa trái cây, bưng ra ngồi bên cạnh hắn ăn. Bình thường anh không tích cực ăn trái cây, đều là Thang Sách Ngôn rửa rồi gọt anh mới nhớ mà ăn, nếu không sẽ không nghĩ tới.
Giờ biết mắt mình sắp hỏng rồi, bữa cơm nào cũng nhớ ăn một phần rau và salad, ăn xong cũng nhớ phải ăn trái cây.
Thang Sách Ngôn nhìn anh xiên táo nuốt xuống, đột nhiên quay đầu đi không nhìn anh nữa, qua hồi lâu mới quay lại.
Trước khi cất tiếng cũng hít sâu, hắng giọng cười rằng: “Ngoan thế.”
Đổi lại là trước kia, nói như vậy Đào Hiểu Đông sẽ bật cười mà than “Đùa”, hơn ba mươi tuổi bị người ta nói ngoan nhất định ngượng chết đi được. Bây giờ anh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Thang Sách Ngôn đưa tay xoa mặt anh.
Đào Hiểu Đông ăn hoa quả xong lại đi rửa đĩa, quay trở về sofa ngồi, anh không nói lời nào, cũng không biết đang nghĩ gì.
Dạo này anh thường xuyên rơi vào trạng thái này.
Thang Sách Ngôn bảo anh: “Buổi chiều anh phải đi họp, em ngủ một lát nhé.”
Đào Hiểu Đông nói được rồi.
Trước khi Thang Sách Ngôn đi anh đã ngủ rồi, gối lên gối ôm nằm trên sofa. Thang Sách Ngôn không kéo màn cản sáng, chỉ đắp chăn cho anh, trước khi đi nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.
Khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông ngủ không ngon giấc, nhiều lúc thao láo tới tận sáng, cả người tiều tụy không có tinh thần.
Hôm nay hiếm khi ngủ say.
Có lẽ buổi trưa ở bên cạnh Thang Sách Ngôn lòng yên ả quá, Thang Sách Ngôn khiến người ta cảm thấy an ổn.
Hắn giống như không hề lo nghĩ tới con mắt của Đào Hiểu Đông, có bệnh thì chữa, đừng rầu rĩ, đừng nghĩ nhiều. Cho tới giờ, trước Đào Hiểu Đông hắn không tỏ thái độ đây là một chuyện hết sức quan trọng, vẫn luôn điềm nhiên, hắn giữ thái độ như vậy, Đào Hiểu Đông cũng thả lỏng hơn nhiều.
Thang Sách Ngôn trở về cởi áo khoác nhìn Đào Hiểu Đông một chút, thấy anh ngủ còn yên tâm đi rửa tay. Rửa tay xong tới sofa ngồi, gần như hắn vừa mới ngồi xuống thì Đào Hiểu Đông thức dậy.
Anh nhìn Thang Sách Ngôn.
Khoảnh khắc ấy khó mà diễn tả cảm giác trong lòng mình, giống như trái tim phiêu lãng được nâng niu, như hồn du đãng có nơi tìm về, an tâm đến mức trái tim lắng xuống, cả người thả lỏng ra.
Khoảnh khắc ấy quá dễ chịu.
Thang Sách Ngôn đang tháo lỏng cà vạt, trông thấy Đào Hiểu Đông mở mắt ra nhìn mình, cười hỏi: “Dậy rồi à?”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn một lúc, anh ngồi dậy, lặng lẽ tới gần Thang Sách Ngôn.
Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, vì mới ngủ mà cả cơ thể nóng ấm, Thang Sách Ngôn rất thích cảm giác này: “Ngủ ngon không?”
Đầu tiên Đào Hiểu Đông đáp “Ừm”, sau đó lại gọi “Anh Ngôn à”.
Thang Sách Ngôn sờ lên lưng anh một chút, tựa như một động tác trong vô thức, cũng giống như đang trấn an.
“Em…” Đào Hiểu Đông gối đầu lên vai hắn. Thang Sách Ngôn còn chưa cởi sơ mi, chiếc áo trắng nhưng không hề chói mắt, mang theo sự dịu dàng ôn hòa trên người Thang Sách Ngôn.
Anh cất giọng khàn khàn: “Chỉ là em không biết nên làm sao bây giờ, em không muốn chia tay với anh.”
Động tác trong tay Thang Sách Ngôn thoáng khựng lại, sau đó lại tiếp tục vỗ lưng anh.
“Em trân.. trân trọng.. trân trọng tới như vậy, trái tim em cũng sắp nát tan rồi.” Đào Hiểu Đông dụi mắt vào bả vai hắn, lúc nói chuyện mang theo âm mũi khàn khàn, “Em làm sao bây giờ?”
Thang Sách Ngôn nghiêng đầu, tì cằm lên đỉnh đầu anh.
Đào Hiểu Đông dựa sát vào cơ thể hắn, anh không ngẩng đầu lên, giọng mũi ngày một nặng: “Anh nói đau lòng em cũng đau muốn chết đi được, em đau lắm.”
Thang Sách Ngôn đưa tay sờ gương mặt anh, muốn anh ngẩng đầu lên.
Đào Hiểu Đông tránh né không ngẩng đầu, anh không cho Thang Sách Ngôn nhìn gương mặt mình, Thang Sách Ngôn hôn lên đỉnh đầu anh, khẽ gọi “Hiểu Đông à.”
“Em phải làm sao bây giờ?” Đào Hiểu Đông dùng sức hít một hơi thật sâu, giọng nói nghèn nghẹn, “….Anh phải làm sao bây giờ?”
Bờ vai anh run lên từng đợt, ôm lấy Thang Sách Ngôn, nắm chặt vạt sơ mi của hắn, muốn hấp thu sức mạnh từ người này. Thang Sách Ngôn quay đầu đi chỗ khác, yết hầu run lên.
Đào Hiểu Đông dựa vào đó, cất tiếng chật vật lại có vẻ dựa dẫm, dốc sức nhưng lại đè nén mà khàn giọng khẩn cầu, anh cất tiếng khẽ khàng, “Anh Ngôn à, cứu em với.”