Chương 11
Xin chào tất cả mọi người vậy là một năm cũ đã qua bây giờ đã đến năm mới mình chúc mọi người có một năm vui vẻ.
Trình Tử Diệp: Trời ơi! Năm cũ quá nhiều sự chông gai đến với tôi! Nhưng mà sang năm mới này, tôi sẽ khá hơn và sẽ chọn con đường hơn để cho...
Hàn Châu: Chồng của em ấy không phải lo lắng nữa! *nhìn Tử Diệp*
Đào Mễ: *chen vào* Vậy thì bây giờ thì tiếp tục thôi.....
...****************...
Khắc Khuê: Tôi hỏi các cậu đến đây làm gì vậy?!
Trình Tử Diệp: có chuyện gì sao?
Đào Mễ: Hể! Cô— Sao lại ở đây?!
Trình Tử Diệp: *sững* “Sao họ lại ở đây!” À thì tôi là người thân của họ mà!
Hàn Châu: Chúng tôi đang tìm người này! *giơ*
Lệ Thành: Thấy địa chỉ của cậu ấy ở đây!
Trình Tử Diệp: “Hể thẻ của mình! Sao lại ở tay của anh Châu vậy?!” *sững* À là nhân viên ở đây của chúng tôi đấy! “Thẻ của mình!” Chắc cậu ấy làm tơi đó!
Hàn Châu: Đi thôi!
Trình Tử Diệp: *giữ lại* Anh có thể trả lại cho tôi chiếc thẻ đó được không?!
Hàn Châu: Tôi sẽ giữ lại đến khi nào tìm được em ấy! *đi*
Vậy là ba người bọn họ ra về để lại những sự âu lo suy nghĩ về những điều không may mắn của mình sẽ đến lúc nào đó. Mình có cần phải nói rõ hay là vẫn giấu diếm cái điều không lên nói. Thật sự sau khi nghe những điều từ Hàn Châu nói ra thì cậu đã bật khóc sau khi Hàn Châu rời đi. Có lẽ đến một lúc nào đó cậu sẽ nói ra những điều mà cậu đã dối anh.
Trình Tử Diệp: Hic hic! Tại sao! Tại sao cơ chứ! Sao mình không nói ra để níu kéo anh ấy lại chứ tại sao?! *khóc*
Khắc Khuê: Cậu chủ! Cậu không sao chứ—
Trình Tử Diệp: Không sao! Ha! Tại mấy người! Tại mấy người đã mang đến cho tôi cái sự đó đó! Tại sao mấy người lại làm như vậy chứ! Sao lại ức hiếp tôi vậy chứ hả?!!*lớn giọng+ kéo cổ áo của Khắc Khuê* Tôi không thể chịu những sự như vậy mà! *buông+ đi*
Sao bóng lưng lặng lẽ âm trầm là những sự đau đớn sự xót xa, sự chặt đôi trái tim của cậu đau đớn tột cùng không thể nào có thể nối lại chúng bằng những hành động, tính cách như xưa. Tại sao, cậu lại sinh ra trong một cái gia đình bất hạnh như vậy, cậu muốn rồi bỏ cả thế giới này càng nhanh càng tốt nhưng không có ai có thể cứu vãn cuộc đời của cậu giống như anh. Sau sự tất cả sự tột cùng đó cậu đã lấy lại được tinh thần sẽ tự nhủ rằng đến một thời gian nào đó một cái sự tĩnh lặng nào đó sẽ nói ra tất cả từ tấm lòng của cậu, cảm xúc của cậu mang đến cho anh là một tình yêu hay là một khát vọng nào đó.
một thời gian sau, sau khi tìm thấy tấm thiệp của Trình Tử Diệp. Hàn Châu đã lục tìm kiếm số điện thoại của cậu và gọi cho cậu một chỗ khác cậu đang làm một nhiệm vụ nguy hiểm
Tút tút
Trình Tử Diệp: Ai gọi vậy! Chậc! Alo
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Hàn Châu: ||Tử Diệp...||
Trình Tử Diệp: *sững* Anh Châu!
Phằng
Trình Tử Diệp: -Chết tiệt!- Người đâu! Bên này!
Hàn Châu:||Tử Diệp! Em đang làm gì vậy?!||
Phằng phằng
Trình Tử Diệp: Không có gì đâu! -Mẹ kiếp-
Hàn Châu:||Em đang ở đâu?!||
Trình Tử Diệp:....! Cái...cái này không thể nói—
Phằng [Cộp]
Trình Tử Diệp: Hàn Châu! Em xin lỗi...
Hàn Châu:||Tử Diệp! Tử Diệp! TRÌNH TỬ DIỆP!|| *vang*
Những bước chân ngày càng gần anh vẫn giữ cuộc gọi như vậy. “Cậu chủ bị trúng đạn rồi! Mau gọi cấp cứu!”
Khắc Khuê: Anh là người hôm trước sao?! Cậu chủ chúng tôi bị thương rồi!!!
Trình Tử Diệp: *kéo* Đưa điện thoại cho tôi!
Khắc Khuê đưa điện thoại cho cậu, cậu chút hơi thở nói với anh.
Trình Tử Diệp: Hàn Châu! phù phù! Hãy...tha..thứ cho...em nhé!
“Cậu chủ hôn mê rồi! Mau gọi cấp cứu đi!”
Khắc Khuê: *cầm lấy* Tạm biệt anh!
Hàn Châu: ||Chờ chút! Cậu có thể gửi cho tôi biết địa chỉ bệnh được không?||
Khắc Khuê: Vâng! Tôi sẽ nhắn cho cậu sau! *cúp máy*
Chúc mọi người vui vẻ nha!
Trình Tử Diệp: Trời ơi! Năm cũ quá nhiều sự chông gai đến với tôi! Nhưng mà sang năm mới này, tôi sẽ khá hơn và sẽ chọn con đường hơn để cho...
Hàn Châu: Chồng của em ấy không phải lo lắng nữa! *nhìn Tử Diệp*
Đào Mễ: *chen vào* Vậy thì bây giờ thì tiếp tục thôi.....
...****************...
Khắc Khuê: Tôi hỏi các cậu đến đây làm gì vậy?!
Trình Tử Diệp: có chuyện gì sao?
Đào Mễ: Hể! Cô— Sao lại ở đây?!
Trình Tử Diệp: *sững* “Sao họ lại ở đây!” À thì tôi là người thân của họ mà!
Hàn Châu: Chúng tôi đang tìm người này! *giơ*
Lệ Thành: Thấy địa chỉ của cậu ấy ở đây!
Trình Tử Diệp: “Hể thẻ của mình! Sao lại ở tay của anh Châu vậy?!” *sững* À là nhân viên ở đây của chúng tôi đấy! “Thẻ của mình!” Chắc cậu ấy làm tơi đó!
Hàn Châu: Đi thôi!
Trình Tử Diệp: *giữ lại* Anh có thể trả lại cho tôi chiếc thẻ đó được không?!
Hàn Châu: Tôi sẽ giữ lại đến khi nào tìm được em ấy! *đi*
Vậy là ba người bọn họ ra về để lại những sự âu lo suy nghĩ về những điều không may mắn của mình sẽ đến lúc nào đó. Mình có cần phải nói rõ hay là vẫn giấu diếm cái điều không lên nói. Thật sự sau khi nghe những điều từ Hàn Châu nói ra thì cậu đã bật khóc sau khi Hàn Châu rời đi. Có lẽ đến một lúc nào đó cậu sẽ nói ra những điều mà cậu đã dối anh.
Trình Tử Diệp: Hic hic! Tại sao! Tại sao cơ chứ! Sao mình không nói ra để níu kéo anh ấy lại chứ tại sao?! *khóc*
Khắc Khuê: Cậu chủ! Cậu không sao chứ—
Trình Tử Diệp: Không sao! Ha! Tại mấy người! Tại mấy người đã mang đến cho tôi cái sự đó đó! Tại sao mấy người lại làm như vậy chứ! Sao lại ức hiếp tôi vậy chứ hả?!!*lớn giọng+ kéo cổ áo của Khắc Khuê* Tôi không thể chịu những sự như vậy mà! *buông+ đi*
Sao bóng lưng lặng lẽ âm trầm là những sự đau đớn sự xót xa, sự chặt đôi trái tim của cậu đau đớn tột cùng không thể nào có thể nối lại chúng bằng những hành động, tính cách như xưa. Tại sao, cậu lại sinh ra trong một cái gia đình bất hạnh như vậy, cậu muốn rồi bỏ cả thế giới này càng nhanh càng tốt nhưng không có ai có thể cứu vãn cuộc đời của cậu giống như anh. Sau sự tất cả sự tột cùng đó cậu đã lấy lại được tinh thần sẽ tự nhủ rằng đến một thời gian nào đó một cái sự tĩnh lặng nào đó sẽ nói ra tất cả từ tấm lòng của cậu, cảm xúc của cậu mang đến cho anh là một tình yêu hay là một khát vọng nào đó.
một thời gian sau, sau khi tìm thấy tấm thiệp của Trình Tử Diệp. Hàn Châu đã lục tìm kiếm số điện thoại của cậu và gọi cho cậu một chỗ khác cậu đang làm một nhiệm vụ nguy hiểm
Tút tút
Trình Tử Diệp: Ai gọi vậy! Chậc! Alo
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Hàn Châu: ||Tử Diệp...||
Trình Tử Diệp: *sững* Anh Châu!
Phằng
Trình Tử Diệp: -Chết tiệt!- Người đâu! Bên này!
Hàn Châu:||Tử Diệp! Em đang làm gì vậy?!||
Phằng phằng
Trình Tử Diệp: Không có gì đâu! -Mẹ kiếp-
Hàn Châu:||Em đang ở đâu?!||
Trình Tử Diệp:....! Cái...cái này không thể nói—
Phằng [Cộp]
Trình Tử Diệp: Hàn Châu! Em xin lỗi...
Hàn Châu:||Tử Diệp! Tử Diệp! TRÌNH TỬ DIỆP!|| *vang*
Những bước chân ngày càng gần anh vẫn giữ cuộc gọi như vậy. “Cậu chủ bị trúng đạn rồi! Mau gọi cấp cứu!”
Khắc Khuê: Anh là người hôm trước sao?! Cậu chủ chúng tôi bị thương rồi!!!
Trình Tử Diệp: *kéo* Đưa điện thoại cho tôi!
Khắc Khuê đưa điện thoại cho cậu, cậu chút hơi thở nói với anh.
Trình Tử Diệp: Hàn Châu! phù phù! Hãy...tha..thứ cho...em nhé!
“Cậu chủ hôn mê rồi! Mau gọi cấp cứu đi!”
Khắc Khuê: *cầm lấy* Tạm biệt anh!
Hàn Châu: ||Chờ chút! Cậu có thể gửi cho tôi biết địa chỉ bệnh được không?||
Khắc Khuê: Vâng! Tôi sẽ nhắn cho cậu sau! *cúp máy*
Chúc mọi người vui vẻ nha!