Chương 12
Sau khi tất cả được giải quyết Trình Tử Diệp được đưa đến bệnh viện để được chăm sóc cẩn thận. Nhưng do sự chấn thương quá mạnh tác động đến tinh thần của cậu nên đã quên đi Hàn Châu và những gì đã sảy ra giữa cậu và anh. Khi nghe Trình Tử Diệp đang dần hồi phục Hàn Châu bỏ dở công việc đang làm chạy nhanh đến bệnh viện thăm cậu bước vào mùi thuốc nồng nặc khiến anh cảm thấy khó chịu càng đi vào mùi càng rõ hơn. Đi sâu vào con hẻm lớn mùi hương sữa ngọt ngào lan toả kèm một chút hương vị của dâu tây xoá mọi sự căng thẳng trong lòng. Càng bước gần hơn, anh càng cảm thấy rõ hơn hai người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.
Trình Tử Diệp: Anh.... Là ai??!
Đào Mễ: Gì! Cậu không biết anh ấy là ai sao!!!
Lệ Thành: Người này là người mà cậu đã từng cứu rồi đấy! Cậu không nhớ sao!!!
Trình Tử Diệp: Xin lỗi! Tôi mới nhìn thấy mấy người lần đầu tiên mà!
Khắc Khuê: Thật lòng xin lỗi! Cậu chủ chúng tôi đang mất trí nhớ tạm thời về kí ức của ngài ấy với người này!
“Chuyện này....”
Hàn Châu: Tôi hiểu rồi!
Anh nói xong rồi đi ra khỏi phòng hình như anh đã biết trước được mình cần phải trải qua cái gì. Ngày hôm sau Hàn Châu mang cháo đến cho Tử Diệp, sắc mặt của cậu vẫn hồng hào như vậy vẫn loé sáng với tia chiếu rọi qua khung cửa sổ. Anh bước vào đặt hộp cháo xuống ngồi cạnh thiếu niên ấy.
Trình Tử Diệp: Anh... anh là người nhà của tôi sao?!
Hàn Châu: Có lẽ em nên nhớ ra anh là ai!
Trình Tử Diệp ngơ ngác suy nghĩ lẩm bẩm “người này là ai”, “tại sao lại thân thiết như vậy”, “hay anh ấy là người nhà họ xa của mình”. Những câu nói đi ra từ suy nghĩ cậu không khỏi làm Hàn Châu bật cười. Cậu quay lại ngại ngùng mà tránh mặt đi. Hàn Châu bê bát cháo nóng hổi đưa ra trước mặt cậu.
Hàn Châu: Em nên ăn một chút! Cháo hây nóng!
Trình Tử Diệp: Cảm ơn!
Cậu bê bát cháo xúc một thìa lớn ánh mắt như đứa trẻ thèm khát mong mỏi chờ thức ăn của những bữa đói kéo dài.
Trình Tử Diệp: Aaaaaa! Nóng nóng...nóng quá!!!
Hàn Châu vội vàng lấy nước cho cậu. Chăm sóc hỏi han ân cần “em bị bỏng chỗ nào”, “có còn thấy đau không” làn cậu cảm thấy trong lòng ngẹn ngào. Hàn Châu cầm lấy bát cháo trên tay của cậu xúc lấy một thìa thổi nhẹ nhàng.
Hàn Châu: Em cảm thấy nó còn nóng không?!
Trình Tử Diệp lắc đầu lén nhìn anh xúc thìa cháo thổi và đưa sang cho cậu. Cảnh đẹp chưa được bao lâu thì cả hội Bang Yassumi kéo đến làn lượt hỏi thăm cậu. Cậu ngỡ ngàng trợn mắt tự nhủ “sao đông vậy căn phòng này có chứa nỏi không, lại còn thêm mấy thằng cao to vạm vỡ này nữa cơ chứ” cậu nghĩ. Hàn Châu lặng lẽ ra ngoài Trình Tử Diệp nhìn bóng hình lặng lẽ dần biến mất. “Này! Các cậu phá hoại cảnh đẹp của tôi đây!” cậu bực mà nói. Đúng lúc Khắc Khuê đi vào và truyền đạt lại những gì mà Tử Diệp trải qua. “Các cậu về đi! Tôi mệt rồi!” Trình Tử Diệp nói rồi trùm chăn lên nằm trọn vẹn trong đó. “Cậu chủ chúng tôi vừa mới đến mà cậu đuổi chúng tôi đi nhanh vậy sao?!”, “Cậu chủ là người vô tâm mà!”, “Huhuhu! Cậu chủ nghét chúng ta rồi! Cậu nghét chúng tôi vậy sao?!”. “CÁC NGƯỜI THÔI ĐI! AAAA TA MUỐN NGỦ THÔI MÀ!” Trình Tử Diệp trừng bọn họ họ lại làm vẻ mặt tội nghệp làm cậu mềm lòng và cho họ ở lại nhưng không được là ồn nếu không thì bọn họ đều chết.
Số phận của cậu ấy đã bắt đầu ngược rồi! Không biết sẽ ra sao đây! Liệu hai người còn tình cảm với nhau không! Chúng ta cùng đón xem nhé! Tạm biệt!
Trình Tử Diệp: Anh.... Là ai??!
Đào Mễ: Gì! Cậu không biết anh ấy là ai sao!!!
Lệ Thành: Người này là người mà cậu đã từng cứu rồi đấy! Cậu không nhớ sao!!!
Trình Tử Diệp: Xin lỗi! Tôi mới nhìn thấy mấy người lần đầu tiên mà!
Khắc Khuê: Thật lòng xin lỗi! Cậu chủ chúng tôi đang mất trí nhớ tạm thời về kí ức của ngài ấy với người này!
“Chuyện này....”
Hàn Châu: Tôi hiểu rồi!
Anh nói xong rồi đi ra khỏi phòng hình như anh đã biết trước được mình cần phải trải qua cái gì. Ngày hôm sau Hàn Châu mang cháo đến cho Tử Diệp, sắc mặt của cậu vẫn hồng hào như vậy vẫn loé sáng với tia chiếu rọi qua khung cửa sổ. Anh bước vào đặt hộp cháo xuống ngồi cạnh thiếu niên ấy.
Trình Tử Diệp: Anh... anh là người nhà của tôi sao?!
Hàn Châu: Có lẽ em nên nhớ ra anh là ai!
Trình Tử Diệp ngơ ngác suy nghĩ lẩm bẩm “người này là ai”, “tại sao lại thân thiết như vậy”, “hay anh ấy là người nhà họ xa của mình”. Những câu nói đi ra từ suy nghĩ cậu không khỏi làm Hàn Châu bật cười. Cậu quay lại ngại ngùng mà tránh mặt đi. Hàn Châu bê bát cháo nóng hổi đưa ra trước mặt cậu.
Hàn Châu: Em nên ăn một chút! Cháo hây nóng!
Trình Tử Diệp: Cảm ơn!
Cậu bê bát cháo xúc một thìa lớn ánh mắt như đứa trẻ thèm khát mong mỏi chờ thức ăn của những bữa đói kéo dài.
Trình Tử Diệp: Aaaaaa! Nóng nóng...nóng quá!!!
Hàn Châu vội vàng lấy nước cho cậu. Chăm sóc hỏi han ân cần “em bị bỏng chỗ nào”, “có còn thấy đau không” làn cậu cảm thấy trong lòng ngẹn ngào. Hàn Châu cầm lấy bát cháo trên tay của cậu xúc lấy một thìa thổi nhẹ nhàng.
Hàn Châu: Em cảm thấy nó còn nóng không?!
Trình Tử Diệp lắc đầu lén nhìn anh xúc thìa cháo thổi và đưa sang cho cậu. Cảnh đẹp chưa được bao lâu thì cả hội Bang Yassumi kéo đến làn lượt hỏi thăm cậu. Cậu ngỡ ngàng trợn mắt tự nhủ “sao đông vậy căn phòng này có chứa nỏi không, lại còn thêm mấy thằng cao to vạm vỡ này nữa cơ chứ” cậu nghĩ. Hàn Châu lặng lẽ ra ngoài Trình Tử Diệp nhìn bóng hình lặng lẽ dần biến mất. “Này! Các cậu phá hoại cảnh đẹp của tôi đây!” cậu bực mà nói. Đúng lúc Khắc Khuê đi vào và truyền đạt lại những gì mà Tử Diệp trải qua. “Các cậu về đi! Tôi mệt rồi!” Trình Tử Diệp nói rồi trùm chăn lên nằm trọn vẹn trong đó. “Cậu chủ chúng tôi vừa mới đến mà cậu đuổi chúng tôi đi nhanh vậy sao?!”, “Cậu chủ là người vô tâm mà!”, “Huhuhu! Cậu chủ nghét chúng ta rồi! Cậu nghét chúng tôi vậy sao?!”. “CÁC NGƯỜI THÔI ĐI! AAAA TA MUỐN NGỦ THÔI MÀ!” Trình Tử Diệp trừng bọn họ họ lại làm vẻ mặt tội nghệp làm cậu mềm lòng và cho họ ở lại nhưng không được là ồn nếu không thì bọn họ đều chết.
Số phận của cậu ấy đã bắt đầu ngược rồi! Không biết sẽ ra sao đây! Liệu hai người còn tình cảm với nhau không! Chúng ta cùng đón xem nhé! Tạm biệt!