Chương 13
“CÁC NGƯỜI THÔI ĐI! AAAA TA MUỐN NGỦ THÔI MÀ!” Trình Tử Diệp trừng bọn họ họ lại làm vẻ mặt tội nghệp làm cậu mềm lòng và cho họ ở lại nhưng không được là ồn nếu không thì bọn họ đều chết. Cuộc im lặng lại diễn ra họ không biết nên làm như thế nào để cậu có thể nói chuyện như trước. Cậu âm thầm, lặng lẽ, im lặng nhìn ra ngoài. Mùa thu đã đến rồi sao lá vàng đã rụng lá kia theo sau. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy dáng vẻ có như hơi quen quen, cậu nhìn chằm chằm vào anh đang nói chuyện với người nào đó. Một lúc sau cậu chăm chú nhìn về phía anh, hai cặp mắt chạm nhau Hàn Châu mỉm cười về phía cậu, Trình Tử Diệp ngại ngùng quay đi, còn anh vẫn vui vẻ một cách lạ thường.
“Này ông bị làm sao đấy! Bộ nhìn thấy gì mà vui vậy hả?!” Lệ Thành khoác vai mà nói giỡn.
"Không có gì chỉ là thấy một thứ gì đó lạ thôi!" Hàn Châu đáp.
Hai người bắt đầu những bước đi về phía cổng bệnh viện Trình Tử Diệp nhìn theo mà cảm thấy sự thiếu thốn một cái gì đó rất lạ thường. Mặt cậu bắt đầu ủ rũ đi nằm xuống trùm chăn lại.
"Sao mình cảm thấy trong lòng bồn chồn vậy?!"
Trình Tử Diệp nghĩ trong đầu: "Không lẽ anh ta là người mình đã quen từ lâu rồi sao?! Sao có thể như thế được mình mới gặp anh ta có lần đầu mà! Sao mình cảm thấy anh ta có chút quen quen nhỉ?!"
Cậu suy nghĩ một hồi lâu và nằm thiếp đi lúc nào không hay. Chính vì cậu đã mất đi tất cả ký ức về Hàn Châu không lưu giữ lại bất kỳ ý thức nào về anh một chút cũng không có, cậu chỉ cảm thấy Hàn Châu hơi quen mắt khi mình gặp ở đâu đó, nghĩ mãi nghĩ mãi mà chẳng ra được một chút manh mối nào cả. Một lúc sau Khắc Khuê đi vào bảo tất cả mọi người lặng lẽ rời đi không được phát ra một tiếng nào làm như vậy Khắc Khuê sẽ cảm thấyTrình Tử Diệp ngủ sâu một chút vì vết thương trên vai cậu đã làm cậu đau đớn tột cùng. Khắc Khuê lặng lẽ đi đến vén chiếc chăn ra cho cậu và giúp cậu kéo rèm cửa lại. Khắc Khuê vừa bước ra ngoài thấy Đào Mễ đã đứng ngoài cửa đợi cậu.
"Sao cô lại ở đây?!" Khắc Khuê hỏi
"Ủa! Tôi không được đứng ở đây sao?! Bộ tôi làm anh giật mình hả?!" Đào Mễ đáp
"Cô đi ra ngoài ra ngoài đi! Cô ở đây sẽ làm cho cậu chủ của tôi giật mình tỉnh dậy đấy" Khắc Khuê nhíu mày đáp lại
"Bộ! Người ta đây làm cho anh không được vui à!" Đào Mễ tươi cười mà đáp lại. Khắc Khuê chả nói gì bởi vì có nói gì chăng nữa chắc cũng chẳng cãi lại được cái miệng của cô ấy. Khung cảnh cũng bắt đầu yên tĩnh lại cậu thấy mình như đã nằm trong vòng tay của người nào đó hương thơm lan tỏa lòng cậu thấy yên tâm mà vùi tròng đó. Một vị bạc hà xen lẫn sự mát lạnh của đá làm bay cái sự nóng lên của ngoài trời oi bức. *vùi* "Thơm quá đi mình không muốn ra khỏi đây!" Trình Tử Diệp nghĩ mà ôm lấy. Hàn Châu anh cũng tỉnh dậy sau khi bị cậu ngọ quậy. "Sao lại ôm chặt vậy? Bộ em ấy mơ hay sợ hãi gì sao?!". "Ưm! Thơm quá!" *lẩm bẩm*
*giật mình* Bộ mình tỏa ra sao?! *lẩm bẩm* "Thôi vậy dù sao cũng giúp em ấy được thoải mái!" Hàn Châu nghĩ.
Dường như sự nặng nề chất đống lên bản thân của Trình Tử Diệp được xóa đi, sự êm dịu nhẹ nhàng của gì đó đã kéo cậu ra khỏi vực thẳm để đến nơi mà cậu muốn, dường như nó đã vượt qua những gì mà cậu phải chịu tổn thương.
“Này ông bị làm sao đấy! Bộ nhìn thấy gì mà vui vậy hả?!” Lệ Thành khoác vai mà nói giỡn.
"Không có gì chỉ là thấy một thứ gì đó lạ thôi!" Hàn Châu đáp.
Hai người bắt đầu những bước đi về phía cổng bệnh viện Trình Tử Diệp nhìn theo mà cảm thấy sự thiếu thốn một cái gì đó rất lạ thường. Mặt cậu bắt đầu ủ rũ đi nằm xuống trùm chăn lại.
"Sao mình cảm thấy trong lòng bồn chồn vậy?!"
Trình Tử Diệp nghĩ trong đầu: "Không lẽ anh ta là người mình đã quen từ lâu rồi sao?! Sao có thể như thế được mình mới gặp anh ta có lần đầu mà! Sao mình cảm thấy anh ta có chút quen quen nhỉ?!"
Cậu suy nghĩ một hồi lâu và nằm thiếp đi lúc nào không hay. Chính vì cậu đã mất đi tất cả ký ức về Hàn Châu không lưu giữ lại bất kỳ ý thức nào về anh một chút cũng không có, cậu chỉ cảm thấy Hàn Châu hơi quen mắt khi mình gặp ở đâu đó, nghĩ mãi nghĩ mãi mà chẳng ra được một chút manh mối nào cả. Một lúc sau Khắc Khuê đi vào bảo tất cả mọi người lặng lẽ rời đi không được phát ra một tiếng nào làm như vậy Khắc Khuê sẽ cảm thấyTrình Tử Diệp ngủ sâu một chút vì vết thương trên vai cậu đã làm cậu đau đớn tột cùng. Khắc Khuê lặng lẽ đi đến vén chiếc chăn ra cho cậu và giúp cậu kéo rèm cửa lại. Khắc Khuê vừa bước ra ngoài thấy Đào Mễ đã đứng ngoài cửa đợi cậu.
"Sao cô lại ở đây?!" Khắc Khuê hỏi
"Ủa! Tôi không được đứng ở đây sao?! Bộ tôi làm anh giật mình hả?!" Đào Mễ đáp
"Cô đi ra ngoài ra ngoài đi! Cô ở đây sẽ làm cho cậu chủ của tôi giật mình tỉnh dậy đấy" Khắc Khuê nhíu mày đáp lại
"Bộ! Người ta đây làm cho anh không được vui à!" Đào Mễ tươi cười mà đáp lại. Khắc Khuê chả nói gì bởi vì có nói gì chăng nữa chắc cũng chẳng cãi lại được cái miệng của cô ấy. Khung cảnh cũng bắt đầu yên tĩnh lại cậu thấy mình như đã nằm trong vòng tay của người nào đó hương thơm lan tỏa lòng cậu thấy yên tâm mà vùi tròng đó. Một vị bạc hà xen lẫn sự mát lạnh của đá làm bay cái sự nóng lên của ngoài trời oi bức. *vùi* "Thơm quá đi mình không muốn ra khỏi đây!" Trình Tử Diệp nghĩ mà ôm lấy. Hàn Châu anh cũng tỉnh dậy sau khi bị cậu ngọ quậy. "Sao lại ôm chặt vậy? Bộ em ấy mơ hay sợ hãi gì sao?!". "Ưm! Thơm quá!" *lẩm bẩm*
*giật mình* Bộ mình tỏa ra sao?! *lẩm bẩm* "Thôi vậy dù sao cũng giúp em ấy được thoải mái!" Hàn Châu nghĩ.
Dường như sự nặng nề chất đống lên bản thân của Trình Tử Diệp được xóa đi, sự êm dịu nhẹ nhàng của gì đó đã kéo cậu ra khỏi vực thẳm để đến nơi mà cậu muốn, dường như nó đã vượt qua những gì mà cậu phải chịu tổn thương.