Chương 10
Cá muối chỉ là cá muối, dù cá có lật mình cũng không thể biến thành rồng
......
Những cô bé năm, sáu tuổi thường nhút nhát và sợ người, cô bé trước mặt này cũng không ngoại lệ.
Nghe Lan Thiện Văn nói xong, cô bé ngại ngùng giấu nửa cái đầu nhỏ ra sau lưng mẹ, chỉ lộ ra hai con ngươi đen nhánh lanh lợi, quay đầu lại nhìn cô.
Lan Thiện Văn xưa nay đều thích trẻ con, thấy cô bé gái đáng yêu đến vậy, trái tim cô đã sớm mềm nhũn. Lan Thiện Văn ngồi xổm xuống, dịu dàng vẫy tay với cô bé: "Lại đây, để cô xem con đã hết sốt chưa?"
Cô bé càng lúc càng thẹn, ôm chặt chân Úc Tuyền Thu, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn mẹ như đang hỏi ý kiến mẹ có cho nói chuyện với người cô dịu dàng này không, ấp úng nói: "Mẹ..."
Úc Tuyền Thu không trả lời cô bé, cô bé tò mò nhìn lên, thấy mẹ đang trầm ngâm nhìn chằm chằm cô Lan.
Theo ánh mắt của cô bé, Lan Thiện Văn cũng ngước lên nhìn người mẹ, nhìn cô công nhân xinh đẹp này.
Khi đứng dậy, ánh mắt cô vô tình chạm phải cặp mắt mang ý thù địch của Úc Tuyền Thu, Lan Thiện Văn ngây ra một lúc rồi nở nụ cười hòa nhã.
Úc Tuyền Thu cũng dành cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.
Hai bác sĩ đạo mạo trang nghiêm, một cô gái trần trụi thân dưới, cô và con gái cô.
Nếu trong tay cô là một cây điếu cày, móng tay tô đầy nước hoa phụng tiên, với một kiểu tóc điệu đà và ngoại hình sành điệu như những cô nàng trên tranh áp phích, thì đây chính là một cảnh mua dâm điển hình.
Nhưng, ai là gái, ai là khách? Cô cho rằng mình là một ma cô, thậm chí còn chắc chắn chỉ mình mới có thể làm một ma cô lành nghề.
Hai cô bác sĩ kia, nhìn không giống khách đến mua dâm, thôi cứ cho là bị lừa đi bán dâm đi.
Nghĩ đến đây, Úc Tuyền Thu thầm tự cười, với nhan sắc của vị bác sĩ họ Lan đây, cô ta quả thực có thể đắt khách hàng đầu.
Vì cô ta đẹp đến như vậy, cứ như Nhan Như Ngọc bước ra từ trong sách, khiến một người phụ nữ như cô nhìn mà cũng có chút loạn nhịp.
Phụ nữ mà, không muốn thì thôi, nhưng một khi đã muốn, sẽ ghê lắm đấy.
Đặc biệt là vị bác sĩ Lan này, dụ dỗ thiếu nữ mười mấy xuân xanh vẫn chê chưa đủ, bây giờ còn muốn dụ dỗ con gái cô.
Tuyệt đối không được, con gái cô là cục cưng của cô, là lá phổi của cô, làm sao có thể thân cận với người ngoài!
"Không cần bác sĩ Lan lo. Không phải tôi từng nói với bác sĩ Lan rằng con bé đã đỡ sốt sao? Những viên thuốc này, bác sĩ nên đưa cho những người thực sự bị bệnh thì hơn."
Vừa cục cằn nói ra, cô lập tức hối hận.
Ôi trời ơi, cô đã nói cái quái gì vậy!
Chưa bàn đến sự thật rằng các bác sĩ trên núi Ma Tử Lĩnh rất được lòng dân, chỉ riêng chuyện Lan Thiện Văn vừa giúp đỡ cô ấy một tay, cô không nên ác mồm ác miệng với cô ta mới phải...
Thôi được, cô thừa nhận, quan trọng là cô sợ sau này con gái mình ốm sẽ không biết đến khám ở đâu.
"Tôi vừa nói cái gì vậy chứ, bác sĩ Lan đừng để bụng, cám ơn bác sĩ Lan. Ôi trời ơi, thuốc này đắt lắm, bác sĩ Lan là người tốt, ắt sẽ có phúc báo, nhất định sẽ tìm được một tấm chồng như ý."
Úc Tuyền Thu lật mặt còn nhanh hơn diễn mặt nạ trong kinh kịch, chỉ trong nháy mắt, từ hung thần ác sát đã biến thành mỉm cười đến nỗi hai mắt ngấn nước nheo lại, nhận đồ từ Lan Thiện Văn một cách nhiệt tình đến lạ.
Đều là lật mặt, nhưng lạ thay, Lan Thiện Văn nhìn Úc Tuyền Thu lại không có cảm giác ghê rợn như cách cô phản cảm với hai bà cô trước đó, lẽ nào, là do cảm giác Úc Tuyền Thu mang đến thật kỳ lạ.
Lan Thiện Văn mỉm cười, gật đầu với cô ấy. Cô bé nấp sau lưng mẹ thấy mẹ rất nhiệt tình với người cô này, cũng rụt rè vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra tới trước mắt cô: "Cô, cô, ăn... ăn kẹo."
Giấu trong lòng bàn tay bé nhỏ đó là một cái bánh ngọt đường trắng ngào bột ngô, rõ ràng không phải cái mà hôm qua cô cho.
Lan Thiện Văn cưng chiều nựng má cô bé: "Con ăn đi, cô không thích ăn kẹo, mà, đây là kẹo gì, sao cô chưa thấy bao giờ?"
"Mẹ con nói, cái này gọi là kẹo mạch nha, là... hôm qua mẹ con đổi một thước vải cho nhà chú Lâm.." Cô bé xấu hổ, cúi đầu chậm rãi nói, rồi lại ôm chặt lấy chân Úc Tuyền Thu.
"Thật sao?" Lan Thiện Văn cười dịu dàng.
Kẹo mạch nha, cô cũng biết làm, nếu cần đổi những một thước vải, hôm qua không phải cô đã cho họ một bọc kẹo lớn sao.
Vải bông cũng rất đắt. Đâu cần phải tính toán điều này với cô.
Người phụ nữ này, Úc Tuyền Thu, thật... bướng bỉnh.
Đang nghĩ, bỗng Úc Tuyền Thu hừ lạnh một tiếng, nhìn cô nói: "Bác sĩ Lan chớ coi khinh, đường mạch nha ngon hơn thứ kẹo loè loẹt của cô nhiều.
Đúng vậy, ngon, tất cả đều ngon. Đều là đường, làm sao có thể không ngon như vị đắng?
Phụ nữ, đều là phụ nữ, làm gì có chuyện phân cao thấp giàu nghèo?
Bác sĩ Lan có người yêu tặng cho kẹo, còn cô thì không có chồng, cũng không biết lấy lòng người khác, không dùng tiền công mua một thước vải đổi kẹo thì biết đổi gì?
Chẳng lẽ con gái nhà cô phải nhờ người khác chăm sóc sao?
Một căn phòng đầy phụ nữ, có lớn, có nhỏ, có trẻ con, có cả những người chưa từng yêu.
Cuối cùng sau một đêm mưa xế chiều, tất cả sẽ bị chôn vùi trong hoàng thổ và mục nát.
Lan Thiện Văn cười buồn thương, không bác bỏ.
Lúc này, giọng của cô Sáu lại từ vang lên từ phía sau, lắc lắc hai cái chân trắng ngần mà lầu bầu: "Bác sĩ Lan, em muốn lên giường cùng chị, bác sĩ Lan."
... Thôi được, vẫn có một sự khác biệt, còn có một người phụ nữ muốn lên giường với... một người phụ nữ.
Nghe thế, Lan Thiện Văn ngượng chín mặt, còn cô bé đang được mẹ ôm thì tò mò nhìn cô Sáu bị trói trên ghế, hỏi: "Mẹ, lên giường là sao ạ?"
Lên giường, chẳng qua chỉ là cùng ngủ trên một chiếc giường lò, đắp chăn lên, tán gẫu từ những điều mắt thấy tai nghe cho đến lý tưởng cuộc sống, tán ngẫu từ hoa cỏ nền đất cho đến vầng trăng móc trên nền trời.
Này, em nhìn xem, trăng sao mà tròn thế, trông như một cái bánh to vậy.
Bánh to chấm thêm tương mè, nhai cứ giòn tan, khiến nước miếng dưới cằm tuôn chảy như nước của Bạch Nương Tử nhấn chìm chùa Kim Sơn!
— Mẹ kiếp! Tuy Úc Tuyền Thu không biết nói tiếng phổ thông tròn vành rõ chữ, nhưng cô vẫn có thể hiểu ý của những từ này!
Cô Sáu chết tiệt, nói những lời này trước mặt đứa trẻ con, đầu óc cô ta tối như màu mương cũng không sao, nhưng Mục Mục năm nay mới năm tuổi!
Khuôn mặt Úc Tuyền Thu đột nhiên tối sầm lại. Cô bé thấy sắc mặt mẹ không tốt cũng không dám hỏi thêm, mẹ vẫn ôm cô bé, nhưng lại che mất một bên mắt bé. Mục Mục nhìn trộm chị gái ngồi trên ghế, không hiểu sao chị ấy lại cởi quần ra.
Cô Sáu vẫn đang la hét, không biết là đang động hớn hẳn hoi hay chỉ là cố gắng khiến Lan Thiện Văn đáp lại. Cứ âm sau kéo dài thườn thượt hơn âm trước, Ngô Tụng Trúc nghe mà khó chịu, chỉ biết bịt tai chạy trốn vào trong phòng.
Lan Thiện Văn cũng khó chịu, nhưng cô đã quen với bản tính dịu dàng của mình, bảo cô nói nặng lời cô cũng không biết, chỉ biết giảng giải lý lẽ cho cô Sáu từng chút một như một giáo viên già, bất kể cô Sáu có nghe hay không.
Còn chưa nói xong mớ lễ nghĩa liêm sỉ, đã nghe thấy "Ào" một tiếng, một chậu nước từ trên trời rơi xuống người cô Sáu, làm cô ướt như chuột lụi, rụt cổ lại kêu "á á á".
Úc Tuyền Thu một tay cầm chậu sứ, một tay cầm cây sào tre dài không biết vừa tìm được ở đâu, lạnh lùng ném cọc tre đến trước mặt cô Sáu: "Không phải cô muốn tìm người sao, cứ như vậy bước ra khỏi cái phòng này, đám đàn ông đó nhất định sẽ túm tụm lại. Nếu bí quá, tôi có một cây sào phơi ở đây, cô tự chọc thử xem! Đừng có động dục trước mặt trẻ con!"
Vừa bị tát nước vừa bị chửi đau, cô Sáu mới ban nãy còn ầm ĩ cũng ngừng la hét và cựa quậy, con ngươi đảo quanh, cười nói: "Thôi, chị Úc đừng tức giận, lần sau em sẽ không nói nữa."
"Tôi không quan tâm lần sau cô có nói hay không, muốn nói thì ra ngoài nói cho đám đàn ông bên ngoài kia nghe."
Úc Tuyền Thu cười khinh, quay người bế con gái lên, nghiêm túc dạy dỗ cô bé: "Mục Mục, con không được phép học một chữ nào từ những lời ban nãy, nghe chưa?"
"Vâng ạ." Cô bé lẩm bẩm.
"Ngoan, về với mẹ nào." Úc Tuyền Thu mỉm cười xoa đầu cô bé.
Đi chưa được hai bước, cô bé trong lòng cô đột nhiên kêu lên: "Mẹ, chúng ta còn chưa cảm ơn cô Lan."
Được con gái nhắc nhở, Úc Tuyền Thu mới nhớ ra mục đích cô ấy đến là để cảm ơn Lan Thiện Văn vì đã nói những lời tử tế thay cô trước mặt ông xưởng trưởng.
Tuy cô không thích cô bác sĩ này cho lắm, nhưng cô vẫn là một người biết tri ân báo đáp.
Úc Tuyền Thu ngoái đầu lại muốn đưa cho Lan Thiện Văn mấy phiếu lương thực trong túi, nhưng nhìn thấy vị bác sĩ với đôi mắt trong veo đang cầm chiếc khăn tay màu lam sang trọng lau mặt cho cô Sáu ướt sũng cả người, rồi nới lỏng dây trói cho cô.
Cô Sáu cười tươi như một bông hoa hướng dương, nháy mắt với cô bác sĩ khi cô không nhìn thấy.
Úc Tuyền Thu nhìn không ra Lan Thiện Văn đang cười với cô bằng nụ cười nhạo lo chuyện bao đồng, hay là nụ cười cảm ơn cô vì đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa: bác sĩ Lan chắc chắn là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.
Hơn cả những đứa trẻ có cánh, hơn cả Đức Mẹ của Chúa Giê-su hay là Su-lê trong những tấm áp phích của người nước ngoài, bác sĩ Lan chính là Norman Bethune thời đương đại, là chuyển kiếp của danh y Hoa Đà!
Ân cần đến vậy, nói cho tôi biết, có người bác sĩ nào quan tâm đến từng giọt nước trên mặt bệnh nhân như bác sĩ Lan!
Đây chính là một tấm gương lao động, một hình mẫu nhân dân, cần được khắc hoạ lên những tờ áp phích, cần được tuyên truyền qua những chiếc kèn đồng trong xưởng ba ngày ba đêm!
— Nghĩ đến giọng nam phát ra từ chiếc kèn đồng lớn, giữa đêm giữa hôm nói văng cả nước bọt về việc sản xuất thép phát triển nhanh như tên lửa, Úc Tuyền Thu rùng mình sởn gai ốc, đầu lại choáng váng vì tiếng ồn.
Thôi vậy.
Thép trong xưởng nhiều hay ít, bác sĩ ân cần hay xấu tính, đều không phải chuyện của cô.
Cho dù cô bác sĩ có thực sự trở thành Bethune, cho dù xưởng thép có được chọn làm nơi sản xuất thép tiêu biểu, đều không phải chuyện của cô.
Sau tất cả, tiền lương hàng tháng của cô vẫn là mười tệ, không những không đủ nuôi Mục Mục đi học, nếu mẹ cô tới, làm sao để ba đời phụ nữ sống qua ngày mới là vấn đề.
Nhưng phải làm sao đây, con người cần phải sống, không phải ai cũng giống cô Sáu cả ngày chỉ muốn lên giường với mọi người, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Cá muối chỉ là cá muối, dù cá muối có lật mình cũng không thể biến thành rồng.
Úc Tuyền Thu bỏ đi trong cơn tức giận.
Lan Thiện Văn vừa lau xong mặt cho cô Sáu, vừa dặn dò vài câu như "con gái nên yêu bản thân chính mình" được cô Sáu cười khúc khích. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn ra: "Đồng chí Úc đâu?"
"Bác sĩ Lan hỏi chị Úc sao? Chị ấy vừa bế con gái về, có lẽ buổi chiều chị ấy phải đi làm." Cô Sáu cười tủm tỉm đáp.
......
......
Những cô bé năm, sáu tuổi thường nhút nhát và sợ người, cô bé trước mặt này cũng không ngoại lệ.
Nghe Lan Thiện Văn nói xong, cô bé ngại ngùng giấu nửa cái đầu nhỏ ra sau lưng mẹ, chỉ lộ ra hai con ngươi đen nhánh lanh lợi, quay đầu lại nhìn cô.
Lan Thiện Văn xưa nay đều thích trẻ con, thấy cô bé gái đáng yêu đến vậy, trái tim cô đã sớm mềm nhũn. Lan Thiện Văn ngồi xổm xuống, dịu dàng vẫy tay với cô bé: "Lại đây, để cô xem con đã hết sốt chưa?"
Cô bé càng lúc càng thẹn, ôm chặt chân Úc Tuyền Thu, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn mẹ như đang hỏi ý kiến mẹ có cho nói chuyện với người cô dịu dàng này không, ấp úng nói: "Mẹ..."
Úc Tuyền Thu không trả lời cô bé, cô bé tò mò nhìn lên, thấy mẹ đang trầm ngâm nhìn chằm chằm cô Lan.
Theo ánh mắt của cô bé, Lan Thiện Văn cũng ngước lên nhìn người mẹ, nhìn cô công nhân xinh đẹp này.
Khi đứng dậy, ánh mắt cô vô tình chạm phải cặp mắt mang ý thù địch của Úc Tuyền Thu, Lan Thiện Văn ngây ra một lúc rồi nở nụ cười hòa nhã.
Úc Tuyền Thu cũng dành cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.
Hai bác sĩ đạo mạo trang nghiêm, một cô gái trần trụi thân dưới, cô và con gái cô.
Nếu trong tay cô là một cây điếu cày, móng tay tô đầy nước hoa phụng tiên, với một kiểu tóc điệu đà và ngoại hình sành điệu như những cô nàng trên tranh áp phích, thì đây chính là một cảnh mua dâm điển hình.
Nhưng, ai là gái, ai là khách? Cô cho rằng mình là một ma cô, thậm chí còn chắc chắn chỉ mình mới có thể làm một ma cô lành nghề.
Hai cô bác sĩ kia, nhìn không giống khách đến mua dâm, thôi cứ cho là bị lừa đi bán dâm đi.
Nghĩ đến đây, Úc Tuyền Thu thầm tự cười, với nhan sắc của vị bác sĩ họ Lan đây, cô ta quả thực có thể đắt khách hàng đầu.
Vì cô ta đẹp đến như vậy, cứ như Nhan Như Ngọc bước ra từ trong sách, khiến một người phụ nữ như cô nhìn mà cũng có chút loạn nhịp.
Phụ nữ mà, không muốn thì thôi, nhưng một khi đã muốn, sẽ ghê lắm đấy.
Đặc biệt là vị bác sĩ Lan này, dụ dỗ thiếu nữ mười mấy xuân xanh vẫn chê chưa đủ, bây giờ còn muốn dụ dỗ con gái cô.
Tuyệt đối không được, con gái cô là cục cưng của cô, là lá phổi của cô, làm sao có thể thân cận với người ngoài!
"Không cần bác sĩ Lan lo. Không phải tôi từng nói với bác sĩ Lan rằng con bé đã đỡ sốt sao? Những viên thuốc này, bác sĩ nên đưa cho những người thực sự bị bệnh thì hơn."
Vừa cục cằn nói ra, cô lập tức hối hận.
Ôi trời ơi, cô đã nói cái quái gì vậy!
Chưa bàn đến sự thật rằng các bác sĩ trên núi Ma Tử Lĩnh rất được lòng dân, chỉ riêng chuyện Lan Thiện Văn vừa giúp đỡ cô ấy một tay, cô không nên ác mồm ác miệng với cô ta mới phải...
Thôi được, cô thừa nhận, quan trọng là cô sợ sau này con gái mình ốm sẽ không biết đến khám ở đâu.
"Tôi vừa nói cái gì vậy chứ, bác sĩ Lan đừng để bụng, cám ơn bác sĩ Lan. Ôi trời ơi, thuốc này đắt lắm, bác sĩ Lan là người tốt, ắt sẽ có phúc báo, nhất định sẽ tìm được một tấm chồng như ý."
Úc Tuyền Thu lật mặt còn nhanh hơn diễn mặt nạ trong kinh kịch, chỉ trong nháy mắt, từ hung thần ác sát đã biến thành mỉm cười đến nỗi hai mắt ngấn nước nheo lại, nhận đồ từ Lan Thiện Văn một cách nhiệt tình đến lạ.
Đều là lật mặt, nhưng lạ thay, Lan Thiện Văn nhìn Úc Tuyền Thu lại không có cảm giác ghê rợn như cách cô phản cảm với hai bà cô trước đó, lẽ nào, là do cảm giác Úc Tuyền Thu mang đến thật kỳ lạ.
Lan Thiện Văn mỉm cười, gật đầu với cô ấy. Cô bé nấp sau lưng mẹ thấy mẹ rất nhiệt tình với người cô này, cũng rụt rè vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra tới trước mắt cô: "Cô, cô, ăn... ăn kẹo."
Giấu trong lòng bàn tay bé nhỏ đó là một cái bánh ngọt đường trắng ngào bột ngô, rõ ràng không phải cái mà hôm qua cô cho.
Lan Thiện Văn cưng chiều nựng má cô bé: "Con ăn đi, cô không thích ăn kẹo, mà, đây là kẹo gì, sao cô chưa thấy bao giờ?"
"Mẹ con nói, cái này gọi là kẹo mạch nha, là... hôm qua mẹ con đổi một thước vải cho nhà chú Lâm.." Cô bé xấu hổ, cúi đầu chậm rãi nói, rồi lại ôm chặt lấy chân Úc Tuyền Thu.
"Thật sao?" Lan Thiện Văn cười dịu dàng.
Kẹo mạch nha, cô cũng biết làm, nếu cần đổi những một thước vải, hôm qua không phải cô đã cho họ một bọc kẹo lớn sao.
Vải bông cũng rất đắt. Đâu cần phải tính toán điều này với cô.
Người phụ nữ này, Úc Tuyền Thu, thật... bướng bỉnh.
Đang nghĩ, bỗng Úc Tuyền Thu hừ lạnh một tiếng, nhìn cô nói: "Bác sĩ Lan chớ coi khinh, đường mạch nha ngon hơn thứ kẹo loè loẹt của cô nhiều.
Đúng vậy, ngon, tất cả đều ngon. Đều là đường, làm sao có thể không ngon như vị đắng?
Phụ nữ, đều là phụ nữ, làm gì có chuyện phân cao thấp giàu nghèo?
Bác sĩ Lan có người yêu tặng cho kẹo, còn cô thì không có chồng, cũng không biết lấy lòng người khác, không dùng tiền công mua một thước vải đổi kẹo thì biết đổi gì?
Chẳng lẽ con gái nhà cô phải nhờ người khác chăm sóc sao?
Một căn phòng đầy phụ nữ, có lớn, có nhỏ, có trẻ con, có cả những người chưa từng yêu.
Cuối cùng sau một đêm mưa xế chiều, tất cả sẽ bị chôn vùi trong hoàng thổ và mục nát.
Lan Thiện Văn cười buồn thương, không bác bỏ.
Lúc này, giọng của cô Sáu lại từ vang lên từ phía sau, lắc lắc hai cái chân trắng ngần mà lầu bầu: "Bác sĩ Lan, em muốn lên giường cùng chị, bác sĩ Lan."
... Thôi được, vẫn có một sự khác biệt, còn có một người phụ nữ muốn lên giường với... một người phụ nữ.
Nghe thế, Lan Thiện Văn ngượng chín mặt, còn cô bé đang được mẹ ôm thì tò mò nhìn cô Sáu bị trói trên ghế, hỏi: "Mẹ, lên giường là sao ạ?"
Lên giường, chẳng qua chỉ là cùng ngủ trên một chiếc giường lò, đắp chăn lên, tán gẫu từ những điều mắt thấy tai nghe cho đến lý tưởng cuộc sống, tán ngẫu từ hoa cỏ nền đất cho đến vầng trăng móc trên nền trời.
Này, em nhìn xem, trăng sao mà tròn thế, trông như một cái bánh to vậy.
Bánh to chấm thêm tương mè, nhai cứ giòn tan, khiến nước miếng dưới cằm tuôn chảy như nước của Bạch Nương Tử nhấn chìm chùa Kim Sơn!
— Mẹ kiếp! Tuy Úc Tuyền Thu không biết nói tiếng phổ thông tròn vành rõ chữ, nhưng cô vẫn có thể hiểu ý của những từ này!
Cô Sáu chết tiệt, nói những lời này trước mặt đứa trẻ con, đầu óc cô ta tối như màu mương cũng không sao, nhưng Mục Mục năm nay mới năm tuổi!
Khuôn mặt Úc Tuyền Thu đột nhiên tối sầm lại. Cô bé thấy sắc mặt mẹ không tốt cũng không dám hỏi thêm, mẹ vẫn ôm cô bé, nhưng lại che mất một bên mắt bé. Mục Mục nhìn trộm chị gái ngồi trên ghế, không hiểu sao chị ấy lại cởi quần ra.
Cô Sáu vẫn đang la hét, không biết là đang động hớn hẳn hoi hay chỉ là cố gắng khiến Lan Thiện Văn đáp lại. Cứ âm sau kéo dài thườn thượt hơn âm trước, Ngô Tụng Trúc nghe mà khó chịu, chỉ biết bịt tai chạy trốn vào trong phòng.
Lan Thiện Văn cũng khó chịu, nhưng cô đã quen với bản tính dịu dàng của mình, bảo cô nói nặng lời cô cũng không biết, chỉ biết giảng giải lý lẽ cho cô Sáu từng chút một như một giáo viên già, bất kể cô Sáu có nghe hay không.
Còn chưa nói xong mớ lễ nghĩa liêm sỉ, đã nghe thấy "Ào" một tiếng, một chậu nước từ trên trời rơi xuống người cô Sáu, làm cô ướt như chuột lụi, rụt cổ lại kêu "á á á".
Úc Tuyền Thu một tay cầm chậu sứ, một tay cầm cây sào tre dài không biết vừa tìm được ở đâu, lạnh lùng ném cọc tre đến trước mặt cô Sáu: "Không phải cô muốn tìm người sao, cứ như vậy bước ra khỏi cái phòng này, đám đàn ông đó nhất định sẽ túm tụm lại. Nếu bí quá, tôi có một cây sào phơi ở đây, cô tự chọc thử xem! Đừng có động dục trước mặt trẻ con!"
Vừa bị tát nước vừa bị chửi đau, cô Sáu mới ban nãy còn ầm ĩ cũng ngừng la hét và cựa quậy, con ngươi đảo quanh, cười nói: "Thôi, chị Úc đừng tức giận, lần sau em sẽ không nói nữa."
"Tôi không quan tâm lần sau cô có nói hay không, muốn nói thì ra ngoài nói cho đám đàn ông bên ngoài kia nghe."
Úc Tuyền Thu cười khinh, quay người bế con gái lên, nghiêm túc dạy dỗ cô bé: "Mục Mục, con không được phép học một chữ nào từ những lời ban nãy, nghe chưa?"
"Vâng ạ." Cô bé lẩm bẩm.
"Ngoan, về với mẹ nào." Úc Tuyền Thu mỉm cười xoa đầu cô bé.
Đi chưa được hai bước, cô bé trong lòng cô đột nhiên kêu lên: "Mẹ, chúng ta còn chưa cảm ơn cô Lan."
Được con gái nhắc nhở, Úc Tuyền Thu mới nhớ ra mục đích cô ấy đến là để cảm ơn Lan Thiện Văn vì đã nói những lời tử tế thay cô trước mặt ông xưởng trưởng.
Tuy cô không thích cô bác sĩ này cho lắm, nhưng cô vẫn là một người biết tri ân báo đáp.
Úc Tuyền Thu ngoái đầu lại muốn đưa cho Lan Thiện Văn mấy phiếu lương thực trong túi, nhưng nhìn thấy vị bác sĩ với đôi mắt trong veo đang cầm chiếc khăn tay màu lam sang trọng lau mặt cho cô Sáu ướt sũng cả người, rồi nới lỏng dây trói cho cô.
Cô Sáu cười tươi như một bông hoa hướng dương, nháy mắt với cô bác sĩ khi cô không nhìn thấy.
Úc Tuyền Thu nhìn không ra Lan Thiện Văn đang cười với cô bằng nụ cười nhạo lo chuyện bao đồng, hay là nụ cười cảm ơn cô vì đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa: bác sĩ Lan chắc chắn là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.
Hơn cả những đứa trẻ có cánh, hơn cả Đức Mẹ của Chúa Giê-su hay là Su-lê trong những tấm áp phích của người nước ngoài, bác sĩ Lan chính là Norman Bethune thời đương đại, là chuyển kiếp của danh y Hoa Đà!
Ân cần đến vậy, nói cho tôi biết, có người bác sĩ nào quan tâm đến từng giọt nước trên mặt bệnh nhân như bác sĩ Lan!
Đây chính là một tấm gương lao động, một hình mẫu nhân dân, cần được khắc hoạ lên những tờ áp phích, cần được tuyên truyền qua những chiếc kèn đồng trong xưởng ba ngày ba đêm!
— Nghĩ đến giọng nam phát ra từ chiếc kèn đồng lớn, giữa đêm giữa hôm nói văng cả nước bọt về việc sản xuất thép phát triển nhanh như tên lửa, Úc Tuyền Thu rùng mình sởn gai ốc, đầu lại choáng váng vì tiếng ồn.
Thôi vậy.
Thép trong xưởng nhiều hay ít, bác sĩ ân cần hay xấu tính, đều không phải chuyện của cô.
Cho dù cô bác sĩ có thực sự trở thành Bethune, cho dù xưởng thép có được chọn làm nơi sản xuất thép tiêu biểu, đều không phải chuyện của cô.
Sau tất cả, tiền lương hàng tháng của cô vẫn là mười tệ, không những không đủ nuôi Mục Mục đi học, nếu mẹ cô tới, làm sao để ba đời phụ nữ sống qua ngày mới là vấn đề.
Nhưng phải làm sao đây, con người cần phải sống, không phải ai cũng giống cô Sáu cả ngày chỉ muốn lên giường với mọi người, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Cá muối chỉ là cá muối, dù cá muối có lật mình cũng không thể biến thành rồng.
Úc Tuyền Thu bỏ đi trong cơn tức giận.
Lan Thiện Văn vừa lau xong mặt cho cô Sáu, vừa dặn dò vài câu như "con gái nên yêu bản thân chính mình" được cô Sáu cười khúc khích. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn ra: "Đồng chí Úc đâu?"
"Bác sĩ Lan hỏi chị Úc sao? Chị ấy vừa bế con gái về, có lẽ buổi chiều chị ấy phải đi làm." Cô Sáu cười tủm tỉm đáp.
......